Đau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy. Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào. Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý. “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ”. “Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng”. Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận. Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng. “…
Chương 227
Cuồng Phi Sủng VươngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy. Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào. Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý. “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ”. “Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng”. Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận. Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng. “… Chương 227Cố Thanh Hy muốn hỏi nữa, nhưng người của Tu La Môn đã biến mất.Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức nhìn không rõ cả phương hướng rời đi.Con hẻm nhỏ vừa rồi còn đông đúc, lúc này chỉ còn lại nàng, Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang, đến người thiếu niên rời đi lúc nào các nàng cũng không biết.Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bốc lên, xác chết đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.Tiêu Vũ Hiên chịu đựng đau đớn, khàn giọng nói: “Tên gì kia, ngươi cũng mau đi đi, có ta ở đây, nha đầu xấu xí không cần ngươi bảo vệ”.“Phù Quang đã là người của chủ tử rồi”.“Nàng ấy còn chưa thành hôn, lời này của người truyền ra ngoài há chẳng phải hủy hoại thanh danh của nàng ấy sao?”Phù Quang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, bĩu môi như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, cúi đầu, nhưng không chịu rời đi.Tiêu Vũ Hiên tức giận, động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.Cố Thanh Hy bực tức trừng hắn ta: “Được rồi, bị thương thì ngoan ngoãn im lặng đi. Phù Quang, cõng hắn về phủ Tướng Quân”.“Vâng”.Tiêu Vũ Hiên muốn từ chối, nhưng Phù Quang đã cõng hắn ta, đầu mũi chân khẽ điểm liền biến mất ở cuối con hẻm.“Mẹ kiếp, khinh công này của ngươi là gì? Ngươi mọc thêm cánh à”.Tiếng của Tiêu Vũ Hiên vọng trở lại vẫn còn văng vẳng, Cố Thanh Hy suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, khinh công thật nhanh, chỉ sợ ngay cả nàng cũng theo không kịp.Nhìn cây sáo ngọc bích trên tay, trong lòng nàng rối bời.Người của Tu La Môn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng, càng không vô duyên vô cớ tặng nàng sáo ngọc bích, bọn họ định làm gì đây?Hay nguyên chủ có quan hệ gì với Tu La Môn?Cho đến hôm nay, Cố Thanh Hy càng chắc chắn, nguyên chủ không hề đơn thuần ngốc nghếch như bên ngoài.Nếu nàng ấy thực sự chỉ là tam tiểu thư không được thương yêu của phủ Thừa Tướng, tại sao Dịch Thần Phi lại quan tâm nàng ấy đủ điều như vậy?Tại sao nàng ấy không có nội lực, nhưng lại có một thân khinh công nhẹ như chim én?Ngẩng đầu lên thấy phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.Cố Thanh Hy cười khổ: “Lại là một đêm không ngủ, ngày mai lên lớp tiếp tục ngủ gật vậy”.Nàng muốn trở về phủ Dạ Vương, nhưng vừa nghĩ đến bức tranh xấu hổ vẽ Thượng Quan phu tử và chiến thần ở học viện Hoàng gia hôm qua, nàng chuyển hướng, dứt khoát đi đến học viện Hoàng gia.Đùa à, lúc này trở về phủ Dạ Vương, chẳng phải sẽ ầm ĩ thành gà bay chó sủa sao.Sau khi rẽ qua vài con đường, trên đường lớn vắng vẻ đã xuất hiện một vài người dân dậy sớm bày hàng bán.Cố Thanh Hy vô tình nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc, bước chân nàng nặng nề không bước nổi, ngước mắt lên nhìn về phía xa.Đó là một sạp hàng bán mì, động tác của Diệp Phong thuần thục, đang chăm chỉ nhào bột.Sắc mặt hắn ta xanh xao, thỉnh thoảng còn ho ra tiếng.
Cuồng Phi Sủng VươngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy. Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào. Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý. “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ”. “Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng”. Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận. Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng. “… Chương 227Cố Thanh Hy muốn hỏi nữa, nhưng người của Tu La Môn đã biến mất.Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức nhìn không rõ cả phương hướng rời đi.Con hẻm nhỏ vừa rồi còn đông đúc, lúc này chỉ còn lại nàng, Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang, đến người thiếu niên rời đi lúc nào các nàng cũng không biết.Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bốc lên, xác chết đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.Tiêu Vũ Hiên chịu đựng đau đớn, khàn giọng nói: “Tên gì kia, ngươi cũng mau đi đi, có ta ở đây, nha đầu xấu xí không cần ngươi bảo vệ”.“Phù Quang đã là người của chủ tử rồi”.“Nàng ấy còn chưa thành hôn, lời này của người truyền ra ngoài há chẳng phải hủy hoại thanh danh của nàng ấy sao?”Phù Quang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, bĩu môi như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, cúi đầu, nhưng không chịu rời đi.Tiêu Vũ Hiên tức giận, động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.Cố Thanh Hy bực tức trừng hắn ta: “Được rồi, bị thương thì ngoan ngoãn im lặng đi. Phù Quang, cõng hắn về phủ Tướng Quân”.“Vâng”.Tiêu Vũ Hiên muốn từ chối, nhưng Phù Quang đã cõng hắn ta, đầu mũi chân khẽ điểm liền biến mất ở cuối con hẻm.“Mẹ kiếp, khinh công này của ngươi là gì? Ngươi mọc thêm cánh à”.Tiếng của Tiêu Vũ Hiên vọng trở lại vẫn còn văng vẳng, Cố Thanh Hy suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, khinh công thật nhanh, chỉ sợ ngay cả nàng cũng theo không kịp.Nhìn cây sáo ngọc bích trên tay, trong lòng nàng rối bời.Người của Tu La Môn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng, càng không vô duyên vô cớ tặng nàng sáo ngọc bích, bọn họ định làm gì đây?Hay nguyên chủ có quan hệ gì với Tu La Môn?Cho đến hôm nay, Cố Thanh Hy càng chắc chắn, nguyên chủ không hề đơn thuần ngốc nghếch như bên ngoài.Nếu nàng ấy thực sự chỉ là tam tiểu thư không được thương yêu của phủ Thừa Tướng, tại sao Dịch Thần Phi lại quan tâm nàng ấy đủ điều như vậy?Tại sao nàng ấy không có nội lực, nhưng lại có một thân khinh công nhẹ như chim én?Ngẩng đầu lên thấy phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.Cố Thanh Hy cười khổ: “Lại là một đêm không ngủ, ngày mai lên lớp tiếp tục ngủ gật vậy”.Nàng muốn trở về phủ Dạ Vương, nhưng vừa nghĩ đến bức tranh xấu hổ vẽ Thượng Quan phu tử và chiến thần ở học viện Hoàng gia hôm qua, nàng chuyển hướng, dứt khoát đi đến học viện Hoàng gia.Đùa à, lúc này trở về phủ Dạ Vương, chẳng phải sẽ ầm ĩ thành gà bay chó sủa sao.Sau khi rẽ qua vài con đường, trên đường lớn vắng vẻ đã xuất hiện một vài người dân dậy sớm bày hàng bán.Cố Thanh Hy vô tình nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc, bước chân nàng nặng nề không bước nổi, ngước mắt lên nhìn về phía xa.Đó là một sạp hàng bán mì, động tác của Diệp Phong thuần thục, đang chăm chỉ nhào bột.Sắc mặt hắn ta xanh xao, thỉnh thoảng còn ho ra tiếng.
Cuồng Phi Sủng VươngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy. Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào. Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý. “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ”. “Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng”. Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận. Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng. “… Chương 227Cố Thanh Hy muốn hỏi nữa, nhưng người của Tu La Môn đã biến mất.Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức nhìn không rõ cả phương hướng rời đi.Con hẻm nhỏ vừa rồi còn đông đúc, lúc này chỉ còn lại nàng, Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang, đến người thiếu niên rời đi lúc nào các nàng cũng không biết.Gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bốc lên, xác chết đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.Tiêu Vũ Hiên chịu đựng đau đớn, khàn giọng nói: “Tên gì kia, ngươi cũng mau đi đi, có ta ở đây, nha đầu xấu xí không cần ngươi bảo vệ”.“Phù Quang đã là người của chủ tử rồi”.“Nàng ấy còn chưa thành hôn, lời này của người truyền ra ngoài há chẳng phải hủy hoại thanh danh của nàng ấy sao?”Phù Quang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hy, bĩu môi như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, cúi đầu, nhưng không chịu rời đi.Tiêu Vũ Hiên tức giận, động vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.Cố Thanh Hy bực tức trừng hắn ta: “Được rồi, bị thương thì ngoan ngoãn im lặng đi. Phù Quang, cõng hắn về phủ Tướng Quân”.“Vâng”.Tiêu Vũ Hiên muốn từ chối, nhưng Phù Quang đã cõng hắn ta, đầu mũi chân khẽ điểm liền biến mất ở cuối con hẻm.“Mẹ kiếp, khinh công này của ngươi là gì? Ngươi mọc thêm cánh à”.Tiếng của Tiêu Vũ Hiên vọng trở lại vẫn còn văng vẳng, Cố Thanh Hy suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, khinh công thật nhanh, chỉ sợ ngay cả nàng cũng theo không kịp.Nhìn cây sáo ngọc bích trên tay, trong lòng nàng rối bời.Người của Tu La Môn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng, càng không vô duyên vô cớ tặng nàng sáo ngọc bích, bọn họ định làm gì đây?Hay nguyên chủ có quan hệ gì với Tu La Môn?Cho đến hôm nay, Cố Thanh Hy càng chắc chắn, nguyên chủ không hề đơn thuần ngốc nghếch như bên ngoài.Nếu nàng ấy thực sự chỉ là tam tiểu thư không được thương yêu của phủ Thừa Tướng, tại sao Dịch Thần Phi lại quan tâm nàng ấy đủ điều như vậy?Tại sao nàng ấy không có nội lực, nhưng lại có một thân khinh công nhẹ như chim én?Ngẩng đầu lên thấy phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.Cố Thanh Hy cười khổ: “Lại là một đêm không ngủ, ngày mai lên lớp tiếp tục ngủ gật vậy”.Nàng muốn trở về phủ Dạ Vương, nhưng vừa nghĩ đến bức tranh xấu hổ vẽ Thượng Quan phu tử và chiến thần ở học viện Hoàng gia hôm qua, nàng chuyển hướng, dứt khoát đi đến học viện Hoàng gia.Đùa à, lúc này trở về phủ Dạ Vương, chẳng phải sẽ ầm ĩ thành gà bay chó sủa sao.Sau khi rẽ qua vài con đường, trên đường lớn vắng vẻ đã xuất hiện một vài người dân dậy sớm bày hàng bán.Cố Thanh Hy vô tình nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc, bước chân nàng nặng nề không bước nổi, ngước mắt lên nhìn về phía xa.Đó là một sạp hàng bán mì, động tác của Diệp Phong thuần thục, đang chăm chỉ nhào bột.Sắc mặt hắn ta xanh xao, thỉnh thoảng còn ho ra tiếng.