[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.…

Chương 139: 139: Đến Vương Gia

Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong xuôi, 2h chiều Trần Thanh Ngọc đưa Vương Nghiêm rời khỏi Hoàng Gia.Cô dắt con ra ngoài, tìm một chiếc taxi đến đó.Cô không muốn đi xe của Hoàng Gia, nếu để ông nội cô biết thì sẽ không hay.Rất nhanh đã đến Vương Gia, dinh thự rộng lớn ngay trước mắt nhưng mọi kí ức trước đây đối với Trần Thanh Ngọc là không có.Cô chỉ có cảm giác xa lạ chứ không có chút thân quen gì.Trần Thanh Ngọc bấm chuông, vệ sĩ mau chóng nhận ra Tiểu Thiếu Gia của họ.Còn Trần Thanh Ngọc thì họ hoàn toàn không biết.- “ Cảm phiền anh thông báo cho Vương Gia có Trần Thanh Ngọc muốn gặp mặt.” Trần Thanh Ngọc nóiTên vệ sĩ gật đầu, anh bước vào bên trong thông báo.- “ Cố Lão Gia, Lão Gia.Có cô gái tên Trần Thanh Ngọc và Tiểu Thiếu Gia đến ạ.”Vương Mặc, Vương Quốc Đạt không khỏi ngạc nhiên.Chẳng lẽ lại là Trần Thanh Ngọc thật hay sao? Tỉnh lại rồi ư?- “ Mời họ vào đây ” Vương Mặc nóiTên vệ sĩ gật đầu tuân mệnh, sau đó ra nói với Trần Thanh Ngọc.Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm bước vào.- “ Vương Cố Lão Gia, Vương Lão Gia.” Trầm Thanh Ngọc lễ phép nói- “ Ông cố, ông nội.” Vương Nghiêm cúi đầu chào- “ Ngồi đi, ngồi đi.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm cùng ngồi xuống, quản gia đem nước lên mời họ.- “ Hôm sau cháu đến đây xin thưa với hai vị rằng cháu sẽ đưa con mình đi, nên là hôm nay đưa nó đến tạm biệt ạ.Vương Gia không biết có đồng ý không? ” Trần Thanh Ngọc nói- “ Tất nhiên là được, Tiểu Nghiêm là con trai cháu, đương nhiên sẽ sống cùng cháu.Vương Gia ắt sẽ đồng ý, cháu không cần lo.” Vương Mặc nóiVương Quốc Đạt thiết nghĩ Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đều ở Hà Nội, nếu được thì có thể gặp được nhau.Sự thật mà nói, ông rất ưng cô gái này.Cũng rất muốn cô trở thành nàng dâu của Vương Gia.- “ Cháu tỉnh lại bao lâu rồi, hiện giờ đã bình phục hoàn toàn hay chưa? ” Vương Mặc hỏi- “ Cháu cũng mới tỉnh lại được khoảng 1 tuần ạ, sức khỏe của cháu cũng tốt hơn rồi ạ.” Trần Thanh Ngọc- “ Lúc đó, Vương Gia không nghĩ cô ta lại manh động nhanh như vậy, không thích ứng kịp nên mới khiến cháu bị như thế.Không biết vì sao cháu lại cứu Vương Kiên và Vương Nghiêm.” Vương Mặc- “ Cháu là do bệnh nghề nghiệp, cháu cũng có một cảm giác rất thân thuộc.Nhưng không rõ là gì, cháu cũng không biết tại sao bản thân lại mang thai và sinh con được.Nhưng cứu Vương Kiên, là cháu yêu anh ấy.” Trần Thanh NgọcHai người cũng thầm hiểu Trần Thanh Ngọc đã quên một số kí ức, nên là họ cũng không nhắc lại.- “ Nó hiện giờ không còn ở đây, nó ở đâu ta cũng không biết.” Vương Mặc- “ Là Vincom TAN HOANG MINH ở Hà Nội, Việt Nam ạ.Anh cháu đã nói cháu biết, nơi này ở quận nào cháu cũng không rõ.” Trần Thanh Ngọc- “ Vậy thì chúc cháu may mắn sẽ tìm được nó, ta cũng rất muốn hai đứa thành đôi.” Vương Quốc Đạt nóiTrần Thanh Ngọc gật đầu, cô nhìn xung quanh.Ngay góc tường bên trái có treo một khung ảnh gia đình cỡ lớn, đầy đủ các thành viên của Vương Gia.Cô thoáng nhìn qua Vương Hải và Nguyễn Vy, tại sao họ lại xuất hiện ở đây.Chẳng lẽ là thành viên của Vương Gia hay sao? Trần Thanh Ngọc không nghĩ nhiều, không nên quá quan tâm chuyện gia đình người ta.Nhìn qua Lâm Doãn Khanh, Trần Thanh Ngọc không biết bà là ai.Như vậy cũng tốt, cô cũng đỡ đau khổ.Cũng may Lâm Doãn Khanh không có mặt ở đây.- “ Vậy khi nào cháu sẽ đi, có sớm quá không? ” Vương Quốc Đạt hỏi- “ 4h sáng mai cháu sẽ ra sân bay, 6h sẽ bắt đầu bay ạ.Cháu khởi hành sớm cho kịp ạ, vả lại công việc của cháu bên đó rất quan trọng.” Trần Thanh Ngọc- “ Chúc cháu thượng lộ bình an trong suốt chuyến đi, Vương Gia muốn tiễn mẹ con cháu nhưng e là không được.” Vương Quốc Đạt- “ Dạ không sao đâu ạ, cháu cũng không muốn 2 gia tộc khó xử.Cháu cũng biết Hoàng Gia với Vương Gia trước giờ không hoà hợp.” Trần Thanh NgọcVương Mặc, Vương Quốc Đạt chỉ đành gật đầu.Họ vẫn mong Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc sẽ gặp được nhau, chỉ tội Vương Nghiêm không được bên cạnh cả ba và mẹ.- “ Trời cũng đã xế chiều, cháu xin phép đưa con trai về Hoàng Gia.” Trần Thanh Ngọc- “ Được rồi, hai mẹ con hãy về nghỉ ngơi.Mai còn có chuyến bay vào sáng sớm nữa.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc, Vương Nghiêm chào Vương Mặc, Vương Quốc Đạt.Sau đó rời khỏi Vương Gia.

Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong xuôi, 2h chiều Trần Thanh Ngọc đưa Vương Nghiêm rời khỏi Hoàng Gia.Cô dắt con ra ngoài, tìm một chiếc taxi đến đó.Cô không muốn đi xe của Hoàng Gia, nếu để ông nội cô biết thì sẽ không hay.Rất nhanh đã đến Vương Gia, dinh thự rộng lớn ngay trước mắt nhưng mọi kí ức trước đây đối với Trần Thanh Ngọc là không có.Cô chỉ có cảm giác xa lạ chứ không có chút thân quen gì.Trần Thanh Ngọc bấm chuông, vệ sĩ mau chóng nhận ra Tiểu Thiếu Gia của họ.Còn Trần Thanh Ngọc thì họ hoàn toàn không biết.- “ Cảm phiền anh thông báo cho Vương Gia có Trần Thanh Ngọc muốn gặp mặt.” Trần Thanh Ngọc nóiTên vệ sĩ gật đầu, anh bước vào bên trong thông báo.- “ Cố Lão Gia, Lão Gia.Có cô gái tên Trần Thanh Ngọc và Tiểu Thiếu Gia đến ạ.”Vương Mặc, Vương Quốc Đạt không khỏi ngạc nhiên.Chẳng lẽ lại là Trần Thanh Ngọc thật hay sao? Tỉnh lại rồi ư?- “ Mời họ vào đây ” Vương Mặc nóiTên vệ sĩ gật đầu tuân mệnh, sau đó ra nói với Trần Thanh Ngọc.Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm bước vào.- “ Vương Cố Lão Gia, Vương Lão Gia.” Trầm Thanh Ngọc lễ phép nói- “ Ông cố, ông nội.” Vương Nghiêm cúi đầu chào- “ Ngồi đi, ngồi đi.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm cùng ngồi xuống, quản gia đem nước lên mời họ.- “ Hôm sau cháu đến đây xin thưa với hai vị rằng cháu sẽ đưa con mình đi, nên là hôm nay đưa nó đến tạm biệt ạ.Vương Gia không biết có đồng ý không? ” Trần Thanh Ngọc nói- “ Tất nhiên là được, Tiểu Nghiêm là con trai cháu, đương nhiên sẽ sống cùng cháu.Vương Gia ắt sẽ đồng ý, cháu không cần lo.” Vương Mặc nóiVương Quốc Đạt thiết nghĩ Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đều ở Hà Nội, nếu được thì có thể gặp được nhau.Sự thật mà nói, ông rất ưng cô gái này.Cũng rất muốn cô trở thành nàng dâu của Vương Gia.- “ Cháu tỉnh lại bao lâu rồi, hiện giờ đã bình phục hoàn toàn hay chưa? ” Vương Mặc hỏi- “ Cháu cũng mới tỉnh lại được khoảng 1 tuần ạ, sức khỏe của cháu cũng tốt hơn rồi ạ.” Trần Thanh Ngọc- “ Lúc đó, Vương Gia không nghĩ cô ta lại manh động nhanh như vậy, không thích ứng kịp nên mới khiến cháu bị như thế.Không biết vì sao cháu lại cứu Vương Kiên và Vương Nghiêm.” Vương Mặc- “ Cháu là do bệnh nghề nghiệp, cháu cũng có một cảm giác rất thân thuộc.Nhưng không rõ là gì, cháu cũng không biết tại sao bản thân lại mang thai và sinh con được.Nhưng cứu Vương Kiên, là cháu yêu anh ấy.” Trần Thanh NgọcHai người cũng thầm hiểu Trần Thanh Ngọc đã quên một số kí ức, nên là họ cũng không nhắc lại.- “ Nó hiện giờ không còn ở đây, nó ở đâu ta cũng không biết.” Vương Mặc- “ Là Vincom TAN HOANG MINH ở Hà Nội, Việt Nam ạ.Anh cháu đã nói cháu biết, nơi này ở quận nào cháu cũng không rõ.” Trần Thanh Ngọc- “ Vậy thì chúc cháu may mắn sẽ tìm được nó, ta cũng rất muốn hai đứa thành đôi.” Vương Quốc Đạt nóiTrần Thanh Ngọc gật đầu, cô nhìn xung quanh.Ngay góc tường bên trái có treo một khung ảnh gia đình cỡ lớn, đầy đủ các thành viên của Vương Gia.Cô thoáng nhìn qua Vương Hải và Nguyễn Vy, tại sao họ lại xuất hiện ở đây.Chẳng lẽ là thành viên của Vương Gia hay sao? Trần Thanh Ngọc không nghĩ nhiều, không nên quá quan tâm chuyện gia đình người ta.Nhìn qua Lâm Doãn Khanh, Trần Thanh Ngọc không biết bà là ai.Như vậy cũng tốt, cô cũng đỡ đau khổ.Cũng may Lâm Doãn Khanh không có mặt ở đây.- “ Vậy khi nào cháu sẽ đi, có sớm quá không? ” Vương Quốc Đạt hỏi- “ 4h sáng mai cháu sẽ ra sân bay, 6h sẽ bắt đầu bay ạ.Cháu khởi hành sớm cho kịp ạ, vả lại công việc của cháu bên đó rất quan trọng.” Trần Thanh Ngọc- “ Chúc cháu thượng lộ bình an trong suốt chuyến đi, Vương Gia muốn tiễn mẹ con cháu nhưng e là không được.” Vương Quốc Đạt- “ Dạ không sao đâu ạ, cháu cũng không muốn 2 gia tộc khó xử.Cháu cũng biết Hoàng Gia với Vương Gia trước giờ không hoà hợp.” Trần Thanh NgọcVương Mặc, Vương Quốc Đạt chỉ đành gật đầu.Họ vẫn mong Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc sẽ gặp được nhau, chỉ tội Vương Nghiêm không được bên cạnh cả ba và mẹ.- “ Trời cũng đã xế chiều, cháu xin phép đưa con trai về Hoàng Gia.” Trần Thanh Ngọc- “ Được rồi, hai mẹ con hãy về nghỉ ngơi.Mai còn có chuyến bay vào sáng sớm nữa.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc, Vương Nghiêm chào Vương Mặc, Vương Quốc Đạt.Sau đó rời khỏi Vương Gia.

Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong xuôi, 2h chiều Trần Thanh Ngọc đưa Vương Nghiêm rời khỏi Hoàng Gia.Cô dắt con ra ngoài, tìm một chiếc taxi đến đó.Cô không muốn đi xe của Hoàng Gia, nếu để ông nội cô biết thì sẽ không hay.Rất nhanh đã đến Vương Gia, dinh thự rộng lớn ngay trước mắt nhưng mọi kí ức trước đây đối với Trần Thanh Ngọc là không có.Cô chỉ có cảm giác xa lạ chứ không có chút thân quen gì.Trần Thanh Ngọc bấm chuông, vệ sĩ mau chóng nhận ra Tiểu Thiếu Gia của họ.Còn Trần Thanh Ngọc thì họ hoàn toàn không biết.- “ Cảm phiền anh thông báo cho Vương Gia có Trần Thanh Ngọc muốn gặp mặt.” Trần Thanh Ngọc nóiTên vệ sĩ gật đầu, anh bước vào bên trong thông báo.- “ Cố Lão Gia, Lão Gia.Có cô gái tên Trần Thanh Ngọc và Tiểu Thiếu Gia đến ạ.”Vương Mặc, Vương Quốc Đạt không khỏi ngạc nhiên.Chẳng lẽ lại là Trần Thanh Ngọc thật hay sao? Tỉnh lại rồi ư?- “ Mời họ vào đây ” Vương Mặc nóiTên vệ sĩ gật đầu tuân mệnh, sau đó ra nói với Trần Thanh Ngọc.Trần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm bước vào.- “ Vương Cố Lão Gia, Vương Lão Gia.” Trầm Thanh Ngọc lễ phép nói- “ Ông cố, ông nội.” Vương Nghiêm cúi đầu chào- “ Ngồi đi, ngồi đi.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc và Vương Nghiêm cùng ngồi xuống, quản gia đem nước lên mời họ.- “ Hôm sau cháu đến đây xin thưa với hai vị rằng cháu sẽ đưa con mình đi, nên là hôm nay đưa nó đến tạm biệt ạ.Vương Gia không biết có đồng ý không? ” Trần Thanh Ngọc nói- “ Tất nhiên là được, Tiểu Nghiêm là con trai cháu, đương nhiên sẽ sống cùng cháu.Vương Gia ắt sẽ đồng ý, cháu không cần lo.” Vương Mặc nóiVương Quốc Đạt thiết nghĩ Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc đều ở Hà Nội, nếu được thì có thể gặp được nhau.Sự thật mà nói, ông rất ưng cô gái này.Cũng rất muốn cô trở thành nàng dâu của Vương Gia.- “ Cháu tỉnh lại bao lâu rồi, hiện giờ đã bình phục hoàn toàn hay chưa? ” Vương Mặc hỏi- “ Cháu cũng mới tỉnh lại được khoảng 1 tuần ạ, sức khỏe của cháu cũng tốt hơn rồi ạ.” Trần Thanh Ngọc- “ Lúc đó, Vương Gia không nghĩ cô ta lại manh động nhanh như vậy, không thích ứng kịp nên mới khiến cháu bị như thế.Không biết vì sao cháu lại cứu Vương Kiên và Vương Nghiêm.” Vương Mặc- “ Cháu là do bệnh nghề nghiệp, cháu cũng có một cảm giác rất thân thuộc.Nhưng không rõ là gì, cháu cũng không biết tại sao bản thân lại mang thai và sinh con được.Nhưng cứu Vương Kiên, là cháu yêu anh ấy.” Trần Thanh NgọcHai người cũng thầm hiểu Trần Thanh Ngọc đã quên một số kí ức, nên là họ cũng không nhắc lại.- “ Nó hiện giờ không còn ở đây, nó ở đâu ta cũng không biết.” Vương Mặc- “ Là Vincom TAN HOANG MINH ở Hà Nội, Việt Nam ạ.Anh cháu đã nói cháu biết, nơi này ở quận nào cháu cũng không rõ.” Trần Thanh Ngọc- “ Vậy thì chúc cháu may mắn sẽ tìm được nó, ta cũng rất muốn hai đứa thành đôi.” Vương Quốc Đạt nóiTrần Thanh Ngọc gật đầu, cô nhìn xung quanh.Ngay góc tường bên trái có treo một khung ảnh gia đình cỡ lớn, đầy đủ các thành viên của Vương Gia.Cô thoáng nhìn qua Vương Hải và Nguyễn Vy, tại sao họ lại xuất hiện ở đây.Chẳng lẽ là thành viên của Vương Gia hay sao? Trần Thanh Ngọc không nghĩ nhiều, không nên quá quan tâm chuyện gia đình người ta.Nhìn qua Lâm Doãn Khanh, Trần Thanh Ngọc không biết bà là ai.Như vậy cũng tốt, cô cũng đỡ đau khổ.Cũng may Lâm Doãn Khanh không có mặt ở đây.- “ Vậy khi nào cháu sẽ đi, có sớm quá không? ” Vương Quốc Đạt hỏi- “ 4h sáng mai cháu sẽ ra sân bay, 6h sẽ bắt đầu bay ạ.Cháu khởi hành sớm cho kịp ạ, vả lại công việc của cháu bên đó rất quan trọng.” Trần Thanh Ngọc- “ Chúc cháu thượng lộ bình an trong suốt chuyến đi, Vương Gia muốn tiễn mẹ con cháu nhưng e là không được.” Vương Quốc Đạt- “ Dạ không sao đâu ạ, cháu cũng không muốn 2 gia tộc khó xử.Cháu cũng biết Hoàng Gia với Vương Gia trước giờ không hoà hợp.” Trần Thanh NgọcVương Mặc, Vương Quốc Đạt chỉ đành gật đầu.Họ vẫn mong Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc sẽ gặp được nhau, chỉ tội Vương Nghiêm không được bên cạnh cả ba và mẹ.- “ Trời cũng đã xế chiều, cháu xin phép đưa con trai về Hoàng Gia.” Trần Thanh Ngọc- “ Được rồi, hai mẹ con hãy về nghỉ ngơi.Mai còn có chuyến bay vào sáng sớm nữa.” Vương MặcTrần Thanh Ngọc, Vương Nghiêm chào Vương Mặc, Vương Quốc Đạt.Sau đó rời khỏi Vương Gia.

Chương 139: 139: Đến Vương Gia