[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.…
Chương 190: 190: Giảng Hoà
Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Tiếng roi da va chạm vào da thịt ngày càng nhiều, Trần Thanh Ngọc đau đớn đến mức ngất đi.Cô không thể chịu nổi nữa rồi, thấy Trần Thanh Ngọc ngã gục xuống tay mình thì Vương Kiên mới dừng tay.Vương Kiên vứt roi da xuống sàn, ôm lấy Trần Thanh Ngọc.- “ Thanh Ngọc....Thanh Ngọc....tỉnh dậy ngay cho tôi...!”Dù anh có gọi như thế nào thì cô vẫn không tỉnh dậy, cô cứ nằm im như vậy.Vương Kiên ôm cô sang phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi trị thương cho cô.Vương Kiên khử trùng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương cho cô.Anh lấy một chiếc váy form rộng mặc cho cô, Vương Kiên thay một bộ đồ khác rồi lên giường ôm cô.Anh đặt tay lên má cô, hôn lên trán cô.Vương Kiên thật sự không muốn đánh cô, nếu không đánh thì cô sẽ không biết sợ.Hễ nghĩ đến cảnh cô thân mật cùng đàn ông khác thì máu nóng của Vương Kiên lại trỗi dậy.11h đêm, cơn đau khiến Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy.Cô đau như muốn chết đi vậy, phát hiện Vương Kiên đang nằm bên cạnh.Cô sợ hãi giật mình lùi ra sau, vừa hay lúc này anh cũng tỉnh dậy theo.- “ Anh....aaaaa....!” Trần Thanh Ngọc hoạt động mạnh, vô tình chạm vào vết thương- “ Nằm im, cựa quậy để làm gì.Có tin tôi đánh cô tiếp không? ” Vương Kiên bế cô về chỗ cũ, đắp chăn lại cho côTrần Thanh Ngọc sợ rồi, cô không dám cãi lại lời anh nữa.Chồng cô chính là cầm thú, ra tay rất độc ác- “ Sau này còn dám thân mật với đàn ông khác, không đơn giản là những trận roi như thế này đâu.”- “ Nếu em nói em không làm thì anh có tin không? Em thật sự không có làm.” Trần Thanh Ngọc ngước mắt lên nhìn Vương Kiên- “ Tin ” Vương Kiên đáp gọn một từ cũng khiến Trần Thanh Ngọc vui dù cô đang rất đau đớn- “ Đau mà vẫn còn cười được, cô bị hâm rồi sao? ” Vương Kiên xoa bóp chân cho cô, nói- “ Sao lúc đó em giải thích mà anh không tin.”- “ Muốn tin cũng không thể tin, nhìn thấy vợ mình thân mật cùng đàn ông khác.Cô thử nghĩ xem tôi có chịu được không? ”- “ Em không có làm như vậy.Trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn đỏ ở trung tâm hội nghị Quốc Gia em thấy anh ta ngồi trong bụi cây nên mới đến xem anh ta bị gì.Em chỉ đến hỏi thăm rồi đưa cho anh ta chai nước, em không hề đụng chạm gì cả.”- “ Cô nói thật ” ánh mắt ngờ vực của Vương Kiên nhìn Trần Thanh NgọcTrần Thanh Ngọc gật đầu, Vương Kiên nhìn biểu cảm của vợ anh không phải là nói dối.Là ai đã bày ra trò này để hãm hại vợ chồng anh, để rồi anh khiến vợ mình thành ra như thế này.Vương Kiên anh nhất quyết phải truy ra kẻ đó, cho hắn sống không bằng chết.- “ Ngủ đi ” Vương Kiên đứng dậy rời khỏi phòngAnh đi sang thư phòng lấy một chai rượu và thuốc lá.Vương Kiên mở cửa sổ, anh lấy một điếu thuốc ra hút, khói bay nghi ngút ra xung quanh.Tâm tình rối bời, khó chịu.Vừa hút thuốc anh vừa uống rượu.Trần Thanh Ngọc không ngủ mà đi theo anh sang thư phòng, vừa mở cửa đã thấy mùi rượu với mùi thuốc lá.Cô thấy chai rượu anh đã uống cạn và bao thuốc còn dang dở.Thấy cô, anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở.- “ Không ngủ thì qua đây ”Trần Thanh Ngọc chầm chậm bước đến chỗ Vương Kiên, mùi rượu và thuốc lá vẫn còn phảng phất xung quanh.Anh ôm cô vào ngực mình.- “ Tại sao không ngủ mà còn qua đây? ”- “ Không có anh em không nhắm mắt được, đã quen ngủ với anh rồi.”- “ Không hận tôi sao? ”- “ Không hận ” Trần Thanh Ngọc lắc đầu- “ Nếu em là anh thì em cũng sẽ làm như vậy.Anh cúi đầu xuống một chút được không.”Vương Kiên cúi đầu xuống theo ý muốn của cô, Trần Thanh Ngọc hôn nhẹ vào môi anh đầy sự dịu dàng.Vương Kiên một tay giữ chặt gáy cô, một tay giữ eo cô.Nụ hôn ướt át, đầy cuồng nhiệt của anh và cô.Vương Kiên cắn mút đôi môi hồng đào của cô, giờ không còn phân biệt được đâu là nước bọt của anh đâu là nước bọt của cô nữa rồi.Khoang miệng cô bị anh hút sạch, men rượu và thuốc lá trong việc của anh truyền qua miệng cô.Trần Thanh Ngọc không phản kháng mà từ từ tiếp nhận nó, hai tay cô ôm chặt lấy lưng anh.Nụ hôn kéo dài không dứt, khung cảnh đầy sự ngọt ngào.
Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Tiếng roi da va chạm vào da thịt ngày càng nhiều, Trần Thanh Ngọc đau đớn đến mức ngất đi.Cô không thể chịu nổi nữa rồi, thấy Trần Thanh Ngọc ngã gục xuống tay mình thì Vương Kiên mới dừng tay.Vương Kiên vứt roi da xuống sàn, ôm lấy Trần Thanh Ngọc.- “ Thanh Ngọc....Thanh Ngọc....tỉnh dậy ngay cho tôi...!”Dù anh có gọi như thế nào thì cô vẫn không tỉnh dậy, cô cứ nằm im như vậy.Vương Kiên ôm cô sang phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi trị thương cho cô.Vương Kiên khử trùng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương cho cô.Anh lấy một chiếc váy form rộng mặc cho cô, Vương Kiên thay một bộ đồ khác rồi lên giường ôm cô.Anh đặt tay lên má cô, hôn lên trán cô.Vương Kiên thật sự không muốn đánh cô, nếu không đánh thì cô sẽ không biết sợ.Hễ nghĩ đến cảnh cô thân mật cùng đàn ông khác thì máu nóng của Vương Kiên lại trỗi dậy.11h đêm, cơn đau khiến Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy.Cô đau như muốn chết đi vậy, phát hiện Vương Kiên đang nằm bên cạnh.Cô sợ hãi giật mình lùi ra sau, vừa hay lúc này anh cũng tỉnh dậy theo.- “ Anh....aaaaa....!” Trần Thanh Ngọc hoạt động mạnh, vô tình chạm vào vết thương- “ Nằm im, cựa quậy để làm gì.Có tin tôi đánh cô tiếp không? ” Vương Kiên bế cô về chỗ cũ, đắp chăn lại cho côTrần Thanh Ngọc sợ rồi, cô không dám cãi lại lời anh nữa.Chồng cô chính là cầm thú, ra tay rất độc ác- “ Sau này còn dám thân mật với đàn ông khác, không đơn giản là những trận roi như thế này đâu.”- “ Nếu em nói em không làm thì anh có tin không? Em thật sự không có làm.” Trần Thanh Ngọc ngước mắt lên nhìn Vương Kiên- “ Tin ” Vương Kiên đáp gọn một từ cũng khiến Trần Thanh Ngọc vui dù cô đang rất đau đớn- “ Đau mà vẫn còn cười được, cô bị hâm rồi sao? ” Vương Kiên xoa bóp chân cho cô, nói- “ Sao lúc đó em giải thích mà anh không tin.”- “ Muốn tin cũng không thể tin, nhìn thấy vợ mình thân mật cùng đàn ông khác.Cô thử nghĩ xem tôi có chịu được không? ”- “ Em không có làm như vậy.Trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn đỏ ở trung tâm hội nghị Quốc Gia em thấy anh ta ngồi trong bụi cây nên mới đến xem anh ta bị gì.Em chỉ đến hỏi thăm rồi đưa cho anh ta chai nước, em không hề đụng chạm gì cả.”- “ Cô nói thật ” ánh mắt ngờ vực của Vương Kiên nhìn Trần Thanh NgọcTrần Thanh Ngọc gật đầu, Vương Kiên nhìn biểu cảm của vợ anh không phải là nói dối.Là ai đã bày ra trò này để hãm hại vợ chồng anh, để rồi anh khiến vợ mình thành ra như thế này.Vương Kiên anh nhất quyết phải truy ra kẻ đó, cho hắn sống không bằng chết.- “ Ngủ đi ” Vương Kiên đứng dậy rời khỏi phòngAnh đi sang thư phòng lấy một chai rượu và thuốc lá.Vương Kiên mở cửa sổ, anh lấy một điếu thuốc ra hút, khói bay nghi ngút ra xung quanh.Tâm tình rối bời, khó chịu.Vừa hút thuốc anh vừa uống rượu.Trần Thanh Ngọc không ngủ mà đi theo anh sang thư phòng, vừa mở cửa đã thấy mùi rượu với mùi thuốc lá.Cô thấy chai rượu anh đã uống cạn và bao thuốc còn dang dở.Thấy cô, anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở.- “ Không ngủ thì qua đây ”Trần Thanh Ngọc chầm chậm bước đến chỗ Vương Kiên, mùi rượu và thuốc lá vẫn còn phảng phất xung quanh.Anh ôm cô vào ngực mình.- “ Tại sao không ngủ mà còn qua đây? ”- “ Không có anh em không nhắm mắt được, đã quen ngủ với anh rồi.”- “ Không hận tôi sao? ”- “ Không hận ” Trần Thanh Ngọc lắc đầu- “ Nếu em là anh thì em cũng sẽ làm như vậy.Anh cúi đầu xuống một chút được không.”Vương Kiên cúi đầu xuống theo ý muốn của cô, Trần Thanh Ngọc hôn nhẹ vào môi anh đầy sự dịu dàng.Vương Kiên một tay giữ chặt gáy cô, một tay giữ eo cô.Nụ hôn ướt át, đầy cuồng nhiệt của anh và cô.Vương Kiên cắn mút đôi môi hồng đào của cô, giờ không còn phân biệt được đâu là nước bọt của anh đâu là nước bọt của cô nữa rồi.Khoang miệng cô bị anh hút sạch, men rượu và thuốc lá trong việc của anh truyền qua miệng cô.Trần Thanh Ngọc không phản kháng mà từ từ tiếp nhận nó, hai tay cô ôm chặt lấy lưng anh.Nụ hôn kéo dài không dứt, khung cảnh đầy sự ngọt ngào.
Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương TổngTác giả: Hách Liên Mạc HânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình[ Buổi chiều - tại bệnh viện ] Chu Thanh Nga đột nhiên ngất xỉu, bà được hàng xóm đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô hiện tại đang làm trong một quán cà phê nhỏ trong thành phố, đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô nhanh chóng thay đồ rồi cầm chiếc túi xách, nói với chị chủ quán : _ Chị Hoa, cho em xin nghỉ chiều nay nhé chị. Nhà em có việc gấp. Chị chủ quán gật đầu mỉm cười : _ Được rồi, em đi đi, nhà em đang cần em. Nói rồi cô bước ra đường bắt taxi nhưng chẳng tìm được một chiếc nào cả, cô buồn bã ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường khóc thút thít. Bên trong một chiếc xe sang trọng, người đàn ông với khí thế lịch lãm và không kém phần thu hút đang ngồi bên trong. Bỗng nhiên anh ta kêu tài xế dừng xe lại : _ Dừng xe, tôi muốn xuống đây một chút. Chờ tôi. Tài xế : vâng, thiếu gia. Anh bước xuống đến bên cô, đưa cho cô chiếc khăn tay của mình, nói : _ Lau nước mắt của mình đi cô gái, khóc rất xấu đấy, cô không biết sao. Cô ngước mắt lên nhìn anh : _ Cảm ơn anh, tiên sinh.… Tiếng roi da va chạm vào da thịt ngày càng nhiều, Trần Thanh Ngọc đau đớn đến mức ngất đi.Cô không thể chịu nổi nữa rồi, thấy Trần Thanh Ngọc ngã gục xuống tay mình thì Vương Kiên mới dừng tay.Vương Kiên vứt roi da xuống sàn, ôm lấy Trần Thanh Ngọc.- “ Thanh Ngọc....Thanh Ngọc....tỉnh dậy ngay cho tôi...!”Dù anh có gọi như thế nào thì cô vẫn không tỉnh dậy, cô cứ nằm im như vậy.Vương Kiên ôm cô sang phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi trị thương cho cô.Vương Kiên khử trùng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương cho cô.Anh lấy một chiếc váy form rộng mặc cho cô, Vương Kiên thay một bộ đồ khác rồi lên giường ôm cô.Anh đặt tay lên má cô, hôn lên trán cô.Vương Kiên thật sự không muốn đánh cô, nếu không đánh thì cô sẽ không biết sợ.Hễ nghĩ đến cảnh cô thân mật cùng đàn ông khác thì máu nóng của Vương Kiên lại trỗi dậy.11h đêm, cơn đau khiến Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy.Cô đau như muốn chết đi vậy, phát hiện Vương Kiên đang nằm bên cạnh.Cô sợ hãi giật mình lùi ra sau, vừa hay lúc này anh cũng tỉnh dậy theo.- “ Anh....aaaaa....!” Trần Thanh Ngọc hoạt động mạnh, vô tình chạm vào vết thương- “ Nằm im, cựa quậy để làm gì.Có tin tôi đánh cô tiếp không? ” Vương Kiên bế cô về chỗ cũ, đắp chăn lại cho côTrần Thanh Ngọc sợ rồi, cô không dám cãi lại lời anh nữa.Chồng cô chính là cầm thú, ra tay rất độc ác- “ Sau này còn dám thân mật với đàn ông khác, không đơn giản là những trận roi như thế này đâu.”- “ Nếu em nói em không làm thì anh có tin không? Em thật sự không có làm.” Trần Thanh Ngọc ngước mắt lên nhìn Vương Kiên- “ Tin ” Vương Kiên đáp gọn một từ cũng khiến Trần Thanh Ngọc vui dù cô đang rất đau đớn- “ Đau mà vẫn còn cười được, cô bị hâm rồi sao? ” Vương Kiên xoa bóp chân cho cô, nói- “ Sao lúc đó em giải thích mà anh không tin.”- “ Muốn tin cũng không thể tin, nhìn thấy vợ mình thân mật cùng đàn ông khác.Cô thử nghĩ xem tôi có chịu được không? ”- “ Em không có làm như vậy.Trên đường về nhà, trong lúc chờ đèn đỏ ở trung tâm hội nghị Quốc Gia em thấy anh ta ngồi trong bụi cây nên mới đến xem anh ta bị gì.Em chỉ đến hỏi thăm rồi đưa cho anh ta chai nước, em không hề đụng chạm gì cả.”- “ Cô nói thật ” ánh mắt ngờ vực của Vương Kiên nhìn Trần Thanh NgọcTrần Thanh Ngọc gật đầu, Vương Kiên nhìn biểu cảm của vợ anh không phải là nói dối.Là ai đã bày ra trò này để hãm hại vợ chồng anh, để rồi anh khiến vợ mình thành ra như thế này.Vương Kiên anh nhất quyết phải truy ra kẻ đó, cho hắn sống không bằng chết.- “ Ngủ đi ” Vương Kiên đứng dậy rời khỏi phòngAnh đi sang thư phòng lấy một chai rượu và thuốc lá.Vương Kiên mở cửa sổ, anh lấy một điếu thuốc ra hút, khói bay nghi ngút ra xung quanh.Tâm tình rối bời, khó chịu.Vừa hút thuốc anh vừa uống rượu.Trần Thanh Ngọc không ngủ mà đi theo anh sang thư phòng, vừa mở cửa đã thấy mùi rượu với mùi thuốc lá.Cô thấy chai rượu anh đã uống cạn và bao thuốc còn dang dở.Thấy cô, anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở.- “ Không ngủ thì qua đây ”Trần Thanh Ngọc chầm chậm bước đến chỗ Vương Kiên, mùi rượu và thuốc lá vẫn còn phảng phất xung quanh.Anh ôm cô vào ngực mình.- “ Tại sao không ngủ mà còn qua đây? ”- “ Không có anh em không nhắm mắt được, đã quen ngủ với anh rồi.”- “ Không hận tôi sao? ”- “ Không hận ” Trần Thanh Ngọc lắc đầu- “ Nếu em là anh thì em cũng sẽ làm như vậy.Anh cúi đầu xuống một chút được không.”Vương Kiên cúi đầu xuống theo ý muốn của cô, Trần Thanh Ngọc hôn nhẹ vào môi anh đầy sự dịu dàng.Vương Kiên một tay giữ chặt gáy cô, một tay giữ eo cô.Nụ hôn ướt át, đầy cuồng nhiệt của anh và cô.Vương Kiên cắn mút đôi môi hồng đào của cô, giờ không còn phân biệt được đâu là nước bọt của anh đâu là nước bọt của cô nữa rồi.Khoang miệng cô bị anh hút sạch, men rượu và thuốc lá trong việc của anh truyền qua miệng cô.Trần Thanh Ngọc không phản kháng mà từ từ tiếp nhận nó, hai tay cô ôm chặt lấy lưng anh.Nụ hôn kéo dài không dứt, khung cảnh đầy sự ngọt ngào.