01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…

Chương 10

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Cũng may tay nghề Ngải Thiên không tệ, Triệu Bảo Châu còn trẻ vốn hồi phục nhanh, giờ chống cây gậy này có thể khập khiễng đi tới đi lui.Ban ngày Ngải Thiên phải lên núi hái thuốc hoặc xem bệnh cho người trong thôn, Triệu Bảo Châu rảnh rỗi không muốn ở một mình trong căn nhà tồi tàn này nên ra cổng thôn nói chuyện phiếm với những người khác dưới gốc cổ thụ.Các ca nhi trong thôn hay tụ tập ở đây vừa làm việc vừa tán gẫu. Trước kia tiểu ca nhi vọng tộc đâu bao giờ thấy cảnh này, từ nhỏ y đã được dạy lễ nghĩa khắt khe, cũng chưa từng nghe ai nói huỵch toẹt chuyện giường chiếu như vậy."Này vợ Ngải gia, ngươi và Ngải lang trung có được không thế?""Hả?" Triệu Bảo Châu đang hóng hớt tiểu phu thê người ta vừa gieo bắp vừa tán gẫu, bị hỏi đến thì ngẩn ra, "Gì cơ?""Thân thể Ngải lang trung gầy yếu như vậy, lúc làm chuyện kia nhớ cẩn thận chút nhé."Làm, làm gì chứ?Triệu Bảo Châu thẹn đến nỗi vành tai đỏ bừng, nắm chặt cây gậy bên cạnh không nói lời nào.Y chẳng thèm gần gũi tên lang băm này đâu, người gì toàn xương xẩu lỡ cấn chết y thì sao.

Cũng may tay nghề Ngải Thiên không tệ, Triệu Bảo Châu còn trẻ vốn hồi phục nhanh, giờ chống cây gậy này có thể khập khiễng đi tới đi lui.

Ban ngày Ngải Thiên phải lên núi hái thuốc hoặc xem bệnh cho người trong thôn, Triệu Bảo Châu rảnh rỗi không muốn ở một mình trong căn nhà tồi tàn này nên ra cổng thôn nói chuyện phiếm với những người khác dưới gốc cổ thụ.

Các ca nhi trong thôn hay tụ tập ở đây vừa làm việc vừa tán gẫu. Trước kia tiểu ca nhi vọng tộc đâu bao giờ thấy cảnh này, từ nhỏ y đã được dạy lễ nghĩa khắt khe, cũng chưa từng nghe ai nói huỵch toẹt chuyện giường chiếu như vậy.

"Này vợ Ngải gia, ngươi và Ngải lang trung có được không thế?"

"Hả?" Triệu Bảo Châu đang hóng hớt tiểu phu thê người ta vừa gieo bắp vừa tán gẫu, bị hỏi đến thì ngẩn ra, "Gì cơ?"

"Thân thể Ngải lang trung gầy yếu như vậy, lúc làm chuyện kia nhớ cẩn thận chút nhé."

Làm, làm gì chứ?

Triệu Bảo Châu thẹn đến nỗi vành tai đỏ bừng, nắm chặt cây gậy bên cạnh không nói lời nào.

Y chẳng thèm gần gũi tên lang băm này đâu, người gì toàn xương xẩu lỡ cấn chết y thì sao.

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Cũng may tay nghề Ngải Thiên không tệ, Triệu Bảo Châu còn trẻ vốn hồi phục nhanh, giờ chống cây gậy này có thể khập khiễng đi tới đi lui.Ban ngày Ngải Thiên phải lên núi hái thuốc hoặc xem bệnh cho người trong thôn, Triệu Bảo Châu rảnh rỗi không muốn ở một mình trong căn nhà tồi tàn này nên ra cổng thôn nói chuyện phiếm với những người khác dưới gốc cổ thụ.Các ca nhi trong thôn hay tụ tập ở đây vừa làm việc vừa tán gẫu. Trước kia tiểu ca nhi vọng tộc đâu bao giờ thấy cảnh này, từ nhỏ y đã được dạy lễ nghĩa khắt khe, cũng chưa từng nghe ai nói huỵch toẹt chuyện giường chiếu như vậy."Này vợ Ngải gia, ngươi và Ngải lang trung có được không thế?""Hả?" Triệu Bảo Châu đang hóng hớt tiểu phu thê người ta vừa gieo bắp vừa tán gẫu, bị hỏi đến thì ngẩn ra, "Gì cơ?""Thân thể Ngải lang trung gầy yếu như vậy, lúc làm chuyện kia nhớ cẩn thận chút nhé."Làm, làm gì chứ?Triệu Bảo Châu thẹn đến nỗi vành tai đỏ bừng, nắm chặt cây gậy bên cạnh không nói lời nào.Y chẳng thèm gần gũi tên lang băm này đâu, người gì toàn xương xẩu lỡ cấn chết y thì sao.

Chương 10