01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…
Chương 49
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Tiểu ca nhi trần truồng mềm mại trắng nõn cứ thế bị người ta ôm vào ngực, ai mà không xấu hổ chứ.Toàn thân Triệu Bảo Châu như khúc gỗ cháy đỏ bốc khói, tay cũng chẳng biết để vào đâu, hình như che chỗ nào cũng kỳ quái cả.Ngải Thiên vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn thật sự chỉ nghĩ đừng để đồ ngốc Triệu Bảo Châu này ngã choáng mà thôi. Hắn là đại phu nên từng gặp vô số nam nữ già trẻ, lúc mới nhặt được Triệu Bảo Châu cũng tự tay bôi thuốc cho y, trong ngoài trên dưới có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy.Nhưng giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Bảo Châu đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ cũng làm Ngải Thiên mất tự nhiên."Quần áo...... đưa quần áo cho ta đi." Triệu Bảo Châu nghiêng người cuộn mình thành quả cầu rúc vào ngực Ngải Thiên."Cũng...... Cũng đâu phải chưa thấy, ngươi quên lúc mình bị thương ai bôi thuốc cho ngươi rồi à?" Ngải Thiên muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này, nhưng Triệu Bảo Châu vừa xoay người trong ngực hắn thì ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi nốt ruồi son trên bờ mông đầy đặn của y.Đây là dấu hiệu đặc biệt của ca nhi, có ca nhi mọc nốt ruồi son trên mặt trên tay hoặc trên vai trên lưng, nhưng nốt ruồi của Triệu Bảo Châu lại nằm ngay chỗ ấy, hệt như chấm đỏ trên bánh bao trắng mềm khiến lòng người nhộn nhạo."Mau mặc đi mau mặc đi!"Ngải Thiên nhét quần áo vào ngực Triệu Bảo Châu như nhét củ khoai lang bỏng tay rồi lui ra sau bình phong.Hắn cúi đầu nhìn phía dưới của mình rồi hít sâu một hơi từ từ thở ra.Mẹ, ca nhi này chẳng khác nào tiểu yêu tinh cả.Chết mất thôi.
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Tiểu ca nhi trần truồng mềm mại trắng nõn cứ thế bị người ta ôm vào ngực, ai mà không xấu hổ chứ.Toàn thân Triệu Bảo Châu như khúc gỗ cháy đỏ bốc khói, tay cũng chẳng biết để vào đâu, hình như che chỗ nào cũng kỳ quái cả.Ngải Thiên vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn thật sự chỉ nghĩ đừng để đồ ngốc Triệu Bảo Châu này ngã choáng mà thôi. Hắn là đại phu nên từng gặp vô số nam nữ già trẻ, lúc mới nhặt được Triệu Bảo Châu cũng tự tay bôi thuốc cho y, trong ngoài trên dưới có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy.Nhưng giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Bảo Châu đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ cũng làm Ngải Thiên mất tự nhiên."Quần áo...... đưa quần áo cho ta đi." Triệu Bảo Châu nghiêng người cuộn mình thành quả cầu rúc vào ngực Ngải Thiên."Cũng...... Cũng đâu phải chưa thấy, ngươi quên lúc mình bị thương ai bôi thuốc cho ngươi rồi à?" Ngải Thiên muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này, nhưng Triệu Bảo Châu vừa xoay người trong ngực hắn thì ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi nốt ruồi son trên bờ mông đầy đặn của y.Đây là dấu hiệu đặc biệt của ca nhi, có ca nhi mọc nốt ruồi son trên mặt trên tay hoặc trên vai trên lưng, nhưng nốt ruồi của Triệu Bảo Châu lại nằm ngay chỗ ấy, hệt như chấm đỏ trên bánh bao trắng mềm khiến lòng người nhộn nhạo."Mau mặc đi mau mặc đi!"Ngải Thiên nhét quần áo vào ngực Triệu Bảo Châu như nhét củ khoai lang bỏng tay rồi lui ra sau bình phong.Hắn cúi đầu nhìn phía dưới của mình rồi hít sâu một hơi từ từ thở ra.Mẹ, ca nhi này chẳng khác nào tiểu yêu tinh cả.Chết mất thôi.
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Tiểu ca nhi trần truồng mềm mại trắng nõn cứ thế bị người ta ôm vào ngực, ai mà không xấu hổ chứ.Toàn thân Triệu Bảo Châu như khúc gỗ cháy đỏ bốc khói, tay cũng chẳng biết để vào đâu, hình như che chỗ nào cũng kỳ quái cả.Ngải Thiên vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn thật sự chỉ nghĩ đừng để đồ ngốc Triệu Bảo Châu này ngã choáng mà thôi. Hắn là đại phu nên từng gặp vô số nam nữ già trẻ, lúc mới nhặt được Triệu Bảo Châu cũng tự tay bôi thuốc cho y, trong ngoài trên dưới có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy.Nhưng giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Bảo Châu đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ cũng làm Ngải Thiên mất tự nhiên."Quần áo...... đưa quần áo cho ta đi." Triệu Bảo Châu nghiêng người cuộn mình thành quả cầu rúc vào ngực Ngải Thiên."Cũng...... Cũng đâu phải chưa thấy, ngươi quên lúc mình bị thương ai bôi thuốc cho ngươi rồi à?" Ngải Thiên muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này, nhưng Triệu Bảo Châu vừa xoay người trong ngực hắn thì ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi nốt ruồi son trên bờ mông đầy đặn của y.Đây là dấu hiệu đặc biệt của ca nhi, có ca nhi mọc nốt ruồi son trên mặt trên tay hoặc trên vai trên lưng, nhưng nốt ruồi của Triệu Bảo Châu lại nằm ngay chỗ ấy, hệt như chấm đỏ trên bánh bao trắng mềm khiến lòng người nhộn nhạo."Mau mặc đi mau mặc đi!"Ngải Thiên nhét quần áo vào ngực Triệu Bảo Châu như nhét củ khoai lang bỏng tay rồi lui ra sau bình phong.Hắn cúi đầu nhìn phía dưới của mình rồi hít sâu một hơi từ từ thở ra.Mẹ, ca nhi này chẳng khác nào tiểu yêu tinh cả.Chết mất thôi.