01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…

Chương 54

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu đâu ngờ trước khi lên trấn y và Ngải Thiên vẫn còn là phu thê đồng sàng dị mộng, thế mà chỉ mới hai ngày ngắn ngủi thân thể đã suýt bị chiếm trọn.Ngay cả người trong thôn cũng nhận ra sự thay đổi giữa họ nên bắt đầu trêu chọc."Châu ca nhi, nhìn cánh tay tím tím xanh xanh của ngươi chắc không phải bị Ngải lang trung đánh chứ hả?"Người vừa hỏi y là một ca nhi bạo dạn trong thôn, tính tình thẳng thắn có gì nói nấy, cũng rất quan tâm Triệu Bảo Châu, tuy hắn chỉ lớn hơn Triệu Bảo Châu ba tuổi nhưng đã thành thân tám năm và sinh bốn đứa con."Ngải lang trung làm sao đánh nổi chứ, với thân hình kia của hắn bị Bảo Châu đánh nghe còn được."Người chung quanh trêu chọc làm mặt Triệu Bảo Châu đỏ như táo chín, y kéo tay áo xuống nhưng vẫn bị người bên cạnh nắm chặt ngắm nghía, vừa nhìn vừa cười nói."Thật không nhìn ra nha, hán tử khô khan cứng nhắc như Ngải lang trung vừa ăn mặn đã dữ dội thế này rồi, chỉ sợ muốn nuốt cả xương của Bảo Châu chúng ta thôi."Triệu Bảo Châu giặt quần áo cũng không yên, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng giải thích. "Đây là bị rệp cắn chứ không phải tại hắn đâu.""Ồ~"Người chung quanh trầm trồ xuýt xoa làm Triệu Bảo Châu đứng ngồi không yên."Con rệp này hư ghê, còn biết chọn chỗ nữa, toàn cắn thịt mềm thôi."Triệu Bảo Châu thẹn gần chết, cũng may trong thôn có người đến nói chuyện khác mới tạm thời đổi chủ đề.Người vừa tới nói với vẻ hào hứng."Nghe đồn có quan gia muốn xây công trình sau núi chúng ta đúng không? Thôn Triệu Gia chúng ta sắp phát tài theo rồi!""Ngươi đúng là ngốc, nếu sau núi bị quan gia quản lý thì mai mốt chúng ta còn săn bắn hái thuốc được nữa không? Đây chẳng phải thiệt thòi à?" Có người lại không đồng tình, "Người bên trên được lợi, còn dân đen chúng ta chỉ sợ phải chịu khổ thôi."Mọi người vội nói sang chuyện khác, lúc này Triệu Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm.Chờ gã lang băm này về nhà nhất định phải mắng hắn một trận cho hả giận mới được. 

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu đâu ngờ trước khi lên trấn y và Ngải Thiên vẫn còn là phu thê đồng sàng dị mộng, thế mà chỉ mới hai ngày ngắn ngủi thân thể đã suýt bị chiếm trọn.Ngay cả người trong thôn cũng nhận ra sự thay đổi giữa họ nên bắt đầu trêu chọc."Châu ca nhi, nhìn cánh tay tím tím xanh xanh của ngươi chắc không phải bị Ngải lang trung đánh chứ hả?"Người vừa hỏi y là một ca nhi bạo dạn trong thôn, tính tình thẳng thắn có gì nói nấy, cũng rất quan tâm Triệu Bảo Châu, tuy hắn chỉ lớn hơn Triệu Bảo Châu ba tuổi nhưng đã thành thân tám năm và sinh bốn đứa con."Ngải lang trung làm sao đánh nổi chứ, với thân hình kia của hắn bị Bảo Châu đánh nghe còn được."Người chung quanh trêu chọc làm mặt Triệu Bảo Châu đỏ như táo chín, y kéo tay áo xuống nhưng vẫn bị người bên cạnh nắm chặt ngắm nghía, vừa nhìn vừa cười nói."Thật không nhìn ra nha, hán tử khô khan cứng nhắc như Ngải lang trung vừa ăn mặn đã dữ dội thế này rồi, chỉ sợ muốn nuốt cả xương của Bảo Châu chúng ta thôi."Triệu Bảo Châu giặt quần áo cũng không yên, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng giải thích. "Đây là bị rệp cắn chứ không phải tại hắn đâu.""Ồ~"Người chung quanh trầm trồ xuýt xoa làm Triệu Bảo Châu đứng ngồi không yên."Con rệp này hư ghê, còn biết chọn chỗ nữa, toàn cắn thịt mềm thôi."Triệu Bảo Châu thẹn gần chết, cũng may trong thôn có người đến nói chuyện khác mới tạm thời đổi chủ đề.Người vừa tới nói với vẻ hào hứng."Nghe đồn có quan gia muốn xây công trình sau núi chúng ta đúng không? Thôn Triệu Gia chúng ta sắp phát tài theo rồi!""Ngươi đúng là ngốc, nếu sau núi bị quan gia quản lý thì mai mốt chúng ta còn săn bắn hái thuốc được nữa không? Đây chẳng phải thiệt thòi à?" Có người lại không đồng tình, "Người bên trên được lợi, còn dân đen chúng ta chỉ sợ phải chịu khổ thôi."Mọi người vội nói sang chuyện khác, lúc này Triệu Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm.Chờ gã lang băm này về nhà nhất định phải mắng hắn một trận cho hả giận mới được. 

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu đâu ngờ trước khi lên trấn y và Ngải Thiên vẫn còn là phu thê đồng sàng dị mộng, thế mà chỉ mới hai ngày ngắn ngủi thân thể đã suýt bị chiếm trọn.Ngay cả người trong thôn cũng nhận ra sự thay đổi giữa họ nên bắt đầu trêu chọc."Châu ca nhi, nhìn cánh tay tím tím xanh xanh của ngươi chắc không phải bị Ngải lang trung đánh chứ hả?"Người vừa hỏi y là một ca nhi bạo dạn trong thôn, tính tình thẳng thắn có gì nói nấy, cũng rất quan tâm Triệu Bảo Châu, tuy hắn chỉ lớn hơn Triệu Bảo Châu ba tuổi nhưng đã thành thân tám năm và sinh bốn đứa con."Ngải lang trung làm sao đánh nổi chứ, với thân hình kia của hắn bị Bảo Châu đánh nghe còn được."Người chung quanh trêu chọc làm mặt Triệu Bảo Châu đỏ như táo chín, y kéo tay áo xuống nhưng vẫn bị người bên cạnh nắm chặt ngắm nghía, vừa nhìn vừa cười nói."Thật không nhìn ra nha, hán tử khô khan cứng nhắc như Ngải lang trung vừa ăn mặn đã dữ dội thế này rồi, chỉ sợ muốn nuốt cả xương của Bảo Châu chúng ta thôi."Triệu Bảo Châu giặt quần áo cũng không yên, chỉ có thể đỏ mặt ấp úng giải thích. "Đây là bị rệp cắn chứ không phải tại hắn đâu.""Ồ~"Người chung quanh trầm trồ xuýt xoa làm Triệu Bảo Châu đứng ngồi không yên."Con rệp này hư ghê, còn biết chọn chỗ nữa, toàn cắn thịt mềm thôi."Triệu Bảo Châu thẹn gần chết, cũng may trong thôn có người đến nói chuyện khác mới tạm thời đổi chủ đề.Người vừa tới nói với vẻ hào hứng."Nghe đồn có quan gia muốn xây công trình sau núi chúng ta đúng không? Thôn Triệu Gia chúng ta sắp phát tài theo rồi!""Ngươi đúng là ngốc, nếu sau núi bị quan gia quản lý thì mai mốt chúng ta còn săn bắn hái thuốc được nữa không? Đây chẳng phải thiệt thòi à?" Có người lại không đồng tình, "Người bên trên được lợi, còn dân đen chúng ta chỉ sợ phải chịu khổ thôi."Mọi người vội nói sang chuyện khác, lúc này Triệu Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm.Chờ gã lang băm này về nhà nhất định phải mắng hắn một trận cho hả giận mới được. 

Chương 54