01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…
Chương 59
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên đeo gùi tre lên núi, trên đường đi gặp không ít thôn dân cũng định lên núi thử vận may.Mọi người chào hỏi hắn."Ngải lang trung cũng lên núi đấy à?""Ừ." Hắn gật đầu, "Lên xem có thảo dược nào phù hợp không.""Phải đấy phải đấy!" Thôn dân ngán ngẩm thở dài, "Giờ tranh thủ hái đi, hôm nay chúng ta đã thấy người của quan phủ kéo lên núi, chắc mấy ngày nữa sẽ ban lệnh cấm không cho dân đen như chúng ta bén mảng nữa đâu."Ngải Thiên hờ hững gật đầu."Ừ."Sớm không xây muộn không xây mà cứ phải chọn đúng lúc này để xây hành cung suối nước nóng gì đó, trong lòng Ngải Thiên không khỏi sinh nghi.Đều tại người cha tốt kia của hắn cả, năm xưa chỉ lo theo đuổi vợ, chuyện quan trọng như lối vào địa cung chỉ nhớ sơ sơ, ngay cả đánh dấu cũng không làm, bao năm trôi qua vật đổi sao dời chẳng biết đâu mà lần.Giờ bắt hắn tìm thế nào đây.Lần này hắn xa nhà tính ra cũng gần một năm rồi chưa về, tuy chuyến này không thuận buồm xuôi gió cho lắm nhưng ít ra cũng nhặt được một viên bảo châu, xem như có thu hoạch lớn.Ngải Thiên vừa cầm la bàn dò đường vừa nhớ đến dáng vẻ hồn nhiên của Bảo Châu nhà mình, tâm tình cũng không tệ.Nếu không tìm ra địa cung thì dứt khoát đem về mấy vật nhỏ dễ thương mà Bảo Châu thích cũng tốt.Nói tới đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngải Thiên vừa nghĩ vậy thì chợt thấy một con thỏ trắng như tuyết đang ăn cỏ phía xa.Món đồ chơi này đáng yêu phết.Phải bắt về mới được!
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên đeo gùi tre lên núi, trên đường đi gặp không ít thôn dân cũng định lên núi thử vận may.Mọi người chào hỏi hắn."Ngải lang trung cũng lên núi đấy à?""Ừ." Hắn gật đầu, "Lên xem có thảo dược nào phù hợp không.""Phải đấy phải đấy!" Thôn dân ngán ngẩm thở dài, "Giờ tranh thủ hái đi, hôm nay chúng ta đã thấy người của quan phủ kéo lên núi, chắc mấy ngày nữa sẽ ban lệnh cấm không cho dân đen như chúng ta bén mảng nữa đâu."Ngải Thiên hờ hững gật đầu."Ừ."Sớm không xây muộn không xây mà cứ phải chọn đúng lúc này để xây hành cung suối nước nóng gì đó, trong lòng Ngải Thiên không khỏi sinh nghi.Đều tại người cha tốt kia của hắn cả, năm xưa chỉ lo theo đuổi vợ, chuyện quan trọng như lối vào địa cung chỉ nhớ sơ sơ, ngay cả đánh dấu cũng không làm, bao năm trôi qua vật đổi sao dời chẳng biết đâu mà lần.Giờ bắt hắn tìm thế nào đây.Lần này hắn xa nhà tính ra cũng gần một năm rồi chưa về, tuy chuyến này không thuận buồm xuôi gió cho lắm nhưng ít ra cũng nhặt được một viên bảo châu, xem như có thu hoạch lớn.Ngải Thiên vừa cầm la bàn dò đường vừa nhớ đến dáng vẻ hồn nhiên của Bảo Châu nhà mình, tâm tình cũng không tệ.Nếu không tìm ra địa cung thì dứt khoát đem về mấy vật nhỏ dễ thương mà Bảo Châu thích cũng tốt.Nói tới đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngải Thiên vừa nghĩ vậy thì chợt thấy một con thỏ trắng như tuyết đang ăn cỏ phía xa.Món đồ chơi này đáng yêu phết.Phải bắt về mới được!
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên đeo gùi tre lên núi, trên đường đi gặp không ít thôn dân cũng định lên núi thử vận may.Mọi người chào hỏi hắn."Ngải lang trung cũng lên núi đấy à?""Ừ." Hắn gật đầu, "Lên xem có thảo dược nào phù hợp không.""Phải đấy phải đấy!" Thôn dân ngán ngẩm thở dài, "Giờ tranh thủ hái đi, hôm nay chúng ta đã thấy người của quan phủ kéo lên núi, chắc mấy ngày nữa sẽ ban lệnh cấm không cho dân đen như chúng ta bén mảng nữa đâu."Ngải Thiên hờ hững gật đầu."Ừ."Sớm không xây muộn không xây mà cứ phải chọn đúng lúc này để xây hành cung suối nước nóng gì đó, trong lòng Ngải Thiên không khỏi sinh nghi.Đều tại người cha tốt kia của hắn cả, năm xưa chỉ lo theo đuổi vợ, chuyện quan trọng như lối vào địa cung chỉ nhớ sơ sơ, ngay cả đánh dấu cũng không làm, bao năm trôi qua vật đổi sao dời chẳng biết đâu mà lần.Giờ bắt hắn tìm thế nào đây.Lần này hắn xa nhà tính ra cũng gần một năm rồi chưa về, tuy chuyến này không thuận buồm xuôi gió cho lắm nhưng ít ra cũng nhặt được một viên bảo châu, xem như có thu hoạch lớn.Ngải Thiên vừa cầm la bàn dò đường vừa nhớ đến dáng vẻ hồn nhiên của Bảo Châu nhà mình, tâm tình cũng không tệ.Nếu không tìm ra địa cung thì dứt khoát đem về mấy vật nhỏ dễ thương mà Bảo Châu thích cũng tốt.Nói tới đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngải Thiên vừa nghĩ vậy thì chợt thấy một con thỏ trắng như tuyết đang ăn cỏ phía xa.Món đồ chơi này đáng yêu phết.Phải bắt về mới được!