01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…

Chương 69

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Lần này giày vò một trận, chân Triệu Bảo Châu khó khăn lắm mới lành bảy tám phần lại bị thương.Khoan nói đến đau đớn, nhìn vết thương vừa tháo băng kia lại sưng tấy đỏ bừng khiến người ta phải nhíu mày.Ngải Thiên vừa bôi thuốc cho y vừa đau lòng."Xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi."Triệu Bảo Châu lại chẳng thấy có gì đáng ngại cả."Tự ta muốn lên núi mà, sao trách ngươi được chứ." Nghe Ngải Thiên nói vậy y còn thấy ngượng ngùng, chỉ thở dài cảm khái, "Lần này bị vậy không biết phải bao lâu nữa mới lành hẳn...... Ta còn định chờ thêm mấy ngày sẽ trồng ít khoai tây trong vườn, chân đi không được bất tiện lắm."Rõ ràng trước kia Triệu Bảo Châu đã quen sống sung sướng, giờ trở thành một ca nhi nhà nông nghèo túng như vậy thật sự không thấy khó chịu sao?Nói y yếu ớt thì việc nặng nhọc cực khổ gì cũng làm, chân bị thương còn sợ làm trễ nải việc trồng trọt của mình. Nói y không yếu ớt thì Ngải Thiên bôi thuốc hơi mạnh tay một chút đã xuýt xoa nũng nịu đòi phu quân thổi thổi cho hết đau.Đến khi dọn dẹp xong chuẩn bị ngủ thì ngoài trời đã tảng sáng.Triệu Bảo Châu yên lặng rúc trong ngực Ngải Thiên, hai mắt ríu lại vì buồn ngủ."Bảo Châu......"Nghe Ngải Thiên gọi mình, y chỉ có thể lẩm bẩm đáp lại một tiếng."Dạ?""Chúng ta thành thân đã lâu mà ta vẫn chưa dẫn ngươi về nhà bái kiến song thân, chờ chân ngươi khỏi hẳn chúng ta lên đường nhé.""A, dạ." Triệu Bảo Châu nửa tỉnh nửa mê, "Phải bái kiến song thân mới xem như đủ lễ, phu quân, quê ngươi ở đâu vậy?""Phía Bắc."Triệu Bảo Châu ậm ừ rồi mơ màng ngủ thiếp đi.Sắp theo phu quân về nhà rồi.Giờ y cũng đã có nhà, tốt thật.

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Lần này giày vò một trận, chân Triệu Bảo Châu khó khăn lắm mới lành bảy tám phần lại bị thương.Khoan nói đến đau đớn, nhìn vết thương vừa tháo băng kia lại sưng tấy đỏ bừng khiến người ta phải nhíu mày.Ngải Thiên vừa bôi thuốc cho y vừa đau lòng."Xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi."Triệu Bảo Châu lại chẳng thấy có gì đáng ngại cả."Tự ta muốn lên núi mà, sao trách ngươi được chứ." Nghe Ngải Thiên nói vậy y còn thấy ngượng ngùng, chỉ thở dài cảm khái, "Lần này bị vậy không biết phải bao lâu nữa mới lành hẳn...... Ta còn định chờ thêm mấy ngày sẽ trồng ít khoai tây trong vườn, chân đi không được bất tiện lắm."Rõ ràng trước kia Triệu Bảo Châu đã quen sống sung sướng, giờ trở thành một ca nhi nhà nông nghèo túng như vậy thật sự không thấy khó chịu sao?Nói y yếu ớt thì việc nặng nhọc cực khổ gì cũng làm, chân bị thương còn sợ làm trễ nải việc trồng trọt của mình. Nói y không yếu ớt thì Ngải Thiên bôi thuốc hơi mạnh tay một chút đã xuýt xoa nũng nịu đòi phu quân thổi thổi cho hết đau.Đến khi dọn dẹp xong chuẩn bị ngủ thì ngoài trời đã tảng sáng.Triệu Bảo Châu yên lặng rúc trong ngực Ngải Thiên, hai mắt ríu lại vì buồn ngủ."Bảo Châu......"Nghe Ngải Thiên gọi mình, y chỉ có thể lẩm bẩm đáp lại một tiếng."Dạ?""Chúng ta thành thân đã lâu mà ta vẫn chưa dẫn ngươi về nhà bái kiến song thân, chờ chân ngươi khỏi hẳn chúng ta lên đường nhé.""A, dạ." Triệu Bảo Châu nửa tỉnh nửa mê, "Phải bái kiến song thân mới xem như đủ lễ, phu quân, quê ngươi ở đâu vậy?""Phía Bắc."Triệu Bảo Châu ậm ừ rồi mơ màng ngủ thiếp đi.Sắp theo phu quân về nhà rồi.Giờ y cũng đã có nhà, tốt thật.

Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Lần này giày vò một trận, chân Triệu Bảo Châu khó khăn lắm mới lành bảy tám phần lại bị thương.Khoan nói đến đau đớn, nhìn vết thương vừa tháo băng kia lại sưng tấy đỏ bừng khiến người ta phải nhíu mày.Ngải Thiên vừa bôi thuốc cho y vừa đau lòng."Xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi."Triệu Bảo Châu lại chẳng thấy có gì đáng ngại cả."Tự ta muốn lên núi mà, sao trách ngươi được chứ." Nghe Ngải Thiên nói vậy y còn thấy ngượng ngùng, chỉ thở dài cảm khái, "Lần này bị vậy không biết phải bao lâu nữa mới lành hẳn...... Ta còn định chờ thêm mấy ngày sẽ trồng ít khoai tây trong vườn, chân đi không được bất tiện lắm."Rõ ràng trước kia Triệu Bảo Châu đã quen sống sung sướng, giờ trở thành một ca nhi nhà nông nghèo túng như vậy thật sự không thấy khó chịu sao?Nói y yếu ớt thì việc nặng nhọc cực khổ gì cũng làm, chân bị thương còn sợ làm trễ nải việc trồng trọt của mình. Nói y không yếu ớt thì Ngải Thiên bôi thuốc hơi mạnh tay một chút đã xuýt xoa nũng nịu đòi phu quân thổi thổi cho hết đau.Đến khi dọn dẹp xong chuẩn bị ngủ thì ngoài trời đã tảng sáng.Triệu Bảo Châu yên lặng rúc trong ngực Ngải Thiên, hai mắt ríu lại vì buồn ngủ."Bảo Châu......"Nghe Ngải Thiên gọi mình, y chỉ có thể lẩm bẩm đáp lại một tiếng."Dạ?""Chúng ta thành thân đã lâu mà ta vẫn chưa dẫn ngươi về nhà bái kiến song thân, chờ chân ngươi khỏi hẳn chúng ta lên đường nhé.""A, dạ." Triệu Bảo Châu nửa tỉnh nửa mê, "Phải bái kiến song thân mới xem như đủ lễ, phu quân, quê ngươi ở đâu vậy?""Phía Bắc."Triệu Bảo Châu ậm ừ rồi mơ màng ngủ thiếp đi.Sắp theo phu quân về nhà rồi.Giờ y cũng đã có nhà, tốt thật.

Chương 69