01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…
Chương 83
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên bị nhào choáng váng.Trên đời này người có thể làm hắn choáng váng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặt hắn tái xanh, nghe xong giọng nói ẽo ợt này thì biết ngay tổ tông nào đang chọc ghẹo mình."Nếu ngươi thèm nam nhân thì đi tìm nam nhân nhà mình đi." Ngải Thiên túm gáy áo người kia kéo ra xa, "Ta chẳng muốn chơi hoa này đâu, miệng chó của ngươi cứ để người khác hôn đi."Hắn xách người sang một bên rồi vội vàng tới chỗ Bảo Châu nhà mình.Trời ạ, giờ hắn mới phát hiện hai mắt tiểu ca nhi này đỏ hoe, chẳng biết đã suy diễn đến đâu rồi, chỉ sợ đang nghĩ hắn là kẻ rác rưởi ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu không mau giải thích cho rõ ràng chẳng lẽ hắn còn phải đuổi theo tiểu kiều thê mười vạn dặm hay sao?"Bảo Châu......" Ngay cả bốn chữ "ngươi đừng hiểu lầm" hắn cũng không kịp nói, ôm eo người ta rối rít giải thích, "Đây là ca ca ruột của ta, chính là người từ nhỏ đã thường xuyên vắng nhà mà ta kể với ngươi ấy, y thành thân lâu rồi, giờ đã có hai đứa con...... Xưa nay y chẳng bao giờ đứng đắn cả, ngươi đừng nghe y nói bậy.""Ca ca?"Triệu Bảo Châu rụt rè nhìn sang, đại mỹ nhân thế mà đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng nhìn y chằm chằm.Y còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị đại mỹ nhân túm lấy tay."Tên đệ đệ ngốc này của ta từ đâu lừa được bảo bối ngoan như đệ thế này? Đúng là tổ tông phù hộ mà, cả nhà chúng ta cứ tưởng hắn sẽ độc thân hết đời, sau này chết không ai thăm mộ, nào ngờ hắn lại sáng suốt như vậy...... Bảo bối, đệ đừng để ý mấy câu nói nhảm lúc nãy của ta nhé, nam nhân nhà ta anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, mắt ta sáng lắm, tiểu tử thúi keo kiệt này không lọt nổi vào mắt ta đâu. Đệ họ gì tên gì, sao lại bị hắn lừa về? Hai người đã đến bước nào rồi? Đính hôn hay thành thân, thân thể bị chiếm chưa? Bộ dạng quỷ này của hắn chắc cũng chẳng xài được đâu, đệ đừng chịu thiệt thòi. Nếu thực sự không được ta sẽ giúp đệ tìm mấy mối tốt, đệ cứ từ từ chọn ra một người nhé?""Đệ đệ đệ......" Triệu Bảo Châu đâu chịu nổi sự nhiệt tình này, nỗi tức giận vừa rút đi lại bị hỏi dồn dập làm y choáng đầu, nhất thời không biết nói sao, vừa bị Ngải Thiên ôm vừa bị mỹ nhân kéo, cuối cùng đánh liều thốt ra một câu, "Phu quân xài tốt lắm ạ!"Vừa dứt lời y lập tức cắn lưỡi.Thôi xong đời, y nói bậy bạ gì thế này, làm sao gặp người nữa đây.
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên bị nhào choáng váng.Trên đời này người có thể làm hắn choáng váng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặt hắn tái xanh, nghe xong giọng nói ẽo ợt này thì biết ngay tổ tông nào đang chọc ghẹo mình."Nếu ngươi thèm nam nhân thì đi tìm nam nhân nhà mình đi." Ngải Thiên túm gáy áo người kia kéo ra xa, "Ta chẳng muốn chơi hoa này đâu, miệng chó của ngươi cứ để người khác hôn đi."Hắn xách người sang một bên rồi vội vàng tới chỗ Bảo Châu nhà mình.Trời ạ, giờ hắn mới phát hiện hai mắt tiểu ca nhi này đỏ hoe, chẳng biết đã suy diễn đến đâu rồi, chỉ sợ đang nghĩ hắn là kẻ rác rưởi ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu không mau giải thích cho rõ ràng chẳng lẽ hắn còn phải đuổi theo tiểu kiều thê mười vạn dặm hay sao?"Bảo Châu......" Ngay cả bốn chữ "ngươi đừng hiểu lầm" hắn cũng không kịp nói, ôm eo người ta rối rít giải thích, "Đây là ca ca ruột của ta, chính là người từ nhỏ đã thường xuyên vắng nhà mà ta kể với ngươi ấy, y thành thân lâu rồi, giờ đã có hai đứa con...... Xưa nay y chẳng bao giờ đứng đắn cả, ngươi đừng nghe y nói bậy.""Ca ca?"Triệu Bảo Châu rụt rè nhìn sang, đại mỹ nhân thế mà đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng nhìn y chằm chằm.Y còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị đại mỹ nhân túm lấy tay."Tên đệ đệ ngốc này của ta từ đâu lừa được bảo bối ngoan như đệ thế này? Đúng là tổ tông phù hộ mà, cả nhà chúng ta cứ tưởng hắn sẽ độc thân hết đời, sau này chết không ai thăm mộ, nào ngờ hắn lại sáng suốt như vậy...... Bảo bối, đệ đừng để ý mấy câu nói nhảm lúc nãy của ta nhé, nam nhân nhà ta anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, mắt ta sáng lắm, tiểu tử thúi keo kiệt này không lọt nổi vào mắt ta đâu. Đệ họ gì tên gì, sao lại bị hắn lừa về? Hai người đã đến bước nào rồi? Đính hôn hay thành thân, thân thể bị chiếm chưa? Bộ dạng quỷ này của hắn chắc cũng chẳng xài được đâu, đệ đừng chịu thiệt thòi. Nếu thực sự không được ta sẽ giúp đệ tìm mấy mối tốt, đệ cứ từ từ chọn ra một người nhé?""Đệ đệ đệ......" Triệu Bảo Châu đâu chịu nổi sự nhiệt tình này, nỗi tức giận vừa rút đi lại bị hỏi dồn dập làm y choáng đầu, nhất thời không biết nói sao, vừa bị Ngải Thiên ôm vừa bị mỹ nhân kéo, cuối cùng đánh liều thốt ra một câu, "Phu quân xài tốt lắm ạ!"Vừa dứt lời y lập tức cắn lưỡi.Thôi xong đời, y nói bậy bạ gì thế này, làm sao gặp người nữa đây.
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Ngải Thiên bị nhào choáng váng.Trên đời này người có thể làm hắn choáng váng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặt hắn tái xanh, nghe xong giọng nói ẽo ợt này thì biết ngay tổ tông nào đang chọc ghẹo mình."Nếu ngươi thèm nam nhân thì đi tìm nam nhân nhà mình đi." Ngải Thiên túm gáy áo người kia kéo ra xa, "Ta chẳng muốn chơi hoa này đâu, miệng chó của ngươi cứ để người khác hôn đi."Hắn xách người sang một bên rồi vội vàng tới chỗ Bảo Châu nhà mình.Trời ạ, giờ hắn mới phát hiện hai mắt tiểu ca nhi này đỏ hoe, chẳng biết đã suy diễn đến đâu rồi, chỉ sợ đang nghĩ hắn là kẻ rác rưởi ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu không mau giải thích cho rõ ràng chẳng lẽ hắn còn phải đuổi theo tiểu kiều thê mười vạn dặm hay sao?"Bảo Châu......" Ngay cả bốn chữ "ngươi đừng hiểu lầm" hắn cũng không kịp nói, ôm eo người ta rối rít giải thích, "Đây là ca ca ruột của ta, chính là người từ nhỏ đã thường xuyên vắng nhà mà ta kể với ngươi ấy, y thành thân lâu rồi, giờ đã có hai đứa con...... Xưa nay y chẳng bao giờ đứng đắn cả, ngươi đừng nghe y nói bậy.""Ca ca?"Triệu Bảo Châu rụt rè nhìn sang, đại mỹ nhân thế mà đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng nhìn y chằm chằm.Y còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị đại mỹ nhân túm lấy tay."Tên đệ đệ ngốc này của ta từ đâu lừa được bảo bối ngoan như đệ thế này? Đúng là tổ tông phù hộ mà, cả nhà chúng ta cứ tưởng hắn sẽ độc thân hết đời, sau này chết không ai thăm mộ, nào ngờ hắn lại sáng suốt như vậy...... Bảo bối, đệ đừng để ý mấy câu nói nhảm lúc nãy của ta nhé, nam nhân nhà ta anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, mắt ta sáng lắm, tiểu tử thúi keo kiệt này không lọt nổi vào mắt ta đâu. Đệ họ gì tên gì, sao lại bị hắn lừa về? Hai người đã đến bước nào rồi? Đính hôn hay thành thân, thân thể bị chiếm chưa? Bộ dạng quỷ này của hắn chắc cũng chẳng xài được đâu, đệ đừng chịu thiệt thòi. Nếu thực sự không được ta sẽ giúp đệ tìm mấy mối tốt, đệ cứ từ từ chọn ra một người nhé?""Đệ đệ đệ......" Triệu Bảo Châu đâu chịu nổi sự nhiệt tình này, nỗi tức giận vừa rút đi lại bị hỏi dồn dập làm y choáng đầu, nhất thời không biết nói sao, vừa bị Ngải Thiên ôm vừa bị mỹ nhân kéo, cuối cùng đánh liều thốt ra một câu, "Phu quân xài tốt lắm ạ!"Vừa dứt lời y lập tức cắn lưỡi.Thôi xong đời, y nói bậy bạ gì thế này, làm sao gặp người nữa đây.