01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,…
Chương 85
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu vốn nghĩ Ngải Thiên phú khả địch quốc, tất nhiên ca ca ruột cũng rất giàu có nên tự dặn mình bất kể nhìn thấy gì cũng không được tỏ ra ngạc nhiên kẻo làm mất mặt phu quân. Nhưng khi xe ngựa chạy vào vương phủ, y vẫn không nhịn được trợn tròn mắt."Tâm can!" Tính tình đại mỹ nhân quả nhiên rất thoải mái, vừa vào cổng đã la hét ầm ĩ, "Bé yêu của ngươi về rồi này, còn không mau ra đón đi."Đại mỹ nhân vừa nói vừa phi thân xuống xe, lập tức được ai đó ôm vào lòng.Người ôm y có thân hình cao lớn và vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cũng biết không phải nhân vật tầm thường."Ngươi còn biết đường về à." Ngữ khí của hắn lạnh nhạt nhưng lại để mặc đại mỹ nhân đu bám trên người mình như dây leo, còn vững vàng bế y lên, "Cứ tưởng ngươi như chó hoang chạy rông, một đi không trở lại nữa chứ.""Ta sai rồi." Đại mỹ nhân thân mật cụng trán phu quân, "Lần sau ra ngoài nhất định sẽ dẫn tâm can của chúng ta theo...... À phải, ta đưa đệ đệ và đệ tức cùng về đây này, mau tới gặp nhau đi.""Kính Vương điện hạ?" Triệu Bảo Châu che miệng kìm lại nỗi kinh ngạc, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất chứ không dám nhìn vợ chồng người ta thân mật, y đạp Ngải Thiên đang đứng tỉnh bơ một cái rồi nghiến răng nói, "Ngươi làm họ hàng với Vương gia từ lúc nào mà không nói ta biết hả.""Đây có gì lạ đâu?"Ngải Thiên kỳ quái hất cằm ra hiệu cho Triệu Bảo Châu nhìn sang bên kia.Triệu Bảo Châu lập tức trông thấy một tiểu ca nhi có khuôn mặt tròn hiền hậu đang bị một mãnh hán khôi ngô đè vào góc tường véo má."Tiểu ca nhi mà ngươi thấy là nghĩa tử nhà ta, xem như đệ đệ ta." Ngải Thiên cảm thấy mọi người đều thân mật thắm thiết khiến mình trở nên lạc lõng nên đưa tay bế Triệu Bảo Châu lên rồi thản nhiên nói, "Y cũng gả cho Vương gia, nhưng ngươi chẳng thiệt thòi gì đâu......"Ngải Thiên nghiêm túc nói."Ngươi gả cho người xài tốt cơ mà."
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu vốn nghĩ Ngải Thiên phú khả địch quốc, tất nhiên ca ca ruột cũng rất giàu có nên tự dặn mình bất kể nhìn thấy gì cũng không được tỏ ra ngạc nhiên kẻo làm mất mặt phu quân. Nhưng khi xe ngựa chạy vào vương phủ, y vẫn không nhịn được trợn tròn mắt."Tâm can!" Tính tình đại mỹ nhân quả nhiên rất thoải mái, vừa vào cổng đã la hét ầm ĩ, "Bé yêu của ngươi về rồi này, còn không mau ra đón đi."Đại mỹ nhân vừa nói vừa phi thân xuống xe, lập tức được ai đó ôm vào lòng.Người ôm y có thân hình cao lớn và vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cũng biết không phải nhân vật tầm thường."Ngươi còn biết đường về à." Ngữ khí của hắn lạnh nhạt nhưng lại để mặc đại mỹ nhân đu bám trên người mình như dây leo, còn vững vàng bế y lên, "Cứ tưởng ngươi như chó hoang chạy rông, một đi không trở lại nữa chứ.""Ta sai rồi." Đại mỹ nhân thân mật cụng trán phu quân, "Lần sau ra ngoài nhất định sẽ dẫn tâm can của chúng ta theo...... À phải, ta đưa đệ đệ và đệ tức cùng về đây này, mau tới gặp nhau đi.""Kính Vương điện hạ?" Triệu Bảo Châu che miệng kìm lại nỗi kinh ngạc, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất chứ không dám nhìn vợ chồng người ta thân mật, y đạp Ngải Thiên đang đứng tỉnh bơ một cái rồi nghiến răng nói, "Ngươi làm họ hàng với Vương gia từ lúc nào mà không nói ta biết hả.""Đây có gì lạ đâu?"Ngải Thiên kỳ quái hất cằm ra hiệu cho Triệu Bảo Châu nhìn sang bên kia.Triệu Bảo Châu lập tức trông thấy một tiểu ca nhi có khuôn mặt tròn hiền hậu đang bị một mãnh hán khôi ngô đè vào góc tường véo má."Tiểu ca nhi mà ngươi thấy là nghĩa tử nhà ta, xem như đệ đệ ta." Ngải Thiên cảm thấy mọi người đều thân mật thắm thiết khiến mình trở nên lạc lõng nên đưa tay bế Triệu Bảo Châu lên rồi thản nhiên nói, "Y cũng gả cho Vương gia, nhưng ngươi chẳng thiệt thòi gì đâu......"Ngải Thiên nghiêm túc nói."Ngươi gả cho người xài tốt cơ mà."
Kiều Thê Trên Trời Rơi XuốngTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ01 【Đệ đệ mến thương của ta, thấy chữ như gặp người. Nghe nói đệ vẫn chưa tìm được vợ, ca ca của đệ là ta đây đã dẫn đối tượng và hai đứa nhỏ về nhà gặp cha rồi, thật sự là tin mừng của nhà mình. Cha bảo ta nhắn với đệ nếu không tìm được vợ thì đừng về nữa, cứ thấy đệ lại đau đầu phiền lòng...... Vi huynh là người từng trải, thông cảm với khó khăn của đệ nên sẽ chỉ cho đệ mấy chiêu, nếu nhắm trúng ai thì cứ tìm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, nhất định sẽ khiến đối phương yêu đệ sâu đậm lấy thân báo đáp......】 Bàn tay cầm lá thư này gầy như que củi, vóc dáng nhìn chẳng khác nào bộ xương khô, trên mặt nam nhân không có nổi mấy lạng thịt khiến dung mạo vốn dễ nhìn tự dưng trở nên ảm đạm u buồn, đã vậy hắn còn cao lênh khênh nên nhìn hệt như cây gậy trúc khẳng khiu, chỉ sợ tằng hắng một cái cũng gãy ra từng khúc. Hắn đọc đi đọc lại bức thư từ nhà gửi đến, cuối cùng nhíu mày xếp thư bỏ vào hộc tủ đầu giường, vừa khóa vừa đăm chiêu suy nghĩ. Hắn là lang trung phiêu bạt nay đây mai đó,… Triệu Bảo Châu vốn nghĩ Ngải Thiên phú khả địch quốc, tất nhiên ca ca ruột cũng rất giàu có nên tự dặn mình bất kể nhìn thấy gì cũng không được tỏ ra ngạc nhiên kẻo làm mất mặt phu quân. Nhưng khi xe ngựa chạy vào vương phủ, y vẫn không nhịn được trợn tròn mắt."Tâm can!" Tính tình đại mỹ nhân quả nhiên rất thoải mái, vừa vào cổng đã la hét ầm ĩ, "Bé yêu của ngươi về rồi này, còn không mau ra đón đi."Đại mỹ nhân vừa nói vừa phi thân xuống xe, lập tức được ai đó ôm vào lòng.Người ôm y có thân hình cao lớn và vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cũng biết không phải nhân vật tầm thường."Ngươi còn biết đường về à." Ngữ khí của hắn lạnh nhạt nhưng lại để mặc đại mỹ nhân đu bám trên người mình như dây leo, còn vững vàng bế y lên, "Cứ tưởng ngươi như chó hoang chạy rông, một đi không trở lại nữa chứ.""Ta sai rồi." Đại mỹ nhân thân mật cụng trán phu quân, "Lần sau ra ngoài nhất định sẽ dẫn tâm can của chúng ta theo...... À phải, ta đưa đệ đệ và đệ tức cùng về đây này, mau tới gặp nhau đi.""Kính Vương điện hạ?" Triệu Bảo Châu che miệng kìm lại nỗi kinh ngạc, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất chứ không dám nhìn vợ chồng người ta thân mật, y đạp Ngải Thiên đang đứng tỉnh bơ một cái rồi nghiến răng nói, "Ngươi làm họ hàng với Vương gia từ lúc nào mà không nói ta biết hả.""Đây có gì lạ đâu?"Ngải Thiên kỳ quái hất cằm ra hiệu cho Triệu Bảo Châu nhìn sang bên kia.Triệu Bảo Châu lập tức trông thấy một tiểu ca nhi có khuôn mặt tròn hiền hậu đang bị một mãnh hán khôi ngô đè vào góc tường véo má."Tiểu ca nhi mà ngươi thấy là nghĩa tử nhà ta, xem như đệ đệ ta." Ngải Thiên cảm thấy mọi người đều thân mật thắm thiết khiến mình trở nên lạc lõng nên đưa tay bế Triệu Bảo Châu lên rồi thản nhiên nói, "Y cũng gả cho Vương gia, nhưng ngươi chẳng thiệt thòi gì đâu......"Ngải Thiên nghiêm túc nói."Ngươi gả cho người xài tốt cơ mà."