Thời tiết đầu hè, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống từng tán cây xum xuê, làm cho toàn bộ Học viện Mỹ Thuật Bình Thành lúc này hiện lên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ. Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận” đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học. Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua. Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác. Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại. “Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân. Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ. Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười…
Chương 49: “Quay lại với anh? Hôn anh? Ôm anh?”
Ngầm Mê MuộiTác giả: Đào Hoa ChiTruyện Ngôn TìnhThời tiết đầu hè, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống từng tán cây xum xuê, làm cho toàn bộ Học viện Mỹ Thuật Bình Thành lúc này hiện lên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ. Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận” đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học. Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua. Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác. Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại. “Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân. Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ. Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười… Tổ hợp triển lãm kết thúc cũng đã là cuối tháng chín.Thi Tĩnh, đàn chị đã lâu chưa liên lạc bỗng nhiên gọi điện cho Lục Giai Ân, muốn hẹn gặp cô nói chuyện.Lục Giai Ân đồng ý mà không do dự, hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần Trung tâm nghệ thuật.Ngày gặp mặt, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh quang đãng, gió thu man mát nhè nhẹ thổi qua.Lúc Lục Giai Ân tới quán cà phê thì Thi Tĩnh đã ở đó.Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở, mái tóc màu nâu xoăn gợn sóng yểu điệu thướt tha theo phong cách lãng mạn, trông cô ấy thật trưởng thành và tinh tế.Lục Giai Ân đi về phía Thi Tĩnh, cười lễ phép rồi chào hỏi: “Đàn chị.”Cho dù họ đã đều tốt nghiệp nhưng cô vẫn quen gọi cô ấy như vậy.“Giai Ân, chúc mừng em nhé. Triển lãm lần này rất thành công.” Thi Tĩnh đứng dậy và mỉm cười.Lục Giai Ân: “Em cảm ơn chị.”“Ngồi đi, em xem muốn uống gì nào.”Thi Tĩnh đặt túi xách của mình lên ghế rồi cùng Lục Giai Ân đến quầy gọi đồ.Lục Giai Ân liếc nhìn thực đơn, sau đó quay sang nhìn Thi Tĩnh.“Cho em một ly trà bưởi là được ạ.”Thi Tĩnh gật đầu, nhìn nhân viên bán hàng.“Một ly trà bưởi và một ly Americano đá.”Nhân viên bán hàng cười lễ phép: “Được ạ, mời các cô tìm chỗ ngồi, lát nữa tôi sẽ mang đồ tới cho các cô.”Lúc này đang là giờ làm việc buổi chiều nên quán cà phê cũng khá vắng vẻ.Sau khi hai người về chỗ ngồi không lâu thì người phục vụ mang đồ tới.Thi Tĩnh nhìn ly trà bưởi đặt trước mặt Lục Giai Ân, khẽ mỉm cười: “Em vẫn luôn không uống cà phê nhỉ.”Lục Giai Ân cũng cười: “Vâng ạ, em thậm chí còn không thể thưởng thức cà phê ở Ý.”Hai cô gái cùng nhau trao đổi một chút thông tin về công việc hiện tại của hai người.Lục Giai Ân được biết sau khi tốt nghiệp xong Thi Tĩnh không đi làm ở bất kỳ công ty nào mà cô ấy làm công việc tự do.Hàng ngày cô ấy đi thăm các triển lãm khắp cả nước rồi viết các bài phê bình nghệ thuật và tự truyền thông.“Nếu em không thấy phiền, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội làm việc với nhau.” Cô ấy cười nói.Lục Giai Ân vui vẻ trả lời: “Được ạ.”Thi Tĩnh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Nhưng hôm nay chúng ta buôn chuyện đã.”“Có thể em chưa biết, chị sắp kết hôn rồi.”Lục Giai Ân trước đó đã nghe Trâu Dư nói về chuyện này nên cô cũng không quá ngạc nhiên. Cô chỉ khẽ cảm thán: “Sớm vậy ạ?”Thi Tĩnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, trẻ như vậy đã sắp kết hôn rồi.Thi Tĩnh cười: “Ừ, bạn trai chị cũng không trẻ lắm.”Lục Giai Ân gật đầu, cô đã hiểu.Thi Tĩnh cúi đầu nhìn lớp bọt trắng trên miệng ly cà phê của mình. Cô ấy nhấp một ngụm, hương vị vừa đắng vừa lạnh trong nháy mắt tràn vào cổ họng.Thi Tĩnh ngước nhìn Lục Giai Ân đang ngồi đối diện, cô đang mặc một chiếc váy liền kết hợp với chiếc áo khoác len màu vàng cam bên ngoài. Mái tóc màu đen dài xõa trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như kem.Từ trong ra ngoài cô toát ra một vẻ vô cùng điềm tĩnh mà lại rất dịu dàng. Những lát bưởi đặt trên mặt bàn trước mặt cô dưới tia nắng mặt trời ánh lên một màu vàng lấp lánh. Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ngơ trong giây lát, suy nghĩ của cô ấy vô tình lạc trôi đến tận nơi đâu.“Đã lâu thế rồi em cũng không thay đổi mấy.”Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Điều này khá giống với Tần Hiếu Tắc.”Lục Giai Ân đang bưng ly nước của mình lên bỗng dừng lại một chút, sau đó cô yên lặng nhìn Thi Tĩnh. Cuối cùng thì chủ đề cũng vẫn nhắc đến Tần Hiếu Tắc à?Lúc Thi Tĩnh nói muốn buôn chuyện một chút cô đã linh cảm rằng Tần Hiếu Tắc sẽ được nhắc đến trong câu chuyện của bọn họ. truyện ngầm mê muội được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ
Ngầm Mê MuộiTác giả: Đào Hoa ChiTruyện Ngôn TìnhThời tiết đầu hè, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống từng tán cây xum xuê, làm cho toàn bộ Học viện Mỹ Thuật Bình Thành lúc này hiện lên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ. Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận” đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học. Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua. Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác. Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại. “Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân. Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ. Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười… Tổ hợp triển lãm kết thúc cũng đã là cuối tháng chín.Thi Tĩnh, đàn chị đã lâu chưa liên lạc bỗng nhiên gọi điện cho Lục Giai Ân, muốn hẹn gặp cô nói chuyện.Lục Giai Ân đồng ý mà không do dự, hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần Trung tâm nghệ thuật.Ngày gặp mặt, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh quang đãng, gió thu man mát nhè nhẹ thổi qua.Lúc Lục Giai Ân tới quán cà phê thì Thi Tĩnh đã ở đó.Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở, mái tóc màu nâu xoăn gợn sóng yểu điệu thướt tha theo phong cách lãng mạn, trông cô ấy thật trưởng thành và tinh tế.Lục Giai Ân đi về phía Thi Tĩnh, cười lễ phép rồi chào hỏi: “Đàn chị.”Cho dù họ đã đều tốt nghiệp nhưng cô vẫn quen gọi cô ấy như vậy.“Giai Ân, chúc mừng em nhé. Triển lãm lần này rất thành công.” Thi Tĩnh đứng dậy và mỉm cười.Lục Giai Ân: “Em cảm ơn chị.”“Ngồi đi, em xem muốn uống gì nào.”Thi Tĩnh đặt túi xách của mình lên ghế rồi cùng Lục Giai Ân đến quầy gọi đồ.Lục Giai Ân liếc nhìn thực đơn, sau đó quay sang nhìn Thi Tĩnh.“Cho em một ly trà bưởi là được ạ.”Thi Tĩnh gật đầu, nhìn nhân viên bán hàng.“Một ly trà bưởi và một ly Americano đá.”Nhân viên bán hàng cười lễ phép: “Được ạ, mời các cô tìm chỗ ngồi, lát nữa tôi sẽ mang đồ tới cho các cô.”Lúc này đang là giờ làm việc buổi chiều nên quán cà phê cũng khá vắng vẻ.Sau khi hai người về chỗ ngồi không lâu thì người phục vụ mang đồ tới.Thi Tĩnh nhìn ly trà bưởi đặt trước mặt Lục Giai Ân, khẽ mỉm cười: “Em vẫn luôn không uống cà phê nhỉ.”Lục Giai Ân cũng cười: “Vâng ạ, em thậm chí còn không thể thưởng thức cà phê ở Ý.”Hai cô gái cùng nhau trao đổi một chút thông tin về công việc hiện tại của hai người.Lục Giai Ân được biết sau khi tốt nghiệp xong Thi Tĩnh không đi làm ở bất kỳ công ty nào mà cô ấy làm công việc tự do.Hàng ngày cô ấy đi thăm các triển lãm khắp cả nước rồi viết các bài phê bình nghệ thuật và tự truyền thông.“Nếu em không thấy phiền, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội làm việc với nhau.” Cô ấy cười nói.Lục Giai Ân vui vẻ trả lời: “Được ạ.”Thi Tĩnh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Nhưng hôm nay chúng ta buôn chuyện đã.”“Có thể em chưa biết, chị sắp kết hôn rồi.”Lục Giai Ân trước đó đã nghe Trâu Dư nói về chuyện này nên cô cũng không quá ngạc nhiên. Cô chỉ khẽ cảm thán: “Sớm vậy ạ?”Thi Tĩnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, trẻ như vậy đã sắp kết hôn rồi.Thi Tĩnh cười: “Ừ, bạn trai chị cũng không trẻ lắm.”Lục Giai Ân gật đầu, cô đã hiểu.Thi Tĩnh cúi đầu nhìn lớp bọt trắng trên miệng ly cà phê của mình. Cô ấy nhấp một ngụm, hương vị vừa đắng vừa lạnh trong nháy mắt tràn vào cổ họng.Thi Tĩnh ngước nhìn Lục Giai Ân đang ngồi đối diện, cô đang mặc một chiếc váy liền kết hợp với chiếc áo khoác len màu vàng cam bên ngoài. Mái tóc màu đen dài xõa trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như kem.Từ trong ra ngoài cô toát ra một vẻ vô cùng điềm tĩnh mà lại rất dịu dàng. Những lát bưởi đặt trên mặt bàn trước mặt cô dưới tia nắng mặt trời ánh lên một màu vàng lấp lánh. Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ngơ trong giây lát, suy nghĩ của cô ấy vô tình lạc trôi đến tận nơi đâu.“Đã lâu thế rồi em cũng không thay đổi mấy.”Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Điều này khá giống với Tần Hiếu Tắc.”Lục Giai Ân đang bưng ly nước của mình lên bỗng dừng lại một chút, sau đó cô yên lặng nhìn Thi Tĩnh. Cuối cùng thì chủ đề cũng vẫn nhắc đến Tần Hiếu Tắc à?Lúc Thi Tĩnh nói muốn buôn chuyện một chút cô đã linh cảm rằng Tần Hiếu Tắc sẽ được nhắc đến trong câu chuyện của bọn họ. truyện ngầm mê muội được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ
Ngầm Mê MuộiTác giả: Đào Hoa ChiTruyện Ngôn TìnhThời tiết đầu hè, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống từng tán cây xum xuê, làm cho toàn bộ Học viện Mỹ Thuật Bình Thành lúc này hiện lên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ. Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận” đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học. Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua. Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác. Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại. “Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân. Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ. Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười… Tổ hợp triển lãm kết thúc cũng đã là cuối tháng chín.Thi Tĩnh, đàn chị đã lâu chưa liên lạc bỗng nhiên gọi điện cho Lục Giai Ân, muốn hẹn gặp cô nói chuyện.Lục Giai Ân đồng ý mà không do dự, hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần Trung tâm nghệ thuật.Ngày gặp mặt, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh quang đãng, gió thu man mát nhè nhẹ thổi qua.Lúc Lục Giai Ân tới quán cà phê thì Thi Tĩnh đã ở đó.Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở, mái tóc màu nâu xoăn gợn sóng yểu điệu thướt tha theo phong cách lãng mạn, trông cô ấy thật trưởng thành và tinh tế.Lục Giai Ân đi về phía Thi Tĩnh, cười lễ phép rồi chào hỏi: “Đàn chị.”Cho dù họ đã đều tốt nghiệp nhưng cô vẫn quen gọi cô ấy như vậy.“Giai Ân, chúc mừng em nhé. Triển lãm lần này rất thành công.” Thi Tĩnh đứng dậy và mỉm cười.Lục Giai Ân: “Em cảm ơn chị.”“Ngồi đi, em xem muốn uống gì nào.”Thi Tĩnh đặt túi xách của mình lên ghế rồi cùng Lục Giai Ân đến quầy gọi đồ.Lục Giai Ân liếc nhìn thực đơn, sau đó quay sang nhìn Thi Tĩnh.“Cho em một ly trà bưởi là được ạ.”Thi Tĩnh gật đầu, nhìn nhân viên bán hàng.“Một ly trà bưởi và một ly Americano đá.”Nhân viên bán hàng cười lễ phép: “Được ạ, mời các cô tìm chỗ ngồi, lát nữa tôi sẽ mang đồ tới cho các cô.”Lúc này đang là giờ làm việc buổi chiều nên quán cà phê cũng khá vắng vẻ.Sau khi hai người về chỗ ngồi không lâu thì người phục vụ mang đồ tới.Thi Tĩnh nhìn ly trà bưởi đặt trước mặt Lục Giai Ân, khẽ mỉm cười: “Em vẫn luôn không uống cà phê nhỉ.”Lục Giai Ân cũng cười: “Vâng ạ, em thậm chí còn không thể thưởng thức cà phê ở Ý.”Hai cô gái cùng nhau trao đổi một chút thông tin về công việc hiện tại của hai người.Lục Giai Ân được biết sau khi tốt nghiệp xong Thi Tĩnh không đi làm ở bất kỳ công ty nào mà cô ấy làm công việc tự do.Hàng ngày cô ấy đi thăm các triển lãm khắp cả nước rồi viết các bài phê bình nghệ thuật và tự truyền thông.“Nếu em không thấy phiền, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội làm việc với nhau.” Cô ấy cười nói.Lục Giai Ân vui vẻ trả lời: “Được ạ.”Thi Tĩnh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Nhưng hôm nay chúng ta buôn chuyện đã.”“Có thể em chưa biết, chị sắp kết hôn rồi.”Lục Giai Ân trước đó đã nghe Trâu Dư nói về chuyện này nên cô cũng không quá ngạc nhiên. Cô chỉ khẽ cảm thán: “Sớm vậy ạ?”Thi Tĩnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, trẻ như vậy đã sắp kết hôn rồi.Thi Tĩnh cười: “Ừ, bạn trai chị cũng không trẻ lắm.”Lục Giai Ân gật đầu, cô đã hiểu.Thi Tĩnh cúi đầu nhìn lớp bọt trắng trên miệng ly cà phê của mình. Cô ấy nhấp một ngụm, hương vị vừa đắng vừa lạnh trong nháy mắt tràn vào cổ họng.Thi Tĩnh ngước nhìn Lục Giai Ân đang ngồi đối diện, cô đang mặc một chiếc váy liền kết hợp với chiếc áo khoác len màu vàng cam bên ngoài. Mái tóc màu đen dài xõa trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như kem.Từ trong ra ngoài cô toát ra một vẻ vô cùng điềm tĩnh mà lại rất dịu dàng. Những lát bưởi đặt trên mặt bàn trước mặt cô dưới tia nắng mặt trời ánh lên một màu vàng lấp lánh. Vẻ mặt Thi Tĩnh ngẩn ngơ trong giây lát, suy nghĩ của cô ấy vô tình lạc trôi đến tận nơi đâu.“Đã lâu thế rồi em cũng không thay đổi mấy.”Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Điều này khá giống với Tần Hiếu Tắc.”Lục Giai Ân đang bưng ly nước của mình lên bỗng dừng lại một chút, sau đó cô yên lặng nhìn Thi Tĩnh. Cuối cùng thì chủ đề cũng vẫn nhắc đến Tần Hiếu Tắc à?Lúc Thi Tĩnh nói muốn buôn chuyện một chút cô đã linh cảm rằng Tần Hiếu Tắc sẽ được nhắc đến trong câu chuyện của bọn họ. truyện ngầm mê muội được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ