"Giang Húc, đừng ngủ..." Giang Húc mơ hồ nhớ rõ, đây là câu cuối cùng mà cậu nghe được trước lâm vào bóng tối. Giãy dụa không có kết quả, bây giờ cậu cũng không thể động đậy, thân thể giống như bị dây thừng trói chặt, nhưng cậu biết rõ ràng, ý thức của cậu vẫn đang tồn tại và vô cùng thanh tỉnh, đây đại khái chính là hiện tượng bị bóng đè đi. Bên tai có thể nghe được tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào, còn có tiếng hít thở nặng nề mà vội vàng, tiếng kêu cứu hỗn loạn giao triền vào nhau, Giang Húc sững sờ, đến một câu cậu cũng không nghe rõ. Không biết qua bao lâu, tiếng người dần dần nhỏ đi, không khí yên tĩnh đến mức kỳ cục. Cậu cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng hơn, giống như đang lơ lửng giữa không trung, loại cảm giác này rất kỳ diệu, một loại cảm giác khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, có một loại cảm giác yên tĩnh rời xa nhân thế hỗn loạn, giống như khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, không muốn tỉnh lại. Cậu mãnh liệt nhớ tới cách đây không lâu có…
Chương 81: 81: Thoát Khỏi Thảm Hoạ 3
Trò Chơi Khuy Quang [Vô Hạn Lưu]Tác giả: Dã NgãTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn"Giang Húc, đừng ngủ..." Giang Húc mơ hồ nhớ rõ, đây là câu cuối cùng mà cậu nghe được trước lâm vào bóng tối. Giãy dụa không có kết quả, bây giờ cậu cũng không thể động đậy, thân thể giống như bị dây thừng trói chặt, nhưng cậu biết rõ ràng, ý thức của cậu vẫn đang tồn tại và vô cùng thanh tỉnh, đây đại khái chính là hiện tượng bị bóng đè đi. Bên tai có thể nghe được tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào, còn có tiếng hít thở nặng nề mà vội vàng, tiếng kêu cứu hỗn loạn giao triền vào nhau, Giang Húc sững sờ, đến một câu cậu cũng không nghe rõ. Không biết qua bao lâu, tiếng người dần dần nhỏ đi, không khí yên tĩnh đến mức kỳ cục. Cậu cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng hơn, giống như đang lơ lửng giữa không trung, loại cảm giác này rất kỳ diệu, một loại cảm giác khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, có một loại cảm giác yên tĩnh rời xa nhân thế hỗn loạn, giống như khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, không muốn tỉnh lại. Cậu mãnh liệt nhớ tới cách đây không lâu có… Sau khi hai người đưa Từ Kiến Sương trở về, lại quay trở về nhà của mình, trên đường trở về lại bắt gặp một người đàn ông ddang hút thuốc, ở trong thang máy thả gió phun sương, xem ra chưa từng ra khỏi thang máy, làm cho trong không gian nhỏ như vậy bị che phủ bởi khói thuốc bay lượn lờ, khiến không gian tràn đầy mùi khói thuốc.Giang Húc đứng ở ngoài thang máy, không định bước vào, chờ đến lượt tiếp theo.Cùng bọn họ chờ thang máy còn có mấy cô bé, đều là học sinh trung học hoạt bát dễ thương, không biết đang xem chuyện gì kỳ quái trên điện thoại di động."Cậu xem bức ảnh hoàng hôn hôm nay mình chụp có đẹp hay không?" Một cô gái giơ điện thoại lên và chia sẻ bức ảnh bầu trời được chụp lại cho người bạn đồng hành của mình xem.Giang Húc không có thói quen nhìn trộm màn hình điện thoại di động của người khác, chỉ là tay cô gái kia nâng lên thật sự là quá cao, đối diện tầm mắtcủa Giang Húc.Hoàng hôn buổi chiều anh và Quý Hoài cũng nhìn thấy, lúc ấy chỉ cảm thấy màu cam này tràn ngập, hiện tại vô tình liếc mắt một cái, Giang Húc cảm thấy, màu sắc của bầu trời này thật sự không bình thường.Giống như sắc tố màu vàng cam quá mức bão hòa, quá trình chuyển đổi cứng nhắc, không pha loãng và trung hòa, thoạt nhìn kinh diễm, nhìn nhiều vài lần liền không có khẩu vị."Đinh" một tiếng, Giang Húc và Quý Hoài đi ra khỏi thang máy, hai người rẽ vào cửa nhà mình, cũng may mở khóa bằng vân tay, bằng không hai người phải ngồi xổm ở cửa."Dấu vân tay này có nhập vào chúng ta không?" Quý Hoài hỏi."Thử xem không phải là biết." Giang Húc vừa nói vừa giơ tay lên, ngón cái nhắm ngay, nghe thấy khóa cửa bốp mở ra một tiếng."Được rồi, ít nhất không cần ngủ ở cửa." Quý Hoài nhún nhún vai.Lúc đi TV không tắt, giờ phút này đang tuần hoàn phát chương trình quảng cáo, biểu tình của diễn viên khoa trương, khi nhấm nháp đồ ăn ánh mắt trừng như chuông đồng, Giang Húc là một khán giả bình thường, không hề cảm nhận được mỹ vị của món ăn này, anh trực tiếp rút điện, bình tĩnh lại..
Trò Chơi Khuy Quang [Vô Hạn Lưu]Tác giả: Dã NgãTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn"Giang Húc, đừng ngủ..." Giang Húc mơ hồ nhớ rõ, đây là câu cuối cùng mà cậu nghe được trước lâm vào bóng tối. Giãy dụa không có kết quả, bây giờ cậu cũng không thể động đậy, thân thể giống như bị dây thừng trói chặt, nhưng cậu biết rõ ràng, ý thức của cậu vẫn đang tồn tại và vô cùng thanh tỉnh, đây đại khái chính là hiện tượng bị bóng đè đi. Bên tai có thể nghe được tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào, còn có tiếng hít thở nặng nề mà vội vàng, tiếng kêu cứu hỗn loạn giao triền vào nhau, Giang Húc sững sờ, đến một câu cậu cũng không nghe rõ. Không biết qua bao lâu, tiếng người dần dần nhỏ đi, không khí yên tĩnh đến mức kỳ cục. Cậu cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng hơn, giống như đang lơ lửng giữa không trung, loại cảm giác này rất kỳ diệu, một loại cảm giác khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, có một loại cảm giác yên tĩnh rời xa nhân thế hỗn loạn, giống như khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, không muốn tỉnh lại. Cậu mãnh liệt nhớ tới cách đây không lâu có… Sau khi hai người đưa Từ Kiến Sương trở về, lại quay trở về nhà của mình, trên đường trở về lại bắt gặp một người đàn ông ddang hút thuốc, ở trong thang máy thả gió phun sương, xem ra chưa từng ra khỏi thang máy, làm cho trong không gian nhỏ như vậy bị che phủ bởi khói thuốc bay lượn lờ, khiến không gian tràn đầy mùi khói thuốc.Giang Húc đứng ở ngoài thang máy, không định bước vào, chờ đến lượt tiếp theo.Cùng bọn họ chờ thang máy còn có mấy cô bé, đều là học sinh trung học hoạt bát dễ thương, không biết đang xem chuyện gì kỳ quái trên điện thoại di động."Cậu xem bức ảnh hoàng hôn hôm nay mình chụp có đẹp hay không?" Một cô gái giơ điện thoại lên và chia sẻ bức ảnh bầu trời được chụp lại cho người bạn đồng hành của mình xem.Giang Húc không có thói quen nhìn trộm màn hình điện thoại di động của người khác, chỉ là tay cô gái kia nâng lên thật sự là quá cao, đối diện tầm mắtcủa Giang Húc.Hoàng hôn buổi chiều anh và Quý Hoài cũng nhìn thấy, lúc ấy chỉ cảm thấy màu cam này tràn ngập, hiện tại vô tình liếc mắt một cái, Giang Húc cảm thấy, màu sắc của bầu trời này thật sự không bình thường.Giống như sắc tố màu vàng cam quá mức bão hòa, quá trình chuyển đổi cứng nhắc, không pha loãng và trung hòa, thoạt nhìn kinh diễm, nhìn nhiều vài lần liền không có khẩu vị."Đinh" một tiếng, Giang Húc và Quý Hoài đi ra khỏi thang máy, hai người rẽ vào cửa nhà mình, cũng may mở khóa bằng vân tay, bằng không hai người phải ngồi xổm ở cửa."Dấu vân tay này có nhập vào chúng ta không?" Quý Hoài hỏi."Thử xem không phải là biết." Giang Húc vừa nói vừa giơ tay lên, ngón cái nhắm ngay, nghe thấy khóa cửa bốp mở ra một tiếng."Được rồi, ít nhất không cần ngủ ở cửa." Quý Hoài nhún nhún vai.Lúc đi TV không tắt, giờ phút này đang tuần hoàn phát chương trình quảng cáo, biểu tình của diễn viên khoa trương, khi nhấm nháp đồ ăn ánh mắt trừng như chuông đồng, Giang Húc là một khán giả bình thường, không hề cảm nhận được mỹ vị của món ăn này, anh trực tiếp rút điện, bình tĩnh lại..
Trò Chơi Khuy Quang [Vô Hạn Lưu]Tác giả: Dã NgãTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn"Giang Húc, đừng ngủ..." Giang Húc mơ hồ nhớ rõ, đây là câu cuối cùng mà cậu nghe được trước lâm vào bóng tối. Giãy dụa không có kết quả, bây giờ cậu cũng không thể động đậy, thân thể giống như bị dây thừng trói chặt, nhưng cậu biết rõ ràng, ý thức của cậu vẫn đang tồn tại và vô cùng thanh tỉnh, đây đại khái chính là hiện tượng bị bóng đè đi. Bên tai có thể nghe được tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào, còn có tiếng hít thở nặng nề mà vội vàng, tiếng kêu cứu hỗn loạn giao triền vào nhau, Giang Húc sững sờ, đến một câu cậu cũng không nghe rõ. Không biết qua bao lâu, tiếng người dần dần nhỏ đi, không khí yên tĩnh đến mức kỳ cục. Cậu cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng hơn, giống như đang lơ lửng giữa không trung, loại cảm giác này rất kỳ diệu, một loại cảm giác khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, có một loại cảm giác yên tĩnh rời xa nhân thế hỗn loạn, giống như khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, không muốn tỉnh lại. Cậu mãnh liệt nhớ tới cách đây không lâu có… Sau khi hai người đưa Từ Kiến Sương trở về, lại quay trở về nhà của mình, trên đường trở về lại bắt gặp một người đàn ông ddang hút thuốc, ở trong thang máy thả gió phun sương, xem ra chưa từng ra khỏi thang máy, làm cho trong không gian nhỏ như vậy bị che phủ bởi khói thuốc bay lượn lờ, khiến không gian tràn đầy mùi khói thuốc.Giang Húc đứng ở ngoài thang máy, không định bước vào, chờ đến lượt tiếp theo.Cùng bọn họ chờ thang máy còn có mấy cô bé, đều là học sinh trung học hoạt bát dễ thương, không biết đang xem chuyện gì kỳ quái trên điện thoại di động."Cậu xem bức ảnh hoàng hôn hôm nay mình chụp có đẹp hay không?" Một cô gái giơ điện thoại lên và chia sẻ bức ảnh bầu trời được chụp lại cho người bạn đồng hành của mình xem.Giang Húc không có thói quen nhìn trộm màn hình điện thoại di động của người khác, chỉ là tay cô gái kia nâng lên thật sự là quá cao, đối diện tầm mắtcủa Giang Húc.Hoàng hôn buổi chiều anh và Quý Hoài cũng nhìn thấy, lúc ấy chỉ cảm thấy màu cam này tràn ngập, hiện tại vô tình liếc mắt một cái, Giang Húc cảm thấy, màu sắc của bầu trời này thật sự không bình thường.Giống như sắc tố màu vàng cam quá mức bão hòa, quá trình chuyển đổi cứng nhắc, không pha loãng và trung hòa, thoạt nhìn kinh diễm, nhìn nhiều vài lần liền không có khẩu vị."Đinh" một tiếng, Giang Húc và Quý Hoài đi ra khỏi thang máy, hai người rẽ vào cửa nhà mình, cũng may mở khóa bằng vân tay, bằng không hai người phải ngồi xổm ở cửa."Dấu vân tay này có nhập vào chúng ta không?" Quý Hoài hỏi."Thử xem không phải là biết." Giang Húc vừa nói vừa giơ tay lên, ngón cái nhắm ngay, nghe thấy khóa cửa bốp mở ra một tiếng."Được rồi, ít nhất không cần ngủ ở cửa." Quý Hoài nhún nhún vai.Lúc đi TV không tắt, giờ phút này đang tuần hoàn phát chương trình quảng cáo, biểu tình của diễn viên khoa trương, khi nhấm nháp đồ ăn ánh mắt trừng như chuông đồng, Giang Húc là một khán giả bình thường, không hề cảm nhận được mỹ vị của món ăn này, anh trực tiếp rút điện, bình tĩnh lại..