Tác giả:

Sắp ch3t là cảm giác như thế nào? Trăm người thì có trăm cách nói khác nhau. Lúc Di Độ hạ táng không có quan tài mà chỉ có một manh chiếu rách. Cát có ở khắp nọi nơi. Cô lặng lẽ nằm ở đó, nghe tiếng cát chảy cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng. Cát tràn vào tai cô, rơi trên mặt cô. Nhưng khi linh hồn rời khỏi thể xác, tiếng cát vang rền bên tai, thần thức lơ lửng trên cao, có lẽ là đang đậu trên một ngọn cây hắc mai biển*, cô nhìn thấy một đạo sĩ bận áo quần rách rưới đang dùng một cành tre đào cát phủ trên người cô đi. Cô bị chôn không sâu, chỉ khoảng chừng hai thước (~66cm), nếu có sức thì nói không chừng chỉ cần chống người lên là có thể ngồi dậy. Tiếc là bây giờ lại không được, cô không thể điều khiển được tay chân, phải có người hỗ trợ. Cô đáp xuống khỏi ngọn cây, ngồi xổm ở phía đối diện với đạo sĩ, tỉ mỉ quan sát mặt anh ta, gầy guộc, hơi lem luốc nhưng mặt mày thanh tú ôn hòa, hẳn là người tốt. Anh ta đào rất nhanh, cát bị bới lên rơi trên vạt áo anh ta. Cuối cùng cũng trông…

Chương 50

Kinh Độ VongTác giả: Vưu Tứ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSắp ch3t là cảm giác như thế nào? Trăm người thì có trăm cách nói khác nhau. Lúc Di Độ hạ táng không có quan tài mà chỉ có một manh chiếu rách. Cát có ở khắp nọi nơi. Cô lặng lẽ nằm ở đó, nghe tiếng cát chảy cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng. Cát tràn vào tai cô, rơi trên mặt cô. Nhưng khi linh hồn rời khỏi thể xác, tiếng cát vang rền bên tai, thần thức lơ lửng trên cao, có lẽ là đang đậu trên một ngọn cây hắc mai biển*, cô nhìn thấy một đạo sĩ bận áo quần rách rưới đang dùng một cành tre đào cát phủ trên người cô đi. Cô bị chôn không sâu, chỉ khoảng chừng hai thước (~66cm), nếu có sức thì nói không chừng chỉ cần chống người lên là có thể ngồi dậy. Tiếc là bây giờ lại không được, cô không thể điều khiển được tay chân, phải có người hỗ trợ. Cô đáp xuống khỏi ngọn cây, ngồi xổm ở phía đối diện với đạo sĩ, tỉ mỉ quan sát mặt anh ta, gầy guộc, hơi lem luốc nhưng mặt mày thanh tú ôn hòa, hẳn là người tốt. Anh ta đào rất nhanh, cát bị bới lên rơi trên vạt áo anh ta. Cuối cùng cũng trông… Edit: Phong MiênBeta: Cá viết ngược là ÁcQuốc sư rất khỏe, vai quốc sư cũng vô cùng rắn chắc. Liên Đăng tựa đầu vào vai chàng ta, lòng đượm nỗi yên bình.“Quốc sư đã đi rất xa à? Sau khi lên bờ, tôi đi tìm một vòng mà không thấy quốc sư.” Giọng cô vẫn còn tủi thân.“Không xa lắm, chỉ quanh quanh đây thôi.”“Nhưng lúc trước tôi muốn săn thú rừng mà tìm mãi chẳng thấy con nào.”“Đó là vì cô ngốc.”Liên Đăng tin thật, cô không tài giỏi bằng chàng ta là chuyện chẳng có gì phải bàn cãi. Cô không còn gì thắc mắc nữa, chỉ nói: “Sau này trước khi quốc sư đi đâu phải báo với tôi một tiếng, không tìm thấy quốc sư làm tôi rất lo lắng.”

Kinh Độ VongTác giả: Vưu Tứ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSắp ch3t là cảm giác như thế nào? Trăm người thì có trăm cách nói khác nhau. Lúc Di Độ hạ táng không có quan tài mà chỉ có một manh chiếu rách. Cát có ở khắp nọi nơi. Cô lặng lẽ nằm ở đó, nghe tiếng cát chảy cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng. Cát tràn vào tai cô, rơi trên mặt cô. Nhưng khi linh hồn rời khỏi thể xác, tiếng cát vang rền bên tai, thần thức lơ lửng trên cao, có lẽ là đang đậu trên một ngọn cây hắc mai biển*, cô nhìn thấy một đạo sĩ bận áo quần rách rưới đang dùng một cành tre đào cát phủ trên người cô đi. Cô bị chôn không sâu, chỉ khoảng chừng hai thước (~66cm), nếu có sức thì nói không chừng chỉ cần chống người lên là có thể ngồi dậy. Tiếc là bây giờ lại không được, cô không thể điều khiển được tay chân, phải có người hỗ trợ. Cô đáp xuống khỏi ngọn cây, ngồi xổm ở phía đối diện với đạo sĩ, tỉ mỉ quan sát mặt anh ta, gầy guộc, hơi lem luốc nhưng mặt mày thanh tú ôn hòa, hẳn là người tốt. Anh ta đào rất nhanh, cát bị bới lên rơi trên vạt áo anh ta. Cuối cùng cũng trông… Edit: Phong MiênBeta: Cá viết ngược là ÁcQuốc sư rất khỏe, vai quốc sư cũng vô cùng rắn chắc. Liên Đăng tựa đầu vào vai chàng ta, lòng đượm nỗi yên bình.“Quốc sư đã đi rất xa à? Sau khi lên bờ, tôi đi tìm một vòng mà không thấy quốc sư.” Giọng cô vẫn còn tủi thân.“Không xa lắm, chỉ quanh quanh đây thôi.”“Nhưng lúc trước tôi muốn săn thú rừng mà tìm mãi chẳng thấy con nào.”“Đó là vì cô ngốc.”Liên Đăng tin thật, cô không tài giỏi bằng chàng ta là chuyện chẳng có gì phải bàn cãi. Cô không còn gì thắc mắc nữa, chỉ nói: “Sau này trước khi quốc sư đi đâu phải báo với tôi một tiếng, không tìm thấy quốc sư làm tôi rất lo lắng.”

Kinh Độ VongTác giả: Vưu Tứ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcSắp ch3t là cảm giác như thế nào? Trăm người thì có trăm cách nói khác nhau. Lúc Di Độ hạ táng không có quan tài mà chỉ có một manh chiếu rách. Cát có ở khắp nọi nơi. Cô lặng lẽ nằm ở đó, nghe tiếng cát chảy cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng. Cát tràn vào tai cô, rơi trên mặt cô. Nhưng khi linh hồn rời khỏi thể xác, tiếng cát vang rền bên tai, thần thức lơ lửng trên cao, có lẽ là đang đậu trên một ngọn cây hắc mai biển*, cô nhìn thấy một đạo sĩ bận áo quần rách rưới đang dùng một cành tre đào cát phủ trên người cô đi. Cô bị chôn không sâu, chỉ khoảng chừng hai thước (~66cm), nếu có sức thì nói không chừng chỉ cần chống người lên là có thể ngồi dậy. Tiếc là bây giờ lại không được, cô không thể điều khiển được tay chân, phải có người hỗ trợ. Cô đáp xuống khỏi ngọn cây, ngồi xổm ở phía đối diện với đạo sĩ, tỉ mỉ quan sát mặt anh ta, gầy guộc, hơi lem luốc nhưng mặt mày thanh tú ôn hòa, hẳn là người tốt. Anh ta đào rất nhanh, cát bị bới lên rơi trên vạt áo anh ta. Cuối cùng cũng trông… Edit: Phong MiênBeta: Cá viết ngược là ÁcQuốc sư rất khỏe, vai quốc sư cũng vô cùng rắn chắc. Liên Đăng tựa đầu vào vai chàng ta, lòng đượm nỗi yên bình.“Quốc sư đã đi rất xa à? Sau khi lên bờ, tôi đi tìm một vòng mà không thấy quốc sư.” Giọng cô vẫn còn tủi thân.“Không xa lắm, chỉ quanh quanh đây thôi.”“Nhưng lúc trước tôi muốn săn thú rừng mà tìm mãi chẳng thấy con nào.”“Đó là vì cô ngốc.”Liên Đăng tin thật, cô không tài giỏi bằng chàng ta là chuyện chẳng có gì phải bàn cãi. Cô không còn gì thắc mắc nữa, chỉ nói: “Sau này trước khi quốc sư đi đâu phải báo với tôi một tiếng, không tìm thấy quốc sư làm tôi rất lo lắng.”

Chương 50