Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 446

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 446Ặc, sao nàng ta lại đi quan tâm Tô đại nhân kia chứ? Mặc kệ đi thôi, tốt nhất là đừng dây dưa gì với công chúa nhà nàng ta nữa.Ngọc Nghiên liền vui vẻ nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Liên công tử là người tốt”.Mặc kệ cha của Bắp Chân thật sự là ai, Bắp Chân cũng đều là con của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nghĩ đến đây liền cảm thấy cha đứa bé là ai cũng không còn quá quan trọng.Thẩm Nguyệt không thể mang Bắp Chân đi cùng, nên để Ngọc Nghiên ở lại trông Bắp Chân cùng Thôi thị, đồng thời lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất rồi đưa đến cho Trì Xuân Uyển một phần.Còn bọn hạ nhân nếu có người nhà trong thành thì đặc cách cho về nhà ăn tết, ai không có người thân thì tụ tập lại trong phủ, lương tháng gấp đôi.Đêm nay phủ tướng quân không cấm cửa, hạ nhân muốn ra ngoài đi dạo thì cũng có thể thoải mái.Trước khi đi, Thẩm Nguyệt xoa bóp gương mặt của Bắp Chân: “Ngoan, mệt thì nằm ngủ nhé, lát nữa nương về đón giao thừa với con. Bây giờ nương cần đi giải quyết một chuyện mình đang hoang mang bấy lâu”.Ngọc Nghiên không yên lòng cho Thẩm Nguyệt đi một mình, nhưng nghe nói Liên Thanh Châu đã phái kiệu đến nên mới yên tâm ở lại Trì Xuân Uyển.Quản gia của phủ tướng quân là một người sáng suốt.Lúc đi, Tần Như Lương đã ra lệnh, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Nguyệt.Bởi vì lúc hắn ta còn ở trong phủ thì đã không quản được rồi, nói gì đến quản gia.Thẩm Nguyệt muốn đi đâu làm gì thì quản gia không cần hỏi nhiều, chỉ sắp xếp người trông cửa cho Thẩm Nguyệt về thôi.Trước mắt, kiệu đã chờ ngoài cửa, vẫn là sự quen thuộc ngày xưa.Thẩm Nguyệt vào kiệu ngồi, bên trong vẫn mềm mại như xưa.Trên đường phố có đèn lưu ly giăng kín thỉnh thoảng chiếu vào trong khe cửa, kèm theo tiếng người huyên náo.Thẩm Nguyệt nhìn qua màn che, thấy mấy đứa bé đứng bên đường cầm đèn đuốc rực rỡ chơi đến quên cả trời đất.Ở các đường phố rộng rãi, dân chúng xếp cọc gỗ củi lửa lên thành tầng cao, lửa cháy sáng lòa, chói lên những gương mặt vui vẻ.Mọi người xoay quanh lửa trại, nhảy múa vui cười.Kiệu mềm đi thẳng đến hồ Dương Xuân.Nàng khá quen thuộc với nơi này, nhưng vì trời lạnh nên cảnh bờ sông hôm nay trông vắng vẻ hơn hồi Trung thu nhiều.Nhưng có một điều khác biệt là, Thẩm Nguyệt vừa đứng ở bờ sông đã nhìn thấy một con thuyền lớn đang đậu.Trên thuyền có đèn đuốc sáng choang, tỏa ra ánh nước lờ mờ, gợn sóng lăn tăn, nhìn con thuyền này còn lớn hơn cả tưởng tượng của Thẩm Nguyệt.Thuyền lớn từ bên bến tàu lái qua, dỡ hàng xuống trước.Sau khi ngừng lại thì thuyền cũng bất động luôn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Trước kia cũng có thuyền hoa đi quanh hồ, nhưng chưa từng thấy có thuyền lớn nào đến đây.Nhìn lên thấy cả hai tầng đều có đèn lồng đỏ, đúng là một chiếc du thuyền to lớn.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 446Ặc, sao nàng ta lại đi quan tâm Tô đại nhân kia chứ? Mặc kệ đi thôi, tốt nhất là đừng dây dưa gì với công chúa nhà nàng ta nữa.Ngọc Nghiên liền vui vẻ nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Liên công tử là người tốt”.Mặc kệ cha của Bắp Chân thật sự là ai, Bắp Chân cũng đều là con của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nghĩ đến đây liền cảm thấy cha đứa bé là ai cũng không còn quá quan trọng.Thẩm Nguyệt không thể mang Bắp Chân đi cùng, nên để Ngọc Nghiên ở lại trông Bắp Chân cùng Thôi thị, đồng thời lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất rồi đưa đến cho Trì Xuân Uyển một phần.Còn bọn hạ nhân nếu có người nhà trong thành thì đặc cách cho về nhà ăn tết, ai không có người thân thì tụ tập lại trong phủ, lương tháng gấp đôi.Đêm nay phủ tướng quân không cấm cửa, hạ nhân muốn ra ngoài đi dạo thì cũng có thể thoải mái.Trước khi đi, Thẩm Nguyệt xoa bóp gương mặt của Bắp Chân: “Ngoan, mệt thì nằm ngủ nhé, lát nữa nương về đón giao thừa với con. Bây giờ nương cần đi giải quyết một chuyện mình đang hoang mang bấy lâu”.Ngọc Nghiên không yên lòng cho Thẩm Nguyệt đi một mình, nhưng nghe nói Liên Thanh Châu đã phái kiệu đến nên mới yên tâm ở lại Trì Xuân Uyển.Quản gia của phủ tướng quân là một người sáng suốt.Lúc đi, Tần Như Lương đã ra lệnh, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Nguyệt.Bởi vì lúc hắn ta còn ở trong phủ thì đã không quản được rồi, nói gì đến quản gia.Thẩm Nguyệt muốn đi đâu làm gì thì quản gia không cần hỏi nhiều, chỉ sắp xếp người trông cửa cho Thẩm Nguyệt về thôi.Trước mắt, kiệu đã chờ ngoài cửa, vẫn là sự quen thuộc ngày xưa.Thẩm Nguyệt vào kiệu ngồi, bên trong vẫn mềm mại như xưa.Trên đường phố có đèn lưu ly giăng kín thỉnh thoảng chiếu vào trong khe cửa, kèm theo tiếng người huyên náo.Thẩm Nguyệt nhìn qua màn che, thấy mấy đứa bé đứng bên đường cầm đèn đuốc rực rỡ chơi đến quên cả trời đất.Ở các đường phố rộng rãi, dân chúng xếp cọc gỗ củi lửa lên thành tầng cao, lửa cháy sáng lòa, chói lên những gương mặt vui vẻ.Mọi người xoay quanh lửa trại, nhảy múa vui cười.Kiệu mềm đi thẳng đến hồ Dương Xuân.Nàng khá quen thuộc với nơi này, nhưng vì trời lạnh nên cảnh bờ sông hôm nay trông vắng vẻ hơn hồi Trung thu nhiều.Nhưng có một điều khác biệt là, Thẩm Nguyệt vừa đứng ở bờ sông đã nhìn thấy một con thuyền lớn đang đậu.Trên thuyền có đèn đuốc sáng choang, tỏa ra ánh nước lờ mờ, gợn sóng lăn tăn, nhìn con thuyền này còn lớn hơn cả tưởng tượng của Thẩm Nguyệt.Thuyền lớn từ bên bến tàu lái qua, dỡ hàng xuống trước.Sau khi ngừng lại thì thuyền cũng bất động luôn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Trước kia cũng có thuyền hoa đi quanh hồ, nhưng chưa từng thấy có thuyền lớn nào đến đây.Nhìn lên thấy cả hai tầng đều có đèn lồng đỏ, đúng là một chiếc du thuyền to lớn.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 446Ặc, sao nàng ta lại đi quan tâm Tô đại nhân kia chứ? Mặc kệ đi thôi, tốt nhất là đừng dây dưa gì với công chúa nhà nàng ta nữa.Ngọc Nghiên liền vui vẻ nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Liên công tử là người tốt”.Mặc kệ cha của Bắp Chân thật sự là ai, Bắp Chân cũng đều là con của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nghĩ đến đây liền cảm thấy cha đứa bé là ai cũng không còn quá quan trọng.Thẩm Nguyệt không thể mang Bắp Chân đi cùng, nên để Ngọc Nghiên ở lại trông Bắp Chân cùng Thôi thị, đồng thời lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất rồi đưa đến cho Trì Xuân Uyển một phần.Còn bọn hạ nhân nếu có người nhà trong thành thì đặc cách cho về nhà ăn tết, ai không có người thân thì tụ tập lại trong phủ, lương tháng gấp đôi.Đêm nay phủ tướng quân không cấm cửa, hạ nhân muốn ra ngoài đi dạo thì cũng có thể thoải mái.Trước khi đi, Thẩm Nguyệt xoa bóp gương mặt của Bắp Chân: “Ngoan, mệt thì nằm ngủ nhé, lát nữa nương về đón giao thừa với con. Bây giờ nương cần đi giải quyết một chuyện mình đang hoang mang bấy lâu”.Ngọc Nghiên không yên lòng cho Thẩm Nguyệt đi một mình, nhưng nghe nói Liên Thanh Châu đã phái kiệu đến nên mới yên tâm ở lại Trì Xuân Uyển.Quản gia của phủ tướng quân là một người sáng suốt.Lúc đi, Tần Như Lương đã ra lệnh, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Nguyệt.Bởi vì lúc hắn ta còn ở trong phủ thì đã không quản được rồi, nói gì đến quản gia.Thẩm Nguyệt muốn đi đâu làm gì thì quản gia không cần hỏi nhiều, chỉ sắp xếp người trông cửa cho Thẩm Nguyệt về thôi.Trước mắt, kiệu đã chờ ngoài cửa, vẫn là sự quen thuộc ngày xưa.Thẩm Nguyệt vào kiệu ngồi, bên trong vẫn mềm mại như xưa.Trên đường phố có đèn lưu ly giăng kín thỉnh thoảng chiếu vào trong khe cửa, kèm theo tiếng người huyên náo.Thẩm Nguyệt nhìn qua màn che, thấy mấy đứa bé đứng bên đường cầm đèn đuốc rực rỡ chơi đến quên cả trời đất.Ở các đường phố rộng rãi, dân chúng xếp cọc gỗ củi lửa lên thành tầng cao, lửa cháy sáng lòa, chói lên những gương mặt vui vẻ.Mọi người xoay quanh lửa trại, nhảy múa vui cười.Kiệu mềm đi thẳng đến hồ Dương Xuân.Nàng khá quen thuộc với nơi này, nhưng vì trời lạnh nên cảnh bờ sông hôm nay trông vắng vẻ hơn hồi Trung thu nhiều.Nhưng có một điều khác biệt là, Thẩm Nguyệt vừa đứng ở bờ sông đã nhìn thấy một con thuyền lớn đang đậu.Trên thuyền có đèn đuốc sáng choang, tỏa ra ánh nước lờ mờ, gợn sóng lăn tăn, nhìn con thuyền này còn lớn hơn cả tưởng tượng của Thẩm Nguyệt.Thuyền lớn từ bên bến tàu lái qua, dỡ hàng xuống trước.Sau khi ngừng lại thì thuyền cũng bất động luôn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Trước kia cũng có thuyền hoa đi quanh hồ, nhưng chưa từng thấy có thuyền lớn nào đến đây.Nhìn lên thấy cả hai tầng đều có đèn lồng đỏ, đúng là một chiếc du thuyền to lớn.

Chương 446