Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 709
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 709Sau khi sang đến bờ bên kia, Hoắc tướng quân quay đầu đợi những người khác.Hạ Du trấn tĩnh nói: “Ta đi trước, Thẩm Nguyệt đi sau ta, ta mở đường cho cô”.Con ngựa của Hạ Du cũng khá ngoan ngoãn, thế nên Hạ Du ra roi thúc ngựa xuống sông.Thẩm Nguyệt thấy hắn ta cứ lảo đảo mà cũng vã mồ hôi thay: “Hạ Du, ngươi cẩn thận đấy”.Cơ thể Hạ Du cứng đờ, không hề dám buông lỏng: “Yên tâm đi”.Đợi khi Hạ Du qua được một nửa, Thẩm Nguyệt cũng giục ngựa xuống sông.Nào ngờ Hạ Du vừa mới nói dứt câu, còn chưa tới bờ bên kia, con ngựa của hắn ta không biết đột nhiên vấp phải thứ gì, chân ngựa gập xuống, Hạ Du không kịp trở tay, bỗng chốc rơi khỏi lưng ngựa, ngã vào dòng sông.“Hạ Du!”Dòng sông chảy xiết, Hạ Du ngay lập tức bị dòng nước đục ngầu xô về phía trước.Hoắc tướng quân đưa tay ra định kéo hắn ta lại nhưng đã chậm một bước, Hạ Du đã cách bờ càng lúc càng xa, ngược lại còn càng lúc càng bị dòng nước xô ra giữa lòng sông.Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị xuống sông, vừa nhìn thấy hắn ta chật vật vùng vẫy dưới sông thì nàng liền không chút do dự nhảy xuống ngựa.Tô Vũ ở phía sau lưng nàng dường như đang thất thanh gọi tên nàng nhưng nàng không thể quan tâm nhiều đến vậy.Nàng không thể trơ mắt nhìn Hạ Du bị dòng nước đục ngầu kia cuốn đi sau đó chết đuối!Sau khi Thẩm Nguyệt nhảy xuống dòng nước thì nàng ngay lập tức cố gắng hết sức đẩy cơ thể về phía trước để đuổi theo Hạ Du.Nàng từng chút một đến gần Hạ Du, cả hai người họ đều dính đầy bùn.Nàng đưa tay ra định bắt lấy hắn ta, hét lên: “Hạ Du! Bắt lấy ta!”Hạ Du nhìn lại thấy nàng thì giật mình sợ hãi nói: “Cô xuống đây làm gì?”Cho dù hắn ta có bị cuốn trôi thì cũng không dễ dàng gục ngã.Sau khi tự thân khổ luyện một tháng, thân thể của hắn ta đã trở nên rất rắn chắc hữu lực, hắn đã không còn là Hạ Du vô dụng không biết làm gì như ngày xưa nữa.Hắn ta đã chậm rãi thích ứng được với tốc độ của dòng nước trên sông, trong thời gian ngắn sẽ có thể ổn định lại thân thể.Lúc này Thẩm Nguyệt đã bắt được hắn ta, nàng không chút nao núng, tay còn lại cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó bám lấy.Cho đến khi có một bàn tay bình tĩnh nắm lấy tay của nàng, những ngón tay siết chặt lấy những ngón tay của nàng.Thẩm Nguyệt giật mình quay lại thì nhìn thấy Tô Vũ cũng đã xuống sông, điềm tĩnh đứng vững vàng ở giữa sông.Nước bùn bắn tung tóe trên gương mặt không chút khuyết điểm của hắn.Hắn vẫn điềm tĩnh nói: “Nắm chặt”.Sau đó Tô Vũ liền kéo theo Thẩm Nguyệt và Hạ Du từng bước sang bên kia sông.Nước sông chỉ cao đến thắt lưng, nếu cứ trụ chắc chân tiến về phía trước một cách chậm rãi đều bước thì nước sông sẽ không thể cuốn bọn họ đi được.Vì vậy cho nên y phục của cả ba người đều đã ướt sũng.
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 709Sau khi sang đến bờ bên kia, Hoắc tướng quân quay đầu đợi những người khác.Hạ Du trấn tĩnh nói: “Ta đi trước, Thẩm Nguyệt đi sau ta, ta mở đường cho cô”.Con ngựa của Hạ Du cũng khá ngoan ngoãn, thế nên Hạ Du ra roi thúc ngựa xuống sông.Thẩm Nguyệt thấy hắn ta cứ lảo đảo mà cũng vã mồ hôi thay: “Hạ Du, ngươi cẩn thận đấy”.Cơ thể Hạ Du cứng đờ, không hề dám buông lỏng: “Yên tâm đi”.Đợi khi Hạ Du qua được một nửa, Thẩm Nguyệt cũng giục ngựa xuống sông.Nào ngờ Hạ Du vừa mới nói dứt câu, còn chưa tới bờ bên kia, con ngựa của hắn ta không biết đột nhiên vấp phải thứ gì, chân ngựa gập xuống, Hạ Du không kịp trở tay, bỗng chốc rơi khỏi lưng ngựa, ngã vào dòng sông.“Hạ Du!”Dòng sông chảy xiết, Hạ Du ngay lập tức bị dòng nước đục ngầu xô về phía trước.Hoắc tướng quân đưa tay ra định kéo hắn ta lại nhưng đã chậm một bước, Hạ Du đã cách bờ càng lúc càng xa, ngược lại còn càng lúc càng bị dòng nước xô ra giữa lòng sông.Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị xuống sông, vừa nhìn thấy hắn ta chật vật vùng vẫy dưới sông thì nàng liền không chút do dự nhảy xuống ngựa.Tô Vũ ở phía sau lưng nàng dường như đang thất thanh gọi tên nàng nhưng nàng không thể quan tâm nhiều đến vậy.Nàng không thể trơ mắt nhìn Hạ Du bị dòng nước đục ngầu kia cuốn đi sau đó chết đuối!Sau khi Thẩm Nguyệt nhảy xuống dòng nước thì nàng ngay lập tức cố gắng hết sức đẩy cơ thể về phía trước để đuổi theo Hạ Du.Nàng từng chút một đến gần Hạ Du, cả hai người họ đều dính đầy bùn.Nàng đưa tay ra định bắt lấy hắn ta, hét lên: “Hạ Du! Bắt lấy ta!”Hạ Du nhìn lại thấy nàng thì giật mình sợ hãi nói: “Cô xuống đây làm gì?”Cho dù hắn ta có bị cuốn trôi thì cũng không dễ dàng gục ngã.Sau khi tự thân khổ luyện một tháng, thân thể của hắn ta đã trở nên rất rắn chắc hữu lực, hắn đã không còn là Hạ Du vô dụng không biết làm gì như ngày xưa nữa.Hắn ta đã chậm rãi thích ứng được với tốc độ của dòng nước trên sông, trong thời gian ngắn sẽ có thể ổn định lại thân thể.Lúc này Thẩm Nguyệt đã bắt được hắn ta, nàng không chút nao núng, tay còn lại cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó bám lấy.Cho đến khi có một bàn tay bình tĩnh nắm lấy tay của nàng, những ngón tay siết chặt lấy những ngón tay của nàng.Thẩm Nguyệt giật mình quay lại thì nhìn thấy Tô Vũ cũng đã xuống sông, điềm tĩnh đứng vững vàng ở giữa sông.Nước bùn bắn tung tóe trên gương mặt không chút khuyết điểm của hắn.Hắn vẫn điềm tĩnh nói: “Nắm chặt”.Sau đó Tô Vũ liền kéo theo Thẩm Nguyệt và Hạ Du từng bước sang bên kia sông.Nước sông chỉ cao đến thắt lưng, nếu cứ trụ chắc chân tiến về phía trước một cách chậm rãi đều bước thì nước sông sẽ không thể cuốn bọn họ đi được.Vì vậy cho nên y phục của cả ba người đều đã ướt sũng.
Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 709Sau khi sang đến bờ bên kia, Hoắc tướng quân quay đầu đợi những người khác.Hạ Du trấn tĩnh nói: “Ta đi trước, Thẩm Nguyệt đi sau ta, ta mở đường cho cô”.Con ngựa của Hạ Du cũng khá ngoan ngoãn, thế nên Hạ Du ra roi thúc ngựa xuống sông.Thẩm Nguyệt thấy hắn ta cứ lảo đảo mà cũng vã mồ hôi thay: “Hạ Du, ngươi cẩn thận đấy”.Cơ thể Hạ Du cứng đờ, không hề dám buông lỏng: “Yên tâm đi”.Đợi khi Hạ Du qua được một nửa, Thẩm Nguyệt cũng giục ngựa xuống sông.Nào ngờ Hạ Du vừa mới nói dứt câu, còn chưa tới bờ bên kia, con ngựa của hắn ta không biết đột nhiên vấp phải thứ gì, chân ngựa gập xuống, Hạ Du không kịp trở tay, bỗng chốc rơi khỏi lưng ngựa, ngã vào dòng sông.“Hạ Du!”Dòng sông chảy xiết, Hạ Du ngay lập tức bị dòng nước đục ngầu xô về phía trước.Hoắc tướng quân đưa tay ra định kéo hắn ta lại nhưng đã chậm một bước, Hạ Du đã cách bờ càng lúc càng xa, ngược lại còn càng lúc càng bị dòng nước xô ra giữa lòng sông.Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị xuống sông, vừa nhìn thấy hắn ta chật vật vùng vẫy dưới sông thì nàng liền không chút do dự nhảy xuống ngựa.Tô Vũ ở phía sau lưng nàng dường như đang thất thanh gọi tên nàng nhưng nàng không thể quan tâm nhiều đến vậy.Nàng không thể trơ mắt nhìn Hạ Du bị dòng nước đục ngầu kia cuốn đi sau đó chết đuối!Sau khi Thẩm Nguyệt nhảy xuống dòng nước thì nàng ngay lập tức cố gắng hết sức đẩy cơ thể về phía trước để đuổi theo Hạ Du.Nàng từng chút một đến gần Hạ Du, cả hai người họ đều dính đầy bùn.Nàng đưa tay ra định bắt lấy hắn ta, hét lên: “Hạ Du! Bắt lấy ta!”Hạ Du nhìn lại thấy nàng thì giật mình sợ hãi nói: “Cô xuống đây làm gì?”Cho dù hắn ta có bị cuốn trôi thì cũng không dễ dàng gục ngã.Sau khi tự thân khổ luyện một tháng, thân thể của hắn ta đã trở nên rất rắn chắc hữu lực, hắn đã không còn là Hạ Du vô dụng không biết làm gì như ngày xưa nữa.Hắn ta đã chậm rãi thích ứng được với tốc độ của dòng nước trên sông, trong thời gian ngắn sẽ có thể ổn định lại thân thể.Lúc này Thẩm Nguyệt đã bắt được hắn ta, nàng không chút nao núng, tay còn lại cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó bám lấy.Cho đến khi có một bàn tay bình tĩnh nắm lấy tay của nàng, những ngón tay siết chặt lấy những ngón tay của nàng.Thẩm Nguyệt giật mình quay lại thì nhìn thấy Tô Vũ cũng đã xuống sông, điềm tĩnh đứng vững vàng ở giữa sông.Nước bùn bắn tung tóe trên gương mặt không chút khuyết điểm của hắn.Hắn vẫn điềm tĩnh nói: “Nắm chặt”.Sau đó Tô Vũ liền kéo theo Thẩm Nguyệt và Hạ Du từng bước sang bên kia sông.Nước sông chỉ cao đến thắt lưng, nếu cứ trụ chắc chân tiến về phía trước một cách chậm rãi đều bước thì nước sông sẽ không thể cuốn bọn họ đi được.Vì vậy cho nên y phục của cả ba người đều đã ướt sũng.