Edit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là…
Chương 4: 4: Động Phòng
Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweLúc kết thúc thì đã đến giờ sửu, Bách Ấu Vũ không còn chút sức lực nào, nằm nghiêng dựa lưng vào ngực phu quân, hai mắt sưng như quả hạch đào.Thích Tinh ôm người vào lòng, gió hạ nhẹ nhàng thổi vào phòng qua khung cửa sổ, vừa thoải mái lại thích ý.Hắn hôn nhẹ sau gáy tiểu thê tử, khẽ nói: "Ngủ đi.".
Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweLúc kết thúc thì đã đến giờ sửu, Bách Ấu Vũ không còn chút sức lực nào, nằm nghiêng dựa lưng vào ngực phu quân, hai mắt sưng như quả hạch đào.Thích Tinh ôm người vào lòng, gió hạ nhẹ nhàng thổi vào phòng qua khung cửa sổ, vừa thoải mái lại thích ý.Hắn hôn nhẹ sau gáy tiểu thê tử, khẽ nói: "Ngủ đi.".
Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweLúc kết thúc thì đã đến giờ sửu, Bách Ấu Vũ không còn chút sức lực nào, nằm nghiêng dựa lưng vào ngực phu quân, hai mắt sưng như quả hạch đào.Thích Tinh ôm người vào lòng, gió hạ nhẹ nhàng thổi vào phòng qua khung cửa sổ, vừa thoải mái lại thích ý.Hắn hôn nhẹ sau gáy tiểu thê tử, khẽ nói: "Ngủ đi.".