Tác giả:

Edit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là…

Chương 20: 20: Nỗi Lòng

Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweThích Tinh không rảnh để ý nhiều, bế người tới sương phòng cách vách, sau khi đặt Bách Ấu Vũ xuống nhuyễn tháp thì nắm lấy tay y.giơ tay lên mới biết ban nãy không phải máu mà là dịch thể trong suốt.Bởi vì tị hiềm nên cha Thích không đi theo.Thích Tinh hoang mang lo sợ, phát hiện ở trước mặt người mà mình yêu, hắn vĩnh viễn không giữ được bình tĩnh và trấn định.Hắn nửa quỳ trước mặt Bách Ấu Vũ, nắm lấy tay y, bàn tay ấy vẫn còn đang run rẩy: "A Vũ, A Vũ, A Vũ..."Trán Bách Ấu Vũ chảy đầy mồ hôi lạnh, giờ khắc này thân phận hai người như đảo ngược, y cơ hồ có một loại ảo giác là người nằm trên nhuyễn tháp không phải là mình, bị đau đớn tra tấn cũng không phải là mình, mà chính là Thích Tinh vậy.Thật ra vào thời điểm thế này, trạng thái của người làm trượng phu cần ổn định một chút mới tốt.Trượng phu là trời của thê tử, trời lại như sắp sập thế này thì chẳng phải người sinh con sẽ càng thêm sợ hãi sao?Chỉ là rất kỳ lạ, Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh như vậy trong ngực ngoài chua xót còn cảm thấy ngọt ngào, cố ý muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, hơi thở hư không: "Thích Tinh..." Bách Ấu Vũ sờ khuôn mặt Thích Tinh, muốn kéo lên thành một nụ cười: "Trước kia ở Tàng thư các bị thương, là do phụ thân đánh, có phải không?"Thích Tinh nhớ tới lần đó, sau khi giật mình thì rơi lệ, lệ nóng đến mức Bách Ấu Vũ run lên.Hắn cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, nghẹn ngào nức nở: "Phải, phải, ta cầu xin phụ thân cho ta cưới em về, phụ thân lại để thuộc hạ lấy roi đánh ta một trận.Là ta cố chấp quá mức, cuối cùng vẫn chia rẽ em và Nghiêm Dục Lâm.Ta sai rồi, em, em...!đừng xảy ra chuyện gì."Đây vẫn là lần đầu tiên Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh sụp đổ như vậy, trái tim mềm mại của y như vỡ nát, đau lòng đến mức rơi lệ.Bụng thắt từng cơn, Bách Ấu Vũ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thăm dò hỏi: "Chàng sợ hãi sao? Không cần sợ, A...!A Tinh, em không sao cả.""Nhưng hiện giờ mới bảy tháng..." Thích Tinh cắn răng: "Hiện giờ mới bảy tháng."Bách Ấu Vũ nhìn sắc mặt Thích Tinh, nhớ tới Thích phu nhân qua đời sớm, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán.Y run run lau đi nước mắt trên mặt Thích Tinh, Thích Tinh ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt đã đỏ ngầu.Nhưng mà hắn rất nhanh lau đi nước mắt, trên mặt lại hiện ra nét tàn nhẫn và quyết tuyệt.Hắn đứng dậy ôm chặt Bách Ấu Vũ, dịu dàng hôn lên trán y: "A Vũ đừng sợ, hôm nay ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ở đây cùng em."Bách Ấu Vũ thấy sắc mặt Thích Tinh biến đổi nhanh chóng như vậy rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhịn đau nói: "Được.""Nếu em xảy ra bất trắc gì," Thích Tinh kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ không sống một mình."Tác giả có lời muốn nói:.Anh 7 mắc chứng rối loạn căng thẳng với sản phụ, từ ngày biết A Vũ mang thai đã không sinh hoạt vợ chồng nữa, cẩn thận bảo vệ cậu ấy, kết quả vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hôm nay cũng muộn rồi nên up hơi ít, ngày mai sẽ up nhiều hơn nhé, ít nhất là 2k chữ..

Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweThích Tinh không rảnh để ý nhiều, bế người tới sương phòng cách vách, sau khi đặt Bách Ấu Vũ xuống nhuyễn tháp thì nắm lấy tay y.giơ tay lên mới biết ban nãy không phải máu mà là dịch thể trong suốt.Bởi vì tị hiềm nên cha Thích không đi theo.Thích Tinh hoang mang lo sợ, phát hiện ở trước mặt người mà mình yêu, hắn vĩnh viễn không giữ được bình tĩnh và trấn định.Hắn nửa quỳ trước mặt Bách Ấu Vũ, nắm lấy tay y, bàn tay ấy vẫn còn đang run rẩy: "A Vũ, A Vũ, A Vũ..."Trán Bách Ấu Vũ chảy đầy mồ hôi lạnh, giờ khắc này thân phận hai người như đảo ngược, y cơ hồ có một loại ảo giác là người nằm trên nhuyễn tháp không phải là mình, bị đau đớn tra tấn cũng không phải là mình, mà chính là Thích Tinh vậy.Thật ra vào thời điểm thế này, trạng thái của người làm trượng phu cần ổn định một chút mới tốt.Trượng phu là trời của thê tử, trời lại như sắp sập thế này thì chẳng phải người sinh con sẽ càng thêm sợ hãi sao?Chỉ là rất kỳ lạ, Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh như vậy trong ngực ngoài chua xót còn cảm thấy ngọt ngào, cố ý muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, hơi thở hư không: "Thích Tinh..." Bách Ấu Vũ sờ khuôn mặt Thích Tinh, muốn kéo lên thành một nụ cười: "Trước kia ở Tàng thư các bị thương, là do phụ thân đánh, có phải không?"Thích Tinh nhớ tới lần đó, sau khi giật mình thì rơi lệ, lệ nóng đến mức Bách Ấu Vũ run lên.Hắn cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, nghẹn ngào nức nở: "Phải, phải, ta cầu xin phụ thân cho ta cưới em về, phụ thân lại để thuộc hạ lấy roi đánh ta một trận.Là ta cố chấp quá mức, cuối cùng vẫn chia rẽ em và Nghiêm Dục Lâm.Ta sai rồi, em, em...!đừng xảy ra chuyện gì."Đây vẫn là lần đầu tiên Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh sụp đổ như vậy, trái tim mềm mại của y như vỡ nát, đau lòng đến mức rơi lệ.Bụng thắt từng cơn, Bách Ấu Vũ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thăm dò hỏi: "Chàng sợ hãi sao? Không cần sợ, A...!A Tinh, em không sao cả.""Nhưng hiện giờ mới bảy tháng..." Thích Tinh cắn răng: "Hiện giờ mới bảy tháng."Bách Ấu Vũ nhìn sắc mặt Thích Tinh, nhớ tới Thích phu nhân qua đời sớm, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán.Y run run lau đi nước mắt trên mặt Thích Tinh, Thích Tinh ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt đã đỏ ngầu.Nhưng mà hắn rất nhanh lau đi nước mắt, trên mặt lại hiện ra nét tàn nhẫn và quyết tuyệt.Hắn đứng dậy ôm chặt Bách Ấu Vũ, dịu dàng hôn lên trán y: "A Vũ đừng sợ, hôm nay ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ở đây cùng em."Bách Ấu Vũ thấy sắc mặt Thích Tinh biến đổi nhanh chóng như vậy rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhịn đau nói: "Được.""Nếu em xảy ra bất trắc gì," Thích Tinh kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ không sống một mình."Tác giả có lời muốn nói:.Anh 7 mắc chứng rối loạn căng thẳng với sản phụ, từ ngày biết A Vũ mang thai đã không sinh hoạt vợ chồng nữa, cẩn thận bảo vệ cậu ấy, kết quả vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hôm nay cũng muộn rồi nên up hơi ít, ngày mai sẽ up nhiều hơn nhé, ít nhất là 2k chữ..

Hợp CẩnTác giả: Lộc Bát KimTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹEdit: Nananiwe Hai mươi ba tháng năm, đêm lạnh, gió như bóng ảnh, trăng tựa lưỡi liềm. Thích phủ đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm được treo trên cao, đập vào mắt là hồng trù tơ lụa, sắc đỏ trước mắt làm lòng người tràn đầy vui mừng. Lúc này rượu đã quá ba tuần, tân khách mặt đỏ tai hồng, có người đã không biết xấu hổ, nhao nhau ồn ào mời rượu, người hầu ở bốn phía, đợi tân khách tan hết thì bọn họ cũng có thể xin uống chén rượu. Trong không khí huyên náo, bóng dáng tân lang đã chẳng thấy đâu, nhưng kính rượu xong rồi nên cũng không ai để ý. Đồng liêu trêu chọc: "Sợ là không chờ được nữa mà đi gặp tân nương tử rồi." Có người đáp: "Nếu ta có thể lấy được Bách tiểu thiếu gia xinh đẹp như hoa thì sợ là cũng không chờ nổi mà vào động phòng rồi." Chung quanh vang lên đầy tiếng cười trêu ghẹo. Trên dưới hoàng thành ai mà không biết Bách gia có một ca nhi đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn? Phàm là những nam tử đã từng thấy dung mạo của Bách tiểu thiếu gia đều vô cùng kinh diễm, tiếc là… Edit: NananiweThích Tinh không rảnh để ý nhiều, bế người tới sương phòng cách vách, sau khi đặt Bách Ấu Vũ xuống nhuyễn tháp thì nắm lấy tay y.giơ tay lên mới biết ban nãy không phải máu mà là dịch thể trong suốt.Bởi vì tị hiềm nên cha Thích không đi theo.Thích Tinh hoang mang lo sợ, phát hiện ở trước mặt người mà mình yêu, hắn vĩnh viễn không giữ được bình tĩnh và trấn định.Hắn nửa quỳ trước mặt Bách Ấu Vũ, nắm lấy tay y, bàn tay ấy vẫn còn đang run rẩy: "A Vũ, A Vũ, A Vũ..."Trán Bách Ấu Vũ chảy đầy mồ hôi lạnh, giờ khắc này thân phận hai người như đảo ngược, y cơ hồ có một loại ảo giác là người nằm trên nhuyễn tháp không phải là mình, bị đau đớn tra tấn cũng không phải là mình, mà chính là Thích Tinh vậy.Thật ra vào thời điểm thế này, trạng thái của người làm trượng phu cần ổn định một chút mới tốt.Trượng phu là trời của thê tử, trời lại như sắp sập thế này thì chẳng phải người sinh con sẽ càng thêm sợ hãi sao?Chỉ là rất kỳ lạ, Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh như vậy trong ngực ngoài chua xót còn cảm thấy ngọt ngào, cố ý muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, hơi thở hư không: "Thích Tinh..." Bách Ấu Vũ sờ khuôn mặt Thích Tinh, muốn kéo lên thành một nụ cười: "Trước kia ở Tàng thư các bị thương, là do phụ thân đánh, có phải không?"Thích Tinh nhớ tới lần đó, sau khi giật mình thì rơi lệ, lệ nóng đến mức Bách Ấu Vũ run lên.Hắn cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, nghẹn ngào nức nở: "Phải, phải, ta cầu xin phụ thân cho ta cưới em về, phụ thân lại để thuộc hạ lấy roi đánh ta một trận.Là ta cố chấp quá mức, cuối cùng vẫn chia rẽ em và Nghiêm Dục Lâm.Ta sai rồi, em, em...!đừng xảy ra chuyện gì."Đây vẫn là lần đầu tiên Bách Ấu Vũ thấy Thích Tinh sụp đổ như vậy, trái tim mềm mại của y như vỡ nát, đau lòng đến mức rơi lệ.Bụng thắt từng cơn, Bách Ấu Vũ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thăm dò hỏi: "Chàng sợ hãi sao? Không cần sợ, A...!A Tinh, em không sao cả.""Nhưng hiện giờ mới bảy tháng..." Thích Tinh cắn răng: "Hiện giờ mới bảy tháng."Bách Ấu Vũ nhìn sắc mặt Thích Tinh, nhớ tới Thích phu nhân qua đời sớm, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán.Y run run lau đi nước mắt trên mặt Thích Tinh, Thích Tinh ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt đã đỏ ngầu.Nhưng mà hắn rất nhanh lau đi nước mắt, trên mặt lại hiện ra nét tàn nhẫn và quyết tuyệt.Hắn đứng dậy ôm chặt Bách Ấu Vũ, dịu dàng hôn lên trán y: "A Vũ đừng sợ, hôm nay ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ở đây cùng em."Bách Ấu Vũ thấy sắc mặt Thích Tinh biến đổi nhanh chóng như vậy rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhịn đau nói: "Được.""Nếu em xảy ra bất trắc gì," Thích Tinh kiên quyết nói: "Ta nhất định sẽ không sống một mình."Tác giả có lời muốn nói:.Anh 7 mắc chứng rối loạn căng thẳng với sản phụ, từ ngày biết A Vũ mang thai đã không sinh hoạt vợ chồng nữa, cẩn thận bảo vệ cậu ấy, kết quả vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hôm nay cũng muộn rồi nên up hơi ít, ngày mai sẽ up nhiều hơn nhé, ít nhất là 2k chữ..

Chương 20: 20: Nỗi Lòng