Trời đất lúc này âm u, mây đen kéo tới mịt trời không khí xung quanh ảm đạm, có phần se lạnh. Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt người cô rất yêu, người luôn quan tâm, lo lắng, người mà cùng cô trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từng có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc mà hét lên đầy bi thương: - Ngụy Trạch Hải! Tại sao vậy hả? - Anh xin lỗi _______________ Khi ta được mang đến thế giới này thì chắc hẳn sẽ có những chuyện mà ta nhất định phải trải qua, những cảm xúc vui, buồn, yêu, hận phải có và những người ta phải gặp được. Một cô gái tươi tắn đang đi trên đường, miệng luôn cười, gương mặt khả ái, vừa kết thúc buổi học ở trường, Tịnh Kỳ 17 tuổi, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khôi dài tới đầu gối, mái tóc được buộc cao, mang trên người một chiếc balo đen đi trên đường, cô nhìn lên bầu trời, cha mẹ gần 10 năm rồi. Tịnh Kỳ đang trên đường trở về ngôi nhà tăm tối ấy, một căn nhà to lớn mà hơn bảy năm trước Tịnh Kỳ đã bước vào. Chưa bước vào trong nhà đã nghe giọng bà mẹ nuôi…
Chương 66: 66: Tụ Tập Ăn Uống
Hai Boss Yêu Nhau HảTác giả: Kim DuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời đất lúc này âm u, mây đen kéo tới mịt trời không khí xung quanh ảm đạm, có phần se lạnh. Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt người cô rất yêu, người luôn quan tâm, lo lắng, người mà cùng cô trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từng có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc mà hét lên đầy bi thương: - Ngụy Trạch Hải! Tại sao vậy hả? - Anh xin lỗi _______________ Khi ta được mang đến thế giới này thì chắc hẳn sẽ có những chuyện mà ta nhất định phải trải qua, những cảm xúc vui, buồn, yêu, hận phải có và những người ta phải gặp được. Một cô gái tươi tắn đang đi trên đường, miệng luôn cười, gương mặt khả ái, vừa kết thúc buổi học ở trường, Tịnh Kỳ 17 tuổi, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khôi dài tới đầu gối, mái tóc được buộc cao, mang trên người một chiếc balo đen đi trên đường, cô nhìn lên bầu trời, cha mẹ gần 10 năm rồi. Tịnh Kỳ đang trên đường trở về ngôi nhà tăm tối ấy, một căn nhà to lớn mà hơn bảy năm trước Tịnh Kỳ đã bước vào. Chưa bước vào trong nhà đã nghe giọng bà mẹ nuôi… - Chỉ giúp em ít việc còn dang dở- Tịnh Kỳ gãi đầu- Tôi nhớ ngày đầu hai em còn đánh nhau mà giờ lại thân thiết thế này.- À...!à chỉ do biện pháp xử phạt của thầy hữu hiệu thôi- Tịnh Kỳ gượng cười- Đám trẻ bây giờ đúng là khó hiểu.Em muốn làm thịt nướng sao?- Có được không thầy?- Rất hay đó, lát nữa bày bàn ăn như gia đình đi để có tính đoàn kết tập thể.Hai em dọn bếp ga với gia vị nêm nếm vào cái túi lớn kia đi, cái túi bên cạnh có chén đũa, dĩa, tô rất đầy đủ lấy ra bày bàn ăn đi.Thầy nói xong thì đi, Trạch Hải đi lại gần Tịnh Kỳ:- Thầy rất hài lòng với em đó- Tôi lúc nào cũng được mọi người yêu quýTịnh Kỳ quay lại xem món sườn xào chua ngọt, chân mày nheo lại, Trạch Hải cũng quan sát món sườn xào:- Em nói chuyện với tôi mà nhìn vào món ăn này làm gì?- À...!thì chợt nhớ chưa cho anh nếm thử món này.- Để tôi nếm thử xem sao?Trạch Hải vừa cho vào miệng liền phun ra:- Cái món khủng khiếp gì vậy?Tịnh Kỳ bật cười rồi lại tức giận:- Hoàng Phong anh ta chắc đã nêm thêm gia vị gì rồi.Món ăn của mình...!phải làm sao đây?- Tịnh Kỳ thở dài- Để tôi giúp em- Trạch Hải cầm đũa lên- Anh có thể làm nó ngon trở lại sao?- Em hãy nhìn cho kỹ điTịnh Kỳ nắm lấy cổ tay Trạch Hải:- Anh chờ tôi một chút đừng vộiTịnh Kỳ rời đi rồi nhanh chóng trở về trên tay còn cầm theo một cái bát:- Để em múc ra một miếng để cho hung thủ nếm thử mùi vị này- Tịnh Kỳ nở nụ cười gian xảoSau đó qua bảy bảy bốn chín bước thì đã xong, mọi người cũng đã thay đồ sạch sẽ, Tịnh Kỳ vẫn ngây ngốc ngắm Trạch Hải, phong thái thoát tục, diện mạo thì đẹp trai mê người.Thật không kiềm lòng được mà, cô bỗng dưng nở nụ cười ngốc nghếch.Hoàng Phong bắt chợt xuất hiện búng trán Tịnh Kỳ:- Em là gì ngây ngốc ở đây? Xong hết chưa?Sắc mặt Tịnh Kỳ liền thay đổi, nhíu mày lại:- Anh đừng có dở chứng thiếu gia với tôi.Đi đốt lửa đi, cây có sẵn rồi đó.- Được rồi đầu bếp trưởng tôi làm ngay- Hoàng Phong rời điTịnh Kỳ đi lại gần Trạch Hải:- Anh biết nấu ăn thật sao?- Em cũng đã thấy rồi.Đây em nếm thử đi- Trạch Hải đưa đũa lênTịnh Kỳ rất tự nhiên nếm thử, vẻ mặt rất hài lòng:- Ngon lắm đó.Anh làm sao hay vậy?- Bí mật- Hai người bớt phát cơm chó đi, ở đây nhiều người độc thân lắm đó- Giọng Nhật QuânTịnh Kỳ nhìn qua bên cạnh thì thấy Nhật Quân và một số người khác:- Anh lại nói lung tung nữa rồi, mà sao tới giờ chưa thấy anh Dương Đằng ra nữa?- Tịnh Kỳ quan sát xung quanh- Anh ấy về lều của mình rồi sao?- Nhã Tinh lên tiếng- Đúng rồi, chắc cũng được một lúc rồi- Vậy để mình đi xem anh ấy thử- Nhã Tinh liền quay người hướng đến lều Dương ĐằngVũ Hứa bước tới:- Chị làm thế nào mà khiến anh Trạch Hải chịu vào bếp vậy?- Là anh ấy cam tâm tình nguyện- Tịnh Kỳ hơi nhìn qua Trạch HảiVũ Hứa ngạc nhiên:- Vừa rồi em thấy anh ấy xung phong nấu ăn là lạ rồi.Bình thường em năn nỉ ỷ oi anh ấy vẫn không chịu làm món gì cho em ăn vậy mà chị chẳng cần làm gì anh ấy đã tình nguyện như thế.Đúng là bất công- Cậu đừng có kinh ngạc như thế, chắc do lâu lâu muốn trổ tài nấu ăn của mình thôi! - Tuyết Mẫn xen vào- Tôi là vì Tịnh Kỳ mới vào bếp- Trạch Hải lạnh lùng lên tiếngTuyết Mẫn sựng người chỉ biết cười gượng:- Tôi có chút chuyện đi trước nha!Nói xong thì liền ngoảnh mặt đi, Tịnh Kỳ cười thầm.Một phía khác Hoàng Phong đang cực khổ đốt lửa, mặt mũi cũng trở nên lắm lem, Khả Nguyệt bước đến ngồi cạnh, khẽ đưa tay lên lau vết bẩn trên mặt Hoàng Phong một cách rất nhẹ nhàng, toát ra được sự ấm áp:- Anh lắm lem như mèo rồi đây.- Ờ cảm ơn em- Hoàng Phong vẫn loay hoay với công việc của mìnhTịnh Kỳ từ xa thì nhìn thấy họ, chị gái này của mình có vẻ rất thích Hoàng Phong nhưng không hiểu sao lúc đầu lại không chịu kết hôn với anh ta.Lửa đã được đốt lên thành công, Hoàng Phong vui mừng, hớn hở chạy lại Tịnh Kỳ:- Tôi đốt lửa lên rồi, em thấy tôi giỏi chưa?- Được rồi, lấy thịt đã xiên rồi nướng thôi!Trời đã tối, mọi người ngồi vào bàn ăn lớn cạnh đống lửa, Dương Đằng cũng đi ra cùng Nhã Tinh, cùng ngồi vào bàn ăn, Hàn Lam thấy sắc mặt của Dương Đằng không tốt liền hỏi:- Dương Đằng anh không khoẻ sao?- Chỉ hơi mệt- Dương Đằng lạnh nhạtTrạch Hải ngồi nướng thịt, Tịnh Kỳ đã bày trí đồ ăn, đặc biệt cầm cái bát sườn chừa riêng đặt trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần đặc biệt tôi để riêng cho anh- Tịnh Kỳ nở nụ cười nham hiểmHoàng Phong có vẻ nghi hoặc đẩy bát qua cho Khả Nguyệt:- Cho côTịnh Kỳ đẩy lại trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần siêu đặc biệt, tôi cho anh đó.Sao lại đưa người khác?Khả Nguyệt liền lấy cái bát:- Anh ấy đã cho chị rồi, Tịnh Kỳ em đừng như thế nữa.Cảm ơn anh Hoàng PhongKhả Nguyệt liền ăn sườn, mặt nhăn nhó liền phun lại ra bát:- Món này cho người ăn sao?- Là do chị tự muốn ăn, tôi không ép- Tịnh Kỳ đắt ýKhả Nguyệt cố kìm nén cơn giận, gượng cười:- Chị không có ý gì, chỉ là như thế thì tối nay mọi người ăn gì?Tịnh Kỳ chỉ cười thân thiện rồi múc một chén canh đưa cho Dương Đằng:- Anh húp chút canh đi.Hôm nay chắc anh đã mệt lắm rồi.- Em cũng ngồi xuống ăn đi đừng đứng đó loay hoay mãi nữa- Dương Đằng ấm áp nhìn Tịnh Kỳ- Tài nghề anh lên rồi đó.Món canh ngon lắm đó- Tịnh Kỳ cười tươiTịnh Kỳ vỗ vai Tuyết Mẫn:- Món sườn ngon lắm đó chị ăn thử đi- Nhìn có vẻ không ngon nhưng không sao tôi sẽ ăn mà- Tuyết Mẫn đáp- Có vẻ không ngon sao? Trạch Hải anh làm sao mà Tuyết Mẫn lại thấy không ngon rồi- Tịnh Kỳ đưa mắt qua Trạch Hải- Không ăn thì im- Trạch Hải đang nướng thịt đáp- Chị ấy chắc chỉ đùa thôi, anh đừng để bụng- Tịnh Kỳ đặt tay lên vai Tuyết Mẫn- Tịnh Kỳ đúng là hiểu ý tôi, đúng thật tôi chỉ đùa thôi! - Tuyết Mẫn khẩn trương gấp sườn- Em cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại đem món sườn dở cho tôi?- Hoàng Phong lên tiếng- Đó là phần thưởng cho cái việc bỏ thêm gia vị vào ai ngờ chị Khả Nguyệt lại nhận phần thưởng tuyệt vời đó chứ!- Tịnh Kỳ bật cườiMọi người cũng bật cười theo, Khả Nguyệt nắm chặt đũa trong tay mà gượng cười.Tịnh Kỳ vô thức nhìn qua Trạch Hải đang rất châm chú nướng thịt, rồi bước lại ngồi cạnh anh, nhìn vào thịt nướng chín được cho ra đĩa:- Nhìn ngon quá đi mấtTrạch Hải cầm đũa đặt gần đóng lửa lên thì bỗng bỏ xuống, Tịnh Kỳ nắm lấy tay Trạch Hải thổi thổi:- Anh để kế đóng lửa nên nó cũng nóng lên đó.Lần nào cũng vậy hết anh cẩn thận hơn đi.Có nóng lắm không?- Lần nào cũng có em thổi cho anh thì làm sao nóng đượcMặt Trạch Hải hiện rõ nụ cười rất gian, Tịnh Kỳ đánh mạnh vào tay Trạch Hải:- Anh lo nướng thịt đi.Tịnh Kỳ cầm đĩa thịt đem tới bàn ăn đặt xuống:- Thịt nướng hảo hạn tới rồi.- Cô làm món gì nhìn mất vệ sinh vậy hả?- Lý Ngải nói- Có vẻ là rất bẩn- Trương Hạo cũng tiếp lời- Trạch Hải cũng đã nói không ăn thì im.Mấy người sao cứ lãi nhãi miết vậy?- Hàn Lam nhìn chằm chằm họBỗng có đôi đũa gấp thịt nướng đó:- Lâu rồi không ăn được món thịt nướng ngon thế này.Em làm thầy nhớ lại lúc trước còn ở quê lắm đó- Thầy Mạnh Sơn xuất hiện- Chỉ là em thích ăn nên làm thôi! Ai ngờ thầy cũng thích- Tịnh Kỳ miệng cười rạng rỡ- Sao các em lại để Trạch Hải nướng thịt, không ai phụ em ấy hết sao?- Thầy đưa mắt qua Trạch Hải.
Hai Boss Yêu Nhau HảTác giả: Kim DuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời đất lúc này âm u, mây đen kéo tới mịt trời không khí xung quanh ảm đạm, có phần se lạnh. Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt người cô rất yêu, người luôn quan tâm, lo lắng, người mà cùng cô trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từng có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc mà hét lên đầy bi thương: - Ngụy Trạch Hải! Tại sao vậy hả? - Anh xin lỗi _______________ Khi ta được mang đến thế giới này thì chắc hẳn sẽ có những chuyện mà ta nhất định phải trải qua, những cảm xúc vui, buồn, yêu, hận phải có và những người ta phải gặp được. Một cô gái tươi tắn đang đi trên đường, miệng luôn cười, gương mặt khả ái, vừa kết thúc buổi học ở trường, Tịnh Kỳ 17 tuổi, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khôi dài tới đầu gối, mái tóc được buộc cao, mang trên người một chiếc balo đen đi trên đường, cô nhìn lên bầu trời, cha mẹ gần 10 năm rồi. Tịnh Kỳ đang trên đường trở về ngôi nhà tăm tối ấy, một căn nhà to lớn mà hơn bảy năm trước Tịnh Kỳ đã bước vào. Chưa bước vào trong nhà đã nghe giọng bà mẹ nuôi… - Chỉ giúp em ít việc còn dang dở- Tịnh Kỳ gãi đầu- Tôi nhớ ngày đầu hai em còn đánh nhau mà giờ lại thân thiết thế này.- À...!à chỉ do biện pháp xử phạt của thầy hữu hiệu thôi- Tịnh Kỳ gượng cười- Đám trẻ bây giờ đúng là khó hiểu.Em muốn làm thịt nướng sao?- Có được không thầy?- Rất hay đó, lát nữa bày bàn ăn như gia đình đi để có tính đoàn kết tập thể.Hai em dọn bếp ga với gia vị nêm nếm vào cái túi lớn kia đi, cái túi bên cạnh có chén đũa, dĩa, tô rất đầy đủ lấy ra bày bàn ăn đi.Thầy nói xong thì đi, Trạch Hải đi lại gần Tịnh Kỳ:- Thầy rất hài lòng với em đó- Tôi lúc nào cũng được mọi người yêu quýTịnh Kỳ quay lại xem món sườn xào chua ngọt, chân mày nheo lại, Trạch Hải cũng quan sát món sườn xào:- Em nói chuyện với tôi mà nhìn vào món ăn này làm gì?- À...!thì chợt nhớ chưa cho anh nếm thử món này.- Để tôi nếm thử xem sao?Trạch Hải vừa cho vào miệng liền phun ra:- Cái món khủng khiếp gì vậy?Tịnh Kỳ bật cười rồi lại tức giận:- Hoàng Phong anh ta chắc đã nêm thêm gia vị gì rồi.Món ăn của mình...!phải làm sao đây?- Tịnh Kỳ thở dài- Để tôi giúp em- Trạch Hải cầm đũa lên- Anh có thể làm nó ngon trở lại sao?- Em hãy nhìn cho kỹ điTịnh Kỳ nắm lấy cổ tay Trạch Hải:- Anh chờ tôi một chút đừng vộiTịnh Kỳ rời đi rồi nhanh chóng trở về trên tay còn cầm theo một cái bát:- Để em múc ra một miếng để cho hung thủ nếm thử mùi vị này- Tịnh Kỳ nở nụ cười gian xảoSau đó qua bảy bảy bốn chín bước thì đã xong, mọi người cũng đã thay đồ sạch sẽ, Tịnh Kỳ vẫn ngây ngốc ngắm Trạch Hải, phong thái thoát tục, diện mạo thì đẹp trai mê người.Thật không kiềm lòng được mà, cô bỗng dưng nở nụ cười ngốc nghếch.Hoàng Phong bắt chợt xuất hiện búng trán Tịnh Kỳ:- Em là gì ngây ngốc ở đây? Xong hết chưa?Sắc mặt Tịnh Kỳ liền thay đổi, nhíu mày lại:- Anh đừng có dở chứng thiếu gia với tôi.Đi đốt lửa đi, cây có sẵn rồi đó.- Được rồi đầu bếp trưởng tôi làm ngay- Hoàng Phong rời điTịnh Kỳ đi lại gần Trạch Hải:- Anh biết nấu ăn thật sao?- Em cũng đã thấy rồi.Đây em nếm thử đi- Trạch Hải đưa đũa lênTịnh Kỳ rất tự nhiên nếm thử, vẻ mặt rất hài lòng:- Ngon lắm đó.Anh làm sao hay vậy?- Bí mật- Hai người bớt phát cơm chó đi, ở đây nhiều người độc thân lắm đó- Giọng Nhật QuânTịnh Kỳ nhìn qua bên cạnh thì thấy Nhật Quân và một số người khác:- Anh lại nói lung tung nữa rồi, mà sao tới giờ chưa thấy anh Dương Đằng ra nữa?- Tịnh Kỳ quan sát xung quanh- Anh ấy về lều của mình rồi sao?- Nhã Tinh lên tiếng- Đúng rồi, chắc cũng được một lúc rồi- Vậy để mình đi xem anh ấy thử- Nhã Tinh liền quay người hướng đến lều Dương ĐằngVũ Hứa bước tới:- Chị làm thế nào mà khiến anh Trạch Hải chịu vào bếp vậy?- Là anh ấy cam tâm tình nguyện- Tịnh Kỳ hơi nhìn qua Trạch HảiVũ Hứa ngạc nhiên:- Vừa rồi em thấy anh ấy xung phong nấu ăn là lạ rồi.Bình thường em năn nỉ ỷ oi anh ấy vẫn không chịu làm món gì cho em ăn vậy mà chị chẳng cần làm gì anh ấy đã tình nguyện như thế.Đúng là bất công- Cậu đừng có kinh ngạc như thế, chắc do lâu lâu muốn trổ tài nấu ăn của mình thôi! - Tuyết Mẫn xen vào- Tôi là vì Tịnh Kỳ mới vào bếp- Trạch Hải lạnh lùng lên tiếngTuyết Mẫn sựng người chỉ biết cười gượng:- Tôi có chút chuyện đi trước nha!Nói xong thì liền ngoảnh mặt đi, Tịnh Kỳ cười thầm.Một phía khác Hoàng Phong đang cực khổ đốt lửa, mặt mũi cũng trở nên lắm lem, Khả Nguyệt bước đến ngồi cạnh, khẽ đưa tay lên lau vết bẩn trên mặt Hoàng Phong một cách rất nhẹ nhàng, toát ra được sự ấm áp:- Anh lắm lem như mèo rồi đây.- Ờ cảm ơn em- Hoàng Phong vẫn loay hoay với công việc của mìnhTịnh Kỳ từ xa thì nhìn thấy họ, chị gái này của mình có vẻ rất thích Hoàng Phong nhưng không hiểu sao lúc đầu lại không chịu kết hôn với anh ta.Lửa đã được đốt lên thành công, Hoàng Phong vui mừng, hớn hở chạy lại Tịnh Kỳ:- Tôi đốt lửa lên rồi, em thấy tôi giỏi chưa?- Được rồi, lấy thịt đã xiên rồi nướng thôi!Trời đã tối, mọi người ngồi vào bàn ăn lớn cạnh đống lửa, Dương Đằng cũng đi ra cùng Nhã Tinh, cùng ngồi vào bàn ăn, Hàn Lam thấy sắc mặt của Dương Đằng không tốt liền hỏi:- Dương Đằng anh không khoẻ sao?- Chỉ hơi mệt- Dương Đằng lạnh nhạtTrạch Hải ngồi nướng thịt, Tịnh Kỳ đã bày trí đồ ăn, đặc biệt cầm cái bát sườn chừa riêng đặt trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần đặc biệt tôi để riêng cho anh- Tịnh Kỳ nở nụ cười nham hiểmHoàng Phong có vẻ nghi hoặc đẩy bát qua cho Khả Nguyệt:- Cho côTịnh Kỳ đẩy lại trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần siêu đặc biệt, tôi cho anh đó.Sao lại đưa người khác?Khả Nguyệt liền lấy cái bát:- Anh ấy đã cho chị rồi, Tịnh Kỳ em đừng như thế nữa.Cảm ơn anh Hoàng PhongKhả Nguyệt liền ăn sườn, mặt nhăn nhó liền phun lại ra bát:- Món này cho người ăn sao?- Là do chị tự muốn ăn, tôi không ép- Tịnh Kỳ đắt ýKhả Nguyệt cố kìm nén cơn giận, gượng cười:- Chị không có ý gì, chỉ là như thế thì tối nay mọi người ăn gì?Tịnh Kỳ chỉ cười thân thiện rồi múc một chén canh đưa cho Dương Đằng:- Anh húp chút canh đi.Hôm nay chắc anh đã mệt lắm rồi.- Em cũng ngồi xuống ăn đi đừng đứng đó loay hoay mãi nữa- Dương Đằng ấm áp nhìn Tịnh Kỳ- Tài nghề anh lên rồi đó.Món canh ngon lắm đó- Tịnh Kỳ cười tươiTịnh Kỳ vỗ vai Tuyết Mẫn:- Món sườn ngon lắm đó chị ăn thử đi- Nhìn có vẻ không ngon nhưng không sao tôi sẽ ăn mà- Tuyết Mẫn đáp- Có vẻ không ngon sao? Trạch Hải anh làm sao mà Tuyết Mẫn lại thấy không ngon rồi- Tịnh Kỳ đưa mắt qua Trạch Hải- Không ăn thì im- Trạch Hải đang nướng thịt đáp- Chị ấy chắc chỉ đùa thôi, anh đừng để bụng- Tịnh Kỳ đặt tay lên vai Tuyết Mẫn- Tịnh Kỳ đúng là hiểu ý tôi, đúng thật tôi chỉ đùa thôi! - Tuyết Mẫn khẩn trương gấp sườn- Em cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại đem món sườn dở cho tôi?- Hoàng Phong lên tiếng- Đó là phần thưởng cho cái việc bỏ thêm gia vị vào ai ngờ chị Khả Nguyệt lại nhận phần thưởng tuyệt vời đó chứ!- Tịnh Kỳ bật cườiMọi người cũng bật cười theo, Khả Nguyệt nắm chặt đũa trong tay mà gượng cười.Tịnh Kỳ vô thức nhìn qua Trạch Hải đang rất châm chú nướng thịt, rồi bước lại ngồi cạnh anh, nhìn vào thịt nướng chín được cho ra đĩa:- Nhìn ngon quá đi mấtTrạch Hải cầm đũa đặt gần đóng lửa lên thì bỗng bỏ xuống, Tịnh Kỳ nắm lấy tay Trạch Hải thổi thổi:- Anh để kế đóng lửa nên nó cũng nóng lên đó.Lần nào cũng vậy hết anh cẩn thận hơn đi.Có nóng lắm không?- Lần nào cũng có em thổi cho anh thì làm sao nóng đượcMặt Trạch Hải hiện rõ nụ cười rất gian, Tịnh Kỳ đánh mạnh vào tay Trạch Hải:- Anh lo nướng thịt đi.Tịnh Kỳ cầm đĩa thịt đem tới bàn ăn đặt xuống:- Thịt nướng hảo hạn tới rồi.- Cô làm món gì nhìn mất vệ sinh vậy hả?- Lý Ngải nói- Có vẻ là rất bẩn- Trương Hạo cũng tiếp lời- Trạch Hải cũng đã nói không ăn thì im.Mấy người sao cứ lãi nhãi miết vậy?- Hàn Lam nhìn chằm chằm họBỗng có đôi đũa gấp thịt nướng đó:- Lâu rồi không ăn được món thịt nướng ngon thế này.Em làm thầy nhớ lại lúc trước còn ở quê lắm đó- Thầy Mạnh Sơn xuất hiện- Chỉ là em thích ăn nên làm thôi! Ai ngờ thầy cũng thích- Tịnh Kỳ miệng cười rạng rỡ- Sao các em lại để Trạch Hải nướng thịt, không ai phụ em ấy hết sao?- Thầy đưa mắt qua Trạch Hải.
Hai Boss Yêu Nhau HảTác giả: Kim DuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời đất lúc này âm u, mây đen kéo tới mịt trời không khí xung quanh ảm đạm, có phần se lạnh. Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt người cô rất yêu, người luôn quan tâm, lo lắng, người mà cùng cô trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từng có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc mà hét lên đầy bi thương: - Ngụy Trạch Hải! Tại sao vậy hả? - Anh xin lỗi _______________ Khi ta được mang đến thế giới này thì chắc hẳn sẽ có những chuyện mà ta nhất định phải trải qua, những cảm xúc vui, buồn, yêu, hận phải có và những người ta phải gặp được. Một cô gái tươi tắn đang đi trên đường, miệng luôn cười, gương mặt khả ái, vừa kết thúc buổi học ở trường, Tịnh Kỳ 17 tuổi, mặc trên người một bộ váy trắng tinh khôi dài tới đầu gối, mái tóc được buộc cao, mang trên người một chiếc balo đen đi trên đường, cô nhìn lên bầu trời, cha mẹ gần 10 năm rồi. Tịnh Kỳ đang trên đường trở về ngôi nhà tăm tối ấy, một căn nhà to lớn mà hơn bảy năm trước Tịnh Kỳ đã bước vào. Chưa bước vào trong nhà đã nghe giọng bà mẹ nuôi… - Chỉ giúp em ít việc còn dang dở- Tịnh Kỳ gãi đầu- Tôi nhớ ngày đầu hai em còn đánh nhau mà giờ lại thân thiết thế này.- À...!à chỉ do biện pháp xử phạt của thầy hữu hiệu thôi- Tịnh Kỳ gượng cười- Đám trẻ bây giờ đúng là khó hiểu.Em muốn làm thịt nướng sao?- Có được không thầy?- Rất hay đó, lát nữa bày bàn ăn như gia đình đi để có tính đoàn kết tập thể.Hai em dọn bếp ga với gia vị nêm nếm vào cái túi lớn kia đi, cái túi bên cạnh có chén đũa, dĩa, tô rất đầy đủ lấy ra bày bàn ăn đi.Thầy nói xong thì đi, Trạch Hải đi lại gần Tịnh Kỳ:- Thầy rất hài lòng với em đó- Tôi lúc nào cũng được mọi người yêu quýTịnh Kỳ quay lại xem món sườn xào chua ngọt, chân mày nheo lại, Trạch Hải cũng quan sát món sườn xào:- Em nói chuyện với tôi mà nhìn vào món ăn này làm gì?- À...!thì chợt nhớ chưa cho anh nếm thử món này.- Để tôi nếm thử xem sao?Trạch Hải vừa cho vào miệng liền phun ra:- Cái món khủng khiếp gì vậy?Tịnh Kỳ bật cười rồi lại tức giận:- Hoàng Phong anh ta chắc đã nêm thêm gia vị gì rồi.Món ăn của mình...!phải làm sao đây?- Tịnh Kỳ thở dài- Để tôi giúp em- Trạch Hải cầm đũa lên- Anh có thể làm nó ngon trở lại sao?- Em hãy nhìn cho kỹ điTịnh Kỳ nắm lấy cổ tay Trạch Hải:- Anh chờ tôi một chút đừng vộiTịnh Kỳ rời đi rồi nhanh chóng trở về trên tay còn cầm theo một cái bát:- Để em múc ra một miếng để cho hung thủ nếm thử mùi vị này- Tịnh Kỳ nở nụ cười gian xảoSau đó qua bảy bảy bốn chín bước thì đã xong, mọi người cũng đã thay đồ sạch sẽ, Tịnh Kỳ vẫn ngây ngốc ngắm Trạch Hải, phong thái thoát tục, diện mạo thì đẹp trai mê người.Thật không kiềm lòng được mà, cô bỗng dưng nở nụ cười ngốc nghếch.Hoàng Phong bắt chợt xuất hiện búng trán Tịnh Kỳ:- Em là gì ngây ngốc ở đây? Xong hết chưa?Sắc mặt Tịnh Kỳ liền thay đổi, nhíu mày lại:- Anh đừng có dở chứng thiếu gia với tôi.Đi đốt lửa đi, cây có sẵn rồi đó.- Được rồi đầu bếp trưởng tôi làm ngay- Hoàng Phong rời điTịnh Kỳ đi lại gần Trạch Hải:- Anh biết nấu ăn thật sao?- Em cũng đã thấy rồi.Đây em nếm thử đi- Trạch Hải đưa đũa lênTịnh Kỳ rất tự nhiên nếm thử, vẻ mặt rất hài lòng:- Ngon lắm đó.Anh làm sao hay vậy?- Bí mật- Hai người bớt phát cơm chó đi, ở đây nhiều người độc thân lắm đó- Giọng Nhật QuânTịnh Kỳ nhìn qua bên cạnh thì thấy Nhật Quân và một số người khác:- Anh lại nói lung tung nữa rồi, mà sao tới giờ chưa thấy anh Dương Đằng ra nữa?- Tịnh Kỳ quan sát xung quanh- Anh ấy về lều của mình rồi sao?- Nhã Tinh lên tiếng- Đúng rồi, chắc cũng được một lúc rồi- Vậy để mình đi xem anh ấy thử- Nhã Tinh liền quay người hướng đến lều Dương ĐằngVũ Hứa bước tới:- Chị làm thế nào mà khiến anh Trạch Hải chịu vào bếp vậy?- Là anh ấy cam tâm tình nguyện- Tịnh Kỳ hơi nhìn qua Trạch HảiVũ Hứa ngạc nhiên:- Vừa rồi em thấy anh ấy xung phong nấu ăn là lạ rồi.Bình thường em năn nỉ ỷ oi anh ấy vẫn không chịu làm món gì cho em ăn vậy mà chị chẳng cần làm gì anh ấy đã tình nguyện như thế.Đúng là bất công- Cậu đừng có kinh ngạc như thế, chắc do lâu lâu muốn trổ tài nấu ăn của mình thôi! - Tuyết Mẫn xen vào- Tôi là vì Tịnh Kỳ mới vào bếp- Trạch Hải lạnh lùng lên tiếngTuyết Mẫn sựng người chỉ biết cười gượng:- Tôi có chút chuyện đi trước nha!Nói xong thì liền ngoảnh mặt đi, Tịnh Kỳ cười thầm.Một phía khác Hoàng Phong đang cực khổ đốt lửa, mặt mũi cũng trở nên lắm lem, Khả Nguyệt bước đến ngồi cạnh, khẽ đưa tay lên lau vết bẩn trên mặt Hoàng Phong một cách rất nhẹ nhàng, toát ra được sự ấm áp:- Anh lắm lem như mèo rồi đây.- Ờ cảm ơn em- Hoàng Phong vẫn loay hoay với công việc của mìnhTịnh Kỳ từ xa thì nhìn thấy họ, chị gái này của mình có vẻ rất thích Hoàng Phong nhưng không hiểu sao lúc đầu lại không chịu kết hôn với anh ta.Lửa đã được đốt lên thành công, Hoàng Phong vui mừng, hớn hở chạy lại Tịnh Kỳ:- Tôi đốt lửa lên rồi, em thấy tôi giỏi chưa?- Được rồi, lấy thịt đã xiên rồi nướng thôi!Trời đã tối, mọi người ngồi vào bàn ăn lớn cạnh đống lửa, Dương Đằng cũng đi ra cùng Nhã Tinh, cùng ngồi vào bàn ăn, Hàn Lam thấy sắc mặt của Dương Đằng không tốt liền hỏi:- Dương Đằng anh không khoẻ sao?- Chỉ hơi mệt- Dương Đằng lạnh nhạtTrạch Hải ngồi nướng thịt, Tịnh Kỳ đã bày trí đồ ăn, đặc biệt cầm cái bát sườn chừa riêng đặt trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần đặc biệt tôi để riêng cho anh- Tịnh Kỳ nở nụ cười nham hiểmHoàng Phong có vẻ nghi hoặc đẩy bát qua cho Khả Nguyệt:- Cho côTịnh Kỳ đẩy lại trước mặt Hoàng Phong:- Đây là phần siêu đặc biệt, tôi cho anh đó.Sao lại đưa người khác?Khả Nguyệt liền lấy cái bát:- Anh ấy đã cho chị rồi, Tịnh Kỳ em đừng như thế nữa.Cảm ơn anh Hoàng PhongKhả Nguyệt liền ăn sườn, mặt nhăn nhó liền phun lại ra bát:- Món này cho người ăn sao?- Là do chị tự muốn ăn, tôi không ép- Tịnh Kỳ đắt ýKhả Nguyệt cố kìm nén cơn giận, gượng cười:- Chị không có ý gì, chỉ là như thế thì tối nay mọi người ăn gì?Tịnh Kỳ chỉ cười thân thiện rồi múc một chén canh đưa cho Dương Đằng:- Anh húp chút canh đi.Hôm nay chắc anh đã mệt lắm rồi.- Em cũng ngồi xuống ăn đi đừng đứng đó loay hoay mãi nữa- Dương Đằng ấm áp nhìn Tịnh Kỳ- Tài nghề anh lên rồi đó.Món canh ngon lắm đó- Tịnh Kỳ cười tươiTịnh Kỳ vỗ vai Tuyết Mẫn:- Món sườn ngon lắm đó chị ăn thử đi- Nhìn có vẻ không ngon nhưng không sao tôi sẽ ăn mà- Tuyết Mẫn đáp- Có vẻ không ngon sao? Trạch Hải anh làm sao mà Tuyết Mẫn lại thấy không ngon rồi- Tịnh Kỳ đưa mắt qua Trạch Hải- Không ăn thì im- Trạch Hải đang nướng thịt đáp- Chị ấy chắc chỉ đùa thôi, anh đừng để bụng- Tịnh Kỳ đặt tay lên vai Tuyết Mẫn- Tịnh Kỳ đúng là hiểu ý tôi, đúng thật tôi chỉ đùa thôi! - Tuyết Mẫn khẩn trương gấp sườn- Em cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại đem món sườn dở cho tôi?- Hoàng Phong lên tiếng- Đó là phần thưởng cho cái việc bỏ thêm gia vị vào ai ngờ chị Khả Nguyệt lại nhận phần thưởng tuyệt vời đó chứ!- Tịnh Kỳ bật cườiMọi người cũng bật cười theo, Khả Nguyệt nắm chặt đũa trong tay mà gượng cười.Tịnh Kỳ vô thức nhìn qua Trạch Hải đang rất châm chú nướng thịt, rồi bước lại ngồi cạnh anh, nhìn vào thịt nướng chín được cho ra đĩa:- Nhìn ngon quá đi mấtTrạch Hải cầm đũa đặt gần đóng lửa lên thì bỗng bỏ xuống, Tịnh Kỳ nắm lấy tay Trạch Hải thổi thổi:- Anh để kế đóng lửa nên nó cũng nóng lên đó.Lần nào cũng vậy hết anh cẩn thận hơn đi.Có nóng lắm không?- Lần nào cũng có em thổi cho anh thì làm sao nóng đượcMặt Trạch Hải hiện rõ nụ cười rất gian, Tịnh Kỳ đánh mạnh vào tay Trạch Hải:- Anh lo nướng thịt đi.Tịnh Kỳ cầm đĩa thịt đem tới bàn ăn đặt xuống:- Thịt nướng hảo hạn tới rồi.- Cô làm món gì nhìn mất vệ sinh vậy hả?- Lý Ngải nói- Có vẻ là rất bẩn- Trương Hạo cũng tiếp lời- Trạch Hải cũng đã nói không ăn thì im.Mấy người sao cứ lãi nhãi miết vậy?- Hàn Lam nhìn chằm chằm họBỗng có đôi đũa gấp thịt nướng đó:- Lâu rồi không ăn được món thịt nướng ngon thế này.Em làm thầy nhớ lại lúc trước còn ở quê lắm đó- Thầy Mạnh Sơn xuất hiện- Chỉ là em thích ăn nên làm thôi! Ai ngờ thầy cũng thích- Tịnh Kỳ miệng cười rạng rỡ- Sao các em lại để Trạch Hải nướng thịt, không ai phụ em ấy hết sao?- Thầy đưa mắt qua Trạch Hải.