This book is marked as All Rights Reserved, which mean anyone who try to anything from it will have to deal with legal matters. So dont try to do anything stupid. © 2012 Ichabod Crane All Rights Reserved---CÓ BẢN QUYỀN. NVP được viết bởi Ichabod Crane kể từ tháng 7/2012 và được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền tác giả, nhân vật, tình tiết truyện và các ý tưởng đều do người viết nắm giữ. Không một phần nào của bất cứ chương nào trong truyện được phép đem ra khỏi Wattpad, ĐĂNG TRÊN CÁC TRANG MẠNG khác hoặc viết mô phỏng, bắt chước, biểu diễn, lưu giữ bản bất hợp pháp, phát tán ra ngoài dưới bất kì hình thức nào. Tôi KHÔNG ĐỒNG Ý, cũng KHÔNG ỦY QUYỀN CHO BẤT CỨ AI ĐEM TRUYỆN ĐI POST Ở NƠI KHÁC. MỌI HÀNH VI VI PHẠM dù là VÔ TÌNH hay CỐ Ý đều sẽ KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ và phải CHỊU MỌI HÌNH PHẠT CỦA PHÁP LUẬT. (có thể từ 150$ tới 200.000$ theo luật quốc tế) VÌ VẬY XIN QUÝ VỊ TÔN TRỌNG, TÔI GẶP RẤT NHIỀU TRƯỜNG HỢP BỊ ĂN CẮP BẢN QUYỀN NHƯ VẬY RỒI VÀ TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC LÀ…
Chương 22: C22: Chuyện Thứ 22
Nhân Vật PhụTác giả: Ichabod CraneTruyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThis book is marked as All Rights Reserved, which mean anyone who try to anything from it will have to deal with legal matters. So dont try to do anything stupid. © 2012 Ichabod Crane All Rights Reserved---CÓ BẢN QUYỀN. NVP được viết bởi Ichabod Crane kể từ tháng 7/2012 và được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền tác giả, nhân vật, tình tiết truyện và các ý tưởng đều do người viết nắm giữ. Không một phần nào của bất cứ chương nào trong truyện được phép đem ra khỏi Wattpad, ĐĂNG TRÊN CÁC TRANG MẠNG khác hoặc viết mô phỏng, bắt chước, biểu diễn, lưu giữ bản bất hợp pháp, phát tán ra ngoài dưới bất kì hình thức nào. Tôi KHÔNG ĐỒNG Ý, cũng KHÔNG ỦY QUYỀN CHO BẤT CỨ AI ĐEM TRUYỆN ĐI POST Ở NƠI KHÁC. MỌI HÀNH VI VI PHẠM dù là VÔ TÌNH hay CỐ Ý đều sẽ KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ và phải CHỊU MỌI HÌNH PHẠT CỦA PHÁP LUẬT. (có thể từ 150$ tới 200.000$ theo luật quốc tế) VÌ VẬY XIN QUÝ VỊ TÔN TRỌNG, TÔI GẶP RẤT NHIỀU TRƯỜNG HỢP BỊ ĂN CẮP BẢN QUYỀN NHƯ VẬY RỒI VÀ TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC LÀ… Có lẽ đoạn đầu hơi nhảm nhưng mà đại loại là Quân đã có nhiều plot hơn.Chuyện thứ 22.“Trần Vũ Thái Hà nói thế thật á?”thằng Quân nhướn mày nhìn tôi.“Mày tin tao hay tin Trần Vũ Thái Hà?”tôi trừng mắt nhìn nó.“Có cần làm quá thế không?”nó lại lôi con Iphone 4S ra nghịch.“Sao không, đây là vấn đề khẩn cấp, Linh Chi không thể một mình chống lại bà Thái Hà được!”tôi dằn cái bút chì xuống mặt giấy, nói. Tuy mạnh miệng dọa chị ta thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì khả thi để đối phó cả.“Như mày nói thì đến tao cũng không dám đánh lại Thái Hà đâu mà sẽ lui luôn cho an toàn…”1Tôi đập quyển nháp vào đầu nó.“Mày điên à, thế Linh Chi thì sao? Nó có phải mày đâu!Nghĩ gì thế hả?”“Thì bảo là bỏ cuộc đi!” nó nói nửa đùa nửa thật nhìn tôi.“Vớ vẩn, chừng nào tao còn ở quanh đây và chừng nào nó chưa muốn buông xuôi thì đừng hòng!”“Vầng, tùy mày thôi..”nó nhún vai.“Thế mày có định giúp tao không đấy?”“Nếu là hiệp nữ tranh hùng thì thôi, tao chịu thua…” nó nói một câu sặc mùi phim chưởng Tàu theo kiểu mỉa mai, cười đểu với tôi.Tôi đá vào chân nó một cái” Hiệp nữ nào!”“Chết đi, tao không quan tâm.”nó đá lại tôi một cái rồi cúi xuống cái mà hình điện thoại.“Mày mới đúng là nên chết đi, Linh Chi cũng là bạn mày đấy, nhớ không hả?”“Xin lỗi, Linh Chi đâu có thân với tao chứ hả, chỉ là BẠN CÙNG LỚP thôi, biết không hả, đầu đất?” nó cố tình dằn từng chữ.“Thì vẫn là bạn chứ sao!”“Dẹp cái lý sự cùn của mày đi, tao không quan tâm!”Tôi nằm bò ra bàn,lảm nhảm một cách chán đời, cố tình nói ê a.“Uổng công tao bấy lâu nay giúp đỡ mày,đau lòng vãi cả ra…Không ngờ bạn bè lại chỉ có thế…haizz…”Thằng Quân lừ mắt nhìn tôi.”Mày vừa nói gì?”“ Tao có nói gì đâđồ bạc bẽo…e hèm.” Tôi tiếp tục lải nhải.“Cái gì hả?”“Hắt xìvô lương tâm…”Thằng Quân đập bàn cái rầm, nổi quạu nhìn tôi.“Im đi, giúp mày là được chứ gì, đừng có lải bải vớ vẩn nữa!”“Nói trúng chỗ yếu hả?” tôi cười đểu nhìn nó. Trông thì cũng đẹp trai cao ráo,có máu mặt thật ra là lại người dễ tổn thương, ha ha. Ngồi với nó hơn 1 năm cũng có tác dụng đấy chứ.“Câm mồm.” nó nạt tôi một câu rồi lại lôi cái điện thoại ra.“Thôi đùa đấy,mày đồng ý là tao quá vui rồi!” tôi cười toe toét nhìn nó.Trông cái mặt nó bớt xưng xỉa hơn một tẹo. Tốt.“Tao nói thật đấy!” tôi đập cái bẹp vào vai nó.“…” nó gật đầu một cái rồi lại cúi xuống.Thêm một đứa đáng kể nhập hội Anti-Thái Hà. Có thằng Quân là cầm chắc có điểm yếu và các thứ sơ hở của Trần Vũ Thái Hà cùng đồng bọn rồi.Tôi biết thằng Quân có cả cái bảng survey đầy đủ của tất cả con gái trong trường ở nhà, bao gồm cả những cái thông tin đời tư mà chả biết nó moi móc ở đâu ra được. Có khi nó còn biết tận đời cụ tôi tên là gì cũng nên.Thế còn bọn con trai thì sao nhỉ?---Sân thượng.Sau đấy 2 ngày 1 đêm.“Sao, có tìm được gì không?”Tôi khoanh tay đứng nhìn xuống sân trường phía dưới.“Sao mày là em mà chả biết cái cóc gì về Thái Hà thế hả?” thằng Quân đứng cạnh tôi cằn nhằn một cách khó chịu“Trả lời tao đi!”“Tao đã thử bới rác nhưng vẫn không có g씓CÁI GÌ?!!!” tôi trợn mắt quay sang nhìn nó, KHÔNG CÓ MỘT TÍ GÌ á?“Sạch sẽ từ đầu tới chân, không có một tí gì luôn. Tao đã thử cả Facebook, Twitter, Tumblr,… vẫn không có một tí gì bất hảo giữa chị ta và ai đó trên mạng hay ngoài đời.”“Lỡ đâu bà ta thay fb mới?”“Mày điên! Tao mất công lội post tới tận 3 năm trước để làm gì hả?” nó gắt lên.“Thế chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”“Thật ra không phải là không có…”“Cách gì?”“Tốn thời gian lắm!”“Nói đi đã!”“Theo dõi trực diện…”thằng Quân làm cái mặt nghiêm túc nhìn tôi.“WTF?Mày ấm đầu đúng không?”Thằng này bị điên rồi, chính xác là điên rồi.“Tao không đùa, chỉ còn mỗi cách đấy!”“Vấn đề là ở trong trường thì lúc nào bà ấy chả như thánh nữ tái thế, theo dõi cũng như không, có khi còn bị phát hiện nữa!” trong đầu tôi tưởng tượng cái viễn cảnh tôi và thằng Quân đội mấy cành cây lên đầu, núp sau hộc tường dùng ống nhòm quan sát Thái Hà và đám bạn vo ve bên cạnh như kiểu đang điều tra xem bên địch có bao nhiêu quân. Đúng là điên rồi!“Tao có bảo là theo dõi trong trường đâu!” thằng Quân gắt lên bực bội.“Cái gì?”“Mày nghĩ đúng rồi đấy!”“KHÔNGGGGGGGGG!!!!!!!KHÔNG ĐỜI NÀO!!!” đi theo Thái Hà ở ngoài đời còn nguy hiểm hơn.“Bé mồm thôi!” thằng Quân đưa tay lên miệng suỵt một tiếng” Giám thị lên là tại mày đấy!”“Nhưng cách đấy không được!”
Nhân Vật PhụTác giả: Ichabod CraneTruyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThis book is marked as All Rights Reserved, which mean anyone who try to anything from it will have to deal with legal matters. So dont try to do anything stupid. © 2012 Ichabod Crane All Rights Reserved---CÓ BẢN QUYỀN. NVP được viết bởi Ichabod Crane kể từ tháng 7/2012 và được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền tác giả, nhân vật, tình tiết truyện và các ý tưởng đều do người viết nắm giữ. Không một phần nào của bất cứ chương nào trong truyện được phép đem ra khỏi Wattpad, ĐĂNG TRÊN CÁC TRANG MẠNG khác hoặc viết mô phỏng, bắt chước, biểu diễn, lưu giữ bản bất hợp pháp, phát tán ra ngoài dưới bất kì hình thức nào. Tôi KHÔNG ĐỒNG Ý, cũng KHÔNG ỦY QUYỀN CHO BẤT CỨ AI ĐEM TRUYỆN ĐI POST Ở NƠI KHÁC. MỌI HÀNH VI VI PHẠM dù là VÔ TÌNH hay CỐ Ý đều sẽ KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ và phải CHỊU MỌI HÌNH PHẠT CỦA PHÁP LUẬT. (có thể từ 150$ tới 200.000$ theo luật quốc tế) VÌ VẬY XIN QUÝ VỊ TÔN TRỌNG, TÔI GẶP RẤT NHIỀU TRƯỜNG HỢP BỊ ĂN CẮP BẢN QUYỀN NHƯ VẬY RỒI VÀ TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC LÀ… Có lẽ đoạn đầu hơi nhảm nhưng mà đại loại là Quân đã có nhiều plot hơn.Chuyện thứ 22.“Trần Vũ Thái Hà nói thế thật á?”thằng Quân nhướn mày nhìn tôi.“Mày tin tao hay tin Trần Vũ Thái Hà?”tôi trừng mắt nhìn nó.“Có cần làm quá thế không?”nó lại lôi con Iphone 4S ra nghịch.“Sao không, đây là vấn đề khẩn cấp, Linh Chi không thể một mình chống lại bà Thái Hà được!”tôi dằn cái bút chì xuống mặt giấy, nói. Tuy mạnh miệng dọa chị ta thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì khả thi để đối phó cả.“Như mày nói thì đến tao cũng không dám đánh lại Thái Hà đâu mà sẽ lui luôn cho an toàn…”1Tôi đập quyển nháp vào đầu nó.“Mày điên à, thế Linh Chi thì sao? Nó có phải mày đâu!Nghĩ gì thế hả?”“Thì bảo là bỏ cuộc đi!” nó nói nửa đùa nửa thật nhìn tôi.“Vớ vẩn, chừng nào tao còn ở quanh đây và chừng nào nó chưa muốn buông xuôi thì đừng hòng!”“Vầng, tùy mày thôi..”nó nhún vai.“Thế mày có định giúp tao không đấy?”“Nếu là hiệp nữ tranh hùng thì thôi, tao chịu thua…” nó nói một câu sặc mùi phim chưởng Tàu theo kiểu mỉa mai, cười đểu với tôi.Tôi đá vào chân nó một cái” Hiệp nữ nào!”“Chết đi, tao không quan tâm.”nó đá lại tôi một cái rồi cúi xuống cái mà hình điện thoại.“Mày mới đúng là nên chết đi, Linh Chi cũng là bạn mày đấy, nhớ không hả?”“Xin lỗi, Linh Chi đâu có thân với tao chứ hả, chỉ là BẠN CÙNG LỚP thôi, biết không hả, đầu đất?” nó cố tình dằn từng chữ.“Thì vẫn là bạn chứ sao!”“Dẹp cái lý sự cùn của mày đi, tao không quan tâm!”Tôi nằm bò ra bàn,lảm nhảm một cách chán đời, cố tình nói ê a.“Uổng công tao bấy lâu nay giúp đỡ mày,đau lòng vãi cả ra…Không ngờ bạn bè lại chỉ có thế…haizz…”Thằng Quân lừ mắt nhìn tôi.”Mày vừa nói gì?”“ Tao có nói gì đâđồ bạc bẽo…e hèm.” Tôi tiếp tục lải nhải.“Cái gì hả?”“Hắt xìvô lương tâm…”Thằng Quân đập bàn cái rầm, nổi quạu nhìn tôi.“Im đi, giúp mày là được chứ gì, đừng có lải bải vớ vẩn nữa!”“Nói trúng chỗ yếu hả?” tôi cười đểu nhìn nó. Trông thì cũng đẹp trai cao ráo,có máu mặt thật ra là lại người dễ tổn thương, ha ha. Ngồi với nó hơn 1 năm cũng có tác dụng đấy chứ.“Câm mồm.” nó nạt tôi một câu rồi lại lôi cái điện thoại ra.“Thôi đùa đấy,mày đồng ý là tao quá vui rồi!” tôi cười toe toét nhìn nó.Trông cái mặt nó bớt xưng xỉa hơn một tẹo. Tốt.“Tao nói thật đấy!” tôi đập cái bẹp vào vai nó.“…” nó gật đầu một cái rồi lại cúi xuống.Thêm một đứa đáng kể nhập hội Anti-Thái Hà. Có thằng Quân là cầm chắc có điểm yếu và các thứ sơ hở của Trần Vũ Thái Hà cùng đồng bọn rồi.Tôi biết thằng Quân có cả cái bảng survey đầy đủ của tất cả con gái trong trường ở nhà, bao gồm cả những cái thông tin đời tư mà chả biết nó moi móc ở đâu ra được. Có khi nó còn biết tận đời cụ tôi tên là gì cũng nên.Thế còn bọn con trai thì sao nhỉ?---Sân thượng.Sau đấy 2 ngày 1 đêm.“Sao, có tìm được gì không?”Tôi khoanh tay đứng nhìn xuống sân trường phía dưới.“Sao mày là em mà chả biết cái cóc gì về Thái Hà thế hả?” thằng Quân đứng cạnh tôi cằn nhằn một cách khó chịu“Trả lời tao đi!”“Tao đã thử bới rác nhưng vẫn không có g씓CÁI GÌ?!!!” tôi trợn mắt quay sang nhìn nó, KHÔNG CÓ MỘT TÍ GÌ á?“Sạch sẽ từ đầu tới chân, không có một tí gì luôn. Tao đã thử cả Facebook, Twitter, Tumblr,… vẫn không có một tí gì bất hảo giữa chị ta và ai đó trên mạng hay ngoài đời.”“Lỡ đâu bà ta thay fb mới?”“Mày điên! Tao mất công lội post tới tận 3 năm trước để làm gì hả?” nó gắt lên.“Thế chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”“Thật ra không phải là không có…”“Cách gì?”“Tốn thời gian lắm!”“Nói đi đã!”“Theo dõi trực diện…”thằng Quân làm cái mặt nghiêm túc nhìn tôi.“WTF?Mày ấm đầu đúng không?”Thằng này bị điên rồi, chính xác là điên rồi.“Tao không đùa, chỉ còn mỗi cách đấy!”“Vấn đề là ở trong trường thì lúc nào bà ấy chả như thánh nữ tái thế, theo dõi cũng như không, có khi còn bị phát hiện nữa!” trong đầu tôi tưởng tượng cái viễn cảnh tôi và thằng Quân đội mấy cành cây lên đầu, núp sau hộc tường dùng ống nhòm quan sát Thái Hà và đám bạn vo ve bên cạnh như kiểu đang điều tra xem bên địch có bao nhiêu quân. Đúng là điên rồi!“Tao có bảo là theo dõi trong trường đâu!” thằng Quân gắt lên bực bội.“Cái gì?”“Mày nghĩ đúng rồi đấy!”“KHÔNGGGGGGGGG!!!!!!!KHÔNG ĐỜI NÀO!!!” đi theo Thái Hà ở ngoài đời còn nguy hiểm hơn.“Bé mồm thôi!” thằng Quân đưa tay lên miệng suỵt một tiếng” Giám thị lên là tại mày đấy!”“Nhưng cách đấy không được!”
Nhân Vật PhụTác giả: Ichabod CraneTruyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThis book is marked as All Rights Reserved, which mean anyone who try to anything from it will have to deal with legal matters. So dont try to do anything stupid. © 2012 Ichabod Crane All Rights Reserved---CÓ BẢN QUYỀN. NVP được viết bởi Ichabod Crane kể từ tháng 7/2012 và được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền tác giả, nhân vật, tình tiết truyện và các ý tưởng đều do người viết nắm giữ. Không một phần nào của bất cứ chương nào trong truyện được phép đem ra khỏi Wattpad, ĐĂNG TRÊN CÁC TRANG MẠNG khác hoặc viết mô phỏng, bắt chước, biểu diễn, lưu giữ bản bất hợp pháp, phát tán ra ngoài dưới bất kì hình thức nào. Tôi KHÔNG ĐỒNG Ý, cũng KHÔNG ỦY QUYỀN CHO BẤT CỨ AI ĐEM TRUYỆN ĐI POST Ở NƠI KHÁC. MỌI HÀNH VI VI PHẠM dù là VÔ TÌNH hay CỐ Ý đều sẽ KHÔNG ĐƯỢC THA THỨ và phải CHỊU MỌI HÌNH PHẠT CỦA PHÁP LUẬT. (có thể từ 150$ tới 200.000$ theo luật quốc tế) VÌ VẬY XIN QUÝ VỊ TÔN TRỌNG, TÔI GẶP RẤT NHIỀU TRƯỜNG HỢP BỊ ĂN CẮP BẢN QUYỀN NHƯ VẬY RỒI VÀ TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC LÀ… Có lẽ đoạn đầu hơi nhảm nhưng mà đại loại là Quân đã có nhiều plot hơn.Chuyện thứ 22.“Trần Vũ Thái Hà nói thế thật á?”thằng Quân nhướn mày nhìn tôi.“Mày tin tao hay tin Trần Vũ Thái Hà?”tôi trừng mắt nhìn nó.“Có cần làm quá thế không?”nó lại lôi con Iphone 4S ra nghịch.“Sao không, đây là vấn đề khẩn cấp, Linh Chi không thể một mình chống lại bà Thái Hà được!”tôi dằn cái bút chì xuống mặt giấy, nói. Tuy mạnh miệng dọa chị ta thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì khả thi để đối phó cả.“Như mày nói thì đến tao cũng không dám đánh lại Thái Hà đâu mà sẽ lui luôn cho an toàn…”1Tôi đập quyển nháp vào đầu nó.“Mày điên à, thế Linh Chi thì sao? Nó có phải mày đâu!Nghĩ gì thế hả?”“Thì bảo là bỏ cuộc đi!” nó nói nửa đùa nửa thật nhìn tôi.“Vớ vẩn, chừng nào tao còn ở quanh đây và chừng nào nó chưa muốn buông xuôi thì đừng hòng!”“Vầng, tùy mày thôi..”nó nhún vai.“Thế mày có định giúp tao không đấy?”“Nếu là hiệp nữ tranh hùng thì thôi, tao chịu thua…” nó nói một câu sặc mùi phim chưởng Tàu theo kiểu mỉa mai, cười đểu với tôi.Tôi đá vào chân nó một cái” Hiệp nữ nào!”“Chết đi, tao không quan tâm.”nó đá lại tôi một cái rồi cúi xuống cái mà hình điện thoại.“Mày mới đúng là nên chết đi, Linh Chi cũng là bạn mày đấy, nhớ không hả?”“Xin lỗi, Linh Chi đâu có thân với tao chứ hả, chỉ là BẠN CÙNG LỚP thôi, biết không hả, đầu đất?” nó cố tình dằn từng chữ.“Thì vẫn là bạn chứ sao!”“Dẹp cái lý sự cùn của mày đi, tao không quan tâm!”Tôi nằm bò ra bàn,lảm nhảm một cách chán đời, cố tình nói ê a.“Uổng công tao bấy lâu nay giúp đỡ mày,đau lòng vãi cả ra…Không ngờ bạn bè lại chỉ có thế…haizz…”Thằng Quân lừ mắt nhìn tôi.”Mày vừa nói gì?”“ Tao có nói gì đâđồ bạc bẽo…e hèm.” Tôi tiếp tục lải nhải.“Cái gì hả?”“Hắt xìvô lương tâm…”Thằng Quân đập bàn cái rầm, nổi quạu nhìn tôi.“Im đi, giúp mày là được chứ gì, đừng có lải bải vớ vẩn nữa!”“Nói trúng chỗ yếu hả?” tôi cười đểu nhìn nó. Trông thì cũng đẹp trai cao ráo,có máu mặt thật ra là lại người dễ tổn thương, ha ha. Ngồi với nó hơn 1 năm cũng có tác dụng đấy chứ.“Câm mồm.” nó nạt tôi một câu rồi lại lôi cái điện thoại ra.“Thôi đùa đấy,mày đồng ý là tao quá vui rồi!” tôi cười toe toét nhìn nó.Trông cái mặt nó bớt xưng xỉa hơn một tẹo. Tốt.“Tao nói thật đấy!” tôi đập cái bẹp vào vai nó.“…” nó gật đầu một cái rồi lại cúi xuống.Thêm một đứa đáng kể nhập hội Anti-Thái Hà. Có thằng Quân là cầm chắc có điểm yếu và các thứ sơ hở của Trần Vũ Thái Hà cùng đồng bọn rồi.Tôi biết thằng Quân có cả cái bảng survey đầy đủ của tất cả con gái trong trường ở nhà, bao gồm cả những cái thông tin đời tư mà chả biết nó moi móc ở đâu ra được. Có khi nó còn biết tận đời cụ tôi tên là gì cũng nên.Thế còn bọn con trai thì sao nhỉ?---Sân thượng.Sau đấy 2 ngày 1 đêm.“Sao, có tìm được gì không?”Tôi khoanh tay đứng nhìn xuống sân trường phía dưới.“Sao mày là em mà chả biết cái cóc gì về Thái Hà thế hả?” thằng Quân đứng cạnh tôi cằn nhằn một cách khó chịu“Trả lời tao đi!”“Tao đã thử bới rác nhưng vẫn không có g씓CÁI GÌ?!!!” tôi trợn mắt quay sang nhìn nó, KHÔNG CÓ MỘT TÍ GÌ á?“Sạch sẽ từ đầu tới chân, không có một tí gì luôn. Tao đã thử cả Facebook, Twitter, Tumblr,… vẫn không có một tí gì bất hảo giữa chị ta và ai đó trên mạng hay ngoài đời.”“Lỡ đâu bà ta thay fb mới?”“Mày điên! Tao mất công lội post tới tận 3 năm trước để làm gì hả?” nó gắt lên.“Thế chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”“Thật ra không phải là không có…”“Cách gì?”“Tốn thời gian lắm!”“Nói đi đã!”“Theo dõi trực diện…”thằng Quân làm cái mặt nghiêm túc nhìn tôi.“WTF?Mày ấm đầu đúng không?”Thằng này bị điên rồi, chính xác là điên rồi.“Tao không đùa, chỉ còn mỗi cách đấy!”“Vấn đề là ở trong trường thì lúc nào bà ấy chả như thánh nữ tái thế, theo dõi cũng như không, có khi còn bị phát hiện nữa!” trong đầu tôi tưởng tượng cái viễn cảnh tôi và thằng Quân đội mấy cành cây lên đầu, núp sau hộc tường dùng ống nhòm quan sát Thái Hà và đám bạn vo ve bên cạnh như kiểu đang điều tra xem bên địch có bao nhiêu quân. Đúng là điên rồi!“Tao có bảo là theo dõi trong trường đâu!” thằng Quân gắt lên bực bội.“Cái gì?”“Mày nghĩ đúng rồi đấy!”“KHÔNGGGGGGGGG!!!!!!!KHÔNG ĐỜI NÀO!!!” đi theo Thái Hà ở ngoài đời còn nguy hiểm hơn.“Bé mồm thôi!” thằng Quân đưa tay lên miệng suỵt một tiếng” Giám thị lên là tại mày đấy!”“Nhưng cách đấy không được!”