Tác giả:

Tháng chín mưa thu hơi se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách trong sân xen lẫn tiếng niệm Phật khiến khiến đầu óc Sở Du có chút mơ màng hoảng hốt.   Trên người nàng rét lạnh, dưới gối đau như bị kim châm, hình như đã quỳ một lúc lâu. Bên ngoài là tiếng ồn ào vừa quen thuộc lại vừa xa xăm.   “Con bé sắp phải xuất giá rồi, cứ quỳ như vậy rồi ngã bệnh thì sao?!”   “Ta không nghe nổi mấy câu đạo lý này, ta chỉ hỏi hôm nay nó có từng bước ra khỏi phủ tướng quân không?! Nếu không có thì phạt làm gì chứ?!”   “Giờ đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, rốt cuộc các người muốn như thế nào?” Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, có như vậy mới chịu buông bỏ sao?!”   Là ai?   Mạch suy nghĩ của Sở Du rời rạc, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, giữa làn hương khói lượn lờ, gương mặt Bồ Tát lại thêm vài phần mơ hồ không rõ.   Bức tượng Bồ Tát chạm ngọc này khiến Sở Du hơi kinh ngạc, bởi vì bức tượng này hình như đã được chôn theo…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...