Nhiệt độ cuối xuân đã ấm lên một chút, nhưng trong cơn mưa vẫn có hơi lạnh thấm vào. Tạ Vọng cầm một chiếc ô màu đen, mặc một bộ đồ đen lẳng lặng đứng bên cạnh một tấm bia mộ. Trên bia mộ có khảm một tấm ảnh, người nọ dịu dàng cười trước ống kính, lông mày hơi cong lên, trong đôi mắt màu hổ phách giống như đang lấp lánh vô số những vì sao nhỏ. Tạ Vọng mím môi, tựa hồ muốn làm ra vẻ thoải mái, nhưng có lẽ đã lâu không hoạt động, cơ bắp trên mặt hơi cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở vị trí giống như sắp khóc. Rất lâu sau, cậu không chịu nổi ngồi xổm xuống, ô trượt sang một bên, bàn tay chống lên bia mộ. Cậu cúi đầu, há miệng, nhưng gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trong lúc hoảng hốt, cậu nghĩ đến, một khi con người ta bi thương đến cực điểm, hình như thật sự không có cách nào có thể ch4y nước mắt, ngay cả đau đớn cũng kêu không thành tiếng. Rõ ràng là một ngày cuối xuân ấm áp, vì sao cậu lại chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương? Tạ Vọng nghĩ, có lẽ cậu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...