Sắc trời dần tối, ánh sáng ảm đạm phát ra từ phía trung tâm vô tình khiến tiểu khu đã xây dựng nhiều năm này có thêm phần cũ nát. Đang là thời gian tan tầm, trên con đường chật hẹp thỉnh thoảng vang lên tiếng lách cách của xe đạp, khiến cho người khác cảm nhận được sự khó khăn, vất vả của người lái. Đương nhiên, sự vất vả đó chính xác là đến từ cây ghita khá lớn trên lưng cậu. Bởi vì dùng túi đen bọc lại, nên không thể nhìn ra chất lượng cây đàn nhưng dựa theo cách ăn mặc giản dị thậm chí là nghèo khó của chàng trai, có thể đoán ra giá của cây đàn cũng không mắc lắm. — Nói thật thì cậu không có khí chất của một người chơi nhạc, nhưng cậu lại giống thầy giáo trẻ chuyên dạy đàn cho trẻ em để sống qua ngày. Chàng trai cúi đầu, khuôn mặt thanh tú hơi thất thần, trước sau như một mang theo một bộ dáng ngốc nghếch. Đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bán đĩa, bên trong đang phát một bài hát mới, nghe rất hay, nhưng lại khiến cậu hơi chấn động. Cậu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía TV nhỏ…

Truyện chữ