“Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?” Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài vệt tím đỏ. Phương Tứ theo bản năng nắm chặt chiếc giẻ lau đang giấu ở sau lưng, trả lời: “Tôi tên là Phương Tứ.” “Cái tên này thật kỳ quái nha. Chữ “Tứ” trong một hai ba bốn sao?” Liên Hạo nở nụ cười tươi rói, nét mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên sinh động hẳn lên. “…. là “Tứ” trong càn tứ*.” Phương Tứ thanh âm trở nên có chút trầm thấp và chua chát hơn. Cậu từ tận đáy lòng âm thầm nhỏ giọng phản bác: Tên của tôi một chút cũng không kỳ quái! *Càn tứ: tùy tiện, càn rỡ,… “Ồ, như vậy à….” Liên Hạo cười tủm tỉm mà dùng khăn ướt từng chút từng chút lau sạch sẽ ngón tay non mịn của mình, sau đó hướng về phía Phương Tứ duỗi tay ra, “Em có khả năng còn phải ở chỗ này vài ngày, quấy rầy rồi.”…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...