Sắc trời đã tối hẳn đi, Tống Ý Dung ngủ đến cả người đều mơ hồ, lười biếng nằm ở trên giường nhìn trần nhà. Xung quanh tối như mực, chỉ có ngoài cửa sổ ánh vào một chút đèn đường, trong tầm mắt là một mảnh mơ hồ. Đêm tối. Đám người. Tiếng cười nhạo. Sau đó là yên tĩnh như chết. Cảm giác bị nhéo khiến yết hầu hít thở không thông lần thứ hai nhảy ra, đôi mắt Tống Ý Dung đỏ bừng, dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, một cánh tay đáp trên đầu giường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể vô lực. Đầu tóc lộn xộn che đi nửa bên mặt vẫn để lộ đôi môi tái nhợt nhìn không ra huyết sắc, như ánh trăng non nhàn nhạt chiếu trên tuyết trắng. Phảng phất rất khó có thứ gì có thể khiến cho chúng đổi màu. —— “Cảm giác gần đây thế nào?” Khâu Mẫn mở ra kẹp tư liệu trên mặt bàn nói với ngữ khí ôn hòa: “Tình huống có chuyển biến tốt đẹp không?” Tống Ý Dung tựa lưng vào ghế ngồi, thả nửa người lười biếng nói: “Hình như… Không có.” Khâu Mẫn rũ mắt tự hỏi vài giây, một lần nữa mở miệng nói: “…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...