*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào thời điểm tháng tám, kinh đô nóng đến mức có thể nướng bánh rán trên mặt đường. Nhất là vào buổi trưa, nếu không có việc gấp thì chẳng ai chịu bước ra khỏi nhà. Tiệm bán đồ nội thất bên kia đường cực kỳ vắng vẻ. Trước cửa là bà chủ tiệm đang ngồi trên ghế sofa sắp đi vào giấc ngủ. Có một nam thanh niên đeo khẩu trang đang đi loanh quanh khu vực bán giường, cuối cùng cậu dừng lại ở chiếc giường trong cùng phủ đầy bụi với dòng chữ "Giá đặc biệt" nằm trên mép giường, " Dì ơi, cái giường này bao nhiêu tiền?" Bà dì uể oải nhìn vào vị trí đó, chắc thấy anh chàng này không muốn tiêu nhiều tiền nên không đứng lên: "Một nghìn hai." Linh Duyệt ngại ngùng hỏi: "Bớt thêm nữa được không ạ?" Bà dì trực tiếp bật cười: "Đây là giá cuối cùng." Linh Duyệt thất vọng thở dài: "Thôi vậy, quá mắc." Bà dì nghe thấy điều đó bèn không nhịn được cười: "Cậu đang kể chuyện cười sao…
Chương 70: Đưa chị dâu đi Châu Phi đào than
Ta Bị Lừa Hôn!!!Tác giả: Hắc Miêu Nghễ NghễTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào thời điểm tháng tám, kinh đô nóng đến mức có thể nướng bánh rán trên mặt đường. Nhất là vào buổi trưa, nếu không có việc gấp thì chẳng ai chịu bước ra khỏi nhà. Tiệm bán đồ nội thất bên kia đường cực kỳ vắng vẻ. Trước cửa là bà chủ tiệm đang ngồi trên ghế sofa sắp đi vào giấc ngủ. Có một nam thanh niên đeo khẩu trang đang đi loanh quanh khu vực bán giường, cuối cùng cậu dừng lại ở chiếc giường trong cùng phủ đầy bụi với dòng chữ "Giá đặc biệt" nằm trên mép giường, " Dì ơi, cái giường này bao nhiêu tiền?" Bà dì uể oải nhìn vào vị trí đó, chắc thấy anh chàng này không muốn tiêu nhiều tiền nên không đứng lên: "Một nghìn hai." Linh Duyệt ngại ngùng hỏi: "Bớt thêm nữa được không ạ?" Bà dì trực tiếp bật cười: "Đây là giá cuối cùng." Linh Duyệt thất vọng thở dài: "Thôi vậy, quá mắc." Bà dì nghe thấy điều đó bèn không nhịn được cười: "Cậu đang kể chuyện cười sao… Linh Duyệt nhanh chóng tìm thấy Mặc Diễm. Sau khi lên xe, Mặc Diễm bế con rồng màu trắng lên rồi đưa cho cậu với vẻ mặt thâm trầm, "Đây là em trai em đúng không?"Linh Duyệt vội vã ôm lấy em trai mình, cậu hỏi: "Tại sao đứa nhỏ này lại ngất xỉu vậy anh? Còn cơ thể nó sao lại biến nhỏ đến thế? Chuyện gì đã xảy ra khi hai người gặp nhau?"Mặc Diễm thở dài, "Dường như em trai em không thích anh.""Hửm?" Linh Duyệt thấy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diễm, "Vậy mà cũng có tiểu yêu không thích anh, chẳng phải anh là người có thể tán đổ cả người lẫn yêu sao?"Mặc Diễm nói một cách mất mát: "Ngay khi đến đây, nó đã muốn đánh anh."Linh Duyệt kinh ngạc, "Sao có chuyện đó được? Bình thường,em ấy rất ngoan.""Em không tin anh ư?" Lời Mặc Diễm nói ra nghe hơi tủi thân, "Ba mẹ em, có phải cũng không thích anh không?"Linh Duyệt cảm thấy tim mình như bị người nào đó đâm vào. Có ai đã từng thấy thầy Mặc tàn bạo và độc tài có biểu cảm này chưa? Linh Duyệt vội vàng an ủi: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tại sao em lại không tin anh chứ? Tiêu Tiêu còn nhỏ nên có thể nó không biết cách biểu đạt chính mình, bình thường nó thật sự rất ngoan ngoãn."Vẻ mặt của Mặc Diễm thâm trầm: "Lát nữa em gọi nó dậy thì em sẽ hiểu ý anh nói là gì."Phan Văn đứng bên cạnh lén lút tặng Mặc Diễm hai ngón tay cái. Đúng vậy, đấu với em vợ thì phải suy nghĩ thận trọng, giả vờ đáng thương là cách tốt nhất vì Duyệt Duyệt khá mềm lòng.Mời các bạn qua puddingvixoai.wordpress.com giải pass để đọc tiếp.
Ta Bị Lừa Hôn!!!Tác giả: Hắc Miêu Nghễ NghễTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào thời điểm tháng tám, kinh đô nóng đến mức có thể nướng bánh rán trên mặt đường. Nhất là vào buổi trưa, nếu không có việc gấp thì chẳng ai chịu bước ra khỏi nhà. Tiệm bán đồ nội thất bên kia đường cực kỳ vắng vẻ. Trước cửa là bà chủ tiệm đang ngồi trên ghế sofa sắp đi vào giấc ngủ. Có một nam thanh niên đeo khẩu trang đang đi loanh quanh khu vực bán giường, cuối cùng cậu dừng lại ở chiếc giường trong cùng phủ đầy bụi với dòng chữ "Giá đặc biệt" nằm trên mép giường, " Dì ơi, cái giường này bao nhiêu tiền?" Bà dì uể oải nhìn vào vị trí đó, chắc thấy anh chàng này không muốn tiêu nhiều tiền nên không đứng lên: "Một nghìn hai." Linh Duyệt ngại ngùng hỏi: "Bớt thêm nữa được không ạ?" Bà dì trực tiếp bật cười: "Đây là giá cuối cùng." Linh Duyệt thất vọng thở dài: "Thôi vậy, quá mắc." Bà dì nghe thấy điều đó bèn không nhịn được cười: "Cậu đang kể chuyện cười sao… Linh Duyệt nhanh chóng tìm thấy Mặc Diễm. Sau khi lên xe, Mặc Diễm bế con rồng màu trắng lên rồi đưa cho cậu với vẻ mặt thâm trầm, "Đây là em trai em đúng không?"Linh Duyệt vội vã ôm lấy em trai mình, cậu hỏi: "Tại sao đứa nhỏ này lại ngất xỉu vậy anh? Còn cơ thể nó sao lại biến nhỏ đến thế? Chuyện gì đã xảy ra khi hai người gặp nhau?"Mặc Diễm thở dài, "Dường như em trai em không thích anh.""Hửm?" Linh Duyệt thấy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diễm, "Vậy mà cũng có tiểu yêu không thích anh, chẳng phải anh là người có thể tán đổ cả người lẫn yêu sao?"Mặc Diễm nói một cách mất mát: "Ngay khi đến đây, nó đã muốn đánh anh."Linh Duyệt kinh ngạc, "Sao có chuyện đó được? Bình thường,em ấy rất ngoan.""Em không tin anh ư?" Lời Mặc Diễm nói ra nghe hơi tủi thân, "Ba mẹ em, có phải cũng không thích anh không?"Linh Duyệt cảm thấy tim mình như bị người nào đó đâm vào. Có ai đã từng thấy thầy Mặc tàn bạo và độc tài có biểu cảm này chưa? Linh Duyệt vội vàng an ủi: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tại sao em lại không tin anh chứ? Tiêu Tiêu còn nhỏ nên có thể nó không biết cách biểu đạt chính mình, bình thường nó thật sự rất ngoan ngoãn."Vẻ mặt của Mặc Diễm thâm trầm: "Lát nữa em gọi nó dậy thì em sẽ hiểu ý anh nói là gì."Phan Văn đứng bên cạnh lén lút tặng Mặc Diễm hai ngón tay cái. Đúng vậy, đấu với em vợ thì phải suy nghĩ thận trọng, giả vờ đáng thương là cách tốt nhất vì Duyệt Duyệt khá mềm lòng.Mời các bạn qua puddingvixoai.wordpress.com giải pass để đọc tiếp.
Ta Bị Lừa Hôn!!!Tác giả: Hắc Miêu Nghễ NghễTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vào thời điểm tháng tám, kinh đô nóng đến mức có thể nướng bánh rán trên mặt đường. Nhất là vào buổi trưa, nếu không có việc gấp thì chẳng ai chịu bước ra khỏi nhà. Tiệm bán đồ nội thất bên kia đường cực kỳ vắng vẻ. Trước cửa là bà chủ tiệm đang ngồi trên ghế sofa sắp đi vào giấc ngủ. Có một nam thanh niên đeo khẩu trang đang đi loanh quanh khu vực bán giường, cuối cùng cậu dừng lại ở chiếc giường trong cùng phủ đầy bụi với dòng chữ "Giá đặc biệt" nằm trên mép giường, " Dì ơi, cái giường này bao nhiêu tiền?" Bà dì uể oải nhìn vào vị trí đó, chắc thấy anh chàng này không muốn tiêu nhiều tiền nên không đứng lên: "Một nghìn hai." Linh Duyệt ngại ngùng hỏi: "Bớt thêm nữa được không ạ?" Bà dì trực tiếp bật cười: "Đây là giá cuối cùng." Linh Duyệt thất vọng thở dài: "Thôi vậy, quá mắc." Bà dì nghe thấy điều đó bèn không nhịn được cười: "Cậu đang kể chuyện cười sao… Linh Duyệt nhanh chóng tìm thấy Mặc Diễm. Sau khi lên xe, Mặc Diễm bế con rồng màu trắng lên rồi đưa cho cậu với vẻ mặt thâm trầm, "Đây là em trai em đúng không?"Linh Duyệt vội vã ôm lấy em trai mình, cậu hỏi: "Tại sao đứa nhỏ này lại ngất xỉu vậy anh? Còn cơ thể nó sao lại biến nhỏ đến thế? Chuyện gì đã xảy ra khi hai người gặp nhau?"Mặc Diễm thở dài, "Dường như em trai em không thích anh.""Hửm?" Linh Duyệt thấy nghi hoặc, cậu ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diễm, "Vậy mà cũng có tiểu yêu không thích anh, chẳng phải anh là người có thể tán đổ cả người lẫn yêu sao?"Mặc Diễm nói một cách mất mát: "Ngay khi đến đây, nó đã muốn đánh anh."Linh Duyệt kinh ngạc, "Sao có chuyện đó được? Bình thường,em ấy rất ngoan.""Em không tin anh ư?" Lời Mặc Diễm nói ra nghe hơi tủi thân, "Ba mẹ em, có phải cũng không thích anh không?"Linh Duyệt cảm thấy tim mình như bị người nào đó đâm vào. Có ai đã từng thấy thầy Mặc tàn bạo và độc tài có biểu cảm này chưa? Linh Duyệt vội vàng an ủi: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tại sao em lại không tin anh chứ? Tiêu Tiêu còn nhỏ nên có thể nó không biết cách biểu đạt chính mình, bình thường nó thật sự rất ngoan ngoãn."Vẻ mặt của Mặc Diễm thâm trầm: "Lát nữa em gọi nó dậy thì em sẽ hiểu ý anh nói là gì."Phan Văn đứng bên cạnh lén lút tặng Mặc Diễm hai ngón tay cái. Đúng vậy, đấu với em vợ thì phải suy nghĩ thận trọng, giả vờ đáng thương là cách tốt nhất vì Duyệt Duyệt khá mềm lòng.Mời các bạn qua puddingvixoai.wordpress.com giải pass để đọc tiếp.