Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 4

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 4: Tu hú chiếm tổ chim kháchHành lang không rộng lắm, không thềcùng đi qua, Trịnh Tuấn Anh hơi sững sờ,chỉnh vạt áo lại ngay ngắn mờ miệng: “CôThẩm, tôi tới khám bệnh cho HạnhNguyên”Trịnh Tuấn Anh là bạn chí cốt của PhóThắng Nam, có người nói, một người đànông có đặt bạn trong lòng hay không, bạnchỉ cần nhìn thái độ của anh em bên cạnhanh ta đối với bạn là sẽ biết.Không cần xem thái độ, chỉ cần nghexưng hô đã hiều, dường như Thẩm XuânHinh tôi mãi mãi chỉ có thể được gọi là “Cô Thẩm”Xưng hô lễ phép lại xa lạ cố nào.Người không thể đào sâu suy nghĩquá nhiều, nếu không trong lòng sẽ sinhphiền muộn, tôi mỉm cười nhường đườngcho anh ta, mỡ miệng nói: “Ừ, vào đi.”Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ LâmHạnh Nguyên, cô ta chỉ cần rơi vài giọtnước mắt là có thể nhận được sự dịu dàngmà tôi bỏ ra nửa đời cố gắng cũng khôngchiếm được.Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ quầnáo mà Phó Thắng Nam chưa từng mặc,cầm ra khỏi phòng ngủ, mang tới phòngkhách.Trịnh Tuấn Anh khám bệnh cho LâmHạnh Nguyên rất nhanh, đo nhiệt độ cơthể, kê thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị rời khỏi.Anh ta xuống lầu thấy tôi đứng ởphòng khách thì cười xa cách: “Cũngmuộn rồi, cô Thầm còn chưa ngủ sao?”“Ừ, lát nữa sẽ ngủ” Tôi đưa quần áotrong tay cho anh ta, nói: “Quần áo củaanh ướt rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thayquần áo sạch sẽ rồi đi, để tránh cảm lạnh”Có lẽ là không ngờ tôi sẽ đưa quần áocho anh ta, anh ta ngần người, trên gươngmặt anh tuấn hơi tươi cười nói: “Không cầnđâu, cơ thể tôi khỏe mạnh, không sao cả.”Tôi cầm quần áo đặt vào trong tay anhta, mờ miệng nói: “Bộ đồ này Phó ThắngNam chưa từng mặc, vẫn còn mác, thânhình cũng hai người cũng tương đươngnhau, anh cứ mặc đi.”Nói xong, tôi lên lầu trờ về phòng ngủ.Tôi không tốt bụng như vậy, năm đólúc bà ngoại nằm viện, Trịnh Tuấn Anh làbác sĩ chính, anh ta là một bác sĩ nồi tiếngquốc tế, nếu không có nhà họ Phó, anh takhông thề nào đồng ý phẫu thuật cho bàngoại của tôi, bộ quần áo đó xem như báo ánHôm sau, buổi sáng sau một đêmmưa tầm tã, ánh mặt trời mang theo mùibùn đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc rửa mặtxong xuống lầu, Phó Thắng Nam và LâmHạnh Nguyên đều đang ở trong phòng bếp.Trên người Phó Thắng Nam đeo tạpdề, dáng người dong dỏng cao đứng cạnhbếp chiên trứng, hơi thờ lạnh lùng caynghiệt trên người tản đi, lộ ra chút mùi khóiĐôi mắt đen sáng trong của LâmHạnh Nguyên luôn đảo quanh người anh,dường như vừa qua cơn sốt cao, trêngương mặt xinh đẹp tỉnh xảo còn đỏ bừng,đáng yêu lại khiến người ta mê muội.“Anh Thắng Nam, trứng chiên emmuốn cháy một chút” Vừa nói chuyện,Lâm Hạnh Nguyên vừa đút một quả dâuvào miệng Phó Thắng Nam, tiếp tục nói:“Nhưng cũng không thể quá cháy, nếukhông sẽ bị đắng.”Phó Thắng Nam nhai dâu, đôi mắt đennhìn cô ta một cái, mặc dù không nói lờinào nhưng chỉ một cái liếc mắt đã chứađựng đủ yêu thương.Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, bọnhọ thật sự rất xứng đôi.Khung cảnh như vậy, tương tác vừaấm áp vừa lãng mạn như vậy, rất ngọtngào.“Bọn họ rất xứng đôi, đúng không?”Sau lưng truyền đến giọng nói, tôi sững sờ,quay lại thấy là Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sựquên mất, đêm qua mưa rất lớn, Lâm HạnhNguyên lại phát sốt, đương nhiên PhóThắng Nam sẽ không đề anh ta về.“Chào buổi sáng.” Tôi mờ miệng, congmôi cười, ánh mắt rơi lên bộ quần áo trênngười anh ta, đó là bộ quần áo tôi đưa choanh ta tối qua.Chú ý tới ánh mắt của tôi, anh tanhướng mày cười: “Quần áo rất vừa, cảmơn cô.”Tôi lắc đầu: “Không cần.” Bộ quần áonày là tôi mua cho Phó Thắng Nam, nhưnganh chưa bao gið đụng vào.Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, LâmHạnh Nguyên kêu lên với chúng tôi: “ChịThẩm, anh Tuấn Anh, hai người, anh ThắngNam đang chiên trứng, tới đây ăn chungđi”Giọng điệu này, nghiễm nhiên là tỏ ranhư bà chủ nhà.Tôi cười nhạt: “Không cần, hôm quatôi mua chút bánh mì và sữa bò đặt trongtủ lạnh, cơ thể cô vừa khỏe, uống nhiềumột chút. Dù sao nơi này cũng là chỗ tôiđã ở hai năm, trên sổ đỏ có tên của tôi vàPhó Thắng Nam.Dù tôi có mềm yếu hơn nữa cũngkhông muốn để người ta tu hú chiếm tổ chim khách.

Chương 4: Tu hú chiếm tổ chim khách

Hành lang không rộng lắm, không thề

cùng đi qua, Trịnh Tuấn Anh hơi sững sờ,

chỉnh vạt áo lại ngay ngắn mờ miệng: “Cô

Thẩm, tôi tới khám bệnh cho Hạnh

Nguyên”

Trịnh Tuấn Anh là bạn chí cốt của Phó

Thắng Nam, có người nói, một người đàn

ông có đặt bạn trong lòng hay không, bạn

chỉ cần nhìn thái độ của anh em bên cạnh

anh ta đối với bạn là sẽ biết.

Không cần xem thái độ, chỉ cần nghe

xưng hô đã hiều, dường như Thẩm Xuân

Hinh tôi mãi mãi chỉ có thể được gọi là “Cô Thẩm”

Xưng hô lễ phép lại xa lạ cố nào.

Người không thể đào sâu suy nghĩ

quá nhiều, nếu không trong lòng sẽ sinh

phiền muộn, tôi mỉm cười nhường đường

cho anh ta, mỡ miệng nói: “Ừ, vào đi.”

Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ Lâm

Hạnh Nguyên, cô ta chỉ cần rơi vài giọt

nước mắt là có thể nhận được sự dịu dàng

mà tôi bỏ ra nửa đời cố gắng cũng không

chiếm được.

Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ quần

áo mà Phó Thắng Nam chưa từng mặc,

cầm ra khỏi phòng ngủ, mang tới phòng

khách.

Trịnh Tuấn Anh khám bệnh cho Lâm

Hạnh Nguyên rất nhanh, đo nhiệt độ cơ

thể, kê thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị rời khỏi.

Anh ta xuống lầu thấy tôi đứng ở

phòng khách thì cười xa cách: “Cũng

muộn rồi, cô Thầm còn chưa ngủ sao?”

“Ừ, lát nữa sẽ ngủ” Tôi đưa quần áo

trong tay cho anh ta, nói: “Quần áo của

anh ướt rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thay

quần áo sạch sẽ rồi đi, để tránh cảm lạnh”

Có lẽ là không ngờ tôi sẽ đưa quần áo

cho anh ta, anh ta ngần người, trên gương

mặt anh tuấn hơi tươi cười nói: “Không cần

đâu, cơ thể tôi khỏe mạnh, không sao cả.”

Tôi cầm quần áo đặt vào trong tay anh

ta, mờ miệng nói: “Bộ đồ này Phó Thắng

Nam chưa từng mặc, vẫn còn mác, thân

hình cũng hai người cũng tương đương

nhau, anh cứ mặc đi.”

Nói xong, tôi lên lầu trờ về phòng ngủ.

Tôi không tốt bụng như vậy, năm đó

lúc bà ngoại nằm viện, Trịnh Tuấn Anh là

bác sĩ chính, anh ta là một bác sĩ nồi tiếng

quốc tế, nếu không có nhà họ Phó, anh ta

không thề nào đồng ý phẫu thuật cho bà

ngoại của tôi, bộ quần áo đó xem như báo án

Hôm sau, buổi sáng sau một đêm

mưa tầm tã, ánh mặt trời mang theo mùi

bùn đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc rửa mặt

xong xuống lầu, Phó Thắng Nam và Lâm

Hạnh Nguyên đều đang ở trong phòng bếp.

Trên người Phó Thắng Nam đeo tạp

dề, dáng người dong dỏng cao đứng cạnh

bếp chiên trứng, hơi thờ lạnh lùng cay

nghiệt trên người tản đi, lộ ra chút mùi khói

Đôi mắt đen sáng trong của Lâm

Hạnh Nguyên luôn đảo quanh người anh,

dường như vừa qua cơn sốt cao, trên

gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo còn đỏ bừng,

đáng yêu lại khiến người ta mê muội.

“Anh Thắng Nam, trứng chiên em

muốn cháy một chút” Vừa nói chuyện,

Lâm Hạnh Nguyên vừa đút một quả dâu

vào miệng Phó Thắng Nam, tiếp tục nói:

“Nhưng cũng không thể quá cháy, nếu

không sẽ bị đắng.”

Phó Thắng Nam nhai dâu, đôi mắt đen

nhìn cô ta một cái, mặc dù không nói lời

nào nhưng chỉ một cái liếc mắt đã chứa

đựng đủ yêu thương.

Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, bọn

họ thật sự rất xứng đôi.

Khung cảnh như vậy, tương tác vừa

ấm áp vừa lãng mạn như vậy, rất ngọt

ngào.

“Bọn họ rất xứng đôi, đúng không?”

Sau lưng truyền đến giọng nói, tôi sững sờ,

quay lại thấy là Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sự

quên mất, đêm qua mưa rất lớn, Lâm Hạnh

Nguyên lại phát sốt, đương nhiên Phó

Thắng Nam sẽ không đề anh ta về.

“Chào buổi sáng.” Tôi mờ miệng, cong

môi cười, ánh mắt rơi lên bộ quần áo trên

người anh ta, đó là bộ quần áo tôi đưa cho

anh ta tối qua.

Chú ý tới ánh mắt của tôi, anh ta

nhướng mày cười: “Quần áo rất vừa, cảm

ơn cô.”

Tôi lắc đầu: “Không cần.” Bộ quần áo

này là tôi mua cho Phó Thắng Nam, nhưng

anh chưa bao gið đụng vào.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Lâm

Hạnh Nguyên kêu lên với chúng tôi: “Chị

Thẩm, anh Tuấn Anh, hai người, anh Thắng

Nam đang chiên trứng, tới đây ăn chung

đi”

Giọng điệu này, nghiễm nhiên là tỏ ra

như bà chủ nhà.

Tôi cười nhạt: “Không cần, hôm qua

tôi mua chút bánh mì và sữa bò đặt trong

tủ lạnh, cơ thể cô vừa khỏe, uống nhiều

một chút. Dù sao nơi này cũng là chỗ tôi

đã ở hai năm, trên sổ đỏ có tên của tôi và

Phó Thắng Nam.

Dù tôi có mềm yếu hơn nữa cũng

không muốn để người ta tu hú chiếm tổ chim khách.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 4: Tu hú chiếm tổ chim kháchHành lang không rộng lắm, không thềcùng đi qua, Trịnh Tuấn Anh hơi sững sờ,chỉnh vạt áo lại ngay ngắn mờ miệng: “CôThẩm, tôi tới khám bệnh cho HạnhNguyên”Trịnh Tuấn Anh là bạn chí cốt của PhóThắng Nam, có người nói, một người đànông có đặt bạn trong lòng hay không, bạnchỉ cần nhìn thái độ của anh em bên cạnhanh ta đối với bạn là sẽ biết.Không cần xem thái độ, chỉ cần nghexưng hô đã hiều, dường như Thẩm XuânHinh tôi mãi mãi chỉ có thể được gọi là “Cô Thẩm”Xưng hô lễ phép lại xa lạ cố nào.Người không thể đào sâu suy nghĩquá nhiều, nếu không trong lòng sẽ sinhphiền muộn, tôi mỉm cười nhường đườngcho anh ta, mỡ miệng nói: “Ừ, vào đi.”Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ LâmHạnh Nguyên, cô ta chỉ cần rơi vài giọtnước mắt là có thể nhận được sự dịu dàngmà tôi bỏ ra nửa đời cố gắng cũng khôngchiếm được.Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ quầnáo mà Phó Thắng Nam chưa từng mặc,cầm ra khỏi phòng ngủ, mang tới phòngkhách.Trịnh Tuấn Anh khám bệnh cho LâmHạnh Nguyên rất nhanh, đo nhiệt độ cơthể, kê thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị rời khỏi.Anh ta xuống lầu thấy tôi đứng ởphòng khách thì cười xa cách: “Cũngmuộn rồi, cô Thầm còn chưa ngủ sao?”“Ừ, lát nữa sẽ ngủ” Tôi đưa quần áotrong tay cho anh ta, nói: “Quần áo củaanh ướt rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thayquần áo sạch sẽ rồi đi, để tránh cảm lạnh”Có lẽ là không ngờ tôi sẽ đưa quần áocho anh ta, anh ta ngần người, trên gươngmặt anh tuấn hơi tươi cười nói: “Không cầnđâu, cơ thể tôi khỏe mạnh, không sao cả.”Tôi cầm quần áo đặt vào trong tay anhta, mờ miệng nói: “Bộ đồ này Phó ThắngNam chưa từng mặc, vẫn còn mác, thânhình cũng hai người cũng tương đươngnhau, anh cứ mặc đi.”Nói xong, tôi lên lầu trờ về phòng ngủ.Tôi không tốt bụng như vậy, năm đólúc bà ngoại nằm viện, Trịnh Tuấn Anh làbác sĩ chính, anh ta là một bác sĩ nồi tiếngquốc tế, nếu không có nhà họ Phó, anh takhông thề nào đồng ý phẫu thuật cho bàngoại của tôi, bộ quần áo đó xem như báo ánHôm sau, buổi sáng sau một đêmmưa tầm tã, ánh mặt trời mang theo mùibùn đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc rửa mặtxong xuống lầu, Phó Thắng Nam và LâmHạnh Nguyên đều đang ở trong phòng bếp.Trên người Phó Thắng Nam đeo tạpdề, dáng người dong dỏng cao đứng cạnhbếp chiên trứng, hơi thờ lạnh lùng caynghiệt trên người tản đi, lộ ra chút mùi khóiĐôi mắt đen sáng trong của LâmHạnh Nguyên luôn đảo quanh người anh,dường như vừa qua cơn sốt cao, trêngương mặt xinh đẹp tỉnh xảo còn đỏ bừng,đáng yêu lại khiến người ta mê muội.“Anh Thắng Nam, trứng chiên emmuốn cháy một chút” Vừa nói chuyện,Lâm Hạnh Nguyên vừa đút một quả dâuvào miệng Phó Thắng Nam, tiếp tục nói:“Nhưng cũng không thể quá cháy, nếukhông sẽ bị đắng.”Phó Thắng Nam nhai dâu, đôi mắt đennhìn cô ta một cái, mặc dù không nói lờinào nhưng chỉ một cái liếc mắt đã chứađựng đủ yêu thương.Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, bọnhọ thật sự rất xứng đôi.Khung cảnh như vậy, tương tác vừaấm áp vừa lãng mạn như vậy, rất ngọtngào.“Bọn họ rất xứng đôi, đúng không?”Sau lưng truyền đến giọng nói, tôi sững sờ,quay lại thấy là Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sựquên mất, đêm qua mưa rất lớn, Lâm HạnhNguyên lại phát sốt, đương nhiên PhóThắng Nam sẽ không đề anh ta về.“Chào buổi sáng.” Tôi mờ miệng, congmôi cười, ánh mắt rơi lên bộ quần áo trênngười anh ta, đó là bộ quần áo tôi đưa choanh ta tối qua.Chú ý tới ánh mắt của tôi, anh tanhướng mày cười: “Quần áo rất vừa, cảmơn cô.”Tôi lắc đầu: “Không cần.” Bộ quần áonày là tôi mua cho Phó Thắng Nam, nhưnganh chưa bao gið đụng vào.Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, LâmHạnh Nguyên kêu lên với chúng tôi: “ChịThẩm, anh Tuấn Anh, hai người, anh ThắngNam đang chiên trứng, tới đây ăn chungđi”Giọng điệu này, nghiễm nhiên là tỏ ranhư bà chủ nhà.Tôi cười nhạt: “Không cần, hôm quatôi mua chút bánh mì và sữa bò đặt trongtủ lạnh, cơ thể cô vừa khỏe, uống nhiềumột chút. Dù sao nơi này cũng là chỗ tôiđã ở hai năm, trên sổ đỏ có tên của tôi vàPhó Thắng Nam.Dù tôi có mềm yếu hơn nữa cũngkhông muốn để người ta tu hú chiếm tổ chim khách.

Chương 4