Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 14
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 14: Cô cảm thấy Trịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ưBiết anh tức giận, tôi nhỏ giọng chàotạm biệt Vũ Linh, sau đó ngoan ngoãn đitới bên cạnh anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh”Anh lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đenthâm thúy âm u, không nhìn rõ cảm xúc,không lạnh không nhạt nói ra hai chữ: “Lên xe ”Tôi không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lên xe.Xe chạy được nửa đường thì tôi nhậnđược tin nhắn của Vũ Linh, cô ấy báo mìnhđã về đến nhà, còn dặn tôi nghỉ ngơi sớmmột chút. Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửasổ, chúng tôi cũng sắp đến biệt thự rồi.Ghé mắt nhìn người đàn ông bêncạnh, anh vẫn lạnh như băng, anh gần nhưkhông chủ động lên tiếng, tất nhiên tôikhông thể nói nhiều.Mãi cho đến khi tới trước biệt thự, anhđỗ xe xong, sau đó cất bước trực tiếp đivào biệt thự, tôi đi theo phía sau anh, suynghĩ một chút rồi nói: “Phó Thắng Nam,em cho là anh uống nhiều quá nên mới gọiđiện cho bác sĩ Trịnh, em không có ý gìkhác.”Tuy rằng giải thích như vậy có hơi dưthừa, nhưng tôi vẫn mở miệng, tôi biết dùtôi có nói thì anh cũng không quan tâm.Anh đột ngột dừng bước, quay đầu lạinhìn về phía tôi, đôi mắt đen hơi híp lại,giọng nói trầm thấp: “Ý khác? Cô cảm thấyTrịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ư?“Một câu của anh trực tiếp khiến tôinghẹn lại, trong lúc nhất thời tôi câm tịt,không nói được câu gì.Đúng vậy, tạm thời không nói tới việcTrịnh Tuấn Anh là anh em tốt của PhóThắng Nam, tôi còn là vợ trên danh nghĩacủa Phó Thắng Nam, cho dù không phải,chưa chắc Trịnh Tuấn Anh sẽ vừa ý tôi.Với Phó Thắng Nam, tôi chính là bụibặm hèn mọn trong bùn đất, nếu khôngphải ông cụ Phó yêu mến tôi, chỉ sợ ngaycả tư cách gặp Phó Thắng Nam tôi cũngkhông có, càng đừng nói đến việc gả cho anh.Thấy tôi không nói lời nào, Phó ThắngNam lạnh lùng liếc tôi rồi chuẩn bị lên lầu.Chưa đi được mấy bước, đột nhiênanh dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì,anh quay đầu nhìn tôi nói: “Đến HữuNguyên mua bữa khuya.”Tôi sững sờ, ban nãy trên đường saoanh lại không nói? Nơi này với Hữu Nguyênquả thực là hoàn toàn ngược đường, hơnnữa bây gið đã là rạng sáng rồi, tôi chạynửa thành phố đi mua bữa khuya cho anh?“Phải ăn bây giờ à? Hiện tại đã là rạngsáng rồi, có lẽ bọn họ đã đóng cửa?”“Bán 24/24!” Vứt lại mấy chữ, anhkhông cho tôi cơ hội nói thêm, đi thẳng lên lâu.Anh căn bản không phải muốn ăn bữakhuya mà là muốn giày vò tôi.Nhưng, dù gì cũng là tôi đuối lý, khựnglại một lát, cuối cùng tôi vẫn ra khỏi biệtthự, chuẩn bị lái xe đi.Đang là mùa mưa, trong không khí ẩmướt oi bức, chắc là trời sắp mưa, vốn dĩ tôiđịnh lái xe jeep của Phó Thắng Nam đi,nhưng chìa khóa xe bị Phó Thắng Nammang vào phòng sách, bất đắc dĩ tôi chỉ cóthể vào gara lái chiếc xe hơi gầm thấp ra ngoài.Trời vừa rạng sáng, chạy hơn nửathành phố mới mua được bữa khuya, vốndĩ tôi còn cảm thấy may mắn vì trời không mưa.Nhưng mới từ Hữu Nguyên ởi ra thìtrời đã đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm, gầnnhư là mưa tầm tã.Trên đường lái xe về, mùa mưa ởthoại sắp tắt, tôi đành phải tìm chiếc ôtrong xe, mang theo bữa khuya xuống xe,thuận đường trở về.
Chương 14: Cô cảm thấy Trịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ư
Biết anh tức giận, tôi nhỏ giọng chào
tạm biệt Vũ Linh, sau đó ngoan ngoãn đi
tới bên cạnh anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh”
Anh lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đen
thâm thúy âm u, không nhìn rõ cảm xúc,
không lạnh không nhạt nói ra hai chữ: “Lên xe ”
Tôi không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lên xe.
Xe chạy được nửa đường thì tôi nhận
được tin nhắn của Vũ Linh, cô ấy báo mình
đã về đến nhà, còn dặn tôi nghỉ ngơi sớm
một chút. Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa
sổ, chúng tôi cũng sắp đến biệt thự rồi.
Ghé mắt nhìn người đàn ông bên
cạnh, anh vẫn lạnh như băng, anh gần như
không chủ động lên tiếng, tất nhiên tôi
không thể nói nhiều.
Mãi cho đến khi tới trước biệt thự, anh
đỗ xe xong, sau đó cất bước trực tiếp đi
vào biệt thự, tôi đi theo phía sau anh, suy
nghĩ một chút rồi nói: “Phó Thắng Nam,
em cho là anh uống nhiều quá nên mới gọi
điện cho bác sĩ Trịnh, em không có ý gì
khác.”
Tuy rằng giải thích như vậy có hơi dư
thừa, nhưng tôi vẫn mở miệng, tôi biết dù
tôi có nói thì anh cũng không quan tâm.
Anh đột ngột dừng bước, quay đầu lại
nhìn về phía tôi, đôi mắt đen hơi híp lại,
giọng nói trầm thấp: “Ý khác? Cô cảm thấy
Trịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ư?“
Một câu của anh trực tiếp khiến tôi
nghẹn lại, trong lúc nhất thời tôi câm tịt,
không nói được câu gì.
Đúng vậy, tạm thời không nói tới việc
Trịnh Tuấn Anh là anh em tốt của Phó
Thắng Nam, tôi còn là vợ trên danh nghĩa
của Phó Thắng Nam, cho dù không phải,
chưa chắc Trịnh Tuấn Anh sẽ vừa ý tôi.
Với Phó Thắng Nam, tôi chính là bụi
bặm hèn mọn trong bùn đất, nếu không
phải ông cụ Phó yêu mến tôi, chỉ sợ ngay
cả tư cách gặp Phó Thắng Nam tôi cũng
không có, càng đừng nói đến việc gả cho anh.
Thấy tôi không nói lời nào, Phó Thắng
Nam lạnh lùng liếc tôi rồi chuẩn bị lên lầu.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên
anh dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì,
anh quay đầu nhìn tôi nói: “Đến Hữu
Nguyên mua bữa khuya.”
Tôi sững sờ, ban nãy trên đường sao
anh lại không nói? Nơi này với Hữu Nguyên
quả thực là hoàn toàn ngược đường, hơn
nữa bây gið đã là rạng sáng rồi, tôi chạy
nửa thành phố đi mua bữa khuya cho anh?
“Phải ăn bây giờ à? Hiện tại đã là rạng
sáng rồi, có lẽ bọn họ đã đóng cửa?”
“Bán 24/24!” Vứt lại mấy chữ, anh
không cho tôi cơ hội nói thêm, đi thẳng lên lâu.
Anh căn bản không phải muốn ăn bữa
khuya mà là muốn giày vò tôi.
Nhưng, dù gì cũng là tôi đuối lý, khựng
lại một lát, cuối cùng tôi vẫn ra khỏi biệt
thự, chuẩn bị lái xe đi.
Đang là mùa mưa, trong không khí ẩm
ướt oi bức, chắc là trời sắp mưa, vốn dĩ tôi
định lái xe jeep của Phó Thắng Nam đi,
nhưng chìa khóa xe bị Phó Thắng Nam
mang vào phòng sách, bất đắc dĩ tôi chỉ có
thể vào gara lái chiếc xe hơi gầm thấp ra ngoài.
Trời vừa rạng sáng, chạy hơn nửa
thành phố mới mua được bữa khuya, vốn
dĩ tôi còn cảm thấy may mắn vì trời không mưa.
Nhưng mới từ Hữu Nguyên ởi ra thì
trời đã đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm, gần
như là mưa tầm tã.
Trên đường lái xe về, mùa mưa ở
thoại sắp tắt, tôi đành phải tìm chiếc ô
trong xe, mang theo bữa khuya xuống xe,
thuận đường trở về.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 14: Cô cảm thấy Trịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ưBiết anh tức giận, tôi nhỏ giọng chàotạm biệt Vũ Linh, sau đó ngoan ngoãn đitới bên cạnh anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh”Anh lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đenthâm thúy âm u, không nhìn rõ cảm xúc,không lạnh không nhạt nói ra hai chữ: “Lên xe ”Tôi không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lên xe.Xe chạy được nửa đường thì tôi nhậnđược tin nhắn của Vũ Linh, cô ấy báo mìnhđã về đến nhà, còn dặn tôi nghỉ ngơi sớmmột chút. Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửasổ, chúng tôi cũng sắp đến biệt thự rồi.Ghé mắt nhìn người đàn ông bêncạnh, anh vẫn lạnh như băng, anh gần nhưkhông chủ động lên tiếng, tất nhiên tôikhông thể nói nhiều.Mãi cho đến khi tới trước biệt thự, anhđỗ xe xong, sau đó cất bước trực tiếp đivào biệt thự, tôi đi theo phía sau anh, suynghĩ một chút rồi nói: “Phó Thắng Nam,em cho là anh uống nhiều quá nên mới gọiđiện cho bác sĩ Trịnh, em không có ý gìkhác.”Tuy rằng giải thích như vậy có hơi dưthừa, nhưng tôi vẫn mở miệng, tôi biết dùtôi có nói thì anh cũng không quan tâm.Anh đột ngột dừng bước, quay đầu lạinhìn về phía tôi, đôi mắt đen hơi híp lại,giọng nói trầm thấp: “Ý khác? Cô cảm thấyTrịnh Tuấn Anh có thể coi trọng cô ư?“Một câu của anh trực tiếp khiến tôinghẹn lại, trong lúc nhất thời tôi câm tịt,không nói được câu gì.Đúng vậy, tạm thời không nói tới việcTrịnh Tuấn Anh là anh em tốt của PhóThắng Nam, tôi còn là vợ trên danh nghĩacủa Phó Thắng Nam, cho dù không phải,chưa chắc Trịnh Tuấn Anh sẽ vừa ý tôi.Với Phó Thắng Nam, tôi chính là bụibặm hèn mọn trong bùn đất, nếu khôngphải ông cụ Phó yêu mến tôi, chỉ sợ ngaycả tư cách gặp Phó Thắng Nam tôi cũngkhông có, càng đừng nói đến việc gả cho anh.Thấy tôi không nói lời nào, Phó ThắngNam lạnh lùng liếc tôi rồi chuẩn bị lên lầu.Chưa đi được mấy bước, đột nhiênanh dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì,anh quay đầu nhìn tôi nói: “Đến HữuNguyên mua bữa khuya.”Tôi sững sờ, ban nãy trên đường saoanh lại không nói? Nơi này với Hữu Nguyênquả thực là hoàn toàn ngược đường, hơnnữa bây gið đã là rạng sáng rồi, tôi chạynửa thành phố đi mua bữa khuya cho anh?“Phải ăn bây giờ à? Hiện tại đã là rạngsáng rồi, có lẽ bọn họ đã đóng cửa?”“Bán 24/24!” Vứt lại mấy chữ, anhkhông cho tôi cơ hội nói thêm, đi thẳng lên lâu.Anh căn bản không phải muốn ăn bữakhuya mà là muốn giày vò tôi.Nhưng, dù gì cũng là tôi đuối lý, khựnglại một lát, cuối cùng tôi vẫn ra khỏi biệtthự, chuẩn bị lái xe đi.Đang là mùa mưa, trong không khí ẩmướt oi bức, chắc là trời sắp mưa, vốn dĩ tôiđịnh lái xe jeep của Phó Thắng Nam đi,nhưng chìa khóa xe bị Phó Thắng Nammang vào phòng sách, bất đắc dĩ tôi chỉ cóthể vào gara lái chiếc xe hơi gầm thấp ra ngoài.Trời vừa rạng sáng, chạy hơn nửathành phố mới mua được bữa khuya, vốndĩ tôi còn cảm thấy may mắn vì trời không mưa.Nhưng mới từ Hữu Nguyên ởi ra thìtrời đã đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm, gầnnhư là mưa tầm tã.Trên đường lái xe về, mùa mưa ởthoại sắp tắt, tôi đành phải tìm chiếc ôtrong xe, mang theo bữa khuya xuống xe,thuận đường trở về.