Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 21

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 21: Phá thai thật rồi àPhó Thắng Nam bỏ tay ra,không dùng sức nữa, nhưng mộtcơn đau bén nhọn lại chạy thẳngmột đường đến đáy lòng tôi.Đau đến mức tôi co cả ngón chân.Vốn dĩ tôi mắc mưa còn chưakhỏe hẳn, bây giờ lại đối chọi gaygắt với anh, đột nhiên anh buôngtay, cơ thể tôi lập tức mềm nhũnngã vào ngực anh.Bàn tay mạnh mẽ của anh kéolấy tôi, áp vào cơ thể của anh, tôicó thể cảm nhận được rõ ràng cơbắp cứng rắn của anh, đó là kếtquả của việc rèn luyện quanh năm,tôi vốn đã không có nhiều sức lực,bây giờ lại không muốn cãi nhauvới anh, dứt khoát thuận thế nhắmmắt lại dựa vào ngực anh.“Giỏi rồi, còn biết giả chếtnữa.” Bên tai truyền đến giọng nóitrầm thấp của anh, mang theo cơngiận chưa giảm.Má bị vỗ vài cái nặng nề, hơiđau, nhưng lúc này thật sự tôi hơikhó chịu, không muốn mở mắt.Thấy tôi không trả lời, có lẽ làlương tâm của anh đột nhiên trỗidậy, anh ôm tôi lên, sau đó đưa tôivề phòng ngủ.Anh đặt tôi xuống giường, sauđó tôi không nghe thấy động tĩnhgì nữa.Vốn tưởng rằng anh chẳngmuốn quản tôi, không ngờ một látsau lại nghe thấy giọng anh gọiđiện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, hìnhnhư đang gọi Trịnh Tuấn Anh tớikhám cho tôi.Thật ra, tảng đá kia cũngkhông lạnh đến vậy.Có lẽ hơn mười phút, tôi mơmơ màng màng ngủ luôn, loángthoáng nghe thấy giọng nói củaTrịnh Tuấn Anh.“Thắng Nam, cậu nghĩ kỹchưa, đứa bé này nên xử lý thếnào?”Dường như Phó Thắng Namcó chút mất kiên nhẫn: “Cũngmuộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”Có đôi khi tôi rất đồng tình vớiTrịnh Tuấn Anh, bản thân là mộtbác sĩ nổi tiếng quốc tế mà bị anhgọi tới gọi đi mỗi ngày như vậy, rấtấm ức.Tôi vốn đã thích ngủ, hơn nữaban ngày chạy không ít chỗ, buồnngủ không chịu được, mơ mớmàng màng ngủ say.Nửa đêm, trong lúc mê mangtôi phát hiện có người kéo tôi vàolòng, tôi thử mở mắt ra, nhưng dothực sự quá buồn ngủ nên thôi.Hôm sau, khi tôi thức dậy, PhóThắng Nam đã không còn ở biệtthự nữa, khỏi cần nghĩ cũng biếtchắc là anh đi thăm Lâm HạnhNguyên rồi.Ngày hôm qua tôi đã hẹntrước với viện trưởng Lâm, sau khirời giường rửa mặt, tôi đi thẳng đếnbệnh viện.Bởi vì biết hôm nay tôi sẽ đến,bà Lâm đã chờ tôi ð cổng bệnhviện, nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn cóchút lo lắng hỏi: “Thật sự muốnphá thai à? Cô không định bàn bạcvới anh Phó một chút sao?”Tôi biết bà ấy đau lòng mình,mỉm cười, cùng bà ấy tiến vàobệnh viện: “Không có gì, khôngcần lo lắng”Viện trường Lâm đã sắp xếpbác sĩ phẫu thuật, đi vào bệnh viện,tôi trực tiếp làm kiểm tra cơ bản,không có vấn đề gì khác, lập tứctrực tiếp bước vào phòng phẫuthuật.Bà Lâm luôn lo lắng, kéo taytôi, cố gắng khuyên nhủ tôi từ bỏviệc này: “Cô Thẩm, tuy rằng côcòn trẻ nhưng chuyện này vẫn tồnthương đến cơ thể, cô phải hiểucho rõ.”Tôi gật đầu, đã đến thời gianphẫu thuật, tôi vỗ tay bà ấy trấn an:“Không sao đâu.”Sau đó, tôi đi theo một y tátiến vào phòng phẫu thuật, bác sĩthực hiện là một người phụ nữtrung niên, nhìn thấy tôi, bà ấy mờmiệng nói: “Cô Thẩm, lát nữa saukhi chúng tôi tiêm thuốc mê, cô sẽngủ một giấc, phẫu thuật khôngcảm thấy đau, cô đừng căng thẳng.Tôi gật đầu, lên bàn phẫuthuật, quả thực như lời bà ấy nói,chẳng bao lâu sau tôi đã khôngcòn ý thức.Khi tỉnh lại lần nữa thì đã nằmtrên giường bệnh viện rồi.Vừa mỡ mắt đã nhìn thấy PhóThắng Nam âm trầm nhìn tôi, môimỏng mím thật chặt, nhiệt độtrong phòng thấp đến mức khôngthể thấp hơn được nữa, đôi mắtđen của anh lộ ra vẻ khát máu, lạnhlùng và tức giận.Tôi chưa bao giờ thấy anh nhưvậy, trong lòng thoáng hồi hộp,xuất phát từ bản năng tôi đưa taykéo anh, chợt bị anh tránh ra.Há mồm, tôi đè lời muốn nóixuống, rời mắt khỏi ánh mắt đángsợ của anh, nhắm mắt lại không nói gì.“Thẩm Xuân Hinh, cô điên rồi.”Vứt ra câu tiếp theo, anh quay phắtngười bỏ đi.Nhìn bóng lưng của anh, tôithở dài, đi đến bước này, đây chínhlà kết quả tốt nhất rồi.“Cô Thẩm, cô không sợ tổnggiám đốc Phó hận mình ư?” Cửa ravào truyền đến giọng nói trầm thấpgià nua, viện trưởng Lâm cầm bệnhán tiến vào, ông ấy bước đến kiểmtra tình trạng của tôi, vẻ mặt bìnhtính nói: “Đối với tổng giám đốcPhó mà nói, dù sao đứa bé nàycũng mang một nửa dòng máu củaanh ta, cho dù cô gạt được anh talần này, vậy lần sau thì sao? Giấykhông gói được lửa.”Tôi cười, từ trên giường ngồidậy, nhận lấy bệnh án trong tayông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,cảm ơn viện trường phối hợp.”Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bịxuống giường rời đi, lại bị việntrường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôibảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làmcho trọn vẹn một chút, cô có thấyngười nào vừa phá thai nửa tiếngđã có thể xuống giường haychưa?”Cũng đúng! Tôi nằm trờ lạigiường, nhìn viện trường Lâm nói:không gói được lửa.”Tôi cười, từ trên giường ngồidậy, nhận lấy bệnh án trong tayông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,cảm ơn viện trường phối hợp.”Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bịxuống giường rời đi, lại bị việntrường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôibảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làmcho trọn vẹn một chút, cô có thấyngười nào vừa phá thai nửa tiếngđã có thể xuống giường haychưa?”Cũng đúng! Tôi nằm trờ lạigiường, nhìn viện trường Lâm nói:“Theo như sự đa nghi của PhóThắng Nam, rất có thể anh ấy sẽphái người tới tìm ông xem bệnh áncủa tôi, đến lúc đó làm phiền việntrường Lâm rồi.Ông ấy cười, trên gương mặtgià nua có thêm chút bất đắc dĩ:“Thanh niên các cô đúng là! Cuộcsống tốt đẹp, cần gì phải quậy ranhiều chuyện như vậy. Nhưng nếutôi đã nhận lời giúp cô, tất nhiên sẽxử lý ồn thỏa những chuyện còn lại.Tôi gật đầu, nói cảm ơn: “Bênphía bà Lâm cũng làm phiền việntrường Lâm rồi.” Việc này càng ítngười biết càng tốt.Ông ấy cười gật đầu, sau đókhông nói gì thêm nữa, rời khỏiphòng bệnh.Tôi nằm trên giường bệnh tớitrưa, mãi cho đến khi bác sĩ tớithông báo những việc cần chú ýhậu phẫu, tôi lấy thuốc sau đó mớirời khỏi bệnh viện.Hoàng Nhược Vi lái xe đếntrước bệnh viện chờ tôi, cô ấy đỡtôi lên xe, tôi nhìn cô ấy nói: “Nghĩcách cho Lâm Hạnh Nguyên biếtchuyện tôi phá thai.”Cô ấy gật đầu, khởi động xe,trực tiếp đưa tôi về biệt thự.Phó Thắng Nam không ở đây,tôi bảo Hoàng Nhược Vi trở vềcông ty, vừa từ phòng phẫu thuậtra, tôi cũng không có chuyện gìlàm, trực tiếp lên giường đi ngủ.Nhưng tôi còn chưa ngủ thìdưới lầu đã truyền tới tiếng còi, tôibước ra ban công nhìn thử, là PhóThắng Nam và Trịnh Tuấn Anh.Giống như những gì tôi nghĩ,bây giờ Phó Thắng Nam căn bảnkhông muốn liếc tôi một cái, chỉbảo Trịnh Tuấn Anh lên xem thử tôicòn vấn đề gì hay không.Tôi lên giường, Trịnh Tuấn Anhcầm theo hòm thuốc bước vào,nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhướngmày, tới bên cạnh, ra hiệu cho tôiđưa tay ra bắt mạch.Tôi vươn tay về phía anh ta,nhìn anh ta rồi nói: “Có mang thuốcđến không?”Anh ta ngước mắt nhìn tôi mộtcái, bảo: “Chiêu lừa gạt này của côđúng là lợi hạiTôi không trả lời, cho anh tabắt mạch, anh ta lấy thuốc tronghòm ra, nhìn tôi nói: “Đây đều là bàithuốc hay để giữ thai, cô uốngđúng hạn, chỉ cần không chịu đảkích quá lớn, thai nhi sẽ phát triểnrất tốt.”Qua loa dặn dò vài câu xong,Trịnh Tuấn Anh xuống lầu, tôi đổithuốc lấy từ trong bệnh viện thànhthuốc của Trịnh Tuấn Anh.Sau đó tôi nằm lại xuốnggiường, nếu là phá thai, tất nhiênphải ở cữ mấy ngày, trì hoãn côngtrình của viện trường Lâm một tuầnkhông thành vấn đề, nhưng nếu tôiở biệt thự một tuần thì thật sự cóchút nhàm chán.

Chương 21: Phá thai thật rồi à

Phó Thắng Nam bỏ tay ra,

không dùng sức nữa, nhưng một

cơn đau bén nhọn lại chạy thẳng

một đường đến đáy lòng tôi.

Đau đến mức tôi co cả ngón chân.

Vốn dĩ tôi mắc mưa còn chưa

khỏe hẳn, bây giờ lại đối chọi gay

gắt với anh, đột nhiên anh buông

tay, cơ thể tôi lập tức mềm nhũn

ngã vào ngực anh.

Bàn tay mạnh mẽ của anh kéo

lấy tôi, áp vào cơ thể của anh, tôi

có thể cảm nhận được rõ ràng cơ

bắp cứng rắn của anh, đó là kết

quả của việc rèn luyện quanh năm,

tôi vốn đã không có nhiều sức lực,

bây giờ lại không muốn cãi nhau

với anh, dứt khoát thuận thế nhắm

mắt lại dựa vào ngực anh.

“Giỏi rồi, còn biết giả chết

nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói

trầm thấp của anh, mang theo cơn

giận chưa giảm.

Má bị vỗ vài cái nặng nề, hơi

đau, nhưng lúc này thật sự tôi hơi

khó chịu, không muốn mở mắt.

Thấy tôi không trả lời, có lẽ là

lương tâm của anh đột nhiên trỗi

dậy, anh ôm tôi lên, sau đó đưa tôi

về phòng ngủ.

Anh đặt tôi xuống giường, sau

đó tôi không nghe thấy động tĩnh

gì nữa.

Vốn tưởng rằng anh chẳng

muốn quản tôi, không ngờ một lát

sau lại nghe thấy giọng anh gọi

điện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, hình

như đang gọi Trịnh Tuấn Anh tới

khám cho tôi.

Thật ra, tảng đá kia cũng

không lạnh đến vậy.

Có lẽ hơn mười phút, tôi mơ

mơ màng màng ngủ luôn, loáng

thoáng nghe thấy giọng nói của

Trịnh Tuấn Anh.

“Thắng Nam, cậu nghĩ kỹ

chưa, đứa bé này nên xử lý thế

nào?”

Dường như Phó Thắng Nam

có chút mất kiên nhẫn: “Cũng

muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Có đôi khi tôi rất đồng tình với

Trịnh Tuấn Anh, bản thân là một

bác sĩ nổi tiếng quốc tế mà bị anh

gọi tới gọi đi mỗi ngày như vậy, rất

ấm ức.

Tôi vốn đã thích ngủ, hơn nữa

ban ngày chạy không ít chỗ, buồn

ngủ không chịu được, mơ mớ

màng màng ngủ say.

Nửa đêm, trong lúc mê mang

tôi phát hiện có người kéo tôi vào

lòng, tôi thử mở mắt ra, nhưng do

thực sự quá buồn ngủ nên thôi.

Hôm sau, khi tôi thức dậy, Phó

Thắng Nam đã không còn ở biệt

thự nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết

chắc là anh đi thăm Lâm Hạnh

Nguyên rồi.

Ngày hôm qua tôi đã hẹn

trước với viện trưởng Lâm, sau khi

rời giường rửa mặt, tôi đi thẳng đến

bệnh viện.

Bởi vì biết hôm nay tôi sẽ đến,

bà Lâm đã chờ tôi ð cổng bệnh

viện, nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn có

chút lo lắng hỏi: “Thật sự muốn

phá thai à? Cô không định bàn bạc

với anh Phó một chút sao?”

Tôi biết bà ấy đau lòng mình,

mỉm cười, cùng bà ấy tiến vào

bệnh viện: “Không có gì, không

cần lo lắng”

Viện trường Lâm đã sắp xếp

bác sĩ phẫu thuật, đi vào bệnh viện,

tôi trực tiếp làm kiểm tra cơ bản,

không có vấn đề gì khác, lập tức

trực tiếp bước vào phòng phẫu

thuật.

Bà Lâm luôn lo lắng, kéo tay

tôi, cố gắng khuyên nhủ tôi từ bỏ

việc này: “Cô Thẩm, tuy rằng cô

còn trẻ nhưng chuyện này vẫn tồn

thương đến cơ thể, cô phải hiểu

cho rõ.”

Tôi gật đầu, đã đến thời gian

phẫu thuật, tôi vỗ tay bà ấy trấn an:

“Không sao đâu.”

Sau đó, tôi đi theo một y tá

tiến vào phòng phẫu thuật, bác sĩ

thực hiện là một người phụ nữ

trung niên, nhìn thấy tôi, bà ấy mờ

miệng nói: “Cô Thẩm, lát nữa sau

khi chúng tôi tiêm thuốc mê, cô sẽ

ngủ một giấc, phẫu thuật không

cảm thấy đau, cô đừng căng thẳng.

Tôi gật đầu, lên bàn phẫu

thuật, quả thực như lời bà ấy nói,

chẳng bao lâu sau tôi đã không

còn ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã nằm

trên giường bệnh viện rồi.

Vừa mỡ mắt đã nhìn thấy Phó

Thắng Nam âm trầm nhìn tôi, môi

mỏng mím thật chặt, nhiệt độ

trong phòng thấp đến mức không

thể thấp hơn được nữa, đôi mắt

đen của anh lộ ra vẻ khát máu, lạnh

lùng và tức giận.

Tôi chưa bao giờ thấy anh như

vậy, trong lòng thoáng hồi hộp,

xuất phát từ bản năng tôi đưa tay

kéo anh, chợt bị anh tránh ra.

Há mồm, tôi đè lời muốn nói

xuống, rời mắt khỏi ánh mắt đáng

sợ của anh, nhắm mắt lại không nói gì.

“Thẩm Xuân Hinh, cô điên rồi.”

Vứt ra câu tiếp theo, anh quay phắt

người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng của anh, tôi

thở dài, đi đến bước này, đây chính

là kết quả tốt nhất rồi.

“Cô Thẩm, cô không sợ tổng

giám đốc Phó hận mình ư?” Cửa ra

vào truyền đến giọng nói trầm thấp

già nua, viện trưởng Lâm cầm bệnh

án tiến vào, ông ấy bước đến kiểm

tra tình trạng của tôi, vẻ mặt bình

tính nói: “Đối với tổng giám đốc

Phó mà nói, dù sao đứa bé này

cũng mang một nửa dòng máu của

anh ta, cho dù cô gạt được anh ta

lần này, vậy lần sau thì sao? Giấy

không gói được lửa.”

Tôi cười, từ trên giường ngồi

dậy, nhận lấy bệnh án trong tay

ông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,

cảm ơn viện trường phối hợp.”

Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bị

xuống giường rời đi, lại bị viện

trường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôi

bảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làm

cho trọn vẹn một chút, cô có thấy

người nào vừa phá thai nửa tiếng

đã có thể xuống giường hay

chưa?”

Cũng đúng! Tôi nằm trờ lại

giường, nhìn viện trường Lâm nói:

không gói được lửa.”

Tôi cười, từ trên giường ngồi

dậy, nhận lấy bệnh án trong tay

ông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,

cảm ơn viện trường phối hợp.”

Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bị

xuống giường rời đi, lại bị viện

trường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôi

bảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làm

cho trọn vẹn một chút, cô có thấy

người nào vừa phá thai nửa tiếng

đã có thể xuống giường hay

chưa?”

Cũng đúng! Tôi nằm trờ lại

giường, nhìn viện trường Lâm nói:

“Theo như sự đa nghi của Phó

Thắng Nam, rất có thể anh ấy sẽ

phái người tới tìm ông xem bệnh án

của tôi, đến lúc đó làm phiền viện

trường Lâm rồi.

Ông ấy cười, trên gương mặt

già nua có thêm chút bất đắc dĩ:

“Thanh niên các cô đúng là! Cuộc

sống tốt đẹp, cần gì phải quậy ra

nhiều chuyện như vậy. Nhưng nếu

tôi đã nhận lời giúp cô, tất nhiên sẽ

xử lý ồn thỏa những chuyện còn lại.

Tôi gật đầu, nói cảm ơn: “Bên

phía bà Lâm cũng làm phiền viện

trường Lâm rồi.” Việc này càng ít

người biết càng tốt.

Ông ấy cười gật đầu, sau đó

không nói gì thêm nữa, rời khỏi

phòng bệnh.

Tôi nằm trên giường bệnh tới

trưa, mãi cho đến khi bác sĩ tới

thông báo những việc cần chú ý

hậu phẫu, tôi lấy thuốc sau đó mới

rời khỏi bệnh viện.

Hoàng Nhược Vi lái xe đến

trước bệnh viện chờ tôi, cô ấy đỡ

tôi lên xe, tôi nhìn cô ấy nói: “Nghĩ

cách cho Lâm Hạnh Nguyên biết

chuyện tôi phá thai.”

Cô ấy gật đầu, khởi động xe,

trực tiếp đưa tôi về biệt thự.

Phó Thắng Nam không ở đây,

tôi bảo Hoàng Nhược Vi trở về

công ty, vừa từ phòng phẫu thuật

ra, tôi cũng không có chuyện gì

làm, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Nhưng tôi còn chưa ngủ thì

dưới lầu đã truyền tới tiếng còi, tôi

bước ra ban công nhìn thử, là Phó

Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh.

Giống như những gì tôi nghĩ,

bây giờ Phó Thắng Nam căn bản

không muốn liếc tôi một cái, chỉ

bảo Trịnh Tuấn Anh lên xem thử tôi

còn vấn đề gì hay không.

Tôi lên giường, Trịnh Tuấn Anh

cầm theo hòm thuốc bước vào,

nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhướng

mày, tới bên cạnh, ra hiệu cho tôi

đưa tay ra bắt mạch.

Tôi vươn tay về phía anh ta,

nhìn anh ta rồi nói: “Có mang thuốc

đến không?”

Anh ta ngước mắt nhìn tôi một

cái, bảo: “Chiêu lừa gạt này của cô

đúng là lợi hại

Tôi không trả lời, cho anh ta

bắt mạch, anh ta lấy thuốc trong

hòm ra, nhìn tôi nói: “Đây đều là bài

thuốc hay để giữ thai, cô uống

đúng hạn, chỉ cần không chịu đả

kích quá lớn, thai nhi sẽ phát triển

rất tốt.”

Qua loa dặn dò vài câu xong,

Trịnh Tuấn Anh xuống lầu, tôi đổi

thuốc lấy từ trong bệnh viện thành

thuốc của Trịnh Tuấn Anh.

Sau đó tôi nằm lại xuống

giường, nếu là phá thai, tất nhiên

phải ở cữ mấy ngày, trì hoãn công

trình của viện trường Lâm một tuần

không thành vấn đề, nhưng nếu tôi

ở biệt thự một tuần thì thật sự có

chút nhàm chán.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 21: Phá thai thật rồi àPhó Thắng Nam bỏ tay ra,không dùng sức nữa, nhưng mộtcơn đau bén nhọn lại chạy thẳngmột đường đến đáy lòng tôi.Đau đến mức tôi co cả ngón chân.Vốn dĩ tôi mắc mưa còn chưakhỏe hẳn, bây giờ lại đối chọi gaygắt với anh, đột nhiên anh buôngtay, cơ thể tôi lập tức mềm nhũnngã vào ngực anh.Bàn tay mạnh mẽ của anh kéolấy tôi, áp vào cơ thể của anh, tôicó thể cảm nhận được rõ ràng cơbắp cứng rắn của anh, đó là kếtquả của việc rèn luyện quanh năm,tôi vốn đã không có nhiều sức lực,bây giờ lại không muốn cãi nhauvới anh, dứt khoát thuận thế nhắmmắt lại dựa vào ngực anh.“Giỏi rồi, còn biết giả chếtnữa.” Bên tai truyền đến giọng nóitrầm thấp của anh, mang theo cơngiận chưa giảm.Má bị vỗ vài cái nặng nề, hơiđau, nhưng lúc này thật sự tôi hơikhó chịu, không muốn mở mắt.Thấy tôi không trả lời, có lẽ làlương tâm của anh đột nhiên trỗidậy, anh ôm tôi lên, sau đó đưa tôivề phòng ngủ.Anh đặt tôi xuống giường, sauđó tôi không nghe thấy động tĩnhgì nữa.Vốn tưởng rằng anh chẳngmuốn quản tôi, không ngờ một látsau lại nghe thấy giọng anh gọiđiện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, hìnhnhư đang gọi Trịnh Tuấn Anh tớikhám cho tôi.Thật ra, tảng đá kia cũngkhông lạnh đến vậy.Có lẽ hơn mười phút, tôi mơmơ màng màng ngủ luôn, loángthoáng nghe thấy giọng nói củaTrịnh Tuấn Anh.“Thắng Nam, cậu nghĩ kỹchưa, đứa bé này nên xử lý thếnào?”Dường như Phó Thắng Namcó chút mất kiên nhẫn: “Cũngmuộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”Có đôi khi tôi rất đồng tình vớiTrịnh Tuấn Anh, bản thân là mộtbác sĩ nổi tiếng quốc tế mà bị anhgọi tới gọi đi mỗi ngày như vậy, rấtấm ức.Tôi vốn đã thích ngủ, hơn nữaban ngày chạy không ít chỗ, buồnngủ không chịu được, mơ mớmàng màng ngủ say.Nửa đêm, trong lúc mê mangtôi phát hiện có người kéo tôi vàolòng, tôi thử mở mắt ra, nhưng dothực sự quá buồn ngủ nên thôi.Hôm sau, khi tôi thức dậy, PhóThắng Nam đã không còn ở biệtthự nữa, khỏi cần nghĩ cũng biếtchắc là anh đi thăm Lâm HạnhNguyên rồi.Ngày hôm qua tôi đã hẹntrước với viện trưởng Lâm, sau khirời giường rửa mặt, tôi đi thẳng đếnbệnh viện.Bởi vì biết hôm nay tôi sẽ đến,bà Lâm đã chờ tôi ð cổng bệnhviện, nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn cóchút lo lắng hỏi: “Thật sự muốnphá thai à? Cô không định bàn bạcvới anh Phó một chút sao?”Tôi biết bà ấy đau lòng mình,mỉm cười, cùng bà ấy tiến vàobệnh viện: “Không có gì, khôngcần lo lắng”Viện trường Lâm đã sắp xếpbác sĩ phẫu thuật, đi vào bệnh viện,tôi trực tiếp làm kiểm tra cơ bản,không có vấn đề gì khác, lập tứctrực tiếp bước vào phòng phẫuthuật.Bà Lâm luôn lo lắng, kéo taytôi, cố gắng khuyên nhủ tôi từ bỏviệc này: “Cô Thẩm, tuy rằng côcòn trẻ nhưng chuyện này vẫn tồnthương đến cơ thể, cô phải hiểucho rõ.”Tôi gật đầu, đã đến thời gianphẫu thuật, tôi vỗ tay bà ấy trấn an:“Không sao đâu.”Sau đó, tôi đi theo một y tátiến vào phòng phẫu thuật, bác sĩthực hiện là một người phụ nữtrung niên, nhìn thấy tôi, bà ấy mờmiệng nói: “Cô Thẩm, lát nữa saukhi chúng tôi tiêm thuốc mê, cô sẽngủ một giấc, phẫu thuật khôngcảm thấy đau, cô đừng căng thẳng.Tôi gật đầu, lên bàn phẫuthuật, quả thực như lời bà ấy nói,chẳng bao lâu sau tôi đã khôngcòn ý thức.Khi tỉnh lại lần nữa thì đã nằmtrên giường bệnh viện rồi.Vừa mỡ mắt đã nhìn thấy PhóThắng Nam âm trầm nhìn tôi, môimỏng mím thật chặt, nhiệt độtrong phòng thấp đến mức khôngthể thấp hơn được nữa, đôi mắtđen của anh lộ ra vẻ khát máu, lạnhlùng và tức giận.Tôi chưa bao giờ thấy anh nhưvậy, trong lòng thoáng hồi hộp,xuất phát từ bản năng tôi đưa taykéo anh, chợt bị anh tránh ra.Há mồm, tôi đè lời muốn nóixuống, rời mắt khỏi ánh mắt đángsợ của anh, nhắm mắt lại không nói gì.“Thẩm Xuân Hinh, cô điên rồi.”Vứt ra câu tiếp theo, anh quay phắtngười bỏ đi.Nhìn bóng lưng của anh, tôithở dài, đi đến bước này, đây chínhlà kết quả tốt nhất rồi.“Cô Thẩm, cô không sợ tổnggiám đốc Phó hận mình ư?” Cửa ravào truyền đến giọng nói trầm thấpgià nua, viện trưởng Lâm cầm bệnhán tiến vào, ông ấy bước đến kiểmtra tình trạng của tôi, vẻ mặt bìnhtính nói: “Đối với tổng giám đốcPhó mà nói, dù sao đứa bé nàycũng mang một nửa dòng máu củaanh ta, cho dù cô gạt được anh talần này, vậy lần sau thì sao? Giấykhông gói được lửa.”Tôi cười, từ trên giường ngồidậy, nhận lấy bệnh án trong tayông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,cảm ơn viện trường phối hợp.”Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bịxuống giường rời đi, lại bị việntrường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôibảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làmcho trọn vẹn một chút, cô có thấyngười nào vừa phá thai nửa tiếngđã có thể xuống giường haychưa?”Cũng đúng! Tôi nằm trờ lạigiường, nhìn viện trường Lâm nói:không gói được lửa.”Tôi cười, từ trên giường ngồidậy, nhận lấy bệnh án trong tayông ấy, nói: “Không có lần sau nữa,cảm ơn viện trường phối hợp.”Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bịxuống giường rời đi, lại bị việntrường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôibảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làmcho trọn vẹn một chút, cô có thấyngười nào vừa phá thai nửa tiếngđã có thể xuống giường haychưa?”Cũng đúng! Tôi nằm trờ lạigiường, nhìn viện trường Lâm nói:“Theo như sự đa nghi của PhóThắng Nam, rất có thể anh ấy sẽphái người tới tìm ông xem bệnh áncủa tôi, đến lúc đó làm phiền việntrường Lâm rồi.Ông ấy cười, trên gương mặtgià nua có thêm chút bất đắc dĩ:“Thanh niên các cô đúng là! Cuộcsống tốt đẹp, cần gì phải quậy ranhiều chuyện như vậy. Nhưng nếutôi đã nhận lời giúp cô, tất nhiên sẽxử lý ồn thỏa những chuyện còn lại.Tôi gật đầu, nói cảm ơn: “Bênphía bà Lâm cũng làm phiền việntrường Lâm rồi.” Việc này càng ítngười biết càng tốt.Ông ấy cười gật đầu, sau đókhông nói gì thêm nữa, rời khỏiphòng bệnh.Tôi nằm trên giường bệnh tớitrưa, mãi cho đến khi bác sĩ tớithông báo những việc cần chú ýhậu phẫu, tôi lấy thuốc sau đó mớirời khỏi bệnh viện.Hoàng Nhược Vi lái xe đếntrước bệnh viện chờ tôi, cô ấy đỡtôi lên xe, tôi nhìn cô ấy nói: “Nghĩcách cho Lâm Hạnh Nguyên biếtchuyện tôi phá thai.”Cô ấy gật đầu, khởi động xe,trực tiếp đưa tôi về biệt thự.Phó Thắng Nam không ở đây,tôi bảo Hoàng Nhược Vi trở vềcông ty, vừa từ phòng phẫu thuậtra, tôi cũng không có chuyện gìlàm, trực tiếp lên giường đi ngủ.Nhưng tôi còn chưa ngủ thìdưới lầu đã truyền tới tiếng còi, tôibước ra ban công nhìn thử, là PhóThắng Nam và Trịnh Tuấn Anh.Giống như những gì tôi nghĩ,bây giờ Phó Thắng Nam căn bảnkhông muốn liếc tôi một cái, chỉbảo Trịnh Tuấn Anh lên xem thử tôicòn vấn đề gì hay không.Tôi lên giường, Trịnh Tuấn Anhcầm theo hòm thuốc bước vào,nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhướngmày, tới bên cạnh, ra hiệu cho tôiđưa tay ra bắt mạch.Tôi vươn tay về phía anh ta,nhìn anh ta rồi nói: “Có mang thuốcđến không?”Anh ta ngước mắt nhìn tôi mộtcái, bảo: “Chiêu lừa gạt này của côđúng là lợi hạiTôi không trả lời, cho anh tabắt mạch, anh ta lấy thuốc tronghòm ra, nhìn tôi nói: “Đây đều là bàithuốc hay để giữ thai, cô uốngđúng hạn, chỉ cần không chịu đảkích quá lớn, thai nhi sẽ phát triểnrất tốt.”Qua loa dặn dò vài câu xong,Trịnh Tuấn Anh xuống lầu, tôi đổithuốc lấy từ trong bệnh viện thànhthuốc của Trịnh Tuấn Anh.Sau đó tôi nằm lại xuốnggiường, nếu là phá thai, tất nhiênphải ở cữ mấy ngày, trì hoãn côngtrình của viện trường Lâm một tuầnkhông thành vấn đề, nhưng nếu tôiở biệt thự một tuần thì thật sự cóchút nhàm chán.

Chương 21