Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 24
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 24: Trách nhiệm của việc thanh toán chậmDừng một chút, tôi vẫn xuốngxe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ,kéo ống tay áo của Phó ThắngNam: “Phó Thắng Nam”Sợ là anh uống quá nhiềutrong dạ dày khó chịu, cũng khôngthể ngủ được, vừa bị tôi gọi đã tỉnh.Anh hơi hé mắt nhìn tôi mộtcái, nhanh chóng nhìn lướt qua mộtvòng, giọng nói hỡi hợt: “Cô đưa tôitrờ về?”Tôi gật đầu, không biết bâygiờ anh đang say hay đang tỉnh,mờ miệng nói: “Xuống đây di,không còn sớm nữa.”Đã sắp rạng sáng rồi, mộtngười phụ nữ có thai như tôi thậtsự không có tỉnh thần và sức lựcchịu đựng với anh.Anh ngồi thằng người dậy, cơthể thon dài ở yên tại chỗ, dườngnhư không có ý định xuống, lạikhông nói lời nào, đôi mắt đen mờto, nhìn rất vô hại, nhưng tôi biếttính tình của anh, nắng mưa thất thường.Suy nghĩ một chút, tôi vẫn mởmiệng hỏi: “Có cần em dìu anhxuống không?”“Tôi muốn tắm nắng.” Anh mờmiệng, sau đó ngồi trong xe bất động.Tôi bị sốc bởi câu nói của anh,bây giờ tắm nắng? Đúng là quá say rồi.“Được, anh từ từ phơi nắng đi.”Bây gið tôi không có sức ở đâygiày vò với anh, cả người khó chịucực kỳ, dứt khoát quay vào biệt thự.Tiến vào phòng ngủ, tôi nằmngủ một lát, thấy hình như trongphòng khách không có động tĩnhgì, trong lúc nhất thời có chút lolắng anh sẽ chạy lung tung, đangnửa đêm nửa hôm, nếu ra ngoàigặp chuyện không may thì saođây.Đấu tranh một lát, tôi đứngdậy xuống lầu, thật bất ngờ, khôngbiết anh đã vào biệt thự từ lúc nào,nằm trên sofa trong phòng khách.Tốt rồi, tôi đã có thể an tâm dingủ. Giằng co đến nửa đêm, tôingủ một giấc say như chết, lúcthức dậy thì trời đã sáng rõ.Vì hẹn viện trưởng Lâm bànchuyện, nên tôi rời giường rửa mặtqua loa rồi vội vàng ra ngoài, lúcđến công ty viện trường Lâm đãchỗ trong phòng làm việc.Nhìn thấy tôi, ông ấy mỉm cườiđứng dậy nói xin lỗi: “Trì hoãn côngviệc của cô, cô Thẩm, thật sự ngại quá.Trên đường chạy nhanh, tôithờ hổn hển, gọi Hoàng Nhược Virót cho ông ấy cốc nước, sau đó kýhợp đồng hoàn công và hợp đồngchuyển khoản.Mọi chuyện xong xuôi, việntrưởng Lâm chủ động nói: “Đã giữatrưa rồi, cô Thẩm còn chưa ăn cơmđúng không. Có muốn ăn một bữacơm với tôi không, vợ tôi luônmuốn cảm ơn cô, không biết cô cóthời gian hay không?”Vốn dĩ là không có việc gì,nhưng thấy Hoàng Nhược Vi ở bêncạnh nhìn tôi, hình như có chuyệnmuốn nói, tôi cười bảo: “Việntrưởng Lâm khách sáo rồi, ngườinên cảm ơn là tôi mới phải, thế nàyđi, hôm khác tìm thời gian rảnh,chúng ta lại tụ họp, hôm nay tôithật sự có việc không đi được.”Thấy vậy, viện trưởng Lâmcũng không nhiều lời, hàn huyênvài câu rồi rời khỏi.Tôi nhìn Hoàng Nhược Vi, côấy nói: “Giám đốc, tổng giám đốcPhó nói cô tới công ty thì đến vănphòng tìm anh ấy.”Tìm anh?Tôi ngẩn người, nhíu mày hỏi:“Gần đây bộ phận của chúng talàm việc có sơ suất gì à?”Bình thường Phó Thắng Namsẽ không tìm tôi ở công ty vì việcriêng. Trừ khi là chuyện công việc.Hoàng Nhược Vi gật đầu: “Vìchuyện của viện trưởng Lâm nênbên tài vụ đã tìm tổng giám đốcPhó, hình như anh ấy rất bực mình,kêu cô đến văn phòng tổng giámđốc một chuyến.”“Ừ“” Tôi đáp lại một câu, trựctiếp đến tầng cao nhất.Khu vực làm việc của PhóThắng Nam cũng giống như conngười anh, lạnh lùng nghiêm túc,mùa hè nóng bức đến chỗ anhcũng có thể cảm thấy rét căm căm.Khu làm việc lớn như vậy, lạnhnhư băng, nhìn một vòng, thấy cửaphòng họp đóng chặt, Trần VănNghĩa nhìn thấy tôi, nhìn tôi nói:“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốcPhó đang họp với tổng giám đốcKiều và bác sĩ Trịnh.”Tôi gật đầu, trong lòng suynghĩ một chút, tôi biết bác sĩ Trịnhlà Trịnh Tuấn Anh, vậy tổng giámđốc Kiều là Kiều Cảnh Thần ư?Đi tới sofa trong đại sảnh ngồixuống, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đãlà giữa trưa, buổi sáng tôi ra ngoàiquá vội, chưa ăn gì cả, trong dạ dàycồn cào tới khó chịu.Trần Văn Nghĩa rót cho tôi mộtcốc nước, lãnh đạm xa lạ nói:“Giám đốc Thẩm chờ một lúc, có lẽtổng giám đốc phải mất nửa tiếngmới ra.”Tôi nhận lấy cốc nước, khôngđể ý gương mặt lạnh lùng của anhta, mờ miệng nói: “Trợ lý Trần, gầnđây tổng giám đốc Phó có thườngxuyên uống rượu không?”Hôm qua Vũ Linh nói PhóThắng Nam thường xuyên đếnquán bar, tôi không khỏi muốn hỏithử tại sao Phó Thắng Nam lại tìmSay.Nghe tôi hỏi vậy, Trần VănNghĩa ngần người nói: “Có lẽ tâmtrạng của tổng giám đốc không tốt.”“lại sao?” Chuyện đứa bé,đáng lẽ không thể khiến PhóThắng Nam bị ảnh hường như vậy,bình thường đều là chuyện củaLâm Hạnh Nguyên.Thấy tôi mặt mũi đầy tò mònhìn anh ta, Trần Văn Nghĩa ho nhẹmột tiếng nói: “Chuyện của tổnggiám đốc tôi không rõ lắm.”Không thể nói chuyện vớingười này được.Chờ cả buổi, tôi mơ mơ màngmàng không biết sao lại ngủ mất,nghe thấy âm thanh mấy người rangoài, tôi mới gắng gượng ngồithẳng người dậy.Ba người từ phòng họp bướcra đồng thời nhìn tôi, lông mày anhtuấn của Trịnh Tuấn Anh hơinhướng, môi mỏng nhếch lên, nhìnTrần Văn Nghĩa một bên khôngbiết nói gì, Trần Văn Nghĩa nhìn tôimột cái sau đó ra ngoài.Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôimắt đen vừa thâm thúy vừa sâuthẳm, tôi luôn cảm thấy hình nhưanh đang nổi giận với tôi.Nhớ đến chuyện của việntrưởng Lâm, tôi vội vàng đứng lên,mờ miệng nói: “Tổng giám đốc, tôibằng lòng gánh chịu toàn bộ tổnthất tôi đã gây ra cho công ty trongmấy ngày nay.”Anh nhíu mày, không lêntiếng, ngược lại là Kiều Cảnh Thầnxem náo nhiệt bên cạnh mở miệngnói: “Cô Thẩm giỏi đấy. Dự án mấytrăm tỷ, hai ngày nay cô đã khiếnchồng mình thiệt hại mấy chục tỷ,ra tay hào phóng đó.”Lời này, rõ ràng là châm chọc.Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy mặtanh âm trầm, cũng không mờmiệng, nhìn Kiểu Cảnh Thần nói:“Nhà của tổng giám đốc Kiều ở bờ biển à”Trịnh Tuấn Anh phì cười, haitay anh ta đút túi quần, đôi mắttrong trẻo nhìn xem, giống nhưkhông liên quan gì tới anh ta.Kiểu Cảnh Thần nhìn thoángqua anh ta, gương mặt tuấn tú trầmxuống, nhìn tôi nói: “Thẩm XuânHinh cô có thân phận gì mà nóichuyện với tôi như vậy?”Tôi thật sự không muốn đôi covới Kiều Cảnh Thần, vốn dĩ anh tađã chướng mắt tôi, cảm thấy tôichắn đường Phó Thắng Nam vàLâm Hạnh Nguyên, vì vậy luônkhông nói lời gì tốt lành với tôi.Dù sao đều là người quen,nhìn anh ta, tôi không nể nang gì,nói thẳng: “Tổng giám đốc Kiều làhoàng đế ba ngàn năm trướcxuyên không tới đây hả? Chỉ sợngười xứng nói chuyện với anhcũng chỉ có đám tượng lính, ngựatrong mấy lăng mộ hoàng đế màthôi, dù sao, bọn họ mới là ngườicùng một thời đại với anh, cóchung chủ đề.”Nghe được ý trong lời nói củatôi, Kiều Cảnh Thần giận tới mứcđỏ mặt tía tai, không biết giữ mồmgiữ miệng nói: “Cho dù là ngườichết cũng có tư cách hơn cô, côđúng là người phụ nữ lòng dạ độcác, cả máu mủ trong bụng mìnhcũng cam lòng giày xéo.”“Cảnh Thần!” Trịnh Tuấn Anhmờ miệng, nhíu mày ngắt lời KiềuCảnh Thần, mở miệng nói: “ThắngNam và giám đốc Thẩm còn cóviệc cần bàn, tớ đặt nhà hàng rồi,chúng ta đến đó chỗ bọn họ trước đi.”Dừng một chút, Trịnh TuấnAnh nhìn về phía tôi nói: “Chắcgiám đốc Thầm cũng chưa ăn trưa,lát nữa cô và Thắng Nam cùng tới đi.”Tôi định há miệng từ chối, anhta đã kéo Kiều Cảnh Thần ra ngoài.Trong văn phòng trống rỗngchỉ còn lại tôi và Phó Thắng Nam,không biết anh định xử lý việc củaviện trường Lâm như thế nào, tôichủ động mở miệng nói: “Chuyệncủa viện trưởng Lâm là trách nhiệmcủa em, sau khi phá thai em luôn ởnhà tĩnh dưỡng, tập trung vào việcđó, quên mất việc của viện trườngThấy anh âm trầm không mởmiệng, tôi tiếp tục nói: “Em biết sailầm lần này đã tạo cho công tykhông ít tổn thất, em sẽ chủ động từ…Các bạn đang đọc truyện tại truyen.one
Chương 24: Trách nhiệm của việc thanh toán chậm
Dừng một chút, tôi vẫn xuống
xe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ,
kéo ống tay áo của Phó Thắng
Nam: “Phó Thắng Nam”
Sợ là anh uống quá nhiều
trong dạ dày khó chịu, cũng không
thể ngủ được, vừa bị tôi gọi đã tỉnh.
Anh hơi hé mắt nhìn tôi một
cái, nhanh chóng nhìn lướt qua một
vòng, giọng nói hỡi hợt: “Cô đưa tôi
trờ về?”
Tôi gật đầu, không biết bây
giờ anh đang say hay đang tỉnh,
mờ miệng nói: “Xuống đây di,
không còn sớm nữa.”
Đã sắp rạng sáng rồi, một
người phụ nữ có thai như tôi thật
sự không có tỉnh thần và sức lực
chịu đựng với anh.
Anh ngồi thằng người dậy, cơ
thể thon dài ở yên tại chỗ, dường
như không có ý định xuống, lại
không nói lời nào, đôi mắt đen mờ
to, nhìn rất vô hại, nhưng tôi biết
tính tình của anh, nắng mưa thất thường.
Suy nghĩ một chút, tôi vẫn mở
miệng hỏi: “Có cần em dìu anh
xuống không?”
“Tôi muốn tắm nắng.” Anh mờ
miệng, sau đó ngồi trong xe bất động.
Tôi bị sốc bởi câu nói của anh,
bây giờ tắm nắng? Đúng là quá say rồi.
“Được, anh từ từ phơi nắng đi.”
Bây gið tôi không có sức ở đây
giày vò với anh, cả người khó chịu
cực kỳ, dứt khoát quay vào biệt thự.
Tiến vào phòng ngủ, tôi nằm
ngủ một lát, thấy hình như trong
phòng khách không có động tĩnh
gì, trong lúc nhất thời có chút lo
lắng anh sẽ chạy lung tung, đang
nửa đêm nửa hôm, nếu ra ngoài
gặp chuyện không may thì sao
đây.
Đấu tranh một lát, tôi đứng
dậy xuống lầu, thật bất ngờ, không
biết anh đã vào biệt thự từ lúc nào,
nằm trên sofa trong phòng khách.
Tốt rồi, tôi đã có thể an tâm di
ngủ. Giằng co đến nửa đêm, tôi
ngủ một giấc say như chết, lúc
thức dậy thì trời đã sáng rõ.
Vì hẹn viện trưởng Lâm bàn
chuyện, nên tôi rời giường rửa mặt
qua loa rồi vội vàng ra ngoài, lúc
đến công ty viện trường Lâm đã
chỗ trong phòng làm việc.
Nhìn thấy tôi, ông ấy mỉm cười
đứng dậy nói xin lỗi: “Trì hoãn công
việc của cô, cô Thẩm, thật sự ngại quá.
Trên đường chạy nhanh, tôi
thờ hổn hển, gọi Hoàng Nhược Vi
rót cho ông ấy cốc nước, sau đó ký
hợp đồng hoàn công và hợp đồng
chuyển khoản.
Mọi chuyện xong xuôi, viện
trưởng Lâm chủ động nói: “Đã giữa
trưa rồi, cô Thẩm còn chưa ăn cơm
đúng không. Có muốn ăn một bữa
cơm với tôi không, vợ tôi luôn
muốn cảm ơn cô, không biết cô có
thời gian hay không?”
Vốn dĩ là không có việc gì,
nhưng thấy Hoàng Nhược Vi ở bên
cạnh nhìn tôi, hình như có chuyện
muốn nói, tôi cười bảo: “Viện
trưởng Lâm khách sáo rồi, người
nên cảm ơn là tôi mới phải, thế này
đi, hôm khác tìm thời gian rảnh,
chúng ta lại tụ họp, hôm nay tôi
thật sự có việc không đi được.”
Thấy vậy, viện trưởng Lâm
cũng không nhiều lời, hàn huyên
vài câu rồi rời khỏi.
Tôi nhìn Hoàng Nhược Vi, cô
ấy nói: “Giám đốc, tổng giám đốc
Phó nói cô tới công ty thì đến văn
phòng tìm anh ấy.”
Tìm anh?
Tôi ngẩn người, nhíu mày hỏi:
“Gần đây bộ phận của chúng ta
làm việc có sơ suất gì à?”
Bình thường Phó Thắng Nam
sẽ không tìm tôi ở công ty vì việc
riêng. Trừ khi là chuyện công việc.
Hoàng Nhược Vi gật đầu: “Vì
chuyện của viện trưởng Lâm nên
bên tài vụ đã tìm tổng giám đốc
Phó, hình như anh ấy rất bực mình,
kêu cô đến văn phòng tổng giám
đốc một chuyến.”
“Ừ“” Tôi đáp lại một câu, trực
tiếp đến tầng cao nhất.
Khu vực làm việc của Phó
Thắng Nam cũng giống như con
người anh, lạnh lùng nghiêm túc,
mùa hè nóng bức đến chỗ anh
cũng có thể cảm thấy rét căm căm.
Khu làm việc lớn như vậy, lạnh
như băng, nhìn một vòng, thấy cửa
phòng họp đóng chặt, Trần Văn
Nghĩa nhìn thấy tôi, nhìn tôi nói:
“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc
Phó đang họp với tổng giám đốc
Kiều và bác sĩ Trịnh.”
Tôi gật đầu, trong lòng suy
nghĩ một chút, tôi biết bác sĩ Trịnh
là Trịnh Tuấn Anh, vậy tổng giám
đốc Kiều là Kiều Cảnh Thần ư?
Đi tới sofa trong đại sảnh ngồi
xuống, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã
là giữa trưa, buổi sáng tôi ra ngoài
quá vội, chưa ăn gì cả, trong dạ dày
cồn cào tới khó chịu.
Trần Văn Nghĩa rót cho tôi một
cốc nước, lãnh đạm xa lạ nói:
“Giám đốc Thẩm chờ một lúc, có lẽ
tổng giám đốc phải mất nửa tiếng
mới ra.”
Tôi nhận lấy cốc nước, không
để ý gương mặt lạnh lùng của anh
ta, mờ miệng nói: “Trợ lý Trần, gần
đây tổng giám đốc Phó có thường
xuyên uống rượu không?”
Hôm qua Vũ Linh nói Phó
Thắng Nam thường xuyên đến
quán bar, tôi không khỏi muốn hỏi
thử tại sao Phó Thắng Nam lại tìm
Say.
Nghe tôi hỏi vậy, Trần Văn
Nghĩa ngần người nói: “Có lẽ tâm
trạng của tổng giám đốc không tốt.”
“lại sao?” Chuyện đứa bé,
đáng lẽ không thể khiến Phó
Thắng Nam bị ảnh hường như vậy,
bình thường đều là chuyện của
Lâm Hạnh Nguyên.
Thấy tôi mặt mũi đầy tò mò
nhìn anh ta, Trần Văn Nghĩa ho nhẹ
một tiếng nói: “Chuyện của tổng
giám đốc tôi không rõ lắm.”
Không thể nói chuyện với
người này được.
Chờ cả buổi, tôi mơ mơ màng
màng không biết sao lại ngủ mất,
nghe thấy âm thanh mấy người ra
ngoài, tôi mới gắng gượng ngồi
thẳng người dậy.
Ba người từ phòng họp bước
ra đồng thời nhìn tôi, lông mày anh
tuấn của Trịnh Tuấn Anh hơi
nhướng, môi mỏng nhếch lên, nhìn
Trần Văn Nghĩa một bên không
biết nói gì, Trần Văn Nghĩa nhìn tôi
một cái sau đó ra ngoài.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôi
mắt đen vừa thâm thúy vừa sâu
thẳm, tôi luôn cảm thấy hình như
anh đang nổi giận với tôi.
Nhớ đến chuyện của viện
trưởng Lâm, tôi vội vàng đứng lên,
mờ miệng nói: “Tổng giám đốc, tôi
bằng lòng gánh chịu toàn bộ tổn
thất tôi đã gây ra cho công ty trong
mấy ngày nay.”
Anh nhíu mày, không lên
tiếng, ngược lại là Kiều Cảnh Thần
xem náo nhiệt bên cạnh mở miệng
nói: “Cô Thẩm giỏi đấy. Dự án mấy
trăm tỷ, hai ngày nay cô đã khiến
chồng mình thiệt hại mấy chục tỷ,
ra tay hào phóng đó.”
Lời này, rõ ràng là châm chọc.
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy mặt
anh âm trầm, cũng không mờ
miệng, nhìn Kiểu Cảnh Thần nói:
“Nhà của tổng giám đốc Kiều ở bờ biển à”
Trịnh Tuấn Anh phì cười, hai
tay anh ta đút túi quần, đôi mắt
trong trẻo nhìn xem, giống như
không liên quan gì tới anh ta.
Kiểu Cảnh Thần nhìn thoáng
qua anh ta, gương mặt tuấn tú trầm
xuống, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân
Hinh cô có thân phận gì mà nói
chuyện với tôi như vậy?”
Tôi thật sự không muốn đôi co
với Kiều Cảnh Thần, vốn dĩ anh ta
đã chướng mắt tôi, cảm thấy tôi
chắn đường Phó Thắng Nam và
Lâm Hạnh Nguyên, vì vậy luôn
không nói lời gì tốt lành với tôi.
Dù sao đều là người quen,
nhìn anh ta, tôi không nể nang gì,
nói thẳng: “Tổng giám đốc Kiều là
hoàng đế ba ngàn năm trước
xuyên không tới đây hả? Chỉ sợ
người xứng nói chuyện với anh
cũng chỉ có đám tượng lính, ngựa
trong mấy lăng mộ hoàng đế mà
thôi, dù sao, bọn họ mới là người
cùng một thời đại với anh, có
chung chủ đề.”
Nghe được ý trong lời nói của
tôi, Kiều Cảnh Thần giận tới mức
đỏ mặt tía tai, không biết giữ mồm
giữ miệng nói: “Cho dù là người
chết cũng có tư cách hơn cô, cô
đúng là người phụ nữ lòng dạ độc
ác, cả máu mủ trong bụng mình
cũng cam lòng giày xéo.”
“Cảnh Thần!” Trịnh Tuấn Anh
mờ miệng, nhíu mày ngắt lời Kiều
Cảnh Thần, mở miệng nói: “Thắng
Nam và giám đốc Thẩm còn có
việc cần bàn, tớ đặt nhà hàng rồi,
chúng ta đến đó chỗ bọn họ trước đi.”
Dừng một chút, Trịnh Tuấn
Anh nhìn về phía tôi nói: “Chắc
giám đốc Thầm cũng chưa ăn trưa,
lát nữa cô và Thắng Nam cùng tới đi.”
Tôi định há miệng từ chối, anh
ta đã kéo Kiều Cảnh Thần ra ngoài.
Trong văn phòng trống rỗng
chỉ còn lại tôi và Phó Thắng Nam,
không biết anh định xử lý việc của
viện trường Lâm như thế nào, tôi
chủ động mở miệng nói: “Chuyện
của viện trưởng Lâm là trách nhiệm
của em, sau khi phá thai em luôn ở
nhà tĩnh dưỡng, tập trung vào việc
đó, quên mất việc của viện trường
Thấy anh âm trầm không mở
miệng, tôi tiếp tục nói: “Em biết sai
lầm lần này đã tạo cho công ty
không ít tổn thất, em sẽ chủ động từ…
Các bạn đang đọc truyện tại truyen.one
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 24: Trách nhiệm của việc thanh toán chậmDừng một chút, tôi vẫn xuốngxe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ,kéo ống tay áo của Phó ThắngNam: “Phó Thắng Nam”Sợ là anh uống quá nhiềutrong dạ dày khó chịu, cũng khôngthể ngủ được, vừa bị tôi gọi đã tỉnh.Anh hơi hé mắt nhìn tôi mộtcái, nhanh chóng nhìn lướt qua mộtvòng, giọng nói hỡi hợt: “Cô đưa tôitrờ về?”Tôi gật đầu, không biết bâygiờ anh đang say hay đang tỉnh,mờ miệng nói: “Xuống đây di,không còn sớm nữa.”Đã sắp rạng sáng rồi, mộtngười phụ nữ có thai như tôi thậtsự không có tỉnh thần và sức lựcchịu đựng với anh.Anh ngồi thằng người dậy, cơthể thon dài ở yên tại chỗ, dườngnhư không có ý định xuống, lạikhông nói lời nào, đôi mắt đen mờto, nhìn rất vô hại, nhưng tôi biếttính tình của anh, nắng mưa thất thường.Suy nghĩ một chút, tôi vẫn mởmiệng hỏi: “Có cần em dìu anhxuống không?”“Tôi muốn tắm nắng.” Anh mờmiệng, sau đó ngồi trong xe bất động.Tôi bị sốc bởi câu nói của anh,bây giờ tắm nắng? Đúng là quá say rồi.“Được, anh từ từ phơi nắng đi.”Bây gið tôi không có sức ở đâygiày vò với anh, cả người khó chịucực kỳ, dứt khoát quay vào biệt thự.Tiến vào phòng ngủ, tôi nằmngủ một lát, thấy hình như trongphòng khách không có động tĩnhgì, trong lúc nhất thời có chút lolắng anh sẽ chạy lung tung, đangnửa đêm nửa hôm, nếu ra ngoàigặp chuyện không may thì saođây.Đấu tranh một lát, tôi đứngdậy xuống lầu, thật bất ngờ, khôngbiết anh đã vào biệt thự từ lúc nào,nằm trên sofa trong phòng khách.Tốt rồi, tôi đã có thể an tâm dingủ. Giằng co đến nửa đêm, tôingủ một giấc say như chết, lúcthức dậy thì trời đã sáng rõ.Vì hẹn viện trưởng Lâm bànchuyện, nên tôi rời giường rửa mặtqua loa rồi vội vàng ra ngoài, lúcđến công ty viện trường Lâm đãchỗ trong phòng làm việc.Nhìn thấy tôi, ông ấy mỉm cườiđứng dậy nói xin lỗi: “Trì hoãn côngviệc của cô, cô Thẩm, thật sự ngại quá.Trên đường chạy nhanh, tôithờ hổn hển, gọi Hoàng Nhược Virót cho ông ấy cốc nước, sau đó kýhợp đồng hoàn công và hợp đồngchuyển khoản.Mọi chuyện xong xuôi, việntrưởng Lâm chủ động nói: “Đã giữatrưa rồi, cô Thẩm còn chưa ăn cơmđúng không. Có muốn ăn một bữacơm với tôi không, vợ tôi luônmuốn cảm ơn cô, không biết cô cóthời gian hay không?”Vốn dĩ là không có việc gì,nhưng thấy Hoàng Nhược Vi ở bêncạnh nhìn tôi, hình như có chuyệnmuốn nói, tôi cười bảo: “Việntrưởng Lâm khách sáo rồi, ngườinên cảm ơn là tôi mới phải, thế nàyđi, hôm khác tìm thời gian rảnh,chúng ta lại tụ họp, hôm nay tôithật sự có việc không đi được.”Thấy vậy, viện trưởng Lâmcũng không nhiều lời, hàn huyênvài câu rồi rời khỏi.Tôi nhìn Hoàng Nhược Vi, côấy nói: “Giám đốc, tổng giám đốcPhó nói cô tới công ty thì đến vănphòng tìm anh ấy.”Tìm anh?Tôi ngẩn người, nhíu mày hỏi:“Gần đây bộ phận của chúng talàm việc có sơ suất gì à?”Bình thường Phó Thắng Namsẽ không tìm tôi ở công ty vì việcriêng. Trừ khi là chuyện công việc.Hoàng Nhược Vi gật đầu: “Vìchuyện của viện trưởng Lâm nênbên tài vụ đã tìm tổng giám đốcPhó, hình như anh ấy rất bực mình,kêu cô đến văn phòng tổng giámđốc một chuyến.”“Ừ“” Tôi đáp lại một câu, trựctiếp đến tầng cao nhất.Khu vực làm việc của PhóThắng Nam cũng giống như conngười anh, lạnh lùng nghiêm túc,mùa hè nóng bức đến chỗ anhcũng có thể cảm thấy rét căm căm.Khu làm việc lớn như vậy, lạnhnhư băng, nhìn một vòng, thấy cửaphòng họp đóng chặt, Trần VănNghĩa nhìn thấy tôi, nhìn tôi nói:“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốcPhó đang họp với tổng giám đốcKiều và bác sĩ Trịnh.”Tôi gật đầu, trong lòng suynghĩ một chút, tôi biết bác sĩ Trịnhlà Trịnh Tuấn Anh, vậy tổng giámđốc Kiều là Kiều Cảnh Thần ư?Đi tới sofa trong đại sảnh ngồixuống, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đãlà giữa trưa, buổi sáng tôi ra ngoàiquá vội, chưa ăn gì cả, trong dạ dàycồn cào tới khó chịu.Trần Văn Nghĩa rót cho tôi mộtcốc nước, lãnh đạm xa lạ nói:“Giám đốc Thẩm chờ một lúc, có lẽtổng giám đốc phải mất nửa tiếngmới ra.”Tôi nhận lấy cốc nước, khôngđể ý gương mặt lạnh lùng của anhta, mờ miệng nói: “Trợ lý Trần, gầnđây tổng giám đốc Phó có thườngxuyên uống rượu không?”Hôm qua Vũ Linh nói PhóThắng Nam thường xuyên đếnquán bar, tôi không khỏi muốn hỏithử tại sao Phó Thắng Nam lại tìmSay.Nghe tôi hỏi vậy, Trần VănNghĩa ngần người nói: “Có lẽ tâmtrạng của tổng giám đốc không tốt.”“lại sao?” Chuyện đứa bé,đáng lẽ không thể khiến PhóThắng Nam bị ảnh hường như vậy,bình thường đều là chuyện củaLâm Hạnh Nguyên.Thấy tôi mặt mũi đầy tò mònhìn anh ta, Trần Văn Nghĩa ho nhẹmột tiếng nói: “Chuyện của tổnggiám đốc tôi không rõ lắm.”Không thể nói chuyện vớingười này được.Chờ cả buổi, tôi mơ mơ màngmàng không biết sao lại ngủ mất,nghe thấy âm thanh mấy người rangoài, tôi mới gắng gượng ngồithẳng người dậy.Ba người từ phòng họp bướcra đồng thời nhìn tôi, lông mày anhtuấn của Trịnh Tuấn Anh hơinhướng, môi mỏng nhếch lên, nhìnTrần Văn Nghĩa một bên khôngbiết nói gì, Trần Văn Nghĩa nhìn tôimột cái sau đó ra ngoài.Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôimắt đen vừa thâm thúy vừa sâuthẳm, tôi luôn cảm thấy hình nhưanh đang nổi giận với tôi.Nhớ đến chuyện của việntrưởng Lâm, tôi vội vàng đứng lên,mờ miệng nói: “Tổng giám đốc, tôibằng lòng gánh chịu toàn bộ tổnthất tôi đã gây ra cho công ty trongmấy ngày nay.”Anh nhíu mày, không lêntiếng, ngược lại là Kiều Cảnh Thầnxem náo nhiệt bên cạnh mở miệngnói: “Cô Thẩm giỏi đấy. Dự án mấytrăm tỷ, hai ngày nay cô đã khiếnchồng mình thiệt hại mấy chục tỷ,ra tay hào phóng đó.”Lời này, rõ ràng là châm chọc.Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy mặtanh âm trầm, cũng không mờmiệng, nhìn Kiểu Cảnh Thần nói:“Nhà của tổng giám đốc Kiều ở bờ biển à”Trịnh Tuấn Anh phì cười, haitay anh ta đút túi quần, đôi mắttrong trẻo nhìn xem, giống nhưkhông liên quan gì tới anh ta.Kiểu Cảnh Thần nhìn thoángqua anh ta, gương mặt tuấn tú trầmxuống, nhìn tôi nói: “Thẩm XuânHinh cô có thân phận gì mà nóichuyện với tôi như vậy?”Tôi thật sự không muốn đôi covới Kiều Cảnh Thần, vốn dĩ anh tađã chướng mắt tôi, cảm thấy tôichắn đường Phó Thắng Nam vàLâm Hạnh Nguyên, vì vậy luônkhông nói lời gì tốt lành với tôi.Dù sao đều là người quen,nhìn anh ta, tôi không nể nang gì,nói thẳng: “Tổng giám đốc Kiều làhoàng đế ba ngàn năm trướcxuyên không tới đây hả? Chỉ sợngười xứng nói chuyện với anhcũng chỉ có đám tượng lính, ngựatrong mấy lăng mộ hoàng đế màthôi, dù sao, bọn họ mới là ngườicùng một thời đại với anh, cóchung chủ đề.”Nghe được ý trong lời nói củatôi, Kiều Cảnh Thần giận tới mứcđỏ mặt tía tai, không biết giữ mồmgiữ miệng nói: “Cho dù là ngườichết cũng có tư cách hơn cô, côđúng là người phụ nữ lòng dạ độcác, cả máu mủ trong bụng mìnhcũng cam lòng giày xéo.”“Cảnh Thần!” Trịnh Tuấn Anhmờ miệng, nhíu mày ngắt lời KiềuCảnh Thần, mở miệng nói: “ThắngNam và giám đốc Thẩm còn cóviệc cần bàn, tớ đặt nhà hàng rồi,chúng ta đến đó chỗ bọn họ trước đi.”Dừng một chút, Trịnh TuấnAnh nhìn về phía tôi nói: “Chắcgiám đốc Thầm cũng chưa ăn trưa,lát nữa cô và Thắng Nam cùng tới đi.”Tôi định há miệng từ chối, anhta đã kéo Kiều Cảnh Thần ra ngoài.Trong văn phòng trống rỗngchỉ còn lại tôi và Phó Thắng Nam,không biết anh định xử lý việc củaviện trường Lâm như thế nào, tôichủ động mở miệng nói: “Chuyệncủa viện trưởng Lâm là trách nhiệmcủa em, sau khi phá thai em luôn ởnhà tĩnh dưỡng, tập trung vào việcđó, quên mất việc của viện trườngThấy anh âm trầm không mởmiệng, tôi tiếp tục nói: “Em biết sailầm lần này đã tạo cho công tykhông ít tổn thất, em sẽ chủ động từ…Các bạn đang đọc truyện tại truyen.one