Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 31
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 31: Mâu thuẫn bắt đầuTrong lúc nhất thời tôi khôngnhịn được, “Ọe” một tiếng nôn ra,chạy tới nhà vệ sinh, nôn hết toànbộ những thứ vừa ăn, dạ dày càngkhó chịu hơn.“Không ngon à?” Sau lưngtruyền tới giọng nói rét căm căm,tôi sững sờ, quay đầu nhìn PhóThắng Nam đứng ở cửa.Tôi vội vàng lắc đầu nói:“Không phải, có thể do em đã đóibụng cả ngày, bây gið tự nhiên ăngì đó, dạ dày không chịu được nênmới buồn nôn.Anh đỡ tôi dậy, kéo tôi lên lầuhai, tôi có hơi ngơ ngác.“Sao thế?”Anh cởi âu phục trên người ra,sau đó đổi sang một bộ quần áobình thường, nhìn tôi nói: “Thayquần áo, muốn ăn gì chúng ta rangoài ăn.”Tôi sững sờ, vội vàng mờmiệng nói: “Em không đói bụng, rangoài cũng ăn không vào, emkhông đi đâu.”Nhưng, hình như lời tôi nóikhông có tác dụng gì, anh nhìn tôi,không hề cho tôi từ chối mà nói:“Tôi chờ cô ở bên ngoài.”Nói thật, tôi thật sự không đóibụng, nhưng… Suy nghĩ một chút,cuối cùng tôi vẫn thay đồ, cùnganh ra ngoài.Thành phố Giang Ninh vào lúcbảy tám giờ tối tiếng người ồn ào,vô cùng náo nhiệt, Phó Thắng Namlái xe, liếc mắt nhìn tôi một cái rồinói: “Muốn ăn gì?”Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Thanhđạm một xíu.”Có lẽ do đã tới thời điểm nônnghén nên tôi luôn cảm thấy rấtghét mùi tanh.Anh khẽ gật đầu, tôi nhìngương mặt anh tuấn dịu dàng củaanh, đột nhiên phát hiện, đây làngày ở chung hòa hợp nhất của tôivà Phó Thắng Nam từ khi kết hôntới nay.Có giây lát tôi đã tham lamnghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như vậythì thật tốt, một nhà ba ngườichúng tôi cứ như vậy mà yên bìnhsinh hoạt, hạnh phúc bao nhiêu.Xe dừng lại trước cửa quáncháo Bách Thảo, tôi xuống xe, trựctiếp vào quán tìm chỗ ngồi, có lẽdo buổi tối nên người tới khôngnhiều lắm.Tôi vừa ngồi xuống, nhân viênphục vụ đã đưa menu cho tôi, PhóThắng Nam đã ăn xong, khẩu vị tôilại không tốt lắm nên chỉ gọi mấymón ăn vặt và một phần cháo bí đỏ.Điều khiến tôi bất ngờ là saukhi Phó Thắng Nam đỗ xe, lúc đivào còn dẫn theo hai người, là LâmHạnh Nguyên và Kiều Cảnh Thần.Tình cðờ gặp? Hay là đã hẹn trước?Thấy tôi đã ngồi xuống, bangười Phó Thắng Nam di về phíatôi, nhìn thấy tôi, sắc mặt LâmHạnh Nguyên thay đổi, sau đókhông nói nhiều, vốn dĩ là bàn bốnngười, vì tôi ngồi xuống trước nênLâm Hạnh Nguyên nhanh chânhơn Phó Thắng Nam một bước, côta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôiđáng yêu nói: “Chị Thẩm, em ngồibên cạnh chị không sao chứ?”Tôi có thể nói có sao hả?Không thề. Vì vậy tôi im lặng.“Chọn món gì rồi?” Phó ThắngNam mờ miệng, nhận lấy menutrong tay nhân viên phục vụ, hỏi tôi.Tôi mờ miệng: “Mấy món ănvặt và một phần cháo.”Anh gật đầu, cúi đầu chọnmấy món, Kiều Cảnh Thần bĩu môinói: “Anh ba à, anh đừng gọi chotôi, tôi không thấy ngon miệng.”Phó Thắng Nam gật đầu, sauđó đưa menu cho nhân viên phụcvụ.Vì vậy ba người bắt đầu tròchuyện, chủ đề trò chuyện của bọnhọ tôi không chen vào được, dứtkhoát giữ im lặng.Nhân viên phục vụ bưng cháolên, là cháo bí đỏ, vừa đặt xuống thìPhó Thắng Nam đã rất tự nhiênkéo tới trước mặt Lâm HạnhNguyên, giọng nói trầm thấp cuốnhút: “Chọn cho em đó, ăn mộtchút, ấm dạ dày.”Mặt mày Lâm Hạnh Nguyêntràn đầy tươi cười: “Em biết anhThắng Nam hiểu em nhất mà, biếtem thích nhất là cháo bí đỏ.”Cảnh tượng ăn ý này khiến tôiđau đớn.Bởi vì được anh đặt trong lòng,được anh hiểu tỉ mỉ, tình yêu dịudàng đến tận xương tủy là vinhhạnh mà cả đời này tôi cũng khôngthể nhận được.“Chị Thẩm, chị chọn cháo gìvậy? Hay là chúng ta ăn chungnhé, cháo bí đỏ của quán bọn họrất ngon, trước kia anh Thắng Namthường xuyên dẫn em tới.” Vừa nóichuyện, Lâm Hạnh Nguyên vừađặt cháo trước mặt tôi.Tôi lắc đầu, đầy cháo trờ về,cười nói: “Tôi cũng chọn, chờ thêmlát nữa là được rồi.”Thấy vậy, cô ta cũng khôngnhiều lời, tiếp tục trò chuyện chủđề mà tôi không xen vào được vớihai người đàn ông.Chẳng bao lâu, đồ ăn và cháođều lên đủ một lượt, thấy tôi cũngchọn cháo bí đỏ, Lâm HạnhNguyên cười cực kỳ ngây thơ nói:“Chị Thẩm, chị cũng thích cháo bíđỏ à, em lén nói cho chị biết nhé,cháo anh Thắng Nam nấu ngonlắm đấy”Nói xong, cả người cô ta kềsát vào tôi, đầu ghé bên tai tôi, tôikhông thích người ta dựa vào mìnhquá gần, nhíu mày hơi nhích người.“Ôi chao.” Đột nhiên, bát cháobí đỏ đã ăn vài miếng trước mặt tôi,chẳng biết tại sao lại đồ hết lênngười tôi, vương vãi khắp nơi.Vì bị bỏng nên tôi đứng dậytheo bản năng, không ngờ rằng vaphải Lâm Hạnh Nguyên kề sátmình, cô ta đau tới mức kêu lênmột tiếng.Tôi không kịp xin lỗi, thò taylấy khăn giấy lau cháo trên đùi, lúcra ngoài bị Phó Thắng Nam giục,cho nên tôi chỉ mặc một bộ váyliền, quần áo mỏng manh, da bịnóng đỏ hơn phân nửa.Lau cháo trên người gần xong,tôi quay đầu lại mới thấy PhóThắng Nam đang cúi đầu, cần thậnlau máu mũi cho Lâm HạnhNguyên.Có lẽ là vừa nãy tôi đứng dậyquá nhanh, đập vào mũi Lâm HạnhNguyên, cho nên…Kiều Cảnh Thần lấy khăn giấytới, đưa cho Phó Thắng Nam, nhìntôi nhíu mày, giận dữ nói: “CôThẩm ra ngoài không bao giờmang mắt theo hả?”Tôi sửng sốt, trong lúc nhấtthời không biết nên nói gì.Nhìn ánh mắt sưng đỏ củaLâm Hạnh Nguyên, cùng máu mũiđã được giải quyết gần như xong,tôi dẫn chua xót trong lòng, mờmiệng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô.”Cháo bí đỏ vừa nãy, tôi cănbản không đụng phải, ngoại trừLâm Hạnh Nguyên dựa vào tôi gầnnhất, tôi không thể nghĩ ra còn cóai nhàm chán như vậy đầy cháo vềphía tôi.“Không sao đâu, chị Thẩm, lầnsau chị cần thận một chút.” LâmHạnh Nguyên nói xong, đỏ mắtnhìn Phó Thắng Nam nói: “AnhThắng Nam, cháo đổ rồi, em cũngkhông muốn ăn nữa, anh ra ngoàiđi dạo với em được không?”Phó Thắng Nam nhíu mày,nhìn mấy món ăn vặt chưa độngvào miếng nào trên bàn, nói: “Ănchút gì rồi đi.”Vì vậy, trong trận chiến khôngtiếng động này, căn bản không aichú ý tới tôi đã bị bỏng, thậm chíkhông ai phát hiện ra cháo đã đồlên người tôi.Tôi đứng một bên, đột nhiêncảm thấy mình vừa dư thừa vừabuồn cười.“Em đi trước.” Vứt xuống mộtcâu, tôi xoay người rời khỏi quán,ngực như bị lưỡi dao lạnh lẽo trongngày đông đâm vào, không rút rađược, đau đớn không thôi.Thượng đế thật không côngbằng, lúc ông ấy tặng quà, có vàicô gái được tặng kẹo, niềm vui, sựthành toàn, mà có vài cô gái lạiđược tặng đau khổ và tra tấn.“Thẩm Xuân Hinh” Sau lưngtruyền tới giọng nói trầm thấp giậndữ, tôi quay đầu lại, Phó ThắngNam đã ra ngoài theo.Nhìn tôi, anh nhíu mày, mơ hồtức giận nhưng nhẫn nhịn nói: “Côđang làm gì vậy?”Làm gì? Anh đang trách cứ tôiư? Trách tôi đụng phải Lâm HạnhNguyên à?“Em không ăn nổi, muốn trởvề” Trong lòng tôi khó chịu, tôikhông muốn nói quá nhiều, sợ bảnthân mình sẽ không chịu đựngđược bùng phát ấm ức của bảnthân.Anh đi về phía tôi, sắc mặtcũng không tốt: “Thẩm Xuân Hinh,đây là giáo dưỡng của cô ư?”Cổ tay bị anh níu lại, tôi ngướcmắt nhìn anh, đập vào mắt làgương mặt âm trầm lạnh như băngcủa anh, bốn mắt giao nhau, độtnhiên mặt mày tôi cong cong nở nụcười: “Giáo dưỡng? Phó ThắngNam, thứ anh gọi là giáo dưỡng làcái gì? Một người đã có vợ lại quantâm một người phụ nữ khác trướcmặt vợ mình, hoàn toàn không đề ýđến cảm giác của vợ?”Đọc full tại truyen.one
Chương 31: Mâu thuẫn bắt đầu
Trong lúc nhất thời tôi không
nhịn được, “Ọe” một tiếng nôn ra,
chạy tới nhà vệ sinh, nôn hết toàn
bộ những thứ vừa ăn, dạ dày càng
khó chịu hơn.
“Không ngon à?” Sau lưng
truyền tới giọng nói rét căm căm,
tôi sững sờ, quay đầu nhìn Phó
Thắng Nam đứng ở cửa.
Tôi vội vàng lắc đầu nói:
“Không phải, có thể do em đã đói
bụng cả ngày, bây gið tự nhiên ăn
gì đó, dạ dày không chịu được nên
mới buồn nôn.
Anh đỡ tôi dậy, kéo tôi lên lầu
hai, tôi có hơi ngơ ngác.
“Sao thế?”
Anh cởi âu phục trên người ra,
sau đó đổi sang một bộ quần áo
bình thường, nhìn tôi nói: “Thay
quần áo, muốn ăn gì chúng ta ra
ngoài ăn.”
Tôi sững sờ, vội vàng mờ
miệng nói: “Em không đói bụng, ra
ngoài cũng ăn không vào, em
không đi đâu.”
Nhưng, hình như lời tôi nói
không có tác dụng gì, anh nhìn tôi,
không hề cho tôi từ chối mà nói:
“Tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Nói thật, tôi thật sự không đói
bụng, nhưng… Suy nghĩ một chút,
cuối cùng tôi vẫn thay đồ, cùng
anh ra ngoài.
Thành phố Giang Ninh vào lúc
bảy tám giờ tối tiếng người ồn ào,
vô cùng náo nhiệt, Phó Thắng Nam
lái xe, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi
nói: “Muốn ăn gì?”
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Thanh
đạm một xíu.”
Có lẽ do đã tới thời điểm nôn
nghén nên tôi luôn cảm thấy rất
ghét mùi tanh.
Anh khẽ gật đầu, tôi nhìn
gương mặt anh tuấn dịu dàng của
anh, đột nhiên phát hiện, đây là
ngày ở chung hòa hợp nhất của tôi
và Phó Thắng Nam từ khi kết hôn
tới nay.
Có giây lát tôi đã tham lam
nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như vậy
thì thật tốt, một nhà ba người
chúng tôi cứ như vậy mà yên bình
sinh hoạt, hạnh phúc bao nhiêu.
Xe dừng lại trước cửa quán
cháo Bách Thảo, tôi xuống xe, trực
tiếp vào quán tìm chỗ ngồi, có lẽ
do buổi tối nên người tới không
nhiều lắm.
Tôi vừa ngồi xuống, nhân viên
phục vụ đã đưa menu cho tôi, Phó
Thắng Nam đã ăn xong, khẩu vị tôi
lại không tốt lắm nên chỉ gọi mấy
món ăn vặt và một phần cháo bí đỏ.
Điều khiến tôi bất ngờ là sau
khi Phó Thắng Nam đỗ xe, lúc đi
vào còn dẫn theo hai người, là Lâm
Hạnh Nguyên và Kiều Cảnh Thần.
Tình cðờ gặp? Hay là đã hẹn trước?
Thấy tôi đã ngồi xuống, ba
người Phó Thắng Nam di về phía
tôi, nhìn thấy tôi, sắc mặt Lâm
Hạnh Nguyên thay đổi, sau đó
không nói nhiều, vốn dĩ là bàn bốn
người, vì tôi ngồi xuống trước nên
Lâm Hạnh Nguyên nhanh chân
hơn Phó Thắng Nam một bước, cô
ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi
đáng yêu nói: “Chị Thẩm, em ngồi
bên cạnh chị không sao chứ?”
Tôi có thể nói có sao hả?
Không thề. Vì vậy tôi im lặng.
“Chọn món gì rồi?” Phó Thắng
Nam mờ miệng, nhận lấy menu
trong tay nhân viên phục vụ, hỏi tôi.
Tôi mờ miệng: “Mấy món ăn
vặt và một phần cháo.”
Anh gật đầu, cúi đầu chọn
mấy món, Kiều Cảnh Thần bĩu môi
nói: “Anh ba à, anh đừng gọi cho
tôi, tôi không thấy ngon miệng.”
Phó Thắng Nam gật đầu, sau
đó đưa menu cho nhân viên phục
vụ.
Vì vậy ba người bắt đầu trò
chuyện, chủ đề trò chuyện của bọn
họ tôi không chen vào được, dứt
khoát giữ im lặng.
Nhân viên phục vụ bưng cháo
lên, là cháo bí đỏ, vừa đặt xuống thì
Phó Thắng Nam đã rất tự nhiên
kéo tới trước mặt Lâm Hạnh
Nguyên, giọng nói trầm thấp cuốn
hút: “Chọn cho em đó, ăn một
chút, ấm dạ dày.”
Mặt mày Lâm Hạnh Nguyên
tràn đầy tươi cười: “Em biết anh
Thắng Nam hiểu em nhất mà, biết
em thích nhất là cháo bí đỏ.”
Cảnh tượng ăn ý này khiến tôi
đau đớn.
Bởi vì được anh đặt trong lòng,
được anh hiểu tỉ mỉ, tình yêu dịu
dàng đến tận xương tủy là vinh
hạnh mà cả đời này tôi cũng không
thể nhận được.
“Chị Thẩm, chị chọn cháo gì
vậy? Hay là chúng ta ăn chung
nhé, cháo bí đỏ của quán bọn họ
rất ngon, trước kia anh Thắng Nam
thường xuyên dẫn em tới.” Vừa nói
chuyện, Lâm Hạnh Nguyên vừa
đặt cháo trước mặt tôi.
Tôi lắc đầu, đầy cháo trờ về,
cười nói: “Tôi cũng chọn, chờ thêm
lát nữa là được rồi.”
Thấy vậy, cô ta cũng không
nhiều lời, tiếp tục trò chuyện chủ
đề mà tôi không xen vào được với
hai người đàn ông.
Chẳng bao lâu, đồ ăn và cháo
đều lên đủ một lượt, thấy tôi cũng
chọn cháo bí đỏ, Lâm Hạnh
Nguyên cười cực kỳ ngây thơ nói:
“Chị Thẩm, chị cũng thích cháo bí
đỏ à, em lén nói cho chị biết nhé,
cháo anh Thắng Nam nấu ngon
lắm đấy”
Nói xong, cả người cô ta kề
sát vào tôi, đầu ghé bên tai tôi, tôi
không thích người ta dựa vào mình
quá gần, nhíu mày hơi nhích người.
“Ôi chao.” Đột nhiên, bát cháo
bí đỏ đã ăn vài miếng trước mặt tôi,
chẳng biết tại sao lại đồ hết lên
người tôi, vương vãi khắp nơi.
Vì bị bỏng nên tôi đứng dậy
theo bản năng, không ngờ rằng va
phải Lâm Hạnh Nguyên kề sát
mình, cô ta đau tới mức kêu lên
một tiếng.
Tôi không kịp xin lỗi, thò tay
lấy khăn giấy lau cháo trên đùi, lúc
ra ngoài bị Phó Thắng Nam giục,
cho nên tôi chỉ mặc một bộ váy
liền, quần áo mỏng manh, da bị
nóng đỏ hơn phân nửa.
Lau cháo trên người gần xong,
tôi quay đầu lại mới thấy Phó
Thắng Nam đang cúi đầu, cần thận
lau máu mũi cho Lâm Hạnh
Nguyên.
Có lẽ là vừa nãy tôi đứng dậy
quá nhanh, đập vào mũi Lâm Hạnh
Nguyên, cho nên…
Kiều Cảnh Thần lấy khăn giấy
tới, đưa cho Phó Thắng Nam, nhìn
tôi nhíu mày, giận dữ nói: “Cô
Thẩm ra ngoài không bao giờ
mang mắt theo hả?”
Tôi sửng sốt, trong lúc nhất
thời không biết nên nói gì.
Nhìn ánh mắt sưng đỏ của
Lâm Hạnh Nguyên, cùng máu mũi
đã được giải quyết gần như xong,
tôi dẫn chua xót trong lòng, mờ
miệng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô.”
Cháo bí đỏ vừa nãy, tôi căn
bản không đụng phải, ngoại trừ
Lâm Hạnh Nguyên dựa vào tôi gần
nhất, tôi không thể nghĩ ra còn có
ai nhàm chán như vậy đầy cháo về
phía tôi.
“Không sao đâu, chị Thẩm, lần
sau chị cần thận một chút.” Lâm
Hạnh Nguyên nói xong, đỏ mắt
nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh
Thắng Nam, cháo đổ rồi, em cũng
không muốn ăn nữa, anh ra ngoài
đi dạo với em được không?”
Phó Thắng Nam nhíu mày,
nhìn mấy món ăn vặt chưa động
vào miếng nào trên bàn, nói: “Ăn
chút gì rồi đi.”
Vì vậy, trong trận chiến không
tiếng động này, căn bản không ai
chú ý tới tôi đã bị bỏng, thậm chí
không ai phát hiện ra cháo đã đồ
lên người tôi.
Tôi đứng một bên, đột nhiên
cảm thấy mình vừa dư thừa vừa
buồn cười.
“Em đi trước.” Vứt xuống một
câu, tôi xoay người rời khỏi quán,
ngực như bị lưỡi dao lạnh lẽo trong
ngày đông đâm vào, không rút ra
được, đau đớn không thôi.
Thượng đế thật không công
bằng, lúc ông ấy tặng quà, có vài
cô gái được tặng kẹo, niềm vui, sự
thành toàn, mà có vài cô gái lại
được tặng đau khổ và tra tấn.
“Thẩm Xuân Hinh” Sau lưng
truyền tới giọng nói trầm thấp giận
dữ, tôi quay đầu lại, Phó Thắng
Nam đã ra ngoài theo.
Nhìn tôi, anh nhíu mày, mơ hồ
tức giận nhưng nhẫn nhịn nói: “Cô
đang làm gì vậy?”
Làm gì? Anh đang trách cứ tôi
ư? Trách tôi đụng phải Lâm Hạnh
Nguyên à?
“Em không ăn nổi, muốn trở
về” Trong lòng tôi khó chịu, tôi
không muốn nói quá nhiều, sợ bản
thân mình sẽ không chịu đựng
được bùng phát ấm ức của bản
thân.
Anh đi về phía tôi, sắc mặt
cũng không tốt: “Thẩm Xuân Hinh,
đây là giáo dưỡng của cô ư?”
Cổ tay bị anh níu lại, tôi ngước
mắt nhìn anh, đập vào mắt là
gương mặt âm trầm lạnh như băng
của anh, bốn mắt giao nhau, đột
nhiên mặt mày tôi cong cong nở nụ
cười: “Giáo dưỡng? Phó Thắng
Nam, thứ anh gọi là giáo dưỡng là
cái gì? Một người đã có vợ lại quan
tâm một người phụ nữ khác trước
mặt vợ mình, hoàn toàn không đề ý
đến cảm giác của vợ?”
Đọc full tại truyen.one
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 31: Mâu thuẫn bắt đầuTrong lúc nhất thời tôi khôngnhịn được, “Ọe” một tiếng nôn ra,chạy tới nhà vệ sinh, nôn hết toànbộ những thứ vừa ăn, dạ dày càngkhó chịu hơn.“Không ngon à?” Sau lưngtruyền tới giọng nói rét căm căm,tôi sững sờ, quay đầu nhìn PhóThắng Nam đứng ở cửa.Tôi vội vàng lắc đầu nói:“Không phải, có thể do em đã đóibụng cả ngày, bây gið tự nhiên ăngì đó, dạ dày không chịu được nênmới buồn nôn.Anh đỡ tôi dậy, kéo tôi lên lầuhai, tôi có hơi ngơ ngác.“Sao thế?”Anh cởi âu phục trên người ra,sau đó đổi sang một bộ quần áobình thường, nhìn tôi nói: “Thayquần áo, muốn ăn gì chúng ta rangoài ăn.”Tôi sững sờ, vội vàng mờmiệng nói: “Em không đói bụng, rangoài cũng ăn không vào, emkhông đi đâu.”Nhưng, hình như lời tôi nóikhông có tác dụng gì, anh nhìn tôi,không hề cho tôi từ chối mà nói:“Tôi chờ cô ở bên ngoài.”Nói thật, tôi thật sự không đóibụng, nhưng… Suy nghĩ một chút,cuối cùng tôi vẫn thay đồ, cùnganh ra ngoài.Thành phố Giang Ninh vào lúcbảy tám giờ tối tiếng người ồn ào,vô cùng náo nhiệt, Phó Thắng Namlái xe, liếc mắt nhìn tôi một cái rồinói: “Muốn ăn gì?”Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Thanhđạm một xíu.”Có lẽ do đã tới thời điểm nônnghén nên tôi luôn cảm thấy rấtghét mùi tanh.Anh khẽ gật đầu, tôi nhìngương mặt anh tuấn dịu dàng củaanh, đột nhiên phát hiện, đây làngày ở chung hòa hợp nhất của tôivà Phó Thắng Nam từ khi kết hôntới nay.Có giây lát tôi đã tham lamnghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như vậythì thật tốt, một nhà ba ngườichúng tôi cứ như vậy mà yên bìnhsinh hoạt, hạnh phúc bao nhiêu.Xe dừng lại trước cửa quáncháo Bách Thảo, tôi xuống xe, trựctiếp vào quán tìm chỗ ngồi, có lẽdo buổi tối nên người tới khôngnhiều lắm.Tôi vừa ngồi xuống, nhân viênphục vụ đã đưa menu cho tôi, PhóThắng Nam đã ăn xong, khẩu vị tôilại không tốt lắm nên chỉ gọi mấymón ăn vặt và một phần cháo bí đỏ.Điều khiến tôi bất ngờ là saukhi Phó Thắng Nam đỗ xe, lúc đivào còn dẫn theo hai người, là LâmHạnh Nguyên và Kiều Cảnh Thần.Tình cðờ gặp? Hay là đã hẹn trước?Thấy tôi đã ngồi xuống, bangười Phó Thắng Nam di về phíatôi, nhìn thấy tôi, sắc mặt LâmHạnh Nguyên thay đổi, sau đókhông nói nhiều, vốn dĩ là bàn bốnngười, vì tôi ngồi xuống trước nênLâm Hạnh Nguyên nhanh chânhơn Phó Thắng Nam một bước, côta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôiđáng yêu nói: “Chị Thẩm, em ngồibên cạnh chị không sao chứ?”Tôi có thể nói có sao hả?Không thề. Vì vậy tôi im lặng.“Chọn món gì rồi?” Phó ThắngNam mờ miệng, nhận lấy menutrong tay nhân viên phục vụ, hỏi tôi.Tôi mờ miệng: “Mấy món ănvặt và một phần cháo.”Anh gật đầu, cúi đầu chọnmấy món, Kiều Cảnh Thần bĩu môinói: “Anh ba à, anh đừng gọi chotôi, tôi không thấy ngon miệng.”Phó Thắng Nam gật đầu, sauđó đưa menu cho nhân viên phụcvụ.Vì vậy ba người bắt đầu tròchuyện, chủ đề trò chuyện của bọnhọ tôi không chen vào được, dứtkhoát giữ im lặng.Nhân viên phục vụ bưng cháolên, là cháo bí đỏ, vừa đặt xuống thìPhó Thắng Nam đã rất tự nhiênkéo tới trước mặt Lâm HạnhNguyên, giọng nói trầm thấp cuốnhút: “Chọn cho em đó, ăn mộtchút, ấm dạ dày.”Mặt mày Lâm Hạnh Nguyêntràn đầy tươi cười: “Em biết anhThắng Nam hiểu em nhất mà, biếtem thích nhất là cháo bí đỏ.”Cảnh tượng ăn ý này khiến tôiđau đớn.Bởi vì được anh đặt trong lòng,được anh hiểu tỉ mỉ, tình yêu dịudàng đến tận xương tủy là vinhhạnh mà cả đời này tôi cũng khôngthể nhận được.“Chị Thẩm, chị chọn cháo gìvậy? Hay là chúng ta ăn chungnhé, cháo bí đỏ của quán bọn họrất ngon, trước kia anh Thắng Namthường xuyên dẫn em tới.” Vừa nóichuyện, Lâm Hạnh Nguyên vừađặt cháo trước mặt tôi.Tôi lắc đầu, đầy cháo trờ về,cười nói: “Tôi cũng chọn, chờ thêmlát nữa là được rồi.”Thấy vậy, cô ta cũng khôngnhiều lời, tiếp tục trò chuyện chủđề mà tôi không xen vào được vớihai người đàn ông.Chẳng bao lâu, đồ ăn và cháođều lên đủ một lượt, thấy tôi cũngchọn cháo bí đỏ, Lâm HạnhNguyên cười cực kỳ ngây thơ nói:“Chị Thẩm, chị cũng thích cháo bíđỏ à, em lén nói cho chị biết nhé,cháo anh Thắng Nam nấu ngonlắm đấy”Nói xong, cả người cô ta kềsát vào tôi, đầu ghé bên tai tôi, tôikhông thích người ta dựa vào mìnhquá gần, nhíu mày hơi nhích người.“Ôi chao.” Đột nhiên, bát cháobí đỏ đã ăn vài miếng trước mặt tôi,chẳng biết tại sao lại đồ hết lênngười tôi, vương vãi khắp nơi.Vì bị bỏng nên tôi đứng dậytheo bản năng, không ngờ rằng vaphải Lâm Hạnh Nguyên kề sátmình, cô ta đau tới mức kêu lênmột tiếng.Tôi không kịp xin lỗi, thò taylấy khăn giấy lau cháo trên đùi, lúcra ngoài bị Phó Thắng Nam giục,cho nên tôi chỉ mặc một bộ váyliền, quần áo mỏng manh, da bịnóng đỏ hơn phân nửa.Lau cháo trên người gần xong,tôi quay đầu lại mới thấy PhóThắng Nam đang cúi đầu, cần thậnlau máu mũi cho Lâm HạnhNguyên.Có lẽ là vừa nãy tôi đứng dậyquá nhanh, đập vào mũi Lâm HạnhNguyên, cho nên…Kiều Cảnh Thần lấy khăn giấytới, đưa cho Phó Thắng Nam, nhìntôi nhíu mày, giận dữ nói: “CôThẩm ra ngoài không bao giờmang mắt theo hả?”Tôi sửng sốt, trong lúc nhấtthời không biết nên nói gì.Nhìn ánh mắt sưng đỏ củaLâm Hạnh Nguyên, cùng máu mũiđã được giải quyết gần như xong,tôi dẫn chua xót trong lòng, mờmiệng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô.”Cháo bí đỏ vừa nãy, tôi cănbản không đụng phải, ngoại trừLâm Hạnh Nguyên dựa vào tôi gầnnhất, tôi không thể nghĩ ra còn cóai nhàm chán như vậy đầy cháo vềphía tôi.“Không sao đâu, chị Thẩm, lầnsau chị cần thận một chút.” LâmHạnh Nguyên nói xong, đỏ mắtnhìn Phó Thắng Nam nói: “AnhThắng Nam, cháo đổ rồi, em cũngkhông muốn ăn nữa, anh ra ngoàiđi dạo với em được không?”Phó Thắng Nam nhíu mày,nhìn mấy món ăn vặt chưa độngvào miếng nào trên bàn, nói: “Ănchút gì rồi đi.”Vì vậy, trong trận chiến khôngtiếng động này, căn bản không aichú ý tới tôi đã bị bỏng, thậm chíkhông ai phát hiện ra cháo đã đồlên người tôi.Tôi đứng một bên, đột nhiêncảm thấy mình vừa dư thừa vừabuồn cười.“Em đi trước.” Vứt xuống mộtcâu, tôi xoay người rời khỏi quán,ngực như bị lưỡi dao lạnh lẽo trongngày đông đâm vào, không rút rađược, đau đớn không thôi.Thượng đế thật không côngbằng, lúc ông ấy tặng quà, có vàicô gái được tặng kẹo, niềm vui, sựthành toàn, mà có vài cô gái lạiđược tặng đau khổ và tra tấn.“Thẩm Xuân Hinh” Sau lưngtruyền tới giọng nói trầm thấp giậndữ, tôi quay đầu lại, Phó ThắngNam đã ra ngoài theo.Nhìn tôi, anh nhíu mày, mơ hồtức giận nhưng nhẫn nhịn nói: “Côđang làm gì vậy?”Làm gì? Anh đang trách cứ tôiư? Trách tôi đụng phải Lâm HạnhNguyên à?“Em không ăn nổi, muốn trởvề” Trong lòng tôi khó chịu, tôikhông muốn nói quá nhiều, sợ bảnthân mình sẽ không chịu đựngđược bùng phát ấm ức của bảnthân.Anh đi về phía tôi, sắc mặtcũng không tốt: “Thẩm Xuân Hinh,đây là giáo dưỡng của cô ư?”Cổ tay bị anh níu lại, tôi ngướcmắt nhìn anh, đập vào mắt làgương mặt âm trầm lạnh như băngcủa anh, bốn mắt giao nhau, độtnhiên mặt mày tôi cong cong nở nụcười: “Giáo dưỡng? Phó ThắngNam, thứ anh gọi là giáo dưỡng làcái gì? Một người đã có vợ lại quantâm một người phụ nữ khác trướcmặt vợ mình, hoàn toàn không đề ýđến cảm giác của vợ?”Đọc full tại truyen.one