Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 33

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 33: Xấu hồ đối diệnKề tới đây, đột nhiên anh dừnglại, tôi không nhịn được tò mò tronglòng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sauđó thì sao?“ Bởi vì vừa khóc nêngiọng cực kỳ khàn.Thấy tôi chủ động hỏi, khóemiệng anh hơi nhếch lên, lộ ra chútý cười, nhẹ nhàng đặt lên trán tôimột nụ hôn.Anh tiếp tục kể: “Sau đó tôi vàông nội một mạch trốn về nước, vìchạy nạn nên rất chật vật, trênđường đi chúng tôi gặp được mộtcặp anh em, bọn họ từ thủ đô đếnbiên giới để làm ăn. Trên đườngchạy nạn, tất cả tiền bạc và giấychứng nhận của tôi và ông cơ bảnđã mất sạch, vì vậy chỉ có thể vaytiền cặp anh em này để về nước,nhưng không ngờ rằng đám dânliều mạng kia lại đi theo chúng tôi,sau đó còn liên lụy đến cặp anh em ấy”Tôi nhìn anh hỏi: “Là LâmHạnh Nguyên và anh trai cô ấy à?”Anh gật đầu: “Lúc đó Lâm TríLân bị thương ở tim, tôi đưa cậu ấyvề nước điều trị mấy ngày, vốn dĩcó thể trị khỏi, sau đó xảy ra vàichuyện, sau khi cậu ấy đi đã giaoHạnh Nguyên cho tôi chăm sóc.”“Anh em bọn họ cứu hai người,tại sao ông nội không đồng ýchuyện của anh với Lâm HạnhNguyên?” Theo lý thuyết, ông nộicó thể đồng ý cho tôi và PhóThắng Nam, tại sao không đồng ýLâm Hạnh Nguyên? Dù sao cô taxuất hiện sớm, hơn nữa anh em côta còn cứu bọn họ?Thấy tôi trợn tròn mắt nhìnmình, anh đột nhiên cười hỏi:“Không khó chịu nữa à?”Đây là lần đầu tiên anh cườivới tôi, dịu dàng trong trẻo, khôngcó lạnh lùng thô bạo, chỉ có vui vẻ.Tôi ngần người, trong chốc láthơi lúng túng, giãy khỏi ngực anhnói: “Anh vẫn chưa trả lời em.”“Những chuyện đó khôngquan trọng nữa, muộn rồi, chúng tanên đi ngủ.” Vừa nói, anh vừa kéotôi vào ngực, đặt tay tôi lên ngườianh, giọng nói khàn khàn trầmthấp: “Thẩm Xuân Hinh, đốt lửa,cũng nên dập.”Tôi lập tức mờ to mắt nhìn,không thể tin nhìn anh, mặt xấu hồđến đỏ bừng, tên này.“Em vẫn chưa bình phục.” Tôimờ miệng, giọng nói nhỏ như muỗi.Hơi thờ anh có chút nặng nề.Đêm nay, tôi xấu hổ đối diệnvới… Giằng co cả đêm, cho đếnnửa đêm mới kết thúc, anh ôm tôitắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm tôi ngủSay.Sáng sớm, ánh nắng xuyênqua khe hờ của cửa sổ sát đấtchiếu vào phòng, điểm sáng loanglổ rơi đầy đất, lốm đa lốm đốm nhưánh nến.Tối qua ngủ quá muộn, PhóThắng Nam có việc phải tới côngty trước, tôi lề mề cả buổi mới từtrên giường ngồi dậy, nhìn phòngngủ lộn xộn không chịu nổi, cònmớ hồ lộ ra hơi thờ mờ ám tối qua.Từng cảnh tối qua bất giáchiện lên trong đầu, khiến người talúng túng.Tôi không hề biết, Phó ThắngNam còn có một mặt như vậy.Hôm nay phải tới công ty, chờtôi sửa soạn xong đã gần mười giờrồi, không kịp ăn sáng, tôi trực tiếplái xe tới công ty.Đỗ xe trong gara, lúc vàothang máy thì xui xẻo gặp phảiKiều Cảnh Thần, trong tay anh tavà thư ký đều ôm một xấp tài liệu,thấy tôi, anh ta khinh thường cườilạnh.Kiều Cảnh Thần châm chọcnói: “Giám đốc Thẩm còn chưangồi lên vị trí CEO mà đã bắt đầura vẻ tổng giám đốc rồi, tập đoànPhó Thiên sắp đồi thành tập đoànThầm Thiên hả?”Tập đoàn Phó Thiên vốn lậpnghiệp từ bất động sản, mấy nămnay mới mắt đầu lấn sang nhữngthị trường khác. Vốn dĩ Kiều CảnhThần cũng điều hành công ty củariêng mình, nhưng vì muốn đưa tậpđoàn Phó Thiên lên sàn chứngkhoán cần tài chính chèo chống,cho nên tập đoàn Kiều Dương vàtập đoàn Phó Thiên đã sáp nhập.Kiều Cảnh Thần là cổ đông lạiquản lý công ty, tuy rằng tôi cũnglà cổ đông, nhưng không có baonhiêu cổ phần công ty, hơn nữa sốcổ phần này là do ông cụ Phó đểlại, mặc dù dưới danh nghĩa của tôi,nhưng quyền sử dụng cơ bản đềunằm trong tay Phó Thắng Nam.Không phải ngay từ đầu tôi đãngồi vị trí giám đốc này, là trong hainăm qua lần mò bò lên, đươngnhiên trong mắt người ngoài, tôi cóthân phận mợ chủ nhà họ Phó,muốn leo lên cũng không khó.Trong mắt Kiều Cảnh Thần, tôichỉ dựa vào Phó Thắng Nam nênmới có thể ngồi vào vị trí giám đốcnày, vì vậy anh ta cực kỳ chướngmắt tôi.Nhìn lướt qua tài liệu trong tayanh ta, là hồ sơ báo cáo về khoahọc kỹ thuật máy tính từ cấp dướicủa anh ta, xem ra gần đây lại cósản phẩm mới sắp tung ra thịtrường.“Tổng giám đốc Kiều nghiêmtrọng hóa vấn đề rồi, tập đoàn PhóThiên này vĩnh viễn là tập đoànPhó Thiên, một giám đốc nho nhỏnhư tôi chỉ khó chịu trong ngườinên xin nghỉ hai ngày mà thôi, cóthể khiến tổng giám đốc Kiều quantâm như vậy, Thầm Xuân Hinh tôithật sự cảm kích, nhưng tôi thấycông việc của tổng giám đốc Kiềurất bận rộn, vẫn nên quản tốtchuyện của mình thì hơn, tronglòng để ý nhiều chuyện, khó tránhkhỏi sẽ phạm sai lầm.”Trong thang máy chỉ có bangười chúng tôi, tôi không muốnđể ý anh ta, chỉ là dù sao thư kýcủa anh ta cũng ở đây, cứ cãi vã vớianh ta như vậy, tôi rất mất mặt.Thang máy mở ra, anh ta nuốtmấy lời châm chọc muốn nói lại,cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc tôi mộtcái rồi ra ngoài.Tôi trở lại phòng làm việc củamình, còn chưa ngồi xuống, HoàngNhược Vi đã tiến vào, nhìn tôi nói:“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốcPhó gọi cô tới phòng làm việc củaanh ấy một chuyến.”Mông tôi còn ngồi chưa nóng,sao Phó Thắng Nam biết tôi tớicông ty rồi?Dằn nghỉ ngờ trong lòngxuống, tôi gật đầu bảo: “Được, látnữa tôi lên.”Văn phòng của Phó ThắngNam.Cả một khu làm việc lớnkhông có bất kỳ ai, vừa trống trảivừa yên tĩnh, tôi bíu môi, hoàn cảnhthế này cũng chỉ có Phó ThắngNam ở được.Nhìn lướt qua một vòng, thấyTrần Văn Nghĩa đang ở trong vănphòng làm gì đó với máy tính, tôi đitới, gõ cửa phòng thư ký.Nghe thấy động tĩnh, anh tangước mắt lên nhìn, thấy là tôi, anhta hơi ngần người, nói: “Giám đốcThẩm, tổng giám đốc đang ởphòng làm việc của tổng giám đốcKiều, lát nữa sẽ quay lại.”Tôi gật đầu: “Anh làm việc tiếpđi.”Sau đó tôi tiến vào phòng làmviệc của Phó Thắng Nam, tìmquyền sách trên giá sách, ngồi ởkhu vực tiếp khách đọc. Từ khi dựán của viện trường Lâm hoànthành, xuất hiện một đống chuyệnnên công ty không tiếp tục sắp xếpdự án gì cho tôi.Lần này Phó Thắng Nam bảotôi lên, hơn phân nửa là để giaocông việc cho tôi trong khoảngthời gian tiếp theo.Nhưng nghĩ tới ý định của tôitrong khoảng thời gian này, tronglúc nhất thời tôi lại bắt đầu rối rắm,nếu Phó Thắng Nam vẫn lạnh lùngvới tôi thì hay rồi, có điều dạo gầnđây thái độ của anh thay đổi quánhiều, tôi bắt đầu do dự.Đi vào lúc này, rốt cuộc có ýnghĩa gì với tôi và đứa bé?“Anh ba, năm đó lúc Lâm TríLân ra đi anh đã nhận lời sẽ chămsóc cho Hạnh Nguyên thật tốt, bâygiờ anh làm vậy với Hạnh Nguyênđã từng cân nhắc nỗi lo của LâmTrí Lân về Hạnh Nguyên chưa?Hơn nữa, người phụ nữ Thẩm XuânHinh kia căn bản không hợp vớianh.” Giọng nói này nôn nóng vộivàng này, có thể nghe ra là KiềuCảnh Thần.Tôi không nghe lén, chỉ là bọnhọ vừa khéo đi tới, còn nói lớntiếng như vậy, cho dù tôi khôngmuốn nghe cũng không được.Phó Thắng Nam và Kiều CảnhThần tiến vào văn phòng, nhìn thấytôi, Phó Thắng Nam nhướng mày:“Đến đây từ bao giờ?”“Mới đến” Tôi trả lời anh, liếcmắt nhìn thoáng qua Kiểu CảnhThần, thấy vẻ mặt anh ta thảnnhiên.“Hai công ty dưới trướng HạVỹ vừa tung ra thị trường sản phẩmmới trong tháng này, cô đi xem thử,ngoài ra để ý hướng đi của HoàngHiên.” Lời này là Phó Thắng Namnói với tôi, anh đưa văn kiện trênbàn trong văn phòng cho tôi, tiếptục nói: “Ngoài ra sắp có đợt kiểmtoán thường niên của công ty, thờihạn hợp tác ban đầu với An Cườngđã hết, cô đến phòng tài vụ nhìnthử, nếu cần tiếp tục hợp tác thì côcứ làm, không tiếp tục hợp tác, côđến kiềm toán Tinh Kỳ bàn bạc vớitổng giám đốc của bọn họ là TrầnHúc Diệu.”

Chương 33: Xấu hồ đối diện

Kề tới đây, đột nhiên anh dừng

lại, tôi không nhịn được tò mò trong

lòng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sau

đó thì sao?“ Bởi vì vừa khóc nên

giọng cực kỳ khàn.

Thấy tôi chủ động hỏi, khóe

miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra chút

ý cười, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi

một nụ hôn.

Anh tiếp tục kể: “Sau đó tôi và

ông nội một mạch trốn về nước, vì

chạy nạn nên rất chật vật, trên

đường đi chúng tôi gặp được một

cặp anh em, bọn họ từ thủ đô đến

biên giới để làm ăn. Trên đường

chạy nạn, tất cả tiền bạc và giấy

chứng nhận của tôi và ông cơ bản

đã mất sạch, vì vậy chỉ có thể vay

tiền cặp anh em này để về nước,

nhưng không ngờ rằng đám dân

liều mạng kia lại đi theo chúng tôi,

sau đó còn liên lụy đến cặp anh em ấy”

Tôi nhìn anh hỏi: “Là Lâm

Hạnh Nguyên và anh trai cô ấy à?”

Anh gật đầu: “Lúc đó Lâm Trí

Lân bị thương ở tim, tôi đưa cậu ấy

về nước điều trị mấy ngày, vốn dĩ

có thể trị khỏi, sau đó xảy ra vài

chuyện, sau khi cậu ấy đi đã giao

Hạnh Nguyên cho tôi chăm sóc.”

“Anh em bọn họ cứu hai người,

tại sao ông nội không đồng ý

chuyện của anh với Lâm Hạnh

Nguyên?” Theo lý thuyết, ông nội

có thể đồng ý cho tôi và Phó

Thắng Nam, tại sao không đồng ý

Lâm Hạnh Nguyên? Dù sao cô ta

xuất hiện sớm, hơn nữa anh em cô

ta còn cứu bọn họ?

Thấy tôi trợn tròn mắt nhìn

mình, anh đột nhiên cười hỏi:

“Không khó chịu nữa à?”

Đây là lần đầu tiên anh cười

với tôi, dịu dàng trong trẻo, không

có lạnh lùng thô bạo, chỉ có vui vẻ.

Tôi ngần người, trong chốc lát

hơi lúng túng, giãy khỏi ngực anh

nói: “Anh vẫn chưa trả lời em.”

“Những chuyện đó không

quan trọng nữa, muộn rồi, chúng ta

nên đi ngủ.” Vừa nói, anh vừa kéo

tôi vào ngực, đặt tay tôi lên người

anh, giọng nói khàn khàn trầm

thấp: “Thẩm Xuân Hinh, đốt lửa,

cũng nên dập.”

Tôi lập tức mờ to mắt nhìn,

không thể tin nhìn anh, mặt xấu hồ

đến đỏ bừng, tên này.

“Em vẫn chưa bình phục.” Tôi

mờ miệng, giọng nói nhỏ như muỗi.

Hơi thờ anh có chút nặng nề.

Đêm nay, tôi xấu hổ đối diện

với… Giằng co cả đêm, cho đến

nửa đêm mới kết thúc, anh ôm tôi

tắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm tôi ngủ

Say.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên

qua khe hờ của cửa sổ sát đất

chiếu vào phòng, điểm sáng loang

lổ rơi đầy đất, lốm đa lốm đốm như

ánh nến.

Tối qua ngủ quá muộn, Phó

Thắng Nam có việc phải tới công

ty trước, tôi lề mề cả buổi mới từ

trên giường ngồi dậy, nhìn phòng

ngủ lộn xộn không chịu nổi, còn

mớ hồ lộ ra hơi thờ mờ ám tối qua.

Từng cảnh tối qua bất giác

hiện lên trong đầu, khiến người ta

lúng túng.

Tôi không hề biết, Phó Thắng

Nam còn có một mặt như vậy.

Hôm nay phải tới công ty, chờ

tôi sửa soạn xong đã gần mười giờ

rồi, không kịp ăn sáng, tôi trực tiếp

lái xe tới công ty.

Đỗ xe trong gara, lúc vào

thang máy thì xui xẻo gặp phải

Kiều Cảnh Thần, trong tay anh ta

và thư ký đều ôm một xấp tài liệu,

thấy tôi, anh ta khinh thường cười

lạnh.

Kiều Cảnh Thần châm chọc

nói: “Giám đốc Thẩm còn chưa

ngồi lên vị trí CEO mà đã bắt đầu

ra vẻ tổng giám đốc rồi, tập đoàn

Phó Thiên sắp đồi thành tập đoàn

Thầm Thiên hả?”

Tập đoàn Phó Thiên vốn lập

nghiệp từ bất động sản, mấy năm

nay mới mắt đầu lấn sang những

thị trường khác. Vốn dĩ Kiều Cảnh

Thần cũng điều hành công ty của

riêng mình, nhưng vì muốn đưa tập

đoàn Phó Thiên lên sàn chứng

khoán cần tài chính chèo chống,

cho nên tập đoàn Kiều Dương và

tập đoàn Phó Thiên đã sáp nhập.

Kiều Cảnh Thần là cổ đông lại

quản lý công ty, tuy rằng tôi cũng

là cổ đông, nhưng không có bao

nhiêu cổ phần công ty, hơn nữa số

cổ phần này là do ông cụ Phó để

lại, mặc dù dưới danh nghĩa của tôi,

nhưng quyền sử dụng cơ bản đều

nằm trong tay Phó Thắng Nam.

Không phải ngay từ đầu tôi đã

ngồi vị trí giám đốc này, là trong hai

năm qua lần mò bò lên, đương

nhiên trong mắt người ngoài, tôi có

thân phận mợ chủ nhà họ Phó,

muốn leo lên cũng không khó.

Trong mắt Kiều Cảnh Thần, tôi

chỉ dựa vào Phó Thắng Nam nên

mới có thể ngồi vào vị trí giám đốc

này, vì vậy anh ta cực kỳ chướng

mắt tôi.

Nhìn lướt qua tài liệu trong tay

anh ta, là hồ sơ báo cáo về khoa

học kỹ thuật máy tính từ cấp dưới

của anh ta, xem ra gần đây lại có

sản phẩm mới sắp tung ra thị

trường.

“Tổng giám đốc Kiều nghiêm

trọng hóa vấn đề rồi, tập đoàn Phó

Thiên này vĩnh viễn là tập đoàn

Phó Thiên, một giám đốc nho nhỏ

như tôi chỉ khó chịu trong người

nên xin nghỉ hai ngày mà thôi, có

thể khiến tổng giám đốc Kiều quan

tâm như vậy, Thầm Xuân Hinh tôi

thật sự cảm kích, nhưng tôi thấy

công việc của tổng giám đốc Kiều

rất bận rộn, vẫn nên quản tốt

chuyện của mình thì hơn, trong

lòng để ý nhiều chuyện, khó tránh

khỏi sẽ phạm sai lầm.”

Trong thang máy chỉ có ba

người chúng tôi, tôi không muốn

để ý anh ta, chỉ là dù sao thư ký

của anh ta cũng ở đây, cứ cãi vã với

anh ta như vậy, tôi rất mất mặt.

Thang máy mở ra, anh ta nuốt

mấy lời châm chọc muốn nói lại,

cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc tôi một

cái rồi ra ngoài.

Tôi trở lại phòng làm việc của

mình, còn chưa ngồi xuống, Hoàng

Nhược Vi đã tiến vào, nhìn tôi nói:

“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc

Phó gọi cô tới phòng làm việc của

anh ấy một chuyến.”

Mông tôi còn ngồi chưa nóng,

sao Phó Thắng Nam biết tôi tới

công ty rồi?

Dằn nghỉ ngờ trong lòng

xuống, tôi gật đầu bảo: “Được, lát

nữa tôi lên.”

Văn phòng của Phó Thắng

Nam.

Cả một khu làm việc lớn

không có bất kỳ ai, vừa trống trải

vừa yên tĩnh, tôi bíu môi, hoàn cảnh

thế này cũng chỉ có Phó Thắng

Nam ở được.

Nhìn lướt qua một vòng, thấy

Trần Văn Nghĩa đang ở trong văn

phòng làm gì đó với máy tính, tôi đi

tới, gõ cửa phòng thư ký.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta

ngước mắt lên nhìn, thấy là tôi, anh

ta hơi ngần người, nói: “Giám đốc

Thẩm, tổng giám đốc đang ở

phòng làm việc của tổng giám đốc

Kiều, lát nữa sẽ quay lại.”

Tôi gật đầu: “Anh làm việc tiếp

đi.”

Sau đó tôi tiến vào phòng làm

việc của Phó Thắng Nam, tìm

quyền sách trên giá sách, ngồi ở

khu vực tiếp khách đọc. Từ khi dự

án của viện trường Lâm hoàn

thành, xuất hiện một đống chuyện

nên công ty không tiếp tục sắp xếp

dự án gì cho tôi.

Lần này Phó Thắng Nam bảo

tôi lên, hơn phân nửa là để giao

công việc cho tôi trong khoảng

thời gian tiếp theo.

Nhưng nghĩ tới ý định của tôi

trong khoảng thời gian này, trong

lúc nhất thời tôi lại bắt đầu rối rắm,

nếu Phó Thắng Nam vẫn lạnh lùng

với tôi thì hay rồi, có điều dạo gần

đây thái độ của anh thay đổi quá

nhiều, tôi bắt đầu do dự.

Đi vào lúc này, rốt cuộc có ý

nghĩa gì với tôi và đứa bé?

“Anh ba, năm đó lúc Lâm Trí

Lân ra đi anh đã nhận lời sẽ chăm

sóc cho Hạnh Nguyên thật tốt, bây

giờ anh làm vậy với Hạnh Nguyên

đã từng cân nhắc nỗi lo của Lâm

Trí Lân về Hạnh Nguyên chưa?

Hơn nữa, người phụ nữ Thẩm Xuân

Hinh kia căn bản không hợp với

anh.” Giọng nói này nôn nóng vội

vàng này, có thể nghe ra là Kiều

Cảnh Thần.

Tôi không nghe lén, chỉ là bọn

họ vừa khéo đi tới, còn nói lớn

tiếng như vậy, cho dù tôi không

muốn nghe cũng không được.

Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh

Thần tiến vào văn phòng, nhìn thấy

tôi, Phó Thắng Nam nhướng mày:

“Đến đây từ bao giờ?”

“Mới đến” Tôi trả lời anh, liếc

mắt nhìn thoáng qua Kiểu Cảnh

Thần, thấy vẻ mặt anh ta thản

nhiên.

“Hai công ty dưới trướng Hạ

Vỹ vừa tung ra thị trường sản phẩm

mới trong tháng này, cô đi xem thử,

ngoài ra để ý hướng đi của Hoàng

Hiên.” Lời này là Phó Thắng Nam

nói với tôi, anh đưa văn kiện trên

bàn trong văn phòng cho tôi, tiếp

tục nói: “Ngoài ra sắp có đợt kiểm

toán thường niên của công ty, thời

hạn hợp tác ban đầu với An Cường

đã hết, cô đến phòng tài vụ nhìn

thử, nếu cần tiếp tục hợp tác thì cô

cứ làm, không tiếp tục hợp tác, cô

đến kiềm toán Tinh Kỳ bàn bạc với

tổng giám đốc của bọn họ là Trần

Húc Diệu.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 33: Xấu hồ đối diệnKề tới đây, đột nhiên anh dừnglại, tôi không nhịn được tò mò tronglòng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sauđó thì sao?“ Bởi vì vừa khóc nêngiọng cực kỳ khàn.Thấy tôi chủ động hỏi, khóemiệng anh hơi nhếch lên, lộ ra chútý cười, nhẹ nhàng đặt lên trán tôimột nụ hôn.Anh tiếp tục kể: “Sau đó tôi vàông nội một mạch trốn về nước, vìchạy nạn nên rất chật vật, trênđường đi chúng tôi gặp được mộtcặp anh em, bọn họ từ thủ đô đếnbiên giới để làm ăn. Trên đườngchạy nạn, tất cả tiền bạc và giấychứng nhận của tôi và ông cơ bảnđã mất sạch, vì vậy chỉ có thể vaytiền cặp anh em này để về nước,nhưng không ngờ rằng đám dânliều mạng kia lại đi theo chúng tôi,sau đó còn liên lụy đến cặp anh em ấy”Tôi nhìn anh hỏi: “Là LâmHạnh Nguyên và anh trai cô ấy à?”Anh gật đầu: “Lúc đó Lâm TríLân bị thương ở tim, tôi đưa cậu ấyvề nước điều trị mấy ngày, vốn dĩcó thể trị khỏi, sau đó xảy ra vàichuyện, sau khi cậu ấy đi đã giaoHạnh Nguyên cho tôi chăm sóc.”“Anh em bọn họ cứu hai người,tại sao ông nội không đồng ýchuyện của anh với Lâm HạnhNguyên?” Theo lý thuyết, ông nộicó thể đồng ý cho tôi và PhóThắng Nam, tại sao không đồng ýLâm Hạnh Nguyên? Dù sao cô taxuất hiện sớm, hơn nữa anh em côta còn cứu bọn họ?Thấy tôi trợn tròn mắt nhìnmình, anh đột nhiên cười hỏi:“Không khó chịu nữa à?”Đây là lần đầu tiên anh cườivới tôi, dịu dàng trong trẻo, khôngcó lạnh lùng thô bạo, chỉ có vui vẻ.Tôi ngần người, trong chốc láthơi lúng túng, giãy khỏi ngực anhnói: “Anh vẫn chưa trả lời em.”“Những chuyện đó khôngquan trọng nữa, muộn rồi, chúng tanên đi ngủ.” Vừa nói, anh vừa kéotôi vào ngực, đặt tay tôi lên ngườianh, giọng nói khàn khàn trầmthấp: “Thẩm Xuân Hinh, đốt lửa,cũng nên dập.”Tôi lập tức mờ to mắt nhìn,không thể tin nhìn anh, mặt xấu hồđến đỏ bừng, tên này.“Em vẫn chưa bình phục.” Tôimờ miệng, giọng nói nhỏ như muỗi.Hơi thờ anh có chút nặng nề.Đêm nay, tôi xấu hổ đối diệnvới… Giằng co cả đêm, cho đếnnửa đêm mới kết thúc, anh ôm tôitắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm tôi ngủSay.Sáng sớm, ánh nắng xuyênqua khe hờ của cửa sổ sát đấtchiếu vào phòng, điểm sáng loanglổ rơi đầy đất, lốm đa lốm đốm nhưánh nến.Tối qua ngủ quá muộn, PhóThắng Nam có việc phải tới côngty trước, tôi lề mề cả buổi mới từtrên giường ngồi dậy, nhìn phòngngủ lộn xộn không chịu nổi, cònmớ hồ lộ ra hơi thờ mờ ám tối qua.Từng cảnh tối qua bất giáchiện lên trong đầu, khiến người talúng túng.Tôi không hề biết, Phó ThắngNam còn có một mặt như vậy.Hôm nay phải tới công ty, chờtôi sửa soạn xong đã gần mười giờrồi, không kịp ăn sáng, tôi trực tiếplái xe tới công ty.Đỗ xe trong gara, lúc vàothang máy thì xui xẻo gặp phảiKiều Cảnh Thần, trong tay anh tavà thư ký đều ôm một xấp tài liệu,thấy tôi, anh ta khinh thường cườilạnh.Kiều Cảnh Thần châm chọcnói: “Giám đốc Thẩm còn chưangồi lên vị trí CEO mà đã bắt đầura vẻ tổng giám đốc rồi, tập đoànPhó Thiên sắp đồi thành tập đoànThầm Thiên hả?”Tập đoàn Phó Thiên vốn lậpnghiệp từ bất động sản, mấy nămnay mới mắt đầu lấn sang nhữngthị trường khác. Vốn dĩ Kiều CảnhThần cũng điều hành công ty củariêng mình, nhưng vì muốn đưa tậpđoàn Phó Thiên lên sàn chứngkhoán cần tài chính chèo chống,cho nên tập đoàn Kiều Dương vàtập đoàn Phó Thiên đã sáp nhập.Kiều Cảnh Thần là cổ đông lạiquản lý công ty, tuy rằng tôi cũnglà cổ đông, nhưng không có baonhiêu cổ phần công ty, hơn nữa sốcổ phần này là do ông cụ Phó đểlại, mặc dù dưới danh nghĩa của tôi,nhưng quyền sử dụng cơ bản đềunằm trong tay Phó Thắng Nam.Không phải ngay từ đầu tôi đãngồi vị trí giám đốc này, là trong hainăm qua lần mò bò lên, đươngnhiên trong mắt người ngoài, tôi cóthân phận mợ chủ nhà họ Phó,muốn leo lên cũng không khó.Trong mắt Kiều Cảnh Thần, tôichỉ dựa vào Phó Thắng Nam nênmới có thể ngồi vào vị trí giám đốcnày, vì vậy anh ta cực kỳ chướngmắt tôi.Nhìn lướt qua tài liệu trong tayanh ta, là hồ sơ báo cáo về khoahọc kỹ thuật máy tính từ cấp dướicủa anh ta, xem ra gần đây lại cósản phẩm mới sắp tung ra thịtrường.“Tổng giám đốc Kiều nghiêmtrọng hóa vấn đề rồi, tập đoàn PhóThiên này vĩnh viễn là tập đoànPhó Thiên, một giám đốc nho nhỏnhư tôi chỉ khó chịu trong ngườinên xin nghỉ hai ngày mà thôi, cóthể khiến tổng giám đốc Kiều quantâm như vậy, Thầm Xuân Hinh tôithật sự cảm kích, nhưng tôi thấycông việc của tổng giám đốc Kiềurất bận rộn, vẫn nên quản tốtchuyện của mình thì hơn, tronglòng để ý nhiều chuyện, khó tránhkhỏi sẽ phạm sai lầm.”Trong thang máy chỉ có bangười chúng tôi, tôi không muốnđể ý anh ta, chỉ là dù sao thư kýcủa anh ta cũng ở đây, cứ cãi vã vớianh ta như vậy, tôi rất mất mặt.Thang máy mở ra, anh ta nuốtmấy lời châm chọc muốn nói lại,cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc tôi mộtcái rồi ra ngoài.Tôi trở lại phòng làm việc củamình, còn chưa ngồi xuống, HoàngNhược Vi đã tiến vào, nhìn tôi nói:“Giám đốc Thẩm, tổng giám đốcPhó gọi cô tới phòng làm việc củaanh ấy một chuyến.”Mông tôi còn ngồi chưa nóng,sao Phó Thắng Nam biết tôi tớicông ty rồi?Dằn nghỉ ngờ trong lòngxuống, tôi gật đầu bảo: “Được, látnữa tôi lên.”Văn phòng của Phó ThắngNam.Cả một khu làm việc lớnkhông có bất kỳ ai, vừa trống trảivừa yên tĩnh, tôi bíu môi, hoàn cảnhthế này cũng chỉ có Phó ThắngNam ở được.Nhìn lướt qua một vòng, thấyTrần Văn Nghĩa đang ở trong vănphòng làm gì đó với máy tính, tôi đitới, gõ cửa phòng thư ký.Nghe thấy động tĩnh, anh tangước mắt lên nhìn, thấy là tôi, anhta hơi ngần người, nói: “Giám đốcThẩm, tổng giám đốc đang ởphòng làm việc của tổng giám đốcKiều, lát nữa sẽ quay lại.”Tôi gật đầu: “Anh làm việc tiếpđi.”Sau đó tôi tiến vào phòng làmviệc của Phó Thắng Nam, tìmquyền sách trên giá sách, ngồi ởkhu vực tiếp khách đọc. Từ khi dựán của viện trường Lâm hoànthành, xuất hiện một đống chuyệnnên công ty không tiếp tục sắp xếpdự án gì cho tôi.Lần này Phó Thắng Nam bảotôi lên, hơn phân nửa là để giaocông việc cho tôi trong khoảngthời gian tiếp theo.Nhưng nghĩ tới ý định của tôitrong khoảng thời gian này, tronglúc nhất thời tôi lại bắt đầu rối rắm,nếu Phó Thắng Nam vẫn lạnh lùngvới tôi thì hay rồi, có điều dạo gầnđây thái độ của anh thay đổi quánhiều, tôi bắt đầu do dự.Đi vào lúc này, rốt cuộc có ýnghĩa gì với tôi và đứa bé?“Anh ba, năm đó lúc Lâm TríLân ra đi anh đã nhận lời sẽ chămsóc cho Hạnh Nguyên thật tốt, bâygiờ anh làm vậy với Hạnh Nguyênđã từng cân nhắc nỗi lo của LâmTrí Lân về Hạnh Nguyên chưa?Hơn nữa, người phụ nữ Thẩm XuânHinh kia căn bản không hợp vớianh.” Giọng nói này nôn nóng vộivàng này, có thể nghe ra là KiềuCảnh Thần.Tôi không nghe lén, chỉ là bọnhọ vừa khéo đi tới, còn nói lớntiếng như vậy, cho dù tôi khôngmuốn nghe cũng không được.Phó Thắng Nam và Kiều CảnhThần tiến vào văn phòng, nhìn thấytôi, Phó Thắng Nam nhướng mày:“Đến đây từ bao giờ?”“Mới đến” Tôi trả lời anh, liếcmắt nhìn thoáng qua Kiểu CảnhThần, thấy vẻ mặt anh ta thảnnhiên.“Hai công ty dưới trướng HạVỹ vừa tung ra thị trường sản phẩmmới trong tháng này, cô đi xem thử,ngoài ra để ý hướng đi của HoàngHiên.” Lời này là Phó Thắng Namnói với tôi, anh đưa văn kiện trênbàn trong văn phòng cho tôi, tiếptục nói: “Ngoài ra sắp có đợt kiểmtoán thường niên của công ty, thờihạn hợp tác ban đầu với An Cườngđã hết, cô đến phòng tài vụ nhìnthử, nếu cần tiếp tục hợp tác thì côcứ làm, không tiếp tục hợp tác, côđến kiềm toán Tinh Kỳ bàn bạc vớitổng giám đốc của bọn họ là TrầnHúc Diệu.”

Chương 33