Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 52
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 52: Lý Vũ Linh muốn đi du lịchNếu Phó Thắng Nam thực sựthích đứa bé này, tôi lưu lại có lẽcũng là một lựa chọn, về phần LâmHạnh Nguyên, tôi đã chịu đựng hainăm, thời gian bết bát như vậycũng đã trôi qua, sau này có đứabé sống cùng tôi, tôi có thề nát đếnđâu nữa chứ?So với việc đứa bé không cóđược tình thương của cha, nhữnguất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồkhông có là cái gì.Nhưng có vài thứ, ép tới càngsâu, lúc bộc phát thì càng làm tôisợ hãi.Mấy ngày kế tiếp đều mưa rấtto, thành phố Giang Ninh đến mùanày đều sẽ có một số khu vực bịngập, thời gian này công ty cũngthực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấyhôm nay đều cho nhân viên tanlàm sớm hơn bình thường.Biết là Phó Thắng Nam sẽkhông bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyênsợ sấm chớp, cho nên mấy hômnay anh ta sẽ không trở về biệt thự,như thế tôi cũng không cần trở về,ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn cóLý Vũ Linh làm bạn.Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh,Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầyrượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiêncứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trảiqua một thân một mình cũng được.Chẳng qua là, khi người ta suynghĩ thông suốt một số chuyện,tỉnh thần cũng sẽ phải chịu nhữngảnh hường nhất định, tôi khôngmong đợi Phó Thắng Nam sẽ đếnxem tôi, nhưng tôi vẫn thườngxuyên ngồi ngần ngơ một mình.Có lúc ngồi càng lâu lại càngkhó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm chotôi không ít thuốc, dặn dò tôi phảinhớ uống thuốc, nhưng cuối cùngtôi vẫn quên uống thuốc, nếu nhưLý Vũ Linh không nhắc nhờ, tôi sẽthường xuyên quên mất chuyệnnày.Sau khi trải qua một tuần, mưalớn rốt cuộc cũng tạnh, thành phốGiang Ninh cũng bắt đầu nhìn thấyánh mặt trời.Việc kiểm toán của tập đoànPhó Thiên đã bắt đầu bình thường,tôi cũng bận rộn với chuyện của HạVỹ, Lý Vũ Linh bảo muốn đi du lịchmấy ngày, nên muốn di ra ngoàiTôi biết trong nội tâm cô ấyvẫn còn khúc mắc chuyện LamTinh, nếu không phải cục trườngTrần ra tay, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ bịxử vài chục năm tù.Trong nội tâm cô ấy tràn đầyoán khí, nhưng chỉ có thể nén ởtrong lòng, coi như biết là do LâmHạnh Nguyên làm, cô ấy cũngkhông thể làm gì, một ngày PhóThắng Nam còn che chờ cô ta, thìngười khác cũng không động đếncô ta được.Cho nên Lý Vũ Linh không vui,cô ấy muốn đi ra ngoài một chút,tôi cũng có thể hiểu được.Cô ấy ra ngoài, tôi dĩ nhiên làsẽ không tiếp tục ở lại nhà trọ VânĐồng, cũng chỉ có thể trở về biệtthự, trong biệt thự ít nhất còn có dìTriệu, có người ð cùng, tôi khôngđến nỗi phải lủi thủi một mình quangày.Xử lý xong chuyện của côngty, tôi lái xe đi về biệt thự, rất trùnghợp và không nghĩ tới sẽ nhìn thấyLâm Hạnh Nguyên xuất hiện ðở cửabiệt thự.Cô ta mặc một bộ quần áomàu xanh, đứng ở bên cạnh xeJeep màu đen của Phó ThắngNam, thân thể của cô ta gầy nhỏthon dài, ð dưới ánh nắng buổichiều nhìn đẹp giống như một bứchọa.“Đẹp thật!” Tôi không khỏilầm bầm lầu bầu một mình.Có một vị trí nào đó ð trongngực bắt đầu nứt ra, tạo thành mộtlỗ thủng lớn, bên trong tất cả đềulà tức giận và căm ghét.Vốn dĩ nên lái xe chậm lại, tôilại dậm chân ga, phóng về phía củaLâm Hạnh Nguyên, chỉ mới trôi quamấy giây, tôi đã đem tất cả nhữngthứ kinh tờm ở trong tim cho ra bênngoài.Tôi nghĩ, chỉ cần Lâm HạnhNguyên chết, tôi cũng không cầnphải chịu đựng như vậy nữa, tôikhông cần lo lắng Phó Thắng Namkhi nào trð về, lúc nào lại sẽ rời đikhông có chút dấu hiệu nào.Khi lái xe về phía cô ta, tôi thậtsự muốn cô ta chết.Trước mắt bỗng nhiên xuấthiện Phó Thắng Nam, anh ta ngănð trước mặt Lâm Hạnh Nguyên,khuôn mặt anh tuấn vô cùng lạnh lẽo.Tôi nhanh chóng đạp mạnhxuống chân phanh, tâm trí có chútlộn xộn, mới vừa rồi tôi thật thật sựmuốn giết chết Lâm Hạnh Nguyên.Chỉ chốc lát sau, Phó ThắngNam kéo tôi xuống xe, ánh mắtlạnh giá âm trầm: “Thẩm XuânHinh, cô đang làm gì vậy?”Người tôi không kiểm soátđược xụi lơ ngay tại chỗ, anh tanhanh chóng đưa tay ôm lấy tôinhưng vẫn chưa bớt giận.Rất lâu sau đó, tôi mới ngướcmắt nhìn anh ta, đôi mắt của tôingập tràn nước mắt: “Phó ThắngNam, đề cho cô ta đi khỏi nơi này,được không?”Cầm bàn tay lạnh ngắt củaanh ta, tôi có chút nghẹn ngào nói:“Phó Thắng Nam, tôi yêu anhnhiều hơn so với anh tường tườngđó, anh đừng ép tôi, đừng để chocô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa, tôisẽ giết cô ta thật đó.”Lúc này tôi không thể nàokiểm chế được tâm tình của mình,không giữ lại chút nào, tôi bộc lộtoàn bộ ra cho Phó Thắng Namnhìn, bao gồm cả sự ác độc, ích kỷcủa tôi, đều cho anh ta nhìn tất cả.Bốn mắt nhìn nhau, PhóThắng Nam mím môi, cánh tay anhta đang cầm cánh tay của tôi tựnhiên cũng buông lỏng ra, tay củaanh cầm lấy cằm của tôi, chóp mũicủa anh ta đưa gần lại với chópmũi của tôi, cái cảm giác xâm lấnquen thuộc ập vào mặt tôi, thanhâm khàn khàn nói với tôi một chữ:“Ngu!””Anh ta bế tôi lên, anh ta nhìndì Triệu đang vội vàng chạy đếnnói: “Gọi một chiếc xe cho cô HạnhNguyên”Dì Triệu gật đầu liên tục.Vừa rồi Lâm Hạnh Nguyênquá sợ hãi, lúc này mới tỉnh hồn lại,mặt phờ phạc tái nhợt nhìn tôi vàPhó Thắng Nam, ánh mắt nhìnchằm chằm vào trên người PhóThắng Nam, há miệng nói, trongthanh âm mang theo cả sự tủi thânvới không cam lòng: “Anh ThắngNam,“Đi về đi!” Phó Thắng Nammỡ miệng, rồi ôm tôi trở về biệt thự.Sau lưng, truyền tới tiếng củadì Triệu: “Cô Hạnh Nguyên, xe đếnrồi, xin mời!”Về tới phòng ngủ, Phó ThắngNam đặt tôi ð trên giường, dùngđôi mắt đen nhánh đầy thâm thúynhìn tôi một lúc lâu. Sau đó anh tatới gần tôi hôn nhẹ nhàng trêngương mặt tôi rồi nói: “Sau nàyđừng xúc động như vậy! Nếukhông…”Câu tiếp theo, anh ta khôngcó nói, chỉ bĩu môi một cái rồi cắnlên trên bả vai của tôi, có đau mộtchút, tôi cau mày lại nhưng khônglên tiếng.Đắp kín mền giúp tôi, điệnthoại di động của anh ta đặt ở đầugiường bỗng nhiên vang lên, tôinằm trên giường nên liếc mắt thìthấy số điện thoại gọi đến là củaLâm Hạnh Nguyên.Phó Thắng Nam chỉ liếc mộtcái, nhưng không có bắt máy.Sau đó điện thoại đổ chuôngthêm mấy lần đều là của LâmHạnh Nguyên gọi, thấy Phó ThắngNam không nghe máy, Lâm HạnhNguyên chuyền qua gửi tin nhắn.Liếc mắt nhìn tin gửi tới: “AnhThắng Nam, anh đừng bỏ lại em,em đã không có anh trai, bây giờchỉ có anh thôi.”Tôi nghĩ mình sẽ cười, nhưngđôi mắt của tôi như bị cát bay vàomắt, không cười nổi.Phó Thắng Nam cũng thấy,anh ta không có trả lời, chỉ châmmột điếu thuốc, ngồi ð trên bancông hút, bóng lưng vừa cô đơn lạicô độc.Có lẽ là do vừa mới bị kinh hãiquá độ, nên không bao lâu, tôi liềnngủ mất.Khi giật mình tỉnh lại đã là nửađêm, tôi bị tiếng sấm vang bênngoài đánh thức, tôi nghĩ rằng sấmchỉ đánh buổi chiều, nhưng đếnnửa đêm sấm chớp vẫn rền vang,trời mưa rất lớn.Ngày trước có Lý Vũ Linh ởbên cạnh, tôi cũng miễn cưỡngcảm thấy màn đêm không có đángsợ, lúc này trong phòng ngủ khôngcó ai, ánh sáng của những tia sétxuyên qua cửa sổ, lóe lên ð trongphòng.Mờ đèn, đảo mắt nhìn mộtvòng phòng ngủ, không thấy PhóThắng Nam đâu, trên ban công rơixuống rất nhiều tàn thuốc, xem raanh ta hút không ít.Không thấy ai, tôi đi chân trầnra phòng ngủ, có lẽ anh ta đang ởtrong phòng đọc sách.Thế nhưng chắc do tôi nghĩquá nhiều, lúc này ở đại sảnh dướilầu.Quần áo màu xanh trên ngườiLâm Hạnh Nguyên đã ướt đẫm,mắt cô ta đỏ hoe, có chút quậtcường nhìn Phó Thắng Nam.“Đi về!” Phó Thắng Nam mờmiệng, thanh âm có chút bất đắcdĩ nói.“Không!” Lâm Hạnh Nguyênnhếch miệng lên, cười vô cùngngây thơ lại hồn nhiên nói: “Anhbiết, em sợ sấm sét.”Lâm Hạnh Nguyên bộ dáng vôcùng nhỏ bé và nhu nhược, nhất làlúc này quần áo cô ta còn bị ướt,tóc tai xốc xếch.Sau một lúc, Phó Thắng Namvẫn phải đồng ý, mờ miệng nói: “Đitắm trước đi!”Đọc full tại truyen.one
Chương 52: Lý Vũ Linh muốn đi du lịch
Nếu Phó Thắng Nam thực sự
thích đứa bé này, tôi lưu lại có lẽ
cũng là một lựa chọn, về phần Lâm
Hạnh Nguyên, tôi đã chịu đựng hai
năm, thời gian bết bát như vậy
cũng đã trôi qua, sau này có đứa
bé sống cùng tôi, tôi có thề nát đến
đâu nữa chứ?
So với việc đứa bé không có
được tình thương của cha, những
uất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồ
không có là cái gì.
Nhưng có vài thứ, ép tới càng
sâu, lúc bộc phát thì càng làm tôi
sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp đều mưa rất
to, thành phố Giang Ninh đến mùa
này đều sẽ có một số khu vực bị
ngập, thời gian này công ty cũng
thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy
hôm nay đều cho nhân viên tan
làm sớm hơn bình thường.
Biết là Phó Thắng Nam sẽ
không bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyên
sợ sấm chớp, cho nên mấy hôm
nay anh ta sẽ không trở về biệt thự,
như thế tôi cũng không cần trở về,
ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn có
Lý Vũ Linh làm bạn.
Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh,
Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầy
rượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiên
cứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trải
qua một thân một mình cũng được.
Chẳng qua là, khi người ta suy
nghĩ thông suốt một số chuyện,
tỉnh thần cũng sẽ phải chịu những
ảnh hường nhất định, tôi không
mong đợi Phó Thắng Nam sẽ đến
xem tôi, nhưng tôi vẫn thường
xuyên ngồi ngần ngơ một mình.
Có lúc ngồi càng lâu lại càng
khó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm cho
tôi không ít thuốc, dặn dò tôi phải
nhớ uống thuốc, nhưng cuối cùng
tôi vẫn quên uống thuốc, nếu như
Lý Vũ Linh không nhắc nhờ, tôi sẽ
thường xuyên quên mất chuyện
này.
Sau khi trải qua một tuần, mưa
lớn rốt cuộc cũng tạnh, thành phố
Giang Ninh cũng bắt đầu nhìn thấy
ánh mặt trời.
Việc kiểm toán của tập đoàn
Phó Thiên đã bắt đầu bình thường,
tôi cũng bận rộn với chuyện của Hạ
Vỹ, Lý Vũ Linh bảo muốn đi du lịch
mấy ngày, nên muốn di ra ngoài
Tôi biết trong nội tâm cô ấy
vẫn còn khúc mắc chuyện Lam
Tinh, nếu không phải cục trường
Trần ra tay, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ bị
xử vài chục năm tù.
Trong nội tâm cô ấy tràn đầy
oán khí, nhưng chỉ có thể nén ở
trong lòng, coi như biết là do Lâm
Hạnh Nguyên làm, cô ấy cũng
không thể làm gì, một ngày Phó
Thắng Nam còn che chờ cô ta, thì
người khác cũng không động đến
cô ta được.
Cho nên Lý Vũ Linh không vui,
cô ấy muốn đi ra ngoài một chút,
tôi cũng có thể hiểu được.
Cô ấy ra ngoài, tôi dĩ nhiên là
sẽ không tiếp tục ở lại nhà trọ Vân
Đồng, cũng chỉ có thể trở về biệt
thự, trong biệt thự ít nhất còn có dì
Triệu, có người ð cùng, tôi không
đến nỗi phải lủi thủi một mình qua
ngày.
Xử lý xong chuyện của công
ty, tôi lái xe đi về biệt thự, rất trùng
hợp và không nghĩ tới sẽ nhìn thấy
Lâm Hạnh Nguyên xuất hiện ðở cửa
biệt thự.
Cô ta mặc một bộ quần áo
màu xanh, đứng ở bên cạnh xe
Jeep màu đen của Phó Thắng
Nam, thân thể của cô ta gầy nhỏ
thon dài, ð dưới ánh nắng buổi
chiều nhìn đẹp giống như một bức
họa.
“Đẹp thật!” Tôi không khỏi
lầm bầm lầu bầu một mình.
Có một vị trí nào đó ð trong
ngực bắt đầu nứt ra, tạo thành một
lỗ thủng lớn, bên trong tất cả đều
là tức giận và căm ghét.
Vốn dĩ nên lái xe chậm lại, tôi
lại dậm chân ga, phóng về phía của
Lâm Hạnh Nguyên, chỉ mới trôi qua
mấy giây, tôi đã đem tất cả những
thứ kinh tờm ở trong tim cho ra bên
ngoài.
Tôi nghĩ, chỉ cần Lâm Hạnh
Nguyên chết, tôi cũng không cần
phải chịu đựng như vậy nữa, tôi
không cần lo lắng Phó Thắng Nam
khi nào trð về, lúc nào lại sẽ rời đi
không có chút dấu hiệu nào.
Khi lái xe về phía cô ta, tôi thật
sự muốn cô ta chết.
Trước mắt bỗng nhiên xuất
hiện Phó Thắng Nam, anh ta ngăn
ð trước mặt Lâm Hạnh Nguyên,
khuôn mặt anh tuấn vô cùng lạnh lẽo.
Tôi nhanh chóng đạp mạnh
xuống chân phanh, tâm trí có chút
lộn xộn, mới vừa rồi tôi thật thật sự
muốn giết chết Lâm Hạnh Nguyên.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thắng
Nam kéo tôi xuống xe, ánh mắt
lạnh giá âm trầm: “Thẩm Xuân
Hinh, cô đang làm gì vậy?”
Người tôi không kiểm soát
được xụi lơ ngay tại chỗ, anh ta
nhanh chóng đưa tay ôm lấy tôi
nhưng vẫn chưa bớt giận.
Rất lâu sau đó, tôi mới ngước
mắt nhìn anh ta, đôi mắt của tôi
ngập tràn nước mắt: “Phó Thắng
Nam, đề cho cô ta đi khỏi nơi này,
được không?”
Cầm bàn tay lạnh ngắt của
anh ta, tôi có chút nghẹn ngào nói:
“Phó Thắng Nam, tôi yêu anh
nhiều hơn so với anh tường tường
đó, anh đừng ép tôi, đừng để cho
cô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa, tôi
sẽ giết cô ta thật đó.”
Lúc này tôi không thể nào
kiểm chế được tâm tình của mình,
không giữ lại chút nào, tôi bộc lộ
toàn bộ ra cho Phó Thắng Nam
nhìn, bao gồm cả sự ác độc, ích kỷ
của tôi, đều cho anh ta nhìn tất cả.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó
Thắng Nam mím môi, cánh tay anh
ta đang cầm cánh tay của tôi tự
nhiên cũng buông lỏng ra, tay của
anh cầm lấy cằm của tôi, chóp mũi
của anh ta đưa gần lại với chóp
mũi của tôi, cái cảm giác xâm lấn
quen thuộc ập vào mặt tôi, thanh
âm khàn khàn nói với tôi một chữ:
“Ngu!””
Anh ta bế tôi lên, anh ta nhìn
dì Triệu đang vội vàng chạy đến
nói: “Gọi một chiếc xe cho cô Hạnh
Nguyên”
Dì Triệu gật đầu liên tục.
Vừa rồi Lâm Hạnh Nguyên
quá sợ hãi, lúc này mới tỉnh hồn lại,
mặt phờ phạc tái nhợt nhìn tôi và
Phó Thắng Nam, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào trên người Phó
Thắng Nam, há miệng nói, trong
thanh âm mang theo cả sự tủi thân
với không cam lòng: “Anh Thắng
Nam,
“Đi về đi!” Phó Thắng Nam
mỡ miệng, rồi ôm tôi trở về biệt thự.
Sau lưng, truyền tới tiếng của
dì Triệu: “Cô Hạnh Nguyên, xe đến
rồi, xin mời!”
Về tới phòng ngủ, Phó Thắng
Nam đặt tôi ð trên giường, dùng
đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy
nhìn tôi một lúc lâu. Sau đó anh ta
tới gần tôi hôn nhẹ nhàng trên
gương mặt tôi rồi nói: “Sau này
đừng xúc động như vậy! Nếu
không…”
Câu tiếp theo, anh ta không
có nói, chỉ bĩu môi một cái rồi cắn
lên trên bả vai của tôi, có đau một
chút, tôi cau mày lại nhưng không
lên tiếng.
Đắp kín mền giúp tôi, điện
thoại di động của anh ta đặt ở đầu
giường bỗng nhiên vang lên, tôi
nằm trên giường nên liếc mắt thì
thấy số điện thoại gọi đến là của
Lâm Hạnh Nguyên.
Phó Thắng Nam chỉ liếc một
cái, nhưng không có bắt máy.
Sau đó điện thoại đổ chuông
thêm mấy lần đều là của Lâm
Hạnh Nguyên gọi, thấy Phó Thắng
Nam không nghe máy, Lâm Hạnh
Nguyên chuyền qua gửi tin nhắn.
Liếc mắt nhìn tin gửi tới: “Anh
Thắng Nam, anh đừng bỏ lại em,
em đã không có anh trai, bây giờ
chỉ có anh thôi.”
Tôi nghĩ mình sẽ cười, nhưng
đôi mắt của tôi như bị cát bay vào
mắt, không cười nổi.
Phó Thắng Nam cũng thấy,
anh ta không có trả lời, chỉ châm
một điếu thuốc, ngồi ð trên ban
công hút, bóng lưng vừa cô đơn lại
cô độc.
Có lẽ là do vừa mới bị kinh hãi
quá độ, nên không bao lâu, tôi liền
ngủ mất.
Khi giật mình tỉnh lại đã là nửa
đêm, tôi bị tiếng sấm vang bên
ngoài đánh thức, tôi nghĩ rằng sấm
chỉ đánh buổi chiều, nhưng đến
nửa đêm sấm chớp vẫn rền vang,
trời mưa rất lớn.
Ngày trước có Lý Vũ Linh ở
bên cạnh, tôi cũng miễn cưỡng
cảm thấy màn đêm không có đáng
sợ, lúc này trong phòng ngủ không
có ai, ánh sáng của những tia sét
xuyên qua cửa sổ, lóe lên ð trong
phòng.
Mờ đèn, đảo mắt nhìn một
vòng phòng ngủ, không thấy Phó
Thắng Nam đâu, trên ban công rơi
xuống rất nhiều tàn thuốc, xem ra
anh ta hút không ít.
Không thấy ai, tôi đi chân trần
ra phòng ngủ, có lẽ anh ta đang ở
trong phòng đọc sách.
Thế nhưng chắc do tôi nghĩ
quá nhiều, lúc này ở đại sảnh dưới
lầu.
Quần áo màu xanh trên người
Lâm Hạnh Nguyên đã ướt đẫm,
mắt cô ta đỏ hoe, có chút quật
cường nhìn Phó Thắng Nam.
“Đi về!” Phó Thắng Nam mờ
miệng, thanh âm có chút bất đắc
dĩ nói.
“Không!” Lâm Hạnh Nguyên
nhếch miệng lên, cười vô cùng
ngây thơ lại hồn nhiên nói: “Anh
biết, em sợ sấm sét.”
Lâm Hạnh Nguyên bộ dáng vô
cùng nhỏ bé và nhu nhược, nhất là
lúc này quần áo cô ta còn bị ướt,
tóc tai xốc xếch.
Sau một lúc, Phó Thắng Nam
vẫn phải đồng ý, mờ miệng nói: “Đi
tắm trước đi!”
Đọc full tại truyen.one
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 52: Lý Vũ Linh muốn đi du lịchNếu Phó Thắng Nam thực sựthích đứa bé này, tôi lưu lại có lẽcũng là một lựa chọn, về phần LâmHạnh Nguyên, tôi đã chịu đựng hainăm, thời gian bết bát như vậycũng đã trôi qua, sau này có đứabé sống cùng tôi, tôi có thề nát đếnđâu nữa chứ?So với việc đứa bé không cóđược tình thương của cha, nhữnguất ức mà tôi phải chịu kia, tựa hồkhông có là cái gì.Nhưng có vài thứ, ép tới càngsâu, lúc bộc phát thì càng làm tôisợ hãi.Mấy ngày kế tiếp đều mưa rấtto, thành phố Giang Ninh đến mùanày đều sẽ có một số khu vực bịngập, thời gian này công ty cũngthực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấyhôm nay đều cho nhân viên tanlàm sớm hơn bình thường.Biết là Phó Thắng Nam sẽkhông bỏ mặc Lâm Hạnh Nguyênsợ sấm chớp, cho nên mấy hômnay anh ta sẽ không trở về biệt thự,như thế tôi cũng không cần trở về,ở nhà trọ Vân Đồng ít nhất còn cóLý Vũ Linh làm bạn.Bởi vì chuyện của Lam Tỉnh,Lý Vũ Linh cũng sẽ không đi quầyrượu, mỗi ngày đều ở nhà nghiêncứu món ăn, có cô ấy ð cùng, trảiqua một thân một mình cũng được.Chẳng qua là, khi người ta suynghĩ thông suốt một số chuyện,tỉnh thần cũng sẽ phải chịu nhữngảnh hường nhất định, tôi khôngmong đợi Phó Thắng Nam sẽ đếnxem tôi, nhưng tôi vẫn thườngxuyên ngồi ngần ngơ một mình.Có lúc ngồi càng lâu lại càngkhó chịu, Trịnh Tuấn Anh tìm chotôi không ít thuốc, dặn dò tôi phảinhớ uống thuốc, nhưng cuối cùngtôi vẫn quên uống thuốc, nếu nhưLý Vũ Linh không nhắc nhờ, tôi sẽthường xuyên quên mất chuyệnnày.Sau khi trải qua một tuần, mưalớn rốt cuộc cũng tạnh, thành phốGiang Ninh cũng bắt đầu nhìn thấyánh mặt trời.Việc kiểm toán của tập đoànPhó Thiên đã bắt đầu bình thường,tôi cũng bận rộn với chuyện của HạVỹ, Lý Vũ Linh bảo muốn đi du lịchmấy ngày, nên muốn di ra ngoàiTôi biết trong nội tâm cô ấyvẫn còn khúc mắc chuyện LamTinh, nếu không phải cục trườngTrần ra tay, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ bịxử vài chục năm tù.Trong nội tâm cô ấy tràn đầyoán khí, nhưng chỉ có thể nén ởtrong lòng, coi như biết là do LâmHạnh Nguyên làm, cô ấy cũngkhông thể làm gì, một ngày PhóThắng Nam còn che chờ cô ta, thìngười khác cũng không động đếncô ta được.Cho nên Lý Vũ Linh không vui,cô ấy muốn đi ra ngoài một chút,tôi cũng có thể hiểu được.Cô ấy ra ngoài, tôi dĩ nhiên làsẽ không tiếp tục ở lại nhà trọ VânĐồng, cũng chỉ có thể trở về biệtthự, trong biệt thự ít nhất còn có dìTriệu, có người ð cùng, tôi khôngđến nỗi phải lủi thủi một mình quangày.Xử lý xong chuyện của côngty, tôi lái xe đi về biệt thự, rất trùnghợp và không nghĩ tới sẽ nhìn thấyLâm Hạnh Nguyên xuất hiện ðở cửabiệt thự.Cô ta mặc một bộ quần áomàu xanh, đứng ở bên cạnh xeJeep màu đen của Phó ThắngNam, thân thể của cô ta gầy nhỏthon dài, ð dưới ánh nắng buổichiều nhìn đẹp giống như một bứchọa.“Đẹp thật!” Tôi không khỏilầm bầm lầu bầu một mình.Có một vị trí nào đó ð trongngực bắt đầu nứt ra, tạo thành mộtlỗ thủng lớn, bên trong tất cả đềulà tức giận và căm ghét.Vốn dĩ nên lái xe chậm lại, tôilại dậm chân ga, phóng về phía củaLâm Hạnh Nguyên, chỉ mới trôi quamấy giây, tôi đã đem tất cả nhữngthứ kinh tờm ở trong tim cho ra bênngoài.Tôi nghĩ, chỉ cần Lâm HạnhNguyên chết, tôi cũng không cầnphải chịu đựng như vậy nữa, tôikhông cần lo lắng Phó Thắng Namkhi nào trð về, lúc nào lại sẽ rời đikhông có chút dấu hiệu nào.Khi lái xe về phía cô ta, tôi thậtsự muốn cô ta chết.Trước mắt bỗng nhiên xuấthiện Phó Thắng Nam, anh ta ngănð trước mặt Lâm Hạnh Nguyên,khuôn mặt anh tuấn vô cùng lạnh lẽo.Tôi nhanh chóng đạp mạnhxuống chân phanh, tâm trí có chútlộn xộn, mới vừa rồi tôi thật thật sựmuốn giết chết Lâm Hạnh Nguyên.Chỉ chốc lát sau, Phó ThắngNam kéo tôi xuống xe, ánh mắtlạnh giá âm trầm: “Thẩm XuânHinh, cô đang làm gì vậy?”Người tôi không kiểm soátđược xụi lơ ngay tại chỗ, anh tanhanh chóng đưa tay ôm lấy tôinhưng vẫn chưa bớt giận.Rất lâu sau đó, tôi mới ngướcmắt nhìn anh ta, đôi mắt của tôingập tràn nước mắt: “Phó ThắngNam, đề cho cô ta đi khỏi nơi này,được không?”Cầm bàn tay lạnh ngắt củaanh ta, tôi có chút nghẹn ngào nói:“Phó Thắng Nam, tôi yêu anhnhiều hơn so với anh tường tườngđó, anh đừng ép tôi, đừng để chocô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa, tôisẽ giết cô ta thật đó.”Lúc này tôi không thể nàokiểm chế được tâm tình của mình,không giữ lại chút nào, tôi bộc lộtoàn bộ ra cho Phó Thắng Namnhìn, bao gồm cả sự ác độc, ích kỷcủa tôi, đều cho anh ta nhìn tất cả.Bốn mắt nhìn nhau, PhóThắng Nam mím môi, cánh tay anhta đang cầm cánh tay của tôi tựnhiên cũng buông lỏng ra, tay củaanh cầm lấy cằm của tôi, chóp mũicủa anh ta đưa gần lại với chópmũi của tôi, cái cảm giác xâm lấnquen thuộc ập vào mặt tôi, thanhâm khàn khàn nói với tôi một chữ:“Ngu!””Anh ta bế tôi lên, anh ta nhìndì Triệu đang vội vàng chạy đếnnói: “Gọi một chiếc xe cho cô HạnhNguyên”Dì Triệu gật đầu liên tục.Vừa rồi Lâm Hạnh Nguyênquá sợ hãi, lúc này mới tỉnh hồn lại,mặt phờ phạc tái nhợt nhìn tôi vàPhó Thắng Nam, ánh mắt nhìnchằm chằm vào trên người PhóThắng Nam, há miệng nói, trongthanh âm mang theo cả sự tủi thânvới không cam lòng: “Anh ThắngNam,“Đi về đi!” Phó Thắng Nammỡ miệng, rồi ôm tôi trở về biệt thự.Sau lưng, truyền tới tiếng củadì Triệu: “Cô Hạnh Nguyên, xe đếnrồi, xin mời!”Về tới phòng ngủ, Phó ThắngNam đặt tôi ð trên giường, dùngđôi mắt đen nhánh đầy thâm thúynhìn tôi một lúc lâu. Sau đó anh tatới gần tôi hôn nhẹ nhàng trêngương mặt tôi rồi nói: “Sau nàyđừng xúc động như vậy! Nếukhông…”Câu tiếp theo, anh ta khôngcó nói, chỉ bĩu môi một cái rồi cắnlên trên bả vai của tôi, có đau mộtchút, tôi cau mày lại nhưng khônglên tiếng.Đắp kín mền giúp tôi, điệnthoại di động của anh ta đặt ở đầugiường bỗng nhiên vang lên, tôinằm trên giường nên liếc mắt thìthấy số điện thoại gọi đến là củaLâm Hạnh Nguyên.Phó Thắng Nam chỉ liếc mộtcái, nhưng không có bắt máy.Sau đó điện thoại đổ chuôngthêm mấy lần đều là của LâmHạnh Nguyên gọi, thấy Phó ThắngNam không nghe máy, Lâm HạnhNguyên chuyền qua gửi tin nhắn.Liếc mắt nhìn tin gửi tới: “AnhThắng Nam, anh đừng bỏ lại em,em đã không có anh trai, bây giờchỉ có anh thôi.”Tôi nghĩ mình sẽ cười, nhưngđôi mắt của tôi như bị cát bay vàomắt, không cười nổi.Phó Thắng Nam cũng thấy,anh ta không có trả lời, chỉ châmmột điếu thuốc, ngồi ð trên bancông hút, bóng lưng vừa cô đơn lạicô độc.Có lẽ là do vừa mới bị kinh hãiquá độ, nên không bao lâu, tôi liềnngủ mất.Khi giật mình tỉnh lại đã là nửađêm, tôi bị tiếng sấm vang bênngoài đánh thức, tôi nghĩ rằng sấmchỉ đánh buổi chiều, nhưng đếnnửa đêm sấm chớp vẫn rền vang,trời mưa rất lớn.Ngày trước có Lý Vũ Linh ởbên cạnh, tôi cũng miễn cưỡngcảm thấy màn đêm không có đángsợ, lúc này trong phòng ngủ khôngcó ai, ánh sáng của những tia sétxuyên qua cửa sổ, lóe lên ð trongphòng.Mờ đèn, đảo mắt nhìn mộtvòng phòng ngủ, không thấy PhóThắng Nam đâu, trên ban công rơixuống rất nhiều tàn thuốc, xem raanh ta hút không ít.Không thấy ai, tôi đi chân trầnra phòng ngủ, có lẽ anh ta đang ởtrong phòng đọc sách.Thế nhưng chắc do tôi nghĩquá nhiều, lúc này ở đại sảnh dướilầu.Quần áo màu xanh trên ngườiLâm Hạnh Nguyên đã ướt đẫm,mắt cô ta đỏ hoe, có chút quậtcường nhìn Phó Thắng Nam.“Đi về!” Phó Thắng Nam mờmiệng, thanh âm có chút bất đắcdĩ nói.“Không!” Lâm Hạnh Nguyênnhếch miệng lên, cười vô cùngngây thơ lại hồn nhiên nói: “Anhbiết, em sợ sấm sét.”Lâm Hạnh Nguyên bộ dáng vôcùng nhỏ bé và nhu nhược, nhất làlúc này quần áo cô ta còn bị ướt,tóc tai xốc xếch.Sau một lúc, Phó Thắng Namvẫn phải đồng ý, mờ miệng nói: “Đitắm trước đi!”Đọc full tại truyen.one