Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 67
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 67: Con gái của Lâm UyênThẩm Minh Thành cười lạnh:“Những chuyện của bà ấy bị ngườita đồn đại, ai ngờ lại là sự thật.”Nhìn Phó Thắng Nam mangLâm Hạnh Nguyên đến chào hỏiLâm Uyên và Mộ Chí Kính, khôngbiết Lâm Uyên ở bên tai Mộ ChíKính nói gì.Mộ Chí Kính nhìn Lâm HạnhNguyên, biểu cảm trên mặt có chútthay đổi, sau đó vẻ mặt kiên địnhcủa người đàn ông thu hồi sự kinh=:ngạc lại, ông ta nắm tay Lâm HạnhNguyên, ánh mắt có một chútcưng chiều.Tôi không hiểu chuyện gìđang xảy ra, và thấy Thẩm MinhThành đầy âm mưu nhìn tôi rồi nói:“Lâm Hạnh Nguyên là con gái củaLâm Uyên đã tìm kiếm hơn haimươi năm, và cũng là con gái củaMộ Chí Kính.”Tôi há hốc mồm khi ngheđược, Lâm Hạnh Nguyên là con gáicủa bọn họ?Làm sao trước đó một điểmphong thanh đều không cớ?Lâm Uyên và Mộ Chí Kính nóixong, sau đó quay lại nhìn tôi vàThẩm Minh Thành, nhìn thấy tôi, vàmặt của Mộ Chí Kính có chút kinh ngạc.Lâm Uyên tựa hồ biết ông tađang suy nghĩ gì, ghé vào lỗ tai ôngta thấp giọng nói vài câu, sau đóMộ Chí Kính mới bình thường trở lại.Thẩm Minh Thành buông tôira, anh ta tiến lên chào hỏi Mộ Chí Kính.Được tự do, tôi ngay lập tứcđảo mắt tìm Phó Thắng Nam,nhưng vừa rồi Phó Thắng Namcùng Mộ Chí Kính mới chào hỏixong, lúc này không biết đã đi đâu.Tôi nhìn xung quanh và nghethấy một giọng nói quen thuộc ởgóc cua hành lang, là Trần HúcDiệu, tôi không thể không bước tới.Nhìn thấy tôi, Trần Húc Diệuhơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng nói:“Chào buổi tối!”Thấy tinh thần anh ta khôngtốt, tôi không khỏi không nói: “Hômnay là sinh nhật mẹ cậu, sao lạikhông vui thế? Tôi vừa nghe nóimẹ cậu đã tìm được con gái thấtlạc nhiều năm rồi, sao cậu không ranhìn xem?”“Nhìn cái gì?” Anh ta mỡmiệng hỏi, trong con mắt có chútcô đơn: “ Chị ta là trái tim của mẹ,còn tôi bất quá là cái ngoài ý muốnmà thôi.”Nghe được những lời ủy khuấttrong miệng anh ta, tôi cầm lấy mộtđĩa phomai rồi nói: “Đứa trẻ nàocũng là báu vật trong lòng cha mẹ,dù sao bà ấy cũng bị thất lạc congái hơn hai mươi năm, bây giờ tìmđược tất nhiên là vui vẻ. Sau này cốgắng sẽ ổn thôi.”Anh ta cười lạnh một tiếng,ánh mắt nhìn vào miếng phomattrong tay tôi, bộ dáng không timkhông phổi nói: “Tôi ngược lại thậthy vọng con gái của họ chính cô,mà không phải là Lâm HạnhNguyên, chị ta có quá nhiều mưumô, ð bên cạnh những người nhưvậy cũng không phải là chuyện tốt”Tôi hơi bị bối rối trước nhữnggì mà anh ta nói, không khỏi cườinói: “Chuyện đi nhận con gái saocó thể tùy tiện như vậy?”Anh ta liếc tôi một cái, có chútgiống như đang nhìn một đứangốc: “Chị hai, chị sẽ không phảithật sự cho rằng mẹ của tôi rấtrảnh rỗi, mà sẽ tìm chị nói chuyện đi?”Rốt cuộc hôm nay anh tađang nói gì vậy?Tôi không hiểu: “ Ý cậu là gì?”Hôm nay Lâm Uyên đã tìm ta hỏinhững câu hỏi kỳ quái, mặc dùtrong lòng tôi khó hiểu, nhưngcũng không có cảm thấy có cái gì lạ.Lúc này Trần Húc Diệu lạinhắc đến, tôi đã hơi nghỉ ngờ.“Hắc!” Anh ta có chút khinhthường tơi: “Với trí thông minh nàycủa cô, thật sự may mắn khi gả choPhó Thắng Nam. Trước đó tôi đãtừng nói cô và mẹ tôi có lông màygiống nhau, hơn nữa Lâm HạnhNguyên cũng giống như vậy, côthật sự cho rằng trên thế giới sẽ cóngười vô duyên vô cớ giống nhaunhư vậy?”Tôi nhíu mày: “Ý cậu là gì?”Tôi vẫn không hiểu, anh ta liếcnhìn tôi và nói: “Nghĩa là mẹ tôi đãlấy ADN của cô và AND của LâmHạnh Nguyên đề làm xét nghiệmquan hệ cha con.”Nói đến đây, anh ta ngược lạilà có chút khó hiểu nói: “Ban đầutôi cứ tưởng sẽ là cô, nhưng khôngnghĩ tới kết quả xét nghiệm quanhệ cha con lại là Lâm HạnhNguyên.”Trong lòng tôi chất thành mộtđống câu hỏi, nhìn đại sảnh, cảmthấy nơi đây không tiện đề hỏi, dứtkhoát kéo Trần Húc Diệu đếnphòng trà trên hành lang.Nhìn anh ta, tôi nghiêm túcnói: “Chỉ vì tôi hơi giống tổng giámđốc Lâm mà cậu lại lấy trộm ANDcủa tôi để đi xét nghiệm quan hệcha con?”Anh ta cong môi lên: “ Dĩnhiên là không phải, mẹ tôi đã tìmđứa con gái thất lạc hơn hai mươinăm, bà ấy đã kiên trì nhiều nămnhư vậy nhưng mà vẫn không cómanh mối, cô cùng Lâm HạnhNguyên lại có nhiều điềm giống vớiấy, mẹ tôi ngay từ đầu không biếtcô và Lâm Hạnh Nguyên ai mớiđúng là con gái của bà ấy, cho nênbà ấy đã sắp xếp để Phó ThắngNam đưa cô và Lâm Hạnh Nguyênđến gặp riêng, và sau đó làm xétnghiệm quan hệ cha con.”Tôi không tò mò về việc tôi vàLâm Hạnh Nguyên có điểm giốngnhau, tôi tò mò chính là, Phó ThắngNam đưa ta đi gặp Lâm Uyên, cănbản không phải vì cứu Vũ Linh, màlà anh đến đề cho Lâm Uyên mộtcái nhân tình.Mà tôi, người ở trong toàn bộsự việc, lại hoàn toàn không biết gì cả.“Ban đầu Lâm Hạnh Nguyêncó biết những chuyện này không?”Tôi nói, cảm thấy ở trong lòng hơikhó chịu.Anh ta gật đầu: “ Phó ThắngNam hẳn là đã nói qua cho chị tabiết, về sau chị ta rất hay gần gũivới mẹ tôi, xem ra không giốngkhông biết gì hết.”Tôi có chút muốn cười, chonên, cho nên toàn bộ câu chuyện,chỉ có tôi là người duy nhất không biết.“Hì hì!” Tôi muốn cười, nhưnglà cười không nổi, tôi giống như làmột kẻ ngốc, sợ ngày nào đó bịbán đi mà cũng không biết.Thấy sắc mặt của tôi khôngtốt, Trần Húc Diệu dừng lại, có lẽ lànhận ra điều gì đó, anh ta thu lạicảm xúc, có chút đau lòng nhìn tôi:“Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều,việc này không có nói cho cô biết,là lo lắng sợ cô nghĩ lung tung, màmọi người còn chưa xác định được,cho nên……”“Cho nên, các ngươi liền giấudiếm tôi? Coi như là một đứangốc?” Tôi mờ miệng, trong lòngrất là khó chịu.Anh ta nhíu mày: “Thẩm XuânHinh, cô biết tôi không có ý đó.”“Tôi không biết!” Trà lời lại bốnchữ của anh ta, tôi ra khỏi phòngtrà, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủtốt và tin tường những người khác,thì sẽ không bị tổn thương, nhưngtôi thực sự quá ngây thơ, tôi đã córất nhiều đau khổ.Trong đại sảnh, tới không ítngười, đều là chút quan chức caocấp, Lâm Hạnh Nguyên ở trongđám người đặc biệt bắt mắt, bịLâm Uyển và Mộ Chí Chí Kính lôikéo đến chào hỏi với mọi người,bọn họ giới thiệu cô ta với tất cảmọi người, xinh đẹp lại ấm áp.Đúng vậy a, có một số ngườitừ khi sinh ra đã được ban vận may.Tiếp nhận cảm xúc của mìnhđi loanh quanh trong khu ăn uống,cuộc sống dù buồn đến mấy cũngphải ăn ngon, đứa nhỏ trong bụngcòn muốn lớn lên.Tôi chăm chú vào đồ ăn, và vôtình đụng vào người nào đó, chiếcbánh bơ vừa đặt trên đĩa lăn đi lănlại vài vòng đụng trúng bộ đồ của ai đó“Xin lỗi..” Tôi ngầng đầu, lọtvào trong tầm mắt chính là khuônmặt nghiêm nghị của Kiều Cảnh Thần.Tôi thu lại cơn giận, tôi rút lạilời xin lỗi ban đầu, loại tình huốngnày, xin lỗ hay không xin lỗi cũngvô ích, ngược lại sẽ dẫn tới nhữngtranh cãi không đáng có.Tôi không muốn tranh cãi,nhưng không có nghĩa là KiểuCảnh Thần không muốn, nhìn tôi,anh ta cưỡi lạnh: “Thầm Xuân Hinh,bây gið cô có phải đang đặc biệttức giận? Đặc biệt ghen ty, LâmHạnh Nguyên là con gái của LâmUyên, đồng nghĩa với việc cuộcsống của cô ấy sẽ bị đảo lộn, trờthành một người cao quý, còn mộtngười bước ra từ khu ổ chuột nhưcô, dù có cố gắng đến đâu, côcũng không xứng với Thắng Nam.”Tôi đặt thức ăn ở trong tayxuống, nhướng mày nhìn về anh ta:“Tôi không xứng, chẳng lẽ là Kiềutổng xứng?”“Cô…” Anh ta tức giận, muốn phản bác.Tôi nhẹ giọng ngắt lời: “Tôi vàPhó Thắng Nam đã kết hôn, cũngđã có con, Kiều tổng luôn thích chếnhạo tôi, là bởi vì trong tiềm thứcanh cảm thấy mình không xứng vớiLâm Hạnh Nguyên? Trong lònganh tự ti không có chỗ phát tiết,cho nên mới tìm tôi?”“Nói bậy!” Anh ta tức giận làmcho khuôn mặt đỏ bừng, đem âuphục trên người cởi ra, ném qua tôi:“Cô mau đem áo giặt sạch sẽ cho tôi.Chương 68: Giới hạn của Lâm Hạnh NguyênĐôi khi tôi cảm thấy KiểuCảnh Thần rất đáng yêu. Mỗi lầnanh ấy cảm thấy khó chịu với tôi,muốn cãi nhau với tôi. Anh ấy lạigiống như lúc này tự trút giận lênchính mình.Nếu không nói lại tôi, anh ấysẽ làm cho tôi khó xử.Nhìn bộ đồ vest trên tay mình,tôi nhíu mày nói: “Tổng giám đốcKiều, bộ quần áo này hãy giao chotôi xử lí đi. Nếu anh mặc quần áoướt đi lại ð đây, hình tượng của anhsẽ không xứng với Lâm HạnhNguyên đâu.“Đề tôi nghĩ cách!” Tiệc sinhnhật đã bắt đầu, Lâm Uyên cấtgiọng nói tao nhã, không muốn nóithêm lời nào. Mang đồ ăn trong tayđi đến bên cạnh Lâm HạnhNguyên đưa đồ ăn cho cô.Vẻ mặt Lâm Hạnh Nguyênkhông được tốt, nghi ngờ nhìn lạiđúng lúc trông thấy tôi. Gương mặtxinh đẹp bỗng nð nụ cười vừakhiêu khích lại vừa khinh thường.Nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại bộđồ đang cầm trong tay, cảm thấyđau đầu. Phó Thắng Nam khôngbiết từ nơi nào, cầm một hộp quànhỏ trên tay đi đến chỗ tôi.Nói với một gương mặt lạnhlùng: “Quà sinh nhật của tổng giám đốc Lâm”Nói xong, anh bí mật đưa hộpquà trong tay cho tôi, nhìn thấyquần áo trong tay tôi, anh nhíu màyhỏi: “Của ai vậy?”Anh ta sốt ruột liếc mắt nhìnrồi nói: “Vứt nó đi!”“Kiều Cảnh Thần, lúc nãykhông cần thận đã vô tình đụngvào một số thứ” Tôi nói, ánh mắtrơi lên món quà trong hộp. “Anhchuẩn bị à?”Bữa tiệc lúc này trờ nên sôiđộng hơn, Lâm Hạnh Nguyên bịtổng giám đốc Lâm đưa lên sânkhấu, tôi nheo mắt nói: “Giám đốcPhó không làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”Tâm trạng anh không tốt, lạnhlùng nói: “Thẩm Xuân Hinh, có phảiem nên giải thích cho anh biết emvà Thẩm Minh Thành quen biếtnhau như thế nào không?”Nếu là nửa tiếng trước, tôinhất định sẽ giải thích với anh ấy,nhưng bây giờ thì tôi không muốngiải thích một chút nào.Tôi đi đến cạnh thùng rác,ném thẳng bộ đồ của Kiều CảnhThần vào đó rồi lạnh lùng nói:“Không có gì giải thích cả, giámđốc Phó thấy sao thì nó là như vậy.Trên sân khấu, Lâm HạnhNguyên và Lâm Uyền đang diễncảnh mẹ con thân tình. Sau khi thểhiện tình mẹ con xong, Lâm Uyềnđã quyết định đưa năm mươi phầntrăm tài sản của mình cho LâmHạnh Nguyên quản lý. HạnhNguyên sẽ vào công ty Lâm Uyềnđể học các kỹ năng quản lý.Cùng lúc đó thì Lâm HạnhNguyên cũng chuyền đến sốngcùng với Lâm Uyển, dù sao cũng làđứa con gái từng thất lạc tìm lạiđược.() cũng đã lên nắm quyền,không cần nói thêm về thế lực chỉcần đứng cạnh bà, thì cho dù ởBắc Kinh hay Giang Thành thì LâmHạnh Nguyên cũng có thề đi qua.Sắc mặt của Phó Thắng Namrất xấu, nhưng vì đang trong buồitiệc nên không định cãi nhau vớitôi, kiềm chế cảm xúc nói: “Một látnữa cô hãy là bạn nhảy của tôi.”Tôi cười lạnh: “Giám đốc Phókhông sợ cô Lâm… à không là côMạc, bây giờ anh đang là bạn nhảycủa cô Mạc mà, tôi không tham gia đâu.“Thẩm Xuân Hinh!” Cổ tay bịnắm lấy khiến cô thấy hơi đau, PhóThắng Nam kìm nén tức giận nói:“Đừng giở tính cứng đầu.”Tôi cứng đầu?Tôi đang định cười, nhìn anhấy, tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam,anh thật sự không tầm thường… Lợi hại!”Đảo mắt xung quanh tôi nhìnthấy Thầm Minh Thành đang đi vềphía mình, tôi hất tay Phó ThắngNam ra, nhanh chóng đi về phíaanh ấy. Đôi khi ác quỷ còn tốt hơnthiên thần nhiều.Thẩm Minh Thành nheo mắtlại, nhìn tôi đang đi về phía anh ta,khóe môi nhếch lên: “Cô gái, đây làlần đầu em chủ động đi về phíaanh như thế này đó!”Nhìn thấy sự u ám trong ánhmắt anh ấy, tôi nói: “Lúc nào tôi mớicó thể ra về?”“Lúc nào cũng được!” Anh tanhún vai, nhướng mày hơi cao hơnmột chút, lộ ra một ít ý cười: “Muốnđi đâu?”Anh ấy chỉ nói rằng tôi đi cùnganh ấy đến buổi tiệc, cũng khôngnói thêm gì. Điều đó có nghĩa là tôichỉ cần đến đây thì tôi có thể rời đibất cứ lúc nào.Nghĩ đến đây, tôi rũ mắt nhìnhộp quà trong tay mình, giươngmắt nhìn Lâm Uyển đã phát biểu xong.Tôi mang hộp quà đi đến chỗLâm Uyển. Bà ấy vẫn như mọi khi,nð một nụ cười một cách duyêndáng khi nhìn thấy tôi: “Cô Thẩm,hôm nay khách đông quá, tôi phảiquan tâm nhiều thứ nên chưa đóntiếp cô chu đáo.”Tôi cười nhẹ, trong vô thức lạitrở nên xa cách nói: “Bà Lâm, bàthật là khách sáo. Đây là quà sinhnhật tôi chuẩn bị cho bà. Chúc bàsinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.”Bà ấy không khỏi nheo mắtcười, có thề thấy tối nay bà ấy rấtvui vẻ. Nhận lấy hộp quà, bà ấy nói:“Cô Thẩm, cô khách sáo quá, tôixin nhận lời chúc của cô.”Mộ Chí Kính đưa Lâm HạnhNguyên đi tiếp khách xung quanhnhìn thấy tôi và Lâm Uyền đang vuivẻ nói chuyện, ghé vào tai LâmHạnh Nguyên nói vài câu, sau đó đivề phía tôi.Ánh mắt của Lâm HạnhNguyên nhìn phía tôi có hơi trùngxuống, nhưng sau đó không nhìn nữa.Mộ Chí Kính tuy rằng đã vàotuổi trung niên nhưng thân hìnhông ất lại cao lớn, khí chất và thầnthái trên mặt vẫn hơn người. Nhìntôi với đôi mắt có nét yêu thươngnói: “Cháu là Thẩm Xuân Hinh?”Tôi gật đầu, không khiêm tốnnhưng cũng không hống hách nói:“Chào ông Mội!”“Ha ha!” Ông ấy đột nhiên bậtcười, nhìn Lâm Uyển đang đứngcạnh: “Cô gái này có hơi giống anhlúc nhỏ, không chỉ giống anh màcả tính cách cứng rắn cũng rấtgiống.”Lâm Uyển gật đầu, ánh mắttrở nên dịu dàng hơn, cười nói:“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, emcũng cảm thấy như vậy. Nếu khôngnhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN,em đã nghĩ là cô ấy!”“Con gái.” Mộ Chí Kính nhìntôi nói: “Tôi gọi cháu như vậy đượcchứ?”Tôi gật nhẹ đầu, một sốchuyện trong trí nhớ được gợi lại,có thể đã qua quá lâu. Nhưngtrong một thoáng mơ hồ, tôi khôngnhớ được rõ ràng, chỉ nhớ âmthanh này có hơi quen thuộc.“Ba mẹ con…”“Ba mẹ!” Lâm Hạnh Nguyêncắt ngang lời Mộ Chí Kính đangđịnh nói, Lâm Hạnh Nguyên duyêndáng đi đến trên đôi giày cao gótvà ly rượu sâm banh, nhìn LâmUyển và Mộ Chí Kính nói: “ChúTrần có chuyện muốn nói với haingười, đang chờ ở tầng hai ạ!”Mộ Chí Kính và Lâm Uyền bấtngờ, dừng lại nhìn tôi một chút nói:“Cô Thẩm thứ lỗi, chúng tôi có việcđi trước, cô cần gì thì nói với HạnhNguyên nhé!”Nói xong, hai người cùng nhauđi lên tầng hai.Đề tôi ở lại đối mặt với LâmHạnh Nguyên.“Cô Thầm, chúng ta nóichuyện một lát đi?” Lâm HạnhNguyên mờ miệng, trong ánh mắtcó vài phần kiêu ngạo.Trong biệt thự hiện giờ có rấtnhiều người qua lại, có người quenbiết, có người không quen biết.Tâm trạng tôi không tốt là thật,không đề ý đến cô ta cũng là thật.Thờ dài một hơi, tôi mở miệngnói: “Cô Lâm có thể cách xa tôimột chút được không? Chúng takhông có chuyện gì đề nói cả.”“Đây là nhà của mẹ tôi, côThẩm muốn tôi cách xa ð đâuđây?” Lời nói này phát ra mangtheo hàm ý châm chọc.Tôi bật cười: “Thật là, tôi lạiquên mất, bây giờ cô không phảiLục Hạnh Nguyên mà là Lâm HạnhNguyên.”Dừng lại một chút, tôi cườigượng: “Nếu là địa bàn của cô, vậytôi tự tránh xa một chút, có thể chứ?”“Thầm Xuân Hinh, làm thế nàocô mới rời khỏi Phó Thắng Nam?”Lâm Hạnh Nguyên chặn đường tôi:“Phó Thắng Nam là con người tàihoa xuất chúng. Chỉ có nhữngngười đứng trên đỉnh Kim Tự Thápmới có thể xứng với anh ấy. ThầmXuân Hinh, cô biết rõ, cô khôngxứng đáng.
Chương 67: Con gái của Lâm Uyên
Thẩm Minh Thành cười lạnh:
“Những chuyện của bà ấy bị người
ta đồn đại, ai ngờ lại là sự thật.”
Nhìn Phó Thắng Nam mang
Lâm Hạnh Nguyên đến chào hỏi
Lâm Uyên và Mộ Chí Kính, không
biết Lâm Uyên ở bên tai Mộ Chí
Kính nói gì.
Mộ Chí Kính nhìn Lâm Hạnh
Nguyên, biểu cảm trên mặt có chút
thay đổi, sau đó vẻ mặt kiên định
của người đàn ông thu hồi sự kinh
=:
ngạc lại, ông ta nắm tay Lâm Hạnh
Nguyên, ánh mắt có một chút
cưng chiều.
Tôi không hiểu chuyện gì
đang xảy ra, và thấy Thẩm Minh
Thành đầy âm mưu nhìn tôi rồi nói:
“Lâm Hạnh Nguyên là con gái của
Lâm Uyên đã tìm kiếm hơn hai
mươi năm, và cũng là con gái của
Mộ Chí Kính.”
Tôi há hốc mồm khi nghe
được, Lâm Hạnh Nguyên là con gái
của bọn họ?
Làm sao trước đó một điểm
phong thanh đều không cớ?
Lâm Uyên và Mộ Chí Kính nói
xong, sau đó quay lại nhìn tôi và
Thẩm Minh Thành, nhìn thấy tôi, và
mặt của Mộ Chí Kính có chút kinh ngạc.
Lâm Uyên tựa hồ biết ông ta
đang suy nghĩ gì, ghé vào lỗ tai ông
ta thấp giọng nói vài câu, sau đó
Mộ Chí Kính mới bình thường trở lại.
Thẩm Minh Thành buông tôi
ra, anh ta tiến lên chào hỏi Mộ Chí Kính.
Được tự do, tôi ngay lập tức
đảo mắt tìm Phó Thắng Nam,
nhưng vừa rồi Phó Thắng Nam
cùng Mộ Chí Kính mới chào hỏi
xong, lúc này không biết đã đi đâu.
Tôi nhìn xung quanh và nghe
thấy một giọng nói quen thuộc ở
góc cua hành lang, là Trần Húc
Diệu, tôi không thể không bước tới.
Nhìn thấy tôi, Trần Húc Diệu
hơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Chào buổi tối!”
Thấy tinh thần anh ta không
tốt, tôi không khỏi không nói: “Hôm
nay là sinh nhật mẹ cậu, sao lại
không vui thế? Tôi vừa nghe nói
mẹ cậu đã tìm được con gái thất
lạc nhiều năm rồi, sao cậu không ra
nhìn xem?”
“Nhìn cái gì?” Anh ta mỡ
miệng hỏi, trong con mắt có chút
cô đơn: “ Chị ta là trái tim của mẹ,
còn tôi bất quá là cái ngoài ý muốn
mà thôi.”
Nghe được những lời ủy khuất
trong miệng anh ta, tôi cầm lấy một
đĩa phomai rồi nói: “Đứa trẻ nào
cũng là báu vật trong lòng cha mẹ,
dù sao bà ấy cũng bị thất lạc con
gái hơn hai mươi năm, bây giờ tìm
được tất nhiên là vui vẻ. Sau này cố
gắng sẽ ổn thôi.”
Anh ta cười lạnh một tiếng,
ánh mắt nhìn vào miếng phomat
trong tay tôi, bộ dáng không tim
không phổi nói: “Tôi ngược lại thật
hy vọng con gái của họ chính cô,
mà không phải là Lâm Hạnh
Nguyên, chị ta có quá nhiều mưu
mô, ð bên cạnh những người như
vậy cũng không phải là chuyện tốt”
Tôi hơi bị bối rối trước những
gì mà anh ta nói, không khỏi cười
nói: “Chuyện đi nhận con gái sao
có thể tùy tiện như vậy?”
Anh ta liếc tôi một cái, có chút
giống như đang nhìn một đứa
ngốc: “Chị hai, chị sẽ không phải
thật sự cho rằng mẹ của tôi rất
rảnh rỗi, mà sẽ tìm chị nói chuyện đi?”
Rốt cuộc hôm nay anh ta
đang nói gì vậy?
Tôi không hiểu: “ Ý cậu là gì?”
Hôm nay Lâm Uyên đã tìm ta hỏi
những câu hỏi kỳ quái, mặc dù
trong lòng tôi khó hiểu, nhưng
cũng không có cảm thấy có cái gì lạ.
Lúc này Trần Húc Diệu lại
nhắc đến, tôi đã hơi nghỉ ngờ.
“Hắc!” Anh ta có chút khinh
thường tơi: “Với trí thông minh này
của cô, thật sự may mắn khi gả cho
Phó Thắng Nam. Trước đó tôi đã
từng nói cô và mẹ tôi có lông mày
giống nhau, hơn nữa Lâm Hạnh
Nguyên cũng giống như vậy, cô
thật sự cho rằng trên thế giới sẽ có
người vô duyên vô cớ giống nhau
như vậy?”
Tôi nhíu mày: “Ý cậu là gì?”
Tôi vẫn không hiểu, anh ta liếc
nhìn tôi và nói: “Nghĩa là mẹ tôi đã
lấy ADN của cô và AND của Lâm
Hạnh Nguyên đề làm xét nghiệm
quan hệ cha con.”
Nói đến đây, anh ta ngược lại
là có chút khó hiểu nói: “Ban đầu
tôi cứ tưởng sẽ là cô, nhưng không
nghĩ tới kết quả xét nghiệm quan
hệ cha con lại là Lâm Hạnh
Nguyên.”
Trong lòng tôi chất thành một
đống câu hỏi, nhìn đại sảnh, cảm
thấy nơi đây không tiện đề hỏi, dứt
khoát kéo Trần Húc Diệu đến
phòng trà trên hành lang.
Nhìn anh ta, tôi nghiêm túc
nói: “Chỉ vì tôi hơi giống tổng giám
đốc Lâm mà cậu lại lấy trộm AND
của tôi để đi xét nghiệm quan hệ
cha con?”
Anh ta cong môi lên: “ Dĩ
nhiên là không phải, mẹ tôi đã tìm
đứa con gái thất lạc hơn hai mươi
năm, bà ấy đã kiên trì nhiều năm
như vậy nhưng mà vẫn không có
manh mối, cô cùng Lâm Hạnh
Nguyên lại có nhiều điềm giống với
ấy, mẹ tôi ngay từ đầu không biết
cô và Lâm Hạnh Nguyên ai mới
đúng là con gái của bà ấy, cho nên
bà ấy đã sắp xếp để Phó Thắng
Nam đưa cô và Lâm Hạnh Nguyên
đến gặp riêng, và sau đó làm xét
nghiệm quan hệ cha con.”
Tôi không tò mò về việc tôi và
Lâm Hạnh Nguyên có điểm giống
nhau, tôi tò mò chính là, Phó Thắng
Nam đưa ta đi gặp Lâm Uyên, căn
bản không phải vì cứu Vũ Linh, mà
là anh đến đề cho Lâm Uyên một
cái nhân tình.
Mà tôi, người ở trong toàn bộ
sự việc, lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Ban đầu Lâm Hạnh Nguyên
có biết những chuyện này không?”
Tôi nói, cảm thấy ở trong lòng hơi
khó chịu.
Anh ta gật đầu: “ Phó Thắng
Nam hẳn là đã nói qua cho chị ta
biết, về sau chị ta rất hay gần gũi
với mẹ tôi, xem ra không giống
không biết gì hết.”
Tôi có chút muốn cười, cho
nên, cho nên toàn bộ câu chuyện,
chỉ có tôi là người duy nhất không biết.
“Hì hì!” Tôi muốn cười, nhưng
là cười không nổi, tôi giống như là
một kẻ ngốc, sợ ngày nào đó bị
bán đi mà cũng không biết.
Thấy sắc mặt của tôi không
tốt, Trần Húc Diệu dừng lại, có lẽ là
nhận ra điều gì đó, anh ta thu lại
cảm xúc, có chút đau lòng nhìn tôi:
“Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều,
việc này không có nói cho cô biết,
là lo lắng sợ cô nghĩ lung tung, mà
mọi người còn chưa xác định được,
cho nên……”
“Cho nên, các ngươi liền giấu
diếm tôi? Coi như là một đứa
ngốc?” Tôi mờ miệng, trong lòng
rất là khó chịu.
Anh ta nhíu mày: “Thẩm Xuân
Hinh, cô biết tôi không có ý đó.”
“Tôi không biết!” Trà lời lại bốn
chữ của anh ta, tôi ra khỏi phòng
trà, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủ
tốt và tin tường những người khác,
thì sẽ không bị tổn thương, nhưng
tôi thực sự quá ngây thơ, tôi đã có
rất nhiều đau khổ.
Trong đại sảnh, tới không ít
người, đều là chút quan chức cao
cấp, Lâm Hạnh Nguyên ở trong
đám người đặc biệt bắt mắt, bị
Lâm Uyển và Mộ Chí Chí Kính lôi
kéo đến chào hỏi với mọi người,
bọn họ giới thiệu cô ta với tất cả
mọi người, xinh đẹp lại ấm áp.
Đúng vậy a, có một số người
từ khi sinh ra đã được ban vận may.
Tiếp nhận cảm xúc của mình
đi loanh quanh trong khu ăn uống,
cuộc sống dù buồn đến mấy cũng
phải ăn ngon, đứa nhỏ trong bụng
còn muốn lớn lên.
Tôi chăm chú vào đồ ăn, và vô
tình đụng vào người nào đó, chiếc
bánh bơ vừa đặt trên đĩa lăn đi lăn
lại vài vòng đụng trúng bộ đồ của ai đó
“Xin lỗi..” Tôi ngầng đầu, lọt
vào trong tầm mắt chính là khuôn
mặt nghiêm nghị của Kiều Cảnh Thần.
Tôi thu lại cơn giận, tôi rút lại
lời xin lỗi ban đầu, loại tình huống
này, xin lỗ hay không xin lỗi cũng
vô ích, ngược lại sẽ dẫn tới những
tranh cãi không đáng có.
Tôi không muốn tranh cãi,
nhưng không có nghĩa là Kiểu
Cảnh Thần không muốn, nhìn tôi,
anh ta cưỡi lạnh: “Thầm Xuân Hinh,
bây gið cô có phải đang đặc biệt
tức giận? Đặc biệt ghen ty, Lâm
Hạnh Nguyên là con gái của Lâm
Uyên, đồng nghĩa với việc cuộc
sống của cô ấy sẽ bị đảo lộn, trờ
thành một người cao quý, còn một
người bước ra từ khu ổ chuột như
cô, dù có cố gắng đến đâu, cô
cũng không xứng với Thắng Nam.”
Tôi đặt thức ăn ở trong tay
xuống, nhướng mày nhìn về anh ta:
“Tôi không xứng, chẳng lẽ là Kiều
tổng xứng?”
“Cô…” Anh ta tức giận, muốn phản bác.
Tôi nhẹ giọng ngắt lời: “Tôi và
Phó Thắng Nam đã kết hôn, cũng
đã có con, Kiều tổng luôn thích chế
nhạo tôi, là bởi vì trong tiềm thức
anh cảm thấy mình không xứng với
Lâm Hạnh Nguyên? Trong lòng
anh tự ti không có chỗ phát tiết,
cho nên mới tìm tôi?”
“Nói bậy!” Anh ta tức giận làm
cho khuôn mặt đỏ bừng, đem âu
phục trên người cởi ra, ném qua tôi:
“Cô mau đem áo giặt sạch sẽ cho tôi.
Chương 68: Giới hạn của Lâm Hạnh Nguyên
Đôi khi tôi cảm thấy Kiểu
Cảnh Thần rất đáng yêu. Mỗi lần
anh ấy cảm thấy khó chịu với tôi,
muốn cãi nhau với tôi. Anh ấy lại
giống như lúc này tự trút giận lên
chính mình.
Nếu không nói lại tôi, anh ấy
sẽ làm cho tôi khó xử.
Nhìn bộ đồ vest trên tay mình,
tôi nhíu mày nói: “Tổng giám đốc
Kiều, bộ quần áo này hãy giao cho
tôi xử lí đi. Nếu anh mặc quần áo
ướt đi lại ð đây, hình tượng của anh
sẽ không xứng với Lâm Hạnh
Nguyên đâu.
“Đề tôi nghĩ cách!” Tiệc sinh
nhật đã bắt đầu, Lâm Uyên cất
giọng nói tao nhã, không muốn nói
thêm lời nào. Mang đồ ăn trong tay
đi đến bên cạnh Lâm Hạnh
Nguyên đưa đồ ăn cho cô.
Vẻ mặt Lâm Hạnh Nguyên
không được tốt, nghi ngờ nhìn lại
đúng lúc trông thấy tôi. Gương mặt
xinh đẹp bỗng nð nụ cười vừa
khiêu khích lại vừa khinh thường.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại bộ
đồ đang cầm trong tay, cảm thấy
đau đầu. Phó Thắng Nam không
biết từ nơi nào, cầm một hộp quà
nhỏ trên tay đi đến chỗ tôi.
Nói với một gương mặt lạnh
lùng: “Quà sinh nhật của tổng giám đốc Lâm”
Nói xong, anh bí mật đưa hộp
quà trong tay cho tôi, nhìn thấy
quần áo trong tay tôi, anh nhíu mày
hỏi: “Của ai vậy?”
Anh ta sốt ruột liếc mắt nhìn
rồi nói: “Vứt nó đi!”
“Kiều Cảnh Thần, lúc nãy
không cần thận đã vô tình đụng
vào một số thứ” Tôi nói, ánh mắt
rơi lên món quà trong hộp. “Anh
chuẩn bị à?”
Bữa tiệc lúc này trờ nên sôi
động hơn, Lâm Hạnh Nguyên bị
tổng giám đốc Lâm đưa lên sân
khấu, tôi nheo mắt nói: “Giám đốc
Phó không làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Tâm trạng anh không tốt, lạnh
lùng nói: “Thẩm Xuân Hinh, có phải
em nên giải thích cho anh biết em
và Thẩm Minh Thành quen biết
nhau như thế nào không?”
Nếu là nửa tiếng trước, tôi
nhất định sẽ giải thích với anh ấy,
nhưng bây giờ thì tôi không muốn
giải thích một chút nào.
Tôi đi đến cạnh thùng rác,
ném thẳng bộ đồ của Kiều Cảnh
Thần vào đó rồi lạnh lùng nói:
“Không có gì giải thích cả, giám
đốc Phó thấy sao thì nó là như vậy.
Trên sân khấu, Lâm Hạnh
Nguyên và Lâm Uyền đang diễn
cảnh mẹ con thân tình. Sau khi thể
hiện tình mẹ con xong, Lâm Uyền
đã quyết định đưa năm mươi phần
trăm tài sản của mình cho Lâm
Hạnh Nguyên quản lý. Hạnh
Nguyên sẽ vào công ty Lâm Uyền
để học các kỹ năng quản lý.
Cùng lúc đó thì Lâm Hạnh
Nguyên cũng chuyền đến sống
cùng với Lâm Uyển, dù sao cũng là
đứa con gái từng thất lạc tìm lại
được.() cũng đã lên nắm quyền,
không cần nói thêm về thế lực chỉ
cần đứng cạnh bà, thì cho dù ở
Bắc Kinh hay Giang Thành thì Lâm
Hạnh Nguyên cũng có thề đi qua.
Sắc mặt của Phó Thắng Nam
rất xấu, nhưng vì đang trong buồi
tiệc nên không định cãi nhau với
tôi, kiềm chế cảm xúc nói: “Một lát
nữa cô hãy là bạn nhảy của tôi.”
Tôi cười lạnh: “Giám đốc Phó
không sợ cô Lâm… à không là cô
Mạc, bây giờ anh đang là bạn nhảy
của cô Mạc mà, tôi không tham gia đâu.
“Thẩm Xuân Hinh!” Cổ tay bị
nắm lấy khiến cô thấy hơi đau, Phó
Thắng Nam kìm nén tức giận nói:
“Đừng giở tính cứng đầu.”
Tôi cứng đầu?
Tôi đang định cười, nhìn anh
ấy, tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam,
anh thật sự không tầm thường… Lợi hại!”
Đảo mắt xung quanh tôi nhìn
thấy Thầm Minh Thành đang đi về
phía mình, tôi hất tay Phó Thắng
Nam ra, nhanh chóng đi về phía
anh ấy. Đôi khi ác quỷ còn tốt hơn
thiên thần nhiều.
Thẩm Minh Thành nheo mắt
lại, nhìn tôi đang đi về phía anh ta,
khóe môi nhếch lên: “Cô gái, đây là
lần đầu em chủ động đi về phía
anh như thế này đó!”
Nhìn thấy sự u ám trong ánh
mắt anh ấy, tôi nói: “Lúc nào tôi mới
có thể ra về?”
“Lúc nào cũng được!” Anh ta
nhún vai, nhướng mày hơi cao hơn
một chút, lộ ra một ít ý cười: “Muốn
đi đâu?”
Anh ấy chỉ nói rằng tôi đi cùng
anh ấy đến buổi tiệc, cũng không
nói thêm gì. Điều đó có nghĩa là tôi
chỉ cần đến đây thì tôi có thể rời đi
bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, tôi rũ mắt nhìn
hộp quà trong tay mình, giương
mắt nhìn Lâm Uyển đã phát biểu xong.
Tôi mang hộp quà đi đến chỗ
Lâm Uyển. Bà ấy vẫn như mọi khi,
nð một nụ cười một cách duyên
dáng khi nhìn thấy tôi: “Cô Thẩm,
hôm nay khách đông quá, tôi phải
quan tâm nhiều thứ nên chưa đón
tiếp cô chu đáo.”
Tôi cười nhẹ, trong vô thức lại
trở nên xa cách nói: “Bà Lâm, bà
thật là khách sáo. Đây là quà sinh
nhật tôi chuẩn bị cho bà. Chúc bà
sinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.”
Bà ấy không khỏi nheo mắt
cười, có thề thấy tối nay bà ấy rất
vui vẻ. Nhận lấy hộp quà, bà ấy nói:
“Cô Thẩm, cô khách sáo quá, tôi
xin nhận lời chúc của cô.”
Mộ Chí Kính đưa Lâm Hạnh
Nguyên đi tiếp khách xung quanh
nhìn thấy tôi và Lâm Uyền đang vui
vẻ nói chuyện, ghé vào tai Lâm
Hạnh Nguyên nói vài câu, sau đó đi
về phía tôi.
Ánh mắt của Lâm Hạnh
Nguyên nhìn phía tôi có hơi trùng
xuống, nhưng sau đó không nhìn nữa.
Mộ Chí Kính tuy rằng đã vào
tuổi trung niên nhưng thân hình
ông ất lại cao lớn, khí chất và thần
thái trên mặt vẫn hơn người. Nhìn
tôi với đôi mắt có nét yêu thương
nói: “Cháu là Thẩm Xuân Hinh?”
Tôi gật đầu, không khiêm tốn
nhưng cũng không hống hách nói:
“Chào ông Mội!”
“Ha ha!” Ông ấy đột nhiên bật
cười, nhìn Lâm Uyển đang đứng
cạnh: “Cô gái này có hơi giống anh
lúc nhỏ, không chỉ giống anh mà
cả tính cách cứng rắn cũng rất
giống.”
Lâm Uyển gật đầu, ánh mắt
trở nên dịu dàng hơn, cười nói:
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em
cũng cảm thấy như vậy. Nếu không
nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN,
em đã nghĩ là cô ấy!”
“Con gái.” Mộ Chí Kính nhìn
tôi nói: “Tôi gọi cháu như vậy được
chứ?”
Tôi gật nhẹ đầu, một số
chuyện trong trí nhớ được gợi lại,
có thể đã qua quá lâu. Nhưng
trong một thoáng mơ hồ, tôi không
nhớ được rõ ràng, chỉ nhớ âm
thanh này có hơi quen thuộc.
“Ba mẹ con…”
“Ba mẹ!” Lâm Hạnh Nguyên
cắt ngang lời Mộ Chí Kính đang
định nói, Lâm Hạnh Nguyên duyên
dáng đi đến trên đôi giày cao gót
và ly rượu sâm banh, nhìn Lâm
Uyển và Mộ Chí Kính nói: “Chú
Trần có chuyện muốn nói với hai
người, đang chờ ở tầng hai ạ!”
Mộ Chí Kính và Lâm Uyền bất
ngờ, dừng lại nhìn tôi một chút nói:
“Cô Thẩm thứ lỗi, chúng tôi có việc
đi trước, cô cần gì thì nói với Hạnh
Nguyên nhé!”
Nói xong, hai người cùng nhau
đi lên tầng hai.
Đề tôi ở lại đối mặt với Lâm
Hạnh Nguyên.
“Cô Thầm, chúng ta nói
chuyện một lát đi?” Lâm Hạnh
Nguyên mờ miệng, trong ánh mắt
có vài phần kiêu ngạo.
Trong biệt thự hiện giờ có rất
nhiều người qua lại, có người quen
biết, có người không quen biết.
Tâm trạng tôi không tốt là thật,
không đề ý đến cô ta cũng là thật.
Thờ dài một hơi, tôi mở miệng
nói: “Cô Lâm có thể cách xa tôi
một chút được không? Chúng ta
không có chuyện gì đề nói cả.”
“Đây là nhà của mẹ tôi, cô
Thẩm muốn tôi cách xa ð đâu
đây?” Lời nói này phát ra mang
theo hàm ý châm chọc.
Tôi bật cười: “Thật là, tôi lại
quên mất, bây giờ cô không phải
Lục Hạnh Nguyên mà là Lâm Hạnh
Nguyên.”
Dừng lại một chút, tôi cười
gượng: “Nếu là địa bàn của cô, vậy
tôi tự tránh xa một chút, có thể chứ?”
“Thầm Xuân Hinh, làm thế nào
cô mới rời khỏi Phó Thắng Nam?”
Lâm Hạnh Nguyên chặn đường tôi:
“Phó Thắng Nam là con người tài
hoa xuất chúng. Chỉ có những
người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp
mới có thể xứng với anh ấy. Thầm
Xuân Hinh, cô biết rõ, cô không
xứng đáng.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 67: Con gái của Lâm UyênThẩm Minh Thành cười lạnh:“Những chuyện của bà ấy bị ngườita đồn đại, ai ngờ lại là sự thật.”Nhìn Phó Thắng Nam mangLâm Hạnh Nguyên đến chào hỏiLâm Uyên và Mộ Chí Kính, khôngbiết Lâm Uyên ở bên tai Mộ ChíKính nói gì.Mộ Chí Kính nhìn Lâm HạnhNguyên, biểu cảm trên mặt có chútthay đổi, sau đó vẻ mặt kiên địnhcủa người đàn ông thu hồi sự kinh=:ngạc lại, ông ta nắm tay Lâm HạnhNguyên, ánh mắt có một chútcưng chiều.Tôi không hiểu chuyện gìđang xảy ra, và thấy Thẩm MinhThành đầy âm mưu nhìn tôi rồi nói:“Lâm Hạnh Nguyên là con gái củaLâm Uyên đã tìm kiếm hơn haimươi năm, và cũng là con gái củaMộ Chí Kính.”Tôi há hốc mồm khi ngheđược, Lâm Hạnh Nguyên là con gáicủa bọn họ?Làm sao trước đó một điểmphong thanh đều không cớ?Lâm Uyên và Mộ Chí Kính nóixong, sau đó quay lại nhìn tôi vàThẩm Minh Thành, nhìn thấy tôi, vàmặt của Mộ Chí Kính có chút kinh ngạc.Lâm Uyên tựa hồ biết ông tađang suy nghĩ gì, ghé vào lỗ tai ôngta thấp giọng nói vài câu, sau đóMộ Chí Kính mới bình thường trở lại.Thẩm Minh Thành buông tôira, anh ta tiến lên chào hỏi Mộ Chí Kính.Được tự do, tôi ngay lập tứcđảo mắt tìm Phó Thắng Nam,nhưng vừa rồi Phó Thắng Namcùng Mộ Chí Kính mới chào hỏixong, lúc này không biết đã đi đâu.Tôi nhìn xung quanh và nghethấy một giọng nói quen thuộc ởgóc cua hành lang, là Trần HúcDiệu, tôi không thể không bước tới.Nhìn thấy tôi, Trần Húc Diệuhơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng nói:“Chào buổi tối!”Thấy tinh thần anh ta khôngtốt, tôi không khỏi không nói: “Hômnay là sinh nhật mẹ cậu, sao lạikhông vui thế? Tôi vừa nghe nóimẹ cậu đã tìm được con gái thấtlạc nhiều năm rồi, sao cậu không ranhìn xem?”“Nhìn cái gì?” Anh ta mỡmiệng hỏi, trong con mắt có chútcô đơn: “ Chị ta là trái tim của mẹ,còn tôi bất quá là cái ngoài ý muốnmà thôi.”Nghe được những lời ủy khuấttrong miệng anh ta, tôi cầm lấy mộtđĩa phomai rồi nói: “Đứa trẻ nàocũng là báu vật trong lòng cha mẹ,dù sao bà ấy cũng bị thất lạc congái hơn hai mươi năm, bây giờ tìmđược tất nhiên là vui vẻ. Sau này cốgắng sẽ ổn thôi.”Anh ta cười lạnh một tiếng,ánh mắt nhìn vào miếng phomattrong tay tôi, bộ dáng không timkhông phổi nói: “Tôi ngược lại thậthy vọng con gái của họ chính cô,mà không phải là Lâm HạnhNguyên, chị ta có quá nhiều mưumô, ð bên cạnh những người nhưvậy cũng không phải là chuyện tốt”Tôi hơi bị bối rối trước nhữnggì mà anh ta nói, không khỏi cườinói: “Chuyện đi nhận con gái saocó thể tùy tiện như vậy?”Anh ta liếc tôi một cái, có chútgiống như đang nhìn một đứangốc: “Chị hai, chị sẽ không phảithật sự cho rằng mẹ của tôi rấtrảnh rỗi, mà sẽ tìm chị nói chuyện đi?”Rốt cuộc hôm nay anh tađang nói gì vậy?Tôi không hiểu: “ Ý cậu là gì?”Hôm nay Lâm Uyên đã tìm ta hỏinhững câu hỏi kỳ quái, mặc dùtrong lòng tôi khó hiểu, nhưngcũng không có cảm thấy có cái gì lạ.Lúc này Trần Húc Diệu lạinhắc đến, tôi đã hơi nghỉ ngờ.“Hắc!” Anh ta có chút khinhthường tơi: “Với trí thông minh nàycủa cô, thật sự may mắn khi gả choPhó Thắng Nam. Trước đó tôi đãtừng nói cô và mẹ tôi có lông màygiống nhau, hơn nữa Lâm HạnhNguyên cũng giống như vậy, côthật sự cho rằng trên thế giới sẽ cóngười vô duyên vô cớ giống nhaunhư vậy?”Tôi nhíu mày: “Ý cậu là gì?”Tôi vẫn không hiểu, anh ta liếcnhìn tôi và nói: “Nghĩa là mẹ tôi đãlấy ADN của cô và AND của LâmHạnh Nguyên đề làm xét nghiệmquan hệ cha con.”Nói đến đây, anh ta ngược lạilà có chút khó hiểu nói: “Ban đầutôi cứ tưởng sẽ là cô, nhưng khôngnghĩ tới kết quả xét nghiệm quanhệ cha con lại là Lâm HạnhNguyên.”Trong lòng tôi chất thành mộtđống câu hỏi, nhìn đại sảnh, cảmthấy nơi đây không tiện đề hỏi, dứtkhoát kéo Trần Húc Diệu đếnphòng trà trên hành lang.Nhìn anh ta, tôi nghiêm túcnói: “Chỉ vì tôi hơi giống tổng giámđốc Lâm mà cậu lại lấy trộm ANDcủa tôi để đi xét nghiệm quan hệcha con?”Anh ta cong môi lên: “ Dĩnhiên là không phải, mẹ tôi đã tìmđứa con gái thất lạc hơn hai mươinăm, bà ấy đã kiên trì nhiều nămnhư vậy nhưng mà vẫn không cómanh mối, cô cùng Lâm HạnhNguyên lại có nhiều điềm giống vớiấy, mẹ tôi ngay từ đầu không biếtcô và Lâm Hạnh Nguyên ai mớiđúng là con gái của bà ấy, cho nênbà ấy đã sắp xếp để Phó ThắngNam đưa cô và Lâm Hạnh Nguyênđến gặp riêng, và sau đó làm xétnghiệm quan hệ cha con.”Tôi không tò mò về việc tôi vàLâm Hạnh Nguyên có điểm giốngnhau, tôi tò mò chính là, Phó ThắngNam đưa ta đi gặp Lâm Uyên, cănbản không phải vì cứu Vũ Linh, màlà anh đến đề cho Lâm Uyên mộtcái nhân tình.Mà tôi, người ở trong toàn bộsự việc, lại hoàn toàn không biết gì cả.“Ban đầu Lâm Hạnh Nguyêncó biết những chuyện này không?”Tôi nói, cảm thấy ở trong lòng hơikhó chịu.Anh ta gật đầu: “ Phó ThắngNam hẳn là đã nói qua cho chị tabiết, về sau chị ta rất hay gần gũivới mẹ tôi, xem ra không giốngkhông biết gì hết.”Tôi có chút muốn cười, chonên, cho nên toàn bộ câu chuyện,chỉ có tôi là người duy nhất không biết.“Hì hì!” Tôi muốn cười, nhưnglà cười không nổi, tôi giống như làmột kẻ ngốc, sợ ngày nào đó bịbán đi mà cũng không biết.Thấy sắc mặt của tôi khôngtốt, Trần Húc Diệu dừng lại, có lẽ lànhận ra điều gì đó, anh ta thu lạicảm xúc, có chút đau lòng nhìn tôi:“Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều,việc này không có nói cho cô biết,là lo lắng sợ cô nghĩ lung tung, màmọi người còn chưa xác định được,cho nên……”“Cho nên, các ngươi liền giấudiếm tôi? Coi như là một đứangốc?” Tôi mờ miệng, trong lòngrất là khó chịu.Anh ta nhíu mày: “Thẩm XuânHinh, cô biết tôi không có ý đó.”“Tôi không biết!” Trà lời lại bốnchữ của anh ta, tôi ra khỏi phòngtrà, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủtốt và tin tường những người khác,thì sẽ không bị tổn thương, nhưngtôi thực sự quá ngây thơ, tôi đã córất nhiều đau khổ.Trong đại sảnh, tới không ítngười, đều là chút quan chức caocấp, Lâm Hạnh Nguyên ở trongđám người đặc biệt bắt mắt, bịLâm Uyển và Mộ Chí Chí Kính lôikéo đến chào hỏi với mọi người,bọn họ giới thiệu cô ta với tất cảmọi người, xinh đẹp lại ấm áp.Đúng vậy a, có một số ngườitừ khi sinh ra đã được ban vận may.Tiếp nhận cảm xúc của mìnhđi loanh quanh trong khu ăn uống,cuộc sống dù buồn đến mấy cũngphải ăn ngon, đứa nhỏ trong bụngcòn muốn lớn lên.Tôi chăm chú vào đồ ăn, và vôtình đụng vào người nào đó, chiếcbánh bơ vừa đặt trên đĩa lăn đi lănlại vài vòng đụng trúng bộ đồ của ai đó“Xin lỗi..” Tôi ngầng đầu, lọtvào trong tầm mắt chính là khuônmặt nghiêm nghị của Kiều Cảnh Thần.Tôi thu lại cơn giận, tôi rút lạilời xin lỗi ban đầu, loại tình huốngnày, xin lỗ hay không xin lỗi cũngvô ích, ngược lại sẽ dẫn tới nhữngtranh cãi không đáng có.Tôi không muốn tranh cãi,nhưng không có nghĩa là KiểuCảnh Thần không muốn, nhìn tôi,anh ta cưỡi lạnh: “Thầm Xuân Hinh,bây gið cô có phải đang đặc biệttức giận? Đặc biệt ghen ty, LâmHạnh Nguyên là con gái của LâmUyên, đồng nghĩa với việc cuộcsống của cô ấy sẽ bị đảo lộn, trờthành một người cao quý, còn mộtngười bước ra từ khu ổ chuột nhưcô, dù có cố gắng đến đâu, côcũng không xứng với Thắng Nam.”Tôi đặt thức ăn ở trong tayxuống, nhướng mày nhìn về anh ta:“Tôi không xứng, chẳng lẽ là Kiềutổng xứng?”“Cô…” Anh ta tức giận, muốn phản bác.Tôi nhẹ giọng ngắt lời: “Tôi vàPhó Thắng Nam đã kết hôn, cũngđã có con, Kiều tổng luôn thích chếnhạo tôi, là bởi vì trong tiềm thứcanh cảm thấy mình không xứng vớiLâm Hạnh Nguyên? Trong lònganh tự ti không có chỗ phát tiết,cho nên mới tìm tôi?”“Nói bậy!” Anh ta tức giận làmcho khuôn mặt đỏ bừng, đem âuphục trên người cởi ra, ném qua tôi:“Cô mau đem áo giặt sạch sẽ cho tôi.Chương 68: Giới hạn của Lâm Hạnh NguyênĐôi khi tôi cảm thấy KiểuCảnh Thần rất đáng yêu. Mỗi lầnanh ấy cảm thấy khó chịu với tôi,muốn cãi nhau với tôi. Anh ấy lạigiống như lúc này tự trút giận lênchính mình.Nếu không nói lại tôi, anh ấysẽ làm cho tôi khó xử.Nhìn bộ đồ vest trên tay mình,tôi nhíu mày nói: “Tổng giám đốcKiều, bộ quần áo này hãy giao chotôi xử lí đi. Nếu anh mặc quần áoướt đi lại ð đây, hình tượng của anhsẽ không xứng với Lâm HạnhNguyên đâu.“Đề tôi nghĩ cách!” Tiệc sinhnhật đã bắt đầu, Lâm Uyên cấtgiọng nói tao nhã, không muốn nóithêm lời nào. Mang đồ ăn trong tayđi đến bên cạnh Lâm HạnhNguyên đưa đồ ăn cho cô.Vẻ mặt Lâm Hạnh Nguyênkhông được tốt, nghi ngờ nhìn lạiđúng lúc trông thấy tôi. Gương mặtxinh đẹp bỗng nð nụ cười vừakhiêu khích lại vừa khinh thường.Nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại bộđồ đang cầm trong tay, cảm thấyđau đầu. Phó Thắng Nam khôngbiết từ nơi nào, cầm một hộp quànhỏ trên tay đi đến chỗ tôi.Nói với một gương mặt lạnhlùng: “Quà sinh nhật của tổng giám đốc Lâm”Nói xong, anh bí mật đưa hộpquà trong tay cho tôi, nhìn thấyquần áo trong tay tôi, anh nhíu màyhỏi: “Của ai vậy?”Anh ta sốt ruột liếc mắt nhìnrồi nói: “Vứt nó đi!”“Kiều Cảnh Thần, lúc nãykhông cần thận đã vô tình đụngvào một số thứ” Tôi nói, ánh mắtrơi lên món quà trong hộp. “Anhchuẩn bị à?”Bữa tiệc lúc này trờ nên sôiđộng hơn, Lâm Hạnh Nguyên bịtổng giám đốc Lâm đưa lên sânkhấu, tôi nheo mắt nói: “Giám đốcPhó không làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”Tâm trạng anh không tốt, lạnhlùng nói: “Thẩm Xuân Hinh, có phảiem nên giải thích cho anh biết emvà Thẩm Minh Thành quen biếtnhau như thế nào không?”Nếu là nửa tiếng trước, tôinhất định sẽ giải thích với anh ấy,nhưng bây giờ thì tôi không muốngiải thích một chút nào.Tôi đi đến cạnh thùng rác,ném thẳng bộ đồ của Kiều CảnhThần vào đó rồi lạnh lùng nói:“Không có gì giải thích cả, giámđốc Phó thấy sao thì nó là như vậy.Trên sân khấu, Lâm HạnhNguyên và Lâm Uyền đang diễncảnh mẹ con thân tình. Sau khi thểhiện tình mẹ con xong, Lâm Uyềnđã quyết định đưa năm mươi phầntrăm tài sản của mình cho LâmHạnh Nguyên quản lý. HạnhNguyên sẽ vào công ty Lâm Uyềnđể học các kỹ năng quản lý.Cùng lúc đó thì Lâm HạnhNguyên cũng chuyền đến sốngcùng với Lâm Uyển, dù sao cũng làđứa con gái từng thất lạc tìm lạiđược.() cũng đã lên nắm quyền,không cần nói thêm về thế lực chỉcần đứng cạnh bà, thì cho dù ởBắc Kinh hay Giang Thành thì LâmHạnh Nguyên cũng có thề đi qua.Sắc mặt của Phó Thắng Namrất xấu, nhưng vì đang trong buồitiệc nên không định cãi nhau vớitôi, kiềm chế cảm xúc nói: “Một látnữa cô hãy là bạn nhảy của tôi.”Tôi cười lạnh: “Giám đốc Phókhông sợ cô Lâm… à không là côMạc, bây giờ anh đang là bạn nhảycủa cô Mạc mà, tôi không tham gia đâu.“Thẩm Xuân Hinh!” Cổ tay bịnắm lấy khiến cô thấy hơi đau, PhóThắng Nam kìm nén tức giận nói:“Đừng giở tính cứng đầu.”Tôi cứng đầu?Tôi đang định cười, nhìn anhấy, tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam,anh thật sự không tầm thường… Lợi hại!”Đảo mắt xung quanh tôi nhìnthấy Thầm Minh Thành đang đi vềphía mình, tôi hất tay Phó ThắngNam ra, nhanh chóng đi về phíaanh ấy. Đôi khi ác quỷ còn tốt hơnthiên thần nhiều.Thẩm Minh Thành nheo mắtlại, nhìn tôi đang đi về phía anh ta,khóe môi nhếch lên: “Cô gái, đây làlần đầu em chủ động đi về phíaanh như thế này đó!”Nhìn thấy sự u ám trong ánhmắt anh ấy, tôi nói: “Lúc nào tôi mớicó thể ra về?”“Lúc nào cũng được!” Anh tanhún vai, nhướng mày hơi cao hơnmột chút, lộ ra một ít ý cười: “Muốnđi đâu?”Anh ấy chỉ nói rằng tôi đi cùnganh ấy đến buổi tiệc, cũng khôngnói thêm gì. Điều đó có nghĩa là tôichỉ cần đến đây thì tôi có thể rời đibất cứ lúc nào.Nghĩ đến đây, tôi rũ mắt nhìnhộp quà trong tay mình, giươngmắt nhìn Lâm Uyển đã phát biểu xong.Tôi mang hộp quà đi đến chỗLâm Uyển. Bà ấy vẫn như mọi khi,nð một nụ cười một cách duyêndáng khi nhìn thấy tôi: “Cô Thẩm,hôm nay khách đông quá, tôi phảiquan tâm nhiều thứ nên chưa đóntiếp cô chu đáo.”Tôi cười nhẹ, trong vô thức lạitrở nên xa cách nói: “Bà Lâm, bàthật là khách sáo. Đây là quà sinhnhật tôi chuẩn bị cho bà. Chúc bàsinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.”Bà ấy không khỏi nheo mắtcười, có thề thấy tối nay bà ấy rấtvui vẻ. Nhận lấy hộp quà, bà ấy nói:“Cô Thẩm, cô khách sáo quá, tôixin nhận lời chúc của cô.”Mộ Chí Kính đưa Lâm HạnhNguyên đi tiếp khách xung quanhnhìn thấy tôi và Lâm Uyền đang vuivẻ nói chuyện, ghé vào tai LâmHạnh Nguyên nói vài câu, sau đó đivề phía tôi.Ánh mắt của Lâm HạnhNguyên nhìn phía tôi có hơi trùngxuống, nhưng sau đó không nhìn nữa.Mộ Chí Kính tuy rằng đã vàotuổi trung niên nhưng thân hìnhông ất lại cao lớn, khí chất và thầnthái trên mặt vẫn hơn người. Nhìntôi với đôi mắt có nét yêu thươngnói: “Cháu là Thẩm Xuân Hinh?”Tôi gật đầu, không khiêm tốnnhưng cũng không hống hách nói:“Chào ông Mội!”“Ha ha!” Ông ấy đột nhiên bậtcười, nhìn Lâm Uyển đang đứngcạnh: “Cô gái này có hơi giống anhlúc nhỏ, không chỉ giống anh màcả tính cách cứng rắn cũng rấtgiống.”Lâm Uyển gật đầu, ánh mắttrở nên dịu dàng hơn, cười nói:“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, emcũng cảm thấy như vậy. Nếu khôngnhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN,em đã nghĩ là cô ấy!”“Con gái.” Mộ Chí Kính nhìntôi nói: “Tôi gọi cháu như vậy đượcchứ?”Tôi gật nhẹ đầu, một sốchuyện trong trí nhớ được gợi lại,có thể đã qua quá lâu. Nhưngtrong một thoáng mơ hồ, tôi khôngnhớ được rõ ràng, chỉ nhớ âmthanh này có hơi quen thuộc.“Ba mẹ con…”“Ba mẹ!” Lâm Hạnh Nguyêncắt ngang lời Mộ Chí Kính đangđịnh nói, Lâm Hạnh Nguyên duyêndáng đi đến trên đôi giày cao gótvà ly rượu sâm banh, nhìn LâmUyển và Mộ Chí Kính nói: “ChúTrần có chuyện muốn nói với haingười, đang chờ ở tầng hai ạ!”Mộ Chí Kính và Lâm Uyền bấtngờ, dừng lại nhìn tôi một chút nói:“Cô Thẩm thứ lỗi, chúng tôi có việcđi trước, cô cần gì thì nói với HạnhNguyên nhé!”Nói xong, hai người cùng nhauđi lên tầng hai.Đề tôi ở lại đối mặt với LâmHạnh Nguyên.“Cô Thầm, chúng ta nóichuyện một lát đi?” Lâm HạnhNguyên mờ miệng, trong ánh mắtcó vài phần kiêu ngạo.Trong biệt thự hiện giờ có rấtnhiều người qua lại, có người quenbiết, có người không quen biết.Tâm trạng tôi không tốt là thật,không đề ý đến cô ta cũng là thật.Thờ dài một hơi, tôi mở miệngnói: “Cô Lâm có thể cách xa tôimột chút được không? Chúng takhông có chuyện gì đề nói cả.”“Đây là nhà của mẹ tôi, côThẩm muốn tôi cách xa ð đâuđây?” Lời nói này phát ra mangtheo hàm ý châm chọc.Tôi bật cười: “Thật là, tôi lạiquên mất, bây giờ cô không phảiLục Hạnh Nguyên mà là Lâm HạnhNguyên.”Dừng lại một chút, tôi cườigượng: “Nếu là địa bàn của cô, vậytôi tự tránh xa một chút, có thể chứ?”“Thầm Xuân Hinh, làm thế nàocô mới rời khỏi Phó Thắng Nam?”Lâm Hạnh Nguyên chặn đường tôi:“Phó Thắng Nam là con người tàihoa xuất chúng. Chỉ có nhữngngười đứng trên đỉnh Kim Tự Thápmới có thể xứng với anh ấy. ThầmXuân Hinh, cô biết rõ, cô khôngxứng đáng.