Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 71

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 71: Phó Thắng Nam cùng Thẩm Ngọc“Làm sao lại bị thượng nhưthế này?” Dì Triệu đang dọn dẹpbên trong phòng bếp, nhưng luônluôn chú ý tình hình ở bên ngoài,đúng lúc này Phó Thắng Namquay về, dì Triệu vội vội vàng vàngchạy ra xem thế nào.Tôi ngồi ð trên ghế salon,ngước mắt nhìn sang, thấy trêngương mặt anh tuấn của PhóThắng Nam có một vài vết bầm,khóe miệng còn có vết máu, nhưngvẫn còn rất phong độ.Dì Triệu đang vội vàng tìmdụng cụ y tế cho anh ta, tôi chỉ liếcnhìn một cái rồi quay đi ngay, sauđó nhìn dì Triệu nói chậm rãi: “Thờigian cũng không còn sớm nữa, tôiđi nghỉ trước đây.”Dì Triệu mỡ miệng một cái,định nói điều gì đó nhưng lại thôi.Mặc kệ ánh mắt thâm trầmcủa Phó Thắng Nam tôi đi luôn lêntrên lầu.Có một số việc, nếu mà tôichủ động đi làm sẽ chỉ làm lộ ra cáigiá trị rẻ mạt của tôi, có một số việctôi giấu anh ta, đồng thời anh tacũng có rất nhiều bí mật không nóivới tôi.Lúc tôi đi ra từ phòng tắm đãthấy thân hình cao lớn, thon dài,đầy sự cô độc của Phó Thắng Namđang hút thuốc ở ngoài ban công.Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn anh tamột cái, sau đó đi tới bàn trangđiểm để bôi mỹ phẩm dưỡng da.Một lúc lâu sau đó tôi thấyanh ta rời khỏi ban công đi vàophòng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn tôimột cái rồi đi vào phòng tắm. Tôicũng không biết anh ta đã hút baonhiêu thuốc ð ngoài đó.Bây giờ đã rất muộn, sau khisấy tóc cho khô, tôi leo lên giườngđể đi ngủ.Cùng giường nhưng khôngcùng mộng chắc là như thế này.Một đêm mùa hè ở thành phốGiang Ninh vô cùng náo nhiệt,trùng cá chim muông thì hoàn toànngược lại, chúng nó vô cùng náonhiệt, ánh trăng xuyên qua cửa sổchiếu vào trong phòng ngủ làmcho cảnh sắc vô cùng đẹp.Nhận ra được cơ thể có chútkhông thoải mái, tôi cựa quậy thânthể mình một chút thì bị một bàntay giữ lại.Tôi tỉnh lại thì phát hiện ra PhóThắng Nam đang muốn làmchuyện kia với tôi.Híp mắt nhìn anh ta tôi mởmiệng nói: “Ngay cả lúc tôi tỉnhcũng không làm anh thấy hứngthú, huống chỉ là lúc tôi ngủ say!”Thân thể của anh ta cứng lại,ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta: “Emđang trả thù anh?”Tôi có chút mệt mỏi nên nhắmmắt lại nói: “Không thể coi là như vậy!”Anh ta chỉ cười lạnh, nói năngcó chút thô bạo: “Đó chính là dochúng ta ít làm.”Lông mày của tôi nhíu lại, quảnhiên, phía sau sự tử tế bề ngoài, ởbên trong là sự cặn bã không thểđo lường tính toán được.Tôi cắn môi im lặng mà chịuđựng, không phát ra một âm thanhnào cả.“Không có phản ứng gì sao?”Nhận ra được sự khác thường củatôi, anh ta cười lạnh nói: “Em khôngphản ứng là đang mượn cớ đề từchối anh sao?”Tôi mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.Một lúc sau, anh ta mới dừnglại, mờ đèn trên đầu giường lên,giống như mọi khi anh ta sẽ chuẩnbị ôm tôi vào phòng tắm.Nhưng, khi anh ta nhìn tôi, thìcon ngươi của anh ta có lại, tay anhta ôm bụng tôi xiết chặt lại.Nhìn mặt tôi, nói với cái giọngkhàn khàn: “Tại sao không kêulên?”Tôi không có trả lời, đầu óc hơichoáng váng, bụng thì đau đớn,máu còn đang không ngừng chảyCố rồi Chương 71: Ph…ùng Thâm Ngọcra, có khả năng tôi sẽ bị mất đứabé trong bụng.Nói như thế nào đây? Tôi đaulắm, nhưng không phải đau bụnglàm tôi đau đớn mà là trái tim củatôi đang đau.Cái cảm giác đau đớn vô cùngkinh khủng làm tôi không thể nào thờ nổi.“Âm!” Phó Thắng Nam nhảyxuống giường, hình như là khôngcó đứng vững, dụng phải cái ghếtình yêu.Tôi vẫn im lặng và lạnh lùngnhìn anh ta.Anh ta cầm điện thoại di độnglên, ngón tay có chút run rầy bấmbấm màn hình điện thoại, một lúcthì anh ta mới gọi được điện thoại.Phía bên kia nghe máy ngaylập tức, Phó Thắng Nam mở miệngnói, giọng nói rất run rẩy: “Cô ấychảy máu, rất nhiều, tôi cần mộtchiếc xe cứu thương.”Cúp điện thoại, anh ta lảo đảochạy vào phòng tắm, lúc đi ra trongtay có cầm một cái khăn lông.Đi tới mép giường, anh ta ngồixuống lấy khăn lau máu cho tôi,nhưng mà không có được, máu vẫnkhông ngừng chảy ra.Tôi rất bình tĩnh nhìn anh ta,nhưng mắt của tôi càng ngày càng mờ.Anh ta hốt hoảng, luốngcuống, tôi đều nhìn thấy tất cả, tôikhông có cảm giác gì cả, chẳngqua nếu mà có thì đó là cảm thấybuồn cười và đáng đời thôi.Anh ta không nhìn tôi, thấykhông có cách nào cầm máu,không thể làm gì khác hơn là lấymột bộ quần áo từ trong tủ ra mặcvào cho tôi.Anh ta bế tôi lên, tôi có thểcảm nhận rõ ràng đôi bàn tay củaanh ta đang rất run, run lầy bẩyluônTrong sân truyền tới tiếng còi,tôi nghĩ chắc là xe cứu thương đãtới.Quả nhiên, một lúc sau có mộtđám người đẩy xe vào bên trongbiệt thự, Phó Thắng Nam đem tôiđặt lên trên giường bệnh, ánh mắtphức tạp nhìn tôi, tay anh ta nắmchặt lấy tay tôi.Tôi nhắm mắt lại, không muốnnhìn thấy anh ta nữa.Ta vẫn luôn luôn tỉnh táo, từbiệt thự đến bệnh viện, dù là ởtrong phòng cấp cứu tôi vẫn tỉnhtáo.Thật ra thì quá trình cấp cứucũng không lâu, cũng không cóđau đớn gì cả.Đứa bé này có thể giữ đượchay không, thì khoảng cách giữatôi và Phó Thắng Nam càng ngàycàng lớn, không có cách nào đểsửa chữa nữa.“Mệt quá thì nhắm mắt lạinghỉ ngơi cho khỏe một chút,chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đểgiữ được đứa bé, cô yên tâm đi!”Một bác sĩ mở miệng nói với tôi.Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.Sau khoảng hai tiếng, tôi vẫnrất tỉnh táo, lúc người ta đưa tôi rakhỏi phòng cấp cứu thì đã thấyPhó Thắng Nam đang đứng ở cửa.Thấy bác sĩ đi ra, mặt mày củaanh ta trắng bệch mỡ miệng hỏibác sĩ: “Cô ấy không có sao chứ?”Bác sĩ gật đầu nói: “May làđưa tới kịp thời, cả mẹ và con đềukhông sao, anh Phó, anh cần phảikiểm chế lại một chút, sức khỏecủa cô Phó không tốt, tỷ lệ có thairất nhỏ, đứa bé này có được khôngdễ dàng gì, nên phải vô cùng cần thận.”Phó Thắng Nam gật đầu, chỉtrải qua mấy tiếng đồng hồ, nhưngta có cảm giác anh ta đã già đi rất nhiều.Tôi được đưa vào phòng hồisức, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi,không bao lâu sau thì ngủ mất.Ngày hôm sau.Tôi bị một trận ồn ào đánhthức, mở mắt ra thì thấy ý ta đangthay nước cho tôi, xoa xoa tháidương, tôi mở miệng hỏi: “Bênngoài sao lại ồn ào vậy?”Y tá đang thay nước cho tôidừng lại nói: “Là anh Phó cùng côLâm, cô Lâm muốn vào tới thăm cômột chút, nhưng anh Phó khôngcho phép, cho nên đang khóc lóc ởbên ngoài!”Khóc?Tôi chỉ biết im lặng, Lâm HạnhNguyên khóc, không biết là có baonhiêu nước mắt thật nước mắt giảiỞ trong đây nữa.Thấy y tá chuẩn bị đi ra, tôi mởmiệng nói: ” Cô đi ra bên ngoài, cóthể giúp tôi nói với bọn họ vào bêntrong này được không?”Y tá gật đầu, dọn dẹp chaithuốc rồi đi ra ngoài.Ngay sau đó Phó Thắng Namvới Lâm Hạnh Nguyên đi vào, LâmHạnh Nguyên trên trán còn có mộtmiếng băng gạc, chắc là do tốingày hôm qua bị ngã.Con mắt của cô ta đỏ bừng,nhìn lại thất có chút điểm đạmđáng yêu.Cô ta đi bên cạnh Phó ThắngNam vào phòng bệnh, liếc nhìn tôimột cái rồi giả bộ mở miệng nhìn tanói: “Chị Thẩm, chị không bị làmsao chứ?”Tôi cười: “Thành thật xin lỗi,tôi còn chưa có chết nên khôngthể đề cô toại nguyện được.”“Thẩm Xuân Hinh, có cần phảiăn nói châm chọc như vậykhông?” Vẻ mặt của Phó ThắngNam không được tốt lắm, có chútxanh xao.Tôi chỉ cười yếu ớt, giọng điệucủa tôi cũng không có chút tìnhcảm nào: “Tôi làm sao dám, anhPhó vô cùng mạnh mẽ, tối hômqua thiếu một chút nữa là giết tôirồi, tôi sợ còn không tránh kịp thìlàm sao dám buông lời châm chọc.”Phó Thắng Nam…Bầu không khí quá ngột ngạtnên Phó Thắng Nam không muốnnói quá nhiều với tôi, kéo LâmHạnh Nguyên ra khỏi phòng bệnh.

Chương 71: Phó Thắng Nam cùng Thẩm Ngọc

“Làm sao lại bị thượng như

thế này?” Dì Triệu đang dọn dẹp

bên trong phòng bếp, nhưng luôn

luôn chú ý tình hình ở bên ngoài,

đúng lúc này Phó Thắng Nam

quay về, dì Triệu vội vội vàng vàng

chạy ra xem thế nào.

Tôi ngồi ð trên ghế salon,

ngước mắt nhìn sang, thấy trên

gương mặt anh tuấn của Phó

Thắng Nam có một vài vết bầm,

khóe miệng còn có vết máu, nhưng

vẫn còn rất phong độ.

Dì Triệu đang vội vàng tìm

dụng cụ y tế cho anh ta, tôi chỉ liếc

nhìn một cái rồi quay đi ngay, sau

đó nhìn dì Triệu nói chậm rãi: “Thời

gian cũng không còn sớm nữa, tôi

đi nghỉ trước đây.”

Dì Triệu mỡ miệng một cái,

định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Mặc kệ ánh mắt thâm trầm

của Phó Thắng Nam tôi đi luôn lên

trên lầu.

Có một số việc, nếu mà tôi

chủ động đi làm sẽ chỉ làm lộ ra cái

giá trị rẻ mạt của tôi, có một số việc

tôi giấu anh ta, đồng thời anh ta

cũng có rất nhiều bí mật không nói

với tôi.

Lúc tôi đi ra từ phòng tắm đã

thấy thân hình cao lớn, thon dài,

đầy sự cô độc của Phó Thắng Nam

đang hút thuốc ở ngoài ban công.

Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta

một cái, sau đó đi tới bàn trang

điểm để bôi mỹ phẩm dưỡng da.

Một lúc lâu sau đó tôi thấy

anh ta rời khỏi ban công đi vào

phòng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn tôi

một cái rồi đi vào phòng tắm. Tôi

cũng không biết anh ta đã hút bao

nhiêu thuốc ð ngoài đó.

Bây giờ đã rất muộn, sau khi

sấy tóc cho khô, tôi leo lên giường

để đi ngủ.

Cùng giường nhưng không

cùng mộng chắc là như thế này.

Một đêm mùa hè ở thành phố

Giang Ninh vô cùng náo nhiệt,

trùng cá chim muông thì hoàn toàn

ngược lại, chúng nó vô cùng náo

nhiệt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ

chiếu vào trong phòng ngủ làm

cho cảnh sắc vô cùng đẹp.

Nhận ra được cơ thể có chút

không thoải mái, tôi cựa quậy thân

thể mình một chút thì bị một bàn

tay giữ lại.

Tôi tỉnh lại thì phát hiện ra Phó

Thắng Nam đang muốn làm

chuyện kia với tôi.

Híp mắt nhìn anh ta tôi mở

miệng nói: “Ngay cả lúc tôi tỉnh

cũng không làm anh thấy hứng

thú, huống chỉ là lúc tôi ngủ say!”

Thân thể của anh ta cứng lại,

ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta: “Em

đang trả thù anh?”

Tôi có chút mệt mỏi nên nhắm

mắt lại nói: “Không thể coi là như vậy!”

Anh ta chỉ cười lạnh, nói năng

có chút thô bạo: “Đó chính là do

chúng ta ít làm.”

Lông mày của tôi nhíu lại, quả

nhiên, phía sau sự tử tế bề ngoài, ở

bên trong là sự cặn bã không thể

đo lường tính toán được.

Tôi cắn môi im lặng mà chịu

đựng, không phát ra một âm thanh

nào cả.

“Không có phản ứng gì sao?”

Nhận ra được sự khác thường của

tôi, anh ta cười lạnh nói: “Em không

phản ứng là đang mượn cớ đề từ

chối anh sao?”

Tôi mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.

Một lúc sau, anh ta mới dừng

lại, mờ đèn trên đầu giường lên,

giống như mọi khi anh ta sẽ chuẩn

bị ôm tôi vào phòng tắm.

Nhưng, khi anh ta nhìn tôi, thì

con ngươi của anh ta có lại, tay anh

ta ôm bụng tôi xiết chặt lại.

Nhìn mặt tôi, nói với cái giọng

khàn khàn: “Tại sao không kêu

lên?”

Tôi không có trả lời, đầu óc hơi

choáng váng, bụng thì đau đớn,

máu còn đang không ngừng chảy

Cố rồi Chương 71: Ph…ùng Thâm Ngọc

ra, có khả năng tôi sẽ bị mất đứa

bé trong bụng.

Nói như thế nào đây? Tôi đau

lắm, nhưng không phải đau bụng

làm tôi đau đớn mà là trái tim của

tôi đang đau.

Cái cảm giác đau đớn vô cùng

kinh khủng làm tôi không thể nào thờ nổi.

“Âm!” Phó Thắng Nam nhảy

xuống giường, hình như là không

có đứng vững, dụng phải cái ghế

tình yêu.

Tôi vẫn im lặng và lạnh lùng

nhìn anh ta.

Anh ta cầm điện thoại di động

lên, ngón tay có chút run rầy bấm

bấm màn hình điện thoại, một lúc

thì anh ta mới gọi được điện thoại.

Phía bên kia nghe máy ngay

lập tức, Phó Thắng Nam mở miệng

nói, giọng nói rất run rẩy: “Cô ấy

chảy máu, rất nhiều, tôi cần một

chiếc xe cứu thương.”

Cúp điện thoại, anh ta lảo đảo

chạy vào phòng tắm, lúc đi ra trong

tay có cầm một cái khăn lông.

Đi tới mép giường, anh ta ngồi

xuống lấy khăn lau máu cho tôi,

nhưng mà không có được, máu vẫn

không ngừng chảy ra.

Tôi rất bình tĩnh nhìn anh ta,

nhưng mắt của tôi càng ngày càng mờ.

Anh ta hốt hoảng, luống

cuống, tôi đều nhìn thấy tất cả, tôi

không có cảm giác gì cả, chẳng

qua nếu mà có thì đó là cảm thấy

buồn cười và đáng đời thôi.

Anh ta không nhìn tôi, thấy

không có cách nào cầm máu,

không thể làm gì khác hơn là lấy

một bộ quần áo từ trong tủ ra mặc

vào cho tôi.

Anh ta bế tôi lên, tôi có thể

cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay của

anh ta đang rất run, run lầy bẩy

luôn

Trong sân truyền tới tiếng còi,

tôi nghĩ chắc là xe cứu thương đã

tới.

Quả nhiên, một lúc sau có một

đám người đẩy xe vào bên trong

biệt thự, Phó Thắng Nam đem tôi

đặt lên trên giường bệnh, ánh mắt

phức tạp nhìn tôi, tay anh ta nắm

chặt lấy tay tôi.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn

nhìn thấy anh ta nữa.

Ta vẫn luôn luôn tỉnh táo, từ

biệt thự đến bệnh viện, dù là ở

trong phòng cấp cứu tôi vẫn tỉnh

táo.

Thật ra thì quá trình cấp cứu

cũng không lâu, cũng không có

đau đớn gì cả.

Đứa bé này có thể giữ được

hay không, thì khoảng cách giữa

tôi và Phó Thắng Nam càng ngày

càng lớn, không có cách nào để

sửa chữa nữa.

“Mệt quá thì nhắm mắt lại

nghỉ ngơi cho khỏe một chút,

chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để

giữ được đứa bé, cô yên tâm đi!”

Một bác sĩ mở miệng nói với tôi.

Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Sau khoảng hai tiếng, tôi vẫn

rất tỉnh táo, lúc người ta đưa tôi ra

khỏi phòng cấp cứu thì đã thấy

Phó Thắng Nam đang đứng ở cửa.

Thấy bác sĩ đi ra, mặt mày của

anh ta trắng bệch mỡ miệng hỏi

bác sĩ: “Cô ấy không có sao chứ?”

Bác sĩ gật đầu nói: “May là

đưa tới kịp thời, cả mẹ và con đều

không sao, anh Phó, anh cần phải

kiểm chế lại một chút, sức khỏe

của cô Phó không tốt, tỷ lệ có thai

rất nhỏ, đứa bé này có được không

dễ dàng gì, nên phải vô cùng cần thận.”

Phó Thắng Nam gật đầu, chỉ

trải qua mấy tiếng đồng hồ, nhưng

ta có cảm giác anh ta đã già đi rất nhiều.

Tôi được đưa vào phòng hồi

sức, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi,

không bao lâu sau thì ngủ mất.

Ngày hôm sau.

Tôi bị một trận ồn ào đánh

thức, mở mắt ra thì thấy ý ta đang

thay nước cho tôi, xoa xoa thái

dương, tôi mở miệng hỏi: “Bên

ngoài sao lại ồn ào vậy?”

Y tá đang thay nước cho tôi

dừng lại nói: “Là anh Phó cùng cô

Lâm, cô Lâm muốn vào tới thăm cô

một chút, nhưng anh Phó không

cho phép, cho nên đang khóc lóc ở

bên ngoài!”

Khóc?

Tôi chỉ biết im lặng, Lâm Hạnh

Nguyên khóc, không biết là có bao

nhiêu nước mắt thật nước mắt giải

Ở trong đây nữa.

Thấy y tá chuẩn bị đi ra, tôi mở

miệng nói: ” Cô đi ra bên ngoài, có

thể giúp tôi nói với bọn họ vào bên

trong này được không?”

Y tá gật đầu, dọn dẹp chai

thuốc rồi đi ra ngoài.

Ngay sau đó Phó Thắng Nam

với Lâm Hạnh Nguyên đi vào, Lâm

Hạnh Nguyên trên trán còn có một

miếng băng gạc, chắc là do tối

ngày hôm qua bị ngã.

Con mắt của cô ta đỏ bừng,

nhìn lại thất có chút điểm đạm

đáng yêu.

Cô ta đi bên cạnh Phó Thắng

Nam vào phòng bệnh, liếc nhìn tôi

một cái rồi giả bộ mở miệng nhìn ta

nói: “Chị Thẩm, chị không bị làm

sao chứ?”

Tôi cười: “Thành thật xin lỗi,

tôi còn chưa có chết nên không

thể đề cô toại nguyện được.”

“Thẩm Xuân Hinh, có cần phải

ăn nói châm chọc như vậy

không?” Vẻ mặt của Phó Thắng

Nam không được tốt lắm, có chút

xanh xao.

Tôi chỉ cười yếu ớt, giọng điệu

của tôi cũng không có chút tình

cảm nào: “Tôi làm sao dám, anh

Phó vô cùng mạnh mẽ, tối hôm

qua thiếu một chút nữa là giết tôi

rồi, tôi sợ còn không tránh kịp thì

làm sao dám buông lời châm chọc.”

Phó Thắng Nam…

Bầu không khí quá ngột ngạt

nên Phó Thắng Nam không muốn

nói quá nhiều với tôi, kéo Lâm

Hạnh Nguyên ra khỏi phòng bệnh.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 71: Phó Thắng Nam cùng Thẩm Ngọc“Làm sao lại bị thượng nhưthế này?” Dì Triệu đang dọn dẹpbên trong phòng bếp, nhưng luônluôn chú ý tình hình ở bên ngoài,đúng lúc này Phó Thắng Namquay về, dì Triệu vội vội vàng vàngchạy ra xem thế nào.Tôi ngồi ð trên ghế salon,ngước mắt nhìn sang, thấy trêngương mặt anh tuấn của PhóThắng Nam có một vài vết bầm,khóe miệng còn có vết máu, nhưngvẫn còn rất phong độ.Dì Triệu đang vội vàng tìmdụng cụ y tế cho anh ta, tôi chỉ liếcnhìn một cái rồi quay đi ngay, sauđó nhìn dì Triệu nói chậm rãi: “Thờigian cũng không còn sớm nữa, tôiđi nghỉ trước đây.”Dì Triệu mỡ miệng một cái,định nói điều gì đó nhưng lại thôi.Mặc kệ ánh mắt thâm trầmcủa Phó Thắng Nam tôi đi luôn lêntrên lầu.Có một số việc, nếu mà tôichủ động đi làm sẽ chỉ làm lộ ra cáigiá trị rẻ mạt của tôi, có một số việctôi giấu anh ta, đồng thời anh tacũng có rất nhiều bí mật không nóivới tôi.Lúc tôi đi ra từ phòng tắm đãthấy thân hình cao lớn, thon dài,đầy sự cô độc của Phó Thắng Namđang hút thuốc ở ngoài ban công.Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn anh tamột cái, sau đó đi tới bàn trangđiểm để bôi mỹ phẩm dưỡng da.Một lúc lâu sau đó tôi thấyanh ta rời khỏi ban công đi vàophòng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn tôimột cái rồi đi vào phòng tắm. Tôicũng không biết anh ta đã hút baonhiêu thuốc ð ngoài đó.Bây giờ đã rất muộn, sau khisấy tóc cho khô, tôi leo lên giườngđể đi ngủ.Cùng giường nhưng khôngcùng mộng chắc là như thế này.Một đêm mùa hè ở thành phốGiang Ninh vô cùng náo nhiệt,trùng cá chim muông thì hoàn toànngược lại, chúng nó vô cùng náonhiệt, ánh trăng xuyên qua cửa sổchiếu vào trong phòng ngủ làmcho cảnh sắc vô cùng đẹp.Nhận ra được cơ thể có chútkhông thoải mái, tôi cựa quậy thânthể mình một chút thì bị một bàntay giữ lại.Tôi tỉnh lại thì phát hiện ra PhóThắng Nam đang muốn làmchuyện kia với tôi.Híp mắt nhìn anh ta tôi mởmiệng nói: “Ngay cả lúc tôi tỉnhcũng không làm anh thấy hứngthú, huống chỉ là lúc tôi ngủ say!”Thân thể của anh ta cứng lại,ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta: “Emđang trả thù anh?”Tôi có chút mệt mỏi nên nhắmmắt lại nói: “Không thể coi là như vậy!”Anh ta chỉ cười lạnh, nói năngcó chút thô bạo: “Đó chính là dochúng ta ít làm.”Lông mày của tôi nhíu lại, quảnhiên, phía sau sự tử tế bề ngoài, ởbên trong là sự cặn bã không thểđo lường tính toán được.Tôi cắn môi im lặng mà chịuđựng, không phát ra một âm thanhnào cả.“Không có phản ứng gì sao?”Nhận ra được sự khác thường củatôi, anh ta cười lạnh nói: “Em khôngphản ứng là đang mượn cớ đề từchối anh sao?”Tôi mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.Một lúc sau, anh ta mới dừnglại, mờ đèn trên đầu giường lên,giống như mọi khi anh ta sẽ chuẩnbị ôm tôi vào phòng tắm.Nhưng, khi anh ta nhìn tôi, thìcon ngươi của anh ta có lại, tay anhta ôm bụng tôi xiết chặt lại.Nhìn mặt tôi, nói với cái giọngkhàn khàn: “Tại sao không kêulên?”Tôi không có trả lời, đầu óc hơichoáng váng, bụng thì đau đớn,máu còn đang không ngừng chảyCố rồi Chương 71: Ph…ùng Thâm Ngọcra, có khả năng tôi sẽ bị mất đứabé trong bụng.Nói như thế nào đây? Tôi đaulắm, nhưng không phải đau bụnglàm tôi đau đớn mà là trái tim củatôi đang đau.Cái cảm giác đau đớn vô cùngkinh khủng làm tôi không thể nào thờ nổi.“Âm!” Phó Thắng Nam nhảyxuống giường, hình như là khôngcó đứng vững, dụng phải cái ghếtình yêu.Tôi vẫn im lặng và lạnh lùngnhìn anh ta.Anh ta cầm điện thoại di độnglên, ngón tay có chút run rầy bấmbấm màn hình điện thoại, một lúcthì anh ta mới gọi được điện thoại.Phía bên kia nghe máy ngaylập tức, Phó Thắng Nam mở miệngnói, giọng nói rất run rẩy: “Cô ấychảy máu, rất nhiều, tôi cần mộtchiếc xe cứu thương.”Cúp điện thoại, anh ta lảo đảochạy vào phòng tắm, lúc đi ra trongtay có cầm một cái khăn lông.Đi tới mép giường, anh ta ngồixuống lấy khăn lau máu cho tôi,nhưng mà không có được, máu vẫnkhông ngừng chảy ra.Tôi rất bình tĩnh nhìn anh ta,nhưng mắt của tôi càng ngày càng mờ.Anh ta hốt hoảng, luốngcuống, tôi đều nhìn thấy tất cả, tôikhông có cảm giác gì cả, chẳngqua nếu mà có thì đó là cảm thấybuồn cười và đáng đời thôi.Anh ta không nhìn tôi, thấykhông có cách nào cầm máu,không thể làm gì khác hơn là lấymột bộ quần áo từ trong tủ ra mặcvào cho tôi.Anh ta bế tôi lên, tôi có thểcảm nhận rõ ràng đôi bàn tay củaanh ta đang rất run, run lầy bẩyluônTrong sân truyền tới tiếng còi,tôi nghĩ chắc là xe cứu thương đãtới.Quả nhiên, một lúc sau có mộtđám người đẩy xe vào bên trongbiệt thự, Phó Thắng Nam đem tôiđặt lên trên giường bệnh, ánh mắtphức tạp nhìn tôi, tay anh ta nắmchặt lấy tay tôi.Tôi nhắm mắt lại, không muốnnhìn thấy anh ta nữa.Ta vẫn luôn luôn tỉnh táo, từbiệt thự đến bệnh viện, dù là ởtrong phòng cấp cứu tôi vẫn tỉnhtáo.Thật ra thì quá trình cấp cứucũng không lâu, cũng không cóđau đớn gì cả.Đứa bé này có thể giữ đượchay không, thì khoảng cách giữatôi và Phó Thắng Nam càng ngàycàng lớn, không có cách nào đểsửa chữa nữa.“Mệt quá thì nhắm mắt lạinghỉ ngơi cho khỏe một chút,chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đểgiữ được đứa bé, cô yên tâm đi!”Một bác sĩ mở miệng nói với tôi.Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.Sau khoảng hai tiếng, tôi vẫnrất tỉnh táo, lúc người ta đưa tôi rakhỏi phòng cấp cứu thì đã thấyPhó Thắng Nam đang đứng ở cửa.Thấy bác sĩ đi ra, mặt mày củaanh ta trắng bệch mỡ miệng hỏibác sĩ: “Cô ấy không có sao chứ?”Bác sĩ gật đầu nói: “May làđưa tới kịp thời, cả mẹ và con đềukhông sao, anh Phó, anh cần phảikiểm chế lại một chút, sức khỏecủa cô Phó không tốt, tỷ lệ có thairất nhỏ, đứa bé này có được khôngdễ dàng gì, nên phải vô cùng cần thận.”Phó Thắng Nam gật đầu, chỉtrải qua mấy tiếng đồng hồ, nhưngta có cảm giác anh ta đã già đi rất nhiều.Tôi được đưa vào phòng hồisức, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi,không bao lâu sau thì ngủ mất.Ngày hôm sau.Tôi bị một trận ồn ào đánhthức, mở mắt ra thì thấy ý ta đangthay nước cho tôi, xoa xoa tháidương, tôi mở miệng hỏi: “Bênngoài sao lại ồn ào vậy?”Y tá đang thay nước cho tôidừng lại nói: “Là anh Phó cùng côLâm, cô Lâm muốn vào tới thăm cômột chút, nhưng anh Phó khôngcho phép, cho nên đang khóc lóc ởbên ngoài!”Khóc?Tôi chỉ biết im lặng, Lâm HạnhNguyên khóc, không biết là có baonhiêu nước mắt thật nước mắt giảiỞ trong đây nữa.Thấy y tá chuẩn bị đi ra, tôi mởmiệng nói: ” Cô đi ra bên ngoài, cóthể giúp tôi nói với bọn họ vào bêntrong này được không?”Y tá gật đầu, dọn dẹp chaithuốc rồi đi ra ngoài.Ngay sau đó Phó Thắng Namvới Lâm Hạnh Nguyên đi vào, LâmHạnh Nguyên trên trán còn có mộtmiếng băng gạc, chắc là do tốingày hôm qua bị ngã.Con mắt của cô ta đỏ bừng,nhìn lại thất có chút điểm đạmđáng yêu.Cô ta đi bên cạnh Phó ThắngNam vào phòng bệnh, liếc nhìn tôimột cái rồi giả bộ mở miệng nhìn tanói: “Chị Thẩm, chị không bị làmsao chứ?”Tôi cười: “Thành thật xin lỗi,tôi còn chưa có chết nên khôngthể đề cô toại nguyện được.”“Thẩm Xuân Hinh, có cần phảiăn nói châm chọc như vậykhông?” Vẻ mặt của Phó ThắngNam không được tốt lắm, có chútxanh xao.Tôi chỉ cười yếu ớt, giọng điệucủa tôi cũng không có chút tìnhcảm nào: “Tôi làm sao dám, anhPhó vô cùng mạnh mẽ, tối hômqua thiếu một chút nữa là giết tôirồi, tôi sợ còn không tránh kịp thìlàm sao dám buông lời châm chọc.”Phó Thắng Nam…Bầu không khí quá ngột ngạtnên Phó Thắng Nam không muốnnói quá nhiều với tôi, kéo LâmHạnh Nguyên ra khỏi phòng bệnh.

Chương 71