Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 82
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 82: Không chết là được rồiNếu đã không chết được, vậytôi cũng không cần phải ở lại nữa.Vì thế sau khi tôi ký tên và làmthủ tục nhập viện xong xuôi, tôigiao đồ đạc cho Kiều Cảnh Thần,Trịnh Tuấn Anh đi vào phòng phẫu thuật.Khi thấy tôi giao đồ đạc lại,Kiều Cảnh Thần không vui hỏi:“Thẩm Xuân Hinh, cô làm vậy là sao?”“Không hiểu à?” Tôi nhìn vềphía anh ta, nhướng mày nói: “Thứanh yêu cầu tôi làm, tôi làm đượcđều đã làm rồi, những thứ khácchắc cũng không cần đến tôi đâu nhỉ.”“Cô làm vợ người ta như vậymà được à?” Kiều Cảnh Thần cườimỉa nói: “Chồng mình vẫn cònđang nằm ở trên giường bệnh, vậymà người làm vợ như cô luôn nghĩcách tránh xa, đây là cách làm vợcủa cô hả?”Tôi cảm thấy hơi buồn cười, tôinhìn sang Lâm Hạnh Nguyên đangngồi bên cạnh với dáng vẻ chậtvật, sau đó lại quay sang nhìn KiểuCảnh Thần, bật cười nói: “Vợ ngườita có chịu được không khi nhìnthấy cái cảnh chồng mình và kẻthứ ba gặp tai nạn xe cùng vớinhau, tôi không biết người khác sẽlàm như thế nào, nhưng đối với tôi,tôi không kéo dài thời gian hay từchối làm phẫu thuật cho anh ta thìđã là sự nhân từ lớn nhất mà tôidành cho Phó Thắng Nam rồi, nếukhông vì đứa bé trong bụng, nóithật nhé, tôi hoàn toàn không hềmuốn ký tên đâu.”“Thầm Xuân Hinh, cô đúng làmột người phụ nữ độc ác.” KiểuCảnh Thần không mờ miệng nóitiếp, nhưng Lâm Hạnh Nguyên lạicướp lời.Tôi gật đầu rồi nhìn vào mặtcô ta nói: “Ừm, tôi rất ác độc,nhưng thật ra vậy vẫn chưa đủđâu, tôi nên cầu nguyện sau vụ tainạn này, đôi tình nhân yêu nhausay đắm như hai người có thể chếtcùng ngày cùng tháng với nhauđấy.”“Thẩm Xuân Hinh, cô còn cótrái tim không vậy?” Kiều CảnhThần không thể chịu đựng đượckhi nghe tôi nguyền rủa bạn mình.“Không có!” Hai bên đôi coqua lại toàn là lời chói tai, tôi liếcnhìn sang phòng phẫu thuật vẫncòn sáng đèn một cái, sau đó tôixoay người trực tiếp ra khỏi bệnh viện.Lúc tôi trờ về công ty thì đã làba giờ chiều, Hoàng Nhược Vi ômhồ sơ của An Cường đi vào, nhìntôi nói: “Tổng giám đốc, tôi đã sửachữa xong bản kiểm toán của AnCường rồi, tổng giám đốc Phókhông có ở đây, hay là cô ký tên đi?”Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấymột cái, một lúc thật lâu cũngkhông nói chuyện, cô ấy bị tôi nhìnmà phát hoảng, mở miệng nói: “Lànhư thế này, phần hồ sơ này rấtgấp, tôi lo sẽ trễ nải thời gian làmviệc, cho nên…“Lâm Đình là bạn trai của côà?” Tôi mở miệng, giọng điệu cóphần lạnh lùng.Cô ấy nghe xong sửng sốt,mặt mũi hơi tái lại, nói: “Tổng giámđốc, tôi…”“Anh ta đang làm việc ở côngty An Cường đúng không?” Tôi tiếptục mỡ miệng, ánh mắt trở nên sắc bén.Ngay vào lúc đó, cánh tayđang ôm hồ sơ của cô ấy hơi runlên, nhưng vẫn không mở miệng,chỉ cắn môi im lặng đứng đó.Nhìn cô ấy một hồi lâu, tôi thởdài nói: “Hoàng Nhược Ví à, tôi tựnhận mình đối xử không tệ với cô,từ lúc cô vào công ty đến bây giờ,mặc kệ là tình huống gì, điều đầutiên tôi suy nghĩ chính là nên làmthế nào để giúp cô có được phúclợi tốt nhất.”Sau đó tôi lại im lặng một lúcđưa đến văn phòng tổng giám đốcchờ anh ta về rồi ký, sau đó chuyểnlời với An Cường rằng hợp tác làchuyện lâu dài không phải mộtngày hai ngày, đương nhiên, nếuchuyện này chỉ là vấn đề của cô vàphía bên An Cường vậy sẽ đơngiản hơn rất nhiều, phiền cô tự giảiquyết cho ổn thỏa. Đừng khiến vấnđề lớn đến mức khiến hai lãnh đạocủa công ty phải ra mặt bàn bạc lạivới nhau.”Nói xong, tôi lập tức kêu cô ấyđi ra ngoài, tôi không phải kẻ ngốc,tôi chưa từng tiếp xúc với khâukiểm toán, nhưng chắc chắn PhóThắng Nam đã nhìn ra vấn đề.Anh không trực tiếp tráchmắng tôi mà tìm Kiểu Cảnh Thầnthì đã chứng minh phần lớnchuyện này có liên quan đến KiềuCảnh Thần, trong giới thươngtrường tôi lừa anh gạt này, hãm hạinhau cũng là chuyện rất bìnhthường.Huống hồ Kiều Cảnh Thầnvẫn luôn không ưa gì tôi, anh tamuốn giờ trò gì đó để đến giaiđoạn cuối cùng dự án xảy ra chútvấn đề, đuổi cổ tôi ra khỏi công tythì cũng không phải việc khó.Hoàng Nhược Vi là người củatôi, vì thế tôi giao phần lớn côngviệc trong công ty cho cô ấy làm,cô ấy chỉ cần nảy sinh một chútlòng riêng thôi thì việc tôi rời khỏicông ty cũng chỉ là việc sớm muộn.Tôi khá hiểu về tính cách củaHoàng Nhược Vi, cô ấy không dễdàng dao động vì bất cứ chuyện gì,chỉ ngoại trừ chuyện tình cảm.Ngày đó chuyện tôi vô tìnhnhìn thấy Lâm Đình cũng chỉ làtrùng hợp, nhưng liên kết mọichuyện lại với nhau, sau đó thửHoàng Nhược Vi một chút, tôi đãcó thể đoán đúng gần như toàn bộsự thật.Vốn dĩ công ty không cóchuyện gì quan trọng, hơn nữa tâmtrạng của tôi lại hơi bực bội, ở lạicông ty cũng không có ích lợi gì, vìthế tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trởvề nhà.Tuy nhiên, tôi vẫn còn chưabước chân ra khỏi cửa thì Trần HúcDiệu đã thay một bộ tây trang trịnhtrọng đứng ở cửa, xoay người lạinhìn tôi nói: “Đi thôi, cùng đi ăncơm chiều đi!”Tôi nhíu mày nói: “Không muốn di lắm!”“Ăn một bữa lầu thật lớn!” TrầnHúc Diệu đi đến cầm chìa khóa xeđang đặt ở trên bàn của tôi lên, nói:“Lái xe của tôi đi thì có vẻ làm màuquá, chúng ta khiêm tốn một chút,lái xe của cô đi.”Tôi trừng anh ta một cái rồinói: “Đi đâu ăn?”Anh ta nở một nụ cười thậttươi, nói: “Đi theo tôi là được.”Tôi vốn không muốn đi, nhưngnghĩ đến Phó Thắng Nam và LâmHạnh Nguyên, trong lòng khôngkhỏi uất nghẹn, vì thế tôi quyếtđịnh đi ăn chút gì đó.Nhưng không ngờ Trần HúcDiệu lại mang tôi đến một nơi trôngkhá cũ kỹ, anh ta lái xe vào một conhẻm nhỏ trong thành phố, con hẻmrất sâu, nhìn qua rất có cảm giáccổ xưa.Trên bức tường đen xám mọcđầy hoa loa kèn, ánh nắng hoànghôn chiếu xuống trông vô cùngxinh đẹp.Lái thêm một lúc nữa, anh tacho xe dừng lại, sau đó quay sangnhìn tôi nói: “Con hẻm phía trướckhá hẹp, chỉ đủ cho hai người đi, côxuống xe, chúng ta đi bộ vào trong đi”Sau khi xuống xe, khung cảnhphía trước giống y như lời anh tanói, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ chohai người đi, ánh nắng lúc hoànghôn rọi xuống, hoa loa kèn trên bứctường xám đen trông vô cùng rạng rỡ.“Chỗ này khó tìm như vậy, saocậu lại biết được?” Tôi đã sống ởthành phố Giang Ninh nhiều nămrồi mà vẫn chưa biết đến có mộtnơi như vậy.Con hẻm này trông khá cổ xưa.Anh ta đút hai tay vào túiquần, thản nhiên nói: “Mấy nămtrước vô tình biết được, con hẻmnày được xây dựng theo phongcách thời chiến, thành phố GiangNinh vốn là vùng sông nước củatỉnh Giang Ninh mà, đa số kiến trúcnơi đây đều là ngói lớn tường trắng,dân ðở miền Nam sẽ không gặpđược phong cách trang trí thế này đâu.”Tôi gật đầu, đúng là con hẻmnày khá giống với kiến trúc miềnAnh ta liếc nhìn tôi một cái,ánh mắt trở nên buồn bã, nói:“Năm đó phú hộ của vùng đã sửalại con hẻm này vì vợ của ông ấy,dài khoảng một ngàn ba trăm mườibốn mét, rộng khoảng chừng nămmét hai, rất nhiều cặp tình nhânthích đi đến con hẻm này.”“Nghe xong cảm thấy thậtlãng mạn.” Nhìn hoa bò kín hai bênvách tường, hoa loa kèn từ từchuyển sang hoa tường vi, nhữngđóa hoa tường vi được chăm sócvô cùng tỉ mi, nở rộ rực rỡ, trôngcực kỳ xinh đẹp.Nếu tâm trạng không tốt, đi vàcon hẻm này một hồi sẽ cảm thấyrất thoải mái.Anh ta nhún vai nói: “Đươngnhiên rồi.”Hồi còn học đại học, tôi và VũLinh đã hẹn sau này nhất định phảikiếm được thật nhiều tiền, sau đóhai chúng ta sẽ đi du lịch khắp thếgiới, tôi muốn nhìn thế giới rộng lớnsẽ như thế nào, muốn ngắm sắcthái muôn màu của cuộc sống,muốn chạm vào những di tích màngười xưa đã đề lại.Về sau cũng không biết thếnào mà tốt nghiệp đại học xong,ước mơ này đã bị chúng tôi quênlãng, chúng tôi lăn xả vào cuộcmưu sinh, quên đi ước mơ ban đầucủa mình.“Thẩm Xuân Hinh!” Trần HúcDiệu đột nhiên mở miệng gọi, tôihoàn hồn, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Chương 82: Không chết là được rồi
Nếu đã không chết được, vậy
tôi cũng không cần phải ở lại nữa.
Vì thế sau khi tôi ký tên và làm
thủ tục nhập viện xong xuôi, tôi
giao đồ đạc cho Kiều Cảnh Thần,
Trịnh Tuấn Anh đi vào phòng phẫu thuật.
Khi thấy tôi giao đồ đạc lại,
Kiều Cảnh Thần không vui hỏi:
“Thẩm Xuân Hinh, cô làm vậy là sao?”
“Không hiểu à?” Tôi nhìn về
phía anh ta, nhướng mày nói: “Thứ
anh yêu cầu tôi làm, tôi làm được
đều đã làm rồi, những thứ khác
chắc cũng không cần đến tôi đâu nhỉ.”
“Cô làm vợ người ta như vậy
mà được à?” Kiều Cảnh Thần cười
mỉa nói: “Chồng mình vẫn còn
đang nằm ở trên giường bệnh, vậy
mà người làm vợ như cô luôn nghĩ
cách tránh xa, đây là cách làm vợ
của cô hả?”
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, tôi
nhìn sang Lâm Hạnh Nguyên đang
ngồi bên cạnh với dáng vẻ chật
vật, sau đó lại quay sang nhìn Kiểu
Cảnh Thần, bật cười nói: “Vợ người
ta có chịu được không khi nhìn
thấy cái cảnh chồng mình và kẻ
thứ ba gặp tai nạn xe cùng với
nhau, tôi không biết người khác sẽ
làm như thế nào, nhưng đối với tôi,
tôi không kéo dài thời gian hay từ
chối làm phẫu thuật cho anh ta thì
đã là sự nhân từ lớn nhất mà tôi
dành cho Phó Thắng Nam rồi, nếu
không vì đứa bé trong bụng, nói
thật nhé, tôi hoàn toàn không hề
muốn ký tên đâu.”
“Thầm Xuân Hinh, cô đúng là
một người phụ nữ độc ác.” Kiểu
Cảnh Thần không mờ miệng nói
tiếp, nhưng Lâm Hạnh Nguyên lại
cướp lời.
Tôi gật đầu rồi nhìn vào mặt
cô ta nói: “Ừm, tôi rất ác độc,
nhưng thật ra vậy vẫn chưa đủ
đâu, tôi nên cầu nguyện sau vụ tai
nạn này, đôi tình nhân yêu nhau
say đắm như hai người có thể chết
cùng ngày cùng tháng với nhau
đấy.”
“Thẩm Xuân Hinh, cô còn có
trái tim không vậy?” Kiều Cảnh
Thần không thể chịu đựng được
khi nghe tôi nguyền rủa bạn mình.
“Không có!” Hai bên đôi co
qua lại toàn là lời chói tai, tôi liếc
nhìn sang phòng phẫu thuật vẫn
còn sáng đèn một cái, sau đó tôi
xoay người trực tiếp ra khỏi bệnh viện.
Lúc tôi trờ về công ty thì đã là
ba giờ chiều, Hoàng Nhược Vi ôm
hồ sơ của An Cường đi vào, nhìn
tôi nói: “Tổng giám đốc, tôi đã sửa
chữa xong bản kiểm toán của An
Cường rồi, tổng giám đốc Phó
không có ở đây, hay là cô ký tên đi?”
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy
một cái, một lúc thật lâu cũng
không nói chuyện, cô ấy bị tôi nhìn
mà phát hoảng, mở miệng nói: “Là
như thế này, phần hồ sơ này rất
gấp, tôi lo sẽ trễ nải thời gian làm
việc, cho nên…
“Lâm Đình là bạn trai của cô
à?” Tôi mở miệng, giọng điệu có
phần lạnh lùng.
Cô ấy nghe xong sửng sốt,
mặt mũi hơi tái lại, nói: “Tổng giám
đốc, tôi…”
“Anh ta đang làm việc ở công
ty An Cường đúng không?” Tôi tiếp
tục mỡ miệng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Ngay vào lúc đó, cánh tay
đang ôm hồ sơ của cô ấy hơi run
lên, nhưng vẫn không mở miệng,
chỉ cắn môi im lặng đứng đó.
Nhìn cô ấy một hồi lâu, tôi thở
dài nói: “Hoàng Nhược Ví à, tôi tự
nhận mình đối xử không tệ với cô,
từ lúc cô vào công ty đến bây giờ,
mặc kệ là tình huống gì, điều đầu
tiên tôi suy nghĩ chính là nên làm
thế nào để giúp cô có được phúc
lợi tốt nhất.”
Sau đó tôi lại im lặng một lúc
đưa đến văn phòng tổng giám đốc
chờ anh ta về rồi ký, sau đó chuyển
lời với An Cường rằng hợp tác là
chuyện lâu dài không phải một
ngày hai ngày, đương nhiên, nếu
chuyện này chỉ là vấn đề của cô và
phía bên An Cường vậy sẽ đơn
giản hơn rất nhiều, phiền cô tự giải
quyết cho ổn thỏa. Đừng khiến vấn
đề lớn đến mức khiến hai lãnh đạo
của công ty phải ra mặt bàn bạc lại
với nhau.”
Nói xong, tôi lập tức kêu cô ấy
đi ra ngoài, tôi không phải kẻ ngốc,
tôi chưa từng tiếp xúc với khâu
kiểm toán, nhưng chắc chắn Phó
Thắng Nam đã nhìn ra vấn đề.
Anh không trực tiếp trách
mắng tôi mà tìm Kiểu Cảnh Thần
thì đã chứng minh phần lớn
chuyện này có liên quan đến Kiều
Cảnh Thần, trong giới thương
trường tôi lừa anh gạt này, hãm hại
nhau cũng là chuyện rất bình
thường.
Huống hồ Kiều Cảnh Thần
vẫn luôn không ưa gì tôi, anh ta
muốn giờ trò gì đó để đến giai
đoạn cuối cùng dự án xảy ra chút
vấn đề, đuổi cổ tôi ra khỏi công ty
thì cũng không phải việc khó.
Hoàng Nhược Vi là người của
tôi, vì thế tôi giao phần lớn công
việc trong công ty cho cô ấy làm,
cô ấy chỉ cần nảy sinh một chút
lòng riêng thôi thì việc tôi rời khỏi
công ty cũng chỉ là việc sớm muộn.
Tôi khá hiểu về tính cách của
Hoàng Nhược Vi, cô ấy không dễ
dàng dao động vì bất cứ chuyện gì,
chỉ ngoại trừ chuyện tình cảm.
Ngày đó chuyện tôi vô tình
nhìn thấy Lâm Đình cũng chỉ là
trùng hợp, nhưng liên kết mọi
chuyện lại với nhau, sau đó thử
Hoàng Nhược Vi một chút, tôi đã
có thể đoán đúng gần như toàn bộ
sự thật.
Vốn dĩ công ty không có
chuyện gì quan trọng, hơn nữa tâm
trạng của tôi lại hơi bực bội, ở lại
công ty cũng không có ích lợi gì, vì
thế tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở
về nhà.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn chưa
bước chân ra khỏi cửa thì Trần Húc
Diệu đã thay một bộ tây trang trịnh
trọng đứng ở cửa, xoay người lại
nhìn tôi nói: “Đi thôi, cùng đi ăn
cơm chiều đi!”
Tôi nhíu mày nói: “Không muốn di lắm!”
“Ăn một bữa lầu thật lớn!” Trần
Húc Diệu đi đến cầm chìa khóa xe
đang đặt ở trên bàn của tôi lên, nói:
“Lái xe của tôi đi thì có vẻ làm màu
quá, chúng ta khiêm tốn một chút,
lái xe của cô đi.”
Tôi trừng anh ta một cái rồi
nói: “Đi đâu ăn?”
Anh ta nở một nụ cười thật
tươi, nói: “Đi theo tôi là được.”
Tôi vốn không muốn đi, nhưng
nghĩ đến Phó Thắng Nam và Lâm
Hạnh Nguyên, trong lòng không
khỏi uất nghẹn, vì thế tôi quyết
định đi ăn chút gì đó.
Nhưng không ngờ Trần Húc
Diệu lại mang tôi đến một nơi trông
khá cũ kỹ, anh ta lái xe vào một con
hẻm nhỏ trong thành phố, con hẻm
rất sâu, nhìn qua rất có cảm giác
cổ xưa.
Trên bức tường đen xám mọc
đầy hoa loa kèn, ánh nắng hoàng
hôn chiếu xuống trông vô cùng
xinh đẹp.
Lái thêm một lúc nữa, anh ta
cho xe dừng lại, sau đó quay sang
nhìn tôi nói: “Con hẻm phía trước
khá hẹp, chỉ đủ cho hai người đi, cô
xuống xe, chúng ta đi bộ vào trong đi”
Sau khi xuống xe, khung cảnh
phía trước giống y như lời anh ta
nói, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ cho
hai người đi, ánh nắng lúc hoàng
hôn rọi xuống, hoa loa kèn trên bức
tường xám đen trông vô cùng rạng rỡ.
“Chỗ này khó tìm như vậy, sao
cậu lại biết được?” Tôi đã sống ở
thành phố Giang Ninh nhiều năm
rồi mà vẫn chưa biết đến có một
nơi như vậy.
Con hẻm này trông khá cổ xưa.
Anh ta đút hai tay vào túi
quần, thản nhiên nói: “Mấy năm
trước vô tình biết được, con hẻm
này được xây dựng theo phong
cách thời chiến, thành phố Giang
Ninh vốn là vùng sông nước của
tỉnh Giang Ninh mà, đa số kiến trúc
nơi đây đều là ngói lớn tường trắng,
dân ðở miền Nam sẽ không gặp
được phong cách trang trí thế này đâu.”
Tôi gật đầu, đúng là con hẻm
này khá giống với kiến trúc miền
Anh ta liếc nhìn tôi một cái,
ánh mắt trở nên buồn bã, nói:
“Năm đó phú hộ của vùng đã sửa
lại con hẻm này vì vợ của ông ấy,
dài khoảng một ngàn ba trăm mười
bốn mét, rộng khoảng chừng năm
mét hai, rất nhiều cặp tình nhân
thích đi đến con hẻm này.”
“Nghe xong cảm thấy thật
lãng mạn.” Nhìn hoa bò kín hai bên
vách tường, hoa loa kèn từ từ
chuyển sang hoa tường vi, những
đóa hoa tường vi được chăm sóc
vô cùng tỉ mi, nở rộ rực rỡ, trông
cực kỳ xinh đẹp.
Nếu tâm trạng không tốt, đi và
con hẻm này một hồi sẽ cảm thấy
rất thoải mái.
Anh ta nhún vai nói: “Đương
nhiên rồi.”
Hồi còn học đại học, tôi và Vũ
Linh đã hẹn sau này nhất định phải
kiếm được thật nhiều tiền, sau đó
hai chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế
giới, tôi muốn nhìn thế giới rộng lớn
sẽ như thế nào, muốn ngắm sắc
thái muôn màu của cuộc sống,
muốn chạm vào những di tích mà
người xưa đã đề lại.
Về sau cũng không biết thế
nào mà tốt nghiệp đại học xong,
ước mơ này đã bị chúng tôi quên
lãng, chúng tôi lăn xả vào cuộc
mưu sinh, quên đi ước mơ ban đầu
của mình.
“Thẩm Xuân Hinh!” Trần Húc
Diệu đột nhiên mở miệng gọi, tôi
hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 82: Không chết là được rồiNếu đã không chết được, vậytôi cũng không cần phải ở lại nữa.Vì thế sau khi tôi ký tên và làmthủ tục nhập viện xong xuôi, tôigiao đồ đạc cho Kiều Cảnh Thần,Trịnh Tuấn Anh đi vào phòng phẫu thuật.Khi thấy tôi giao đồ đạc lại,Kiều Cảnh Thần không vui hỏi:“Thẩm Xuân Hinh, cô làm vậy là sao?”“Không hiểu à?” Tôi nhìn vềphía anh ta, nhướng mày nói: “Thứanh yêu cầu tôi làm, tôi làm đượcđều đã làm rồi, những thứ khácchắc cũng không cần đến tôi đâu nhỉ.”“Cô làm vợ người ta như vậymà được à?” Kiều Cảnh Thần cườimỉa nói: “Chồng mình vẫn cònđang nằm ở trên giường bệnh, vậymà người làm vợ như cô luôn nghĩcách tránh xa, đây là cách làm vợcủa cô hả?”Tôi cảm thấy hơi buồn cười, tôinhìn sang Lâm Hạnh Nguyên đangngồi bên cạnh với dáng vẻ chậtvật, sau đó lại quay sang nhìn KiểuCảnh Thần, bật cười nói: “Vợ ngườita có chịu được không khi nhìnthấy cái cảnh chồng mình và kẻthứ ba gặp tai nạn xe cùng vớinhau, tôi không biết người khác sẽlàm như thế nào, nhưng đối với tôi,tôi không kéo dài thời gian hay từchối làm phẫu thuật cho anh ta thìđã là sự nhân từ lớn nhất mà tôidành cho Phó Thắng Nam rồi, nếukhông vì đứa bé trong bụng, nóithật nhé, tôi hoàn toàn không hềmuốn ký tên đâu.”“Thầm Xuân Hinh, cô đúng làmột người phụ nữ độc ác.” KiểuCảnh Thần không mờ miệng nóitiếp, nhưng Lâm Hạnh Nguyên lạicướp lời.Tôi gật đầu rồi nhìn vào mặtcô ta nói: “Ừm, tôi rất ác độc,nhưng thật ra vậy vẫn chưa đủđâu, tôi nên cầu nguyện sau vụ tainạn này, đôi tình nhân yêu nhausay đắm như hai người có thể chếtcùng ngày cùng tháng với nhauđấy.”“Thẩm Xuân Hinh, cô còn cótrái tim không vậy?” Kiều CảnhThần không thể chịu đựng đượckhi nghe tôi nguyền rủa bạn mình.“Không có!” Hai bên đôi coqua lại toàn là lời chói tai, tôi liếcnhìn sang phòng phẫu thuật vẫncòn sáng đèn một cái, sau đó tôixoay người trực tiếp ra khỏi bệnh viện.Lúc tôi trờ về công ty thì đã làba giờ chiều, Hoàng Nhược Vi ômhồ sơ của An Cường đi vào, nhìntôi nói: “Tổng giám đốc, tôi đã sửachữa xong bản kiểm toán của AnCường rồi, tổng giám đốc Phókhông có ở đây, hay là cô ký tên đi?”Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấymột cái, một lúc thật lâu cũngkhông nói chuyện, cô ấy bị tôi nhìnmà phát hoảng, mở miệng nói: “Lànhư thế này, phần hồ sơ này rấtgấp, tôi lo sẽ trễ nải thời gian làmviệc, cho nên…“Lâm Đình là bạn trai của côà?” Tôi mở miệng, giọng điệu cóphần lạnh lùng.Cô ấy nghe xong sửng sốt,mặt mũi hơi tái lại, nói: “Tổng giámđốc, tôi…”“Anh ta đang làm việc ở côngty An Cường đúng không?” Tôi tiếptục mỡ miệng, ánh mắt trở nên sắc bén.Ngay vào lúc đó, cánh tayđang ôm hồ sơ của cô ấy hơi runlên, nhưng vẫn không mở miệng,chỉ cắn môi im lặng đứng đó.Nhìn cô ấy một hồi lâu, tôi thởdài nói: “Hoàng Nhược Ví à, tôi tựnhận mình đối xử không tệ với cô,từ lúc cô vào công ty đến bây giờ,mặc kệ là tình huống gì, điều đầutiên tôi suy nghĩ chính là nên làmthế nào để giúp cô có được phúclợi tốt nhất.”Sau đó tôi lại im lặng một lúcđưa đến văn phòng tổng giám đốcchờ anh ta về rồi ký, sau đó chuyểnlời với An Cường rằng hợp tác làchuyện lâu dài không phải mộtngày hai ngày, đương nhiên, nếuchuyện này chỉ là vấn đề của cô vàphía bên An Cường vậy sẽ đơngiản hơn rất nhiều, phiền cô tự giảiquyết cho ổn thỏa. Đừng khiến vấnđề lớn đến mức khiến hai lãnh đạocủa công ty phải ra mặt bàn bạc lạivới nhau.”Nói xong, tôi lập tức kêu cô ấyđi ra ngoài, tôi không phải kẻ ngốc,tôi chưa từng tiếp xúc với khâukiểm toán, nhưng chắc chắn PhóThắng Nam đã nhìn ra vấn đề.Anh không trực tiếp tráchmắng tôi mà tìm Kiểu Cảnh Thầnthì đã chứng minh phần lớnchuyện này có liên quan đến KiềuCảnh Thần, trong giới thươngtrường tôi lừa anh gạt này, hãm hạinhau cũng là chuyện rất bìnhthường.Huống hồ Kiều Cảnh Thầnvẫn luôn không ưa gì tôi, anh tamuốn giờ trò gì đó để đến giaiđoạn cuối cùng dự án xảy ra chútvấn đề, đuổi cổ tôi ra khỏi công tythì cũng không phải việc khó.Hoàng Nhược Vi là người củatôi, vì thế tôi giao phần lớn côngviệc trong công ty cho cô ấy làm,cô ấy chỉ cần nảy sinh một chútlòng riêng thôi thì việc tôi rời khỏicông ty cũng chỉ là việc sớm muộn.Tôi khá hiểu về tính cách củaHoàng Nhược Vi, cô ấy không dễdàng dao động vì bất cứ chuyện gì,chỉ ngoại trừ chuyện tình cảm.Ngày đó chuyện tôi vô tìnhnhìn thấy Lâm Đình cũng chỉ làtrùng hợp, nhưng liên kết mọichuyện lại với nhau, sau đó thửHoàng Nhược Vi một chút, tôi đãcó thể đoán đúng gần như toàn bộsự thật.Vốn dĩ công ty không cóchuyện gì quan trọng, hơn nữa tâmtrạng của tôi lại hơi bực bội, ở lạicông ty cũng không có ích lợi gì, vìthế tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trởvề nhà.Tuy nhiên, tôi vẫn còn chưabước chân ra khỏi cửa thì Trần HúcDiệu đã thay một bộ tây trang trịnhtrọng đứng ở cửa, xoay người lạinhìn tôi nói: “Đi thôi, cùng đi ăncơm chiều đi!”Tôi nhíu mày nói: “Không muốn di lắm!”“Ăn một bữa lầu thật lớn!” TrầnHúc Diệu đi đến cầm chìa khóa xeđang đặt ở trên bàn của tôi lên, nói:“Lái xe của tôi đi thì có vẻ làm màuquá, chúng ta khiêm tốn một chút,lái xe của cô đi.”Tôi trừng anh ta một cái rồinói: “Đi đâu ăn?”Anh ta nở một nụ cười thậttươi, nói: “Đi theo tôi là được.”Tôi vốn không muốn đi, nhưngnghĩ đến Phó Thắng Nam và LâmHạnh Nguyên, trong lòng khôngkhỏi uất nghẹn, vì thế tôi quyếtđịnh đi ăn chút gì đó.Nhưng không ngờ Trần HúcDiệu lại mang tôi đến một nơi trôngkhá cũ kỹ, anh ta lái xe vào một conhẻm nhỏ trong thành phố, con hẻmrất sâu, nhìn qua rất có cảm giáccổ xưa.Trên bức tường đen xám mọcđầy hoa loa kèn, ánh nắng hoànghôn chiếu xuống trông vô cùngxinh đẹp.Lái thêm một lúc nữa, anh tacho xe dừng lại, sau đó quay sangnhìn tôi nói: “Con hẻm phía trướckhá hẹp, chỉ đủ cho hai người đi, côxuống xe, chúng ta đi bộ vào trong đi”Sau khi xuống xe, khung cảnhphía trước giống y như lời anh tanói, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ chohai người đi, ánh nắng lúc hoànghôn rọi xuống, hoa loa kèn trên bứctường xám đen trông vô cùng rạng rỡ.“Chỗ này khó tìm như vậy, saocậu lại biết được?” Tôi đã sống ởthành phố Giang Ninh nhiều nămrồi mà vẫn chưa biết đến có mộtnơi như vậy.Con hẻm này trông khá cổ xưa.Anh ta đút hai tay vào túiquần, thản nhiên nói: “Mấy nămtrước vô tình biết được, con hẻmnày được xây dựng theo phongcách thời chiến, thành phố GiangNinh vốn là vùng sông nước củatỉnh Giang Ninh mà, đa số kiến trúcnơi đây đều là ngói lớn tường trắng,dân ðở miền Nam sẽ không gặpđược phong cách trang trí thế này đâu.”Tôi gật đầu, đúng là con hẻmnày khá giống với kiến trúc miềnAnh ta liếc nhìn tôi một cái,ánh mắt trở nên buồn bã, nói:“Năm đó phú hộ của vùng đã sửalại con hẻm này vì vợ của ông ấy,dài khoảng một ngàn ba trăm mườibốn mét, rộng khoảng chừng nămmét hai, rất nhiều cặp tình nhânthích đi đến con hẻm này.”“Nghe xong cảm thấy thậtlãng mạn.” Nhìn hoa bò kín hai bênvách tường, hoa loa kèn từ từchuyển sang hoa tường vi, nhữngđóa hoa tường vi được chăm sócvô cùng tỉ mi, nở rộ rực rỡ, trôngcực kỳ xinh đẹp.Nếu tâm trạng không tốt, đi vàcon hẻm này một hồi sẽ cảm thấyrất thoải mái.Anh ta nhún vai nói: “Đươngnhiên rồi.”Hồi còn học đại học, tôi và VũLinh đã hẹn sau này nhất định phảikiếm được thật nhiều tiền, sau đóhai chúng ta sẽ đi du lịch khắp thếgiới, tôi muốn nhìn thế giới rộng lớnsẽ như thế nào, muốn ngắm sắcthái muôn màu của cuộc sống,muốn chạm vào những di tích màngười xưa đã đề lại.Về sau cũng không biết thếnào mà tốt nghiệp đại học xong,ước mơ này đã bị chúng tôi quênlãng, chúng tôi lăn xả vào cuộcmưu sinh, quên đi ước mơ ban đầucủa mình.“Thẩm Xuân Hinh!” Trần HúcDiệu đột nhiên mở miệng gọi, tôihoàn hồn, ngước mắt lên nhìn anh ta.