Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 89

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 89: Thầm Minh Thành hung dữTôi không biết tên của anh talà gì, chỉ biết anh ta đi theo bàngoại tới trong viện, bà ngoại kêuanh ta là Thầm Minh Thành.Thẩm Minh Thành xuất viện,phá bỏ cái đẹp trong viện, anh ấyphản nghịch còn ngang ngược,ban đầu anh ta chỉ phá hư trongviện thôi, nhưng sau lưng vẫn đemtôi khóa trong tầng ngầm, hoặcđem tôi đầy xuống hồ nước.Những chuyện này đều khôngphải chuyện gì lớn, mỗi lần đềukhiến tôi đầy mình thương tích, anhta lại đi tìm bà ngoại tới, cho nêncho dù anh ta có hung dữ thế nàobà ngoại cũng đều tùy tiện bỏ quacho anh ta.Thẳng cho tới khi tôi thi đạihọc, nhà máy đầu tư vì gây ra ônhiễm mà bị điều tra. Nhà đầu tưbởi vì sợ gánh vác trách nhiệm,dưới tình thế gấp gáp muốn pháhủy nát bấy khu nhà máy xử lý, sauđó lừa dối đề cho qua.Lúc ấy quyết định này bị chủnhiệm Lý phát hiện ra, chủ nhiệmLý không đồng ý, khu xử lý của nhàmáy như bị phá hủy, với hàm ýmuốn giữ một đoạn thời gian, hệthống nhà máy không cách nàovận hành bình thường, ð nhà máycác người dân gần đó sẽ ba ngàyđứng xếp hàng, cơ thề sẽ bị tồn hạinghiêm trọng.Việc này nhà đầu tư khôngmuốn làm lớn, muốn chuyền mộtkhoản tiền cho chủ nhiệm Lý, đềanh ta rời đi rồi nhưng chủ nhiệmLý không đồng ý, kiên quyết phảilàm lớn chuyện này.Cuối cùng nhà đầu tư bị cảnhsát mang đi, còn bị tra ra tham ô,đúng lúc ấy vợ nhà đầu tư ð kinhđô được lên chức, vì tự vệ nên bàấy khởi tố ly hôn, cũng đưa rachứng cứ cho chuyện mấy nămnay nhà đầu tư kia phạm pháp vàchứa tiền đen.Nhà đầu tư kia bị phạt, còn bịnộp tất cả tài sản về nhà nước,danh lợi đều không còn, nhìnkhông được vì áp lực mà tự sát.Mà tôi, cũng về sau đó mớibiết cha Thẩm Minh Thành cũngchính là người đầu tư kia, mẹ anhta cũng chết vì bệnh ung thư phổingay lúc anh ta ở trong viện,Ban đầu Thẩm Minh Thànhâm u rồi sau khi nhà đầu tư kiachết tính cách anh ấy càng trð nênquái lạ hơn, anh ta bình thường rấtít nói chuyện, ban đầu nhà đầu tưgửi cho tiền bà ngoại cũng mất,trong ngõ nhỏ biết chuyện đều vâyquanh đánh anh ta, nói cha anh talà người xấu.Chưa từng gặp qua thế giới trẻcon, hiểu cũng hiều không nồi, mọingười nói cái gì thì chính là cái đó,ban đầu âm u Thầm Minh Thànhkhông còn giao lưu với người khác nữa.Bắt đầu anh ta đề ý tới mèochó trong ngõ hẻm, có khi sẽ tựmình giết chết, sau đó anh ta sẽchặt gãy chân gãy tay rồi ném tớitrong nhà những đứa kẻ kia, có khianh ta sẽ hạ độc, sau đó là chồngchất nó lên trên ngõ nhỏ, rồi chờnhững động vật này bị bốc mùi lênthối tới đầu ngõ để không còn aichịu được.Nhà máy bị vứt bỏ, trong ngõnhỏ mọi người đều dọn ra khỏi đó,chủ nhiệm Lý vì có công lao tố cáotội, được nhận phần thường mấytrăm triệu đồng, cũng chuẩn bịmang theo vợ con đến nơi khác ở.Ngay tại đêm họ dọn nhà, mộtnhà chủ nhiệm Lý đều bị ngộ độcthức ăn được đưa vào bệnh viện,mà đồng thời nhà máy bị bỏ hoangcũng bị người ta làm phát nồ.Ban đầu là đồ vật bị vứt bỏ,không có bao nhiêu người lo, chủnhiệm Lý ở trong bệnh viện bangày, sau đó đều chết hết, duynhất còn sống là con gái nhỏ cũngbiến thành điên khùng.Ở huyện thành nhỏ, không cóngười tới làm gì có ai để ý tới sốngchết một nhà họ, nhưng tôi biết,chủ nhiệm Lý căn bản không phảingộ độc thức ăn mà chết, ông ta bịThẩm Minh Thành dùng kim ghimlên đỉnh đầu mà chết, vợ chủnhiệm Lý cũng vậy.Chủ nhiệm Lý không chết, làbởi vì Thẩm Minh Thành phát hiệnra tôi, lúc ấy tôi vừa kết thúc thi đạihọc, trð về tìm Vũ Linh, lại vừa vặnthấy tất cả những gì anh ta làm.Vũ Linh không chết, nhưng cómột thời gian dài vừa gặp ThẩmMinh Thành đều chạy trốn.Tôi cũng không tốt hơn chútnào, hai mươi tuổi thành niên, nhìnhai mạng sống sờ sờ lại tắt thờtrước mặt mình, nên liên tục phátsốt hơn mười ngày mới đỡ.Chuyện này tôi và Vũ Linhcũng sẽ không tiếp tục đề cập tới,tuổi nhỏ không biết gì của chúngta, chưa bao giờ nghĩ tới báo cảnhsát, cũng chính là từ đó về sau, tôivà Vũ Linh đều sống ở trong sự uám của Thẩm Minh Thành.Ròng rã hai năm trời, về saubà ngoại bị ung thư phổi, tôi vìkiếm tiền nên mua một sân viện,mang theo bà ngoại đi vào thànhphố Giang Ninh, một bên chămsóc bà ngoại một bên đi học.Vũ Linh không có đi học, côấy không có bạn bè, không cóngười thân, cũng tới thành phốGiang Ninh làm công.Thẩm Minh Thành biến mất làdo ở kinh đô có người tới, nghe nóilà người nhà đầu tư kia, giống nhưlà đến đề nhận cháu trai.Sau đó, tôi cũng không biếtđược tin tức gì về anh ta nữa.Tôi và Vũ Linh ð thành phốGiang Ninh, vừa đi làm vừa đi học,còn phải ở bệnh viện chăm sóc bàngoại, gần ba năm trị liệu bằng hóachất, bà ngoại chịu không nồi nữa,tiền trong nhà đều đã tiêu hết.Tôi vừa đi học vừa kiếm tiềnnên căn bản là chống cự khôngnồi, tôi nảy sinh ý nghĩ muốn bỏhọc, bà ngoại tức giận rất lâu, saunày bà liền nói chuyện này với thầyPhó của tôi.Bà ngoại nói bà và ông nộiPhó đều quen biết nhiều năm, chờbà đi rồi liền đem tôi gửi cho ôngnội Phó, có lẽ cũng yên tâm.Sau một năm sau, bà ngoạiliền kết thúc quá trình trị liệu bằnghóa chất khổ sở, từ chối trị bệnhbằng hóa chất, không lâu sau liềnqua đời.Sau khi tôi tốt nghiệp, ông nộiPhó liền nói chuyện cho tôi và PhóThắng Nam kết hôn.Rất ít cân nhắc tới, lại là kí ứccủa tôi trong hai mươi năm qua,Thẩm Minh Thành cũng trongđoạn ký ức ấy, cũng nằm trongvòng sương mù đó, khiến cho tôivừa sợ hãi vừa tức giận.Tôi chán ghét Thẩm MinhThành, càng không muốn ð cùnganh ta, tôi lặng lẽ dịch ra chỗ khác,không muốn bị anh ta ôm từ phía sau.“Xuân Hinh, anh đã trở lại, thìsẽ không có lý do rời đi nữa!”Vùng vẫy mấy lần tôi vẫnkhông thoát được anh ta, nhíu lôngmày: “Thẩm Minh Thành, emkhông muốn gặp anh, từ khi anhxuất hiện, trong lòng anh chắc hẳnphải biết điều đó.”“Không sao hết, chúng ta sẽtừ từ ồn thôi!” Nói xong anh ta kéocơ thể tôi ra, nhìn tôi nói:“Em muốn gì anh đều cho em.“Mạng một nhà của chủnhiệm Lý, anh cũng có thể cho em sao?”Tôi mở miệng hỏi:“Đã nhiều năm như vậy, nếunhư anh không xuất hiện, em cóthể đã sớm quên đi đoạn quá khứkia, nhưng Thẩm Minh Thành, anhchỉ vừa xuất hiện lại khiến em nhớtới, tôi không dám hứa chắc, em cóthể liên tục giữ kín như bưng đâu.”Anh ta cười rồi lại lạnh lùng nói:“Em cảm thấy bây giờ anh đitới cục cảnh sát có làm được qìkhông? Thi thể đều được hỏa táng,em cho rằng cảnh sát có thể tra rađược cái gì sao? Mặt khác, em thậtsự cho rằng Lý Vũ Linh có thể yênlặng sống tốt sao? Năm đó cô ấytrốn thoát anh một kiếp, khôngnhất định anh sẽ thả cô ta.”“Anh đã hại chết cha mẹ côấy!” Tâm trạng của tôi có hơi kích động“Thầm Minh Thành, anh biếtban đầu sai không phải ð chỗ họ,những năm này anh không có bấtan sao?”“Bất an trong tâm sao?” Anhta cười lạnh: “Họ là bị trừng phạtđúng tội!”Nói xong, anh ta liền tới gầntôi, môi mỏng cong lên:“Anh tan cửa nát nhà thì dựavào cái gì muốn họ được sống tốt?”Tôi cúi đầu, nắm chặt taythành nắm đấm, tôi quên mất,Thẩm Minh Thành là người vôcùng cố chấp, anh ta căn bản sẽkhông tùy ý cho ai, tâm lý anh ta đãlà bệnh trạng nặng.Tôi đè xuống tất cả sự tích tụtrong lòng, tôi muốn đem anh tahung diđầy ra, nhưng sức lực nam nữ khácbiệt, tôi không làm gì được anh ta.Sau một phen giằng co, bỗngnhiên một tiếng phanh xe vang dộilên, tôi còn chưa kịp quay đầu.Ngay lập tức nghe được mộttiếng rên rỉ vang lên, sau đó ThẩmMinh Thành đang ôm tôi cũngbuông ra, tôi liền bị kéo vào mộtvòng ôm ấm áp. 

Chương 89: Thầm Minh Thành hung dữ

Tôi không biết tên của anh ta

là gì, chỉ biết anh ta đi theo bà

ngoại tới trong viện, bà ngoại kêu

anh ta là Thầm Minh Thành.

Thẩm Minh Thành xuất viện,

phá bỏ cái đẹp trong viện, anh ấy

phản nghịch còn ngang ngược,

ban đầu anh ta chỉ phá hư trong

viện thôi, nhưng sau lưng vẫn đem

tôi khóa trong tầng ngầm, hoặc

đem tôi đầy xuống hồ nước.

Những chuyện này đều không

phải chuyện gì lớn, mỗi lần đều

khiến tôi đầy mình thương tích, anh

ta lại đi tìm bà ngoại tới, cho nên

cho dù anh ta có hung dữ thế nào

bà ngoại cũng đều tùy tiện bỏ qua

cho anh ta.

Thẳng cho tới khi tôi thi đại

học, nhà máy đầu tư vì gây ra ô

nhiễm mà bị điều tra. Nhà đầu tư

bởi vì sợ gánh vác trách nhiệm,

dưới tình thế gấp gáp muốn phá

hủy nát bấy khu nhà máy xử lý, sau

đó lừa dối đề cho qua.

Lúc ấy quyết định này bị chủ

nhiệm Lý phát hiện ra, chủ nhiệm

Lý không đồng ý, khu xử lý của nhà

máy như bị phá hủy, với hàm ý

muốn giữ một đoạn thời gian, hệ

thống nhà máy không cách nào

vận hành bình thường, ð nhà máy

các người dân gần đó sẽ ba ngày

đứng xếp hàng, cơ thề sẽ bị tồn hại

nghiêm trọng.

Việc này nhà đầu tư không

muốn làm lớn, muốn chuyền một

khoản tiền cho chủ nhiệm Lý, đề

anh ta rời đi rồi nhưng chủ nhiệm

Lý không đồng ý, kiên quyết phải

làm lớn chuyện này.

Cuối cùng nhà đầu tư bị cảnh

sát mang đi, còn bị tra ra tham ô,

đúng lúc ấy vợ nhà đầu tư ð kinh

đô được lên chức, vì tự vệ nên bà

ấy khởi tố ly hôn, cũng đưa ra

chứng cứ cho chuyện mấy năm

nay nhà đầu tư kia phạm pháp và

chứa tiền đen.

Nhà đầu tư kia bị phạt, còn bị

nộp tất cả tài sản về nhà nước,

danh lợi đều không còn, nhìn

không được vì áp lực mà tự sát.

Mà tôi, cũng về sau đó mới

biết cha Thẩm Minh Thành cũng

chính là người đầu tư kia, mẹ anh

ta cũng chết vì bệnh ung thư phổi

ngay lúc anh ta ở trong viện,

Ban đầu Thẩm Minh Thành

âm u rồi sau khi nhà đầu tư kia

chết tính cách anh ấy càng trð nên

quái lạ hơn, anh ta bình thường rất

ít nói chuyện, ban đầu nhà đầu tư

gửi cho tiền bà ngoại cũng mất,

trong ngõ nhỏ biết chuyện đều vây

quanh đánh anh ta, nói cha anh ta

là người xấu.

Chưa từng gặp qua thế giới trẻ

con, hiểu cũng hiều không nồi, mọi

người nói cái gì thì chính là cái đó,

ban đầu âm u Thầm Minh Thành

không còn giao lưu với người khác nữa.

Bắt đầu anh ta đề ý tới mèo

chó trong ngõ hẻm, có khi sẽ tự

mình giết chết, sau đó anh ta sẽ

chặt gãy chân gãy tay rồi ném tới

trong nhà những đứa kẻ kia, có khi

anh ta sẽ hạ độc, sau đó là chồng

chất nó lên trên ngõ nhỏ, rồi chờ

những động vật này bị bốc mùi lên

thối tới đầu ngõ để không còn ai

chịu được.

Nhà máy bị vứt bỏ, trong ngõ

nhỏ mọi người đều dọn ra khỏi đó,

chủ nhiệm Lý vì có công lao tố cáo

tội, được nhận phần thường mấy

trăm triệu đồng, cũng chuẩn bị

mang theo vợ con đến nơi khác ở.

Ngay tại đêm họ dọn nhà, một

nhà chủ nhiệm Lý đều bị ngộ độc

thức ăn được đưa vào bệnh viện,

mà đồng thời nhà máy bị bỏ hoang

cũng bị người ta làm phát nồ.

Ban đầu là đồ vật bị vứt bỏ,

không có bao nhiêu người lo, chủ

nhiệm Lý ở trong bệnh viện ba

ngày, sau đó đều chết hết, duy

nhất còn sống là con gái nhỏ cũng

biến thành điên khùng.

Ở huyện thành nhỏ, không có

người tới làm gì có ai để ý tới sống

chết một nhà họ, nhưng tôi biết,

chủ nhiệm Lý căn bản không phải

ngộ độc thức ăn mà chết, ông ta bị

Thẩm Minh Thành dùng kim ghim

lên đỉnh đầu mà chết, vợ chủ

nhiệm Lý cũng vậy.

Chủ nhiệm Lý không chết, là

bởi vì Thẩm Minh Thành phát hiện

ra tôi, lúc ấy tôi vừa kết thúc thi đại

học, trð về tìm Vũ Linh, lại vừa vặn

thấy tất cả những gì anh ta làm.

Vũ Linh không chết, nhưng có

một thời gian dài vừa gặp Thẩm

Minh Thành đều chạy trốn.

Tôi cũng không tốt hơn chút

nào, hai mươi tuổi thành niên, nhìn

hai mạng sống sờ sờ lại tắt thờ

trước mặt mình, nên liên tục phát

sốt hơn mười ngày mới đỡ.

Chuyện này tôi và Vũ Linh

cũng sẽ không tiếp tục đề cập tới,

tuổi nhỏ không biết gì của chúng

ta, chưa bao giờ nghĩ tới báo cảnh

sát, cũng chính là từ đó về sau, tôi

và Vũ Linh đều sống ở trong sự u

ám của Thẩm Minh Thành.

Ròng rã hai năm trời, về sau

bà ngoại bị ung thư phổi, tôi vì

kiếm tiền nên mua một sân viện,

mang theo bà ngoại đi vào thành

phố Giang Ninh, một bên chăm

sóc bà ngoại một bên đi học.

Vũ Linh không có đi học, cô

ấy không có bạn bè, không có

người thân, cũng tới thành phố

Giang Ninh làm công.

Thẩm Minh Thành biến mất là

do ở kinh đô có người tới, nghe nói

là người nhà đầu tư kia, giống như

là đến đề nhận cháu trai.

Sau đó, tôi cũng không biết

được tin tức gì về anh ta nữa.

Tôi và Vũ Linh ð thành phố

Giang Ninh, vừa đi làm vừa đi học,

còn phải ở bệnh viện chăm sóc bà

ngoại, gần ba năm trị liệu bằng hóa

chất, bà ngoại chịu không nồi nữa,

tiền trong nhà đều đã tiêu hết.

Tôi vừa đi học vừa kiếm tiền

nên căn bản là chống cự không

nồi, tôi nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ

học, bà ngoại tức giận rất lâu, sau

này bà liền nói chuyện này với thầy

Phó của tôi.

Bà ngoại nói bà và ông nội

Phó đều quen biết nhiều năm, chờ

bà đi rồi liền đem tôi gửi cho ông

nội Phó, có lẽ cũng yên tâm.

Sau một năm sau, bà ngoại

liền kết thúc quá trình trị liệu bằng

hóa chất khổ sở, từ chối trị bệnh

bằng hóa chất, không lâu sau liền

qua đời.

Sau khi tôi tốt nghiệp, ông nội

Phó liền nói chuyện cho tôi và Phó

Thắng Nam kết hôn.

Rất ít cân nhắc tới, lại là kí ức

của tôi trong hai mươi năm qua,

Thẩm Minh Thành cũng trong

đoạn ký ức ấy, cũng nằm trong

vòng sương mù đó, khiến cho tôi

vừa sợ hãi vừa tức giận.

Tôi chán ghét Thẩm Minh

Thành, càng không muốn ð cùng

anh ta, tôi lặng lẽ dịch ra chỗ khác,

không muốn bị anh ta ôm từ phía sau.

“Xuân Hinh, anh đã trở lại, thì

sẽ không có lý do rời đi nữa!”

Vùng vẫy mấy lần tôi vẫn

không thoát được anh ta, nhíu lông

mày: “Thẩm Minh Thành, em

không muốn gặp anh, từ khi anh

xuất hiện, trong lòng anh chắc hẳn

phải biết điều đó.”

“Không sao hết, chúng ta sẽ

từ từ ồn thôi!” Nói xong anh ta kéo

cơ thể tôi ra, nhìn tôi nói:

“Em muốn gì anh đều cho em.

“Mạng một nhà của chủ

nhiệm Lý, anh cũng có thể cho em sao?”

Tôi mở miệng hỏi:

“Đã nhiều năm như vậy, nếu

như anh không xuất hiện, em có

thể đã sớm quên đi đoạn quá khứ

kia, nhưng Thẩm Minh Thành, anh

chỉ vừa xuất hiện lại khiến em nhớ

tới, tôi không dám hứa chắc, em có

thể liên tục giữ kín như bưng đâu.”

Anh ta cười rồi lại lạnh lùng nói:

“Em cảm thấy bây giờ anh đi

tới cục cảnh sát có làm được qì

không? Thi thể đều được hỏa táng,

em cho rằng cảnh sát có thể tra ra

được cái gì sao? Mặt khác, em thật

sự cho rằng Lý Vũ Linh có thể yên

lặng sống tốt sao? Năm đó cô ấy

trốn thoát anh một kiếp, không

nhất định anh sẽ thả cô ta.”

“Anh đã hại chết cha mẹ cô

ấy!” Tâm trạng của tôi có hơi kích động

“Thầm Minh Thành, anh biết

ban đầu sai không phải ð chỗ họ,

những năm này anh không có bất

an sao?”

“Bất an trong tâm sao?” Anh

ta cười lạnh: “Họ là bị trừng phạt

đúng tội!”

Nói xong, anh ta liền tới gần

tôi, môi mỏng cong lên:

“Anh tan cửa nát nhà thì dựa

vào cái gì muốn họ được sống tốt?”

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay

thành nắm đấm, tôi quên mất,

Thẩm Minh Thành là người vô

cùng cố chấp, anh ta căn bản sẽ

không tùy ý cho ai, tâm lý anh ta đã

là bệnh trạng nặng.

Tôi đè xuống tất cả sự tích tụ

trong lòng, tôi muốn đem anh ta

hung di

đầy ra, nhưng sức lực nam nữ khác

biệt, tôi không làm gì được anh ta.

Sau một phen giằng co, bỗng

nhiên một tiếng phanh xe vang dội

lên, tôi còn chưa kịp quay đầu.

Ngay lập tức nghe được một

tiếng rên rỉ vang lên, sau đó Thẩm

Minh Thành đang ôm tôi cũng

buông ra, tôi liền bị kéo vào một

vòng ôm ấm áp.

 

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 89: Thầm Minh Thành hung dữTôi không biết tên của anh talà gì, chỉ biết anh ta đi theo bàngoại tới trong viện, bà ngoại kêuanh ta là Thầm Minh Thành.Thẩm Minh Thành xuất viện,phá bỏ cái đẹp trong viện, anh ấyphản nghịch còn ngang ngược,ban đầu anh ta chỉ phá hư trongviện thôi, nhưng sau lưng vẫn đemtôi khóa trong tầng ngầm, hoặcđem tôi đầy xuống hồ nước.Những chuyện này đều khôngphải chuyện gì lớn, mỗi lần đềukhiến tôi đầy mình thương tích, anhta lại đi tìm bà ngoại tới, cho nêncho dù anh ta có hung dữ thế nàobà ngoại cũng đều tùy tiện bỏ quacho anh ta.Thẳng cho tới khi tôi thi đạihọc, nhà máy đầu tư vì gây ra ônhiễm mà bị điều tra. Nhà đầu tưbởi vì sợ gánh vác trách nhiệm,dưới tình thế gấp gáp muốn pháhủy nát bấy khu nhà máy xử lý, sauđó lừa dối đề cho qua.Lúc ấy quyết định này bị chủnhiệm Lý phát hiện ra, chủ nhiệmLý không đồng ý, khu xử lý của nhàmáy như bị phá hủy, với hàm ýmuốn giữ một đoạn thời gian, hệthống nhà máy không cách nàovận hành bình thường, ð nhà máycác người dân gần đó sẽ ba ngàyđứng xếp hàng, cơ thề sẽ bị tồn hạinghiêm trọng.Việc này nhà đầu tư khôngmuốn làm lớn, muốn chuyền mộtkhoản tiền cho chủ nhiệm Lý, đềanh ta rời đi rồi nhưng chủ nhiệmLý không đồng ý, kiên quyết phảilàm lớn chuyện này.Cuối cùng nhà đầu tư bị cảnhsát mang đi, còn bị tra ra tham ô,đúng lúc ấy vợ nhà đầu tư ð kinhđô được lên chức, vì tự vệ nên bàấy khởi tố ly hôn, cũng đưa rachứng cứ cho chuyện mấy nămnay nhà đầu tư kia phạm pháp vàchứa tiền đen.Nhà đầu tư kia bị phạt, còn bịnộp tất cả tài sản về nhà nước,danh lợi đều không còn, nhìnkhông được vì áp lực mà tự sát.Mà tôi, cũng về sau đó mớibiết cha Thẩm Minh Thành cũngchính là người đầu tư kia, mẹ anhta cũng chết vì bệnh ung thư phổingay lúc anh ta ở trong viện,Ban đầu Thẩm Minh Thànhâm u rồi sau khi nhà đầu tư kiachết tính cách anh ấy càng trð nênquái lạ hơn, anh ta bình thường rấtít nói chuyện, ban đầu nhà đầu tưgửi cho tiền bà ngoại cũng mất,trong ngõ nhỏ biết chuyện đều vâyquanh đánh anh ta, nói cha anh talà người xấu.Chưa từng gặp qua thế giới trẻcon, hiểu cũng hiều không nồi, mọingười nói cái gì thì chính là cái đó,ban đầu âm u Thầm Minh Thànhkhông còn giao lưu với người khác nữa.Bắt đầu anh ta đề ý tới mèochó trong ngõ hẻm, có khi sẽ tựmình giết chết, sau đó anh ta sẽchặt gãy chân gãy tay rồi ném tớitrong nhà những đứa kẻ kia, có khianh ta sẽ hạ độc, sau đó là chồngchất nó lên trên ngõ nhỏ, rồi chờnhững động vật này bị bốc mùi lênthối tới đầu ngõ để không còn aichịu được.Nhà máy bị vứt bỏ, trong ngõnhỏ mọi người đều dọn ra khỏi đó,chủ nhiệm Lý vì có công lao tố cáotội, được nhận phần thường mấytrăm triệu đồng, cũng chuẩn bịmang theo vợ con đến nơi khác ở.Ngay tại đêm họ dọn nhà, mộtnhà chủ nhiệm Lý đều bị ngộ độcthức ăn được đưa vào bệnh viện,mà đồng thời nhà máy bị bỏ hoangcũng bị người ta làm phát nồ.Ban đầu là đồ vật bị vứt bỏ,không có bao nhiêu người lo, chủnhiệm Lý ở trong bệnh viện bangày, sau đó đều chết hết, duynhất còn sống là con gái nhỏ cũngbiến thành điên khùng.Ở huyện thành nhỏ, không cóngười tới làm gì có ai để ý tới sốngchết một nhà họ, nhưng tôi biết,chủ nhiệm Lý căn bản không phảingộ độc thức ăn mà chết, ông ta bịThẩm Minh Thành dùng kim ghimlên đỉnh đầu mà chết, vợ chủnhiệm Lý cũng vậy.Chủ nhiệm Lý không chết, làbởi vì Thẩm Minh Thành phát hiệnra tôi, lúc ấy tôi vừa kết thúc thi đạihọc, trð về tìm Vũ Linh, lại vừa vặnthấy tất cả những gì anh ta làm.Vũ Linh không chết, nhưng cómột thời gian dài vừa gặp ThẩmMinh Thành đều chạy trốn.Tôi cũng không tốt hơn chútnào, hai mươi tuổi thành niên, nhìnhai mạng sống sờ sờ lại tắt thờtrước mặt mình, nên liên tục phátsốt hơn mười ngày mới đỡ.Chuyện này tôi và Vũ Linhcũng sẽ không tiếp tục đề cập tới,tuổi nhỏ không biết gì của chúngta, chưa bao giờ nghĩ tới báo cảnhsát, cũng chính là từ đó về sau, tôivà Vũ Linh đều sống ở trong sự uám của Thẩm Minh Thành.Ròng rã hai năm trời, về saubà ngoại bị ung thư phổi, tôi vìkiếm tiền nên mua một sân viện,mang theo bà ngoại đi vào thànhphố Giang Ninh, một bên chămsóc bà ngoại một bên đi học.Vũ Linh không có đi học, côấy không có bạn bè, không cóngười thân, cũng tới thành phốGiang Ninh làm công.Thẩm Minh Thành biến mất làdo ở kinh đô có người tới, nghe nóilà người nhà đầu tư kia, giống nhưlà đến đề nhận cháu trai.Sau đó, tôi cũng không biếtđược tin tức gì về anh ta nữa.Tôi và Vũ Linh ð thành phốGiang Ninh, vừa đi làm vừa đi học,còn phải ở bệnh viện chăm sóc bàngoại, gần ba năm trị liệu bằng hóachất, bà ngoại chịu không nồi nữa,tiền trong nhà đều đã tiêu hết.Tôi vừa đi học vừa kiếm tiềnnên căn bản là chống cự khôngnồi, tôi nảy sinh ý nghĩ muốn bỏhọc, bà ngoại tức giận rất lâu, saunày bà liền nói chuyện này với thầyPhó của tôi.Bà ngoại nói bà và ông nộiPhó đều quen biết nhiều năm, chờbà đi rồi liền đem tôi gửi cho ôngnội Phó, có lẽ cũng yên tâm.Sau một năm sau, bà ngoạiliền kết thúc quá trình trị liệu bằnghóa chất khổ sở, từ chối trị bệnhbằng hóa chất, không lâu sau liềnqua đời.Sau khi tôi tốt nghiệp, ông nộiPhó liền nói chuyện cho tôi và PhóThắng Nam kết hôn.Rất ít cân nhắc tới, lại là kí ứccủa tôi trong hai mươi năm qua,Thẩm Minh Thành cũng trongđoạn ký ức ấy, cũng nằm trongvòng sương mù đó, khiến cho tôivừa sợ hãi vừa tức giận.Tôi chán ghét Thẩm MinhThành, càng không muốn ð cùnganh ta, tôi lặng lẽ dịch ra chỗ khác,không muốn bị anh ta ôm từ phía sau.“Xuân Hinh, anh đã trở lại, thìsẽ không có lý do rời đi nữa!”Vùng vẫy mấy lần tôi vẫnkhông thoát được anh ta, nhíu lôngmày: “Thẩm Minh Thành, emkhông muốn gặp anh, từ khi anhxuất hiện, trong lòng anh chắc hẳnphải biết điều đó.”“Không sao hết, chúng ta sẽtừ từ ồn thôi!” Nói xong anh ta kéocơ thể tôi ra, nhìn tôi nói:“Em muốn gì anh đều cho em.“Mạng một nhà của chủnhiệm Lý, anh cũng có thể cho em sao?”Tôi mở miệng hỏi:“Đã nhiều năm như vậy, nếunhư anh không xuất hiện, em cóthể đã sớm quên đi đoạn quá khứkia, nhưng Thẩm Minh Thành, anhchỉ vừa xuất hiện lại khiến em nhớtới, tôi không dám hứa chắc, em cóthể liên tục giữ kín như bưng đâu.”Anh ta cười rồi lại lạnh lùng nói:“Em cảm thấy bây giờ anh đitới cục cảnh sát có làm được qìkhông? Thi thể đều được hỏa táng,em cho rằng cảnh sát có thể tra rađược cái gì sao? Mặt khác, em thậtsự cho rằng Lý Vũ Linh có thể yênlặng sống tốt sao? Năm đó cô ấytrốn thoát anh một kiếp, khôngnhất định anh sẽ thả cô ta.”“Anh đã hại chết cha mẹ côấy!” Tâm trạng của tôi có hơi kích động“Thầm Minh Thành, anh biếtban đầu sai không phải ð chỗ họ,những năm này anh không có bấtan sao?”“Bất an trong tâm sao?” Anhta cười lạnh: “Họ là bị trừng phạtđúng tội!”Nói xong, anh ta liền tới gầntôi, môi mỏng cong lên:“Anh tan cửa nát nhà thì dựavào cái gì muốn họ được sống tốt?”Tôi cúi đầu, nắm chặt taythành nắm đấm, tôi quên mất,Thẩm Minh Thành là người vôcùng cố chấp, anh ta căn bản sẽkhông tùy ý cho ai, tâm lý anh ta đãlà bệnh trạng nặng.Tôi đè xuống tất cả sự tích tụtrong lòng, tôi muốn đem anh tahung diđầy ra, nhưng sức lực nam nữ khácbiệt, tôi không làm gì được anh ta.Sau một phen giằng co, bỗngnhiên một tiếng phanh xe vang dộilên, tôi còn chưa kịp quay đầu.Ngay lập tức nghe được mộttiếng rên rỉ vang lên, sau đó ThẩmMinh Thành đang ôm tôi cũngbuông ra, tôi liền bị kéo vào mộtvòng ôm ấm áp. 

Chương 89