Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 91

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 91: Từ nay về sau sẽ không như vậy nữaAnh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa,không thề đoán được cảm xúc củaanh: “Tôi không định ly hôn với cô,nói đúng ra cô không cần dùng tớicái hộp đó.”“Như thế thì có sao?” Tôi đi tớisát gần anh: “Phó Thắng Nam, cóphải anh cảm thấy, tôi gả cho anhđến khi cần bất cứ cái gì đều phảitheo ý của anh không? Anh cảmthấy, tôi căn bản không đáng được tôn trọng.“Thật có lỗi” Anh mỡ lời,đứng trước mặt tôi, nhìn tôi toát ratừng hơi thờ yếu ớt: “Việc này tôichưa báo cho cô biết là lỗi của tôi,về sau sẽ không như vậy nữa.”“Ha.” Tôi cảm thấy có chútbuồn cười: “Phó Thắng Nam, tôicảm thấy anh thật nực cười, chỉ làmột câu nói bâng quơ mà thôi.Theo ý anh thì cái hộp kia cũnggiống như tôi đều tồn tại vô dụngấy hả? Nếu tôi là Lâm HạnhNguyên, anh cũng sẽ làm như vậysao? Không nói trước với cô ta, tự ýđộng vào đồ của cô ta, cũng đối xửvới cô ta không chút tôn trọng nhưthế này hay sao?”“Thầm Xuân Hinh, đây làchuyện giữa tôi với cô.” Anh nhíumày lại, lộ rõ ra vẻ không vui nói:“Chúng ta là vợ chồng, vì cáigì cô nhất định cứ phải kéo ngườikhác xen vào?”Tôi cảm thấy thật buồn cười:“Chúng ta là vợ chồng sao?”Anh cau mày không nói gì. Tôingước đầu lên nhìn khuôn mặtcương nghị và tuấn tú của anh rồilại hạ tầm mắt xuống bật cười:“Phó Thắng Nam, theo ý củaanh thì chúng ta không phải vợchồng, chỉ là bất đắc dĩ do cha mẹsắp đặt mà thôi. Trong lòng anhsớm đã có người khác, không thểchứa thêm tôi được, tự nhiên cũngsẽ không xem trọng tôi rồi. Anh cóthể tùy ý đụng đến đồ gì đó củatôi, tùy ý quyết định tôi ở hay di.”Tôi chôn giấu rất nhiềuchuyện, không chỉ chuyện cái hộp,mà là trái tim người đó. Tôi biết, tôiđã không có cách nào giống nhưtrước đây, có thể mở một mắtnhắm một mắt nhìn thấy anh ở bênLâm Hạnh Nguyên được nữa.Anh dường như không muốn cônói chuyện cùng tôi, nhìn về phíatôi, cảm xúc dồn nén trở nên rấtlạnh nhạt:“Thầm Xuân Hinh, cô là vợcủa tôi, tôi rất tôn trọng cô. Chuyệncái hộp là lỗi của tôi, tôi không cótùy ý quyết định cô ð hay đi, thờigian cũng không còn sớm nữa,chúng ta trở về phòng thôi.”“Phó Thắng Nam, chúng ta lyhôn di.” Lời này không biết tôi đãnói ra như thế nào, nhưng nghe lạibình tĩnh đến thế.Là những lời cất giấu thật lâutrong tận đáy lòng, bây giờ thời cơtới rồi cho nên tôi mới nói ra. Anhsững sỡ tại chỗ, con ngươi đen láynhìn tôi. Tôi không nhìn ra đượccảm xúc của anh, nhưng tôi có thềđoán được anh đang cảm thấy vôcùng không vui.“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa ?”Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ rất kĩrồi!”“Vậy cô muốn cái gì?” Anhnhìn tôi, thái độ lạnh nhạt, tôi thậmchí cảm thấy được anh đang cốlàm dịu cơn tức giận của tôi.Tôi cũng dịu đi chút, mởmiệng nói: “Cái gì tôi cũng khôngmuốn, chỉ hy vọng về sau đứa nhỏcó thể không có quan hệ gì với anh.”Nếu phải cắt đứt, vậy thì phảicắt đứt sạch sẽ một chút.Anh nhìn thấy tôi, con ngươiđen gắt gao co rút lại một chút:“Cô cảm thấy cái gì cô cũng khôngcó thì có thể nuôi lớn một đứa nhỏsao? Dựa vào Trần Húc Diệu hả?Hay là Thầm Minh Thành đây?”Tôi nâng mắt lên nhìn anh, cóchút suy tư nói:“Phó Thắng Nam, anh nghĩrằng tôi và anh là cùng môt loaingười sao? Đừng dùng lối suy nghĩcủa anh đề áp đặt lên người tôi.”“Tôi là loại người như thếnào?” Anh đi tới gần tôi, dùng tônggiọng rất thấp nói: “Chuyện củaLâm Hạnh Nguyên tôi đã giải thíchvô số lần rồi, chuyện giữa cô vàThẩm Minh Thành, tôi không hỏicô cũng không nói đúng không?”Tôi cau mày, có chút khônghiểu ý của anh là gì?“Anh có ý gì?”Anh nhướng mày:“Trong bữa tiệc sinh nhật củalâm Uyên, cô đã từ chối tôi trước,sau lưng đã cùng Thẩm MinhThành xuất hiện ð vườn lê, cô giảithích thế nào đây?”Tôi câm lặng, cổ họng khôkhốc, nhất thời không biết nên nóicái gì.Anh khống chế cảm xúc rấttốt, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếptục nói:“Tôi cũng không chủ động hỏicô chuyện đó là do tôi hy vọng côcó thể chủ động nói ra mà khôngcần đến tôi phải hỏi. Thẩm XuânHinh, không phải tất cả tình yêuđều phải vác loa ra mà nói cho cảthế giới cùng biết. Việc tôi yêu côcũng đã có thể chứng minh rồi.”“Tôi cùng Thẩm MinhThành ….” Tôi không biết làm thếnào mở miệng, trong lòng có chútkhó chịu.Tôi không muốn giải thích,thậm chí không muốn mờ miệngnói gì hết. Tôi nhìn về phía anh nói:“Lâm Hạnh Nguyên có LâmUyên, có Mạc Đình Sinh, có phảianh vẫn không buông được cô takhông? Tôi cùng Thẩm MinhThành chỉ là bạn bè bình thường,không có gì cả.”Lời này, tôi nói có chút chộtdạ, nói xong sắc mặt không giấuđược xấu hồ.Độ ấm trong không khí cóchút thấp xuống. Tôi biết PhóThắng Nam lúc này đang rất tứcgiận, trong lúc nhất thời có chútchột dạ nói:“Tôi với Lâm Hạnh Nguyênkhông giống nhau, cô ta chỉ cầnkhóc một chút là đã có anh bêncạnh. Lâm Uyên, Mạc Đình Sinh,Kiều Cảnh Thần, nhiều người nhưvậy đau lòng vì cô ta, che chờ chocô ta. Tôi thì không có được nhưvậy, tôi chỉ có chính mình mà thôi.Thẩm Minh Thành với tôi mà nóichính là cơn ác mộng, tôi cùng anhta chỉ có thể là bạn bè bình thường.”Sắc mặt xanh mét của anh dịuđi vài phần, hướng về phía tôi vẫytay ra hiệu: “Lại đây nào.”Tôi thuận thế ngồi lên giường,hạ tầm mắt có chút ủy khuất nói:“Đi không được.”Anh nhíu mày lại, đi tới gần tôi,ngồi xổm bên chân tôi:“Chột dạ đến mức không đi nổi hả?”Tôi không nói chuyện, tiếptheo anh bất đắc dĩ bật cười:“Chuyện cái hộp, là tôi khôngđúng. Ông nội cho cô hộp là muốndùng cho hôn nhân của chúng ta,nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô cùngtôi đều biết hôn nhân không phải làmột sự trói buộc, cho nên tôi némchiếc hộp đi, tôi sẽ chăm sóc tốtcho cô và đứa nhỏ. Chúng ta là vợchồng, sống vui vẻ cùng nhau cóđược không?”Trong hôn nhân, tôi không cócảm giác an toàn, đối với lời nóicủa Phó Thắng Nam, tôi cũngkhông thể phân biệt có mấy phầnlà thật mấy phần là giả. Cònchuyện anh đối Lâm Hạnh Nguyên,tôi cũng không thề xác định anhbuông xuống được chưa.Nhưng có một điểm tôi rấtchắc chắn, là tôi còn muốn đi cùnganh, có thể gả cho người tronglòng mình là một chuyện vô cùnghạnh phúc và may mắn. Có thể ởgần nhau đã là lộc trời ban rồi. Chonên, tôi cũng không nghĩ muốn rờixa Phó Thắng Nam, trừ phi bị bấtđắc dĩ. Cuộc hôn nhân này, tôikhông chỉ vì chính mình thì cũng làvì đứa nhỏ.Nếu có thể, tôi muốn về saucùng nhau trải qua những ngàytháng tốt đẹp.Nhìn anh, tôi gật đầu: “Được!”Anh cưỡi yếu ớt, có chút bấtđắc dĩ nói: “Về sau không đề cậptới ly hôn nữa có được không?”Tôi gật đầu, trong lòng có chútbất đắc dĩ. Thấy vậy, anh bế tôi lên,sau đó trực tiếp đi lên phòng trêntầng cao nhất của hoa viên, đặt tôinằm ở trên giường. Anh đặt lòngbàn tay dừng lại ở bụng tôi, mởmiệng nói:“Ngày mai đi kiểm tra cái thaimột chút, tôi đưa cô đến đó, hômnay cô ngủ sớm một chút đi.”Anh không nói thì tôi xém chútquên mất, tôi gật đầu. Thời giankhông còn sớm nữa, anh đi tớiphòng tắm tắm rửa, tôi nằm ở trêngiường có chút thất thần. Tôikhông có cảm giác an toàn, đâykhông phải là chuyện tốt, chungquy tôi cũng không toàn tâm toàný tin tưởng anh, mà là tin tưởngchính mình. Bản thân tôi như vậy,tôi cũng không thích.“Đang suy nghĩ cái gì thế?”Anh từ phòng tắm đi ra, cảm khăntắm lau tóc, đứng ð bên giườngnhìn thấy tôi đang thất thần.Tôi hoàn hồn, ngồi thằngngười lại, tay đặt ở thắt lưng, ánhmắt có chút ẩm ướt, mang theo hơinước. Anh không có mặc áo ngủ,tôi dán mắt vào phần eo trở lên củaanh, không nói một lời.Thấy tôi như thế, anh đặt khănmặt để sang một bên, ôm tôi vàotrong ngực, để cho tôi tựa vào vaianh, thanh âm khàn khàn: “Đừnggiấu quá nhiều chuyện trong lòng,như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.”Tôi gật đầu, thanh âm có chútbi thương: “Phó Thắng Nam, vềsau, anh có thể không liên lạc vớiLâm Hạnh Nguyên nữa có được không?”Dừng một chút tôi tiếp tục nói:“Hiện tại, cô ta có cha mẹ yêuthương, không có anh cũng khôngsao, nhưng tôi không được, tôi chỉcó mình anh thôi.”Đúng vậy, tôi dùng cách thứccủa Lâm Hạnh Nguyên đối với anh,có một số việc, không làm thì làmsao biết kết quả tốt xấu như thế nào.

Chương 91: Từ nay về sau sẽ không như vậy nữa

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa,

không thề đoán được cảm xúc của

anh: “Tôi không định ly hôn với cô,

nói đúng ra cô không cần dùng tới

cái hộp đó.”

“Như thế thì có sao?” Tôi đi tới

sát gần anh: “Phó Thắng Nam, có

phải anh cảm thấy, tôi gả cho anh

đến khi cần bất cứ cái gì đều phải

theo ý của anh không? Anh cảm

thấy, tôi căn bản không đáng được tôn trọng.

“Thật có lỗi” Anh mỡ lời,

đứng trước mặt tôi, nhìn tôi toát ra

từng hơi thờ yếu ớt: “Việc này tôi

chưa báo cho cô biết là lỗi của tôi,

về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Ha.” Tôi cảm thấy có chút

buồn cười: “Phó Thắng Nam, tôi

cảm thấy anh thật nực cười, chỉ là

một câu nói bâng quơ mà thôi.

Theo ý anh thì cái hộp kia cũng

giống như tôi đều tồn tại vô dụng

ấy hả? Nếu tôi là Lâm Hạnh

Nguyên, anh cũng sẽ làm như vậy

sao? Không nói trước với cô ta, tự ý

động vào đồ của cô ta, cũng đối xử

với cô ta không chút tôn trọng như

thế này hay sao?”

“Thầm Xuân Hinh, đây là

chuyện giữa tôi với cô.” Anh nhíu

mày lại, lộ rõ ra vẻ không vui nói:

“Chúng ta là vợ chồng, vì cái

gì cô nhất định cứ phải kéo người

khác xen vào?”

Tôi cảm thấy thật buồn cười:

“Chúng ta là vợ chồng sao?”

Anh cau mày không nói gì. Tôi

ngước đầu lên nhìn khuôn mặt

cương nghị và tuấn tú của anh rồi

lại hạ tầm mắt xuống bật cười:

“Phó Thắng Nam, theo ý của

anh thì chúng ta không phải vợ

chồng, chỉ là bất đắc dĩ do cha mẹ

sắp đặt mà thôi. Trong lòng anh

sớm đã có người khác, không thể

chứa thêm tôi được, tự nhiên cũng

sẽ không xem trọng tôi rồi. Anh có

thể tùy ý đụng đến đồ gì đó của

tôi, tùy ý quyết định tôi ở hay di.”

Tôi chôn giấu rất nhiều

chuyện, không chỉ chuyện cái hộp,

mà là trái tim người đó. Tôi biết, tôi

đã không có cách nào giống như

trước đây, có thể mở một mắt

nhắm một mắt nhìn thấy anh ở bên

Lâm Hạnh Nguyên được nữa.

Anh dường như không muốn cô

nói chuyện cùng tôi, nhìn về phía

tôi, cảm xúc dồn nén trở nên rất

lạnh nhạt:

“Thầm Xuân Hinh, cô là vợ

của tôi, tôi rất tôn trọng cô. Chuyện

cái hộp là lỗi của tôi, tôi không có

tùy ý quyết định cô ð hay đi, thời

gian cũng không còn sớm nữa,

chúng ta trở về phòng thôi.”

“Phó Thắng Nam, chúng ta ly

hôn di.” Lời này không biết tôi đã

nói ra như thế nào, nhưng nghe lại

bình tĩnh đến thế.

Là những lời cất giấu thật lâu

trong tận đáy lòng, bây giờ thời cơ

tới rồi cho nên tôi mới nói ra. Anh

sững sỡ tại chỗ, con ngươi đen láy

nhìn tôi. Tôi không nhìn ra được

cảm xúc của anh, nhưng tôi có thề

đoán được anh đang cảm thấy vô

cùng không vui.

“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa ?”

Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ rất kĩ

rồi!”

“Vậy cô muốn cái gì?” Anh

nhìn tôi, thái độ lạnh nhạt, tôi thậm

chí cảm thấy được anh đang cố

làm dịu cơn tức giận của tôi.

Tôi cũng dịu đi chút, mở

miệng nói: “Cái gì tôi cũng không

muốn, chỉ hy vọng về sau đứa nhỏ

có thể không có quan hệ gì với anh.”

Nếu phải cắt đứt, vậy thì phải

cắt đứt sạch sẽ một chút.

Anh nhìn thấy tôi, con ngươi

đen gắt gao co rút lại một chút:

“Cô cảm thấy cái gì cô cũng không

có thì có thể nuôi lớn một đứa nhỏ

sao? Dựa vào Trần Húc Diệu hả?

Hay là Thầm Minh Thành đây?”

Tôi nâng mắt lên nhìn anh, có

chút suy tư nói:

“Phó Thắng Nam, anh nghĩ

rằng tôi và anh là cùng môt loai

người sao? Đừng dùng lối suy nghĩ

của anh đề áp đặt lên người tôi.”

“Tôi là loại người như thế

nào?” Anh đi tới gần tôi, dùng tông

giọng rất thấp nói: “Chuyện của

Lâm Hạnh Nguyên tôi đã giải thích

vô số lần rồi, chuyện giữa cô và

Thẩm Minh Thành, tôi không hỏi

cô cũng không nói đúng không?”

Tôi cau mày, có chút không

hiểu ý của anh là gì?

“Anh có ý gì?”

Anh nhướng mày:

“Trong bữa tiệc sinh nhật của

lâm Uyên, cô đã từ chối tôi trước,

sau lưng đã cùng Thẩm Minh

Thành xuất hiện ð vườn lê, cô giải

thích thế nào đây?”

Tôi câm lặng, cổ họng khô

khốc, nhất thời không biết nên nói

cái gì.

Anh khống chế cảm xúc rất

tốt, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp

tục nói:

“Tôi cũng không chủ động hỏi

cô chuyện đó là do tôi hy vọng cô

có thể chủ động nói ra mà không

cần đến tôi phải hỏi. Thẩm Xuân

Hinh, không phải tất cả tình yêu

đều phải vác loa ra mà nói cho cả

thế giới cùng biết. Việc tôi yêu cô

cũng đã có thể chứng minh rồi.”

“Tôi cùng Thẩm Minh

Thành ….” Tôi không biết làm thế

nào mở miệng, trong lòng có chút

khó chịu.

Tôi không muốn giải thích,

thậm chí không muốn mờ miệng

nói gì hết. Tôi nhìn về phía anh nói:

“Lâm Hạnh Nguyên có Lâm

Uyên, có Mạc Đình Sinh, có phải

anh vẫn không buông được cô ta

không? Tôi cùng Thẩm Minh

Thành chỉ là bạn bè bình thường,

không có gì cả.”

Lời này, tôi nói có chút chột

dạ, nói xong sắc mặt không giấu

được xấu hồ.

Độ ấm trong không khí có

chút thấp xuống. Tôi biết Phó

Thắng Nam lúc này đang rất tức

giận, trong lúc nhất thời có chút

chột dạ nói:

“Tôi với Lâm Hạnh Nguyên

không giống nhau, cô ta chỉ cần

khóc một chút là đã có anh bên

cạnh. Lâm Uyên, Mạc Đình Sinh,

Kiều Cảnh Thần, nhiều người như

vậy đau lòng vì cô ta, che chờ cho

cô ta. Tôi thì không có được như

vậy, tôi chỉ có chính mình mà thôi.

Thẩm Minh Thành với tôi mà nói

chính là cơn ác mộng, tôi cùng anh

ta chỉ có thể là bạn bè bình thường.”

Sắc mặt xanh mét của anh dịu

đi vài phần, hướng về phía tôi vẫy

tay ra hiệu: “Lại đây nào.”

Tôi thuận thế ngồi lên giường,

hạ tầm mắt có chút ủy khuất nói:

“Đi không được.”

Anh nhíu mày lại, đi tới gần tôi,

ngồi xổm bên chân tôi:

“Chột dạ đến mức không đi nổi hả?”

Tôi không nói chuyện, tiếp

theo anh bất đắc dĩ bật cười:

“Chuyện cái hộp, là tôi không

đúng. Ông nội cho cô hộp là muốn

dùng cho hôn nhân của chúng ta,

nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô cùng

tôi đều biết hôn nhân không phải là

một sự trói buộc, cho nên tôi ném

chiếc hộp đi, tôi sẽ chăm sóc tốt

cho cô và đứa nhỏ. Chúng ta là vợ

chồng, sống vui vẻ cùng nhau có

được không?”

Trong hôn nhân, tôi không có

cảm giác an toàn, đối với lời nói

của Phó Thắng Nam, tôi cũng

không thể phân biệt có mấy phần

là thật mấy phần là giả. Còn

chuyện anh đối Lâm Hạnh Nguyên,

tôi cũng không thề xác định anh

buông xuống được chưa.

Nhưng có một điểm tôi rất

chắc chắn, là tôi còn muốn đi cùng

anh, có thể gả cho người trong

lòng mình là một chuyện vô cùng

hạnh phúc và may mắn. Có thể ở

gần nhau đã là lộc trời ban rồi. Cho

nên, tôi cũng không nghĩ muốn rời

xa Phó Thắng Nam, trừ phi bị bất

đắc dĩ. Cuộc hôn nhân này, tôi

không chỉ vì chính mình thì cũng là

vì đứa nhỏ.

Nếu có thể, tôi muốn về sau

cùng nhau trải qua những ngày

tháng tốt đẹp.

Nhìn anh, tôi gật đầu: “Được!”

Anh cưỡi yếu ớt, có chút bất

đắc dĩ nói: “Về sau không đề cập

tới ly hôn nữa có được không?”

Tôi gật đầu, trong lòng có chút

bất đắc dĩ. Thấy vậy, anh bế tôi lên,

sau đó trực tiếp đi lên phòng trên

tầng cao nhất của hoa viên, đặt tôi

nằm ở trên giường. Anh đặt lòng

bàn tay dừng lại ở bụng tôi, mở

miệng nói:

“Ngày mai đi kiểm tra cái thai

một chút, tôi đưa cô đến đó, hôm

nay cô ngủ sớm một chút đi.”

Anh không nói thì tôi xém chút

quên mất, tôi gật đầu. Thời gian

không còn sớm nữa, anh đi tới

phòng tắm tắm rửa, tôi nằm ở trên

giường có chút thất thần. Tôi

không có cảm giác an toàn, đây

không phải là chuyện tốt, chung

quy tôi cũng không toàn tâm toàn

ý tin tưởng anh, mà là tin tưởng

chính mình. Bản thân tôi như vậy,

tôi cũng không thích.

“Đang suy nghĩ cái gì thế?”

Anh từ phòng tắm đi ra, cảm khăn

tắm lau tóc, đứng ð bên giường

nhìn thấy tôi đang thất thần.

Tôi hoàn hồn, ngồi thằng

người lại, tay đặt ở thắt lưng, ánh

mắt có chút ẩm ướt, mang theo hơi

nước. Anh không có mặc áo ngủ,

tôi dán mắt vào phần eo trở lên của

anh, không nói một lời.

Thấy tôi như thế, anh đặt khăn

mặt để sang một bên, ôm tôi vào

trong ngực, để cho tôi tựa vào vai

anh, thanh âm khàn khàn: “Đừng

giấu quá nhiều chuyện trong lòng,

như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.”

Tôi gật đầu, thanh âm có chút

bi thương: “Phó Thắng Nam, về

sau, anh có thể không liên lạc với

Lâm Hạnh Nguyên nữa có được không?”

Dừng một chút tôi tiếp tục nói:

“Hiện tại, cô ta có cha mẹ yêu

thương, không có anh cũng không

sao, nhưng tôi không được, tôi chỉ

có mình anh thôi.”

Đúng vậy, tôi dùng cách thức

của Lâm Hạnh Nguyên đối với anh,

có một số việc, không làm thì làm

sao biết kết quả tốt xấu như thế nào.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 91: Từ nay về sau sẽ không như vậy nữaAnh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa,không thề đoán được cảm xúc củaanh: “Tôi không định ly hôn với cô,nói đúng ra cô không cần dùng tớicái hộp đó.”“Như thế thì có sao?” Tôi đi tớisát gần anh: “Phó Thắng Nam, cóphải anh cảm thấy, tôi gả cho anhđến khi cần bất cứ cái gì đều phảitheo ý của anh không? Anh cảmthấy, tôi căn bản không đáng được tôn trọng.“Thật có lỗi” Anh mỡ lời,đứng trước mặt tôi, nhìn tôi toát ratừng hơi thờ yếu ớt: “Việc này tôichưa báo cho cô biết là lỗi của tôi,về sau sẽ không như vậy nữa.”“Ha.” Tôi cảm thấy có chútbuồn cười: “Phó Thắng Nam, tôicảm thấy anh thật nực cười, chỉ làmột câu nói bâng quơ mà thôi.Theo ý anh thì cái hộp kia cũnggiống như tôi đều tồn tại vô dụngấy hả? Nếu tôi là Lâm HạnhNguyên, anh cũng sẽ làm như vậysao? Không nói trước với cô ta, tự ýđộng vào đồ của cô ta, cũng đối xửvới cô ta không chút tôn trọng nhưthế này hay sao?”“Thầm Xuân Hinh, đây làchuyện giữa tôi với cô.” Anh nhíumày lại, lộ rõ ra vẻ không vui nói:“Chúng ta là vợ chồng, vì cáigì cô nhất định cứ phải kéo ngườikhác xen vào?”Tôi cảm thấy thật buồn cười:“Chúng ta là vợ chồng sao?”Anh cau mày không nói gì. Tôingước đầu lên nhìn khuôn mặtcương nghị và tuấn tú của anh rồilại hạ tầm mắt xuống bật cười:“Phó Thắng Nam, theo ý củaanh thì chúng ta không phải vợchồng, chỉ là bất đắc dĩ do cha mẹsắp đặt mà thôi. Trong lòng anhsớm đã có người khác, không thểchứa thêm tôi được, tự nhiên cũngsẽ không xem trọng tôi rồi. Anh cóthể tùy ý đụng đến đồ gì đó củatôi, tùy ý quyết định tôi ở hay di.”Tôi chôn giấu rất nhiềuchuyện, không chỉ chuyện cái hộp,mà là trái tim người đó. Tôi biết, tôiđã không có cách nào giống nhưtrước đây, có thể mở một mắtnhắm một mắt nhìn thấy anh ở bênLâm Hạnh Nguyên được nữa.Anh dường như không muốn cônói chuyện cùng tôi, nhìn về phíatôi, cảm xúc dồn nén trở nên rấtlạnh nhạt:“Thầm Xuân Hinh, cô là vợcủa tôi, tôi rất tôn trọng cô. Chuyệncái hộp là lỗi của tôi, tôi không cótùy ý quyết định cô ð hay đi, thờigian cũng không còn sớm nữa,chúng ta trở về phòng thôi.”“Phó Thắng Nam, chúng ta lyhôn di.” Lời này không biết tôi đãnói ra như thế nào, nhưng nghe lạibình tĩnh đến thế.Là những lời cất giấu thật lâutrong tận đáy lòng, bây giờ thời cơtới rồi cho nên tôi mới nói ra. Anhsững sỡ tại chỗ, con ngươi đen láynhìn tôi. Tôi không nhìn ra đượccảm xúc của anh, nhưng tôi có thềđoán được anh đang cảm thấy vôcùng không vui.“Cô đã suy nghĩ kĩ chưa ?”Tôi gật đầu: “Tôi đã nghĩ rất kĩrồi!”“Vậy cô muốn cái gì?” Anhnhìn tôi, thái độ lạnh nhạt, tôi thậmchí cảm thấy được anh đang cốlàm dịu cơn tức giận của tôi.Tôi cũng dịu đi chút, mởmiệng nói: “Cái gì tôi cũng khôngmuốn, chỉ hy vọng về sau đứa nhỏcó thể không có quan hệ gì với anh.”Nếu phải cắt đứt, vậy thì phảicắt đứt sạch sẽ một chút.Anh nhìn thấy tôi, con ngươiđen gắt gao co rút lại một chút:“Cô cảm thấy cái gì cô cũng khôngcó thì có thể nuôi lớn một đứa nhỏsao? Dựa vào Trần Húc Diệu hả?Hay là Thầm Minh Thành đây?”Tôi nâng mắt lên nhìn anh, cóchút suy tư nói:“Phó Thắng Nam, anh nghĩrằng tôi và anh là cùng môt loaingười sao? Đừng dùng lối suy nghĩcủa anh đề áp đặt lên người tôi.”“Tôi là loại người như thếnào?” Anh đi tới gần tôi, dùng tônggiọng rất thấp nói: “Chuyện củaLâm Hạnh Nguyên tôi đã giải thíchvô số lần rồi, chuyện giữa cô vàThẩm Minh Thành, tôi không hỏicô cũng không nói đúng không?”Tôi cau mày, có chút khônghiểu ý của anh là gì?“Anh có ý gì?”Anh nhướng mày:“Trong bữa tiệc sinh nhật củalâm Uyên, cô đã từ chối tôi trước,sau lưng đã cùng Thẩm MinhThành xuất hiện ð vườn lê, cô giảithích thế nào đây?”Tôi câm lặng, cổ họng khôkhốc, nhất thời không biết nên nóicái gì.Anh khống chế cảm xúc rấttốt, liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếptục nói:“Tôi cũng không chủ động hỏicô chuyện đó là do tôi hy vọng côcó thể chủ động nói ra mà khôngcần đến tôi phải hỏi. Thẩm XuânHinh, không phải tất cả tình yêuđều phải vác loa ra mà nói cho cảthế giới cùng biết. Việc tôi yêu côcũng đã có thể chứng minh rồi.”“Tôi cùng Thẩm MinhThành ….” Tôi không biết làm thếnào mở miệng, trong lòng có chútkhó chịu.Tôi không muốn giải thích,thậm chí không muốn mờ miệngnói gì hết. Tôi nhìn về phía anh nói:“Lâm Hạnh Nguyên có LâmUyên, có Mạc Đình Sinh, có phảianh vẫn không buông được cô takhông? Tôi cùng Thẩm MinhThành chỉ là bạn bè bình thường,không có gì cả.”Lời này, tôi nói có chút chộtdạ, nói xong sắc mặt không giấuđược xấu hồ.Độ ấm trong không khí cóchút thấp xuống. Tôi biết PhóThắng Nam lúc này đang rất tứcgiận, trong lúc nhất thời có chútchột dạ nói:“Tôi với Lâm Hạnh Nguyênkhông giống nhau, cô ta chỉ cầnkhóc một chút là đã có anh bêncạnh. Lâm Uyên, Mạc Đình Sinh,Kiều Cảnh Thần, nhiều người nhưvậy đau lòng vì cô ta, che chờ chocô ta. Tôi thì không có được nhưvậy, tôi chỉ có chính mình mà thôi.Thẩm Minh Thành với tôi mà nóichính là cơn ác mộng, tôi cùng anhta chỉ có thể là bạn bè bình thường.”Sắc mặt xanh mét của anh dịuđi vài phần, hướng về phía tôi vẫytay ra hiệu: “Lại đây nào.”Tôi thuận thế ngồi lên giường,hạ tầm mắt có chút ủy khuất nói:“Đi không được.”Anh nhíu mày lại, đi tới gần tôi,ngồi xổm bên chân tôi:“Chột dạ đến mức không đi nổi hả?”Tôi không nói chuyện, tiếptheo anh bất đắc dĩ bật cười:“Chuyện cái hộp, là tôi khôngđúng. Ông nội cho cô hộp là muốndùng cho hôn nhân của chúng ta,nhưng Thẩm Xuân Hinh, cô cùngtôi đều biết hôn nhân không phải làmột sự trói buộc, cho nên tôi némchiếc hộp đi, tôi sẽ chăm sóc tốtcho cô và đứa nhỏ. Chúng ta là vợchồng, sống vui vẻ cùng nhau cóđược không?”Trong hôn nhân, tôi không cócảm giác an toàn, đối với lời nóicủa Phó Thắng Nam, tôi cũngkhông thể phân biệt có mấy phầnlà thật mấy phần là giả. Cònchuyện anh đối Lâm Hạnh Nguyên,tôi cũng không thề xác định anhbuông xuống được chưa.Nhưng có một điểm tôi rấtchắc chắn, là tôi còn muốn đi cùnganh, có thể gả cho người tronglòng mình là một chuyện vô cùnghạnh phúc và may mắn. Có thể ởgần nhau đã là lộc trời ban rồi. Chonên, tôi cũng không nghĩ muốn rờixa Phó Thắng Nam, trừ phi bị bấtđắc dĩ. Cuộc hôn nhân này, tôikhông chỉ vì chính mình thì cũng làvì đứa nhỏ.Nếu có thể, tôi muốn về saucùng nhau trải qua những ngàytháng tốt đẹp.Nhìn anh, tôi gật đầu: “Được!”Anh cưỡi yếu ớt, có chút bấtđắc dĩ nói: “Về sau không đề cậptới ly hôn nữa có được không?”Tôi gật đầu, trong lòng có chútbất đắc dĩ. Thấy vậy, anh bế tôi lên,sau đó trực tiếp đi lên phòng trêntầng cao nhất của hoa viên, đặt tôinằm ở trên giường. Anh đặt lòngbàn tay dừng lại ở bụng tôi, mởmiệng nói:“Ngày mai đi kiểm tra cái thaimột chút, tôi đưa cô đến đó, hômnay cô ngủ sớm một chút đi.”Anh không nói thì tôi xém chútquên mất, tôi gật đầu. Thời giankhông còn sớm nữa, anh đi tớiphòng tắm tắm rửa, tôi nằm ở trêngiường có chút thất thần. Tôikhông có cảm giác an toàn, đâykhông phải là chuyện tốt, chungquy tôi cũng không toàn tâm toàný tin tưởng anh, mà là tin tưởngchính mình. Bản thân tôi như vậy,tôi cũng không thích.“Đang suy nghĩ cái gì thế?”Anh từ phòng tắm đi ra, cảm khăntắm lau tóc, đứng ð bên giườngnhìn thấy tôi đang thất thần.Tôi hoàn hồn, ngồi thằngngười lại, tay đặt ở thắt lưng, ánhmắt có chút ẩm ướt, mang theo hơinước. Anh không có mặc áo ngủ,tôi dán mắt vào phần eo trở lên củaanh, không nói một lời.Thấy tôi như thế, anh đặt khănmặt để sang một bên, ôm tôi vàotrong ngực, để cho tôi tựa vào vaianh, thanh âm khàn khàn: “Đừnggiấu quá nhiều chuyện trong lòng,như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.”Tôi gật đầu, thanh âm có chútbi thương: “Phó Thắng Nam, vềsau, anh có thể không liên lạc vớiLâm Hạnh Nguyên nữa có được không?”Dừng một chút tôi tiếp tục nói:“Hiện tại, cô ta có cha mẹ yêuthương, không có anh cũng khôngsao, nhưng tôi không được, tôi chỉcó mình anh thôi.”Đúng vậy, tôi dùng cách thứccủa Lâm Hạnh Nguyên đối với anh,có một số việc, không làm thì làmsao biết kết quả tốt xấu như thế nào.

Chương 91