Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 96
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 96: Thư ký mới của Phó Thắng NamCô ấy gật đầu, trên mặt mangtheo nét cười nhàn nhạt: “Giámđốc, khoảng thời gian này rất cảmơn cô, cũng thật xin lỗi. Nhưngquyết định này cũng là quyết địnhcủa chính tôi.”Nói đến đây tôi có nói gì thêmcũng không còn quan trọng nữa.Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, côbớt chút thời gian soạn đơn từchức cho tôi, sau đó bàn giao lạicông việc một chút.”Cô ấy đứng trước mặt tôi, vôcùng nghiêm túc cúi người một cái,vừa xoay người đi được vài bước lạiquay đầu nhìn tôi, nói: “Giám đốc,chuyện Hạ Vỹ của Phó Thiênkhông có đơn giản như chúng tanhìn thấy bề ngoài đâu.”Tôi sững sờ, chưa kịp hỏi thìcô ấy đã ra khỏi văn phòng.Gần đây tâm trạng không tôi,rất hay quên, mạch suy nghĩ cũngđứt quãng, tôi cũng hiều rõ vấn đềvề kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ,nhưng trong lúc nhất thời lại khôngcó biện pháp gì.Phó Thắng Nam cũng khôngnguyện ý bàn công việc với tôi ởnhà, cho nên những việc này tôicũng chỉ có thể gác lại.Đến giờ cơm trưa, Phó ThắngNam gọi điện bảo tôi tới văn phòngcủa anh.Không cần đoán cũng biết,anh muốn cùng tôi ăn cơm trưa.Không biết có phải Phó ThắngNam cố ý không mà phòng làmviệc của anh cũng đồi sang tôngmàu ấm, thảm thực vật ban đầuđặt trước cửa đã được thay thếbằng hai chậu cây tùng xanh.Sảnh lớn ban đầu trống rỗngcũng được đặt thêm Scindapsusvà các cây khác.Giờ cơm trưa, Trần Văn Nghĩathu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài,nhìn thấy tôi thì có chút ngầnngười, nói: “Tổng giám đốc ð vănphòng, cô Thẩm cứ trực tiếp đi vào là được.”Tôi gật đầu, nhìn thoáng quakhu làm việc mới thêm một cái bànthì không khỏi tò mò: “Bộ phận thưký của mọi người lại có thêm người mới à?”Trần Văn Nghĩa ít nói, có thểkhông nói thì không nói, chỉ gậtđầu qua loa: “Vâng.”Biết có hỏi anh ta cái gì thìcũng không được nên tôi khôngnói nữa, dứt khoát đi vào vănphòng của Phó Thắng Nam.Phó Thắng Nam vẫn còn đangbận, thấy tôi đến thì anh chỉ vàothức ăn trên bàn: “Em ăn trước di,tôi làm một lát nữa là xong.”Tôi gật đầu, thấy trên bàn củaanh mới có thêm chậu cây cảnh,nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi cúiđầu ăn cơm.Phó Thắng Nam làm xong thìngồi xuống bên canh tôi, nhìn tôihỏi: “Có muốn đi nơi nào không?”Tôi lắc đầu trà lời: “Không có.”Bây giờ không phải là nênngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai à?Sao lại còn muốn đi nơi khác?Ăn vài miếng, tôi cũng khôngthấy ngon miệng nên nhìn anh hỏi:“Phòng làm việc của anh có ngườimới tới à?”Anh nhíu mày: “Đúng là códáng vẻ của vợ giám đốc rồi đấy.”Tôi không trả lời, chỉ chờ anh tiếp tục.Anh ngừng một chút rồi nói:“Là người trước đây của việntrường Lâm. Em cũng phải nghỉngơi mấy tháng nữa, tuyển thêmmột thư ký cũng thuận tiện.”Viện trường Lâm?Tôi lại nhớ tới lúc ăn cơm gặpđược cô bé kia.Có thể nói là nhắc Tào Tháo,Tào Tháo liền đến. Đột nhiên mộtcô gái đi tới, trên người mặc mộtchiếc váy liền màu vàng, tóc buộcđuôi ngựa, cả người đều lộ ra dángvẻ thanh xuân.“Tổng giám đốc Phó, xin lỗi,tôi tới đưa tài liệu.” Cô gái có chútxấu hổ, cầm tài liệu trong tay cầnthận đặt lên bàn cho Phó ThắngNam, sau đó có chút không tựnhiên mà nhìn tôi một cái.Thấy cô ấy đi, tôi mới nhìn vềphía Phó Thắng Nam, cưỡi yếu ớt:“Cả người đều lộ ra hương vị trẻtrung, được lắm.”Anh nhíu mày, cánh tay duỗira, ôm tôi vào trong ngực: “Ghenà?””Tôi lắc đầu: “Không đến mứcđấy, chẳng qua là cảm thấy anh vàphòng làm việc của anh thay đồikhông ít, có tí sức sống đấy.”Anh ôm lấy tôi, hơi thờ nhẹnhàng: “Chúng ta đang mang theomột sinh mệnh nhỏ nữa, khôngphải sao?”Tôi không trả lời, trong lòngbắt đầu cũng không phải ngọtngào mà là sợ hãi vô cùng, loại sợhãi này xuất phát từ đâu tôi cũngkhông biết.Ăn cơm xong, Phó Thắng Namđề tôi ð trong phòng nghỉ nghỉ ngơimột lúc. Lúc tôi trờ ra thì có chút ầm ï.Hình như Phó Thắng Nam rangoài rồi, tôi cũng không nghĩnhiều, vốn cũng chẳng có việc gìnên dứt khoát trở về nhà.Không ngờ lại gặp một cô gáixinh đẹp khéo léo trong văn phòngcủa anh. Lúc nhìn thấy tôi, cô gáinày nở nụ cười lịch sự: “Bà Phó,hóa ra cô đang nghỉ ngơi ð bêntrong à, vừa rồi không phải tôi quấyrầy cô đấy chứ?”Thấy cô gái này có chút quenthuộc, nhưng trong thời gian ngắntôi không thể nhớ ra được, nênkhông khỏi ngần người: “Cô là?”Cô ấy cười một tiếng, nói tiếp:“Tôi là Lâm Diên, chúng ta có gặpqua trước đó rồi. Có lẽ là cô khôngcó ấn tượng đối với tôi, tôi là cháugái của Lâm Vinh Phát, vừa mớivào Phó Thiên, là thư kí của tổnggiám đốc Phó.”Tôi vừa tỉnh ngủ, nghe đượcthì mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưngđại khái cũng hiểu. Có điều tronglòng cũng có chút tò mò, sao độtnhiên Phó Thắng Nam lại cho côấy tới làm thư ký của mình.“Những cây cảnh này đều làdo cô bố trí?” Tôi thuận miệng hỏimột chút, Phó Thắng Nam và TrầnVăn Nghĩa đều là đàn ông, trước đócũng có đặt một vài chậu cây,nhưng không bao lâu sau thì bịPhó Thắng Nam vứt đi, anh nói làcảm thấy vướng víu.Sao bây gið lại cho phépngười khác bày đồ trong phònglàm việc của anh.“Vâng! Tính tình của tổnggiám đốc lạnh nhạt, trong vănphòng có chút trống trái cho nêntôi liền hỏi ý kiến của trợ lý Trần, rồibày ra một vài chậu cây.” Lục Diênnày đúng là rất lanh lợi.Tôi gật đầu, không nhiều lời,vuốt vuốt mi tâm rồi nói: “Ừm, cũngđúng!”Sau đó tôi liền rời khỏi vănphòng của Phó Thắng Nam.Hoàng Nhược Vi từ chức rồi,có rất nhiều việc tôi phải tự mình đilàm, mặc dù đã làm xong bản kiểmtoán của Phó Thiên, nhưng Hạ Vỹcòn rất nhiều việc.Bị giày vò nửa ngày, tôi mệtkhông chịu được. Mặc dù đã quaba tháng thời kỳ nguy hiểm, nhưngtôi vẫn luôn có cảm giác cơ thểmình không khỏe.Nhìn đồng hồ đã tới tám giờtối, tôi dứt khoát dừng lại công việctrong tay chuẩn bị trờ về nhà nghỉ ngơi.Đến giờ cơm tối, Phó ThắngNam gửi cho tôi một tin nhắn, nói làcó việc, buổi tối mua canh cho tôirồi, tối nay không thể ở bên tôi được.Tôi cũng không đề ý nhiều, dùsao cũng phải có thời gian choriêng mình, không thể lúc nào cũngở bên cạnh được.Xuống lầu khởi động xe, tôitrực tiếp lái về biệt thư.Thấy dì Triệu còn đang launhà, tôi không khỏi sững sờ, hỏi:“Sao dì lại về rồi? Mấy nay khôngphải dì rất bận sao?”Bà dừng lại động tác trong tay,nhìn về phía tôi, thờ dài nói: “Cóthể bận cái gì. Tôi lớn tuổi rồi, concái đều chê phiền phức.”Trong biệt thự có nhân viênlàm thêm giờ sẽ tới quét dọn, thấybà đã lau dọn đến không còn hạtbụi thì cảm thấy ấm ức mà về nhà.Tôi cũng không nói nhiều, suynghĩ một lát rồi trả lời: “Dì Triệu,sáng nay tôi ăn xong có chút khóchịu, dì có biện pháp gì có thể cảithiện một chút không?”“Sơ là bị đầy bụng rồi, tôi đinấu cho cô bát canh giúp thuậntiêu. Cô uống xong thì nhân lúccòn sớm ra ngoài đi dạo một chút.”Nói xong, bà liền đi vào phòng bếp.Tôi cũng ở sau lưng bà, tựavào cửa phòng bếp càu nhàu nói:“Dì Triệu, dì không biết đâu, mấyngày dì không có ở đây, tôi và PhóThắng Nam đáng thương biết bao.Không biết nấu cơm, ăn cũngkhông ngon gì cả.”Bà vừa nấu canh, vừa nở nụcười: “Hai cô cậu này. Haiz, đếnchăm sóc cho bản thân cũngkhông được nữa. Bà già này sẽkhông đi nữa, ở đây chăm sóc chohai người. Chỉ còn mấy tháng nữalà đứa bé chào đời rồi, cũng khôngthể đề xảy ra chuyện gì được.”Trò chuyện một lúc, tâm trạngcủa dì Triệu tốt lên không ít. Tôiuống canh xong thì có chút buồnngủ nên di lên lầu làm một giấc.
Chương 96: Thư ký mới của Phó Thắng Nam
Cô ấy gật đầu, trên mặt mang
theo nét cười nhàn nhạt: “Giám
đốc, khoảng thời gian này rất cảm
ơn cô, cũng thật xin lỗi. Nhưng
quyết định này cũng là quyết định
của chính tôi.”
Nói đến đây tôi có nói gì thêm
cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, cô
bớt chút thời gian soạn đơn từ
chức cho tôi, sau đó bàn giao lại
công việc một chút.”
Cô ấy đứng trước mặt tôi, vô
cùng nghiêm túc cúi người một cái,
vừa xoay người đi được vài bước lại
quay đầu nhìn tôi, nói: “Giám đốc,
chuyện Hạ Vỹ của Phó Thiên
không có đơn giản như chúng ta
nhìn thấy bề ngoài đâu.”
Tôi sững sờ, chưa kịp hỏi thì
cô ấy đã ra khỏi văn phòng.
Gần đây tâm trạng không tôi,
rất hay quên, mạch suy nghĩ cũng
đứt quãng, tôi cũng hiều rõ vấn đề
về kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ,
nhưng trong lúc nhất thời lại không
có biện pháp gì.
Phó Thắng Nam cũng không
nguyện ý bàn công việc với tôi ở
nhà, cho nên những việc này tôi
cũng chỉ có thể gác lại.
Đến giờ cơm trưa, Phó Thắng
Nam gọi điện bảo tôi tới văn phòng
của anh.
Không cần đoán cũng biết,
anh muốn cùng tôi ăn cơm trưa.
Không biết có phải Phó Thắng
Nam cố ý không mà phòng làm
việc của anh cũng đồi sang tông
màu ấm, thảm thực vật ban đầu
đặt trước cửa đã được thay thế
bằng hai chậu cây tùng xanh.
Sảnh lớn ban đầu trống rỗng
cũng được đặt thêm Scindapsus
và các cây khác.
Giờ cơm trưa, Trần Văn Nghĩa
thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài,
nhìn thấy tôi thì có chút ngần
người, nói: “Tổng giám đốc ð văn
phòng, cô Thẩm cứ trực tiếp đi vào là được.”
Tôi gật đầu, nhìn thoáng qua
khu làm việc mới thêm một cái bàn
thì không khỏi tò mò: “Bộ phận thư
ký của mọi người lại có thêm người mới à?”
Trần Văn Nghĩa ít nói, có thể
không nói thì không nói, chỉ gật
đầu qua loa: “Vâng.”
Biết có hỏi anh ta cái gì thì
cũng không được nên tôi không
nói nữa, dứt khoát đi vào văn
phòng của Phó Thắng Nam.
Phó Thắng Nam vẫn còn đang
bận, thấy tôi đến thì anh chỉ vào
thức ăn trên bàn: “Em ăn trước di,
tôi làm một lát nữa là xong.”
Tôi gật đầu, thấy trên bàn của
anh mới có thêm chậu cây cảnh,
nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi cúi
đầu ăn cơm.
Phó Thắng Nam làm xong thì
ngồi xuống bên canh tôi, nhìn tôi
hỏi: “Có muốn đi nơi nào không?”
Tôi lắc đầu trà lời: “Không có.”
Bây giờ không phải là nên
ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai à?
Sao lại còn muốn đi nơi khác?
Ăn vài miếng, tôi cũng không
thấy ngon miệng nên nhìn anh hỏi:
“Phòng làm việc của anh có người
mới tới à?”
Anh nhíu mày: “Đúng là có
dáng vẻ của vợ giám đốc rồi đấy.”
Tôi không trả lời, chỉ chờ anh tiếp tục.
Anh ngừng một chút rồi nói:
“Là người trước đây của viện
trường Lâm. Em cũng phải nghỉ
ngơi mấy tháng nữa, tuyển thêm
một thư ký cũng thuận tiện.”
Viện trường Lâm?
Tôi lại nhớ tới lúc ăn cơm gặp
được cô bé kia.
Có thể nói là nhắc Tào Tháo,
Tào Tháo liền đến. Đột nhiên một
cô gái đi tới, trên người mặc một
chiếc váy liền màu vàng, tóc buộc
đuôi ngựa, cả người đều lộ ra dáng
vẻ thanh xuân.
“Tổng giám đốc Phó, xin lỗi,
tôi tới đưa tài liệu.” Cô gái có chút
xấu hổ, cầm tài liệu trong tay cần
thận đặt lên bàn cho Phó Thắng
Nam, sau đó có chút không tự
nhiên mà nhìn tôi một cái.
Thấy cô ấy đi, tôi mới nhìn về
phía Phó Thắng Nam, cưỡi yếu ớt:
“Cả người đều lộ ra hương vị trẻ
trung, được lắm.”
Anh nhíu mày, cánh tay duỗi
ra, ôm tôi vào trong ngực: “Ghen
à?””
Tôi lắc đầu: “Không đến mức
đấy, chẳng qua là cảm thấy anh và
phòng làm việc của anh thay đồi
không ít, có tí sức sống đấy.”
Anh ôm lấy tôi, hơi thờ nhẹ
nhàng: “Chúng ta đang mang theo
một sinh mệnh nhỏ nữa, không
phải sao?”
Tôi không trả lời, trong lòng
bắt đầu cũng không phải ngọt
ngào mà là sợ hãi vô cùng, loại sợ
hãi này xuất phát từ đâu tôi cũng
không biết.
Ăn cơm xong, Phó Thắng Nam
đề tôi ð trong phòng nghỉ nghỉ ngơi
một lúc. Lúc tôi trờ ra thì có chút ầm ï.
Hình như Phó Thắng Nam ra
ngoài rồi, tôi cũng không nghĩ
nhiều, vốn cũng chẳng có việc gì
nên dứt khoát trở về nhà.
Không ngờ lại gặp một cô gái
xinh đẹp khéo léo trong văn phòng
của anh. Lúc nhìn thấy tôi, cô gái
này nở nụ cười lịch sự: “Bà Phó,
hóa ra cô đang nghỉ ngơi ð bên
trong à, vừa rồi không phải tôi quấy
rầy cô đấy chứ?”
Thấy cô gái này có chút quen
thuộc, nhưng trong thời gian ngắn
tôi không thể nhớ ra được, nên
không khỏi ngần người: “Cô là?”
Cô ấy cười một tiếng, nói tiếp:
“Tôi là Lâm Diên, chúng ta có gặp
qua trước đó rồi. Có lẽ là cô không
có ấn tượng đối với tôi, tôi là cháu
gái của Lâm Vinh Phát, vừa mới
vào Phó Thiên, là thư kí của tổng
giám đốc Phó.”
Tôi vừa tỉnh ngủ, nghe được
thì mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưng
đại khái cũng hiểu. Có điều trong
lòng cũng có chút tò mò, sao đột
nhiên Phó Thắng Nam lại cho cô
ấy tới làm thư ký của mình.
“Những cây cảnh này đều là
do cô bố trí?” Tôi thuận miệng hỏi
một chút, Phó Thắng Nam và Trần
Văn Nghĩa đều là đàn ông, trước đó
cũng có đặt một vài chậu cây,
nhưng không bao lâu sau thì bị
Phó Thắng Nam vứt đi, anh nói là
cảm thấy vướng víu.
Sao bây gið lại cho phép
người khác bày đồ trong phòng
làm việc của anh.
“Vâng! Tính tình của tổng
giám đốc lạnh nhạt, trong văn
phòng có chút trống trái cho nên
tôi liền hỏi ý kiến của trợ lý Trần, rồi
bày ra một vài chậu cây.” Lục Diên
này đúng là rất lanh lợi.
Tôi gật đầu, không nhiều lời,
vuốt vuốt mi tâm rồi nói: “Ừm, cũng
đúng!”
Sau đó tôi liền rời khỏi văn
phòng của Phó Thắng Nam.
Hoàng Nhược Vi từ chức rồi,
có rất nhiều việc tôi phải tự mình đi
làm, mặc dù đã làm xong bản kiểm
toán của Phó Thiên, nhưng Hạ Vỹ
còn rất nhiều việc.
Bị giày vò nửa ngày, tôi mệt
không chịu được. Mặc dù đã qua
ba tháng thời kỳ nguy hiểm, nhưng
tôi vẫn luôn có cảm giác cơ thể
mình không khỏe.
Nhìn đồng hồ đã tới tám giờ
tối, tôi dứt khoát dừng lại công việc
trong tay chuẩn bị trờ về nhà nghỉ ngơi.
Đến giờ cơm tối, Phó Thắng
Nam gửi cho tôi một tin nhắn, nói là
có việc, buổi tối mua canh cho tôi
rồi, tối nay không thể ở bên tôi được.
Tôi cũng không đề ý nhiều, dù
sao cũng phải có thời gian cho
riêng mình, không thể lúc nào cũng
ở bên cạnh được.
Xuống lầu khởi động xe, tôi
trực tiếp lái về biệt thư.
Thấy dì Triệu còn đang lau
nhà, tôi không khỏi sững sờ, hỏi:
“Sao dì lại về rồi? Mấy nay không
phải dì rất bận sao?”
Bà dừng lại động tác trong tay,
nhìn về phía tôi, thờ dài nói: “Có
thể bận cái gì. Tôi lớn tuổi rồi, con
cái đều chê phiền phức.”
Trong biệt thự có nhân viên
làm thêm giờ sẽ tới quét dọn, thấy
bà đã lau dọn đến không còn hạt
bụi thì cảm thấy ấm ức mà về nhà.
Tôi cũng không nói nhiều, suy
nghĩ một lát rồi trả lời: “Dì Triệu,
sáng nay tôi ăn xong có chút khó
chịu, dì có biện pháp gì có thể cải
thiện một chút không?”
“Sơ là bị đầy bụng rồi, tôi đi
nấu cho cô bát canh giúp thuận
tiêu. Cô uống xong thì nhân lúc
còn sớm ra ngoài đi dạo một chút.”
Nói xong, bà liền đi vào phòng bếp.
Tôi cũng ở sau lưng bà, tựa
vào cửa phòng bếp càu nhàu nói:
“Dì Triệu, dì không biết đâu, mấy
ngày dì không có ở đây, tôi và Phó
Thắng Nam đáng thương biết bao.
Không biết nấu cơm, ăn cũng
không ngon gì cả.”
Bà vừa nấu canh, vừa nở nụ
cười: “Hai cô cậu này. Haiz, đến
chăm sóc cho bản thân cũng
không được nữa. Bà già này sẽ
không đi nữa, ở đây chăm sóc cho
hai người. Chỉ còn mấy tháng nữa
là đứa bé chào đời rồi, cũng không
thể đề xảy ra chuyện gì được.”
Trò chuyện một lúc, tâm trạng
của dì Triệu tốt lên không ít. Tôi
uống canh xong thì có chút buồn
ngủ nên di lên lầu làm một giấc.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 96: Thư ký mới của Phó Thắng NamCô ấy gật đầu, trên mặt mangtheo nét cười nhàn nhạt: “Giámđốc, khoảng thời gian này rất cảmơn cô, cũng thật xin lỗi. Nhưngquyết định này cũng là quyết địnhcủa chính tôi.”Nói đến đây tôi có nói gì thêmcũng không còn quan trọng nữa.Tôi gật đầu: “Vậy được rồi, côbớt chút thời gian soạn đơn từchức cho tôi, sau đó bàn giao lạicông việc một chút.”Cô ấy đứng trước mặt tôi, vôcùng nghiêm túc cúi người một cái,vừa xoay người đi được vài bước lạiquay đầu nhìn tôi, nói: “Giám đốc,chuyện Hạ Vỹ của Phó Thiênkhông có đơn giản như chúng tanhìn thấy bề ngoài đâu.”Tôi sững sờ, chưa kịp hỏi thìcô ấy đã ra khỏi văn phòng.Gần đây tâm trạng không tôi,rất hay quên, mạch suy nghĩ cũngđứt quãng, tôi cũng hiều rõ vấn đềvề kiểm toán Phó Thiên và Hạ Vỹ,nhưng trong lúc nhất thời lại khôngcó biện pháp gì.Phó Thắng Nam cũng khôngnguyện ý bàn công việc với tôi ởnhà, cho nên những việc này tôicũng chỉ có thể gác lại.Đến giờ cơm trưa, Phó ThắngNam gọi điện bảo tôi tới văn phòngcủa anh.Không cần đoán cũng biết,anh muốn cùng tôi ăn cơm trưa.Không biết có phải Phó ThắngNam cố ý không mà phòng làmviệc của anh cũng đồi sang tôngmàu ấm, thảm thực vật ban đầuđặt trước cửa đã được thay thếbằng hai chậu cây tùng xanh.Sảnh lớn ban đầu trống rỗngcũng được đặt thêm Scindapsusvà các cây khác.Giờ cơm trưa, Trần Văn Nghĩathu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài,nhìn thấy tôi thì có chút ngầnngười, nói: “Tổng giám đốc ð vănphòng, cô Thẩm cứ trực tiếp đi vào là được.”Tôi gật đầu, nhìn thoáng quakhu làm việc mới thêm một cái bànthì không khỏi tò mò: “Bộ phận thưký của mọi người lại có thêm người mới à?”Trần Văn Nghĩa ít nói, có thểkhông nói thì không nói, chỉ gậtđầu qua loa: “Vâng.”Biết có hỏi anh ta cái gì thìcũng không được nên tôi khôngnói nữa, dứt khoát đi vào vănphòng của Phó Thắng Nam.Phó Thắng Nam vẫn còn đangbận, thấy tôi đến thì anh chỉ vàothức ăn trên bàn: “Em ăn trước di,tôi làm một lát nữa là xong.”Tôi gật đầu, thấy trên bàn củaanh mới có thêm chậu cây cảnh,nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi cúiđầu ăn cơm.Phó Thắng Nam làm xong thìngồi xuống bên canh tôi, nhìn tôihỏi: “Có muốn đi nơi nào không?”Tôi lắc đầu trà lời: “Không có.”Bây giờ không phải là nênngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai à?Sao lại còn muốn đi nơi khác?Ăn vài miếng, tôi cũng khôngthấy ngon miệng nên nhìn anh hỏi:“Phòng làm việc của anh có ngườimới tới à?”Anh nhíu mày: “Đúng là códáng vẻ của vợ giám đốc rồi đấy.”Tôi không trả lời, chỉ chờ anh tiếp tục.Anh ngừng một chút rồi nói:“Là người trước đây của việntrường Lâm. Em cũng phải nghỉngơi mấy tháng nữa, tuyển thêmmột thư ký cũng thuận tiện.”Viện trường Lâm?Tôi lại nhớ tới lúc ăn cơm gặpđược cô bé kia.Có thể nói là nhắc Tào Tháo,Tào Tháo liền đến. Đột nhiên mộtcô gái đi tới, trên người mặc mộtchiếc váy liền màu vàng, tóc buộcđuôi ngựa, cả người đều lộ ra dángvẻ thanh xuân.“Tổng giám đốc Phó, xin lỗi,tôi tới đưa tài liệu.” Cô gái có chútxấu hổ, cầm tài liệu trong tay cầnthận đặt lên bàn cho Phó ThắngNam, sau đó có chút không tựnhiên mà nhìn tôi một cái.Thấy cô ấy đi, tôi mới nhìn vềphía Phó Thắng Nam, cưỡi yếu ớt:“Cả người đều lộ ra hương vị trẻtrung, được lắm.”Anh nhíu mày, cánh tay duỗira, ôm tôi vào trong ngực: “Ghenà?””Tôi lắc đầu: “Không đến mứcđấy, chẳng qua là cảm thấy anh vàphòng làm việc của anh thay đồikhông ít, có tí sức sống đấy.”Anh ôm lấy tôi, hơi thờ nhẹnhàng: “Chúng ta đang mang theomột sinh mệnh nhỏ nữa, khôngphải sao?”Tôi không trả lời, trong lòngbắt đầu cũng không phải ngọtngào mà là sợ hãi vô cùng, loại sợhãi này xuất phát từ đâu tôi cũngkhông biết.Ăn cơm xong, Phó Thắng Namđề tôi ð trong phòng nghỉ nghỉ ngơimột lúc. Lúc tôi trờ ra thì có chút ầm ï.Hình như Phó Thắng Nam rangoài rồi, tôi cũng không nghĩnhiều, vốn cũng chẳng có việc gìnên dứt khoát trở về nhà.Không ngờ lại gặp một cô gáixinh đẹp khéo léo trong văn phòngcủa anh. Lúc nhìn thấy tôi, cô gáinày nở nụ cười lịch sự: “Bà Phó,hóa ra cô đang nghỉ ngơi ð bêntrong à, vừa rồi không phải tôi quấyrầy cô đấy chứ?”Thấy cô gái này có chút quenthuộc, nhưng trong thời gian ngắntôi không thể nhớ ra được, nênkhông khỏi ngần người: “Cô là?”Cô ấy cười một tiếng, nói tiếp:“Tôi là Lâm Diên, chúng ta có gặpqua trước đó rồi. Có lẽ là cô khôngcó ấn tượng đối với tôi, tôi là cháugái của Lâm Vinh Phát, vừa mớivào Phó Thiên, là thư kí của tổnggiám đốc Phó.”Tôi vừa tỉnh ngủ, nghe đượcthì mặc dù còn hơi mơ hồ, nhưngđại khái cũng hiểu. Có điều tronglòng cũng có chút tò mò, sao độtnhiên Phó Thắng Nam lại cho côấy tới làm thư ký của mình.“Những cây cảnh này đều làdo cô bố trí?” Tôi thuận miệng hỏimột chút, Phó Thắng Nam và TrầnVăn Nghĩa đều là đàn ông, trước đócũng có đặt một vài chậu cây,nhưng không bao lâu sau thì bịPhó Thắng Nam vứt đi, anh nói làcảm thấy vướng víu.Sao bây gið lại cho phépngười khác bày đồ trong phònglàm việc của anh.“Vâng! Tính tình của tổnggiám đốc lạnh nhạt, trong vănphòng có chút trống trái cho nêntôi liền hỏi ý kiến của trợ lý Trần, rồibày ra một vài chậu cây.” Lục Diênnày đúng là rất lanh lợi.Tôi gật đầu, không nhiều lời,vuốt vuốt mi tâm rồi nói: “Ừm, cũngđúng!”Sau đó tôi liền rời khỏi vănphòng của Phó Thắng Nam.Hoàng Nhược Vi từ chức rồi,có rất nhiều việc tôi phải tự mình đilàm, mặc dù đã làm xong bản kiểmtoán của Phó Thiên, nhưng Hạ Vỹcòn rất nhiều việc.Bị giày vò nửa ngày, tôi mệtkhông chịu được. Mặc dù đã quaba tháng thời kỳ nguy hiểm, nhưngtôi vẫn luôn có cảm giác cơ thểmình không khỏe.Nhìn đồng hồ đã tới tám giờtối, tôi dứt khoát dừng lại công việctrong tay chuẩn bị trờ về nhà nghỉ ngơi.Đến giờ cơm tối, Phó ThắngNam gửi cho tôi một tin nhắn, nói làcó việc, buổi tối mua canh cho tôirồi, tối nay không thể ở bên tôi được.Tôi cũng không đề ý nhiều, dùsao cũng phải có thời gian choriêng mình, không thể lúc nào cũngở bên cạnh được.Xuống lầu khởi động xe, tôitrực tiếp lái về biệt thư.Thấy dì Triệu còn đang launhà, tôi không khỏi sững sờ, hỏi:“Sao dì lại về rồi? Mấy nay khôngphải dì rất bận sao?”Bà dừng lại động tác trong tay,nhìn về phía tôi, thờ dài nói: “Cóthể bận cái gì. Tôi lớn tuổi rồi, concái đều chê phiền phức.”Trong biệt thự có nhân viênlàm thêm giờ sẽ tới quét dọn, thấybà đã lau dọn đến không còn hạtbụi thì cảm thấy ấm ức mà về nhà.Tôi cũng không nói nhiều, suynghĩ một lát rồi trả lời: “Dì Triệu,sáng nay tôi ăn xong có chút khóchịu, dì có biện pháp gì có thể cảithiện một chút không?”“Sơ là bị đầy bụng rồi, tôi đinấu cho cô bát canh giúp thuậntiêu. Cô uống xong thì nhân lúccòn sớm ra ngoài đi dạo một chút.”Nói xong, bà liền đi vào phòng bếp.Tôi cũng ở sau lưng bà, tựavào cửa phòng bếp càu nhàu nói:“Dì Triệu, dì không biết đâu, mấyngày dì không có ở đây, tôi và PhóThắng Nam đáng thương biết bao.Không biết nấu cơm, ăn cũngkhông ngon gì cả.”Bà vừa nấu canh, vừa nở nụcười: “Hai cô cậu này. Haiz, đếnchăm sóc cho bản thân cũngkhông được nữa. Bà già này sẽkhông đi nữa, ở đây chăm sóc chohai người. Chỉ còn mấy tháng nữalà đứa bé chào đời rồi, cũng khôngthể đề xảy ra chuyện gì được.”Trò chuyện một lúc, tâm trạngcủa dì Triệu tốt lên không ít. Tôiuống canh xong thì có chút buồnngủ nên di lên lầu làm một giấc.