Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 100

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 100: Rời khỏi Phó Thiên (hai)Nhất thời cả đống người vâylên, tôi thấy vậy liền lén lút đi vàotrong cao ốc Phó Thiên.Người trong Phó Thiên khôngnhiều, chỉ có mấy người phụ tráchquản lý ở lại, còn những ngườikhác đều là người của cục Côngthương tới điều tra.Tôi tới sảnh lớn hội nghị, KiềuCảnh Thần đang thương lượng vớingười của cục Công Thương.Nhìn thấy tôi, anh ta nhíu mày:“Cô vào đây bằng cách nào?”“Đi vào!”Người của cục Công Thươngđưa một phần tài liệu và giấy tờcho anh ta, nói: “Ngày mai sẽ cókết quả, căn cứ theo điều tra thìngoại trừ kiểm toán và Hạ Vỹ là tráiquy định thì những cái khác cơ bảnkhông có vấn đề gì.”Kiều Cảnh Thần gật đầu:“Làm phiền mọi người rồi!”Nhân viên điều tra vừa đi, anhta liền cúi đầu nhìn tài liệu, sắc mặtkhông có chút bối rối, ngược lạitỉnh táo vô cùng.Tôi lấy đi phần tài liệu trongtay anh ta: “Giám gốc Kiều, chúngta cần nói chuyện.”Anh ta ngước mắt, nhíu màynhìn tôi: “Nói gì?”Thấy vẻ mặt thờ ơ này, tronglòng tôi cố gắng đè nén lại tứcgiận, nói: “Tôi mới tiếp quản kiểmtoán của Phó Thiên và Hạ Vỹchừng hai tháng mà đã xảy rachuyện, các người có phải cho làtôi ngốc không?”“Không thì sao?” Anh ta khinhthường cười mỉa: “Cô sẽ khôngcho là việc lần này đều do tôi bày ra chứ?”“Không phải sao?” Tôi lạnhlùng nhìn anh ta, nói: “Kiểm toáncủa Phó Thiên trước kia vẫn luôn làdo anh phụ trách, nhất là Kiều thị.Bây giờ xảy ra vấn đề cũng là AnCưỡng phụ trách Kiều thị. Anh nghĩmình không có liên quan à?Chuyện bên Hạ Vỹ thì rõ ràng quárồi, còn cần tôi nói sao?”“À!” Anh ta nghiêng người dựavào ghế, nói: “Trước đó đúng là tôiphụ trách kiểm toán, nhưng kiểmtra mấy năm trước cũng khôngthành vấn đề mà? Kiều thị xảy ravấn đề là từ sau khi cô phụ trách.Cô nhìn báo cáo và tài liệu trướcgiờ đều không đề ý à? Tất cả đềudùng chữ ký của cô, đây tôi có thểnhúng tay vào sao?”Dừng một chút, anh ta điềuchỉnh lại tư thế ngồi cho thoải máirồi nhìn về phía tôi, nói: “Chuyệnbên Hạ Vỹ, nói về bản chất là do côlật tới. Nhà máy khu Nam khôngphù hợp, Thắng Nam cũng biết rõtôi dùng dây chuyền khác thay thế.Anh ta cũng biết sau khi công tyđược đưa ra thị trường, không cókhả năng tuyên bố nhà máy khôngđủ tiêu chuẩn. Điều này ảnh hườngrất nhiều tới thị trường chứngkhoán, cho nên việc này bị émxuống. Nhưng cô rất giỏi, lại có thểtrực tiếp lật ra chuyện này.”Tôi sửng sốt, có chút khó tin:“Cho nên, các người đã biết từ đầunhưng không nói với tôi?”Anh ta thấy buồn cười: “CôThẩm à, cô làm việc nhiều nămnhư vậy mà không rõ quy tắc củacửa hàng sao? Phó Thiên lớn cỡnào, trong lòng cô không rõ ràngà? Bất kỳ một công ty lớn nào đềucó lỗ hồng, cô không biết sao?Những lỗ hồng này chỉ cần khôngảnh hường tới sự phát triển củacông ty, không liên lụy tới vấn đềkhác thì sẽ được xem nhẹ.Huống hồ sự cố nhà máy khuNam đều đã được xử lý tốt, chỉ cókhông báo cáo lại thôi, không phảicô cho rằng người thân của bốnngười kia cứ vậy mà tùy tiện khôngtìm Phó Thắng Nam gây rối nữachứ?”“Vậy tại sao còn có người coithường mạng sống của mình?” Tôibị người của viện kiểm sát mang di,rõ ràng nghe được người thầm vấnkia có nhắc tới gia quyến của ngườibị hại tình tự sát.Anh ta cười mỉa mai, nhìn tôigiống như đang nhìn một kẻ ngốc:“Mang thai thì tư duy sẽ kém đi,quả là đúng thật. Đã qua nửa nămrồi mới có người đòi tự sát, cô cảmthấy bọn họ là vì chuyện ở khuNam sao?”Là có người cố ý đặt haichuyện này vào cùng một chỗ, đơngiản là muốn làm khó Phó Thiên.Nhất thời tôi không biết nênnói gì, cho nên mọi chuyện đổ ậpxuống, tôi chính là kẻ hồ đồ nhất?Sở dĩ Kiểu Cảnh Thần không vội làbởi vì chuyện này giống như TrầnHúc Diệu đã nói, chỉ là một lầnthanh tầy lớn mà thôi.Cuối cùng người bị xóa đi, là tôi!Kiểm toán Phó Thiên, người kýtên trên tài liệu là tôi. Hạ Vũ kia lạidưới danh nghĩa của tôi, cả hai đềucó liên quan trực tiếp tới tôi.Cho dù xảy ra chuyện gì, côngty chỉ cần công khai đá tôi đi thìPhó Thiên sẽ có thể vận hành bình thường.“Ha ha!” Tôi không khỏi bậtcười, có chút châm chọc: “Tổnggiám đốc Kiều, nước cờ anh đi haylắm. Bái phục!”Quang minh chính đại đuổi tôira khỏi công ty, đơn giản đếnkhông tìm ra một điểm sơ hờ.Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâmsâu khó lưỡng, lúc lướt đến bụngtôi thì nói: “Cô không cần như vậy,dù cho cô có rời khỏi Phó Thiên thìcổ phần của Phó Thiên vẫn trêndanh nghĩa của cô. Chẳng quangười của cô không ở đây mà thôihuống hồ bây giờ cô cũng sắpsinh, sau đó cũng giống như rời đimà thôi.”Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫnphải rời đi.Tôi bật cười: “Đều là rời đi,nhưng bị đá và tự đi giống nhau à?”Tôi đè nén tức tối trong lòng,hỏi: “Chuyện này Phó Thắng Namcó biết không?”Anh ta nhìn tôi, trầm mặc hồilâu rồi gật đầu.Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt,ngực tôi đột nhiên giống như bịngười ta bóp chặt, đau đến khôngthở nổi, trước đó tôi cònđổ oan cho Mạc Đình Sinh.Thật đúng là buồn cười!Không có cái gì trùng hợp cả,nhưng mà mọi người đều ngầmhiểu rõ ràng.Hoàn toàn chính xác, chuyệnsau đó giống như Kiều Cảnh Thầnđã nói.Ngày hôm sau.Báo cáo của viện Kiểm sátđưa tới, kiểm toán Phó Thiên và HạVỹ bình thường, cho nên việc báocáo kiểm toán xuất hiện vấn đềtrong tuần san quốc tế là khôngđúng sự thật.Vì vậy, sau khi kiểm tra lại lầnnữa, bao gồm cả hoạt động tíndụng và An Cường phụ trách Kiềuthị. Ngoài ra, cần bổ sung thêmmột số khoản tiền phạt vì gian lậnthương mại, may mắn thay, nhữngngười trong viện kiểm sát thấyrằng Fu đã gần như độc chiếmhuyết mạch kinh tế của toàn bộthành phố Giang Ninh nên nó đãkhông được công khai mà chỉ đượcgiải quyết riêng tư.Về phần Hạ Vỹ, bởi vì tôi làngười quản lý trực tiếp, cho nêntiền phạt và xử phạt đều do tôigánh chịu, tôi cũng gián tiếp ảnhhưởng tới Phó Thắng Nam.Nhưng mọi chuyện cũng đượcgiải quyết một cách hợp lý, sau hơnnửa tuần đình chỉ thì Phó Thiên lạibắt đầu hoạt động bình thường.Mà tôi thì như Kiều Cảnh Thầndự đoán, bị công ty xóa tên, khôngcòn thu nhận nữa.Không thể nói là khổ sð được,vì đã sớm biết hướng đi của kịchbản, cho nên tâm trạng tôi ồn địnhhơn nhiều, chỉ là có chút khôngcam tâm mà thôi.Chuyện lần này qua đi, tôikhông lập tức về biệt thự luôn mà ởtrong chung cư Hương Uyển. Saunày không cần tới Phó Thiên, đồngnghĩa với việc không cần phải đilàm.Bị giày vò mấy ngày, bụngcũng to lên chút ít.Tôi không nghe ngóng tìnhhình của Phó Thắng Nam bên kianữa, dứt khoát ở trong nhà dưỡng thai.Cuối tuần, Vũ Linh nhàn rỗi,quấn lấy tôi nói muốn tôi đi với côấy đến thành phố Yên Tích mấyngày. Tôi cũng đang không có việcgì nên đồng ý luôn.Thành phố Giang Ninh rất gầnYên Tích, chỉ mấy một giờ đi xe.Ngồi trong xe lửa, Vũ Linh nhìncảnh vật bên ngoài đến hưngphấn, kéo tay tôi nói: “Tớ đã đặtcọc một căn nhà ở Yên Tích, vừamới chuẩn bị xong, cậu ð cùng tớvài ngày đi để cho nhà tớ tăng chútsức sống.”“Khi nào vậy, sao không nghecậu nói tới?” Trong khoảng thờigian này tôi nhiều việc, cho nên cơbản không đề ý tới cô ấy. Bây giờcô ấy nhắc tới thì mới bất tri bấtgiác hỏi.Cô ấy vừa nghịch điện thoại,vừa nói: “Cũng chưa được bao lâu,vốn định sớm nói cho câu, nhưngmà cậu lại gặp chuyện như thế nêntạm thời tớ không nhắc đến. Bâygið nói cũng giống nhau mà.”Ừm, cũng đúng.

Chương 100: Rời khỏi Phó Thiên (hai)

Nhất thời cả đống người vây

lên, tôi thấy vậy liền lén lút đi vào

trong cao ốc Phó Thiên.

Người trong Phó Thiên không

nhiều, chỉ có mấy người phụ trách

quản lý ở lại, còn những người

khác đều là người của cục Công

thương tới điều tra.

Tôi tới sảnh lớn hội nghị, Kiều

Cảnh Thần đang thương lượng với

người của cục Công Thương.

Nhìn thấy tôi, anh ta nhíu mày:

“Cô vào đây bằng cách nào?”

“Đi vào!”

Người của cục Công Thương

đưa một phần tài liệu và giấy tờ

cho anh ta, nói: “Ngày mai sẽ có

kết quả, căn cứ theo điều tra thì

ngoại trừ kiểm toán và Hạ Vỹ là trái

quy định thì những cái khác cơ bản

không có vấn đề gì.”

Kiều Cảnh Thần gật đầu:

“Làm phiền mọi người rồi!”

Nhân viên điều tra vừa đi, anh

ta liền cúi đầu nhìn tài liệu, sắc mặt

không có chút bối rối, ngược lại

tỉnh táo vô cùng.

Tôi lấy đi phần tài liệu trong

tay anh ta: “Giám gốc Kiều, chúng

ta cần nói chuyện.”

Anh ta ngước mắt, nhíu mày

nhìn tôi: “Nói gì?”

Thấy vẻ mặt thờ ơ này, trong

lòng tôi cố gắng đè nén lại tức

giận, nói: “Tôi mới tiếp quản kiểm

toán của Phó Thiên và Hạ Vỹ

chừng hai tháng mà đã xảy ra

chuyện, các người có phải cho là

tôi ngốc không?”

“Không thì sao?” Anh ta khinh

thường cười mỉa: “Cô sẽ không

cho là việc lần này đều do tôi bày ra chứ?”

“Không phải sao?” Tôi lạnh

lùng nhìn anh ta, nói: “Kiểm toán

của Phó Thiên trước kia vẫn luôn là

do anh phụ trách, nhất là Kiều thị.

Bây giờ xảy ra vấn đề cũng là An

Cưỡng phụ trách Kiều thị. Anh nghĩ

mình không có liên quan à?

Chuyện bên Hạ Vỹ thì rõ ràng quá

rồi, còn cần tôi nói sao?”

“À!” Anh ta nghiêng người dựa

vào ghế, nói: “Trước đó đúng là tôi

phụ trách kiểm toán, nhưng kiểm

tra mấy năm trước cũng không

thành vấn đề mà? Kiều thị xảy ra

vấn đề là từ sau khi cô phụ trách.

Cô nhìn báo cáo và tài liệu trước

giờ đều không đề ý à? Tất cả đều

dùng chữ ký của cô, đây tôi có thể

nhúng tay vào sao?”

Dừng một chút, anh ta điều

chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái

rồi nhìn về phía tôi, nói: “Chuyện

bên Hạ Vỹ, nói về bản chất là do cô

lật tới. Nhà máy khu Nam không

phù hợp, Thắng Nam cũng biết rõ

tôi dùng dây chuyền khác thay thế.

Anh ta cũng biết sau khi công ty

được đưa ra thị trường, không có

khả năng tuyên bố nhà máy không

đủ tiêu chuẩn. Điều này ảnh hường

rất nhiều tới thị trường chứng

khoán, cho nên việc này bị ém

xuống. Nhưng cô rất giỏi, lại có thể

trực tiếp lật ra chuyện này.”

Tôi sửng sốt, có chút khó tin:

“Cho nên, các người đã biết từ đầu

nhưng không nói với tôi?”

Anh ta thấy buồn cười: “Cô

Thẩm à, cô làm việc nhiều năm

như vậy mà không rõ quy tắc của

cửa hàng sao? Phó Thiên lớn cỡ

nào, trong lòng cô không rõ ràng

à? Bất kỳ một công ty lớn nào đều

có lỗ hồng, cô không biết sao?

Những lỗ hồng này chỉ cần không

ảnh hường tới sự phát triển của

công ty, không liên lụy tới vấn đề

khác thì sẽ được xem nhẹ.

Huống hồ sự cố nhà máy khu

Nam đều đã được xử lý tốt, chỉ có

không báo cáo lại thôi, không phải

cô cho rằng người thân của bốn

người kia cứ vậy mà tùy tiện không

tìm Phó Thắng Nam gây rối nữa

chứ?”

“Vậy tại sao còn có người coi

thường mạng sống của mình?” Tôi

bị người của viện kiểm sát mang di,

rõ ràng nghe được người thầm vấn

kia có nhắc tới gia quyến của người

bị hại tình tự sát.

Anh ta cười mỉa mai, nhìn tôi

giống như đang nhìn một kẻ ngốc:

“Mang thai thì tư duy sẽ kém đi,

quả là đúng thật. Đã qua nửa năm

rồi mới có người đòi tự sát, cô cảm

thấy bọn họ là vì chuyện ở khu

Nam sao?”

Là có người cố ý đặt hai

chuyện này vào cùng một chỗ, đơn

giản là muốn làm khó Phó Thiên.

Nhất thời tôi không biết nên

nói gì, cho nên mọi chuyện đổ ập

xuống, tôi chính là kẻ hồ đồ nhất?

Sở dĩ Kiểu Cảnh Thần không vội là

bởi vì chuyện này giống như Trần

Húc Diệu đã nói, chỉ là một lần

thanh tầy lớn mà thôi.

Cuối cùng người bị xóa đi, là tôi!

Kiểm toán Phó Thiên, người ký

tên trên tài liệu là tôi. Hạ Vũ kia lại

dưới danh nghĩa của tôi, cả hai đều

có liên quan trực tiếp tới tôi.

Cho dù xảy ra chuyện gì, công

ty chỉ cần công khai đá tôi đi thì

Phó Thiên sẽ có thể vận hành bình thường.

“Ha ha!” Tôi không khỏi bật

cười, có chút châm chọc: “Tổng

giám đốc Kiều, nước cờ anh đi hay

lắm. Bái phục!”

Quang minh chính đại đuổi tôi

ra khỏi công ty, đơn giản đến

không tìm ra một điểm sơ hờ.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâm

sâu khó lưỡng, lúc lướt đến bụng

tôi thì nói: “Cô không cần như vậy,

dù cho cô có rời khỏi Phó Thiên thì

cổ phần của Phó Thiên vẫn trên

danh nghĩa của cô. Chẳng qua

người của cô không ở đây mà thôi

huống hồ bây giờ cô cũng sắp

sinh, sau đó cũng giống như rời đi

mà thôi.”

Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn

phải rời đi.

Tôi bật cười: “Đều là rời đi,

nhưng bị đá và tự đi giống nhau à?”

Tôi đè nén tức tối trong lòng,

hỏi: “Chuyện này Phó Thắng Nam

có biết không?”

Anh ta nhìn tôi, trầm mặc hồi

lâu rồi gật đầu.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt,

ngực tôi đột nhiên giống như bị

người ta bóp chặt, đau đến không

thở nổi, trước đó tôi còn

đổ oan cho Mạc Đình Sinh.

Thật đúng là buồn cười!

Không có cái gì trùng hợp cả,

nhưng mà mọi người đều ngầm

hiểu rõ ràng.

Hoàn toàn chính xác, chuyện

sau đó giống như Kiều Cảnh Thần

đã nói.

Ngày hôm sau.

Báo cáo của viện Kiểm sát

đưa tới, kiểm toán Phó Thiên và Hạ

Vỹ bình thường, cho nên việc báo

cáo kiểm toán xuất hiện vấn đề

trong tuần san quốc tế là không

đúng sự thật.

Vì vậy, sau khi kiểm tra lại lần

nữa, bao gồm cả hoạt động tín

dụng và An Cường phụ trách Kiều

thị. Ngoài ra, cần bổ sung thêm

một số khoản tiền phạt vì gian lận

thương mại, may mắn thay, những

người trong viện kiểm sát thấy

rằng Fu đã gần như độc chiếm

huyết mạch kinh tế của toàn bộ

thành phố Giang Ninh nên nó đã

không được công khai mà chỉ được

giải quyết riêng tư.

Về phần Hạ Vỹ, bởi vì tôi là

người quản lý trực tiếp, cho nên

tiền phạt và xử phạt đều do tôi

gánh chịu, tôi cũng gián tiếp ảnh

hưởng tới Phó Thắng Nam.

Nhưng mọi chuyện cũng được

giải quyết một cách hợp lý, sau hơn

nửa tuần đình chỉ thì Phó Thiên lại

bắt đầu hoạt động bình thường.

Mà tôi thì như Kiều Cảnh Thần

dự đoán, bị công ty xóa tên, không

còn thu nhận nữa.

Không thể nói là khổ sð được,

vì đã sớm biết hướng đi của kịch

bản, cho nên tâm trạng tôi ồn định

hơn nhiều, chỉ là có chút không

cam tâm mà thôi.

Chuyện lần này qua đi, tôi

không lập tức về biệt thự luôn mà ở

trong chung cư Hương Uyển. Sau

này không cần tới Phó Thiên, đồng

nghĩa với việc không cần phải đi

làm.

Bị giày vò mấy ngày, bụng

cũng to lên chút ít.

Tôi không nghe ngóng tình

hình của Phó Thắng Nam bên kia

nữa, dứt khoát ở trong nhà dưỡng thai.

Cuối tuần, Vũ Linh nhàn rỗi,

quấn lấy tôi nói muốn tôi đi với cô

ấy đến thành phố Yên Tích mấy

ngày. Tôi cũng đang không có việc

gì nên đồng ý luôn.

Thành phố Giang Ninh rất gần

Yên Tích, chỉ mấy một giờ đi xe.

Ngồi trong xe lửa, Vũ Linh nhìn

cảnh vật bên ngoài đến hưng

phấn, kéo tay tôi nói: “Tớ đã đặt

cọc một căn nhà ở Yên Tích, vừa

mới chuẩn bị xong, cậu ð cùng tớ

vài ngày đi để cho nhà tớ tăng chút

sức sống.”

“Khi nào vậy, sao không nghe

cậu nói tới?” Trong khoảng thời

gian này tôi nhiều việc, cho nên cơ

bản không đề ý tới cô ấy. Bây giờ

cô ấy nhắc tới thì mới bất tri bất

giác hỏi.

Cô ấy vừa nghịch điện thoại,

vừa nói: “Cũng chưa được bao lâu,

vốn định sớm nói cho câu, nhưng

mà cậu lại gặp chuyện như thế nên

tạm thời tớ không nhắc đến. Bây

gið nói cũng giống nhau mà.”

Ừm, cũng đúng.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 100: Rời khỏi Phó Thiên (hai)Nhất thời cả đống người vâylên, tôi thấy vậy liền lén lút đi vàotrong cao ốc Phó Thiên.Người trong Phó Thiên khôngnhiều, chỉ có mấy người phụ tráchquản lý ở lại, còn những ngườikhác đều là người của cục Côngthương tới điều tra.Tôi tới sảnh lớn hội nghị, KiềuCảnh Thần đang thương lượng vớingười của cục Công Thương.Nhìn thấy tôi, anh ta nhíu mày:“Cô vào đây bằng cách nào?”“Đi vào!”Người của cục Công Thươngđưa một phần tài liệu và giấy tờcho anh ta, nói: “Ngày mai sẽ cókết quả, căn cứ theo điều tra thìngoại trừ kiểm toán và Hạ Vỹ là tráiquy định thì những cái khác cơ bảnkhông có vấn đề gì.”Kiều Cảnh Thần gật đầu:“Làm phiền mọi người rồi!”Nhân viên điều tra vừa đi, anhta liền cúi đầu nhìn tài liệu, sắc mặtkhông có chút bối rối, ngược lạitỉnh táo vô cùng.Tôi lấy đi phần tài liệu trongtay anh ta: “Giám gốc Kiều, chúngta cần nói chuyện.”Anh ta ngước mắt, nhíu màynhìn tôi: “Nói gì?”Thấy vẻ mặt thờ ơ này, tronglòng tôi cố gắng đè nén lại tứcgiận, nói: “Tôi mới tiếp quản kiểmtoán của Phó Thiên và Hạ Vỹchừng hai tháng mà đã xảy rachuyện, các người có phải cho làtôi ngốc không?”“Không thì sao?” Anh ta khinhthường cười mỉa: “Cô sẽ khôngcho là việc lần này đều do tôi bày ra chứ?”“Không phải sao?” Tôi lạnhlùng nhìn anh ta, nói: “Kiểm toáncủa Phó Thiên trước kia vẫn luôn làdo anh phụ trách, nhất là Kiều thị.Bây giờ xảy ra vấn đề cũng là AnCưỡng phụ trách Kiều thị. Anh nghĩmình không có liên quan à?Chuyện bên Hạ Vỹ thì rõ ràng quárồi, còn cần tôi nói sao?”“À!” Anh ta nghiêng người dựavào ghế, nói: “Trước đó đúng là tôiphụ trách kiểm toán, nhưng kiểmtra mấy năm trước cũng khôngthành vấn đề mà? Kiều thị xảy ravấn đề là từ sau khi cô phụ trách.Cô nhìn báo cáo và tài liệu trướcgiờ đều không đề ý à? Tất cả đềudùng chữ ký của cô, đây tôi có thểnhúng tay vào sao?”Dừng một chút, anh ta điềuchỉnh lại tư thế ngồi cho thoải máirồi nhìn về phía tôi, nói: “Chuyệnbên Hạ Vỹ, nói về bản chất là do côlật tới. Nhà máy khu Nam khôngphù hợp, Thắng Nam cũng biết rõtôi dùng dây chuyền khác thay thế.Anh ta cũng biết sau khi công tyđược đưa ra thị trường, không cókhả năng tuyên bố nhà máy khôngđủ tiêu chuẩn. Điều này ảnh hườngrất nhiều tới thị trường chứngkhoán, cho nên việc này bị émxuống. Nhưng cô rất giỏi, lại có thểtrực tiếp lật ra chuyện này.”Tôi sửng sốt, có chút khó tin:“Cho nên, các người đã biết từ đầunhưng không nói với tôi?”Anh ta thấy buồn cười: “CôThẩm à, cô làm việc nhiều nămnhư vậy mà không rõ quy tắc củacửa hàng sao? Phó Thiên lớn cỡnào, trong lòng cô không rõ ràngà? Bất kỳ một công ty lớn nào đềucó lỗ hồng, cô không biết sao?Những lỗ hồng này chỉ cần khôngảnh hường tới sự phát triển củacông ty, không liên lụy tới vấn đềkhác thì sẽ được xem nhẹ.Huống hồ sự cố nhà máy khuNam đều đã được xử lý tốt, chỉ cókhông báo cáo lại thôi, không phảicô cho rằng người thân của bốnngười kia cứ vậy mà tùy tiện khôngtìm Phó Thắng Nam gây rối nữachứ?”“Vậy tại sao còn có người coithường mạng sống của mình?” Tôibị người của viện kiểm sát mang di,rõ ràng nghe được người thầm vấnkia có nhắc tới gia quyến của ngườibị hại tình tự sát.Anh ta cười mỉa mai, nhìn tôigiống như đang nhìn một kẻ ngốc:“Mang thai thì tư duy sẽ kém đi,quả là đúng thật. Đã qua nửa nămrồi mới có người đòi tự sát, cô cảmthấy bọn họ là vì chuyện ở khuNam sao?”Là có người cố ý đặt haichuyện này vào cùng một chỗ, đơngiản là muốn làm khó Phó Thiên.Nhất thời tôi không biết nênnói gì, cho nên mọi chuyện đổ ậpxuống, tôi chính là kẻ hồ đồ nhất?Sở dĩ Kiểu Cảnh Thần không vội làbởi vì chuyện này giống như TrầnHúc Diệu đã nói, chỉ là một lầnthanh tầy lớn mà thôi.Cuối cùng người bị xóa đi, là tôi!Kiểm toán Phó Thiên, người kýtên trên tài liệu là tôi. Hạ Vũ kia lạidưới danh nghĩa của tôi, cả hai đềucó liên quan trực tiếp tới tôi.Cho dù xảy ra chuyện gì, côngty chỉ cần công khai đá tôi đi thìPhó Thiên sẽ có thể vận hành bình thường.“Ha ha!” Tôi không khỏi bậtcười, có chút châm chọc: “Tổnggiám đốc Kiều, nước cờ anh đi haylắm. Bái phục!”Quang minh chính đại đuổi tôira khỏi công ty, đơn giản đếnkhông tìm ra một điểm sơ hờ.Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâmsâu khó lưỡng, lúc lướt đến bụngtôi thì nói: “Cô không cần như vậy,dù cho cô có rời khỏi Phó Thiên thìcổ phần của Phó Thiên vẫn trêndanh nghĩa của cô. Chẳng quangười của cô không ở đây mà thôihuống hồ bây giờ cô cũng sắpsinh, sau đó cũng giống như rời đimà thôi.”Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫnphải rời đi.Tôi bật cười: “Đều là rời đi,nhưng bị đá và tự đi giống nhau à?”Tôi đè nén tức tối trong lòng,hỏi: “Chuyện này Phó Thắng Namcó biết không?”Anh ta nhìn tôi, trầm mặc hồilâu rồi gật đầu.Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt,ngực tôi đột nhiên giống như bịngười ta bóp chặt, đau đến khôngthở nổi, trước đó tôi cònđổ oan cho Mạc Đình Sinh.Thật đúng là buồn cười!Không có cái gì trùng hợp cả,nhưng mà mọi người đều ngầmhiểu rõ ràng.Hoàn toàn chính xác, chuyệnsau đó giống như Kiều Cảnh Thầnđã nói.Ngày hôm sau.Báo cáo của viện Kiểm sátđưa tới, kiểm toán Phó Thiên và HạVỹ bình thường, cho nên việc báocáo kiểm toán xuất hiện vấn đềtrong tuần san quốc tế là khôngđúng sự thật.Vì vậy, sau khi kiểm tra lại lầnnữa, bao gồm cả hoạt động tíndụng và An Cường phụ trách Kiềuthị. Ngoài ra, cần bổ sung thêmmột số khoản tiền phạt vì gian lậnthương mại, may mắn thay, nhữngngười trong viện kiểm sát thấyrằng Fu đã gần như độc chiếmhuyết mạch kinh tế của toàn bộthành phố Giang Ninh nên nó đãkhông được công khai mà chỉ đượcgiải quyết riêng tư.Về phần Hạ Vỹ, bởi vì tôi làngười quản lý trực tiếp, cho nêntiền phạt và xử phạt đều do tôigánh chịu, tôi cũng gián tiếp ảnhhưởng tới Phó Thắng Nam.Nhưng mọi chuyện cũng đượcgiải quyết một cách hợp lý, sau hơnnửa tuần đình chỉ thì Phó Thiên lạibắt đầu hoạt động bình thường.Mà tôi thì như Kiều Cảnh Thầndự đoán, bị công ty xóa tên, khôngcòn thu nhận nữa.Không thể nói là khổ sð được,vì đã sớm biết hướng đi của kịchbản, cho nên tâm trạng tôi ồn địnhhơn nhiều, chỉ là có chút khôngcam tâm mà thôi.Chuyện lần này qua đi, tôikhông lập tức về biệt thự luôn mà ởtrong chung cư Hương Uyển. Saunày không cần tới Phó Thiên, đồngnghĩa với việc không cần phải đilàm.Bị giày vò mấy ngày, bụngcũng to lên chút ít.Tôi không nghe ngóng tìnhhình của Phó Thắng Nam bên kianữa, dứt khoát ở trong nhà dưỡng thai.Cuối tuần, Vũ Linh nhàn rỗi,quấn lấy tôi nói muốn tôi đi với côấy đến thành phố Yên Tích mấyngày. Tôi cũng đang không có việcgì nên đồng ý luôn.Thành phố Giang Ninh rất gầnYên Tích, chỉ mấy một giờ đi xe.Ngồi trong xe lửa, Vũ Linh nhìncảnh vật bên ngoài đến hưngphấn, kéo tay tôi nói: “Tớ đã đặtcọc một căn nhà ở Yên Tích, vừamới chuẩn bị xong, cậu ð cùng tớvài ngày đi để cho nhà tớ tăng chútsức sống.”“Khi nào vậy, sao không nghecậu nói tới?” Trong khoảng thờigian này tôi nhiều việc, cho nên cơbản không đề ý tới cô ấy. Bây giờcô ấy nhắc tới thì mới bất tri bấtgiác hỏi.Cô ấy vừa nghịch điện thoại,vừa nói: “Cũng chưa được bao lâu,vốn định sớm nói cho câu, nhưngmà cậu lại gặp chuyện như thế nêntạm thời tớ không nhắc đến. Bâygið nói cũng giống nhau mà.”Ừm, cũng đúng.

Chương 100