Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 103

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 103: Thẩm Vĩnh Thành ở khắp mọi nơi“Tôi ly hôn hay không ly hônthế nào cũng không có liên quan gìtới anh. Tôi cảm ơn anh đã quantâm tôi, nhưng cũng chỉ là cảmkích. Chuyện của tôi sau này monganh đừng can dự vào nữa, xem nhưnề tình chúng ta là anh em, tôi cầu xin anh”Nói xong, tôi đứng dậy: “Cảmơn hai vị, thời gian không còn sớm,tôi đi về trước.” Không đợi anh tacử? lời, tôi trực tiếp rời khỏi phòng.Vừa ra đến cửa thì lại nghethấy tiếng thủy tinh bị đập vỡ trongphòng. Tôi không dừng lại màthuận theo cầu thang đi xuốngdưới.Vũ Linh ngồi trong sảnh lớncủa quán đới tôi, lúc nhìn thấy tôithì chạy vội lại bên cạnh, lo lắngnói: “Cậu không sao chứ? Anh tacó gây khó dễ gì cho cậu không?”Cô ấy kéo tay tôi khẩn trươngnói, tôi lắc đầu: “Không, cũngmuộn rồi, mình về thôi!”Cô ấy hoảng sợ lẫn bất an liếctới lầu hai mấy lần, Thẩm VĩnhThành mặt u ám đã đứng ở ngoàihành lang trầm mặc nhìn chúng tôi.Cô ấy nắm chặt tay tôi, gậtđầu: “Được, chúng ta về nhà!”Lúc đến khu chung cư, đã làrạng sáng. Chúng tôi rửa ráy qualoa rồi lên giường nằm. Gần đây tôicứ có chút âm thầm sợ hãi, khôngthể nào ngủ một mình được. Cũngmay là có Vũ Linh nằm bên, có thểngủ qua một đêm.Ngày hôm sau.Khí hậu ở thành phố Yên Tíchcó tiếng là tuyệt vời. Mới sáng sớmbảy giờ, ánh mắt từ ngoài đã lọtvào khe cửa, trong phòng mờ mờ,vô cùng đẹp đẽ.Tôi ngây ngốc nhìn lên trầnnhà một lúc, tiếng chuông điệnthoại vang lên trên tủ đầu giường.Tôi đưa tay lên cầm lấy, nhìn sốđiện thoại bên trên, cảm thấy cóchút quen thuộc.Trong lúc nhất thời không nghĩra là ai cho nên nhận cuộc gọi rồinói: “Alo?”“Em ở đâu?” Giọng nói lạnhlùng, rất quen thuộc, tôi ngầnngười, rồi phản ứng kịp là TrịnhTuấn Anh thì không khỏi mờmiệng: “Bác sĩ Trịnh?”Anh ta nói chuyện với tôi luônluôn dịu dàng, sao hôm nay lại lạnhlùng đến thế. Tôi không khỏi cóchút ngạc nhiên.Đầu dây bên kia ngừng lại,trầm mặc một lát, giọng điệu liềnhòa hoãn mấy phần: “Thẩm XuânHinh, cô đang ở với Vũ Linh à?”Tôi bất tri bất giác nhìn kỹ lạiđiện thoại một chút mới phát hiệnđiện thoại di động này là của Vũ Linh.Tôi không khỏi sững sờ, nóivào điện thoại: “Ừm, gần đây anh khỏe chứ?”Trần Húc Diệu nói anh vẫnluôn ð trong phòng chăm sóc đặcbiệt, nghĩ tới bây giờ chắc là ra rồi.Nghĩ đến Phó Thắng Nam, tôi mờmiệng, cuối cùng lại chẳng thốt lên lời.“Ùm, vẫn luôn ở trong phòngphẫu thuật, chuyện của Phó Thiêncô cũng đừng nghĩ nhiều. Ngàymai tôi về Giang Ninh, chúng tagặp mắt nói chuyện.” Giong củaanh ta rất nhẹ nhàng, nghe ra đượclà đang an ủi tôi.Tôi gật đầu: “Ừm, không sao.Nhưng mà tôi không ở Giang Ninh,có lẽ phải qua mấy ngày nữa mới vê.“Hai người đang ð đâu?” Anhta mờ miệng, lại phát hiện vừa rồigiọng điệu có chút vội vàng nênngừng một chút rồi mới nói: “Đi rangoài giải sầu một chút à?”Tôi không nghĩ nhiều, nói: “ÖYên Tích, cũng coi là như vậy!”Vũ Linh nằm bên cạnh bị tiếngnói chuyện đánh thức, xoay ngườimờ mắt nhìn tôi, giọng nói có chútkhàn khàn: “Điện thoại của ai thế?”Tôi nhỏ giọng nói: “Bác sĩTrịnh, hình như là tìm cậu!” Nóixong thì đưa điện thoại cho cô ấy.Vẻ mặt cô ấy thay đổi, nhậnđiện thì đứng dậy đi ra ban công.Tôi cũng đứng dậy tìm điệnthoại của mình, nhìn thoáng quamàn hình, không có bất kỳ tin tứcgì, mess của Phó Thắng Nam cũngtrống rỗng.Đè xuống khó chịu trong lòng,tôi rời giường tới phòng tắm rửamặt.Lúc đi ra, Vũ Linh nhìn tôi, sắcmặt có chút không tốt.Tôi ngần người: “Sao vậy?”“Cậu nói cho anh ta biếtchúng ta đang ở Yên Tích à?”Tôi gật đầu, trong lòng thấpthỏm, thử mở miệng hỏi: “Con làcủa bác sĩ Trịnh à?”“Không phải!” Cô ấy gần nhưbật ra, ngừng một chút rồi nói: “Tớđi rửa mặt trước, cậu thu dọn mộtchút, chúng ta về quê ở vài ngày.”Hả?Tôi kinh ngạc: “Sao lại vềnông thôn, chúng ta mới tới Yên Tích mà!”“Phó Thắng Nam về GiangNinh rồi. Nếu không cậu về GiangNinh gặp anh ta một chút, giảiquyết mọi việc ồn thỏa đi.” Sắcmặt cô ấy không tốt lắm, có chútmệt mỏi nói: “Xuân Hinh, tớ khôngmuốn có liên quan gì đến bọn họ.Bây giờ cậu rời khỏi Phó Thiên rồi,nếu không nỡ buông bỏ PhóThắng Nam thì cậu trờ về sống vớianh ta đi. Nếu như buông được thìchúng ta cùng đi, cách xa bọn họra, được không?”Bọn họ là chỉ Phó Thắng Namvà Trịnh Tuấn Anh?Vũ Linh làm việc luôn gọngàng. Tôi biết, cô ấy đã quyết địnhđi thì không dây dưa kéo dài gì.Tôi ngần người, trong lúc nhấtthời lòng rất loạn, tiếp tục với PhóThắng Nam? Tôi không nguyện ýchấp nhận quá khứ, hiện tại haytương lai Phó Thắng Nam vẫn dâydưa với Lâm Hạnh Nguyên.Nhưng nếu buông bỏ PhóThắng Nam, thứ nhất là tôi khôngnỡ, thứ hai là còn có con, tôi thậtkhông muốn đứa bé vừa sinh ra đãkhông có tình thương của cha.Thấy tôi ngần người, cô ấy thờdài, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi,cậu vẫn nên tiếp tục với Phó ThắngNam đi! Dù sao vẫn chưa thất vọngđủ, cậu rời đi cũng không cam tâm.Ngừng một chút, cô ấy liềnbất lực đi vào phòng tắm.Lúc đi ra, cô ấy lau tóc, nhìntôi nói: “Lát nữa có muốn ăn gì không?”“Gì cũng được.” Tôi đặc biệthâm mộ Vũ Linh, cô ấy quả quyết,cầm lên được thì buông xuốngđược, còn tôi thì không, thật làmcho người ta chán ghét.Thành phố Yên Tích quả làmột nơi đáng sống, tiết tấu sinhhoạt chậm, giá phòng thấp, khí hậuấm áp, đồ ăn ngon. Cho dù vẫn làvùng ngoại thành, nhưng đâu đâucũng thấy được cảnh đẹp.Xuân thì có hoa anh đào nửa,hạ thì có Jacaranda, thu thì láphong rơi đầy đất, đông lại cótuyết trắng đầu.Cũng khó trách, ngay từ đầuTrịnh Tuấn Anh đề cử tôi tới đâysinh hoạt.Vũ Linh tham ăn, nhất là trongbụng có em bé nên cô ấy khôngcần cố gắng giảm béo. Phản ứngnôn nghén cũng rõ ràng, cho nênhai ngày tới chúng tôi đều đi dạorồi ăn, ăn rồi đi dạo.Ở Yên Tích mấy ngày, Vũ Linhtính về quê, tôi thì không di.Cho dù tương lai thế nào, tôivà Phó Thắng Nam cũng nên nói rõràng.Tôi mua vé về Giang Ninh, VũLinh thì mua vé về quê. Hai ngườichúng tôi tách ra ở bến tàu, tôi lênxe, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.Nhớ lại lúc nhỏ, có một bài hátlà “Nhà ga ly biệt”, khi đó khônghiểu vì sao nhiều người lớn lại thíchhát bài này đến vậy.Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thế hệthanh xuân ngày đó chưa cóinternet phát triển như hiện tại,mấy phong thư cũng không giảihết nỗi tương tư.Có lẽ là thất thần quá, cho nênThẩm Vĩnh Thành ngồi cạnh lúcnào tôi cũng không biết. Đoàn tàubắt đầu chạy, tôi quay mặt nhìnkhuôn mặt anh tuấn của anh ta thìmới phản ứng được.“Thật trùng hợp, Xuân Hinh!”Tôi quay đầu, tránh khỏi nhìnthấy anh ta cười, có chút bực bội.Anh ta thông thạo IT, muốn ngồicạnh tôi cũng không khó.“Thầm Vĩnh Thành, anh lạimuốn cái gì?” Tôi tự nhận là mìnhbình thường, cũng không có gì nồitrội, không đáng để anh ta có lý doquay đầu.Anh ta không vội vàng mờmiệng, chỉ là nhìn chằm chằmphong cảnh ngoài cửa sổ xe, chậmrãi nói: “Sự thân thuộc đi!”Sự thân thuộc?

Chương 103: Thẩm Vĩnh Thành ở khắp mọi nơi

“Tôi ly hôn hay không ly hôn

thế nào cũng không có liên quan gì

tới anh. Tôi cảm ơn anh đã quan

tâm tôi, nhưng cũng chỉ là cảm

kích. Chuyện của tôi sau này mong

anh đừng can dự vào nữa, xem như

nề tình chúng ta là anh em, tôi cầu xin anh”

Nói xong, tôi đứng dậy: “Cảm

ơn hai vị, thời gian không còn sớm,

tôi đi về trước.” Không đợi anh ta

cử? lời, tôi trực tiếp rời khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa thì lại nghe

thấy tiếng thủy tinh bị đập vỡ trong

phòng. Tôi không dừng lại mà

thuận theo cầu thang đi xuống

dưới.

Vũ Linh ngồi trong sảnh lớn

của quán đới tôi, lúc nhìn thấy tôi

thì chạy vội lại bên cạnh, lo lắng

nói: “Cậu không sao chứ? Anh ta

có gây khó dễ gì cho cậu không?”

Cô ấy kéo tay tôi khẩn trương

nói, tôi lắc đầu: “Không, cũng

muộn rồi, mình về thôi!”

Cô ấy hoảng sợ lẫn bất an liếc

tới lầu hai mấy lần, Thẩm Vĩnh

Thành mặt u ám đã đứng ở ngoài

hành lang trầm mặc nhìn chúng tôi.

Cô ấy nắm chặt tay tôi, gật

đầu: “Được, chúng ta về nhà!”

Lúc đến khu chung cư, đã là

rạng sáng. Chúng tôi rửa ráy qua

loa rồi lên giường nằm. Gần đây tôi

cứ có chút âm thầm sợ hãi, không

thể nào ngủ một mình được. Cũng

may là có Vũ Linh nằm bên, có thể

ngủ qua một đêm.

Ngày hôm sau.

Khí hậu ở thành phố Yên Tích

có tiếng là tuyệt vời. Mới sáng sớm

bảy giờ, ánh mắt từ ngoài đã lọt

vào khe cửa, trong phòng mờ mờ,

vô cùng đẹp đẽ.

Tôi ngây ngốc nhìn lên trần

nhà một lúc, tiếng chuông điện

thoại vang lên trên tủ đầu giường.

Tôi đưa tay lên cầm lấy, nhìn số

điện thoại bên trên, cảm thấy có

chút quen thuộc.

Trong lúc nhất thời không nghĩ

ra là ai cho nên nhận cuộc gọi rồi

nói: “Alo?”

“Em ở đâu?” Giọng nói lạnh

lùng, rất quen thuộc, tôi ngần

người, rồi phản ứng kịp là Trịnh

Tuấn Anh thì không khỏi mờ

miệng: “Bác sĩ Trịnh?”

Anh ta nói chuyện với tôi luôn

luôn dịu dàng, sao hôm nay lại lạnh

lùng đến thế. Tôi không khỏi có

chút ngạc nhiên.

Đầu dây bên kia ngừng lại,

trầm mặc một lát, giọng điệu liền

hòa hoãn mấy phần: “Thẩm Xuân

Hinh, cô đang ở với Vũ Linh à?”

Tôi bất tri bất giác nhìn kỹ lại

điện thoại một chút mới phát hiện

điện thoại di động này là của Vũ Linh.

Tôi không khỏi sững sờ, nói

vào điện thoại: “Ừm, gần đây anh khỏe chứ?”

Trần Húc Diệu nói anh vẫn

luôn ð trong phòng chăm sóc đặc

biệt, nghĩ tới bây giờ chắc là ra rồi.

Nghĩ đến Phó Thắng Nam, tôi mờ

miệng, cuối cùng lại chẳng thốt lên lời.

“Ùm, vẫn luôn ở trong phòng

phẫu thuật, chuyện của Phó Thiên

cô cũng đừng nghĩ nhiều. Ngày

mai tôi về Giang Ninh, chúng ta

gặp mắt nói chuyện.” Giong của

anh ta rất nhẹ nhàng, nghe ra được

là đang an ủi tôi.

Tôi gật đầu: “Ừm, không sao.

Nhưng mà tôi không ở Giang Ninh,

có lẽ phải qua mấy ngày nữa mới vê.

“Hai người đang ð đâu?” Anh

ta mờ miệng, lại phát hiện vừa rồi

giọng điệu có chút vội vàng nên

ngừng một chút rồi mới nói: “Đi ra

ngoài giải sầu một chút à?”

Tôi không nghĩ nhiều, nói: “Ö

Yên Tích, cũng coi là như vậy!”

Vũ Linh nằm bên cạnh bị tiếng

nói chuyện đánh thức, xoay người

mờ mắt nhìn tôi, giọng nói có chút

khàn khàn: “Điện thoại của ai thế?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Bác sĩ

Trịnh, hình như là tìm cậu!” Nói

xong thì đưa điện thoại cho cô ấy.

Vẻ mặt cô ấy thay đổi, nhận

điện thì đứng dậy đi ra ban công.

Tôi cũng đứng dậy tìm điện

thoại của mình, nhìn thoáng qua

màn hình, không có bất kỳ tin tức

gì, mess của Phó Thắng Nam cũng

trống rỗng.

Đè xuống khó chịu trong lòng,

tôi rời giường tới phòng tắm rửa

mặt.

Lúc đi ra, Vũ Linh nhìn tôi, sắc

mặt có chút không tốt.

Tôi ngần người: “Sao vậy?”

“Cậu nói cho anh ta biết

chúng ta đang ở Yên Tích à?”

Tôi gật đầu, trong lòng thấp

thỏm, thử mở miệng hỏi: “Con là

của bác sĩ Trịnh à?”

“Không phải!” Cô ấy gần như

bật ra, ngừng một chút rồi nói: “Tớ

đi rửa mặt trước, cậu thu dọn một

chút, chúng ta về quê ở vài ngày.”

Hả?

Tôi kinh ngạc: “Sao lại về

nông thôn, chúng ta mới tới Yên Tích mà!”

“Phó Thắng Nam về Giang

Ninh rồi. Nếu không cậu về Giang

Ninh gặp anh ta một chút, giải

quyết mọi việc ồn thỏa đi.” Sắc

mặt cô ấy không tốt lắm, có chút

mệt mỏi nói: “Xuân Hinh, tớ không

muốn có liên quan gì đến bọn họ.

Bây giờ cậu rời khỏi Phó Thiên rồi,

nếu không nỡ buông bỏ Phó

Thắng Nam thì cậu trờ về sống với

anh ta đi. Nếu như buông được thì

chúng ta cùng đi, cách xa bọn họ

ra, được không?”

Bọn họ là chỉ Phó Thắng Nam

và Trịnh Tuấn Anh?

Vũ Linh làm việc luôn gọn

gàng. Tôi biết, cô ấy đã quyết định

đi thì không dây dưa kéo dài gì.

Tôi ngần người, trong lúc nhất

thời lòng rất loạn, tiếp tục với Phó

Thắng Nam? Tôi không nguyện ý

chấp nhận quá khứ, hiện tại hay

tương lai Phó Thắng Nam vẫn dây

dưa với Lâm Hạnh Nguyên.

Nhưng nếu buông bỏ Phó

Thắng Nam, thứ nhất là tôi không

nỡ, thứ hai là còn có con, tôi thật

không muốn đứa bé vừa sinh ra đã

không có tình thương của cha.

Thấy tôi ngần người, cô ấy thờ

dài, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi,

cậu vẫn nên tiếp tục với Phó Thắng

Nam đi! Dù sao vẫn chưa thất vọng

đủ, cậu rời đi cũng không cam tâm.

Ngừng một chút, cô ấy liền

bất lực đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, cô ấy lau tóc, nhìn

tôi nói: “Lát nữa có muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được.” Tôi đặc biệt

hâm mộ Vũ Linh, cô ấy quả quyết,

cầm lên được thì buông xuống

được, còn tôi thì không, thật làm

cho người ta chán ghét.

Thành phố Yên Tích quả là

một nơi đáng sống, tiết tấu sinh

hoạt chậm, giá phòng thấp, khí hậu

ấm áp, đồ ăn ngon. Cho dù vẫn là

vùng ngoại thành, nhưng đâu đâu

cũng thấy được cảnh đẹp.

Xuân thì có hoa anh đào nửa,

hạ thì có Jacaranda, thu thì lá

phong rơi đầy đất, đông lại có

tuyết trắng đầu.

Cũng khó trách, ngay từ đầu

Trịnh Tuấn Anh đề cử tôi tới đây

sinh hoạt.

Vũ Linh tham ăn, nhất là trong

bụng có em bé nên cô ấy không

cần cố gắng giảm béo. Phản ứng

nôn nghén cũng rõ ràng, cho nên

hai ngày tới chúng tôi đều đi dạo

rồi ăn, ăn rồi đi dạo.

Ở Yên Tích mấy ngày, Vũ Linh

tính về quê, tôi thì không di.

Cho dù tương lai thế nào, tôi

và Phó Thắng Nam cũng nên nói rõ

ràng.

Tôi mua vé về Giang Ninh, Vũ

Linh thì mua vé về quê. Hai người

chúng tôi tách ra ở bến tàu, tôi lên

xe, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.

Nhớ lại lúc nhỏ, có một bài hát

là “Nhà ga ly biệt”, khi đó không

hiểu vì sao nhiều người lớn lại thích

hát bài này đến vậy.

Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thế hệ

thanh xuân ngày đó chưa có

internet phát triển như hiện tại,

mấy phong thư cũng không giải

hết nỗi tương tư.

Có lẽ là thất thần quá, cho nên

Thẩm Vĩnh Thành ngồi cạnh lúc

nào tôi cũng không biết. Đoàn tàu

bắt đầu chạy, tôi quay mặt nhìn

khuôn mặt anh tuấn của anh ta thì

mới phản ứng được.

“Thật trùng hợp, Xuân Hinh!”

Tôi quay đầu, tránh khỏi nhìn

thấy anh ta cười, có chút bực bội.

Anh ta thông thạo IT, muốn ngồi

cạnh tôi cũng không khó.

“Thầm Vĩnh Thành, anh lại

muốn cái gì?” Tôi tự nhận là mình

bình thường, cũng không có gì nồi

trội, không đáng để anh ta có lý do

quay đầu.

Anh ta không vội vàng mờ

miệng, chỉ là nhìn chằm chằm

phong cảnh ngoài cửa sổ xe, chậm

rãi nói: “Sự thân thuộc đi!”

Sự thân thuộc?

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 103: Thẩm Vĩnh Thành ở khắp mọi nơi“Tôi ly hôn hay không ly hônthế nào cũng không có liên quan gìtới anh. Tôi cảm ơn anh đã quantâm tôi, nhưng cũng chỉ là cảmkích. Chuyện của tôi sau này monganh đừng can dự vào nữa, xem nhưnề tình chúng ta là anh em, tôi cầu xin anh”Nói xong, tôi đứng dậy: “Cảmơn hai vị, thời gian không còn sớm,tôi đi về trước.” Không đợi anh tacử? lời, tôi trực tiếp rời khỏi phòng.Vừa ra đến cửa thì lại nghethấy tiếng thủy tinh bị đập vỡ trongphòng. Tôi không dừng lại màthuận theo cầu thang đi xuốngdưới.Vũ Linh ngồi trong sảnh lớncủa quán đới tôi, lúc nhìn thấy tôithì chạy vội lại bên cạnh, lo lắngnói: “Cậu không sao chứ? Anh tacó gây khó dễ gì cho cậu không?”Cô ấy kéo tay tôi khẩn trươngnói, tôi lắc đầu: “Không, cũngmuộn rồi, mình về thôi!”Cô ấy hoảng sợ lẫn bất an liếctới lầu hai mấy lần, Thẩm VĩnhThành mặt u ám đã đứng ở ngoàihành lang trầm mặc nhìn chúng tôi.Cô ấy nắm chặt tay tôi, gậtđầu: “Được, chúng ta về nhà!”Lúc đến khu chung cư, đã làrạng sáng. Chúng tôi rửa ráy qualoa rồi lên giường nằm. Gần đây tôicứ có chút âm thầm sợ hãi, khôngthể nào ngủ một mình được. Cũngmay là có Vũ Linh nằm bên, có thểngủ qua một đêm.Ngày hôm sau.Khí hậu ở thành phố Yên Tíchcó tiếng là tuyệt vời. Mới sáng sớmbảy giờ, ánh mắt từ ngoài đã lọtvào khe cửa, trong phòng mờ mờ,vô cùng đẹp đẽ.Tôi ngây ngốc nhìn lên trầnnhà một lúc, tiếng chuông điệnthoại vang lên trên tủ đầu giường.Tôi đưa tay lên cầm lấy, nhìn sốđiện thoại bên trên, cảm thấy cóchút quen thuộc.Trong lúc nhất thời không nghĩra là ai cho nên nhận cuộc gọi rồinói: “Alo?”“Em ở đâu?” Giọng nói lạnhlùng, rất quen thuộc, tôi ngầnngười, rồi phản ứng kịp là TrịnhTuấn Anh thì không khỏi mờmiệng: “Bác sĩ Trịnh?”Anh ta nói chuyện với tôi luônluôn dịu dàng, sao hôm nay lại lạnhlùng đến thế. Tôi không khỏi cóchút ngạc nhiên.Đầu dây bên kia ngừng lại,trầm mặc một lát, giọng điệu liềnhòa hoãn mấy phần: “Thẩm XuânHinh, cô đang ở với Vũ Linh à?”Tôi bất tri bất giác nhìn kỹ lạiđiện thoại một chút mới phát hiệnđiện thoại di động này là của Vũ Linh.Tôi không khỏi sững sờ, nóivào điện thoại: “Ừm, gần đây anh khỏe chứ?”Trần Húc Diệu nói anh vẫnluôn ð trong phòng chăm sóc đặcbiệt, nghĩ tới bây giờ chắc là ra rồi.Nghĩ đến Phó Thắng Nam, tôi mờmiệng, cuối cùng lại chẳng thốt lên lời.“Ùm, vẫn luôn ở trong phòngphẫu thuật, chuyện của Phó Thiêncô cũng đừng nghĩ nhiều. Ngàymai tôi về Giang Ninh, chúng tagặp mắt nói chuyện.” Giong củaanh ta rất nhẹ nhàng, nghe ra đượclà đang an ủi tôi.Tôi gật đầu: “Ừm, không sao.Nhưng mà tôi không ở Giang Ninh,có lẽ phải qua mấy ngày nữa mới vê.“Hai người đang ð đâu?” Anhta mờ miệng, lại phát hiện vừa rồigiọng điệu có chút vội vàng nênngừng một chút rồi mới nói: “Đi rangoài giải sầu một chút à?”Tôi không nghĩ nhiều, nói: “ÖYên Tích, cũng coi là như vậy!”Vũ Linh nằm bên cạnh bị tiếngnói chuyện đánh thức, xoay ngườimờ mắt nhìn tôi, giọng nói có chútkhàn khàn: “Điện thoại của ai thế?”Tôi nhỏ giọng nói: “Bác sĩTrịnh, hình như là tìm cậu!” Nóixong thì đưa điện thoại cho cô ấy.Vẻ mặt cô ấy thay đổi, nhậnđiện thì đứng dậy đi ra ban công.Tôi cũng đứng dậy tìm điệnthoại của mình, nhìn thoáng quamàn hình, không có bất kỳ tin tứcgì, mess của Phó Thắng Nam cũngtrống rỗng.Đè xuống khó chịu trong lòng,tôi rời giường tới phòng tắm rửamặt.Lúc đi ra, Vũ Linh nhìn tôi, sắcmặt có chút không tốt.Tôi ngần người: “Sao vậy?”“Cậu nói cho anh ta biếtchúng ta đang ở Yên Tích à?”Tôi gật đầu, trong lòng thấpthỏm, thử mở miệng hỏi: “Con làcủa bác sĩ Trịnh à?”“Không phải!” Cô ấy gần nhưbật ra, ngừng một chút rồi nói: “Tớđi rửa mặt trước, cậu thu dọn mộtchút, chúng ta về quê ở vài ngày.”Hả?Tôi kinh ngạc: “Sao lại vềnông thôn, chúng ta mới tới Yên Tích mà!”“Phó Thắng Nam về GiangNinh rồi. Nếu không cậu về GiangNinh gặp anh ta một chút, giảiquyết mọi việc ồn thỏa đi.” Sắcmặt cô ấy không tốt lắm, có chútmệt mỏi nói: “Xuân Hinh, tớ khôngmuốn có liên quan gì đến bọn họ.Bây giờ cậu rời khỏi Phó Thiên rồi,nếu không nỡ buông bỏ PhóThắng Nam thì cậu trờ về sống vớianh ta đi. Nếu như buông được thìchúng ta cùng đi, cách xa bọn họra, được không?”Bọn họ là chỉ Phó Thắng Namvà Trịnh Tuấn Anh?Vũ Linh làm việc luôn gọngàng. Tôi biết, cô ấy đã quyết địnhđi thì không dây dưa kéo dài gì.Tôi ngần người, trong lúc nhấtthời lòng rất loạn, tiếp tục với PhóThắng Nam? Tôi không nguyện ýchấp nhận quá khứ, hiện tại haytương lai Phó Thắng Nam vẫn dâydưa với Lâm Hạnh Nguyên.Nhưng nếu buông bỏ PhóThắng Nam, thứ nhất là tôi khôngnỡ, thứ hai là còn có con, tôi thậtkhông muốn đứa bé vừa sinh ra đãkhông có tình thương của cha.Thấy tôi ngần người, cô ấy thờdài, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi,cậu vẫn nên tiếp tục với Phó ThắngNam đi! Dù sao vẫn chưa thất vọngđủ, cậu rời đi cũng không cam tâm.Ngừng một chút, cô ấy liềnbất lực đi vào phòng tắm.Lúc đi ra, cô ấy lau tóc, nhìntôi nói: “Lát nữa có muốn ăn gì không?”“Gì cũng được.” Tôi đặc biệthâm mộ Vũ Linh, cô ấy quả quyết,cầm lên được thì buông xuốngđược, còn tôi thì không, thật làmcho người ta chán ghét.Thành phố Yên Tích quả làmột nơi đáng sống, tiết tấu sinhhoạt chậm, giá phòng thấp, khí hậuấm áp, đồ ăn ngon. Cho dù vẫn làvùng ngoại thành, nhưng đâu đâucũng thấy được cảnh đẹp.Xuân thì có hoa anh đào nửa,hạ thì có Jacaranda, thu thì láphong rơi đầy đất, đông lại cótuyết trắng đầu.Cũng khó trách, ngay từ đầuTrịnh Tuấn Anh đề cử tôi tới đâysinh hoạt.Vũ Linh tham ăn, nhất là trongbụng có em bé nên cô ấy khôngcần cố gắng giảm béo. Phản ứngnôn nghén cũng rõ ràng, cho nênhai ngày tới chúng tôi đều đi dạorồi ăn, ăn rồi đi dạo.Ở Yên Tích mấy ngày, Vũ Linhtính về quê, tôi thì không di.Cho dù tương lai thế nào, tôivà Phó Thắng Nam cũng nên nói rõràng.Tôi mua vé về Giang Ninh, VũLinh thì mua vé về quê. Hai ngườichúng tôi tách ra ở bến tàu, tôi lênxe, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.Nhớ lại lúc nhỏ, có một bài hátlà “Nhà ga ly biệt”, khi đó khônghiểu vì sao nhiều người lớn lại thíchhát bài này đến vậy.Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thế hệthanh xuân ngày đó chưa cóinternet phát triển như hiện tại,mấy phong thư cũng không giảihết nỗi tương tư.Có lẽ là thất thần quá, cho nênThẩm Vĩnh Thành ngồi cạnh lúcnào tôi cũng không biết. Đoàn tàubắt đầu chạy, tôi quay mặt nhìnkhuôn mặt anh tuấn của anh ta thìmới phản ứng được.“Thật trùng hợp, Xuân Hinh!”Tôi quay đầu, tránh khỏi nhìnthấy anh ta cười, có chút bực bội.Anh ta thông thạo IT, muốn ngồicạnh tôi cũng không khó.“Thầm Vĩnh Thành, anh lạimuốn cái gì?” Tôi tự nhận là mìnhbình thường, cũng không có gì nồitrội, không đáng để anh ta có lý doquay đầu.Anh ta không vội vàng mờmiệng, chỉ là nhìn chằm chằmphong cảnh ngoài cửa sổ xe, chậmrãi nói: “Sự thân thuộc đi!”Sự thân thuộc?

Chương 103