Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 105
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 105: Phó Thắng Nam không yêu emCổ tay bị anh ta kéo đến đaunhức, sắc mặt vô cùng u ám: “Anhvà em đều giống nhau. Thầm XuânHinh, em không thể phủ nhậnđược, rất rõ ràng, Phó Thắng Namkhông yêu em.”Ánh mắt của anh rời xuốngbụng tôi, trở nên lạnh lùng vô tình:“Đứa bé này cũng không tốt đẹpnhư em mong đợi đâu. Về phần VũLinh, trong lòng em còn rõ hơn, côta sẽ có ngày rời đi. Cho nên emcũng giống như anh, là một đảohoang. Đã vậy thì vì sao em khôngbằng lòng ở cùng với anh. Emmuốn gì anh đều có thể cho em,chúng ta ð cùng nhau tạo thànhmột gia đình nhỏ, giống như trướckia ở Hoàng An yên lặng sống quangày, không tốt sao?”Cổ tay bị nắm đau, tôi nhíumày, rút tay ra, nhưng vô dụng. Tôingước mắt nhìn anh ta, có chútlạnh lùng nói: “Thẩm Vĩnh Thành,trên thế giới này có rất nhiều ngườicó thể đi cùng với anh, anh đừngtiếp tục quấn lấy tôi nữa, được không?”Anh ta cười mỉa mai, vẻ mặtmang theo đau xót: “Em chẳng hiểu!”Tôi hiểu, trong lòng cô độc thìcho dù gặp được ánh nắng cũngsẽ không tóm lấy. Anh ta khôngbuông tôi được, không phải vì yêu,mà chỉ vì cảm thấy tôi giống nhưbà ngoại. Cho dù anh ta trờ nênđáng ghét thế nào thì cũng khôngđuổi anh ta đi. Sân nhỏ ð HoàngAn vĩnh viễn là nhà của anh ta.Tim không có nơi thuộc về,anh ta chỉ là cô độc thôi.Đột nhiên phát hiện có ánhmắt lạnh lẽo, tôi không khỏi quayđầu, lại thấy Phó Thắng Nam đứngđó, nhìn về phía tôi và Thẩm Vĩnh Thành.Tôi rút tay về, kéo dãn khoảngcách với Thẩm Vĩnh Thành. Đây làbản năng, tôi biết mình không nhấtthiết phải làm như vậy, dù sao PhóThắng Nam cũng sẽ không quan tâm.Nhưng những điều này đềuđã thành thói quen, không thay đổi được.Nhìn về phía Thẩm VĩnhThành, tôi nói: “Trờ về đi, tôi antáng bà ngoại ở nghĩa trang LaoSơn, nếu như anh nhớ bà thì có thểtới thăm.”Ngừng một chút, tôi lại nhìn vềphía anh ta. Vẻ mặt anh ta thanhlãnh, còn mang theo chút bướngbỉnh, cô đơn.“Thẩm Vĩnh Thành, có rấtnhiều chuyện, đã qua thì qua,không thể trở về được. Mỗi ngườichúng ta đều phải nhìn về phíatrước, quay đầu lại ngoại trừ bithương, cái gì cũng không có được.”Hẻm nhỏ ở Hoàng An, sau khibà ngoại đi tôi vẫn chưa về lại. Tôibiết, trên thế giới này tôi chỉ còn lạimột mình.Giống như rễ cây, cho dù giãydụa thế nào thì cuối cùng vẫn bịngười ta nhổ lên, ném vào thùngrác mà thôi.Không nhìn Thẩm Vĩnh Thànhnữa, tôi tiến vào trong biệt thự.Đã gần nửa tháng chưa về, nơinày cũng không thay đồi gì, chỉ làtrong phòng có thêm nhiều hoatươi, tăng thêm chút sức sống.Gần đây dì Triệu cũng tiều tụyđi không ít, nhìn thấy tôi cũng nhìnthấy Phó Thắng Nam theo vào saothì cười cười: “Hai người trẻ tuổinày, đi một bận là hơn nửa tháng,nhà này đều thành nhà hoang rồi.”Dừng một chút, bà lại thờ dài:“Nhưng mà cũng may là đều trở về rồi.Buổi chiều nóng nực, tôi thấykhô khan bất an, lúc này lại có chútbuồn ngủ. Tôi nói đơn giản vài câurồi về phòng ngủ.Phó Thắng Nam theo sau lưngtôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ bòlên giường, nhắm mặt chuẩn bị đi ngủ.Vốn cho là anh sẽ nói gì đấy,hoặc là phát cáu, nhưng anh cũngkhông lên tiếng, căn phòng yêntĩnh vô cùng.Một lát sau phát hiện đệm bịlún xuống, sau đó tôi liền cảm giácđược bản thân bị ôm vào trongngực.Không lâu sau thì truyền tớitiếng thờ nhẹ nhàng, tôi cũng dầndần ngủ thiếp di.Vốn đang là buổi trưa, ngủkhoảng một tiếng thì tôi liền tỉnh._ Mờ mắt ra thì thấy gương mặt anhtuấn của Phó Thắng Nam bên cạnh.Tôi không nhúc nhích, chỉ lằnglặng nhìn anh.Bao lâu rồi, tôi không có nhìnanh như vậy?Anh đột nhiên tỉnh, bốn mắtnhìn nhau làm tôi không khỏi ngẩn người.“Tỉnh rồi?” Anh hỏi, bời vì vừadậy nên giọng anh có chút khànkhàn, đưa tay vuốt mấy sợi tóc loạntừ trán ra sau tai tôi, cứ vậy mà lằnglặng nhìn tôi.Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên,ho khan một tiếng rồi chống taychuẩn bị rời giường. Anh lại đặt taylên lưng tôi, nhíu mày hỏi: “Điđâu?”“Rời giường.” Vừa động, cơthể lại bị anh ngăn chặn.Tôi nhíu mày: “Phó ThắngNam, buông tay ra”Anh không nghe, đè tôi lêngiường, tay trượt đến bụng tôi, đãnăm tháng nên cũng có chút cảm giác.Dường như cảm nhận đượccon đang đạp, gương mặt anh tuấncua anh lộ ra nụ cười, nói: “Hìnhnhư nó đạp này!”Bộ dạng này của anh thậtgiống như trẻ nhỏ, làm tôi khôngkhỏi buồn cười: “Ừm! Tôi muốn rơi giường!”Đang thích thú, anh liềnchống nửa người dậy, vịn tôi ở đầugiường, ra hiệu để anh ghé đầudán tai vào bụng nghe đứa nhỏ.Một lúc sau, khóe miệng anhmang theo ý cười, nhìn tôi nói: “Lúcnó động, em có khó chịu không?”Tôi nâng trán, có chút im lặng.Quả nhiên, đàn ông cũng có lúc ấu trĩ.“Nếu anh tò mò thì có thểdành thời gian đi xem sách bà bầu,nói không chừng học tập được ítchiêu, sau này có thể dùng đến.”Tôi chống đỡ cơ thể, chuẩn bị rời giường.Lại bị anh ôm lấy từ phía sau:“Nằm một lúc nữa đi!”Tôi đầy tay anh ra, ánh mắt lạirơi vào cánh tay anh thì không khỏinhíu mày. Trên cánh tay anh đầyvết sẹo, nhìn ra cố bản đều là vếtthương bị xước. Vết thương đã trócvảy, bên trên vẫn còn vệt đỏ.Thấy cơ thể tôi cứng ngắc lại,anh đề ý tới ánh mắt của tôi, trongnháy mắt thu tay về: “Lát nữamuốn ăn gì?”Tôi không nói, bắt đầu lâm vàotrầm mặc.Dưỡng như kiêng dè tôi đangsuy nghĩ, anh ngồi bên cạnh tôi,kéo tay tôi mà cần thận sỡ lấy, nhìnđến thân mật, nhưng cuối cùngmột lời khó nói hết.“Là vì bảo vệ cho Lâm HạnhNguyên sao?” Hỏi như vậy có lẽquá thẳng thắn, nhưng tôi khôngthể nghĩ được câu nào khác.Anh có chút khựng lại. Pháthiện ra sự khác thường của anh, tôirút tay về, khẽ thờ dài một hơi: “Tôi đi tắm!”Không có câu trả lời có lẽ làđáp án tốt nhất, so với việc ngheđược từ chính miệng anh, ngheanh nói tất cả những vết thươngnày đều là vì Lâm Hạnh Nguyên.Tôi nghĩ, tôi muốn làm kẻngốc, không biết gì thì tốt hơn.Cổ tay lại bị anh giữ lại, kéo tôivề giường. Anh nhìn về phía tôi,ánh mắt kiên định: “Trong lòng cònkhó chịu à?”Tôi nhìn về phía anh, khôngkhỏi sững sờ: “Khó chịu cái gì?”“Vết thương của tôi.”Tôi cúi đầu, khóe miệng trànra ý cười, lắc đầu nói: “Không, sựsống chết của Phó Thắng Nam đốivới tôi mà nói đã không còn quantrọng rồi.Tôi biết nói ra những lời này thìchúng tôi chắc chắn sẽ cãi nhau,anh nhất định sẽ nồi giận.Nhưng vẫn muốn nói.Anh nhìn tôi, ánh mắt thâmsâu, hồi lâu mới nói: “Xuân Hinh,thật ra em vốn không hề đặt tôi ởtrong lòng, đúng không?”“Đúng!” Tôi gật đầu, tim cóchút khó chịu, thờ hắt ra một hơi,tránh đi ánh mắt lạnh lùng của anh:“Lúc trước ông nội để tôi được gảcho anh, ngay từ đầu tôi thích anhbởi vì anh phù hợp với tiêu chuẩnmà các cô gái đi tìm chồng, đẹptrai nhiều tiền.”“Từ khi gả cho anh, tôi cũngôm nhiều ảo tường, cho nên tronglòng mới vui vẻ. Nhưng lâu dần tôiphát hiện bản thân có chút mơmộng hão huyền.”Một cô Lâm Hạnh Nguyên đã đánh bại tôi rồi.
Chương 105: Phó Thắng Nam không yêu em
Cổ tay bị anh ta kéo đến đau
nhức, sắc mặt vô cùng u ám: “Anh
và em đều giống nhau. Thầm Xuân
Hinh, em không thể phủ nhận
được, rất rõ ràng, Phó Thắng Nam
không yêu em.”
Ánh mắt của anh rời xuống
bụng tôi, trở nên lạnh lùng vô tình:
“Đứa bé này cũng không tốt đẹp
như em mong đợi đâu. Về phần Vũ
Linh, trong lòng em còn rõ hơn, cô
ta sẽ có ngày rời đi. Cho nên em
cũng giống như anh, là một đảo
hoang. Đã vậy thì vì sao em không
bằng lòng ở cùng với anh. Em
muốn gì anh đều có thể cho em,
chúng ta ð cùng nhau tạo thành
một gia đình nhỏ, giống như trước
kia ở Hoàng An yên lặng sống qua
ngày, không tốt sao?”
Cổ tay bị nắm đau, tôi nhíu
mày, rút tay ra, nhưng vô dụng. Tôi
ngước mắt nhìn anh ta, có chút
lạnh lùng nói: “Thẩm Vĩnh Thành,
trên thế giới này có rất nhiều người
có thể đi cùng với anh, anh đừng
tiếp tục quấn lấy tôi nữa, được không?”
Anh ta cười mỉa mai, vẻ mặt
mang theo đau xót: “Em chẳng hiểu!”
Tôi hiểu, trong lòng cô độc thì
cho dù gặp được ánh nắng cũng
sẽ không tóm lấy. Anh ta không
buông tôi được, không phải vì yêu,
mà chỉ vì cảm thấy tôi giống như
bà ngoại. Cho dù anh ta trờ nên
đáng ghét thế nào thì cũng không
đuổi anh ta đi. Sân nhỏ ð Hoàng
An vĩnh viễn là nhà của anh ta.
Tim không có nơi thuộc về,
anh ta chỉ là cô độc thôi.
Đột nhiên phát hiện có ánh
mắt lạnh lẽo, tôi không khỏi quay
đầu, lại thấy Phó Thắng Nam đứng
đó, nhìn về phía tôi và Thẩm Vĩnh Thành.
Tôi rút tay về, kéo dãn khoảng
cách với Thẩm Vĩnh Thành. Đây là
bản năng, tôi biết mình không nhất
thiết phải làm như vậy, dù sao Phó
Thắng Nam cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng những điều này đều
đã thành thói quen, không thay đổi được.
Nhìn về phía Thẩm Vĩnh
Thành, tôi nói: “Trờ về đi, tôi an
táng bà ngoại ở nghĩa trang Lao
Sơn, nếu như anh nhớ bà thì có thể
tới thăm.”
Ngừng một chút, tôi lại nhìn về
phía anh ta. Vẻ mặt anh ta thanh
lãnh, còn mang theo chút bướng
bỉnh, cô đơn.
“Thẩm Vĩnh Thành, có rất
nhiều chuyện, đã qua thì qua,
không thể trở về được. Mỗi người
chúng ta đều phải nhìn về phía
trước, quay đầu lại ngoại trừ bi
thương, cái gì cũng không có được.”
Hẻm nhỏ ở Hoàng An, sau khi
bà ngoại đi tôi vẫn chưa về lại. Tôi
biết, trên thế giới này tôi chỉ còn lại
một mình.
Giống như rễ cây, cho dù giãy
dụa thế nào thì cuối cùng vẫn bị
người ta nhổ lên, ném vào thùng
rác mà thôi.
Không nhìn Thẩm Vĩnh Thành
nữa, tôi tiến vào trong biệt thự.
Đã gần nửa tháng chưa về, nơi
này cũng không thay đồi gì, chỉ là
trong phòng có thêm nhiều hoa
tươi, tăng thêm chút sức sống.
Gần đây dì Triệu cũng tiều tụy
đi không ít, nhìn thấy tôi cũng nhìn
thấy Phó Thắng Nam theo vào sao
thì cười cười: “Hai người trẻ tuổi
này, đi một bận là hơn nửa tháng,
nhà này đều thành nhà hoang rồi.”
Dừng một chút, bà lại thờ dài:
“Nhưng mà cũng may là đều trở về rồi.
Buổi chiều nóng nực, tôi thấy
khô khan bất an, lúc này lại có chút
buồn ngủ. Tôi nói đơn giản vài câu
rồi về phòng ngủ.
Phó Thắng Nam theo sau lưng
tôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ bò
lên giường, nhắm mặt chuẩn bị đi ngủ.
Vốn cho là anh sẽ nói gì đấy,
hoặc là phát cáu, nhưng anh cũng
không lên tiếng, căn phòng yên
tĩnh vô cùng.
Một lát sau phát hiện đệm bị
lún xuống, sau đó tôi liền cảm giác
được bản thân bị ôm vào trong
ngực.
Không lâu sau thì truyền tới
tiếng thờ nhẹ nhàng, tôi cũng dần
dần ngủ thiếp di.
Vốn đang là buổi trưa, ngủ
khoảng một tiếng thì tôi liền tỉnh.
_ Mờ mắt ra thì thấy gương mặt anh
tuấn của Phó Thắng Nam bên cạnh.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lằng
lặng nhìn anh.
Bao lâu rồi, tôi không có nhìn
anh như vậy?
Anh đột nhiên tỉnh, bốn mắt
nhìn nhau làm tôi không khỏi ngẩn người.
“Tỉnh rồi?” Anh hỏi, bời vì vừa
dậy nên giọng anh có chút khàn
khàn, đưa tay vuốt mấy sợi tóc loạn
từ trán ra sau tai tôi, cứ vậy mà lằng
lặng nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên,
ho khan một tiếng rồi chống tay
chuẩn bị rời giường. Anh lại đặt tay
lên lưng tôi, nhíu mày hỏi: “Đi
đâu?”
“Rời giường.” Vừa động, cơ
thể lại bị anh ngăn chặn.
Tôi nhíu mày: “Phó Thắng
Nam, buông tay ra”
Anh không nghe, đè tôi lên
giường, tay trượt đến bụng tôi, đã
năm tháng nên cũng có chút cảm giác.
Dường như cảm nhận được
con đang đạp, gương mặt anh tuấn
cua anh lộ ra nụ cười, nói: “Hình
như nó đạp này!”
Bộ dạng này của anh thật
giống như trẻ nhỏ, làm tôi không
khỏi buồn cười: “Ừm! Tôi muốn rơi giường!”
Đang thích thú, anh liền
chống nửa người dậy, vịn tôi ở đầu
giường, ra hiệu để anh ghé đầu
dán tai vào bụng nghe đứa nhỏ.
Một lúc sau, khóe miệng anh
mang theo ý cười, nhìn tôi nói: “Lúc
nó động, em có khó chịu không?”
Tôi nâng trán, có chút im lặng.
Quả nhiên, đàn ông cũng có lúc ấu trĩ.
“Nếu anh tò mò thì có thể
dành thời gian đi xem sách bà bầu,
nói không chừng học tập được ít
chiêu, sau này có thể dùng đến.”
Tôi chống đỡ cơ thể, chuẩn bị rời giường.
Lại bị anh ôm lấy từ phía sau:
“Nằm một lúc nữa đi!”
Tôi đầy tay anh ra, ánh mắt lại
rơi vào cánh tay anh thì không khỏi
nhíu mày. Trên cánh tay anh đầy
vết sẹo, nhìn ra cố bản đều là vết
thương bị xước. Vết thương đã tróc
vảy, bên trên vẫn còn vệt đỏ.
Thấy cơ thể tôi cứng ngắc lại,
anh đề ý tới ánh mắt của tôi, trong
nháy mắt thu tay về: “Lát nữa
muốn ăn gì?”
Tôi không nói, bắt đầu lâm vào
trầm mặc.
Dưỡng như kiêng dè tôi đang
suy nghĩ, anh ngồi bên cạnh tôi,
kéo tay tôi mà cần thận sỡ lấy, nhìn
đến thân mật, nhưng cuối cùng
một lời khó nói hết.
“Là vì bảo vệ cho Lâm Hạnh
Nguyên sao?” Hỏi như vậy có lẽ
quá thẳng thắn, nhưng tôi không
thể nghĩ được câu nào khác.
Anh có chút khựng lại. Phát
hiện ra sự khác thường của anh, tôi
rút tay về, khẽ thờ dài một hơi: “Tôi đi tắm!”
Không có câu trả lời có lẽ là
đáp án tốt nhất, so với việc nghe
được từ chính miệng anh, nghe
anh nói tất cả những vết thương
này đều là vì Lâm Hạnh Nguyên.
Tôi nghĩ, tôi muốn làm kẻ
ngốc, không biết gì thì tốt hơn.
Cổ tay lại bị anh giữ lại, kéo tôi
về giường. Anh nhìn về phía tôi,
ánh mắt kiên định: “Trong lòng còn
khó chịu à?”
Tôi nhìn về phía anh, không
khỏi sững sờ: “Khó chịu cái gì?”
“Vết thương của tôi.”
Tôi cúi đầu, khóe miệng tràn
ra ý cười, lắc đầu nói: “Không, sự
sống chết của Phó Thắng Nam đối
với tôi mà nói đã không còn quan
trọng rồi.
Tôi biết nói ra những lời này thì
chúng tôi chắc chắn sẽ cãi nhau,
anh nhất định sẽ nồi giận.
Nhưng vẫn muốn nói.
Anh nhìn tôi, ánh mắt thâm
sâu, hồi lâu mới nói: “Xuân Hinh,
thật ra em vốn không hề đặt tôi ở
trong lòng, đúng không?”
“Đúng!” Tôi gật đầu, tim có
chút khó chịu, thờ hắt ra một hơi,
tránh đi ánh mắt lạnh lùng của anh:
“Lúc trước ông nội để tôi được gả
cho anh, ngay từ đầu tôi thích anh
bởi vì anh phù hợp với tiêu chuẩn
mà các cô gái đi tìm chồng, đẹp
trai nhiều tiền.”
“Từ khi gả cho anh, tôi cũng
ôm nhiều ảo tường, cho nên trong
lòng mới vui vẻ. Nhưng lâu dần tôi
phát hiện bản thân có chút mơ
mộng hão huyền.”
Một cô Lâm Hạnh Nguyên đã đánh bại tôi rồi.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 105: Phó Thắng Nam không yêu emCổ tay bị anh ta kéo đến đaunhức, sắc mặt vô cùng u ám: “Anhvà em đều giống nhau. Thầm XuânHinh, em không thể phủ nhậnđược, rất rõ ràng, Phó Thắng Namkhông yêu em.”Ánh mắt của anh rời xuốngbụng tôi, trở nên lạnh lùng vô tình:“Đứa bé này cũng không tốt đẹpnhư em mong đợi đâu. Về phần VũLinh, trong lòng em còn rõ hơn, côta sẽ có ngày rời đi. Cho nên emcũng giống như anh, là một đảohoang. Đã vậy thì vì sao em khôngbằng lòng ở cùng với anh. Emmuốn gì anh đều có thể cho em,chúng ta ð cùng nhau tạo thànhmột gia đình nhỏ, giống như trướckia ở Hoàng An yên lặng sống quangày, không tốt sao?”Cổ tay bị nắm đau, tôi nhíumày, rút tay ra, nhưng vô dụng. Tôingước mắt nhìn anh ta, có chútlạnh lùng nói: “Thẩm Vĩnh Thành,trên thế giới này có rất nhiều ngườicó thể đi cùng với anh, anh đừngtiếp tục quấn lấy tôi nữa, được không?”Anh ta cười mỉa mai, vẻ mặtmang theo đau xót: “Em chẳng hiểu!”Tôi hiểu, trong lòng cô độc thìcho dù gặp được ánh nắng cũngsẽ không tóm lấy. Anh ta khôngbuông tôi được, không phải vì yêu,mà chỉ vì cảm thấy tôi giống nhưbà ngoại. Cho dù anh ta trờ nênđáng ghét thế nào thì cũng khôngđuổi anh ta đi. Sân nhỏ ð HoàngAn vĩnh viễn là nhà của anh ta.Tim không có nơi thuộc về,anh ta chỉ là cô độc thôi.Đột nhiên phát hiện có ánhmắt lạnh lẽo, tôi không khỏi quayđầu, lại thấy Phó Thắng Nam đứngđó, nhìn về phía tôi và Thẩm Vĩnh Thành.Tôi rút tay về, kéo dãn khoảngcách với Thẩm Vĩnh Thành. Đây làbản năng, tôi biết mình không nhấtthiết phải làm như vậy, dù sao PhóThắng Nam cũng sẽ không quan tâm.Nhưng những điều này đềuđã thành thói quen, không thay đổi được.Nhìn về phía Thẩm VĩnhThành, tôi nói: “Trờ về đi, tôi antáng bà ngoại ở nghĩa trang LaoSơn, nếu như anh nhớ bà thì có thểtới thăm.”Ngừng một chút, tôi lại nhìn vềphía anh ta. Vẻ mặt anh ta thanhlãnh, còn mang theo chút bướngbỉnh, cô đơn.“Thẩm Vĩnh Thành, có rấtnhiều chuyện, đã qua thì qua,không thể trở về được. Mỗi ngườichúng ta đều phải nhìn về phíatrước, quay đầu lại ngoại trừ bithương, cái gì cũng không có được.”Hẻm nhỏ ở Hoàng An, sau khibà ngoại đi tôi vẫn chưa về lại. Tôibiết, trên thế giới này tôi chỉ còn lạimột mình.Giống như rễ cây, cho dù giãydụa thế nào thì cuối cùng vẫn bịngười ta nhổ lên, ném vào thùngrác mà thôi.Không nhìn Thẩm Vĩnh Thànhnữa, tôi tiến vào trong biệt thự.Đã gần nửa tháng chưa về, nơinày cũng không thay đồi gì, chỉ làtrong phòng có thêm nhiều hoatươi, tăng thêm chút sức sống.Gần đây dì Triệu cũng tiều tụyđi không ít, nhìn thấy tôi cũng nhìnthấy Phó Thắng Nam theo vào saothì cười cười: “Hai người trẻ tuổinày, đi một bận là hơn nửa tháng,nhà này đều thành nhà hoang rồi.”Dừng một chút, bà lại thờ dài:“Nhưng mà cũng may là đều trở về rồi.Buổi chiều nóng nực, tôi thấykhô khan bất an, lúc này lại có chútbuồn ngủ. Tôi nói đơn giản vài câurồi về phòng ngủ.Phó Thắng Nam theo sau lưngtôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ bòlên giường, nhắm mặt chuẩn bị đi ngủ.Vốn cho là anh sẽ nói gì đấy,hoặc là phát cáu, nhưng anh cũngkhông lên tiếng, căn phòng yêntĩnh vô cùng.Một lát sau phát hiện đệm bịlún xuống, sau đó tôi liền cảm giácđược bản thân bị ôm vào trongngực.Không lâu sau thì truyền tớitiếng thờ nhẹ nhàng, tôi cũng dầndần ngủ thiếp di.Vốn đang là buổi trưa, ngủkhoảng một tiếng thì tôi liền tỉnh._ Mờ mắt ra thì thấy gương mặt anhtuấn của Phó Thắng Nam bên cạnh.Tôi không nhúc nhích, chỉ lằnglặng nhìn anh.Bao lâu rồi, tôi không có nhìnanh như vậy?Anh đột nhiên tỉnh, bốn mắtnhìn nhau làm tôi không khỏi ngẩn người.“Tỉnh rồi?” Anh hỏi, bời vì vừadậy nên giọng anh có chút khànkhàn, đưa tay vuốt mấy sợi tóc loạntừ trán ra sau tai tôi, cứ vậy mà lằnglặng nhìn tôi.Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên,ho khan một tiếng rồi chống taychuẩn bị rời giường. Anh lại đặt taylên lưng tôi, nhíu mày hỏi: “Điđâu?”“Rời giường.” Vừa động, cơthể lại bị anh ngăn chặn.Tôi nhíu mày: “Phó ThắngNam, buông tay ra”Anh không nghe, đè tôi lêngiường, tay trượt đến bụng tôi, đãnăm tháng nên cũng có chút cảm giác.Dường như cảm nhận đượccon đang đạp, gương mặt anh tuấncua anh lộ ra nụ cười, nói: “Hìnhnhư nó đạp này!”Bộ dạng này của anh thậtgiống như trẻ nhỏ, làm tôi khôngkhỏi buồn cười: “Ừm! Tôi muốn rơi giường!”Đang thích thú, anh liềnchống nửa người dậy, vịn tôi ở đầugiường, ra hiệu để anh ghé đầudán tai vào bụng nghe đứa nhỏ.Một lúc sau, khóe miệng anhmang theo ý cười, nhìn tôi nói: “Lúcnó động, em có khó chịu không?”Tôi nâng trán, có chút im lặng.Quả nhiên, đàn ông cũng có lúc ấu trĩ.“Nếu anh tò mò thì có thểdành thời gian đi xem sách bà bầu,nói không chừng học tập được ítchiêu, sau này có thể dùng đến.”Tôi chống đỡ cơ thể, chuẩn bị rời giường.Lại bị anh ôm lấy từ phía sau:“Nằm một lúc nữa đi!”Tôi đầy tay anh ra, ánh mắt lạirơi vào cánh tay anh thì không khỏinhíu mày. Trên cánh tay anh đầyvết sẹo, nhìn ra cố bản đều là vếtthương bị xước. Vết thương đã trócvảy, bên trên vẫn còn vệt đỏ.Thấy cơ thể tôi cứng ngắc lại,anh đề ý tới ánh mắt của tôi, trongnháy mắt thu tay về: “Lát nữamuốn ăn gì?”Tôi không nói, bắt đầu lâm vàotrầm mặc.Dưỡng như kiêng dè tôi đangsuy nghĩ, anh ngồi bên cạnh tôi,kéo tay tôi mà cần thận sỡ lấy, nhìnđến thân mật, nhưng cuối cùngmột lời khó nói hết.“Là vì bảo vệ cho Lâm HạnhNguyên sao?” Hỏi như vậy có lẽquá thẳng thắn, nhưng tôi khôngthể nghĩ được câu nào khác.Anh có chút khựng lại. Pháthiện ra sự khác thường của anh, tôirút tay về, khẽ thờ dài một hơi: “Tôi đi tắm!”Không có câu trả lời có lẽ làđáp án tốt nhất, so với việc ngheđược từ chính miệng anh, ngheanh nói tất cả những vết thươngnày đều là vì Lâm Hạnh Nguyên.Tôi nghĩ, tôi muốn làm kẻngốc, không biết gì thì tốt hơn.Cổ tay lại bị anh giữ lại, kéo tôivề giường. Anh nhìn về phía tôi,ánh mắt kiên định: “Trong lòng cònkhó chịu à?”Tôi nhìn về phía anh, khôngkhỏi sững sờ: “Khó chịu cái gì?”“Vết thương của tôi.”Tôi cúi đầu, khóe miệng trànra ý cười, lắc đầu nói: “Không, sựsống chết của Phó Thắng Nam đốivới tôi mà nói đã không còn quantrọng rồi.Tôi biết nói ra những lời này thìchúng tôi chắc chắn sẽ cãi nhau,anh nhất định sẽ nồi giận.Nhưng vẫn muốn nói.Anh nhìn tôi, ánh mắt thâmsâu, hồi lâu mới nói: “Xuân Hinh,thật ra em vốn không hề đặt tôi ởtrong lòng, đúng không?”“Đúng!” Tôi gật đầu, tim cóchút khó chịu, thờ hắt ra một hơi,tránh đi ánh mắt lạnh lùng của anh:“Lúc trước ông nội để tôi được gảcho anh, ngay từ đầu tôi thích anhbởi vì anh phù hợp với tiêu chuẩnmà các cô gái đi tìm chồng, đẹptrai nhiều tiền.”“Từ khi gả cho anh, tôi cũngôm nhiều ảo tường, cho nên tronglòng mới vui vẻ. Nhưng lâu dần tôiphát hiện bản thân có chút mơmộng hão huyền.”Một cô Lâm Hạnh Nguyên đã đánh bại tôi rồi.