Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 116
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 116: Thỉnh thoảng cũng hơi nóng nảyMấy ngày nay ở biệt thự, dướisự quản lý chặt chẽ của anh, tôikhông thể chạm vào bất cứ đồuống lạnh nào cả, cho nên thèmmuốn chết.“Ô đây bật điều hòa rồi, anhlấy nước ép trái cây cho em, uốngxong sẽ ổn thôi!” Nói xong, anh rahiệu cho người phục vụ chỉnh lạiđiều hòa.Tôi chống cằm, trừng mắt vớianh, tức giận nói: “Em không ăn, vềtrước đây!”Nhưng rồi lại bị anh đè lại,ngồi xuống ghế: “Ăn cơm xong,Trần Văn Nghĩa sẽ đưa em về.”Tôi không nói lời nào, uể oảitựa lên bàn, tủi thân nhìn PhóThắng Nam như một đứa con nít:“Phó Thắng Nam, có phải em rấtgiống thú cưng của anh không?”Anh nhướng mày, cầm nướctrái cây mà phục vụ mang đến đềxuống trước mặt tôi, gương mặt ầnchứa ý cười: “Ai mà chịu nuôi thúcưng không nghe lời như vậy?”Tôi không nói gì, nhìn dòngngười thưa thớt ngoài cửa sổ, tronglòng đột nhiên cảm thấy, thực rasau này cứ như vậy cũng tốt.Một ngày ba bữa, có anh, cócon, ngày cứ trôi như vậy, thỉnhthoảng họ cũng sẽ cãi nhau, thỉnhthoảng sẽ vui cười đùa giốn, khôngcó gì là không tốt cả.Tốt đến mức có thể bỏ quamọi điều!Ăn xong bữa cơm, tôi có cảmgiác mình sắp thành heo đến nơirồi, Phó Thắng Nam cần thận dỗdành tôi ăn không ít, nếu khôngphải điện thoại của anh đột ngộtreo, tôi chỉ sợ mình sẽ ăn đến nônra luôn mất.Hẳn là chuyện công ty, sau khicúp điện thoại, anh nhìn về phía tôi,hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa khôngem?”Tôi lắc đầu, vuốt ve phần bụngđã căng đến khó chịu: “Ăn nữa emsẽ nôn đấy!”Anh bật cười: “Lát nữa TrầnVăn Nghĩa sẽ qua đây đón em, anhcó cuộc họp ð công ty, em đừngchạy loạn, về nhà nghỉ ngơi chotốt.”Tôi gật đầu, dựa lên ghế, ý bảoanh bận thì cứ di di.Lúc Trần Văn Nghĩa tới, tôi vừavới vào nhà ăn, thấy anh ta dừng xeð bên ngoài chờ tôi, tôi bèn cấttiếng gọi: “Thư ký Trần, anh có việcbận thì cứ xử lý đi! Tôi vừa ăn hơinhiều, muốn đi dạo một lúc!”Chuyện của công ty gần đâychắc không ít.Nghĩ ngợi một lúc, Trần VănNghĩa gật đầu, đề lại mấy lời: “Côcần thận chút.”Trần Văn Nghĩa vừa đi, tôi thấynhẹ nhõm hơn hẳn, biệt thự cáchnơi này rất xa, tôi định lái xe vềcông ty, nhưng rồi lại muốn di dạo.Dạo bước trên đường phố,trung tâm thành phố buôn bán tấpnập, nhìn những cửa hiệu xa hoa,nghĩ đến âu phục Phó Thắng Namvẫn mặc chỉ có mỗi màu đen.Tôi bèn vào một cửa hàng bánquần áo nam.“Chào bà, bà muốn mua quầnáo cho ông nhà sao?” Người phụcvụ rất nhiệt tình.Tôi gật đầu, nhìn lên, chọn haibộ âu phục, một màu xám mộtmàu xanh ngọc, tuy rằng kém hơnso với những trang phục thiết kếriêng trong nhà, nhưng tóm lại vẫnlà nhãn hiệu cao cấp, chất vải vàthiết kế đều rất tốt.Thấy tôi chọn một lúc hai bộ,người phục vụ kinh ngạc, hỏi lạixác nhận: “Thưa bà, bà muốn chọnhai bộ sao?”Tôi gật đầu, nhất thời không rõsố đo của Phó Thắng Nam, tôi lấyđiện thoại ra gọi cho anh.Điện thoại chờ vang lên mộtlúc lâu mới có người nghe điện.“Alo!” Vừa nghe giọng nói nàyđã biết không phải là của PhóThắng Nam, đây là giọng của mộtcô gái.Tôi hơi ngừng lại, lạnh nhạthỏi: “Tôi là Thẩm Xuân Hinh, phiềncô cho tôi gặp Phó Thắng Nam.”“Chào cô Thẩm, tôi là LâmDiên, tổng giám đốc Phó đang bậnhọp, có chuyện gì cô có thể nói vớitôi, tôi sẽ chuyền lời giúp cô.”Tôi không vui, điện thoại củaPhó Thắng Nam không cho aichạm vào, dù là đi họp anh cũng sẽmang theo, cùng lắm thì chuyềnthành yên lặng, sao lại….“Không có gì, lát nữa cô nhắcanh ấy gọi lại cho tôi là được!” Nóixong tôi cúp máy luôn.Người phục vụ nhìn tôi, runrun hỏi: “Thưa bà, xin hỏi bà muốnsố đo nào?”“Cao 1m85, nặng 75kg giúptôi chọn một size hợp lý!” Âu phụccủa Phó Thắng Nam đều là hàngthiết kế riêng theo trọng lượng cơthể, độ rộng eo và vai.Hiện tại tôi không thể nhớ rõnhững con số đó được, cho nên chỉcó thể nhắc tới mấy số đo đại khái.Người phục vụ đóng gói âuphục xong, tôi cầm lấy chuẩn bị rời đi.Không ngờ lại bắt gặp mộtnhóm nam nữ trẻ tuổi cùng nhau điđến, người phụ nữ đằng trước hơiquen mặt, tôi bất giác nhìn kỹ thêmvài lần.Là Hoàng Nhược Vi.Cứ tường cô ấy rời khỏi tậpđoàn Phó Thiên thì sẽ không còncơ hội gặp nhau nữa, không ngờ lạigặp cô ấy ðở chỗ này.Cô ấy thấy tôi thì cũng hơingần người, sắc mặt khá phức tạp,cô ấy lên tiếng: “Giám đốc Thẩm,tình cờ thật, lại gặp cô ở đây! Côcũng tới đây mua quần áo sao?”Khi nói chuyện, cô ấy nhìn về mấytúi xách trên tay tôi.Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Đi dạovu vơ chút thôi mà, gần đây cô cókhỏe không?”Giờ mới đề ý đến người đànông bên cạnh cô ấy, là Lâm Đình.Tôi gật đầu cười nhẹ, xem nhưchào hỏi.Sắc mặt cô ấy tốt lên không ít,có lẽ sau khi rời khỏi tập đoàn PhóThiên cô ấy khá hơn hẳn.“Ừm, gần đây bận rộn chuẩnbị kết hôn!” Cô ấy lên tiếng, hơidừng lại, khó khăn mở lời: “Nghenói cô đuổi Hạ Vỹ và nhân viênkiềm toán của Phó Thiên rồi, tổnggiám đốc Thẩm, tôi không cố ý, tôikhông ngờ mọi chuyện sẽ trởthành như vậy!”Tôi cười nhạt, cảm thấy khôngvấn đề gì: “Không sao, bây giờ tôiđang cần dưỡng thai, cuối cùngvẫn phải rời khỏi tập đoàn PhóThiên.”Tôi cũng không rảnh tìm hiểuchuyện của cô ấy và Lâm Đình,bây giờ cần hướng về phía trước.Chú ý tới phần bụng đã nhôlên của tôi, cô ấy ngạc nhiên nói:“Đã lộ bụng như vậy à, mấy thángrồi? Có người đi cùng cô không?”Tôi lắc đầu, hàn huyên vài câuthì chuẩn bị rời khỏi.Cô ấy và Lâm Đình tới đây đoquần áo, ai cũng bận việc củamình, tôi đi dạo bên ngoài hơi lâu,cảm thấy eo và vai đều hơi nhứccả.Rời khỏi cửa hàng âu phục, tôitìm một nơi ð con phố đối diện rồingồi xuống, nhìn đồng hồ, đã sắptới giờ tan tầm rồi.Tôi định chờ Phó Thắng Namtan tầm rồi cùng nhau trở về.Mua một ly trà sữa, tôi ngồiven đường đến phát ngốc ra.Hoàng Nhược Vi và Lâm Đìnhchọn đồ hơn một tiếng mới ra,cũng không phải bạn bè thân thiếtgì nên tôi không đi lên chào hỏi.Thấy hai người tay nắm taynhau cười nói, dường như tình cảmcủa họ rất tốt, Hoàng Nhược Vinghe điện thoại xong thì rời đi.Lâm Đình đứng ven đườngmột lúc, không lâu sau có mộtchiếc xe Maserati màu đen đỗtrước mặt anh ta, cực kỳ bắt mắt,tôi vô thức nhìn kỹ người trong xe.Dây thần kinh bất ngờ nảy lên,người trung niên lái xe kia có thânmình hơi béo, ngũ quan vô cùngquen thuộc.Tôi nhớ tới người đàn ông đưatôi đi ð gara.Xuất phát từ bản năng, tôi đitheo qua, còn chưa tới gần, LâmĐình đã lên xe, sau khi họ chào hỏinhau thì xe bắt đầu lăn bánh.Tôi bắt một chiếc taxi venđường, đuổi theo sau.“Bụng cô đã lớn như vậy cònchơi trò theo dõi, người trong xe làchồng của cô sao?” Tài xế taxi vừalái xe vừa hỏi.Tôi nhìn chằm chằm chiếc xephía trước, trả lời qua loa một câucho có lệ, nhắc tài xế theo sát nó.Chiếc Maserati màu đen đivào khu biệt thự phía Bắc thànhphố, tài xế taxi dừng xe, nhìn tôi rồinói: “chỉ có xe riêng mới được vàokhu biệt thự này, xe của tôi khôngvào được đâu!”Thanh toán tiền xong, tôi xuống xe.Đi hỏi thăm bảo vệ một hồi màkhông hỏi được thêm gì cả.Nghĩ ngợi một lúc, tôi gọi chobà Lâm, điện thoại kết nối, bên kiađã hỏi thăm: “Chào mợ Phó, côkhỏe không?”“Dạo này bà Lâm vẫn khỏechứ? Xin lỗi vì đã quấy rây bà lúcnày, tôi có chuyện muốn hỏi thămbà, không biết bà có rảnh không?”
Chương 116: Thỉnh thoảng cũng hơi nóng nảy
Mấy ngày nay ở biệt thự, dưới
sự quản lý chặt chẽ của anh, tôi
không thể chạm vào bất cứ đồ
uống lạnh nào cả, cho nên thèm
muốn chết.
“Ô đây bật điều hòa rồi, anh
lấy nước ép trái cây cho em, uống
xong sẽ ổn thôi!” Nói xong, anh ra
hiệu cho người phục vụ chỉnh lại
điều hòa.
Tôi chống cằm, trừng mắt với
anh, tức giận nói: “Em không ăn, về
trước đây!”
Nhưng rồi lại bị anh đè lại,
ngồi xuống ghế: “Ăn cơm xong,
Trần Văn Nghĩa sẽ đưa em về.”
Tôi không nói lời nào, uể oải
tựa lên bàn, tủi thân nhìn Phó
Thắng Nam như một đứa con nít:
“Phó Thắng Nam, có phải em rất
giống thú cưng của anh không?”
Anh nhướng mày, cầm nước
trái cây mà phục vụ mang đến đề
xuống trước mặt tôi, gương mặt ần
chứa ý cười: “Ai mà chịu nuôi thú
cưng không nghe lời như vậy?”
Tôi không nói gì, nhìn dòng
người thưa thớt ngoài cửa sổ, trong
lòng đột nhiên cảm thấy, thực ra
sau này cứ như vậy cũng tốt.
Một ngày ba bữa, có anh, có
con, ngày cứ trôi như vậy, thỉnh
thoảng họ cũng sẽ cãi nhau, thỉnh
thoảng sẽ vui cười đùa giốn, không
có gì là không tốt cả.
Tốt đến mức có thể bỏ qua
mọi điều!
Ăn xong bữa cơm, tôi có cảm
giác mình sắp thành heo đến nơi
rồi, Phó Thắng Nam cần thận dỗ
dành tôi ăn không ít, nếu không
phải điện thoại của anh đột ngột
reo, tôi chỉ sợ mình sẽ ăn đến nôn
ra luôn mất.
Hẳn là chuyện công ty, sau khi
cúp điện thoại, anh nhìn về phía tôi,
hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không
em?”
Tôi lắc đầu, vuốt ve phần bụng
đã căng đến khó chịu: “Ăn nữa em
sẽ nôn đấy!”
Anh bật cười: “Lát nữa Trần
Văn Nghĩa sẽ qua đây đón em, anh
có cuộc họp ð công ty, em đừng
chạy loạn, về nhà nghỉ ngơi cho
tốt.”
Tôi gật đầu, dựa lên ghế, ý bảo
anh bận thì cứ di di.
Lúc Trần Văn Nghĩa tới, tôi vừa
với vào nhà ăn, thấy anh ta dừng xe
ð bên ngoài chờ tôi, tôi bèn cất
tiếng gọi: “Thư ký Trần, anh có việc
bận thì cứ xử lý đi! Tôi vừa ăn hơi
nhiều, muốn đi dạo một lúc!”
Chuyện của công ty gần đây
chắc không ít.
Nghĩ ngợi một lúc, Trần Văn
Nghĩa gật đầu, đề lại mấy lời: “Cô
cần thận chút.”
Trần Văn Nghĩa vừa đi, tôi thấy
nhẹ nhõm hơn hẳn, biệt thự cách
nơi này rất xa, tôi định lái xe về
công ty, nhưng rồi lại muốn di dạo.
Dạo bước trên đường phố,
trung tâm thành phố buôn bán tấp
nập, nhìn những cửa hiệu xa hoa,
nghĩ đến âu phục Phó Thắng Nam
vẫn mặc chỉ có mỗi màu đen.
Tôi bèn vào một cửa hàng bán
quần áo nam.
“Chào bà, bà muốn mua quần
áo cho ông nhà sao?” Người phục
vụ rất nhiệt tình.
Tôi gật đầu, nhìn lên, chọn hai
bộ âu phục, một màu xám một
màu xanh ngọc, tuy rằng kém hơn
so với những trang phục thiết kế
riêng trong nhà, nhưng tóm lại vẫn
là nhãn hiệu cao cấp, chất vải và
thiết kế đều rất tốt.
Thấy tôi chọn một lúc hai bộ,
người phục vụ kinh ngạc, hỏi lại
xác nhận: “Thưa bà, bà muốn chọn
hai bộ sao?”
Tôi gật đầu, nhất thời không rõ
số đo của Phó Thắng Nam, tôi lấy
điện thoại ra gọi cho anh.
Điện thoại chờ vang lên một
lúc lâu mới có người nghe điện.
“Alo!” Vừa nghe giọng nói này
đã biết không phải là của Phó
Thắng Nam, đây là giọng của một
cô gái.
Tôi hơi ngừng lại, lạnh nhạt
hỏi: “Tôi là Thẩm Xuân Hinh, phiền
cô cho tôi gặp Phó Thắng Nam.”
“Chào cô Thẩm, tôi là Lâm
Diên, tổng giám đốc Phó đang bận
họp, có chuyện gì cô có thể nói với
tôi, tôi sẽ chuyền lời giúp cô.”
Tôi không vui, điện thoại của
Phó Thắng Nam không cho ai
chạm vào, dù là đi họp anh cũng sẽ
mang theo, cùng lắm thì chuyền
thành yên lặng, sao lại….
“Không có gì, lát nữa cô nhắc
anh ấy gọi lại cho tôi là được!” Nói
xong tôi cúp máy luôn.
Người phục vụ nhìn tôi, run
run hỏi: “Thưa bà, xin hỏi bà muốn
số đo nào?”
“Cao 1m85, nặng 75kg giúp
tôi chọn một size hợp lý!” Âu phục
của Phó Thắng Nam đều là hàng
thiết kế riêng theo trọng lượng cơ
thể, độ rộng eo và vai.
Hiện tại tôi không thể nhớ rõ
những con số đó được, cho nên chỉ
có thể nhắc tới mấy số đo đại khái.
Người phục vụ đóng gói âu
phục xong, tôi cầm lấy chuẩn bị rời đi.
Không ngờ lại bắt gặp một
nhóm nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi
đến, người phụ nữ đằng trước hơi
quen mặt, tôi bất giác nhìn kỹ thêm
vài lần.
Là Hoàng Nhược Vi.
Cứ tường cô ấy rời khỏi tập
đoàn Phó Thiên thì sẽ không còn
cơ hội gặp nhau nữa, không ngờ lại
gặp cô ấy ðở chỗ này.
Cô ấy thấy tôi thì cũng hơi
ngần người, sắc mặt khá phức tạp,
cô ấy lên tiếng: “Giám đốc Thẩm,
tình cờ thật, lại gặp cô ở đây! Cô
cũng tới đây mua quần áo sao?”
Khi nói chuyện, cô ấy nhìn về mấy
túi xách trên tay tôi.
Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Đi dạo
vu vơ chút thôi mà, gần đây cô có
khỏe không?”
Giờ mới đề ý đến người đàn
ông bên cạnh cô ấy, là Lâm Đình.
Tôi gật đầu cười nhẹ, xem như
chào hỏi.
Sắc mặt cô ấy tốt lên không ít,
có lẽ sau khi rời khỏi tập đoàn Phó
Thiên cô ấy khá hơn hẳn.
“Ừm, gần đây bận rộn chuẩn
bị kết hôn!” Cô ấy lên tiếng, hơi
dừng lại, khó khăn mở lời: “Nghe
nói cô đuổi Hạ Vỹ và nhân viên
kiềm toán của Phó Thiên rồi, tổng
giám đốc Thẩm, tôi không cố ý, tôi
không ngờ mọi chuyện sẽ trở
thành như vậy!”
Tôi cười nhạt, cảm thấy không
vấn đề gì: “Không sao, bây giờ tôi
đang cần dưỡng thai, cuối cùng
vẫn phải rời khỏi tập đoàn Phó
Thiên.”
Tôi cũng không rảnh tìm hiểu
chuyện của cô ấy và Lâm Đình,
bây giờ cần hướng về phía trước.
Chú ý tới phần bụng đã nhô
lên của tôi, cô ấy ngạc nhiên nói:
“Đã lộ bụng như vậy à, mấy tháng
rồi? Có người đi cùng cô không?”
Tôi lắc đầu, hàn huyên vài câu
thì chuẩn bị rời khỏi.
Cô ấy và Lâm Đình tới đây đo
quần áo, ai cũng bận việc của
mình, tôi đi dạo bên ngoài hơi lâu,
cảm thấy eo và vai đều hơi nhức
cả.
Rời khỏi cửa hàng âu phục, tôi
tìm một nơi ð con phố đối diện rồi
ngồi xuống, nhìn đồng hồ, đã sắp
tới giờ tan tầm rồi.
Tôi định chờ Phó Thắng Nam
tan tầm rồi cùng nhau trở về.
Mua một ly trà sữa, tôi ngồi
ven đường đến phát ngốc ra.
Hoàng Nhược Vi và Lâm Đình
chọn đồ hơn một tiếng mới ra,
cũng không phải bạn bè thân thiết
gì nên tôi không đi lên chào hỏi.
Thấy hai người tay nắm tay
nhau cười nói, dường như tình cảm
của họ rất tốt, Hoàng Nhược Vi
nghe điện thoại xong thì rời đi.
Lâm Đình đứng ven đường
một lúc, không lâu sau có một
chiếc xe Maserati màu đen đỗ
trước mặt anh ta, cực kỳ bắt mắt,
tôi vô thức nhìn kỹ người trong xe.
Dây thần kinh bất ngờ nảy lên,
người trung niên lái xe kia có thân
mình hơi béo, ngũ quan vô cùng
quen thuộc.
Tôi nhớ tới người đàn ông đưa
tôi đi ð gara.
Xuất phát từ bản năng, tôi đi
theo qua, còn chưa tới gần, Lâm
Đình đã lên xe, sau khi họ chào hỏi
nhau thì xe bắt đầu lăn bánh.
Tôi bắt một chiếc taxi ven
đường, đuổi theo sau.
“Bụng cô đã lớn như vậy còn
chơi trò theo dõi, người trong xe là
chồng của cô sao?” Tài xế taxi vừa
lái xe vừa hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc xe
phía trước, trả lời qua loa một câu
cho có lệ, nhắc tài xế theo sát nó.
Chiếc Maserati màu đen đi
vào khu biệt thự phía Bắc thành
phố, tài xế taxi dừng xe, nhìn tôi rồi
nói: “chỉ có xe riêng mới được vào
khu biệt thự này, xe của tôi không
vào được đâu!”
Thanh toán tiền xong, tôi xuống xe.
Đi hỏi thăm bảo vệ một hồi mà
không hỏi được thêm gì cả.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi gọi cho
bà Lâm, điện thoại kết nối, bên kia
đã hỏi thăm: “Chào mợ Phó, cô
khỏe không?”
“Dạo này bà Lâm vẫn khỏe
chứ? Xin lỗi vì đã quấy rây bà lúc
này, tôi có chuyện muốn hỏi thăm
bà, không biết bà có rảnh không?”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 116: Thỉnh thoảng cũng hơi nóng nảyMấy ngày nay ở biệt thự, dướisự quản lý chặt chẽ của anh, tôikhông thể chạm vào bất cứ đồuống lạnh nào cả, cho nên thèmmuốn chết.“Ô đây bật điều hòa rồi, anhlấy nước ép trái cây cho em, uốngxong sẽ ổn thôi!” Nói xong, anh rahiệu cho người phục vụ chỉnh lạiđiều hòa.Tôi chống cằm, trừng mắt vớianh, tức giận nói: “Em không ăn, vềtrước đây!”Nhưng rồi lại bị anh đè lại,ngồi xuống ghế: “Ăn cơm xong,Trần Văn Nghĩa sẽ đưa em về.”Tôi không nói lời nào, uể oảitựa lên bàn, tủi thân nhìn PhóThắng Nam như một đứa con nít:“Phó Thắng Nam, có phải em rấtgiống thú cưng của anh không?”Anh nhướng mày, cầm nướctrái cây mà phục vụ mang đến đềxuống trước mặt tôi, gương mặt ầnchứa ý cười: “Ai mà chịu nuôi thúcưng không nghe lời như vậy?”Tôi không nói gì, nhìn dòngngười thưa thớt ngoài cửa sổ, tronglòng đột nhiên cảm thấy, thực rasau này cứ như vậy cũng tốt.Một ngày ba bữa, có anh, cócon, ngày cứ trôi như vậy, thỉnhthoảng họ cũng sẽ cãi nhau, thỉnhthoảng sẽ vui cười đùa giốn, khôngcó gì là không tốt cả.Tốt đến mức có thể bỏ quamọi điều!Ăn xong bữa cơm, tôi có cảmgiác mình sắp thành heo đến nơirồi, Phó Thắng Nam cần thận dỗdành tôi ăn không ít, nếu khôngphải điện thoại của anh đột ngộtreo, tôi chỉ sợ mình sẽ ăn đến nônra luôn mất.Hẳn là chuyện công ty, sau khicúp điện thoại, anh nhìn về phía tôi,hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa khôngem?”Tôi lắc đầu, vuốt ve phần bụngđã căng đến khó chịu: “Ăn nữa emsẽ nôn đấy!”Anh bật cười: “Lát nữa TrầnVăn Nghĩa sẽ qua đây đón em, anhcó cuộc họp ð công ty, em đừngchạy loạn, về nhà nghỉ ngơi chotốt.”Tôi gật đầu, dựa lên ghế, ý bảoanh bận thì cứ di di.Lúc Trần Văn Nghĩa tới, tôi vừavới vào nhà ăn, thấy anh ta dừng xeð bên ngoài chờ tôi, tôi bèn cấttiếng gọi: “Thư ký Trần, anh có việcbận thì cứ xử lý đi! Tôi vừa ăn hơinhiều, muốn đi dạo một lúc!”Chuyện của công ty gần đâychắc không ít.Nghĩ ngợi một lúc, Trần VănNghĩa gật đầu, đề lại mấy lời: “Côcần thận chút.”Trần Văn Nghĩa vừa đi, tôi thấynhẹ nhõm hơn hẳn, biệt thự cáchnơi này rất xa, tôi định lái xe vềcông ty, nhưng rồi lại muốn di dạo.Dạo bước trên đường phố,trung tâm thành phố buôn bán tấpnập, nhìn những cửa hiệu xa hoa,nghĩ đến âu phục Phó Thắng Namvẫn mặc chỉ có mỗi màu đen.Tôi bèn vào một cửa hàng bánquần áo nam.“Chào bà, bà muốn mua quầnáo cho ông nhà sao?” Người phụcvụ rất nhiệt tình.Tôi gật đầu, nhìn lên, chọn haibộ âu phục, một màu xám mộtmàu xanh ngọc, tuy rằng kém hơnso với những trang phục thiết kếriêng trong nhà, nhưng tóm lại vẫnlà nhãn hiệu cao cấp, chất vải vàthiết kế đều rất tốt.Thấy tôi chọn một lúc hai bộ,người phục vụ kinh ngạc, hỏi lạixác nhận: “Thưa bà, bà muốn chọnhai bộ sao?”Tôi gật đầu, nhất thời không rõsố đo của Phó Thắng Nam, tôi lấyđiện thoại ra gọi cho anh.Điện thoại chờ vang lên mộtlúc lâu mới có người nghe điện.“Alo!” Vừa nghe giọng nói nàyđã biết không phải là của PhóThắng Nam, đây là giọng của mộtcô gái.Tôi hơi ngừng lại, lạnh nhạthỏi: “Tôi là Thẩm Xuân Hinh, phiềncô cho tôi gặp Phó Thắng Nam.”“Chào cô Thẩm, tôi là LâmDiên, tổng giám đốc Phó đang bậnhọp, có chuyện gì cô có thể nói vớitôi, tôi sẽ chuyền lời giúp cô.”Tôi không vui, điện thoại củaPhó Thắng Nam không cho aichạm vào, dù là đi họp anh cũng sẽmang theo, cùng lắm thì chuyềnthành yên lặng, sao lại….“Không có gì, lát nữa cô nhắcanh ấy gọi lại cho tôi là được!” Nóixong tôi cúp máy luôn.Người phục vụ nhìn tôi, runrun hỏi: “Thưa bà, xin hỏi bà muốnsố đo nào?”“Cao 1m85, nặng 75kg giúptôi chọn một size hợp lý!” Âu phụccủa Phó Thắng Nam đều là hàngthiết kế riêng theo trọng lượng cơthể, độ rộng eo và vai.Hiện tại tôi không thể nhớ rõnhững con số đó được, cho nên chỉcó thể nhắc tới mấy số đo đại khái.Người phục vụ đóng gói âuphục xong, tôi cầm lấy chuẩn bị rời đi.Không ngờ lại bắt gặp mộtnhóm nam nữ trẻ tuổi cùng nhau điđến, người phụ nữ đằng trước hơiquen mặt, tôi bất giác nhìn kỹ thêmvài lần.Là Hoàng Nhược Vi.Cứ tường cô ấy rời khỏi tậpđoàn Phó Thiên thì sẽ không còncơ hội gặp nhau nữa, không ngờ lạigặp cô ấy ðở chỗ này.Cô ấy thấy tôi thì cũng hơingần người, sắc mặt khá phức tạp,cô ấy lên tiếng: “Giám đốc Thẩm,tình cờ thật, lại gặp cô ở đây! Côcũng tới đây mua quần áo sao?”Khi nói chuyện, cô ấy nhìn về mấytúi xách trên tay tôi.Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Đi dạovu vơ chút thôi mà, gần đây cô cókhỏe không?”Giờ mới đề ý đến người đànông bên cạnh cô ấy, là Lâm Đình.Tôi gật đầu cười nhẹ, xem nhưchào hỏi.Sắc mặt cô ấy tốt lên không ít,có lẽ sau khi rời khỏi tập đoàn PhóThiên cô ấy khá hơn hẳn.“Ừm, gần đây bận rộn chuẩnbị kết hôn!” Cô ấy lên tiếng, hơidừng lại, khó khăn mở lời: “Nghenói cô đuổi Hạ Vỹ và nhân viênkiềm toán của Phó Thiên rồi, tổnggiám đốc Thẩm, tôi không cố ý, tôikhông ngờ mọi chuyện sẽ trởthành như vậy!”Tôi cười nhạt, cảm thấy khôngvấn đề gì: “Không sao, bây giờ tôiđang cần dưỡng thai, cuối cùngvẫn phải rời khỏi tập đoàn PhóThiên.”Tôi cũng không rảnh tìm hiểuchuyện của cô ấy và Lâm Đình,bây giờ cần hướng về phía trước.Chú ý tới phần bụng đã nhôlên của tôi, cô ấy ngạc nhiên nói:“Đã lộ bụng như vậy à, mấy thángrồi? Có người đi cùng cô không?”Tôi lắc đầu, hàn huyên vài câuthì chuẩn bị rời khỏi.Cô ấy và Lâm Đình tới đây đoquần áo, ai cũng bận việc củamình, tôi đi dạo bên ngoài hơi lâu,cảm thấy eo và vai đều hơi nhứccả.Rời khỏi cửa hàng âu phục, tôitìm một nơi ð con phố đối diện rồingồi xuống, nhìn đồng hồ, đã sắptới giờ tan tầm rồi.Tôi định chờ Phó Thắng Namtan tầm rồi cùng nhau trở về.Mua một ly trà sữa, tôi ngồiven đường đến phát ngốc ra.Hoàng Nhược Vi và Lâm Đìnhchọn đồ hơn một tiếng mới ra,cũng không phải bạn bè thân thiếtgì nên tôi không đi lên chào hỏi.Thấy hai người tay nắm taynhau cười nói, dường như tình cảmcủa họ rất tốt, Hoàng Nhược Vinghe điện thoại xong thì rời đi.Lâm Đình đứng ven đườngmột lúc, không lâu sau có mộtchiếc xe Maserati màu đen đỗtrước mặt anh ta, cực kỳ bắt mắt,tôi vô thức nhìn kỹ người trong xe.Dây thần kinh bất ngờ nảy lên,người trung niên lái xe kia có thânmình hơi béo, ngũ quan vô cùngquen thuộc.Tôi nhớ tới người đàn ông đưatôi đi ð gara.Xuất phát từ bản năng, tôi đitheo qua, còn chưa tới gần, LâmĐình đã lên xe, sau khi họ chào hỏinhau thì xe bắt đầu lăn bánh.Tôi bắt một chiếc taxi venđường, đuổi theo sau.“Bụng cô đã lớn như vậy cònchơi trò theo dõi, người trong xe làchồng của cô sao?” Tài xế taxi vừalái xe vừa hỏi.Tôi nhìn chằm chằm chiếc xephía trước, trả lời qua loa một câucho có lệ, nhắc tài xế theo sát nó.Chiếc Maserati màu đen đivào khu biệt thự phía Bắc thànhphố, tài xế taxi dừng xe, nhìn tôi rồinói: “chỉ có xe riêng mới được vàokhu biệt thự này, xe của tôi khôngvào được đâu!”Thanh toán tiền xong, tôi xuống xe.Đi hỏi thăm bảo vệ một hồi màkhông hỏi được thêm gì cả.Nghĩ ngợi một lúc, tôi gọi chobà Lâm, điện thoại kết nối, bên kiađã hỏi thăm: “Chào mợ Phó, côkhỏe không?”“Dạo này bà Lâm vẫn khỏechứ? Xin lỗi vì đã quấy rây bà lúcnày, tôi có chuyện muốn hỏi thămbà, không biết bà có rảnh không?”