Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 134

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 134: Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đóThấy tôi im lặng, anh không kiêm chế được,đưa tay vòng qua eo cô rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.“Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đó”Anh mà còn như thế nữa thì đợi đến khi dì Triệuvề, người xấu hổ không chỉ có mình tôi đâu.“Vào phòng tắm” Anh nói xong thì bế tôi lên,đi về phía phòng tắm, mở vòi nước sau đó đặt tôitrên bồn tắm, hai tay ôm eo tôi, đầu cũng cúi xuống.Tôi kinh ngạc: “Anh… Anh không được…”Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay tôi.Sau gần một tiếng đồng hồ, cả người cô mềmnhũn nằm trong lòng anh, để anh tắm rửa sạch sẽrồi tìm quần áo giúp cô mặc vào.Anh đặt tôi lên ghế salon trong phòng kháchrồi mới bắt đầu đi tắm.Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được, sói khikhông được ăn no là hung ác nhất.Thẩm Minh Thành gọi qua mấy lần, lúc nàyPhó Thắng Nam đang ở phòng tắm, tôi bắt máy,giọng nói có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”“Em còn chưa ngủ dậy à?” Nghe giọng nóinày, anh cho rằng anh dậy quá sớm, không cóviệc gì làm nên cảm thấy buồn chán.“Đã dậy rồi, sao vậy?”“Anh muốn ăn mì Tam Tiên do em nấu, lát emđem qua cho anh nha” Giọng nói như trẻ con vậy.Tôi nhíu mày, hơi bực bội: “Em sẽ nói dì giúpviệc làm cho anh, lát nữa em có việc rồi”“Thẩm Xuân Hinh”Giọng anh tăng lên: “Nếu em không đưa đến,anh sẽ qua đấy tìm em”Thói xấu này.Tôi cố gắng nhịn, mở miệng nói: “Được rồi, látnữa em làm cho anh”Sau đó trực tiếp cúp máy luôn.Dì Triệu đi mua đồ ăn về, thấy tôi đã dậy thìngạc nhiên nói: “Hôm nay có chuyện gì à? Sao lạidậy sớm thế?”“Không có gì đâu, tại tối qua tôi ngủ sớm nêndậy sớm thôi.”Tôi nói xong thì đứng lên nhìn thử nguyên liệumà dì Triệu mua: “Trong nhà còn thịt heo tươikhông ạ?”Dì ấy gật đầu: “Còn, hôm nay dì lại mua thêmmột ít, sao thế? Hôm nay cháu muốn ăn món gì, dìlàm cho cháu.”Tôi cười cười nói: “Dì làm món gì tôi cũng ăn,lát nữa dì để lại chút nguyên liệu, tôi muốn nấu mìđể mang đến bệnh viện”Dì hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi nghi ngờhỏi cô: “Chính là người đàn ông hôm qua à?”Thấy Phó Thắng Nam đi xuống lầu, tôi cườikhông nói nữa, quay lại ngồi trên ghế ở phòngkhách.Thấy anh đã thay đồ vest, lúc này ngồi xuốngbên cạnh tôi, mở TV, dáng vẻ hơi nhàn hạ.Tôi hơi nhíu mày: “Hôm nay anh không có việcgì à?Công ty nhiều việc như thế, thân là tổng giámđốc mà anh còn có thời gian ngồi xem tivi với tôi sao?Anh nhíu mày: “Em quên là đã đặt vé máy baytối nay đến thủ đô rồi sao?”Nếu anh không nhắc chuyện này thì tôi đãthật sự quên mất.Trong phút chốc tôi hơi ngơ ngác nói: “Em cócần mang theo gì không?”“Không cần”Anh đưa tay vòng qua vai tôi: “Trân Văn Nghĩađã sắp xếp hết mọi việc ở bên đó rồi, chúng tađến đó ở vài ngày, tôi dẫn em đi gặp cô”“Hay là chúng ta đi kiểm tra lần nữa đi?” Đãsắp được bảy tháng rồi, ban đầu đứa bé phát triểnkhông tốt lắm, lại không quen thuộc thủ đô, lỡ quađó gặp chuyện gì thì sao?Có lẽ anh hiểu được sự lo lắng của tôi nênnói: “Viện trưởng Phát đã để một bác sĩ khoa phụsản đi cùng với chúng ta rồi, tôi cũng sắp xếp bácsĩ bên thủ đô rồi, em đừng lo lắng quá.”Tôi khế gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “VũLinh và bác sĩ Tuấn Anh vẫn còn ở bệnh viện, bâygiờ chúng ta đi rồi thì ai chăm sóc bọn họ?”“Trịnh Tuấn Anh không bị gì nghiêm trọng, chỉcần ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.Bên phía Vũ Linh thì bác sĩ bảo có thể xuất việnrồi, nếu em lo lắng cho cô ấy thì có thể để cô ấy đicùng với chúng ta” Anh đã sắp xếp mọi việc chuđáo như thế nên cô không còn gì để nói nữa.Suy nghĩ một lát tôi nói: “Chúng ta không vềnhà lớn tạm biệt chú thím hai sao?”Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìnchằm chằm tôi, một lát mới hỏi: “Thẩm XuânHinh, em không muốn đi thủ đô à?”Tôi sửng sốt lắc đầu nói: “Cũng không phải,chỉ là em đã quen sống ở thành phố Giang Ninhrồi, giờ đến thủ đô mọi thứ đều xa lạ, mà bây giờem ngủ cũng không ngon lắm, sợ là đến đó lạicàng khó ngủ.”Tôi không thích cũng không muốn đi, cha mẹLâm Hạnh Nguyên đều ở thủ đô, thế lực và quyềnlực của họ đều ở đó. Tôi luôn có linh cảm chỉ cầnbản thân đến đó thì sẽ không thể toàn mạng.“Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, lân này đi cũngkhông lâu lắm đâu, nhiều lắm là một tháng thôi,gặp cô xong thì gặp bác sĩ, sau đó chúng ta trở vềngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Em đangbị bệnh, cần phải chữa trị, vì em vì con, tôi biết bácsĩ John quen với em, nhưng cậu ta là bạn em, đôikhi sẽ mang theo cảm xúc cá nhân, khó có thểđưa ra phán đoán”Lời anh nói rất chân thành nên tôi không thểnào từ chối được.Tôi cúi mắt nhìn lòng bàn tay, gật đầu: “Vâng,cứ nghe theo sắp xếp của anh đi. Tối nay mấy giờbay?”Lát nữa tôi sẽ đến thăm Vũ Linh và .John, là côbảo .John chạy từ xa về, không thể không nói tiếngnào đã tới thủ đô được.“Sáu giờ.”Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em đến bệnh việnthăm Vũ Linh một lát.”“Anh đi cùng em.Lúc đầu tôi muốn từ chối nhưng nghĩ rằnganh cũng muốn đến thăm Trịnh Tuấn Anh nên imlặng không nói gì nữa.Ăn sáng xong thì tôi vào bếp bắt đầu nấu mìcho Thẩm Minh Thành, nhưng dì Triệu khôngmuốn để cô ngửi mùi khói dầu nên đuổi cô rangoài, thấy thế nên tôi đành đi ra và nhờ dì ấy làmba phần mì.Đường từ biệt thự đến bệnh viện cũng khôngxa lắm, Phó Thắng Nam lái xe cũng nhanh nênkhông bao lâu đã đến nơi.Ban đầu anh định vào phòng bệnh của VũLinh với tôi, nhưng lúc trong thang máy lại cóngười gọi đến thế là không tiện vào phòng, vì thếđành đứng bên thang máy nghe điện thoại.Lúc vào phòng Vũ Linh nhìn cô bằng ánh mắtđây chờ mong, giọng nói đáng thương: “Cuối cùngthì cậu cũng đến thăm tớ rồi, tớ sắp mốc meo ởbệnh viện rồi đây, cậu nhanh chóng làm thủ tụcxuất viện cho tớ đi, tớ không muốn ở lại đây nữađâu, khó chịu sắp chết rồi”Tôi mỉm cười, đưa mì qua cho cô ấy: “Vừa nấuđấy, mau ăn đi, tớ đi đưa hai phần mì này đã, đểlâu ăn không ngon nữa.”“Hai phần? Còn ai với ai nữa?” Cô ấy hiếu kìnhìn qua.“Trịnh Tuấn Anh và Thẩm Minh Thành”Cô ấy ngạc nhiên: “Tớ biết Trịnh Tuấn Anhnằm viện rồi còn Thẩm Minh Thành đã xảy rachuyện gì thế?”Tôi hơi đau đầu, không biết giải thích chuyệnnày như thế nào, đành nói: “Anh ấy bị Phó ThắngNam đánh, lát nữa tớ nói rõ với cậu sau.”Ra khỏi phòng bệnh cô tình cờ gặp được KiềuCảnh Thần và Lâm Hạnh Nguyên, Lâm HạnhNguyên nhìn cô một cái, ánh mắt lãnh đạm, mớitrải qua mấy ngày mà cô cảm thấy cô ta đã thayđổi rất nhiều, an tĩnh hơn trước đây.Tôi đưa hộp cơm trong tay cho Kiều CảnhThần: “Tổng giám đốc Thần, nhờ anh đưa cái nàyđến phòng bệnh của bác sĩ Tuấn Anh đượckhông?”Kiêu Cảnh Thần nhíu mày: “Cô làm à?”“Là Phó Thắng Nam làm” Thấy anh ta nhậnhộp mì rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, nhanhchóng đi đến khoa ngoại.Thẩm Minh Thành rất biết cách hành hạngười khác, lúc tôi đến cửa phòng thì nghe thấygiọng nói lạnh lùng của anh đang bảo dì giúp việcđi ra ngoài.Sắc mặt dì giúp việc trắng bệch đi ra phòngbệnh, nhìn thấy tôi đã đến liền kéo tay tôi nói: “CôThẩm à, tôi có chuyện muốn nói với cô, ngày mainhà tôi có việc nên không thể đến đây được, cônhanh chóng liên hệ người giúp việc khác đi”

Chương 134: Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đó

Thấy tôi im lặng, anh không kiêm chế được,

đưa tay vòng qua eo cô rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.

“Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đó”

Anh mà còn như thế nữa thì đợi đến khi dì Triệu

về, người xấu hổ không chỉ có mình tôi đâu.

“Vào phòng tắm” Anh nói xong thì bế tôi lên,

đi về phía phòng tắm, mở vòi nước sau đó đặt tôi

trên bồn tắm, hai tay ôm eo tôi, đầu cũng cúi xuống.

Tôi kinh ngạc: “Anh… Anh không được…”

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay tôi.

Sau gần một tiếng đồng hồ, cả người cô mềm

nhũn nằm trong lòng anh, để anh tắm rửa sạch sẽ

rồi tìm quần áo giúp cô mặc vào.

Anh đặt tôi lên ghế salon trong phòng khách

rồi mới bắt đầu đi tắm.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được, sói khi

không được ăn no là hung ác nhất.

Thẩm Minh Thành gọi qua mấy lần, lúc này

Phó Thắng Nam đang ở phòng tắm, tôi bắt máy,

giọng nói có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”

“Em còn chưa ngủ dậy à?” Nghe giọng nói

này, anh cho rằng anh dậy quá sớm, không có

việc gì làm nên cảm thấy buồn chán.

“Đã dậy rồi, sao vậy?”

“Anh muốn ăn mì Tam Tiên do em nấu, lát em

đem qua cho anh nha” Giọng nói như trẻ con vậy.

Tôi nhíu mày, hơi bực bội: “Em sẽ nói dì giúp

việc làm cho anh, lát nữa em có việc rồi”

“Thẩm Xuân Hinh”

Giọng anh tăng lên: “Nếu em không đưa đến,

anh sẽ qua đấy tìm em”

Thói xấu này.

Tôi cố gắng nhịn, mở miệng nói: “Được rồi, lát

nữa em làm cho anh”

Sau đó trực tiếp cúp máy luôn.

Dì Triệu đi mua đồ ăn về, thấy tôi đã dậy thì

ngạc nhiên nói: “Hôm nay có chuyện gì à? Sao lại

dậy sớm thế?”

“Không có gì đâu, tại tối qua tôi ngủ sớm nên

dậy sớm thôi.”

Tôi nói xong thì đứng lên nhìn thử nguyên liệu

mà dì Triệu mua: “Trong nhà còn thịt heo tươi

không ạ?”

Dì ấy gật đầu: “Còn, hôm nay dì lại mua thêm

một ít, sao thế? Hôm nay cháu muốn ăn món gì, dì

làm cho cháu.”

Tôi cười cười nói: “Dì làm món gì tôi cũng ăn,

lát nữa dì để lại chút nguyên liệu, tôi muốn nấu mì

để mang đến bệnh viện”

Dì hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi nghi ngờ

hỏi cô: “Chính là người đàn ông hôm qua à?”

Thấy Phó Thắng Nam đi xuống lầu, tôi cười

không nói nữa, quay lại ngồi trên ghế ở phòng

khách.

Thấy anh đã thay đồ vest, lúc này ngồi xuống

bên cạnh tôi, mở TV, dáng vẻ hơi nhàn hạ.

Tôi hơi nhíu mày: “Hôm nay anh không có việc

gì à?

Công ty nhiều việc như thế, thân là tổng giám

đốc mà anh còn có thời gian ngồi xem tivi với tôi sao?

Anh nhíu mày: “Em quên là đã đặt vé máy bay

tối nay đến thủ đô rồi sao?”

Nếu anh không nhắc chuyện này thì tôi đã

thật sự quên mất.

Trong phút chốc tôi hơi ngơ ngác nói: “Em có

cần mang theo gì không?”

“Không cần”

Anh đưa tay vòng qua vai tôi: “Trân Văn Nghĩa

đã sắp xếp hết mọi việc ở bên đó rồi, chúng ta

đến đó ở vài ngày, tôi dẫn em đi gặp cô”

“Hay là chúng ta đi kiểm tra lần nữa đi?” Đã

sắp được bảy tháng rồi, ban đầu đứa bé phát triển

không tốt lắm, lại không quen thuộc thủ đô, lỡ qua

đó gặp chuyện gì thì sao?

Có lẽ anh hiểu được sự lo lắng của tôi nên

nói: “Viện trưởng Phát đã để một bác sĩ khoa phụ

sản đi cùng với chúng ta rồi, tôi cũng sắp xếp bác

sĩ bên thủ đô rồi, em đừng lo lắng quá.”

Tôi khế gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Vũ

Linh và bác sĩ Tuấn Anh vẫn còn ở bệnh viện, bây

giờ chúng ta đi rồi thì ai chăm sóc bọn họ?”

“Trịnh Tuấn Anh không bị gì nghiêm trọng, chỉ

cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.

Bên phía Vũ Linh thì bác sĩ bảo có thể xuất viện

rồi, nếu em lo lắng cho cô ấy thì có thể để cô ấy đi

cùng với chúng ta” Anh đã sắp xếp mọi việc chu

đáo như thế nên cô không còn gì để nói nữa.

Suy nghĩ một lát tôi nói: “Chúng ta không về

nhà lớn tạm biệt chú thím hai sao?”

Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn

chằm chằm tôi, một lát mới hỏi: “Thẩm Xuân

Hinh, em không muốn đi thủ đô à?”

Tôi sửng sốt lắc đầu nói: “Cũng không phải,

chỉ là em đã quen sống ở thành phố Giang Ninh

rồi, giờ đến thủ đô mọi thứ đều xa lạ, mà bây giờ

em ngủ cũng không ngon lắm, sợ là đến đó lại

càng khó ngủ.”

Tôi không thích cũng không muốn đi, cha mẹ

Lâm Hạnh Nguyên đều ở thủ đô, thế lực và quyền

lực của họ đều ở đó. Tôi luôn có linh cảm chỉ cần

bản thân đến đó thì sẽ không thể toàn mạng.

“Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, lân này đi cũng

không lâu lắm đâu, nhiều lắm là một tháng thôi,

gặp cô xong thì gặp bác sĩ, sau đó chúng ta trở về

ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Em đang

bị bệnh, cần phải chữa trị, vì em vì con, tôi biết bác

sĩ John quen với em, nhưng cậu ta là bạn em, đôi

khi sẽ mang theo cảm xúc cá nhân, khó có thể

đưa ra phán đoán”

Lời anh nói rất chân thành nên tôi không thể

nào từ chối được.

Tôi cúi mắt nhìn lòng bàn tay, gật đầu: “Vâng,

cứ nghe theo sắp xếp của anh đi. Tối nay mấy giờ

bay?”

Lát nữa tôi sẽ đến thăm Vũ Linh và .John, là cô

bảo .John chạy từ xa về, không thể không nói tiếng

nào đã tới thủ đô được.

“Sáu giờ.”

Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em đến bệnh viện

thăm Vũ Linh một lát.”

“Anh đi cùng em.

Lúc đầu tôi muốn từ chối nhưng nghĩ rằng

anh cũng muốn đến thăm Trịnh Tuấn Anh nên im

lặng không nói gì nữa.

Ăn sáng xong thì tôi vào bếp bắt đầu nấu mì

cho Thẩm Minh Thành, nhưng dì Triệu không

muốn để cô ngửi mùi khói dầu nên đuổi cô ra

ngoài, thấy thế nên tôi đành đi ra và nhờ dì ấy làm

ba phần mì.

Đường từ biệt thự đến bệnh viện cũng không

xa lắm, Phó Thắng Nam lái xe cũng nhanh nên

không bao lâu đã đến nơi.

Ban đầu anh định vào phòng bệnh của Vũ

Linh với tôi, nhưng lúc trong thang máy lại có

người gọi đến thế là không tiện vào phòng, vì thế

đành đứng bên thang máy nghe điện thoại.

Lúc vào phòng Vũ Linh nhìn cô bằng ánh mắt

đây chờ mong, giọng nói đáng thương: “Cuối cùng

thì cậu cũng đến thăm tớ rồi, tớ sắp mốc meo ở

bệnh viện rồi đây, cậu nhanh chóng làm thủ tục

xuất viện cho tớ đi, tớ không muốn ở lại đây nữa

đâu, khó chịu sắp chết rồi”

Tôi mỉm cười, đưa mì qua cho cô ấy: “Vừa nấu

đấy, mau ăn đi, tớ đi đưa hai phần mì này đã, để

lâu ăn không ngon nữa.”

“Hai phần? Còn ai với ai nữa?” Cô ấy hiếu kì

nhìn qua.

“Trịnh Tuấn Anh và Thẩm Minh Thành”

Cô ấy ngạc nhiên: “Tớ biết Trịnh Tuấn Anh

nằm viện rồi còn Thẩm Minh Thành đã xảy ra

chuyện gì thế?”

Tôi hơi đau đầu, không biết giải thích chuyện

này như thế nào, đành nói: “Anh ấy bị Phó Thắng

Nam đánh, lát nữa tớ nói rõ với cậu sau.”

Ra khỏi phòng bệnh cô tình cờ gặp được Kiều

Cảnh Thần và Lâm Hạnh Nguyên, Lâm Hạnh

Nguyên nhìn cô một cái, ánh mắt lãnh đạm, mới

trải qua mấy ngày mà cô cảm thấy cô ta đã thay

đổi rất nhiều, an tĩnh hơn trước đây.

Tôi đưa hộp cơm trong tay cho Kiều Cảnh

Thần: “Tổng giám đốc Thần, nhờ anh đưa cái này

đến phòng bệnh của bác sĩ Tuấn Anh được

không?”

Kiêu Cảnh Thần nhíu mày: “Cô làm à?”

“Là Phó Thắng Nam làm” Thấy anh ta nhận

hộp mì rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, nhanh

chóng đi đến khoa ngoại.

Thẩm Minh Thành rất biết cách hành hạ

người khác, lúc tôi đến cửa phòng thì nghe thấy

giọng nói lạnh lùng của anh đang bảo dì giúp việc

đi ra ngoài.

Sắc mặt dì giúp việc trắng bệch đi ra phòng

bệnh, nhìn thấy tôi đã đến liền kéo tay tôi nói: “Cô

Thẩm à, tôi có chuyện muốn nói với cô, ngày mai

nhà tôi có việc nên không thể đến đây được, cô

nhanh chóng liên hệ người giúp việc khác đi”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 134: Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đóThấy tôi im lặng, anh không kiêm chế được,đưa tay vòng qua eo cô rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.“Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đó”Anh mà còn như thế nữa thì đợi đến khi dì Triệuvề, người xấu hổ không chỉ có mình tôi đâu.“Vào phòng tắm” Anh nói xong thì bế tôi lên,đi về phía phòng tắm, mở vòi nước sau đó đặt tôitrên bồn tắm, hai tay ôm eo tôi, đầu cũng cúi xuống.Tôi kinh ngạc: “Anh… Anh không được…”Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay tôi.Sau gần một tiếng đồng hồ, cả người cô mềmnhũn nằm trong lòng anh, để anh tắm rửa sạch sẽrồi tìm quần áo giúp cô mặc vào.Anh đặt tôi lên ghế salon trong phòng kháchrồi mới bắt đầu đi tắm.Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được, sói khikhông được ăn no là hung ác nhất.Thẩm Minh Thành gọi qua mấy lần, lúc nàyPhó Thắng Nam đang ở phòng tắm, tôi bắt máy,giọng nói có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”“Em còn chưa ngủ dậy à?” Nghe giọng nóinày, anh cho rằng anh dậy quá sớm, không cóviệc gì làm nên cảm thấy buồn chán.“Đã dậy rồi, sao vậy?”“Anh muốn ăn mì Tam Tiên do em nấu, lát emđem qua cho anh nha” Giọng nói như trẻ con vậy.Tôi nhíu mày, hơi bực bội: “Em sẽ nói dì giúpviệc làm cho anh, lát nữa em có việc rồi”“Thẩm Xuân Hinh”Giọng anh tăng lên: “Nếu em không đưa đến,anh sẽ qua đấy tìm em”Thói xấu này.Tôi cố gắng nhịn, mở miệng nói: “Được rồi, látnữa em làm cho anh”Sau đó trực tiếp cúp máy luôn.Dì Triệu đi mua đồ ăn về, thấy tôi đã dậy thìngạc nhiên nói: “Hôm nay có chuyện gì à? Sao lạidậy sớm thế?”“Không có gì đâu, tại tối qua tôi ngủ sớm nêndậy sớm thôi.”Tôi nói xong thì đứng lên nhìn thử nguyên liệumà dì Triệu mua: “Trong nhà còn thịt heo tươikhông ạ?”Dì ấy gật đầu: “Còn, hôm nay dì lại mua thêmmột ít, sao thế? Hôm nay cháu muốn ăn món gì, dìlàm cho cháu.”Tôi cười cười nói: “Dì làm món gì tôi cũng ăn,lát nữa dì để lại chút nguyên liệu, tôi muốn nấu mìđể mang đến bệnh viện”Dì hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi nghi ngờhỏi cô: “Chính là người đàn ông hôm qua à?”Thấy Phó Thắng Nam đi xuống lầu, tôi cườikhông nói nữa, quay lại ngồi trên ghế ở phòngkhách.Thấy anh đã thay đồ vest, lúc này ngồi xuốngbên cạnh tôi, mở TV, dáng vẻ hơi nhàn hạ.Tôi hơi nhíu mày: “Hôm nay anh không có việcgì à?Công ty nhiều việc như thế, thân là tổng giámđốc mà anh còn có thời gian ngồi xem tivi với tôi sao?Anh nhíu mày: “Em quên là đã đặt vé máy baytối nay đến thủ đô rồi sao?”Nếu anh không nhắc chuyện này thì tôi đãthật sự quên mất.Trong phút chốc tôi hơi ngơ ngác nói: “Em cócần mang theo gì không?”“Không cần”Anh đưa tay vòng qua vai tôi: “Trân Văn Nghĩađã sắp xếp hết mọi việc ở bên đó rồi, chúng tađến đó ở vài ngày, tôi dẫn em đi gặp cô”“Hay là chúng ta đi kiểm tra lần nữa đi?” Đãsắp được bảy tháng rồi, ban đầu đứa bé phát triểnkhông tốt lắm, lại không quen thuộc thủ đô, lỡ quađó gặp chuyện gì thì sao?Có lẽ anh hiểu được sự lo lắng của tôi nênnói: “Viện trưởng Phát đã để một bác sĩ khoa phụsản đi cùng với chúng ta rồi, tôi cũng sắp xếp bácsĩ bên thủ đô rồi, em đừng lo lắng quá.”Tôi khế gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “VũLinh và bác sĩ Tuấn Anh vẫn còn ở bệnh viện, bâygiờ chúng ta đi rồi thì ai chăm sóc bọn họ?”“Trịnh Tuấn Anh không bị gì nghiêm trọng, chỉcần ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.Bên phía Vũ Linh thì bác sĩ bảo có thể xuất việnrồi, nếu em lo lắng cho cô ấy thì có thể để cô ấy đicùng với chúng ta” Anh đã sắp xếp mọi việc chuđáo như thế nên cô không còn gì để nói nữa.Suy nghĩ một lát tôi nói: “Chúng ta không vềnhà lớn tạm biệt chú thím hai sao?”Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìnchằm chằm tôi, một lát mới hỏi: “Thẩm XuânHinh, em không muốn đi thủ đô à?”Tôi sửng sốt lắc đầu nói: “Cũng không phải,chỉ là em đã quen sống ở thành phố Giang Ninhrồi, giờ đến thủ đô mọi thứ đều xa lạ, mà bây giờem ngủ cũng không ngon lắm, sợ là đến đó lạicàng khó ngủ.”Tôi không thích cũng không muốn đi, cha mẹLâm Hạnh Nguyên đều ở thủ đô, thế lực và quyềnlực của họ đều ở đó. Tôi luôn có linh cảm chỉ cầnbản thân đến đó thì sẽ không thể toàn mạng.“Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, lân này đi cũngkhông lâu lắm đâu, nhiều lắm là một tháng thôi,gặp cô xong thì gặp bác sĩ, sau đó chúng ta trở vềngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Em đangbị bệnh, cần phải chữa trị, vì em vì con, tôi biết bácsĩ John quen với em, nhưng cậu ta là bạn em, đôikhi sẽ mang theo cảm xúc cá nhân, khó có thểđưa ra phán đoán”Lời anh nói rất chân thành nên tôi không thểnào từ chối được.Tôi cúi mắt nhìn lòng bàn tay, gật đầu: “Vâng,cứ nghe theo sắp xếp của anh đi. Tối nay mấy giờbay?”Lát nữa tôi sẽ đến thăm Vũ Linh và .John, là côbảo .John chạy từ xa về, không thể không nói tiếngnào đã tới thủ đô được.“Sáu giờ.”Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em đến bệnh việnthăm Vũ Linh một lát.”“Anh đi cùng em.Lúc đầu tôi muốn từ chối nhưng nghĩ rằnganh cũng muốn đến thăm Trịnh Tuấn Anh nên imlặng không nói gì nữa.Ăn sáng xong thì tôi vào bếp bắt đầu nấu mìcho Thẩm Minh Thành, nhưng dì Triệu khôngmuốn để cô ngửi mùi khói dầu nên đuổi cô rangoài, thấy thế nên tôi đành đi ra và nhờ dì ấy làmba phần mì.Đường từ biệt thự đến bệnh viện cũng khôngxa lắm, Phó Thắng Nam lái xe cũng nhanh nênkhông bao lâu đã đến nơi.Ban đầu anh định vào phòng bệnh của VũLinh với tôi, nhưng lúc trong thang máy lại cóngười gọi đến thế là không tiện vào phòng, vì thếđành đứng bên thang máy nghe điện thoại.Lúc vào phòng Vũ Linh nhìn cô bằng ánh mắtđây chờ mong, giọng nói đáng thương: “Cuối cùngthì cậu cũng đến thăm tớ rồi, tớ sắp mốc meo ởbệnh viện rồi đây, cậu nhanh chóng làm thủ tụcxuất viện cho tớ đi, tớ không muốn ở lại đây nữađâu, khó chịu sắp chết rồi”Tôi mỉm cười, đưa mì qua cho cô ấy: “Vừa nấuđấy, mau ăn đi, tớ đi đưa hai phần mì này đã, đểlâu ăn không ngon nữa.”“Hai phần? Còn ai với ai nữa?” Cô ấy hiếu kìnhìn qua.“Trịnh Tuấn Anh và Thẩm Minh Thành”Cô ấy ngạc nhiên: “Tớ biết Trịnh Tuấn Anhnằm viện rồi còn Thẩm Minh Thành đã xảy rachuyện gì thế?”Tôi hơi đau đầu, không biết giải thích chuyệnnày như thế nào, đành nói: “Anh ấy bị Phó ThắngNam đánh, lát nữa tớ nói rõ với cậu sau.”Ra khỏi phòng bệnh cô tình cờ gặp được KiềuCảnh Thần và Lâm Hạnh Nguyên, Lâm HạnhNguyên nhìn cô một cái, ánh mắt lãnh đạm, mớitrải qua mấy ngày mà cô cảm thấy cô ta đã thayđổi rất nhiều, an tĩnh hơn trước đây.Tôi đưa hộp cơm trong tay cho Kiều CảnhThần: “Tổng giám đốc Thần, nhờ anh đưa cái nàyđến phòng bệnh của bác sĩ Tuấn Anh đượckhông?”Kiêu Cảnh Thần nhíu mày: “Cô làm à?”“Là Phó Thắng Nam làm” Thấy anh ta nhậnhộp mì rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, nhanhchóng đi đến khoa ngoại.Thẩm Minh Thành rất biết cách hành hạngười khác, lúc tôi đến cửa phòng thì nghe thấygiọng nói lạnh lùng của anh đang bảo dì giúp việcđi ra ngoài.Sắc mặt dì giúp việc trắng bệch đi ra phòngbệnh, nhìn thấy tôi đã đến liền kéo tay tôi nói: “CôThẩm à, tôi có chuyện muốn nói với cô, ngày mainhà tôi có việc nên không thể đến đây được, cônhanh chóng liên hệ người giúp việc khác đi”

Chương 134