Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 155

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 155: Bi kịch của đứa trẻ (1)Đó là Trần Văn Nghĩa, anh ta lên tiếng hỏi:“Tổng giám đốc Nam, có chuyện gì vậy?”“Đổi nhân viên lễ tân dưới sảnh đi” Nói xong,anh lại tiếp tục dặn dò: “Sau này không có sự chophép của tôi thì không được để cho những ngườikhông có phận sự bước vào công ty.’Trần Văn Nghĩa tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tổnggiám đốc Nam, những người không có phận sự làai vậy?”“Mạc Hạnh Nguyên” Phó Thắng Nam vừa nóixong, đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kiaTrần Văn Nghĩa vội vàng nói: “Cô Hạnh Nguyên đichung với tổng giám đốc Cảnh Thần, tổng giámđốc à, chuyện này tôi không dám nhúng tay vào đâu.Phó Thắng Nam cau mày rồi nói: “Cậu maunghĩ ra cách để giải quyết đi”Nói xong anh lập tức cúp máy, sau đó ngướcmắt lên nhìn tôi và nói: “Em thấy cách giải quyếtnày như thế nào?”Tôi gật đầu đáp: “Đơn giản, lỗ mãng””Hàng lông mày của anh nhu lại: “Em hài lòngchứ?”Tôi trê môi: ‘Chuyện của anh không liên quangì đến em.”Tôi lười phải tranh luận với anh, tôi đưa choanh chiếc bánh ngọt mà tôi đem đến rồi nói: “DìTriệu nói rằng nếu như anh biết cái bánh này là doem làm thì chắc chắn anh sẽ rất thích”Anh cầm lấy chiếc hộp đựng bánh xem thử,ánh mắt anh nhìn về phía tôi rồi nói: “Có thật là doem làm không?”“Em chỉ phụ giúp mấy việc lặt vặt thôi” DìTriệu và La Linh cùng phụ làm, cũng chẳng phảicông sức của một mình tôi.Thấy vậy, anh bật cười nhẹ nhàng rồi nói:“Nhìn có vẻ hơi xấu nhưng chắc là mùi vị cũngđược đấy nhỉ”Xấu sao?Tôi…Bây giờ đã là giờ chiều rồi, cũng đã vào giờlúc tan tâm, dì Triệu gọi điện thoại đến nói rằng bàsẽ tự mình về trước, bảo tôi đợi Phó Thắng Namrồi lát về chung sau.Tôi biết rất rõ dì Triệu làm như vậy là vì muốnsắp xếp cho tôi và Phó Thắng Nam có cơ hội đểtiếp xúc với nhau, tôi cũng không đáp lại nhiều màchỉ đồng ý với bà.Bình thường Phó Thắng Nam không hề thíchăn bánh ngọt, anh chỉ ăn qua loa vài miếng rồithôi, tôi cũng không nói gì cả mà nằm dựa trênsofa rồi nghịch điện thoại.Anh giật phắt lấy điện thoại của tôi rồi nói:“Bớt xem điện thoại lại, như vậy không tốt chomắt đâu.”“Không xem điện thoại không lẽ xem anh à?”Bởi vì cảm thấy quá chán cộng với việc ban nãylúc đến đây đã bị làm cho không thoải mái, PhóThắng Nam chỉ vừa nói một câu thôi là tôi đãmuốn trút giận lên người anh rồi.Bỗng nhiên anh lại bật cười mà chẳng cảmthấy khúc mắc gì trong lòng cả: “Ừ, vậy thì em cóthể xem cho đã”Tôi trừng mắt liếc anh một cái rồi nói vớigiọng chán nản: “Sao anh không bảo Mạc HạnhNguyên đến mà coi đi, em không có hứng thú với anh”“Vẫn còn giận sao?”“Anh cất giọng hỏi rồi kéotôi nép vào trong lòng anh, sau đó nói tiếp: “Trongcông ty có biết bao nhiêu cái miệng, khó màkhông sinh chuyện, em cần gì phải so đo nhưvậy?”Tôi cười mỉa mai rồi nói: “Nói như vậy là ngaytừ đầu anh đã biết hết mọi chuyện nhưng anh bỏmặc không quan tâm đúng không? Nếu như hômnay em không đến và không nhìn thấy mọichuyện, có phải anh cảm thấy sung sướng lắmđúng không? Ở nhà thì có cơm ngon canh ngọt, rangoài lại có phở ngon thơm lừng, một chồng haivợ, nhất định phải sinh con nhé, nếu không có gìxảy ra thì anh sẽ sinh được một trai một gái đấy.Đúng là song hỷ lâm môn mà.”Nghe thấy lời nói chế nhạo đó của tôi, anhcau mày lại rồi nói: ‘Em cũng biết nhiều quá nhỉ,nào là cơm canh với cả phở, não em hoạt độngtốt như vậy sao không để dành mà suy nghĩ chokĩ vấn đề đi?”Tôi lạnh lùng đáp: “Nghĩ cái gì chứ? Nghĩ vềchuyện anh và Mạc Hạnh Nguyên quấn quýt vớinhau như thế nào hay là chuyện anh và cô ta lêngiường thế nào với nhau?”Anh chau mày lại và hơi nổi giận: “Tôi đã nóirồi, tôi và cô ấy không có quan hệ gì với nhau cả,sao em cứ thích đem chuyện này ra bới móc hoàivậy? Chuyện này không thể nào để cho nó qua điđược sao?”“Qua đi bằng cách nào?” Trong lòng tôi cảmthấy rất khó chịu, tôi không muốn nghe lời anh nóinữa: “Anh cho phép cô ta ra ra vào vào tự do trongcông ty anh, để cho các nhân viên từ trên xuốngdưới trong công ty gọi cô ta là vợ chưa cưới củatổng giám đốc, cuối cùng lại tỏ ra là không liênquan gì đến mình, Phó Thắng Nam, anh đang lừabản thân mình hay đang lừa em vậy? Anh làm vậylà có ý gì hả?”Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi độtnhiên bật cười lên: “Em cho phép Thẩm MinhThành đối xử dịu dàng hỏi han ân cần với em, rồilại còn tặng trái cây hay mấy món đồ kỉ niệm gìđó, vậy tại sao bên cạnh tôi chỉ mới xuất hiện MạcHạnh Nguyên thôi là em đã không chịu nổi rồi?”Tôi không ngờ là anh lại có thể bới mócchuyện này ra nói, trong lòng tôi vô cùng tức giận,tôi đứng phắt dậy nhưng lại đứng không vững nênsuýt chút nữa bị ngã, anh đưa tay ra đỡ lấy tôinhưng bị tôi đẩy ra: “Tránh xa em ra”Sau đó tôi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa mởcửa phòng làm việc ra thì tôi đã nhìn thấy KiềuCảnh Thần đứng trước cửa và đang giơ tay rađịnh gõ cửa, vẻ mặt của anh ta hơi bối rối.Có vẻ như anh ta đã nghe được phần nào củanhững lời nói ban nãy.“Chị ba” Anh ta cất giọng hơi lạnh lùng, tôingây người ra sau đó mới chợt nhớ ra là dườngnhư anh ta vẫn thường thích gọi Phó Thắng Namlà anh ba.“Tổng giám đốc Cảnh Thần, anh đừng có gọibậy bạ như vậy, chị ba của anh không có ở đây”Tôi nói xong thì đẩy anh ta sang một bên và rời đi.Phó Thắng Nam bước lên vài bước kéo tôi lạivà nói: “Xuân Hinh, em định đi đâu?”“Không liên quan gì đến anh” Tôi đẩy anh ravà muốn đi ra khỏi phòng nhưng lại bị anh kéođến bên chiếc ghế sofa, sau đó anh lại nhìn sangKiều Cảnh Thần và nói: “Sao thế?”Kiều Cảnh Thần nhìn thấy tình cảnh này thìcảm thấy hơi ngại ngùng, anh ta đáp lại: “Dự áncủa Tây Âu đã làm xong cả rồi, tôi và Tuấn Anhquyết định là tối nay sẽ cùng nhau qua đó đểchúc mừng, anh có đi cùng không?”Phó Thắng Nam liếc sang tôi rồi rướn mày lênđáp: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi được”Kiều Cảnh Thần ngập ngừng một hồi rồi nói ramột câu đáng chết: “Anh dắt theo chị ba đi, khônguống rượu là được rồi’“Có muốn đi không?” Phó Thắng Nam mở lời,cánh tay của anh vẫn đang đặt trên người tôi.“Mạc Hạnh Nguyên có đi không?” Tôi nhìnKiều Cảnh Thần rồi cất tiếng hỏi, ánh mắt tỏ vẻkhá cố chấp.Kiều Cảnh Thần ngơ ngác rồi gật đầu đáp:“Có”Tôi cũng gật đầu nói: “Tôi sẽ đi.”Kiều Cảnh Thần nhìn tôi sau đó lại nhìn sangPhó Thắng Nam, anh ta không nói gì cả mà đã đira ngoài.Phó Thắng Nam kéo lấy tôi và hỏi: ‘Em muốn làm gì?”Tôi cảm thấy rất nực cười: “Em thì có thể làmgì được chứ? Nhà họ Mạc lớn mạnh như vậy, emgiết chết Mạc Hạnh Nguyên không phải là đang tựlàm khó bản thân mình sao, em chỉ muốn đi xemxem chồng của em thế nào thôi, sao vậy, anhkhông muốn cho em đi à?”Anh tỏ vẻ khó xử: “Con sắp được sinh ra rồi,em chạy lung tung như vậy thật sự không an toàn đâu.“Chẳng phải đã có bác sĩ Tuấn Anh lo rồi sao?”“Dạo gần đây Tuấn Anh rất bận rộn, cậu ấykhông có thời gian chăm sóc cho em đâu.” Anhnói mấy lời như vậy chẳng khác nào đang nói tôilà đồ phiên phức.“Được rồi, em sẽ không đi nữa” Anh đã nóiđến mức này rồi, nếu như tôi còn cố chấp mặt dàyđòi đi thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa.Vì vậy tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa.Anh đột nhiên nhìn tôi và hỏi: “Tối nay emmuốn ăn món gì?”Trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi nên tôivẫn chưa kịp nghĩ ra thích ăn món gì, tôi nghĩ mộthồi rồi reo lên: “Ăn lẩu đi” Dường như nhữngngười đang mang thai thì khẩu vị ăn sẽ rất đậm,trước đây tôi ăn rất ít, tôi sợ ăn cay và cảm thấykhông thích ăn những món ăn có vị đậm, thếnhưng bây giờ lại cảm thấy lâu vậy rồi mà lạikhông ăn một bữa thì cảm giác trong lòng thiếu đichút gì đó.Anh lại chau mày, hình như anh không thíchăn lẩu lắm, anh nói với tôi: “Đổi món khác đi”“Tại sao?” Tôi ghét nhất là cái kiểu này củaanh: “Rõ ràng là anh hỏi em muốn ăn cái gì mà,em nói ra rồi anh lại không đồng ý, vậy ban đầuanh hỏi em để làm chứ?”Anh nhíu mày lại rồi đáp: “Mùi vị của lẩu rấtđậm, người lại đông, không an toàn.”“Vậy không ăn gì hết là an toàn nhất” Thật sựcó đôi lúc tôi thấy Phó Thắng Nam trông rất đángghét: “Cũng đúng thôi, một vị tổng giám đốc nhonhã cao quý như anh thì phải đi đến nhà hàngdùng bữa với một người thùy my quý phái nhưMạc Hạnh Nguyên mới phù hợp, đến đó để hưởngthụ thứ âm nhạc du dương cùng khoảng thời gianlãng mạn chứ, còn đi đến một nơi đông đúc chenchúc và phức tạp như quán lẩu làm sao xứng vớimột cậu quý tử như anh được.”Con người ta trong lúc tâm trạng Tồi tệ nhưvậy thì những lời như thế nào cũng có thể nói ra.Anh nhấch môi và nói: “Xuân Hinh, em khôngthể tỏ ra đáng yêu giống như một người phụ nữbình thường được sao? Tỏ ra chua ngoa đanh đánhư vậy em thấy thú vị lắm hả?”Tôi cảm thấy thật nực cười: ‘Mạc HạnhNguyên thú vị hơn, anh đi tìm cô ta đi, anh ở đâymỉa mai em thì có gì vui đâu chứ?”Không còn sớm nữa, tôi không so đo với anhnữa mà lập tức đứng lên rồi đi khỏi phòng làmviệc, sau đó tôi nói với anh bằng giọng lạnh lùng:“Anh không thích ăn lẩu cũng được, nếu như anhlo lắng con trai của mình xảy ra chuyện thì đếnquán lẩu đợi em, đợi em ăn xong rồi anh đưa emvề là được.”

Chương 155: Bi kịch của đứa trẻ (1)

Đó là Trần Văn Nghĩa, anh ta lên tiếng hỏi:

“Tổng giám đốc Nam, có chuyện gì vậy?”

“Đổi nhân viên lễ tân dưới sảnh đi” Nói xong,

anh lại tiếp tục dặn dò: “Sau này không có sự cho

phép của tôi thì không được để cho những người

không có phận sự bước vào công ty.’

Trần Văn Nghĩa tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tổng

giám đốc Nam, những người không có phận sự là

ai vậy?”

“Mạc Hạnh Nguyên” Phó Thắng Nam vừa nói

xong, đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kia

Trần Văn Nghĩa vội vàng nói: “Cô Hạnh Nguyên đi

chung với tổng giám đốc Cảnh Thần, tổng giám

đốc à, chuyện này tôi không dám nhúng tay vào đâu.

Phó Thắng Nam cau mày rồi nói: “Cậu mau

nghĩ ra cách để giải quyết đi”

Nói xong anh lập tức cúp máy, sau đó ngước

mắt lên nhìn tôi và nói: “Em thấy cách giải quyết

này như thế nào?”

Tôi gật đầu đáp: “Đơn giản, lỗ mãng””

Hàng lông mày của anh nhu lại: “Em hài lòng

chứ?”

Tôi trê môi: ‘Chuyện của anh không liên quan

gì đến em.”

Tôi lười phải tranh luận với anh, tôi đưa cho

anh chiếc bánh ngọt mà tôi đem đến rồi nói: “Dì

Triệu nói rằng nếu như anh biết cái bánh này là do

em làm thì chắc chắn anh sẽ rất thích”

Anh cầm lấy chiếc hộp đựng bánh xem thử,

ánh mắt anh nhìn về phía tôi rồi nói: “Có thật là do

em làm không?”

“Em chỉ phụ giúp mấy việc lặt vặt thôi” Dì

Triệu và La Linh cùng phụ làm, cũng chẳng phải

công sức của một mình tôi.

Thấy vậy, anh bật cười nhẹ nhàng rồi nói:

“Nhìn có vẻ hơi xấu nhưng chắc là mùi vị cũng

được đấy nhỉ”

Xấu sao?

Tôi…

Bây giờ đã là giờ chiều rồi, cũng đã vào giờ

lúc tan tâm, dì Triệu gọi điện thoại đến nói rằng bà

sẽ tự mình về trước, bảo tôi đợi Phó Thắng Nam

rồi lát về chung sau.

Tôi biết rất rõ dì Triệu làm như vậy là vì muốn

sắp xếp cho tôi và Phó Thắng Nam có cơ hội để

tiếp xúc với nhau, tôi cũng không đáp lại nhiều mà

chỉ đồng ý với bà.

Bình thường Phó Thắng Nam không hề thích

ăn bánh ngọt, anh chỉ ăn qua loa vài miếng rồi

thôi, tôi cũng không nói gì cả mà nằm dựa trên

sofa rồi nghịch điện thoại.

Anh giật phắt lấy điện thoại của tôi rồi nói:

“Bớt xem điện thoại lại, như vậy không tốt cho

mắt đâu.”

“Không xem điện thoại không lẽ xem anh à?”

Bởi vì cảm thấy quá chán cộng với việc ban nãy

lúc đến đây đã bị làm cho không thoải mái, Phó

Thắng Nam chỉ vừa nói một câu thôi là tôi đã

muốn trút giận lên người anh rồi.

Bỗng nhiên anh lại bật cười mà chẳng cảm

thấy khúc mắc gì trong lòng cả: “Ừ, vậy thì em có

thể xem cho đã”

Tôi trừng mắt liếc anh một cái rồi nói với

giọng chán nản: “Sao anh không bảo Mạc Hạnh

Nguyên đến mà coi đi, em không có hứng thú với anh”

“Vẫn còn giận sao?”“Anh cất giọng hỏi rồi kéo

tôi nép vào trong lòng anh, sau đó nói tiếp: “Trong

công ty có biết bao nhiêu cái miệng, khó mà

không sinh chuyện, em cần gì phải so đo như

vậy?”

Tôi cười mỉa mai rồi nói: “Nói như vậy là ngay

từ đầu anh đã biết hết mọi chuyện nhưng anh bỏ

mặc không quan tâm đúng không? Nếu như hôm

nay em không đến và không nhìn thấy mọi

chuyện, có phải anh cảm thấy sung sướng lắm

đúng không? Ở nhà thì có cơm ngon canh ngọt, ra

ngoài lại có phở ngon thơm lừng, một chồng hai

vợ, nhất định phải sinh con nhé, nếu không có gì

xảy ra thì anh sẽ sinh được một trai một gái đấy.

Đúng là song hỷ lâm môn mà.”

Nghe thấy lời nói chế nhạo đó của tôi, anh

cau mày lại rồi nói: ‘Em cũng biết nhiều quá nhỉ,

nào là cơm canh với cả phở, não em hoạt động

tốt như vậy sao không để dành mà suy nghĩ cho

kĩ vấn đề đi?”

Tôi lạnh lùng đáp: “Nghĩ cái gì chứ? Nghĩ về

chuyện anh và Mạc Hạnh Nguyên quấn quýt với

nhau như thế nào hay là chuyện anh và cô ta lên

giường thế nào với nhau?”

Anh chau mày lại và hơi nổi giận: “Tôi đã nói

rồi, tôi và cô ấy không có quan hệ gì với nhau cả,

sao em cứ thích đem chuyện này ra bới móc hoài

vậy? Chuyện này không thể nào để cho nó qua đi

được sao?”

“Qua đi bằng cách nào?” Trong lòng tôi cảm

thấy rất khó chịu, tôi không muốn nghe lời anh nói

nữa: “Anh cho phép cô ta ra ra vào vào tự do trong

công ty anh, để cho các nhân viên từ trên xuống

dưới trong công ty gọi cô ta là vợ chưa cưới của

tổng giám đốc, cuối cùng lại tỏ ra là không liên

quan gì đến mình, Phó Thắng Nam, anh đang lừa

bản thân mình hay đang lừa em vậy? Anh làm vậy

là có ý gì hả?”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi đột

nhiên bật cười lên: “Em cho phép Thẩm Minh

Thành đối xử dịu dàng hỏi han ân cần với em, rồi

lại còn tặng trái cây hay mấy món đồ kỉ niệm gì

đó, vậy tại sao bên cạnh tôi chỉ mới xuất hiện Mạc

Hạnh Nguyên thôi là em đã không chịu nổi rồi?”

Tôi không ngờ là anh lại có thể bới móc

chuyện này ra nói, trong lòng tôi vô cùng tức giận,

tôi đứng phắt dậy nhưng lại đứng không vững nên

suýt chút nữa bị ngã, anh đưa tay ra đỡ lấy tôi

nhưng bị tôi đẩy ra: “Tránh xa em ra”

Sau đó tôi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa mở

cửa phòng làm việc ra thì tôi đã nhìn thấy Kiều

Cảnh Thần đứng trước cửa và đang giơ tay ra

định gõ cửa, vẻ mặt của anh ta hơi bối rối.

Có vẻ như anh ta đã nghe được phần nào của

những lời nói ban nãy.

“Chị ba” Anh ta cất giọng hơi lạnh lùng, tôi

ngây người ra sau đó mới chợt nhớ ra là dường

như anh ta vẫn thường thích gọi Phó Thắng Nam

là anh ba.

“Tổng giám đốc Cảnh Thần, anh đừng có gọi

bậy bạ như vậy, chị ba của anh không có ở đây”

Tôi nói xong thì đẩy anh ta sang một bên và rời đi.

Phó Thắng Nam bước lên vài bước kéo tôi lại

và nói: “Xuân Hinh, em định đi đâu?”

“Không liên quan gì đến anh” Tôi đẩy anh ra

và muốn đi ra khỏi phòng nhưng lại bị anh kéo

đến bên chiếc ghế sofa, sau đó anh lại nhìn sang

Kiều Cảnh Thần và nói: “Sao thế?”

Kiều Cảnh Thần nhìn thấy tình cảnh này thì

cảm thấy hơi ngại ngùng, anh ta đáp lại: “Dự án

của Tây Âu đã làm xong cả rồi, tôi và Tuấn Anh

quyết định là tối nay sẽ cùng nhau qua đó để

chúc mừng, anh có đi cùng không?”

Phó Thắng Nam liếc sang tôi rồi rướn mày lên

đáp: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi được”

Kiều Cảnh Thần ngập ngừng một hồi rồi nói ra

một câu đáng chết: “Anh dắt theo chị ba đi, không

uống rượu là được rồi’

“Có muốn đi không?” Phó Thắng Nam mở lời,

cánh tay của anh vẫn đang đặt trên người tôi.

“Mạc Hạnh Nguyên có đi không?” Tôi nhìn

Kiều Cảnh Thần rồi cất tiếng hỏi, ánh mắt tỏ vẻ

khá cố chấp.

Kiều Cảnh Thần ngơ ngác rồi gật đầu đáp:

“Có”

Tôi cũng gật đầu nói: “Tôi sẽ đi.”

Kiều Cảnh Thần nhìn tôi sau đó lại nhìn sang

Phó Thắng Nam, anh ta không nói gì cả mà đã đi

ra ngoài.

Phó Thắng Nam kéo lấy tôi và hỏi: ‘Em muốn làm gì?”

Tôi cảm thấy rất nực cười: “Em thì có thể làm

gì được chứ? Nhà họ Mạc lớn mạnh như vậy, em

giết chết Mạc Hạnh Nguyên không phải là đang tự

làm khó bản thân mình sao, em chỉ muốn đi xem

xem chồng của em thế nào thôi, sao vậy, anh

không muốn cho em đi à?”

Anh tỏ vẻ khó xử: “Con sắp được sinh ra rồi,

em chạy lung tung như vậy thật sự không an toàn đâu.

“Chẳng phải đã có bác sĩ Tuấn Anh lo rồi sao?”

“Dạo gần đây Tuấn Anh rất bận rộn, cậu ấy

không có thời gian chăm sóc cho em đâu.” Anh

nói mấy lời như vậy chẳng khác nào đang nói tôi

là đồ phiên phức.

“Được rồi, em sẽ không đi nữa” Anh đã nói

đến mức này rồi, nếu như tôi còn cố chấp mặt dày

đòi đi thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa.

Vì vậy tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Anh đột nhiên nhìn tôi và hỏi: “Tối nay em

muốn ăn món gì?”

Trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi nên tôi

vẫn chưa kịp nghĩ ra thích ăn món gì, tôi nghĩ một

hồi rồi reo lên: “Ăn lẩu đi” Dường như những

người đang mang thai thì khẩu vị ăn sẽ rất đậm,

trước đây tôi ăn rất ít, tôi sợ ăn cay và cảm thấy

không thích ăn những món ăn có vị đậm, thế

nhưng bây giờ lại cảm thấy lâu vậy rồi mà lại

không ăn một bữa thì cảm giác trong lòng thiếu đi

chút gì đó.

Anh lại chau mày, hình như anh không thích

ăn lẩu lắm, anh nói với tôi: “Đổi món khác đi”

“Tại sao?” Tôi ghét nhất là cái kiểu này của

anh: “Rõ ràng là anh hỏi em muốn ăn cái gì mà,

em nói ra rồi anh lại không đồng ý, vậy ban đầu

anh hỏi em để làm chứ?”

Anh nhíu mày lại rồi đáp: “Mùi vị của lẩu rất

đậm, người lại đông, không an toàn.”

“Vậy không ăn gì hết là an toàn nhất” Thật sự

có đôi lúc tôi thấy Phó Thắng Nam trông rất đáng

ghét: “Cũng đúng thôi, một vị tổng giám đốc nho

nhã cao quý như anh thì phải đi đến nhà hàng

dùng bữa với một người thùy my quý phái như

Mạc Hạnh Nguyên mới phù hợp, đến đó để hưởng

thụ thứ âm nhạc du dương cùng khoảng thời gian

lãng mạn chứ, còn đi đến một nơi đông đúc chen

chúc và phức tạp như quán lẩu làm sao xứng với

một cậu quý tử như anh được.”

Con người ta trong lúc tâm trạng Tồi tệ như

vậy thì những lời như thế nào cũng có thể nói ra.

Anh nhấch môi và nói: “Xuân Hinh, em không

thể tỏ ra đáng yêu giống như một người phụ nữ

bình thường được sao? Tỏ ra chua ngoa đanh đá

như vậy em thấy thú vị lắm hả?”

Tôi cảm thấy thật nực cười: ‘Mạc Hạnh

Nguyên thú vị hơn, anh đi tìm cô ta đi, anh ở đây

mỉa mai em thì có gì vui đâu chứ?”

Không còn sớm nữa, tôi không so đo với anh

nữa mà lập tức đứng lên rồi đi khỏi phòng làm

việc, sau đó tôi nói với anh bằng giọng lạnh lùng:

“Anh không thích ăn lẩu cũng được, nếu như anh

lo lắng con trai của mình xảy ra chuyện thì đến

quán lẩu đợi em, đợi em ăn xong rồi anh đưa em

về là được.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 155: Bi kịch của đứa trẻ (1)Đó là Trần Văn Nghĩa, anh ta lên tiếng hỏi:“Tổng giám đốc Nam, có chuyện gì vậy?”“Đổi nhân viên lễ tân dưới sảnh đi” Nói xong,anh lại tiếp tục dặn dò: “Sau này không có sự chophép của tôi thì không được để cho những ngườikhông có phận sự bước vào công ty.’Trần Văn Nghĩa tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tổnggiám đốc Nam, những người không có phận sự làai vậy?”“Mạc Hạnh Nguyên” Phó Thắng Nam vừa nóixong, đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kiaTrần Văn Nghĩa vội vàng nói: “Cô Hạnh Nguyên đichung với tổng giám đốc Cảnh Thần, tổng giámđốc à, chuyện này tôi không dám nhúng tay vào đâu.Phó Thắng Nam cau mày rồi nói: “Cậu maunghĩ ra cách để giải quyết đi”Nói xong anh lập tức cúp máy, sau đó ngướcmắt lên nhìn tôi và nói: “Em thấy cách giải quyếtnày như thế nào?”Tôi gật đầu đáp: “Đơn giản, lỗ mãng””Hàng lông mày của anh nhu lại: “Em hài lòngchứ?”Tôi trê môi: ‘Chuyện của anh không liên quangì đến em.”Tôi lười phải tranh luận với anh, tôi đưa choanh chiếc bánh ngọt mà tôi đem đến rồi nói: “DìTriệu nói rằng nếu như anh biết cái bánh này là doem làm thì chắc chắn anh sẽ rất thích”Anh cầm lấy chiếc hộp đựng bánh xem thử,ánh mắt anh nhìn về phía tôi rồi nói: “Có thật là doem làm không?”“Em chỉ phụ giúp mấy việc lặt vặt thôi” DìTriệu và La Linh cùng phụ làm, cũng chẳng phảicông sức của một mình tôi.Thấy vậy, anh bật cười nhẹ nhàng rồi nói:“Nhìn có vẻ hơi xấu nhưng chắc là mùi vị cũngđược đấy nhỉ”Xấu sao?Tôi…Bây giờ đã là giờ chiều rồi, cũng đã vào giờlúc tan tâm, dì Triệu gọi điện thoại đến nói rằng bàsẽ tự mình về trước, bảo tôi đợi Phó Thắng Namrồi lát về chung sau.Tôi biết rất rõ dì Triệu làm như vậy là vì muốnsắp xếp cho tôi và Phó Thắng Nam có cơ hội đểtiếp xúc với nhau, tôi cũng không đáp lại nhiều màchỉ đồng ý với bà.Bình thường Phó Thắng Nam không hề thíchăn bánh ngọt, anh chỉ ăn qua loa vài miếng rồithôi, tôi cũng không nói gì cả mà nằm dựa trênsofa rồi nghịch điện thoại.Anh giật phắt lấy điện thoại của tôi rồi nói:“Bớt xem điện thoại lại, như vậy không tốt chomắt đâu.”“Không xem điện thoại không lẽ xem anh à?”Bởi vì cảm thấy quá chán cộng với việc ban nãylúc đến đây đã bị làm cho không thoải mái, PhóThắng Nam chỉ vừa nói một câu thôi là tôi đãmuốn trút giận lên người anh rồi.Bỗng nhiên anh lại bật cười mà chẳng cảmthấy khúc mắc gì trong lòng cả: “Ừ, vậy thì em cóthể xem cho đã”Tôi trừng mắt liếc anh một cái rồi nói vớigiọng chán nản: “Sao anh không bảo Mạc HạnhNguyên đến mà coi đi, em không có hứng thú với anh”“Vẫn còn giận sao?”“Anh cất giọng hỏi rồi kéotôi nép vào trong lòng anh, sau đó nói tiếp: “Trongcông ty có biết bao nhiêu cái miệng, khó màkhông sinh chuyện, em cần gì phải so đo nhưvậy?”Tôi cười mỉa mai rồi nói: “Nói như vậy là ngaytừ đầu anh đã biết hết mọi chuyện nhưng anh bỏmặc không quan tâm đúng không? Nếu như hômnay em không đến và không nhìn thấy mọichuyện, có phải anh cảm thấy sung sướng lắmđúng không? Ở nhà thì có cơm ngon canh ngọt, rangoài lại có phở ngon thơm lừng, một chồng haivợ, nhất định phải sinh con nhé, nếu không có gìxảy ra thì anh sẽ sinh được một trai một gái đấy.Đúng là song hỷ lâm môn mà.”Nghe thấy lời nói chế nhạo đó của tôi, anhcau mày lại rồi nói: ‘Em cũng biết nhiều quá nhỉ,nào là cơm canh với cả phở, não em hoạt độngtốt như vậy sao không để dành mà suy nghĩ chokĩ vấn đề đi?”Tôi lạnh lùng đáp: “Nghĩ cái gì chứ? Nghĩ vềchuyện anh và Mạc Hạnh Nguyên quấn quýt vớinhau như thế nào hay là chuyện anh và cô ta lêngiường thế nào với nhau?”Anh chau mày lại và hơi nổi giận: “Tôi đã nóirồi, tôi và cô ấy không có quan hệ gì với nhau cả,sao em cứ thích đem chuyện này ra bới móc hoàivậy? Chuyện này không thể nào để cho nó qua điđược sao?”“Qua đi bằng cách nào?” Trong lòng tôi cảmthấy rất khó chịu, tôi không muốn nghe lời anh nóinữa: “Anh cho phép cô ta ra ra vào vào tự do trongcông ty anh, để cho các nhân viên từ trên xuốngdưới trong công ty gọi cô ta là vợ chưa cưới củatổng giám đốc, cuối cùng lại tỏ ra là không liênquan gì đến mình, Phó Thắng Nam, anh đang lừabản thân mình hay đang lừa em vậy? Anh làm vậylà có ý gì hả?”Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi độtnhiên bật cười lên: “Em cho phép Thẩm MinhThành đối xử dịu dàng hỏi han ân cần với em, rồilại còn tặng trái cây hay mấy món đồ kỉ niệm gìđó, vậy tại sao bên cạnh tôi chỉ mới xuất hiện MạcHạnh Nguyên thôi là em đã không chịu nổi rồi?”Tôi không ngờ là anh lại có thể bới mócchuyện này ra nói, trong lòng tôi vô cùng tức giận,tôi đứng phắt dậy nhưng lại đứng không vững nênsuýt chút nữa bị ngã, anh đưa tay ra đỡ lấy tôinhưng bị tôi đẩy ra: “Tránh xa em ra”Sau đó tôi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa mởcửa phòng làm việc ra thì tôi đã nhìn thấy KiềuCảnh Thần đứng trước cửa và đang giơ tay rađịnh gõ cửa, vẻ mặt của anh ta hơi bối rối.Có vẻ như anh ta đã nghe được phần nào củanhững lời nói ban nãy.“Chị ba” Anh ta cất giọng hơi lạnh lùng, tôingây người ra sau đó mới chợt nhớ ra là dườngnhư anh ta vẫn thường thích gọi Phó Thắng Namlà anh ba.“Tổng giám đốc Cảnh Thần, anh đừng có gọibậy bạ như vậy, chị ba của anh không có ở đây”Tôi nói xong thì đẩy anh ta sang một bên và rời đi.Phó Thắng Nam bước lên vài bước kéo tôi lạivà nói: “Xuân Hinh, em định đi đâu?”“Không liên quan gì đến anh” Tôi đẩy anh ravà muốn đi ra khỏi phòng nhưng lại bị anh kéođến bên chiếc ghế sofa, sau đó anh lại nhìn sangKiều Cảnh Thần và nói: “Sao thế?”Kiều Cảnh Thần nhìn thấy tình cảnh này thìcảm thấy hơi ngại ngùng, anh ta đáp lại: “Dự áncủa Tây Âu đã làm xong cả rồi, tôi và Tuấn Anhquyết định là tối nay sẽ cùng nhau qua đó đểchúc mừng, anh có đi cùng không?”Phó Thắng Nam liếc sang tôi rồi rướn mày lênđáp: “Tôi nghĩ rằng tôi có thể đi được”Kiều Cảnh Thần ngập ngừng một hồi rồi nói ramột câu đáng chết: “Anh dắt theo chị ba đi, khônguống rượu là được rồi’“Có muốn đi không?” Phó Thắng Nam mở lời,cánh tay của anh vẫn đang đặt trên người tôi.“Mạc Hạnh Nguyên có đi không?” Tôi nhìnKiều Cảnh Thần rồi cất tiếng hỏi, ánh mắt tỏ vẻkhá cố chấp.Kiều Cảnh Thần ngơ ngác rồi gật đầu đáp:“Có”Tôi cũng gật đầu nói: “Tôi sẽ đi.”Kiều Cảnh Thần nhìn tôi sau đó lại nhìn sangPhó Thắng Nam, anh ta không nói gì cả mà đã đira ngoài.Phó Thắng Nam kéo lấy tôi và hỏi: ‘Em muốn làm gì?”Tôi cảm thấy rất nực cười: “Em thì có thể làmgì được chứ? Nhà họ Mạc lớn mạnh như vậy, emgiết chết Mạc Hạnh Nguyên không phải là đang tựlàm khó bản thân mình sao, em chỉ muốn đi xemxem chồng của em thế nào thôi, sao vậy, anhkhông muốn cho em đi à?”Anh tỏ vẻ khó xử: “Con sắp được sinh ra rồi,em chạy lung tung như vậy thật sự không an toàn đâu.“Chẳng phải đã có bác sĩ Tuấn Anh lo rồi sao?”“Dạo gần đây Tuấn Anh rất bận rộn, cậu ấykhông có thời gian chăm sóc cho em đâu.” Anhnói mấy lời như vậy chẳng khác nào đang nói tôilà đồ phiên phức.“Được rồi, em sẽ không đi nữa” Anh đã nóiđến mức này rồi, nếu như tôi còn cố chấp mặt dàyđòi đi thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa.Vì vậy tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa.Anh đột nhiên nhìn tôi và hỏi: “Tối nay emmuốn ăn món gì?”Trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi nên tôivẫn chưa kịp nghĩ ra thích ăn món gì, tôi nghĩ mộthồi rồi reo lên: “Ăn lẩu đi” Dường như nhữngngười đang mang thai thì khẩu vị ăn sẽ rất đậm,trước đây tôi ăn rất ít, tôi sợ ăn cay và cảm thấykhông thích ăn những món ăn có vị đậm, thếnhưng bây giờ lại cảm thấy lâu vậy rồi mà lạikhông ăn một bữa thì cảm giác trong lòng thiếu đichút gì đó.Anh lại chau mày, hình như anh không thíchăn lẩu lắm, anh nói với tôi: “Đổi món khác đi”“Tại sao?” Tôi ghét nhất là cái kiểu này củaanh: “Rõ ràng là anh hỏi em muốn ăn cái gì mà,em nói ra rồi anh lại không đồng ý, vậy ban đầuanh hỏi em để làm chứ?”Anh nhíu mày lại rồi đáp: “Mùi vị của lẩu rấtđậm, người lại đông, không an toàn.”“Vậy không ăn gì hết là an toàn nhất” Thật sựcó đôi lúc tôi thấy Phó Thắng Nam trông rất đángghét: “Cũng đúng thôi, một vị tổng giám đốc nhonhã cao quý như anh thì phải đi đến nhà hàngdùng bữa với một người thùy my quý phái nhưMạc Hạnh Nguyên mới phù hợp, đến đó để hưởngthụ thứ âm nhạc du dương cùng khoảng thời gianlãng mạn chứ, còn đi đến một nơi đông đúc chenchúc và phức tạp như quán lẩu làm sao xứng vớimột cậu quý tử như anh được.”Con người ta trong lúc tâm trạng Tồi tệ nhưvậy thì những lời như thế nào cũng có thể nói ra.Anh nhấch môi và nói: “Xuân Hinh, em khôngthể tỏ ra đáng yêu giống như một người phụ nữbình thường được sao? Tỏ ra chua ngoa đanh đánhư vậy em thấy thú vị lắm hả?”Tôi cảm thấy thật nực cười: ‘Mạc HạnhNguyên thú vị hơn, anh đi tìm cô ta đi, anh ở đâymỉa mai em thì có gì vui đâu chứ?”Không còn sớm nữa, tôi không so đo với anhnữa mà lập tức đứng lên rồi đi khỏi phòng làmviệc, sau đó tôi nói với anh bằng giọng lạnh lùng:“Anh không thích ăn lẩu cũng được, nếu như anhlo lắng con trai của mình xảy ra chuyện thì đếnquán lẩu đợi em, đợi em ăn xong rồi anh đưa emvề là được.”

Chương 155