Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 161
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 161: Bi kịch của đứa trẻ (7)“Con yêu, con yêu…” Sau khi gọi đứa trẻ vô sốlần, dường như tôi đã nhìn thấy một bóng ngườinhỏ nhắn hiện lên trong vầng sáng.Thằng bé tập tênh đi về phía tôi, bởi vì thằngbé còn quá nhỏ nên đi đứng không vững, lảo đảonghiêng ngả.Tôi vô cùng vui mừng chạy về phía thằng bé,ôm đứa bé vào ngực rồi nhìn ngắm thật kỹ. Thằngbé thật sự còn rất nhỏ, trên đầu ửng ửng đỏ mộtmảng, có thể bởi vì thằng bé muốn nhanh chóngchui ra khỏi bụng tôi nên phần đầu mới đỏ nhưthế.Từng chiếc mũi, đôi mắt đều vô cùng nhỏ bénhưng trông rất dễ thương. Thằng bé nở một nụcười với tôi, miệng nhỏ cong lên nhè nhẹ giốngnhư đóa hoa quỳnh nở trong nắng mai vậy.“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âmthanh trầm thấp xa xôi vang lên bên tai tôi hết lânnày đến lần khác.Tôi muốn tìm về phía âm thanh kia nhưng bốnphía đều là một mảng trắng xóa, không nhìn thấyđược gì cả.Đến khi tôi hoảng hốt giật mình lại thì đứa trẻkia đã biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đangchìm đắm trong không gian đầy sương mù trắngxóa này.“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âmthanh này lại vang lên một lân nữa, tôi bịt kín lỗ tailại không muốn nghe, cố gắng nhìn quanh bốnphía để tìm kiếm đứa trẻ.Thế nhưng, âm thanh này cứ như lời nguyênvậy, cứ mãi vang lên bên tai tôi không ngừng.Tôi hoảng hốt, khàn giọng hô to lên: “Con yêu,con yêu ơi…”Bất chợt trên ngực vô cùng đau nhói, tôi thởgấp đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt lại là mộtcăn phòng màu trắng quen thuộc.Bên cạnh tôi chính là đám bác sĩ y tá mặc đồtrắng, bọn họ đều bịt khẩu trang thật kín.Có người mở miệng, thở phào nhẹ nhõm nói:“Rốt cuộc cũng tỉnh lại rôi, đúng là nhặt đượcmạng về mà”“Ừ, tốt nhất nên trông chừng thật kỹ, chuyểnđến phòng quan sát đi. Nếu như sau khi quan sátđược một ngày mà không thấy có vấn đề gì bấtổn thì chuyển về phòng bệnh thường”“Vâng ạ.’Trong cơn mơ màng, tôi bị một đám ngườiđưa đến phòng bệnh khác. Lúc này, cổ họng tôiđã vô cùng đau rát, tôi không thể thở được, cũngkhông nói ra được một chữ nào.Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cả người tôi từtrên xuống dưới đều âm ỉ đau nhức, đặc biệt làphần bụng, chỉ cần thở nhẹ thôi cũng có thể chạmđến cơn đau.“Bác sĩ nói sáu tiếng này cô không thể ănđược, chỉ có thể uống chút nước mà thôi, chờ đếnkhi thuốc mê hoàn toàn tan hết mới có thể ănuống lại bình thường.” Người nói chuyện chính làCố Diệc Hàn.Làm thế nào tôi cũng không ngờ cuối cùngngười xuất hiện ở đây lại là anh ta, thậm chí tôi đãtừng nghĩ đến Phó Thắng Nam, Thẩm MinhThành nhưng chưa từng nghĩ tới anh ta.Tôi không thể nói ra thành lời, chỉ đành nhìnanh ta, nước mắt trong khóe mắt chậm rãi rơixuống.Dường như anh ta hiểu ý tôi, khẽ thở dài mộthơi rồi nói: “Cô cố gắng chăm sóc sức khỏe chothật tốt đi, sau này vẫn có cơ hội có đứa trẻ khác mà.”Nhất thời, ngực tôi đau đớn như bị người khácxé ra, sau đó lại xát muối vào vết thương cònchưa kết vảy. Cơn đau bắt đầu tràn lan khắp toànthân, ngay cả xương cốt cũng đều cảm giác đượcnỗi đau này.Tôi không thể khống chế được cảm giác đauđớn trên ngực, lập tức khóc thút thít khôngngừng. Cố Diệc Hàn nắm lấy tay tôi, sắc mặt anhta cúi xuống, trong ánh mắt sâu thẳm kia lại làmột mảng âm u không đáy.Tình cảnh khó khăn hiện tại cứ giống nhưmuốn rút gân tôi từng lần một, mỗi lần nghĩ đếnthì cơn đau đớn này lại bắt đầu tràn lan, dườngnhư tôi hoàn toàn không có cách nào để khốngchế loại bi thương này được.Sau khi cố gắng chịu đựng được ba ngày, rốtcuộc tôi cũng có thể xuống giường, giọng nói đãcó thể phát ra một chút xíu âm thanh. Tôi kéo lấyống tay áo của Cố Diệc Hàn, giọng nói vẫn khànkhàn như cũ: “Tôi muốn gặp đứa trẻ một lần”Mang thai mười hai tháng, tôi muốn nhìn thấyđứa bé một lần.Cố Diệc Hàn khẽ cau mày, không biết phảilàm sao: “Ở phòng giữ xác, tôi đã giao cho bệnhviện xử lý rồi”“Không!” Tôi mở miệng, giọng nói lộ rõ nỗiđau tê tâm liệt phế. Tôi nắm lấy ống tay anh ta rồikhông ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống:“Đừng vứt bỏ đứa bé như vậy, cầu xin anh. Đó làcon của tôi mà, cho dù đứa bé đó… đã chết thìchuyện hậu sự cũng phải do người mẹ như tôi đisắp xếp”Anh ta nhíu mày, trong ánh mắt đen láy kiađều tràn ngập sự đau lòng: “Được, em hãy cốgắng chăm sóc sức khỏe cho tốt. Chờ đến khi emkhỏe rồi thì xử lý những chuyện này sau đượckhông?”Tôi gật đầu, trong lông ngực vẫn còn âm ĩ đauđớn. Mấy ngày nay, cảm giác đau đớn này chưatừng dừng lại.Cố Diệc Hàn chăm sóc tôi thật tốt, anh ta mờithêm hai người đến chăm sóc tôi, nói với tôinhững chuyện cần phải chú ý trong lúc ở cữ. Anhta không hề sơ xuất bất kỳ chuyện nào cả, mọichuyện đều thay tôi giải quyết rất tốt.Đứa bé kia do ngạt thở mà chết, lúc ấy bàothai vẫn còn ở trong bụng nên thi thể được mổbụng để lấy ra, hiện tại trên bụng tôi vẫn còn mộtvết sẹo thật dài.Mỗi lần chạm vào thì cơn đau trong trí nhớ lạibắt đầu lan tràn khắp toàn thân, cảm giác đauđớn này cứ chiếm lấy tôi một cách lắng lặng nhưthế.Mãi cho đến khi đã ở cữ được hơn nửa tháng,tôi mới biết được bệnh viện này là của tư nhân,cách rất xa thành phố, thuộc về sản nghiệp trongtay Cố Diệc Hàn.Trải qua mấy ngày nay, tất cả tâm tư của tôiđều dồn lên người đứa trẻ, không hề nghĩ đến bấtcứ việc gì khác. Hôm nay mới bất chợt nhớ đếnphải báo tin bình an cho Vũ Linh và .John.Mượn điện thoại của người giúp việc, tôimuốn gọi điện thoại cho Vũ Linh nhưng lại pháthiện dường như tôi không còn nhớ đến bất kỳ sốnào cả, vì thế dứt khoát từ bỏ.Mỗi ngày Cố Diệc Hàn đều đến thăm tôi, mỗilần sẽ nói chuyện với tôi một lúc lâu. Những đề tàicủa anh ta đều xoay quanh kiến thức về buôn bán,tôi có khi nghe hiểu, có khi lại nghe không hiểu.Tôi biết anh ta có lòng tốt, không muốn để tôinhớ đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến đứa bénưa.Chớp mắt đã một tháng trôi qua, sau khi tôi ởcữ xong thì có thể ra ngoài sân phơi nắng, thỉnhthoảng nhìn hoa cỏ trong sân mà ngẩn người.Hôm nay đã là cuối thu rồi, bốn phía ở biệt thựđều có lá cây khô héo. Từng chiếc lá vàng rơixuống đầy đất, trông rất có cảm giác bi thương.“Bên ngoài gió lớn, đừng ngây người ở đâyquá lâu” Giọng nói trầm thấp từ tính của vang lên,tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy Cố Diệc Hàn.Tôi nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Anh đã về rồi”Thấy trong tay anh ta còn đang cầm tài liệu, có lẽvừa tan ca trong công ty rồi đến thẳng đây luôn.Sau khi đưa tài liệu cho người giúp việc, anhta đi về phía tôi, theo thói quen khom người ômlấy tôi. Tôi thấy vậy bèn vội vàng tránh ra, cười yếuớt nói: “Sức khỏe của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi,cũng ở cữ xong rồi, vết thương đã không còn đau nữa.Anh ta cau mày, ánh mắt hơi tối sầm lại, mởmiệng nói: “Một lát muốn ăn gì?” Anh ta luôn luônnhư vậy, nghĩ đủ cách để bắt tôi ăn, rất sợ tôi tuyệtthực mà chết.Tôi lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Tôi không đóibụng, buổi sáng vừa mới ăn rồi, bây giờ không đóinưa.Anh ta quay đầu nhìn về phía người giúp việc,giọng nói trầm thấp: “Cô ấy ăn lúc mấy giờ?”“Bảy giờ sáng ạ”Cố Diệc Hàn cau mày, giơ tay nhìn lên chiếcđồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, ánh mắt đen láy bắnvề phía tôi: “Bây giờ đã là xế chiều rồi, em cầnphải ăn thêm một chút nữa”Tôi gật đầu, trải qua mấy ngày nay, dường nhưtôi cũng hiểu được tính tình của anh ta một phầnnào. Mặc dù sắc mặt anh ta rất lạnh lùng nhưngđối xử với người khác lại vô cùng tốt.Có lẽ bởi vì có liên quan đến đứa bé nên tronglúc ở cữ, tôi không muốn ăn uống gì cả, không hềcó cảm giác đói bụng. Nếu như không phải CốDiệc Hàn cứ luôn dặn dò tôi ăn cơm thì gần nhưtôi cũng sẽ quên mất chuyện ăn cơm này.Đọc Full tại truyen.one
Chương 161: Bi kịch của đứa trẻ (7)
“Con yêu, con yêu…” Sau khi gọi đứa trẻ vô số
lần, dường như tôi đã nhìn thấy một bóng người
nhỏ nhắn hiện lên trong vầng sáng.
Thằng bé tập tênh đi về phía tôi, bởi vì thằng
bé còn quá nhỏ nên đi đứng không vững, lảo đảo
nghiêng ngả.
Tôi vô cùng vui mừng chạy về phía thằng bé,
ôm đứa bé vào ngực rồi nhìn ngắm thật kỹ. Thằng
bé thật sự còn rất nhỏ, trên đầu ửng ửng đỏ một
mảng, có thể bởi vì thằng bé muốn nhanh chóng
chui ra khỏi bụng tôi nên phần đầu mới đỏ như
thế.
Từng chiếc mũi, đôi mắt đều vô cùng nhỏ bé
nhưng trông rất dễ thương. Thằng bé nở một nụ
cười với tôi, miệng nhỏ cong lên nhè nhẹ giống
như đóa hoa quỳnh nở trong nắng mai vậy.
“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âm
thanh trầm thấp xa xôi vang lên bên tai tôi hết lân
này đến lần khác.
Tôi muốn tìm về phía âm thanh kia nhưng bốn
phía đều là một mảng trắng xóa, không nhìn thấy
được gì cả.
Đến khi tôi hoảng hốt giật mình lại thì đứa trẻ
kia đã biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đang
chìm đắm trong không gian đầy sương mù trắng
xóa này.
“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âm
thanh này lại vang lên một lân nữa, tôi bịt kín lỗ tai
lại không muốn nghe, cố gắng nhìn quanh bốn
phía để tìm kiếm đứa trẻ.
Thế nhưng, âm thanh này cứ như lời nguyên
vậy, cứ mãi vang lên bên tai tôi không ngừng.
Tôi hoảng hốt, khàn giọng hô to lên: “Con yêu,
con yêu ơi…”
Bất chợt trên ngực vô cùng đau nhói, tôi thở
gấp đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt lại là một
căn phòng màu trắng quen thuộc.
Bên cạnh tôi chính là đám bác sĩ y tá mặc đồ
trắng, bọn họ đều bịt khẩu trang thật kín.
Có người mở miệng, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Rốt cuộc cũng tỉnh lại rôi, đúng là nhặt được
mạng về mà”
“Ừ, tốt nhất nên trông chừng thật kỹ, chuyển
đến phòng quan sát đi. Nếu như sau khi quan sát
được một ngày mà không thấy có vấn đề gì bất
ổn thì chuyển về phòng bệnh thường”
“Vâng ạ.’
Trong cơn mơ màng, tôi bị một đám người
đưa đến phòng bệnh khác. Lúc này, cổ họng tôi
đã vô cùng đau rát, tôi không thể thở được, cũng
không nói ra được một chữ nào.
Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cả người tôi từ
trên xuống dưới đều âm ỉ đau nhức, đặc biệt là
phần bụng, chỉ cần thở nhẹ thôi cũng có thể chạm
đến cơn đau.
“Bác sĩ nói sáu tiếng này cô không thể ăn
được, chỉ có thể uống chút nước mà thôi, chờ đến
khi thuốc mê hoàn toàn tan hết mới có thể ăn
uống lại bình thường.” Người nói chuyện chính là
Cố Diệc Hàn.
Làm thế nào tôi cũng không ngờ cuối cùng
người xuất hiện ở đây lại là anh ta, thậm chí tôi đã
từng nghĩ đến Phó Thắng Nam, Thẩm Minh
Thành nhưng chưa từng nghĩ tới anh ta.
Tôi không thể nói ra thành lời, chỉ đành nhìn
anh ta, nước mắt trong khóe mắt chậm rãi rơi
xuống.
Dường như anh ta hiểu ý tôi, khẽ thở dài một
hơi rồi nói: “Cô cố gắng chăm sóc sức khỏe cho
thật tốt đi, sau này vẫn có cơ hội có đứa trẻ khác mà.”
Nhất thời, ngực tôi đau đớn như bị người khác
xé ra, sau đó lại xát muối vào vết thương còn
chưa kết vảy. Cơn đau bắt đầu tràn lan khắp toàn
thân, ngay cả xương cốt cũng đều cảm giác được
nỗi đau này.
Tôi không thể khống chế được cảm giác đau
đớn trên ngực, lập tức khóc thút thít không
ngừng. Cố Diệc Hàn nắm lấy tay tôi, sắc mặt anh
ta cúi xuống, trong ánh mắt sâu thẳm kia lại là
một mảng âm u không đáy.
Tình cảnh khó khăn hiện tại cứ giống như
muốn rút gân tôi từng lần một, mỗi lần nghĩ đến
thì cơn đau đớn này lại bắt đầu tràn lan, dường
như tôi hoàn toàn không có cách nào để khống
chế loại bi thương này được.
Sau khi cố gắng chịu đựng được ba ngày, rốt
cuộc tôi cũng có thể xuống giường, giọng nói đã
có thể phát ra một chút xíu âm thanh. Tôi kéo lấy
ống tay áo của Cố Diệc Hàn, giọng nói vẫn khàn
khàn như cũ: “Tôi muốn gặp đứa trẻ một lần”
Mang thai mười hai tháng, tôi muốn nhìn thấy
đứa bé một lần.
Cố Diệc Hàn khẽ cau mày, không biết phải
làm sao: “Ở phòng giữ xác, tôi đã giao cho bệnh
viện xử lý rồi”
“Không!” Tôi mở miệng, giọng nói lộ rõ nỗi
đau tê tâm liệt phế. Tôi nắm lấy ống tay anh ta rồi
không ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống:
“Đừng vứt bỏ đứa bé như vậy, cầu xin anh. Đó là
con của tôi mà, cho dù đứa bé đó… đã chết thì
chuyện hậu sự cũng phải do người mẹ như tôi đi
sắp xếp”
Anh ta nhíu mày, trong ánh mắt đen láy kia
đều tràn ngập sự đau lòng: “Được, em hãy cố
gắng chăm sóc sức khỏe cho tốt. Chờ đến khi em
khỏe rồi thì xử lý những chuyện này sau được
không?”
Tôi gật đầu, trong lông ngực vẫn còn âm ĩ đau
đớn. Mấy ngày nay, cảm giác đau đớn này chưa
từng dừng lại.
Cố Diệc Hàn chăm sóc tôi thật tốt, anh ta mời
thêm hai người đến chăm sóc tôi, nói với tôi
những chuyện cần phải chú ý trong lúc ở cữ. Anh
ta không hề sơ xuất bất kỳ chuyện nào cả, mọi
chuyện đều thay tôi giải quyết rất tốt.
Đứa bé kia do ngạt thở mà chết, lúc ấy bào
thai vẫn còn ở trong bụng nên thi thể được mổ
bụng để lấy ra, hiện tại trên bụng tôi vẫn còn một
vết sẹo thật dài.
Mỗi lần chạm vào thì cơn đau trong trí nhớ lại
bắt đầu lan tràn khắp toàn thân, cảm giác đau
đớn này cứ chiếm lấy tôi một cách lắng lặng như
thế.
Mãi cho đến khi đã ở cữ được hơn nửa tháng,
tôi mới biết được bệnh viện này là của tư nhân,
cách rất xa thành phố, thuộc về sản nghiệp trong
tay Cố Diệc Hàn.
Trải qua mấy ngày nay, tất cả tâm tư của tôi
đều dồn lên người đứa trẻ, không hề nghĩ đến bất
cứ việc gì khác. Hôm nay mới bất chợt nhớ đến
phải báo tin bình an cho Vũ Linh và .John.
Mượn điện thoại của người giúp việc, tôi
muốn gọi điện thoại cho Vũ Linh nhưng lại phát
hiện dường như tôi không còn nhớ đến bất kỳ số
nào cả, vì thế dứt khoát từ bỏ.
Mỗi ngày Cố Diệc Hàn đều đến thăm tôi, mỗi
lần sẽ nói chuyện với tôi một lúc lâu. Những đề tài
của anh ta đều xoay quanh kiến thức về buôn bán,
tôi có khi nghe hiểu, có khi lại nghe không hiểu.
Tôi biết anh ta có lòng tốt, không muốn để tôi
nhớ đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến đứa bé
nưa.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, sau khi tôi ở
cữ xong thì có thể ra ngoài sân phơi nắng, thỉnh
thoảng nhìn hoa cỏ trong sân mà ngẩn người.
Hôm nay đã là cuối thu rồi, bốn phía ở biệt thự
đều có lá cây khô héo. Từng chiếc lá vàng rơi
xuống đầy đất, trông rất có cảm giác bi thương.
“Bên ngoài gió lớn, đừng ngây người ở đây
quá lâu” Giọng nói trầm thấp từ tính của vang lên,
tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy Cố Diệc Hàn.
Tôi nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Anh đã về rồi”
Thấy trong tay anh ta còn đang cầm tài liệu, có lẽ
vừa tan ca trong công ty rồi đến thẳng đây luôn.
Sau khi đưa tài liệu cho người giúp việc, anh
ta đi về phía tôi, theo thói quen khom người ôm
lấy tôi. Tôi thấy vậy bèn vội vàng tránh ra, cười yếu
ớt nói: “Sức khỏe của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi,
cũng ở cữ xong rồi, vết thương đã không còn đau nữa.
Anh ta cau mày, ánh mắt hơi tối sầm lại, mở
miệng nói: “Một lát muốn ăn gì?” Anh ta luôn luôn
như vậy, nghĩ đủ cách để bắt tôi ăn, rất sợ tôi tuyệt
thực mà chết.
Tôi lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Tôi không đói
bụng, buổi sáng vừa mới ăn rồi, bây giờ không đói
nưa.
Anh ta quay đầu nhìn về phía người giúp việc,
giọng nói trầm thấp: “Cô ấy ăn lúc mấy giờ?”
“Bảy giờ sáng ạ”
Cố Diệc Hàn cau mày, giơ tay nhìn lên chiếc
đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, ánh mắt đen láy bắn
về phía tôi: “Bây giờ đã là xế chiều rồi, em cần
phải ăn thêm một chút nữa”
Tôi gật đầu, trải qua mấy ngày nay, dường như
tôi cũng hiểu được tính tình của anh ta một phần
nào. Mặc dù sắc mặt anh ta rất lạnh lùng nhưng
đối xử với người khác lại vô cùng tốt.
Có lẽ bởi vì có liên quan đến đứa bé nên trong
lúc ở cữ, tôi không muốn ăn uống gì cả, không hề
có cảm giác đói bụng. Nếu như không phải Cố
Diệc Hàn cứ luôn dặn dò tôi ăn cơm thì gần như
tôi cũng sẽ quên mất chuyện ăn cơm này.
Đọc Full tại truyen.one
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 161: Bi kịch của đứa trẻ (7)“Con yêu, con yêu…” Sau khi gọi đứa trẻ vô sốlần, dường như tôi đã nhìn thấy một bóng ngườinhỏ nhắn hiện lên trong vầng sáng.Thằng bé tập tênh đi về phía tôi, bởi vì thằngbé còn quá nhỏ nên đi đứng không vững, lảo đảonghiêng ngả.Tôi vô cùng vui mừng chạy về phía thằng bé,ôm đứa bé vào ngực rồi nhìn ngắm thật kỹ. Thằngbé thật sự còn rất nhỏ, trên đầu ửng ửng đỏ mộtmảng, có thể bởi vì thằng bé muốn nhanh chóngchui ra khỏi bụng tôi nên phần đầu mới đỏ nhưthế.Từng chiếc mũi, đôi mắt đều vô cùng nhỏ bénhưng trông rất dễ thương. Thằng bé nở một nụcười với tôi, miệng nhỏ cong lên nhè nhẹ giốngnhư đóa hoa quỳnh nở trong nắng mai vậy.“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âmthanh trầm thấp xa xôi vang lên bên tai tôi hết lânnày đến lần khác.Tôi muốn tìm về phía âm thanh kia nhưng bốnphía đều là một mảng trắng xóa, không nhìn thấyđược gì cả.Đến khi tôi hoảng hốt giật mình lại thì đứa trẻkia đã biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đangchìm đắm trong không gian đầy sương mù trắngxóa này.“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âmthanh này lại vang lên một lân nữa, tôi bịt kín lỗ tailại không muốn nghe, cố gắng nhìn quanh bốnphía để tìm kiếm đứa trẻ.Thế nhưng, âm thanh này cứ như lời nguyênvậy, cứ mãi vang lên bên tai tôi không ngừng.Tôi hoảng hốt, khàn giọng hô to lên: “Con yêu,con yêu ơi…”Bất chợt trên ngực vô cùng đau nhói, tôi thởgấp đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt lại là mộtcăn phòng màu trắng quen thuộc.Bên cạnh tôi chính là đám bác sĩ y tá mặc đồtrắng, bọn họ đều bịt khẩu trang thật kín.Có người mở miệng, thở phào nhẹ nhõm nói:“Rốt cuộc cũng tỉnh lại rôi, đúng là nhặt đượcmạng về mà”“Ừ, tốt nhất nên trông chừng thật kỹ, chuyểnđến phòng quan sát đi. Nếu như sau khi quan sátđược một ngày mà không thấy có vấn đề gì bấtổn thì chuyển về phòng bệnh thường”“Vâng ạ.’Trong cơn mơ màng, tôi bị một đám ngườiđưa đến phòng bệnh khác. Lúc này, cổ họng tôiđã vô cùng đau rát, tôi không thể thở được, cũngkhông nói ra được một chữ nào.Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cả người tôi từtrên xuống dưới đều âm ỉ đau nhức, đặc biệt làphần bụng, chỉ cần thở nhẹ thôi cũng có thể chạmđến cơn đau.“Bác sĩ nói sáu tiếng này cô không thể ănđược, chỉ có thể uống chút nước mà thôi, chờ đếnkhi thuốc mê hoàn toàn tan hết mới có thể ănuống lại bình thường.” Người nói chuyện chính làCố Diệc Hàn.Làm thế nào tôi cũng không ngờ cuối cùngngười xuất hiện ở đây lại là anh ta, thậm chí tôi đãtừng nghĩ đến Phó Thắng Nam, Thẩm MinhThành nhưng chưa từng nghĩ tới anh ta.Tôi không thể nói ra thành lời, chỉ đành nhìnanh ta, nước mắt trong khóe mắt chậm rãi rơixuống.Dường như anh ta hiểu ý tôi, khẽ thở dài mộthơi rồi nói: “Cô cố gắng chăm sóc sức khỏe chothật tốt đi, sau này vẫn có cơ hội có đứa trẻ khác mà.”Nhất thời, ngực tôi đau đớn như bị người khácxé ra, sau đó lại xát muối vào vết thương cònchưa kết vảy. Cơn đau bắt đầu tràn lan khắp toànthân, ngay cả xương cốt cũng đều cảm giác đượcnỗi đau này.Tôi không thể khống chế được cảm giác đauđớn trên ngực, lập tức khóc thút thít khôngngừng. Cố Diệc Hàn nắm lấy tay tôi, sắc mặt anhta cúi xuống, trong ánh mắt sâu thẳm kia lại làmột mảng âm u không đáy.Tình cảnh khó khăn hiện tại cứ giống nhưmuốn rút gân tôi từng lần một, mỗi lần nghĩ đếnthì cơn đau đớn này lại bắt đầu tràn lan, dườngnhư tôi hoàn toàn không có cách nào để khốngchế loại bi thương này được.Sau khi cố gắng chịu đựng được ba ngày, rốtcuộc tôi cũng có thể xuống giường, giọng nói đãcó thể phát ra một chút xíu âm thanh. Tôi kéo lấyống tay áo của Cố Diệc Hàn, giọng nói vẫn khànkhàn như cũ: “Tôi muốn gặp đứa trẻ một lần”Mang thai mười hai tháng, tôi muốn nhìn thấyđứa bé một lần.Cố Diệc Hàn khẽ cau mày, không biết phảilàm sao: “Ở phòng giữ xác, tôi đã giao cho bệnhviện xử lý rồi”“Không!” Tôi mở miệng, giọng nói lộ rõ nỗiđau tê tâm liệt phế. Tôi nắm lấy ống tay anh ta rồikhông ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài xuống:“Đừng vứt bỏ đứa bé như vậy, cầu xin anh. Đó làcon của tôi mà, cho dù đứa bé đó… đã chết thìchuyện hậu sự cũng phải do người mẹ như tôi đisắp xếp”Anh ta nhíu mày, trong ánh mắt đen láy kiađều tràn ngập sự đau lòng: “Được, em hãy cốgắng chăm sóc sức khỏe cho tốt. Chờ đến khi emkhỏe rồi thì xử lý những chuyện này sau đượckhông?”Tôi gật đầu, trong lông ngực vẫn còn âm ĩ đauđớn. Mấy ngày nay, cảm giác đau đớn này chưatừng dừng lại.Cố Diệc Hàn chăm sóc tôi thật tốt, anh ta mờithêm hai người đến chăm sóc tôi, nói với tôinhững chuyện cần phải chú ý trong lúc ở cữ. Anhta không hề sơ xuất bất kỳ chuyện nào cả, mọichuyện đều thay tôi giải quyết rất tốt.Đứa bé kia do ngạt thở mà chết, lúc ấy bàothai vẫn còn ở trong bụng nên thi thể được mổbụng để lấy ra, hiện tại trên bụng tôi vẫn còn mộtvết sẹo thật dài.Mỗi lần chạm vào thì cơn đau trong trí nhớ lạibắt đầu lan tràn khắp toàn thân, cảm giác đauđớn này cứ chiếm lấy tôi một cách lắng lặng nhưthế.Mãi cho đến khi đã ở cữ được hơn nửa tháng,tôi mới biết được bệnh viện này là của tư nhân,cách rất xa thành phố, thuộc về sản nghiệp trongtay Cố Diệc Hàn.Trải qua mấy ngày nay, tất cả tâm tư của tôiđều dồn lên người đứa trẻ, không hề nghĩ đến bấtcứ việc gì khác. Hôm nay mới bất chợt nhớ đếnphải báo tin bình an cho Vũ Linh và .John.Mượn điện thoại của người giúp việc, tôimuốn gọi điện thoại cho Vũ Linh nhưng lại pháthiện dường như tôi không còn nhớ đến bất kỳ sốnào cả, vì thế dứt khoát từ bỏ.Mỗi ngày Cố Diệc Hàn đều đến thăm tôi, mỗilần sẽ nói chuyện với tôi một lúc lâu. Những đề tàicủa anh ta đều xoay quanh kiến thức về buôn bán,tôi có khi nghe hiểu, có khi lại nghe không hiểu.Tôi biết anh ta có lòng tốt, không muốn để tôinhớ đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến đứa bénưa.Chớp mắt đã một tháng trôi qua, sau khi tôi ởcữ xong thì có thể ra ngoài sân phơi nắng, thỉnhthoảng nhìn hoa cỏ trong sân mà ngẩn người.Hôm nay đã là cuối thu rồi, bốn phía ở biệt thựđều có lá cây khô héo. Từng chiếc lá vàng rơixuống đầy đất, trông rất có cảm giác bi thương.“Bên ngoài gió lớn, đừng ngây người ở đâyquá lâu” Giọng nói trầm thấp từ tính của vang lên,tôi quay đầu lại bèn nhìn thấy Cố Diệc Hàn.Tôi nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Anh đã về rồi”Thấy trong tay anh ta còn đang cầm tài liệu, có lẽvừa tan ca trong công ty rồi đến thẳng đây luôn.Sau khi đưa tài liệu cho người giúp việc, anhta đi về phía tôi, theo thói quen khom người ômlấy tôi. Tôi thấy vậy bèn vội vàng tránh ra, cười yếuớt nói: “Sức khỏe của tôi đã đỡ hơn nhiều rồi,cũng ở cữ xong rồi, vết thương đã không còn đau nữa.Anh ta cau mày, ánh mắt hơi tối sầm lại, mởmiệng nói: “Một lát muốn ăn gì?” Anh ta luôn luônnhư vậy, nghĩ đủ cách để bắt tôi ăn, rất sợ tôi tuyệtthực mà chết.Tôi lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Tôi không đóibụng, buổi sáng vừa mới ăn rồi, bây giờ không đóinưa.Anh ta quay đầu nhìn về phía người giúp việc,giọng nói trầm thấp: “Cô ấy ăn lúc mấy giờ?”“Bảy giờ sáng ạ”Cố Diệc Hàn cau mày, giơ tay nhìn lên chiếcđồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, ánh mắt đen láy bắnvề phía tôi: “Bây giờ đã là xế chiều rồi, em cầnphải ăn thêm một chút nữa”Tôi gật đầu, trải qua mấy ngày nay, dường nhưtôi cũng hiểu được tính tình của anh ta một phầnnào. Mặc dù sắc mặt anh ta rất lạnh lùng nhưngđối xử với người khác lại vô cùng tốt.Có lẽ bởi vì có liên quan đến đứa bé nên tronglúc ở cữ, tôi không muốn ăn uống gì cả, không hềcó cảm giác đói bụng. Nếu như không phải CốDiệc Hàn cứ luôn dặn dò tôi ăn cơm thì gần nhưtôi cũng sẽ quên mất chuyện ăn cơm này.Đọc Full tại truyen.one