Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 189

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 189: Hành vi biến thái của Phó Thắng Nam (1)Xe của Phó Thắng Nam ngừng dưới tòa nhàCố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anhrất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghénhìn.Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưngđưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh:“Phó Thắng Nam! Mở cửa!”Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phíatôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏgì sao?”Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài củaanh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dướicông ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôntạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu khônglại cãi nhau.Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Độtnhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngượchôn môi tôi: “Thơm ngọt quái”Aaaa…!Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. CốDiệc Hàn!Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình caogầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắcanh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kínhxuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhéThấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹnhàng chào hỏi: “Xin chào!”Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùngnhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi mộtphần tài liệu: “Đây là tư liệu vê Hoa Diệu. Em xemqua đi. Hiện tại Thẩm Minh Thành và Phó ThắngNam đều để ý đến công ty này, lúc này chúng tachen vào thì rất khó giành phần thắng!”Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu trong tay anh tarồi ngẩng mặt hỏi: “Nếu như hai người bọn họ đềubỏ qua Hoa Diệu thì chẳng phải cơ hội của chúngta rất lớn à?”Anh ta hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày:“Em đã nói chuyện với họ à?”Tôi gật đầu. Thang máy đến, sau khi vàothang máy tôi nói: “Một người là anh của tôi, mộtngười là chồng tôi, xem như tôi đã nhặt được củahời.“Haha!” Cố Diệc Hàn cười nhạt: “Em nghĩthoáng đấy!”Không tiếp tục nói nhiều với anh ta, tôi vàophòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu màanh ta đưa.Buổi trưa!Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đithẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng tahãy nói chuyện một lát đi!”Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôimuốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó cóchuyện gì sao?”Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổibật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty vớibà ấy.Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thươngmại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháuvà Cố Diệc Hàn là gì?”Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thíchphòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu màanh ta đưa.Buổi trưaPhó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đithẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng tahãy nói chuyện một lát đi!”Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôimuốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó cóchuyện gì sao?”Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổibật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty vớibà ấy.Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thươngmại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháuvà Cố Diệc Hàn là gì?”Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thíchchính xác.Bà gật đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm caferồi lại mở miệng: “Còn Thắng Nam thì sao? Cháuvà nó ly thân là định ly hôn hay chỉ có định tỉnhtáo một thời gian?”À! Đúng rồi! Chắc hầu hết mọi người khôngbiết chuyện tôi đã dọn về.Tôi hơi híp mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Tổng giámđốc Phó! Hôm nay cô tìm cháu trò chuyện, là…”Bà ấy mím môi: “Cô nghe nói lúc đầu cháu vàThắng Nam định đợi cha nó qua đời rồi ly hôn.Không ly hôn là vì phát hiện cháu mang thai.Thắng Nam là một người đàn ông có trách nhiệmnên mới không đồng ý ly hôn, nói cách khác cháuvà Thắng Nam không yêu nhau đúng không?”Nghe nói à?Tôi cười kh: “Cháu phải cảm ơn cô rất nhiềuvì đã quan tâm đến chuyện của cháu và ThắngNam như vậy.Bà ấy cười nhạt: “Không cần!” Vẻ mặt bà ấytốt hơn một chút: “Cô gái, cháu chỉ cần trả lời cô làgiữa cháu và Thắng Nam còn tình cảm không?”“Tổng giám đốc Phó! Cuối cùng cô cũng đithẳng vào vấn đề. Dù chuyện gì thì quyết địnhcũng có được sau khi khi cân nhắc được mấtđúng không?Bà ấy không nhịn được cười nhạt. Có thể bàấy thấy tôi quá thực tế nên mở miệng: “Vốn vì đứabé nên hai người đến với nhau mà không có tìnhcả. Cô thấy cháu và Cố Diệc Hàn rất hợp. Nếucháu không có tình cảm với Thắng Nam thì ly hôn.HahaLần đầu tiên nghe thấy khuyên người ta ly hônnhư thế này.“Phó Thắng Nam đồng ý việc này sao?” Hômqua Phó Thắng Nam đã đến nhà họ Cố, xem raPhó Bảo Hân đã quyết định.Bà ấy nhíu mày: “Tóm lại hai người không yêunhau nên ly hôn sẽ tốt cho cả hai.”Tôi gật đầu. Nhìn từ góc độ của người lớn thìđúng như vậy. Mấy ngày nay tôi quá gần gũi CốDiệc Hàn, lại giận dỗi ở riêng với Phó Thắng Nam.Trông cảnh này thì cách xử lý tốt nhất là lyhôn.Nhưng Phó Bảo Hân không phải là ngườikhông biết điều, bà ấy sẽ không khuyên tôi và CốThắng Nam ly hôn vì chút chuyện này.Trừ khi còn nguyên nhân khác.Tôi nhìn bà ấy: “Tổng giám đốc Phó! Nếu chỉ vìbây giờ cháu và Phó Thắng Nam đang cãi nhaunên cô khuyên chúng cháu nên ly hôn thì đókhông phải là việc mà một phụ huynh tốt nên làm.Nếu cô không ngại thì có thể nói lý do thực tế.Cháu đã nói rồi, chuyện gì cũng phải cân nhắcđược mất rồi mới đưa ra quyết định”Bà ấy bình tĩnh uống một ngụm cafe, khẽ mímmôi, dừng một chút mới nói: “Chắc cháu cũng biếtrõ đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên là của ainhỉ? Cô ta là phần lớn nguyên nhân dẫn đến cháuvà Thắng Nam ngày càng xa cách. Nếu đã nhưvậy mà cô ta còn có giọt máu của nhà họ Phó thìchúng ta không nên bỏ mặc đứa bé này. Cô làthành viên của nhà họ Phó nên tất nhiên phải nghĩcho nhà họ Phó. Cô không thể để con cháu họphó là đứa bé được sinh ra không rõ ràng.ÀHóa ra là vậy!Tôi cười nhạt. Thì ra là vì đứa bé trong bụngMạc Hạnh Nguyên.Tôi cười khẽ với Phó Bảo Hân: “Chắc trước khicháu sinh, Tổng giám đốc Phó đã biết đến đứa bétrong bụng Mạc Hạnh Nguyên chứ? Cô không nóivì cảm thấy dù sao cháu vẫn là người vợ mà PhóThắng Nam cưới hỏi đàng hoàng, cô không có lýdo cũng không cần xen giữa chúng cháu. Bây giờkhông còn đứa bé nên cô muốn để Mạc HạnhNguyên vào nhà họ Phó. À! không biết Phó ThắngNam có biết điều này không?”Mặt bà ấy lạnh lẽo. Dù sao chẳng ai muốn nóithẳng những lời ích kỷ như vậy.“Thẩm Xuân Hinh! Cháu nói đúng! Mọi ngườiđều cân nhắc được mất rồi quyết định, cô cũngthế. Cháu và Thắng Nam không còn ràng buộc,hơn nữa hai người cũng không yêu nhau, cô làmthế chỉ là cho hai người một bậc thang”Tôi gật đầu. Lời bà ấy cũng không sai nhưnglòng tôi không thể vui vẻ.Tôi nhìn lên điện thoại trên bàn, vẫn luôn kếtnối trong suốt cuộc trò chuyện: “Anh nghe rõchưa? Nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể dànhthời gian đến cục dân chính nhận giấy ly hôn”Có lẽ Phó Bảo Hân không ngờ tôi sẽ kết nốiđiện thoại với Phó Thắng Nam rồi cứ để anh nghehai người nói chuyện.Lúc này gương mặt bà ấy trắng bệch, vẻ mặtrất kém.Ở đầu dây bên kia, tâm trạng của Phó ThắngNam cũng không tốt lắm, giọng nói anh trâm thấp:“Thẩm Xuân Hinh! Hôn nhân là chuyện của chúng†a. Người khác không có tư cách bình luậnchuyện tôi có tình cảm với em hay không, chắclòng em còn hiểu rõ điều đó hơn tôi:

Chương 189: Hành vi biến thái của Phó Thắng Nam (1)

Xe của Phó Thắng Nam ngừng dưới tòa nhà

Cố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anh

rất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghé

nhìn.

Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng

đưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh:

“Phó Thắng Nam! Mở cửa!”

Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phía

tôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏ

gì sao?”

Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài của

anh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.

“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dưới

công ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?

Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôn

tạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”

Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu không

lại cãi nhau.

Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Đột

nhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngược

hôn môi tôi: “Thơm ngọt quái”

Aaaa…!

Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.

Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. Cố

Diệc Hàn!

Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình cao

gầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắc

anh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.

Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kính

xuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.

Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhé

Thấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹ

nhàng chào hỏi: “Xin chào!”

Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùng

nhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”

Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi một

phần tài liệu: “Đây là tư liệu vê Hoa Diệu. Em xem

qua đi. Hiện tại Thẩm Minh Thành và Phó Thắng

Nam đều để ý đến công ty này, lúc này chúng ta

chen vào thì rất khó giành phần thắng!”

Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu trong tay anh ta

rồi ngẩng mặt hỏi: “Nếu như hai người bọn họ đều

bỏ qua Hoa Diệu thì chẳng phải cơ hội của chúng

ta rất lớn à?”

Anh ta hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày:

“Em đã nói chuyện với họ à?”

Tôi gật đầu. Thang máy đến, sau khi vào

thang máy tôi nói: “Một người là anh của tôi, một

người là chồng tôi, xem như tôi đã nhặt được của

hời.

“Haha!” Cố Diệc Hàn cười nhạt: “Em nghĩ

thoáng đấy!”

Không tiếp tục nói nhiều với anh ta, tôi vào

phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà

anh ta đưa.

Buổi trưa!

Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi

thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta

hãy nói chuyện một lát đi!”

Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi

muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có

chuyện gì sao?”

Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi

bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”

Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với

bà ấy.

Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương

mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,

Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu

và Cố Diệc Hàn là gì?”

Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.

“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích

phòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu mà

anh ta đưa.

Buổi trưa

Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đi

thẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng ta

hãy nói chuyện một lát đi!”

Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôi

muốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó có

chuyện gì sao?”

Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổi

bật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”

Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty với

bà ấy.

Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thương

mại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,

Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháu

và Cố Diệc Hàn là gì?”

Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.

“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thích

chính xác.

Bà gật đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm cafe

rồi lại mở miệng: “Còn Thắng Nam thì sao? Cháu

và nó ly thân là định ly hôn hay chỉ có định tỉnh

táo một thời gian?”

À! Đúng rồi! Chắc hầu hết mọi người không

biết chuyện tôi đã dọn về.

Tôi hơi híp mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Tổng giám

đốc Phó! Hôm nay cô tìm cháu trò chuyện, là…”

Bà ấy mím môi: “Cô nghe nói lúc đầu cháu và

Thắng Nam định đợi cha nó qua đời rồi ly hôn.

Không ly hôn là vì phát hiện cháu mang thai.

Thắng Nam là một người đàn ông có trách nhiệm

nên mới không đồng ý ly hôn, nói cách khác cháu

và Thắng Nam không yêu nhau đúng không?”

Nghe nói à?

Tôi cười kh: “Cháu phải cảm ơn cô rất nhiều

vì đã quan tâm đến chuyện của cháu và Thắng

Nam như vậy.

Bà ấy cười nhạt: “Không cần!” Vẻ mặt bà ấy

tốt hơn một chút: “Cô gái, cháu chỉ cần trả lời cô là

giữa cháu và Thắng Nam còn tình cảm không?”

“Tổng giám đốc Phó! Cuối cùng cô cũng đi

thẳng vào vấn đề. Dù chuyện gì thì quyết định

cũng có được sau khi khi cân nhắc được mất

đúng không?

Bà ấy không nhịn được cười nhạt. Có thể bà

ấy thấy tôi quá thực tế nên mở miệng: “Vốn vì đứa

bé nên hai người đến với nhau mà không có tình

cả. Cô thấy cháu và Cố Diệc Hàn rất hợp. Nếu

cháu không có tình cảm với Thắng Nam thì ly hôn.

Haha

Lần đầu tiên nghe thấy khuyên người ta ly hôn

như thế này.

“Phó Thắng Nam đồng ý việc này sao?” Hôm

qua Phó Thắng Nam đã đến nhà họ Cố, xem ra

Phó Bảo Hân đã quyết định.

Bà ấy nhíu mày: “Tóm lại hai người không yêu

nhau nên ly hôn sẽ tốt cho cả hai.”

Tôi gật đầu. Nhìn từ góc độ của người lớn thì

đúng như vậy. Mấy ngày nay tôi quá gần gũi Cố

Diệc Hàn, lại giận dỗi ở riêng với Phó Thắng Nam.

Trông cảnh này thì cách xử lý tốt nhất là ly

hôn.

Nhưng Phó Bảo Hân không phải là người

không biết điều, bà ấy sẽ không khuyên tôi và Cố

Thắng Nam ly hôn vì chút chuyện này.

Trừ khi còn nguyên nhân khác.

Tôi nhìn bà ấy: “Tổng giám đốc Phó! Nếu chỉ vì

bây giờ cháu và Phó Thắng Nam đang cãi nhau

nên cô khuyên chúng cháu nên ly hôn thì đó

không phải là việc mà một phụ huynh tốt nên làm.

Nếu cô không ngại thì có thể nói lý do thực tế.

Cháu đã nói rồi, chuyện gì cũng phải cân nhắc

được mất rồi mới đưa ra quyết định”

Bà ấy bình tĩnh uống một ngụm cafe, khẽ mím

môi, dừng một chút mới nói: “Chắc cháu cũng biết

rõ đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên là của ai

nhỉ? Cô ta là phần lớn nguyên nhân dẫn đến cháu

và Thắng Nam ngày càng xa cách. Nếu đã như

vậy mà cô ta còn có giọt máu của nhà họ Phó thì

chúng ta không nên bỏ mặc đứa bé này. Cô là

thành viên của nhà họ Phó nên tất nhiên phải nghĩ

cho nhà họ Phó. Cô không thể để con cháu họ

phó là đứa bé được sinh ra không rõ ràng.

À

Hóa ra là vậy!

Tôi cười nhạt. Thì ra là vì đứa bé trong bụng

Mạc Hạnh Nguyên.

Tôi cười khẽ với Phó Bảo Hân: “Chắc trước khi

cháu sinh, Tổng giám đốc Phó đã biết đến đứa bé

trong bụng Mạc Hạnh Nguyên chứ? Cô không nói

vì cảm thấy dù sao cháu vẫn là người vợ mà Phó

Thắng Nam cưới hỏi đàng hoàng, cô không có lý

do cũng không cần xen giữa chúng cháu. Bây giờ

không còn đứa bé nên cô muốn để Mạc Hạnh

Nguyên vào nhà họ Phó. À! không biết Phó Thắng

Nam có biết điều này không?”

Mặt bà ấy lạnh lẽo. Dù sao chẳng ai muốn nói

thẳng những lời ích kỷ như vậy.

“Thẩm Xuân Hinh! Cháu nói đúng! Mọi người

đều cân nhắc được mất rồi quyết định, cô cũng

thế. Cháu và Thắng Nam không còn ràng buộc,

hơn nữa hai người cũng không yêu nhau, cô làm

thế chỉ là cho hai người một bậc thang”

Tôi gật đầu. Lời bà ấy cũng không sai nhưng

lòng tôi không thể vui vẻ.

Tôi nhìn lên điện thoại trên bàn, vẫn luôn kết

nối trong suốt cuộc trò chuyện: “Anh nghe rõ

chưa? Nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể dành

thời gian đến cục dân chính nhận giấy ly hôn”

Có lẽ Phó Bảo Hân không ngờ tôi sẽ kết nối

điện thoại với Phó Thắng Nam rồi cứ để anh nghe

hai người nói chuyện.

Lúc này gương mặt bà ấy trắng bệch, vẻ mặt

rất kém.

Ở đầu dây bên kia, tâm trạng của Phó Thắng

Nam cũng không tốt lắm, giọng nói anh trâm thấp:

“Thẩm Xuân Hinh! Hôn nhân là chuyện của chúng

†a. Người khác không có tư cách bình luận

chuyện tôi có tình cảm với em hay không, chắc

lòng em còn hiểu rõ điều đó hơn tôi:

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 189: Hành vi biến thái của Phó Thắng Nam (1)Xe của Phó Thắng Nam ngừng dưới tòa nhàCố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anhrất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghénhìn.Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưngđưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh:“Phó Thắng Nam! Mở cửa!”Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phíatôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏgì sao?”Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài củaanh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dướicông ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôntạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu khônglại cãi nhau.Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Độtnhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngượchôn môi tôi: “Thơm ngọt quái”Aaaa…!Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. CốDiệc Hàn!Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình caogầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắcanh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kínhxuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.Từ mai truy cập vào truyen.one để đọc truyện này nhéThấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹnhàng chào hỏi: “Xin chào!”Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùngnhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi mộtphần tài liệu: “Đây là tư liệu vê Hoa Diệu. Em xemqua đi. Hiện tại Thẩm Minh Thành và Phó ThắngNam đều để ý đến công ty này, lúc này chúng tachen vào thì rất khó giành phần thắng!”Tôi gật đầu nhận lấy tài liệu trong tay anh tarồi ngẩng mặt hỏi: “Nếu như hai người bọn họ đềubỏ qua Hoa Diệu thì chẳng phải cơ hội của chúngta rất lớn à?”Anh ta hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày:“Em đã nói chuyện với họ à?”Tôi gật đầu. Thang máy đến, sau khi vàothang máy tôi nói: “Một người là anh của tôi, mộtngười là chồng tôi, xem như tôi đã nhặt được củahời.“Haha!” Cố Diệc Hàn cười nhạt: “Em nghĩthoáng đấy!”Không tiếp tục nói nhiều với anh ta, tôi vàophòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu màanh ta đưa.Buổi trưa!Phó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đithẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng tahãy nói chuyện một lát đi!”Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôimuốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó cóchuyện gì sao?”Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổibật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty vớibà ấy.Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thươngmại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháuvà Cố Diệc Hàn là gì?”Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thíchphòng làm việc và tiếp tục xem phần tài liệu màanh ta đưa.Buổi trưaPhó Bảo Hân vào phòng làm việc của tôi và đithẳng vào vấn đề: “Thẩm Xuân Hinh! Chúng tahãy nói chuyện một lát đi!”Tôi sửng sốt không biết lúc này bà ấy tìm tôimuốn nói chuyện gì: “Tổng giám đốc Phó cóchuyện gì sao?”Bà ấy mím môi, đồ công sở màu đen làm nổibật khí chất của bà: “Hãy nói chuyện một lát!”Tôi gật đầu, cất tài liệu rồi ra khỏi công ty vớibà ấy.Trong quán cafe ở tầng ba tòa nhà thươngmại trong trung tâm thành phố, sau khi gọi cafe,Phó Bảo Hân nhìn tôi: “Hiện tại quan hệ giữa cháuvà Cố Diệc Hàn là gì?”Lời nói này đầy giọng điệu bê trên.“Quan hệ bạn bè, hợp tác.” Đây là giải thíchchính xác.Bà gật đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm caferồi lại mở miệng: “Còn Thắng Nam thì sao? Cháuvà nó ly thân là định ly hôn hay chỉ có định tỉnhtáo một thời gian?”À! Đúng rồi! Chắc hầu hết mọi người khôngbiết chuyện tôi đã dọn về.Tôi hơi híp mắt nhìn Phó Bảo Hân: “Tổng giámđốc Phó! Hôm nay cô tìm cháu trò chuyện, là…”Bà ấy mím môi: “Cô nghe nói lúc đầu cháu vàThắng Nam định đợi cha nó qua đời rồi ly hôn.Không ly hôn là vì phát hiện cháu mang thai.Thắng Nam là một người đàn ông có trách nhiệmnên mới không đồng ý ly hôn, nói cách khác cháuvà Thắng Nam không yêu nhau đúng không?”Nghe nói à?Tôi cười kh: “Cháu phải cảm ơn cô rất nhiềuvì đã quan tâm đến chuyện của cháu và ThắngNam như vậy.Bà ấy cười nhạt: “Không cần!” Vẻ mặt bà ấytốt hơn một chút: “Cô gái, cháu chỉ cần trả lời cô làgiữa cháu và Thắng Nam còn tình cảm không?”“Tổng giám đốc Phó! Cuối cùng cô cũng đithẳng vào vấn đề. Dù chuyện gì thì quyết địnhcũng có được sau khi khi cân nhắc được mấtđúng không?Bà ấy không nhịn được cười nhạt. Có thể bàấy thấy tôi quá thực tế nên mở miệng: “Vốn vì đứabé nên hai người đến với nhau mà không có tìnhcả. Cô thấy cháu và Cố Diệc Hàn rất hợp. Nếucháu không có tình cảm với Thắng Nam thì ly hôn.HahaLần đầu tiên nghe thấy khuyên người ta ly hônnhư thế này.“Phó Thắng Nam đồng ý việc này sao?” Hômqua Phó Thắng Nam đã đến nhà họ Cố, xem raPhó Bảo Hân đã quyết định.Bà ấy nhíu mày: “Tóm lại hai người không yêunhau nên ly hôn sẽ tốt cho cả hai.”Tôi gật đầu. Nhìn từ góc độ của người lớn thìđúng như vậy. Mấy ngày nay tôi quá gần gũi CốDiệc Hàn, lại giận dỗi ở riêng với Phó Thắng Nam.Trông cảnh này thì cách xử lý tốt nhất là lyhôn.Nhưng Phó Bảo Hân không phải là ngườikhông biết điều, bà ấy sẽ không khuyên tôi và CốThắng Nam ly hôn vì chút chuyện này.Trừ khi còn nguyên nhân khác.Tôi nhìn bà ấy: “Tổng giám đốc Phó! Nếu chỉ vìbây giờ cháu và Phó Thắng Nam đang cãi nhaunên cô khuyên chúng cháu nên ly hôn thì đókhông phải là việc mà một phụ huynh tốt nên làm.Nếu cô không ngại thì có thể nói lý do thực tế.Cháu đã nói rồi, chuyện gì cũng phải cân nhắcđược mất rồi mới đưa ra quyết định”Bà ấy bình tĩnh uống một ngụm cafe, khẽ mímmôi, dừng một chút mới nói: “Chắc cháu cũng biếtrõ đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên là của ainhỉ? Cô ta là phần lớn nguyên nhân dẫn đến cháuvà Thắng Nam ngày càng xa cách. Nếu đã nhưvậy mà cô ta còn có giọt máu của nhà họ Phó thìchúng ta không nên bỏ mặc đứa bé này. Cô làthành viên của nhà họ Phó nên tất nhiên phải nghĩcho nhà họ Phó. Cô không thể để con cháu họphó là đứa bé được sinh ra không rõ ràng.ÀHóa ra là vậy!Tôi cười nhạt. Thì ra là vì đứa bé trong bụngMạc Hạnh Nguyên.Tôi cười khẽ với Phó Bảo Hân: “Chắc trước khicháu sinh, Tổng giám đốc Phó đã biết đến đứa bétrong bụng Mạc Hạnh Nguyên chứ? Cô không nóivì cảm thấy dù sao cháu vẫn là người vợ mà PhóThắng Nam cưới hỏi đàng hoàng, cô không có lýdo cũng không cần xen giữa chúng cháu. Bây giờkhông còn đứa bé nên cô muốn để Mạc HạnhNguyên vào nhà họ Phó. À! không biết Phó ThắngNam có biết điều này không?”Mặt bà ấy lạnh lẽo. Dù sao chẳng ai muốn nóithẳng những lời ích kỷ như vậy.“Thẩm Xuân Hinh! Cháu nói đúng! Mọi ngườiđều cân nhắc được mất rồi quyết định, cô cũngthế. Cháu và Thắng Nam không còn ràng buộc,hơn nữa hai người cũng không yêu nhau, cô làmthế chỉ là cho hai người một bậc thang”Tôi gật đầu. Lời bà ấy cũng không sai nhưnglòng tôi không thể vui vẻ.Tôi nhìn lên điện thoại trên bàn, vẫn luôn kếtnối trong suốt cuộc trò chuyện: “Anh nghe rõchưa? Nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể dànhthời gian đến cục dân chính nhận giấy ly hôn”Có lẽ Phó Bảo Hân không ngờ tôi sẽ kết nốiđiện thoại với Phó Thắng Nam rồi cứ để anh nghehai người nói chuyện.Lúc này gương mặt bà ấy trắng bệch, vẻ mặtrất kém.Ở đầu dây bên kia, tâm trạng của Phó ThắngNam cũng không tốt lắm, giọng nói anh trâm thấp:“Thẩm Xuân Hinh! Hôn nhân là chuyện của chúng†a. Người khác không có tư cách bình luậnchuyện tôi có tình cảm với em hay không, chắclòng em còn hiểu rõ điều đó hơn tôi:

Chương 189