Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 198

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 198: Đến thành phố Giang Ninh gặp Hoàng Nhược Vi (3)Anh ta cười lạnh: “Tối qua em ở bên PhóThắng Nam đúng không?”Tôi gật đầu: “Vâng”Anh ta khinh miệt nói: “Chẳng trách”Cho nên Phó Thắng Nam đã chặn số điệnthoại của anh ta sao?“Tối qua anh gọi điện thoại cho tôi hả?” Khôngthì tại sao Phó Thắng Nam lại chặn số của anh ta.Anh ta gật đầu: “Khoảng hai ba giờ sáng.”Tôi mím môi, cho anh ta hai chữ: “Đáng lắm”Ai bị điên mà gọi điện thoại cho người ta lúcnửa đêm vậy?Tâm trạng anh ta có vẻ không được tốt cholắm, nhìn tôi nói: “Đêm qua Mạc Hạnh Nguyên vào bệnh viện, đoán chắc cái thai kia không sống nổiđâu:Tôi ngẩn người, chợt nhớ tới lời nói của LâmUyên đêm qua: “Anh cho Mạc Hạnh Nguyên xemgì vậy?Anh ta nheo mắt, ngáp một cái, có vẻ rất buồnngủ: “Anh cho cô ta xem tất cả ảnh chụp của connít, ngoài ra còn bỏ thêm mấy thứ khác”“Là cái gì?”“Em từng nghe nói tới Kumanthong của TháiLan bao giờ chưa?” Anh ta nhướng mày, vẻ mặthờ hững không chút cảm xúc.Tôi sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, mở tomắt nhìn anh ta: “Anh cho cô ta xem thứ đó hả?”Anh ta gật đầu: “Anh còn phổ biến cho cô tavề quá trình chế tạo Kumanthong, cố tình nói vớicô ta biết thời gian làm Kumanthong là lúc cái thaiđược 7 đến 8 tháng, vừa lúc đứa bé trong bụng cô†a vừa được 8 tháng.”Tôi nhất thời không biết cảm giác của mìnhlúc này là gì. Tôi mím môi nói: “Được rồi, tôi cònchưa ra tay thì anh đã giúp tôi giải quyết xong rồi,làm tôi trông như một con ngốc í”Anh ta trợn mắt nhìn tôi, nói: “Lấy điện thoại rađây, bỏ chặn số của anh đi”Tôi gật đầu, cầm điện thoại ra xem. Quả nhiênPhó Thắng Nam không chỉ chặn số điện thoại củaThẩm Minh Thành mà còn chặn cả số Zalo luôn.Người này đúng là… Ấu trĩ.Giọng nói khinh thường của Thẩm MinhThành vang lên bên tai: “Chỉ có loại người bị nãoúng thủy như Phó Thắng Nam mới dùng thủ đoạnhèn hạ như thế này”Tôi mím môi, không nói một lời, chỉ đưa bữasáng cho anh ta rồi nói: “Anh thức trắng đêm luônhả?”Anh ta gật đầu: “Anh vốn định gọi điện thoạicho em nói về Mạc Hạnh Nguyên, nhưng emchẳng những không nghe máy mà còn chặn số anh, anh tức quá nên cả đêm không ngủ được”Tôi:”…Đúng là người trong giang hồ có khác.“Anh làm thế với Mạc Hạnh Nguyên sẽ khôngđể lại bằng chứng chứ?” Nghe đêm qua LâmUyên nói vậy, xem ra bà ta chắc chắn cho rằng làtôi làm.Anh ta nhướng mày, cắn một miếng bánh bao,vừa nhai vừa nói: “Em nghĩ anh ngu đến mức đósao?”Tôi nhún vai: “Anh cứ chú ý an toàn là được.Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên thì không khó đốiphó, nhưng lỡ chọc giận Mạc Đình Sinh thì phiềnlắm. Người này là dùng thủ đoạn xã hội đen thìchúng ta có mười cái mạng cũng không đủ choông ta giết ấy chứ”Anh ta cười mấy tiếng, khinh miệt nói: “Đừngsốt ruột, không lâu sau ông ta cũng sẽ xong đời”Tôi nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Cóngười định đối phó với nhà họ Mạc hả?”Anh ta đáp: “Ừ, cây to thì đón gió thôi”Hình như đúng là thế thật.“Khi nào em định về thủ đô? Gần đây chú bacũng định về nhà. Chú ấy bảo anh nhắc nhở emchuyện em vào gia phả để còn chuẩn bị sẵn sàng”Vào gia phả ư?Tôi ngẩn người, nghĩ lại chuyện trong bữa tiệcsinh nhật của mẹ Cố Diệc Hàn lần trước. Tôi gậtđầu đáp: “Vâng, mấy ngày nay tôi đang định vềnông thôn một chuyến. Gần đây tôi không liên lạcđược với cô ấy, không biết cô ấy còn khỏe khôngđây:Anh ta gật đầu: “Em đừng bận tâm về MạcHạnh Nguyên, cứ nghe tin tức của anh là được”Tôi gật đầu, không nói nhiều mà xuống xe,sau đó thở dài nhìn bầu trời âm u. Có lẽ đây chínhlà vận mệnh.Tôi không muốn đứa bé trong bụng Mạc HạnhNguyên… Nhưng chuyện đã đến nước này, tóm lạitôi không thể nói gì cả.Cố Diệc Hàn gọi điện thoại tới hỏi tôi khi nàovề nhà. Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ hai ba ngàynữa tôi mới vê. Chuyện Hoàng Hiên đã đàm phánổn thỏa, sau này chỉ cần đi theo dự án là được”Anh ta im lặng trong chốc lát mới nói: “Emđịnh xuống nông thôn tìm Vũ Linh hả?”Tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hình như lúctrước tôi từng nhắc tới cô ấy trước mặt Cố DiệcHàn.Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nóikhàn khàn của Cố Diệc Hàn mới vang lên: “Em đãliên lạc được với cô ấy hả?”Tôi lắc đầu: “Không phải, điện thoại của cô ấyvẫn không gọi được, người nghe máy vẫn là .John.Tôi định qua đó xem thử”“Anh đi cùng em” Anh ta nói là anh đi cùngem, chứ không phải cần anh đi cùng em không?Tôi lập tức từ chối: “Không cần đầu, bên kiacó John rồi, đủ để xoay sở”“Thẩm Xuân Hinh!” Anh nói: “Em gọi điệnthoại cho .John trước đi. Lỡ em đi một chuyến taykhông thì sao?”Tôi sửng sốt: “Sao anh biết tôi sẽ đi mộtchuyến tay không? Tôi còn chưa liên lạc với .Johnđâu, nhưng chắc sẽ không sao đâu. Lần trướccậu ấy nói là vẫn sẽ ở lại bên cạnh Vũ Linh đểchăm sóc cho cô ấy”“Em quá nóng vội, lỡ họ đã về thành phốGiang Ninh hay là chuyển qua thành phố khác thìem cũng phải biết họ đang ở đâu rồi hãng đi tìmchứ, không đúng sao?”Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ ừ, được rồi.” Nghe thấy tiếng động cơ ô tô trong sân, tôidừng lại một chút mới nói: “Tôi có việc bận, cúpmáy trước nhé.”Tôi vừa cúp máy thì Phó Thắng Nam đã bước vào nhà. Thấy hộp điểm tâm đặt trước mặt tôi,anh không khỏi nhíu mày: “Em chuẩn bị mang choai vậy?”Tôi ngây người: “Không phải, lát nữa em địnhra ngoài nên mới kêu người giúp việc đóng góicho em”Anh nhíu mày: “Em định đi đâu?”“Đi tìm Vũ Linh với John.” Tôi vừa nhét bữasáng vào ba lô vừa cảm thấy mình làm điều thừa.Tôi hoàn toàn có thể ở trong nhà ăn xong rồi lại rangoài, nhưng vừa rồi lỡ miệng nói thế nên bây giờđã đâm lao phải theo lao.Thấy tôi sắp đi, Phó Thắng Nam kéo tôi lại:“Chờ chút, tôi vào phòng sách lấy ít đồ rồi đi cùng em:“Không cần đâu”“Chờ tôi”Tôi: “..”Người này không bao giờ cho người ta cơ hội phản bác.Anh vội vã lên lầu lấy đồ, còn tôi thì gọi điệnthoại cho .John.Điện thoại reo lên thật lâu mới có người bắtmáy: “Thẩm Xuân Hinh”“John, cậu gửi cho tôi địa chỉ mà cậu với VũLinh đang ở đi, lát nữa tôi sẽ qua đó tìm haingười” Nếu họ đang ở nông thôn thì có lẽ tôi phảilái xe mới được. Ở nông thôn rất ít xe cộ, không láixe thì e rằng sẽ rất khó đi.Người bên kia rõ ràng sửng sốt một lát: “Cậuđã về thành phố Giang Ninh rồi à?”“Ừ” Tôi đáp: “Có dự án cần về bàn bạc mộtchút, đã lâu chưa được gặp hai cậu nên tôi nhântiện xuống thôn gặp các cậu luôn”“Tôi… Tôi với Vũ Linh không ở thành phốGiang Ninh. Mấy ngày trước tôi dẫn cô ấy với conqua nước Mỹ, bữa sau tôi với cô ấy sẽ về thủ đôthăm cậu” Giọng điệu của .John nghe có vẻ khẩntrương.Tôi nhíu mày: “Sao các cậu không nói cho tôibiết? Đứa bé mới mấy tháng tuổi mà các cậu đãdẫn nó chạy khắp nơi thì không được đâu”“Không sao, đứa bé đã 3 tháng rồi! Chờ đếntết, chúng tôi sẽ về nước, nhân tiện đến thủ đô tìmcậu!” Có tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình nhưcậu ta rất bận rộn.Cậu ta nói một câu tôi đang bận rồi vội vã cúpđiện thoại. Tôi ngồi trên sofa, không khỏi cảmthấy hụt hãng. Hình như gần đây John đang trốntránh tôi thì phải.“Em nghĩ gì vậy?” Phó Thắng Nam cầm mộttúi văn kiện bước xuống lầu. 

Chương 198: Đến thành phố Giang Ninh gặp Hoàng Nhược Vi (3)

Anh ta cười lạnh: “Tối qua em ở bên Phó

Thắng Nam đúng không?”

Tôi gật đầu: “Vâng”

Anh ta khinh miệt nói: “Chẳng trách”

Cho nên Phó Thắng Nam đã chặn số điện

thoại của anh ta sao?

“Tối qua anh gọi điện thoại cho tôi hả?” Không

thì tại sao Phó Thắng Nam lại chặn số của anh ta.

Anh ta gật đầu: “Khoảng hai ba giờ sáng.”

Tôi mím môi, cho anh ta hai chữ: “Đáng lắm”

Ai bị điên mà gọi điện thoại cho người ta lúc

nửa đêm vậy?

Tâm trạng anh ta có vẻ không được tốt cho

lắm, nhìn tôi nói: “Đêm qua Mạc Hạnh Nguyên vào

 

bệnh viện, đoán chắc cái thai kia không sống nổi

đâu:

Tôi ngẩn người, chợt nhớ tới lời nói của Lâm

Uyên đêm qua: “Anh cho Mạc Hạnh Nguyên xem

gì vậy?

Anh ta nheo mắt, ngáp một cái, có vẻ rất buồn

ngủ: “Anh cho cô ta xem tất cả ảnh chụp của con

nít, ngoài ra còn bỏ thêm mấy thứ khác”

“Là cái gì?”

“Em từng nghe nói tới Kumanthong của Thái

Lan bao giờ chưa?” Anh ta nhướng mày, vẻ mặt

hờ hững không chút cảm xúc.

Tôi sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, mở to

mắt nhìn anh ta: “Anh cho cô ta xem thứ đó hả?”

Anh ta gật đầu: “Anh còn phổ biến cho cô ta

về quá trình chế tạo Kumanthong, cố tình nói với

cô ta biết thời gian làm Kumanthong là lúc cái thai

được 7 đến 8 tháng, vừa lúc đứa bé trong bụng cô

†a vừa được 8 tháng.”

Tôi nhất thời không biết cảm giác của mình

lúc này là gì. Tôi mím môi nói: “Được rồi, tôi còn

chưa ra tay thì anh đã giúp tôi giải quyết xong rồi,

làm tôi trông như một con ngốc í”

Anh ta trợn mắt nhìn tôi, nói: “Lấy điện thoại ra

đây, bỏ chặn số của anh đi”

Tôi gật đầu, cầm điện thoại ra xem. Quả nhiên

Phó Thắng Nam không chỉ chặn số điện thoại của

Thẩm Minh Thành mà còn chặn cả số Zalo luôn.

Người này đúng là… Ấu trĩ.

Giọng nói khinh thường của Thẩm Minh

Thành vang lên bên tai: “Chỉ có loại người bị não

úng thủy như Phó Thắng Nam mới dùng thủ đoạn

hèn hạ như thế này”

Tôi mím môi, không nói một lời, chỉ đưa bữa

sáng cho anh ta rồi nói: “Anh thức trắng đêm luôn

hả?”

Anh ta gật đầu: “Anh vốn định gọi điện thoại

cho em nói về Mạc Hạnh Nguyên, nhưng em

chẳng những không nghe máy mà còn chặn số

 

anh, anh tức quá nên cả đêm không ngủ được”

Tôi:”…

Đúng là người trong giang hồ có khác.

“Anh làm thế với Mạc Hạnh Nguyên sẽ không

để lại bằng chứng chứ?” Nghe đêm qua Lâm

Uyên nói vậy, xem ra bà ta chắc chắn cho rằng là

tôi làm.

Anh ta nhướng mày, cắn một miếng bánh bao,

vừa nhai vừa nói: “Em nghĩ anh ngu đến mức đó

sao?”

Tôi nhún vai: “Anh cứ chú ý an toàn là được.

Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên thì không khó đối

phó, nhưng lỡ chọc giận Mạc Đình Sinh thì phiền

lắm. Người này là dùng thủ đoạn xã hội đen thì

chúng ta có mười cái mạng cũng không đủ cho

ông ta giết ấy chứ”

Anh ta cười mấy tiếng, khinh miệt nói: “Đừng

sốt ruột, không lâu sau ông ta cũng sẽ xong đời”

Tôi nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Có

người định đối phó với nhà họ Mạc hả?”

Anh ta đáp: “Ừ, cây to thì đón gió thôi”

Hình như đúng là thế thật.

“Khi nào em định về thủ đô? Gần đây chú ba

cũng định về nhà. Chú ấy bảo anh nhắc nhở em

chuyện em vào gia phả để còn chuẩn bị sẵn sàng”

Vào gia phả ư?

Tôi ngẩn người, nghĩ lại chuyện trong bữa tiệc

sinh nhật của mẹ Cố Diệc Hàn lần trước. Tôi gật

đầu đáp: “Vâng, mấy ngày nay tôi đang định về

nông thôn một chuyến. Gần đây tôi không liên lạc

được với cô ấy, không biết cô ấy còn khỏe không

đây:

Anh ta gật đầu: “Em đừng bận tâm về Mạc

Hạnh Nguyên, cứ nghe tin tức của anh là được”

Tôi gật đầu, không nói nhiều mà xuống xe,

sau đó thở dài nhìn bầu trời âm u. Có lẽ đây chính

là vận mệnh.

Tôi không muốn đứa bé trong bụng Mạc Hạnh

Nguyên… Nhưng chuyện đã đến nước này, tóm lại

tôi không thể nói gì cả.

Cố Diệc Hàn gọi điện thoại tới hỏi tôi khi nào

về nhà. Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ hai ba ngày

nữa tôi mới vê. Chuyện Hoàng Hiên đã đàm phán

ổn thỏa, sau này chỉ cần đi theo dự án là được”

Anh ta im lặng trong chốc lát mới nói: “Em

định xuống nông thôn tìm Vũ Linh hả?”

Tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hình như lúc

trước tôi từng nhắc tới cô ấy trước mặt Cố Diệc

Hàn.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nói

khàn khàn của Cố Diệc Hàn mới vang lên: “Em đã

liên lạc được với cô ấy hả?”

Tôi lắc đầu: “Không phải, điện thoại của cô ấy

vẫn không gọi được, người nghe máy vẫn là .John.

Tôi định qua đó xem thử”

“Anh đi cùng em” Anh ta nói là anh đi cùng

em, chứ không phải cần anh đi cùng em không?

Tôi lập tức từ chối: “Không cần đầu, bên kia

có John rồi, đủ để xoay sở”

“Thẩm Xuân Hinh!” Anh nói: “Em gọi điện

thoại cho .John trước đi. Lỡ em đi một chuyến tay

không thì sao?”

Tôi sửng sốt: “Sao anh biết tôi sẽ đi một

chuyến tay không? Tôi còn chưa liên lạc với .John

đâu, nhưng chắc sẽ không sao đâu. Lần trước

cậu ấy nói là vẫn sẽ ở lại bên cạnh Vũ Linh để

chăm sóc cho cô ấy”

“Em quá nóng vội, lỡ họ đã về thành phố

Giang Ninh hay là chuyển qua thành phố khác thì

em cũng phải biết họ đang ở đâu rồi hãng đi tìm

chứ, không đúng sao?”

Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ ừ, được rồi.”

 

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô trong sân, tôi

dừng lại một chút mới nói: “Tôi có việc bận, cúp

máy trước nhé.”

Tôi vừa cúp máy thì Phó Thắng Nam đã bước

 

vào nhà. Thấy hộp điểm tâm đặt trước mặt tôi,

anh không khỏi nhíu mày: “Em chuẩn bị mang cho

ai vậy?”

Tôi ngây người: “Không phải, lát nữa em định

ra ngoài nên mới kêu người giúp việc đóng gói

cho em”

Anh nhíu mày: “Em định đi đâu?”

“Đi tìm Vũ Linh với John.” Tôi vừa nhét bữa

sáng vào ba lô vừa cảm thấy mình làm điều thừa.

Tôi hoàn toàn có thể ở trong nhà ăn xong rồi lại ra

ngoài, nhưng vừa rồi lỡ miệng nói thế nên bây giờ

đã đâm lao phải theo lao.

Thấy tôi sắp đi, Phó Thắng Nam kéo tôi lại:

“Chờ chút, tôi vào phòng sách lấy ít đồ rồi đi cùng

 

em:

“Không cần đâu”

“Chờ tôi”

Tôi: “..”

Người này không bao giờ cho người ta cơ hội

 

phản bác.

Anh vội vã lên lầu lấy đồ, còn tôi thì gọi điện

thoại cho .John.

Điện thoại reo lên thật lâu mới có người bắt

máy: “Thẩm Xuân Hinh”

“John, cậu gửi cho tôi địa chỉ mà cậu với Vũ

Linh đang ở đi, lát nữa tôi sẽ qua đó tìm hai

người” Nếu họ đang ở nông thôn thì có lẽ tôi phải

lái xe mới được. Ở nông thôn rất ít xe cộ, không lái

xe thì e rằng sẽ rất khó đi.

Người bên kia rõ ràng sửng sốt một lát: “Cậu

đã về thành phố Giang Ninh rồi à?”

“Ừ” Tôi đáp: “Có dự án cần về bàn bạc một

chút, đã lâu chưa được gặp hai cậu nên tôi nhân

tiện xuống thôn gặp các cậu luôn”

“Tôi… Tôi với Vũ Linh không ở thành phố

Giang Ninh. Mấy ngày trước tôi dẫn cô ấy với con

qua nước Mỹ, bữa sau tôi với cô ấy sẽ về thủ đô

thăm cậu” Giọng điệu của .John nghe có vẻ khẩn

trương.

Tôi nhíu mày: “Sao các cậu không nói cho tôi

biết? Đứa bé mới mấy tháng tuổi mà các cậu đã

dẫn nó chạy khắp nơi thì không được đâu”

“Không sao, đứa bé đã 3 tháng rồi! Chờ đến

tết, chúng tôi sẽ về nước, nhân tiện đến thủ đô tìm

cậu!” Có tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình như

cậu ta rất bận rộn.

Cậu ta nói một câu tôi đang bận rồi vội vã cúp

điện thoại. Tôi ngồi trên sofa, không khỏi cảm

thấy hụt hãng. Hình như gần đây John đang trốn

tránh tôi thì phải.

“Em nghĩ gì vậy?” Phó Thắng Nam cầm một

túi văn kiện bước xuống lầu.

 

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 198: Đến thành phố Giang Ninh gặp Hoàng Nhược Vi (3)Anh ta cười lạnh: “Tối qua em ở bên PhóThắng Nam đúng không?”Tôi gật đầu: “Vâng”Anh ta khinh miệt nói: “Chẳng trách”Cho nên Phó Thắng Nam đã chặn số điệnthoại của anh ta sao?“Tối qua anh gọi điện thoại cho tôi hả?” Khôngthì tại sao Phó Thắng Nam lại chặn số của anh ta.Anh ta gật đầu: “Khoảng hai ba giờ sáng.”Tôi mím môi, cho anh ta hai chữ: “Đáng lắm”Ai bị điên mà gọi điện thoại cho người ta lúcnửa đêm vậy?Tâm trạng anh ta có vẻ không được tốt cholắm, nhìn tôi nói: “Đêm qua Mạc Hạnh Nguyên vào bệnh viện, đoán chắc cái thai kia không sống nổiđâu:Tôi ngẩn người, chợt nhớ tới lời nói của LâmUyên đêm qua: “Anh cho Mạc Hạnh Nguyên xemgì vậy?Anh ta nheo mắt, ngáp một cái, có vẻ rất buồnngủ: “Anh cho cô ta xem tất cả ảnh chụp của connít, ngoài ra còn bỏ thêm mấy thứ khác”“Là cái gì?”“Em từng nghe nói tới Kumanthong của TháiLan bao giờ chưa?” Anh ta nhướng mày, vẻ mặthờ hững không chút cảm xúc.Tôi sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, mở tomắt nhìn anh ta: “Anh cho cô ta xem thứ đó hả?”Anh ta gật đầu: “Anh còn phổ biến cho cô tavề quá trình chế tạo Kumanthong, cố tình nói vớicô ta biết thời gian làm Kumanthong là lúc cái thaiđược 7 đến 8 tháng, vừa lúc đứa bé trong bụng cô†a vừa được 8 tháng.”Tôi nhất thời không biết cảm giác của mìnhlúc này là gì. Tôi mím môi nói: “Được rồi, tôi cònchưa ra tay thì anh đã giúp tôi giải quyết xong rồi,làm tôi trông như một con ngốc í”Anh ta trợn mắt nhìn tôi, nói: “Lấy điện thoại rađây, bỏ chặn số của anh đi”Tôi gật đầu, cầm điện thoại ra xem. Quả nhiênPhó Thắng Nam không chỉ chặn số điện thoại củaThẩm Minh Thành mà còn chặn cả số Zalo luôn.Người này đúng là… Ấu trĩ.Giọng nói khinh thường của Thẩm MinhThành vang lên bên tai: “Chỉ có loại người bị nãoúng thủy như Phó Thắng Nam mới dùng thủ đoạnhèn hạ như thế này”Tôi mím môi, không nói một lời, chỉ đưa bữasáng cho anh ta rồi nói: “Anh thức trắng đêm luônhả?”Anh ta gật đầu: “Anh vốn định gọi điện thoạicho em nói về Mạc Hạnh Nguyên, nhưng emchẳng những không nghe máy mà còn chặn số anh, anh tức quá nên cả đêm không ngủ được”Tôi:”…Đúng là người trong giang hồ có khác.“Anh làm thế với Mạc Hạnh Nguyên sẽ khôngđể lại bằng chứng chứ?” Nghe đêm qua LâmUyên nói vậy, xem ra bà ta chắc chắn cho rằng làtôi làm.Anh ta nhướng mày, cắn một miếng bánh bao,vừa nhai vừa nói: “Em nghĩ anh ngu đến mức đósao?”Tôi nhún vai: “Anh cứ chú ý an toàn là được.Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên thì không khó đốiphó, nhưng lỡ chọc giận Mạc Đình Sinh thì phiềnlắm. Người này là dùng thủ đoạn xã hội đen thìchúng ta có mười cái mạng cũng không đủ choông ta giết ấy chứ”Anh ta cười mấy tiếng, khinh miệt nói: “Đừngsốt ruột, không lâu sau ông ta cũng sẽ xong đời”Tôi nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Cóngười định đối phó với nhà họ Mạc hả?”Anh ta đáp: “Ừ, cây to thì đón gió thôi”Hình như đúng là thế thật.“Khi nào em định về thủ đô? Gần đây chú bacũng định về nhà. Chú ấy bảo anh nhắc nhở emchuyện em vào gia phả để còn chuẩn bị sẵn sàng”Vào gia phả ư?Tôi ngẩn người, nghĩ lại chuyện trong bữa tiệcsinh nhật của mẹ Cố Diệc Hàn lần trước. Tôi gậtđầu đáp: “Vâng, mấy ngày nay tôi đang định vềnông thôn một chuyến. Gần đây tôi không liên lạcđược với cô ấy, không biết cô ấy còn khỏe khôngđây:Anh ta gật đầu: “Em đừng bận tâm về MạcHạnh Nguyên, cứ nghe tin tức của anh là được”Tôi gật đầu, không nói nhiều mà xuống xe,sau đó thở dài nhìn bầu trời âm u. Có lẽ đây chínhlà vận mệnh.Tôi không muốn đứa bé trong bụng Mạc HạnhNguyên… Nhưng chuyện đã đến nước này, tóm lạitôi không thể nói gì cả.Cố Diệc Hàn gọi điện thoại tới hỏi tôi khi nàovề nhà. Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ hai ba ngàynữa tôi mới vê. Chuyện Hoàng Hiên đã đàm phánổn thỏa, sau này chỉ cần đi theo dự án là được”Anh ta im lặng trong chốc lát mới nói: “Emđịnh xuống nông thôn tìm Vũ Linh hả?”Tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra hình như lúctrước tôi từng nhắc tới cô ấy trước mặt Cố DiệcHàn.Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nóikhàn khàn của Cố Diệc Hàn mới vang lên: “Em đãliên lạc được với cô ấy hả?”Tôi lắc đầu: “Không phải, điện thoại của cô ấyvẫn không gọi được, người nghe máy vẫn là .John.Tôi định qua đó xem thử”“Anh đi cùng em” Anh ta nói là anh đi cùngem, chứ không phải cần anh đi cùng em không?Tôi lập tức từ chối: “Không cần đầu, bên kiacó John rồi, đủ để xoay sở”“Thẩm Xuân Hinh!” Anh nói: “Em gọi điệnthoại cho .John trước đi. Lỡ em đi một chuyến taykhông thì sao?”Tôi sửng sốt: “Sao anh biết tôi sẽ đi mộtchuyến tay không? Tôi còn chưa liên lạc với .Johnđâu, nhưng chắc sẽ không sao đâu. Lần trướccậu ấy nói là vẫn sẽ ở lại bên cạnh Vũ Linh đểchăm sóc cho cô ấy”“Em quá nóng vội, lỡ họ đã về thành phốGiang Ninh hay là chuyển qua thành phố khác thìem cũng phải biết họ đang ở đâu rồi hãng đi tìmchứ, không đúng sao?”Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ ừ, được rồi.” Nghe thấy tiếng động cơ ô tô trong sân, tôidừng lại một chút mới nói: “Tôi có việc bận, cúpmáy trước nhé.”Tôi vừa cúp máy thì Phó Thắng Nam đã bước vào nhà. Thấy hộp điểm tâm đặt trước mặt tôi,anh không khỏi nhíu mày: “Em chuẩn bị mang choai vậy?”Tôi ngây người: “Không phải, lát nữa em địnhra ngoài nên mới kêu người giúp việc đóng góicho em”Anh nhíu mày: “Em định đi đâu?”“Đi tìm Vũ Linh với John.” Tôi vừa nhét bữasáng vào ba lô vừa cảm thấy mình làm điều thừa.Tôi hoàn toàn có thể ở trong nhà ăn xong rồi lại rangoài, nhưng vừa rồi lỡ miệng nói thế nên bây giờđã đâm lao phải theo lao.Thấy tôi sắp đi, Phó Thắng Nam kéo tôi lại:“Chờ chút, tôi vào phòng sách lấy ít đồ rồi đi cùng em:“Không cần đâu”“Chờ tôi”Tôi: “..”Người này không bao giờ cho người ta cơ hội phản bác.Anh vội vã lên lầu lấy đồ, còn tôi thì gọi điệnthoại cho .John.Điện thoại reo lên thật lâu mới có người bắtmáy: “Thẩm Xuân Hinh”“John, cậu gửi cho tôi địa chỉ mà cậu với VũLinh đang ở đi, lát nữa tôi sẽ qua đó tìm haingười” Nếu họ đang ở nông thôn thì có lẽ tôi phảilái xe mới được. Ở nông thôn rất ít xe cộ, không láixe thì e rằng sẽ rất khó đi.Người bên kia rõ ràng sửng sốt một lát: “Cậuđã về thành phố Giang Ninh rồi à?”“Ừ” Tôi đáp: “Có dự án cần về bàn bạc mộtchút, đã lâu chưa được gặp hai cậu nên tôi nhântiện xuống thôn gặp các cậu luôn”“Tôi… Tôi với Vũ Linh không ở thành phốGiang Ninh. Mấy ngày trước tôi dẫn cô ấy với conqua nước Mỹ, bữa sau tôi với cô ấy sẽ về thủ đôthăm cậu” Giọng điệu của .John nghe có vẻ khẩntrương.Tôi nhíu mày: “Sao các cậu không nói cho tôibiết? Đứa bé mới mấy tháng tuổi mà các cậu đãdẫn nó chạy khắp nơi thì không được đâu”“Không sao, đứa bé đã 3 tháng rồi! Chờ đếntết, chúng tôi sẽ về nước, nhân tiện đến thủ đô tìmcậu!” Có tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hình nhưcậu ta rất bận rộn.Cậu ta nói một câu tôi đang bận rồi vội vã cúpđiện thoại. Tôi ngồi trên sofa, không khỏi cảmthấy hụt hãng. Hình như gần đây John đang trốntránh tôi thì phải.“Em nghĩ gì vậy?” Phó Thắng Nam cầm mộttúi văn kiện bước xuống lầu. 

Chương 198