Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 200
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 200: Gài bẫy Lâm Đình (1)Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài bằngcotton đã lỗi thời, trên mặt vẫn còn vết bâm. Có lẽcô ấy đã dặm phấn để che, song vẫn có thể thấyrõ vết thương trên mặt.Thấy cô ấy xoa tay run rẩy đứng chờ ngoàiquán cafe, tôi không khỏi nói: “Bên ngoài lạnhlắm, sao cô không vào trong?”Cô ấy mỉm cười, ánh mắt hơi cô đơn: “Tôi…Chờ cô” Thấy sắc mặt cô ấy có vẻ lúng túng, tôikhông nói gì nữa.Quán cafe Hồng Mộng không phải là nơi caosang gì. Lúc trước khi cô ấy còn làm ở tập đoànPhó Thiên thì cũng được coi là dân văn phòng thunhập cao, thỉnh thoảng tiêu xài chút cũng chẳngsao. Nhưng bây giờ…Tôi không biết rốt cuộc cô ấy đang gặp phảichuyện gì. Cho dù cô ấy không có việc làm, Lâm Đình đối xử với cô ấy tệ bạc đến mấy thì với nănglực của mình, đáng lẽ cô ấy sẽ không chật vật đếnnước này mới đúng.Chúng tôi vào Hồng Mộng rồi gọi thức uống.Cô ấy chần chờ nhìn tôi, muốn nói lại thôi.Tôi dừng một chút rồi chủ động mở lời:“Hoàng Nhược Vị, cô tìm tôi…”“Giám đốc Thẩm, cô còn nhớ chuyện cô bị bắtcóc dưới tầng hầm đỗ xe không?” Cô ấy đi thẳngvào vấn đề.Tôi nhất thời sửng sốt. Khi ấy rất ít người biếtchuyện này, sao cô ấy lại…?“Lâm Đình nói với cô hả?” Lúc đó tôi đã gặpngười đàn ông kia. Bởi vì An Cường muốn giànhđược quyền kiểm toán cho tập đoàn Phó Thiênnên mới nhúng tay vào, ngoài ra hình như cả KiềuCảnh Thần và Mạc Hạnh Nguyên cũng tham giavào vụ này.Khi ấy tôi cảm thấy chuyện này không ảnhhưởng lớn lắm nên không so đo, cũng không muốn cho người khác biết.Cô ấy lắc đầu. Lớp phấn nền dày cộp cũngkhông thể che giấu sắc mặt tiều tụy của cô ấy:“Tôi nghe lén. Cô đã từng nghĩ tới giả thiết nàybao giờ chưa? Khi đó để dây dưa với tổng giámđốc Phó, cô đã hợp tác với giám đốc bệnh việnlàm bằng chứng phá thai giả, khi đó có mấy ngườibiết chuyện này?”Tôi ngẫm nghĩ, khi đó trừ tôi và giám đốc Lâmra thì chỉ có mỗi Trịnh Tuấn Anh, hình như khôngcòn ai biết nữa. Chuyện này đã trôi qua quá lâunên tôi gân như sắp quên mất rồi.Thấy tôi nhíu mày, cô ấy nói: “Cô chưa từngnghĩ xem tại sao khi ấy kẻ bắt cóc cô lại dùng cáithai trong bụng cô để đe dọa cô làm dự án đấuthầu sao? Khi đó rất ít người biết chuyện này mài”“Lâm Đình chẳng phải là con trai của giámđốc Lâm đó sao? Khi đó tôi thấy người kia đứngbên cạnh Lâm Đình thì lập tức nhớ ra, cho nên…Lúc ông Lý kia đứng bên cạnh Lâm Đình, tôi đãđoán được tại sao ngay từ đầu anh ta đã biết tôiđang mang thai.Cô ấy lắc đầu: “Ngay cả bà Lâm, giám đốcLâm cũng chưa từng nói thì sao lại đi nói với LâmĐình. Huống chi Lâm Đình và giám đốc Lâm đãbất hòa nhiều năm, cha con họ vốn dĩ chẳng có gìđể nói với nhau”Trừ giám đốc Lâm ra, chỉ còn mình TrịnhTuấn Anh. Tôi không khỏi nhíu mày: “Bác sĩ Trịnhlà bạn thân của Phó Thắng Nam, cô nói anh ta sẽnhúng tay vào vụ này ư?”Cô ấy nhìn tôi, có lẽ vì quá kích động nên đôimôi khẽ run rẩy: “Cô không tin à?”Tôi lắc đầu thở dài: “Trịnh Tuấn Anh không cólý do làm thế” Thứ nhất là vì lợi ích khác nhau,anh ta có cổ phần trong tập đoàn Phó Thiên, thứhai là vì ít nhất tôi có thể nhận thấy anh ta khôngyêu thương Mạc Hạnh Nguyên đến mức muốn ratay đối phó với tôi.Thấy vậy, Hoàng Nhược Vi hơi sốt ruột, dừnglại một chút rồi nói: “Nếu cô không tin thì hãy vềhỏi Phó Thắng Nam xem lúc trước, anh ta vàTrịnh Tuấn Anh đã từng xảy ra chuyện gì đi”Lượng thông tin có vẻ hơi lớn. Tôi cau mày:“Hoàng Nhược Vị, tôi có thể thông cảm cho tâmtrạng muốn rời xa Lâm Đình của cô, nhưng côkhông cần phải làm thế đâu. Chuyện đã qua rồi,tôi không bận tâm nữa.”So với nỗi đau mất con thì vụ bắt cóc lần đóthật sự không đáng nhắc đến.“Nếu tôi nói Trịnh Tuấn Anh đang hợp tác vớinhà họ Mạc, chế tạo một cái bẫy lớn cho PhóThắng Nam thì cô tin không? Nếu tôi đoán khôngnhầm, tổng giám đốc An Cường lại tìm đến cáccô, định tiếp tục hợp tác với tập đoàn Phó Thiên,đúng không? Họ làm thế không phải là vì chuỗi tàichính khổng lồ mà là biết con đê dài ngàn dặm sẽbị hủy bởi hang kiến. Nhà họ Phạm đã cắm rễ ởthành phố Giang Ninh mấy chục năm, nếu nócàng như mặt trời ban trưa trong tay Phó ThắngNam, nếu có kẻ muốn gài bãy thì chắc chắn sẽ phải làm tan rã nội bộ của tập đoàn Phó Thiên.Cô ấy chân thành nhìn tôi, tôi lại ngẩn người:“Lý do Trịnh Tuấn Anh làm vậy là gì?”“Tôi đã nói là giữa Phó Thắng Nam và TrịnhTuấn Anh có một đoạn quá khứ. Cô có thể đi hỏiPhó Thắng Nam”Nghe vậy, tôi nhíu mày: “Vậy thì tại sao nhà họMạc lại đối phó với nhà họ Phó? Mạc HạnhNguyên thích Phó Thắng Nam, vợ chồng nhà họMạc cưng chiều con gái đến thế, không có khảnăng đối phó với ý trung nhân của con gái mình”Hoàng Nhược Vi bỗng cười lạnh: “Giám đốcThẩm, bây giờ tôi đã biết tại sao cô lại được tậpđoàn Phó Thiên cất nhắc rồi. Cô cho rằng vợchồng nhà họ Mạc là kẻ ngốc sao? Một người cảđời này có thể yêu mấy người? Lúc này Mạc HạnhNguyên thích Phó Thắng Nam là vì cô ta khôngchiếm được, không cam lòng. Nhà họ Mạc mượndanh nghĩa cưng chiều con gái để tính kế làm thếnào mới nuốt chửng quả táo ngọt mang tên nhà họ Phó kia.”Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “PhóThắng Nam đến thủ đô phát triển là vì dã tâm, bởivì thủ đô là một miếng bánh ngọt lớn, rất ngon.Nhưng cô đứng vào góc độ của các doanh nhânở thủ đô mà nghĩ xem, vốn dĩ chỉ có năm người sẽđược chia rất nhiều bánh, nhưng đột nhiên cóthêm một người gia nhập, chia theo bình quân thìtrong tay mỗi người sẽ bị giảm một ít bánh. Họvốn dĩ có càng nhiều, chỉ vì thêm một người màbánh trong tay mình bị cắt bớt. Giám đốc Thẩm,cô có chịu nổi không?”Tôi nhíu mày. Phó Thắng Nam đến thủ đô là vìtài nguyên và tin tức ở thủ đô vừa là nhiều nhấtvừa là nhanh nhất, anh ấy có thể làm được tốthơn, cho nên dã tâm mới lớn hơn. Nhưng đúngnhư Hoàng Nhược Vi nói, tài nguyên trong thủ đôvốn đã được phân chia xong, tự nhiên thêm mộtngười vào giành mấy mấy phần, đa số người ở thủđô sẽ không cho phép.Vợ chồng nhà họ Mạc đã tìm được cái cớ rất tuyệt, lấy danh nghĩa tốt cho con gái để mượn sứctập đoàn Phó Thiên. Một khi Phó Thắng Nam vàMạc Hạnh Nguyên cưới nhau thì hai gia tộc sẽchiếm phần nhiều, nhà họ Mạc chẳng nhữngkhông tổn thất mà ngược lại còn đạt được rấtnhiều tài nguyên và tin tức từ chỗ Phó ThắngNam, từ đó nhà họ Mạc sẽ chỉ càng ngày càngkhổng lồ mà thôi.Thế nhưng Phó Thắng Nam và Trịnh TuấnAnh đã từng có quá khứ gì?“Chuyện khi ấy tôi đã quên gần hết rồi, cụ thểthì tôi cũng không rõ lắm. Hoàng Nhược Vi, cảmơn cô đã nói những chuyện này với tôi, nhưng bâygiờ tôi đã có con đường tương lai, nếu giúp cô thìtôi sẽ phải mạo hiểm, tôi không có khả năng đặtcược tương lai của mình”Tôi không cho rằng mình là người tốt. Tôi dễmủi lòng, nhưng không phải ai tôi cũng giúp.Huống chỉ nếu thật sự là nhà họ Mạc mượn sứcPhó Thắng Nam nhưng thất bại thì về sau, PhóThắng Nam sẽ chỉ là kẻ địch của nhà họ Mạc,cộng thêm Trịnh Tuấn Anh thì cảnh ngộ của PhóThắng Nam rất vất vả. Vợ chồng vốn là một thể,tôi đương nhiên cũng sẽ không yên ổn là mấy.Do đó, nếu đắc tội thêm một kẻ hai mặt nhưLâm Đình thì không đáng chút nào.Hoàng Nhược Vi tuyệt vọng, đưa ra tiền cượccuối cùng: “Giám đốc Thẩm, tôi biết chuyện màcô đang lo ngại. Nếu tôi đánh đổi với cô bằng sựtự do sau này của tôi thì sao? Cô biết đấy, vớibằng cấp và năng lực của tôi, chỉ cần tôi thoátkhỏi Lâm Đình thì chắc chắn tôi sẽ có cách gianhập vào nhà họ Mạc, làm việc thay côi”Gia nhập vào nhà họ Mạc ư?Tôi mím môi nhìn cô ấy: “Không phải ai cũnglà kẻ ngốc. Nếu Lâm Uyên và Mạc Đình Sinhmuốn điều tra thì cô cho rằng họ sẽ không biết côtừng đi theo tôi 2 năm sao?”Hoàng Nhược Vi bật cười: “Cô nghĩ nhà họMạc khổng lồ sẽ có kẻ bận tâm tới một nhân vậtnhỏ bé như tôi sao?
Chương 200: Gài bẫy Lâm Đình (1)
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài bằng
cotton đã lỗi thời, trên mặt vẫn còn vết bâm. Có lẽ
cô ấy đã dặm phấn để che, song vẫn có thể thấy
rõ vết thương trên mặt.
Thấy cô ấy xoa tay run rẩy đứng chờ ngoài
quán cafe, tôi không khỏi nói: “Bên ngoài lạnh
lắm, sao cô không vào trong?”
Cô ấy mỉm cười, ánh mắt hơi cô đơn: “Tôi…
Chờ cô” Thấy sắc mặt cô ấy có vẻ lúng túng, tôi
không nói gì nữa.
Quán cafe Hồng Mộng không phải là nơi cao
sang gì. Lúc trước khi cô ấy còn làm ở tập đoàn
Phó Thiên thì cũng được coi là dân văn phòng thu
nhập cao, thỉnh thoảng tiêu xài chút cũng chẳng
sao. Nhưng bây giờ…
Tôi không biết rốt cuộc cô ấy đang gặp phải
chuyện gì. Cho dù cô ấy không có việc làm, Lâm
Đình đối xử với cô ấy tệ bạc đến mấy thì với năng
lực của mình, đáng lẽ cô ấy sẽ không chật vật đến
nước này mới đúng.
Chúng tôi vào Hồng Mộng rồi gọi thức uống.
Cô ấy chần chờ nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi dừng một chút rồi chủ động mở lời:
“Hoàng Nhược Vị, cô tìm tôi…”
“Giám đốc Thẩm, cô còn nhớ chuyện cô bị bắt
cóc dưới tầng hầm đỗ xe không?” Cô ấy đi thẳng
vào vấn đề.
Tôi nhất thời sửng sốt. Khi ấy rất ít người biết
chuyện này, sao cô ấy lại…?
“Lâm Đình nói với cô hả?” Lúc đó tôi đã gặp
người đàn ông kia. Bởi vì An Cường muốn giành
được quyền kiểm toán cho tập đoàn Phó Thiên
nên mới nhúng tay vào, ngoài ra hình như cả Kiều
Cảnh Thần và Mạc Hạnh Nguyên cũng tham gia
vào vụ này.
Khi ấy tôi cảm thấy chuyện này không ảnh
hưởng lớn lắm nên không so đo, cũng không
muốn cho người khác biết.
Cô ấy lắc đầu. Lớp phấn nền dày cộp cũng
không thể che giấu sắc mặt tiều tụy của cô ấy:
“Tôi nghe lén. Cô đã từng nghĩ tới giả thiết này
bao giờ chưa? Khi đó để dây dưa với tổng giám
đốc Phó, cô đã hợp tác với giám đốc bệnh viện
làm bằng chứng phá thai giả, khi đó có mấy người
biết chuyện này?”
Tôi ngẫm nghĩ, khi đó trừ tôi và giám đốc Lâm
ra thì chỉ có mỗi Trịnh Tuấn Anh, hình như không
còn ai biết nữa. Chuyện này đã trôi qua quá lâu
nên tôi gân như sắp quên mất rồi.
Thấy tôi nhíu mày, cô ấy nói: “Cô chưa từng
nghĩ xem tại sao khi ấy kẻ bắt cóc cô lại dùng cái
thai trong bụng cô để đe dọa cô làm dự án đấu
thầu sao? Khi đó rất ít người biết chuyện này mài”
“Lâm Đình chẳng phải là con trai của giám
đốc Lâm đó sao? Khi đó tôi thấy người kia đứng
bên cạnh Lâm Đình thì lập tức nhớ ra, cho nên…
Lúc ông Lý kia đứng bên cạnh Lâm Đình, tôi đã
đoán được tại sao ngay từ đầu anh ta đã biết tôi
đang mang thai.
Cô ấy lắc đầu: “Ngay cả bà Lâm, giám đốc
Lâm cũng chưa từng nói thì sao lại đi nói với Lâm
Đình. Huống chi Lâm Đình và giám đốc Lâm đã
bất hòa nhiều năm, cha con họ vốn dĩ chẳng có gì
để nói với nhau”
Trừ giám đốc Lâm ra, chỉ còn mình Trịnh
Tuấn Anh. Tôi không khỏi nhíu mày: “Bác sĩ Trịnh
là bạn thân của Phó Thắng Nam, cô nói anh ta sẽ
nhúng tay vào vụ này ư?”
Cô ấy nhìn tôi, có lẽ vì quá kích động nên đôi
môi khẽ run rẩy: “Cô không tin à?”
Tôi lắc đầu thở dài: “Trịnh Tuấn Anh không có
lý do làm thế” Thứ nhất là vì lợi ích khác nhau,
anh ta có cổ phần trong tập đoàn Phó Thiên, thứ
hai là vì ít nhất tôi có thể nhận thấy anh ta không
yêu thương Mạc Hạnh Nguyên đến mức muốn ra
tay đối phó với tôi.
Thấy vậy, Hoàng Nhược Vi hơi sốt ruột, dừng
lại một chút rồi nói: “Nếu cô không tin thì hãy về
hỏi Phó Thắng Nam xem lúc trước, anh ta và
Trịnh Tuấn Anh đã từng xảy ra chuyện gì đi”
Lượng thông tin có vẻ hơi lớn. Tôi cau mày:
“Hoàng Nhược Vị, tôi có thể thông cảm cho tâm
trạng muốn rời xa Lâm Đình của cô, nhưng cô
không cần phải làm thế đâu. Chuyện đã qua rồi,
tôi không bận tâm nữa.”
So với nỗi đau mất con thì vụ bắt cóc lần đó
thật sự không đáng nhắc đến.
“Nếu tôi nói Trịnh Tuấn Anh đang hợp tác với
nhà họ Mạc, chế tạo một cái bẫy lớn cho Phó
Thắng Nam thì cô tin không? Nếu tôi đoán không
nhầm, tổng giám đốc An Cường lại tìm đến các
cô, định tiếp tục hợp tác với tập đoàn Phó Thiên,
đúng không? Họ làm thế không phải là vì chuỗi tài
chính khổng lồ mà là biết con đê dài ngàn dặm sẽ
bị hủy bởi hang kiến. Nhà họ Phạm đã cắm rễ ở
thành phố Giang Ninh mấy chục năm, nếu nó
càng như mặt trời ban trưa trong tay Phó Thắng
Nam, nếu có kẻ muốn gài bãy thì chắc chắn sẽ
phải làm tan rã nội bộ của tập đoàn Phó Thiên.
Cô ấy chân thành nhìn tôi, tôi lại ngẩn người:
“Lý do Trịnh Tuấn Anh làm vậy là gì?”
“Tôi đã nói là giữa Phó Thắng Nam và Trịnh
Tuấn Anh có một đoạn quá khứ. Cô có thể đi hỏi
Phó Thắng Nam”
Nghe vậy, tôi nhíu mày: “Vậy thì tại sao nhà họ
Mạc lại đối phó với nhà họ Phó? Mạc Hạnh
Nguyên thích Phó Thắng Nam, vợ chồng nhà họ
Mạc cưng chiều con gái đến thế, không có khả
năng đối phó với ý trung nhân của con gái mình”
Hoàng Nhược Vi bỗng cười lạnh: “Giám đốc
Thẩm, bây giờ tôi đã biết tại sao cô lại được tập
đoàn Phó Thiên cất nhắc rồi. Cô cho rằng vợ
chồng nhà họ Mạc là kẻ ngốc sao? Một người cả
đời này có thể yêu mấy người? Lúc này Mạc Hạnh
Nguyên thích Phó Thắng Nam là vì cô ta không
chiếm được, không cam lòng. Nhà họ Mạc mượn
danh nghĩa cưng chiều con gái để tính kế làm thế
nào mới nuốt chửng quả táo ngọt mang tên nhà
họ Phó kia.”
Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phó
Thắng Nam đến thủ đô phát triển là vì dã tâm, bởi
vì thủ đô là một miếng bánh ngọt lớn, rất ngon.
Nhưng cô đứng vào góc độ của các doanh nhân
ở thủ đô mà nghĩ xem, vốn dĩ chỉ có năm người sẽ
được chia rất nhiều bánh, nhưng đột nhiên có
thêm một người gia nhập, chia theo bình quân thì
trong tay mỗi người sẽ bị giảm một ít bánh. Họ
vốn dĩ có càng nhiều, chỉ vì thêm một người mà
bánh trong tay mình bị cắt bớt. Giám đốc Thẩm,
cô có chịu nổi không?”
Tôi nhíu mày. Phó Thắng Nam đến thủ đô là vì
tài nguyên và tin tức ở thủ đô vừa là nhiều nhất
vừa là nhanh nhất, anh ấy có thể làm được tốt
hơn, cho nên dã tâm mới lớn hơn. Nhưng đúng
như Hoàng Nhược Vi nói, tài nguyên trong thủ đô
vốn đã được phân chia xong, tự nhiên thêm một
người vào giành mấy mấy phần, đa số người ở thủ
đô sẽ không cho phép.
Vợ chồng nhà họ Mạc đã tìm được cái cớ rất
tuyệt, lấy danh nghĩa tốt cho con gái để mượn sức
tập đoàn Phó Thiên. Một khi Phó Thắng Nam và
Mạc Hạnh Nguyên cưới nhau thì hai gia tộc sẽ
chiếm phần nhiều, nhà họ Mạc chẳng những
không tổn thất mà ngược lại còn đạt được rất
nhiều tài nguyên và tin tức từ chỗ Phó Thắng
Nam, từ đó nhà họ Mạc sẽ chỉ càng ngày càng
khổng lồ mà thôi.
Thế nhưng Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn
Anh đã từng có quá khứ gì?
“Chuyện khi ấy tôi đã quên gần hết rồi, cụ thể
thì tôi cũng không rõ lắm. Hoàng Nhược Vi, cảm
ơn cô đã nói những chuyện này với tôi, nhưng bây
giờ tôi đã có con đường tương lai, nếu giúp cô thì
tôi sẽ phải mạo hiểm, tôi không có khả năng đặt
cược tương lai của mình”
Tôi không cho rằng mình là người tốt. Tôi dễ
mủi lòng, nhưng không phải ai tôi cũng giúp.
Huống chỉ nếu thật sự là nhà họ Mạc mượn sức
Phó Thắng Nam nhưng thất bại thì về sau, Phó
Thắng Nam sẽ chỉ là kẻ địch của nhà họ Mạc,
cộng thêm Trịnh Tuấn Anh thì cảnh ngộ của Phó
Thắng Nam rất vất vả. Vợ chồng vốn là một thể,
tôi đương nhiên cũng sẽ không yên ổn là mấy.
Do đó, nếu đắc tội thêm một kẻ hai mặt như
Lâm Đình thì không đáng chút nào.
Hoàng Nhược Vi tuyệt vọng, đưa ra tiền cược
cuối cùng: “Giám đốc Thẩm, tôi biết chuyện mà
cô đang lo ngại. Nếu tôi đánh đổi với cô bằng sự
tự do sau này của tôi thì sao? Cô biết đấy, với
bằng cấp và năng lực của tôi, chỉ cần tôi thoát
khỏi Lâm Đình thì chắc chắn tôi sẽ có cách gia
nhập vào nhà họ Mạc, làm việc thay côi”
Gia nhập vào nhà họ Mạc ư?
Tôi mím môi nhìn cô ấy: “Không phải ai cũng
là kẻ ngốc. Nếu Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
muốn điều tra thì cô cho rằng họ sẽ không biết cô
từng đi theo tôi 2 năm sao?”
Hoàng Nhược Vi bật cười: “Cô nghĩ nhà họ
Mạc khổng lồ sẽ có kẻ bận tâm tới một nhân vật
nhỏ bé như tôi sao?
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 200: Gài bẫy Lâm Đình (1)Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài bằngcotton đã lỗi thời, trên mặt vẫn còn vết bâm. Có lẽcô ấy đã dặm phấn để che, song vẫn có thể thấyrõ vết thương trên mặt.Thấy cô ấy xoa tay run rẩy đứng chờ ngoàiquán cafe, tôi không khỏi nói: “Bên ngoài lạnhlắm, sao cô không vào trong?”Cô ấy mỉm cười, ánh mắt hơi cô đơn: “Tôi…Chờ cô” Thấy sắc mặt cô ấy có vẻ lúng túng, tôikhông nói gì nữa.Quán cafe Hồng Mộng không phải là nơi caosang gì. Lúc trước khi cô ấy còn làm ở tập đoànPhó Thiên thì cũng được coi là dân văn phòng thunhập cao, thỉnh thoảng tiêu xài chút cũng chẳngsao. Nhưng bây giờ…Tôi không biết rốt cuộc cô ấy đang gặp phảichuyện gì. Cho dù cô ấy không có việc làm, Lâm Đình đối xử với cô ấy tệ bạc đến mấy thì với nănglực của mình, đáng lẽ cô ấy sẽ không chật vật đếnnước này mới đúng.Chúng tôi vào Hồng Mộng rồi gọi thức uống.Cô ấy chần chờ nhìn tôi, muốn nói lại thôi.Tôi dừng một chút rồi chủ động mở lời:“Hoàng Nhược Vị, cô tìm tôi…”“Giám đốc Thẩm, cô còn nhớ chuyện cô bị bắtcóc dưới tầng hầm đỗ xe không?” Cô ấy đi thẳngvào vấn đề.Tôi nhất thời sửng sốt. Khi ấy rất ít người biếtchuyện này, sao cô ấy lại…?“Lâm Đình nói với cô hả?” Lúc đó tôi đã gặpngười đàn ông kia. Bởi vì An Cường muốn giànhđược quyền kiểm toán cho tập đoàn Phó Thiênnên mới nhúng tay vào, ngoài ra hình như cả KiềuCảnh Thần và Mạc Hạnh Nguyên cũng tham giavào vụ này.Khi ấy tôi cảm thấy chuyện này không ảnhhưởng lớn lắm nên không so đo, cũng không muốn cho người khác biết.Cô ấy lắc đầu. Lớp phấn nền dày cộp cũngkhông thể che giấu sắc mặt tiều tụy của cô ấy:“Tôi nghe lén. Cô đã từng nghĩ tới giả thiết nàybao giờ chưa? Khi đó để dây dưa với tổng giámđốc Phó, cô đã hợp tác với giám đốc bệnh việnlàm bằng chứng phá thai giả, khi đó có mấy ngườibiết chuyện này?”Tôi ngẫm nghĩ, khi đó trừ tôi và giám đốc Lâmra thì chỉ có mỗi Trịnh Tuấn Anh, hình như khôngcòn ai biết nữa. Chuyện này đã trôi qua quá lâunên tôi gân như sắp quên mất rồi.Thấy tôi nhíu mày, cô ấy nói: “Cô chưa từngnghĩ xem tại sao khi ấy kẻ bắt cóc cô lại dùng cáithai trong bụng cô để đe dọa cô làm dự án đấuthầu sao? Khi đó rất ít người biết chuyện này mài”“Lâm Đình chẳng phải là con trai của giámđốc Lâm đó sao? Khi đó tôi thấy người kia đứngbên cạnh Lâm Đình thì lập tức nhớ ra, cho nên…Lúc ông Lý kia đứng bên cạnh Lâm Đình, tôi đãđoán được tại sao ngay từ đầu anh ta đã biết tôiđang mang thai.Cô ấy lắc đầu: “Ngay cả bà Lâm, giám đốcLâm cũng chưa từng nói thì sao lại đi nói với LâmĐình. Huống chi Lâm Đình và giám đốc Lâm đãbất hòa nhiều năm, cha con họ vốn dĩ chẳng có gìđể nói với nhau”Trừ giám đốc Lâm ra, chỉ còn mình TrịnhTuấn Anh. Tôi không khỏi nhíu mày: “Bác sĩ Trịnhlà bạn thân của Phó Thắng Nam, cô nói anh ta sẽnhúng tay vào vụ này ư?”Cô ấy nhìn tôi, có lẽ vì quá kích động nên đôimôi khẽ run rẩy: “Cô không tin à?”Tôi lắc đầu thở dài: “Trịnh Tuấn Anh không cólý do làm thế” Thứ nhất là vì lợi ích khác nhau,anh ta có cổ phần trong tập đoàn Phó Thiên, thứhai là vì ít nhất tôi có thể nhận thấy anh ta khôngyêu thương Mạc Hạnh Nguyên đến mức muốn ratay đối phó với tôi.Thấy vậy, Hoàng Nhược Vi hơi sốt ruột, dừnglại một chút rồi nói: “Nếu cô không tin thì hãy vềhỏi Phó Thắng Nam xem lúc trước, anh ta vàTrịnh Tuấn Anh đã từng xảy ra chuyện gì đi”Lượng thông tin có vẻ hơi lớn. Tôi cau mày:“Hoàng Nhược Vị, tôi có thể thông cảm cho tâmtrạng muốn rời xa Lâm Đình của cô, nhưng côkhông cần phải làm thế đâu. Chuyện đã qua rồi,tôi không bận tâm nữa.”So với nỗi đau mất con thì vụ bắt cóc lần đóthật sự không đáng nhắc đến.“Nếu tôi nói Trịnh Tuấn Anh đang hợp tác vớinhà họ Mạc, chế tạo một cái bẫy lớn cho PhóThắng Nam thì cô tin không? Nếu tôi đoán khôngnhầm, tổng giám đốc An Cường lại tìm đến cáccô, định tiếp tục hợp tác với tập đoàn Phó Thiên,đúng không? Họ làm thế không phải là vì chuỗi tàichính khổng lồ mà là biết con đê dài ngàn dặm sẽbị hủy bởi hang kiến. Nhà họ Phạm đã cắm rễ ởthành phố Giang Ninh mấy chục năm, nếu nócàng như mặt trời ban trưa trong tay Phó ThắngNam, nếu có kẻ muốn gài bãy thì chắc chắn sẽ phải làm tan rã nội bộ của tập đoàn Phó Thiên.Cô ấy chân thành nhìn tôi, tôi lại ngẩn người:“Lý do Trịnh Tuấn Anh làm vậy là gì?”“Tôi đã nói là giữa Phó Thắng Nam và TrịnhTuấn Anh có một đoạn quá khứ. Cô có thể đi hỏiPhó Thắng Nam”Nghe vậy, tôi nhíu mày: “Vậy thì tại sao nhà họMạc lại đối phó với nhà họ Phó? Mạc HạnhNguyên thích Phó Thắng Nam, vợ chồng nhà họMạc cưng chiều con gái đến thế, không có khảnăng đối phó với ý trung nhân của con gái mình”Hoàng Nhược Vi bỗng cười lạnh: “Giám đốcThẩm, bây giờ tôi đã biết tại sao cô lại được tậpđoàn Phó Thiên cất nhắc rồi. Cô cho rằng vợchồng nhà họ Mạc là kẻ ngốc sao? Một người cảđời này có thể yêu mấy người? Lúc này Mạc HạnhNguyên thích Phó Thắng Nam là vì cô ta khôngchiếm được, không cam lòng. Nhà họ Mạc mượndanh nghĩa cưng chiều con gái để tính kế làm thếnào mới nuốt chửng quả táo ngọt mang tên nhà họ Phó kia.”Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “PhóThắng Nam đến thủ đô phát triển là vì dã tâm, bởivì thủ đô là một miếng bánh ngọt lớn, rất ngon.Nhưng cô đứng vào góc độ của các doanh nhânở thủ đô mà nghĩ xem, vốn dĩ chỉ có năm người sẽđược chia rất nhiều bánh, nhưng đột nhiên cóthêm một người gia nhập, chia theo bình quân thìtrong tay mỗi người sẽ bị giảm một ít bánh. Họvốn dĩ có càng nhiều, chỉ vì thêm một người màbánh trong tay mình bị cắt bớt. Giám đốc Thẩm,cô có chịu nổi không?”Tôi nhíu mày. Phó Thắng Nam đến thủ đô là vìtài nguyên và tin tức ở thủ đô vừa là nhiều nhấtvừa là nhanh nhất, anh ấy có thể làm được tốthơn, cho nên dã tâm mới lớn hơn. Nhưng đúngnhư Hoàng Nhược Vi nói, tài nguyên trong thủ đôvốn đã được phân chia xong, tự nhiên thêm mộtngười vào giành mấy mấy phần, đa số người ở thủđô sẽ không cho phép.Vợ chồng nhà họ Mạc đã tìm được cái cớ rất tuyệt, lấy danh nghĩa tốt cho con gái để mượn sứctập đoàn Phó Thiên. Một khi Phó Thắng Nam vàMạc Hạnh Nguyên cưới nhau thì hai gia tộc sẽchiếm phần nhiều, nhà họ Mạc chẳng nhữngkhông tổn thất mà ngược lại còn đạt được rấtnhiều tài nguyên và tin tức từ chỗ Phó ThắngNam, từ đó nhà họ Mạc sẽ chỉ càng ngày càngkhổng lồ mà thôi.Thế nhưng Phó Thắng Nam và Trịnh TuấnAnh đã từng có quá khứ gì?“Chuyện khi ấy tôi đã quên gần hết rồi, cụ thểthì tôi cũng không rõ lắm. Hoàng Nhược Vi, cảmơn cô đã nói những chuyện này với tôi, nhưng bâygiờ tôi đã có con đường tương lai, nếu giúp cô thìtôi sẽ phải mạo hiểm, tôi không có khả năng đặtcược tương lai của mình”Tôi không cho rằng mình là người tốt. Tôi dễmủi lòng, nhưng không phải ai tôi cũng giúp.Huống chỉ nếu thật sự là nhà họ Mạc mượn sứcPhó Thắng Nam nhưng thất bại thì về sau, PhóThắng Nam sẽ chỉ là kẻ địch của nhà họ Mạc,cộng thêm Trịnh Tuấn Anh thì cảnh ngộ của PhóThắng Nam rất vất vả. Vợ chồng vốn là một thể,tôi đương nhiên cũng sẽ không yên ổn là mấy.Do đó, nếu đắc tội thêm một kẻ hai mặt nhưLâm Đình thì không đáng chút nào.Hoàng Nhược Vi tuyệt vọng, đưa ra tiền cượccuối cùng: “Giám đốc Thẩm, tôi biết chuyện màcô đang lo ngại. Nếu tôi đánh đổi với cô bằng sựtự do sau này của tôi thì sao? Cô biết đấy, vớibằng cấp và năng lực của tôi, chỉ cần tôi thoátkhỏi Lâm Đình thì chắc chắn tôi sẽ có cách gianhập vào nhà họ Mạc, làm việc thay côi”Gia nhập vào nhà họ Mạc ư?Tôi mím môi nhìn cô ấy: “Không phải ai cũnglà kẻ ngốc. Nếu Lâm Uyên và Mạc Đình Sinhmuốn điều tra thì cô cho rằng họ sẽ không biết côtừng đi theo tôi 2 năm sao?”Hoàng Nhược Vi bật cười: “Cô nghĩ nhà họMạc khổng lồ sẽ có kẻ bận tâm tới một nhân vậtnhỏ bé như tôi sao?