Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 221

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 221: Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam (6)Nhìn thấy tôi không mỡ miệngnói, anh cầm hộp thuốc lên, cời áokhoác ngoài ra nhìn tôi nói:“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừngnghĩ nhiều nữa. Tôi đi tắm một lát.”Tôi không thèm đề ý đến anhchui tọt vào trong chăn. Nằm cảnửa tiếng cũng không ngủ được,sau đó tôi mò tay tìm điện thoại diđộng, tìm cả nửa ngày cũng khôngthấy điện thoại của tôi ở đâu. Nhưng ngược lại thì thấy điện thoạidi động của anh ở trên chiếc tủđầu giường. Tôi không khỏi nóivọng về phía phòng tắm:“Phó Thắng Nam, em có thểxem điện thoại của anh không?”“Kiểm tra sao?” Anh từ trongphòng tắm ló ra nửa người, congmôi cười.“Em muốn xem thì xem đi, mậtmã em đã biết rồi đấy.”Tôi không khỏi trừng mắt nhìnanh một cái:“Em không có ý muốn kiểmtra, em chỉ là muốn chơi một chút thôi.”Anh nhấc mi mắt, không nói gìnữa mà đi vào phòng tắm.Cầm lấy điện thoại của anh,trước đây tôi từng tải cho anh ấymột chiếc video, anh cũng khôngxóa nó đi tôi tường ít nhất anh cũngsẽ mở ra xem. Nhưng khi mở ra tôimới biết, anh hoàn toàn không xemchiếc video đó, đến cả tài khoảncũng không thèm đăng ký. Thấybây giờ tôi cũng đang rảnh đànhdứt khoát dùng số điện thoại củaanh đề đăng ký một cái tài khoảncho anh.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Sau khi đăng ký xong, tôi nằmtrên giường lướt vài chiếc video thìcó một cuộc điện thoại gọi tới. LàKiều Cảnh Thần.Tiếng nước vẫn chảy khôngngừng trong phòng tắm, PhóThắng Nam vẫn đang tắm rửa. Tôiđi tới phòng tắm gọi Phó ThắngNam, anh trầm giọng nói tôi bắtmáy hộ anh.Vừa ấn nút nghe, tôi vẫn chưamỡ miệng, Kiều Cảnh Thần đã lảinhải oán trách:“Anh ba, anh đang làm cái gìvậy? Sao bây giờ mới bắt điện thoại?”Tôi đang định trả lời rằng anhđang tắm nhưng vẫn chưa kịp nóithì đầu dây bên kia đã nói tiếp.Giọng nói của Kiều Cảnh Thần vôcùng nhanh:“Chuyện phía bên bệnh việncó lẽ vẫn cần chúng ta đi xem mộtchút, nhất là bên phía Nam thànhphố. Trong bệnh viện đó có mộtbệnh nhân đã chết hai tháng rồi,bây giờ bệnh viện vẫn đang thuphí, số tiền sắp lên đến mười bảy tỷrưỡi rồi. Chuyện này đang đượclàm rầm rộ lên, người nhà bệnh nhân để lại hoá đơn, đã làm loạnđến tận Cục Vệ Sinh rồi. Chuyệnnày cần phải giải quyết thật nhanh,bên truyền thông cũng sắp khôngáp chế được nữa rồi.”“Được rồi, lát nữa tôi sẽ nóicho anh ấy.” Tôi trả lời, trong lòngkhông khỏi bắt đầu nhớ lại chuyệnð bệnh viện. Một cái hố to như vậyTrịnh Tuấn Anh là có lòng tốt hay làcố ý làm như vậy?“Thẩm Xuân Hinh?” KiềuCảnh Thần sửng sốt.“Tại sao lại là cô? Sao cô lạitrả lời điện thoại của Thắng Nam?Anh ấy đâu rồi?”Tôi cảm thấy có chút buồnngủ, ngáp một cái:“Anh ấy đang tắm, chuyệncủa anh lát nữa tôi sẽ nói lại vớianh ấy. Nếu như không còn chuyệnkhác thì tôi cúp máy đây.”Chắc chắn anh ta sẽ cảm thấyrằng tôi nghe trộm điện thoại củaPhó Thắng Nam, cho nên anh tamới tức giận nói:“Thẩm Xuân Hinh, cô nghetrộm điện thoại của người khác,còn bày ra vẻ không thèm quantâm như vậy? Tam quan của côthật sự được làm bằng đậu phụsao? Rốt cuộc cô có còn một chútgiới hạn nào không vậy. Cướpngười đàn ông của người kháccũng thôi đi, bây giờ lại còn làm racái loại chuyện nghe trộm điệnthoại của người khác. Tôi vốn dĩvẫn luôn cho rằng, cô được gả choPhó Thắng Nam nhất định là vì ôngcụ Phó. Xem ra bây gið ông cụ Phóchắc chắn là bị cô đầu độc rồi.”Tôi có chút cạn lời với anh ta:“Tổng giám đốc Kiều, anh xemtiểu thuyết nhiều quá rồi đúngkhông? Đã bổ não đến mức này rồi cơ à. Chuyện tôi gả cho Phó ThắngNam bản thân anh ấy còn khôngnói gì, nhưng ngày nào anh cũngtreo chuyện này trên miệng anh?Anh là đem lòng thích Phó ThắngNam rồi hay là như thế nào? Oánhận tôi cướp đi anh ấy như vậy, nếunhư anh thích anh ấy tôi sẽ khôngđể ý chuyện anh riêng tư gặp anhấy. Còn nữa, tôi nói rõ ràng với anh,người bảo tôi bắt điện thoại là PhóThắng Nam, phiền anh lần sau nhìnrõ ràng tình hình một chút.”Anh ta có chút cà lăm, nóikhông được tự nhiên cho lắm: “Thẩm Xuân Hinh cô nói bậycái gì vậy? Tôi là nói về HạnhNguyên, cô không biết trái tim củaPhó Thắng Nam vẫn luôn luôn ởchỗ của Hạnh Nguyên sao? Côchia rẽ người khác cô còn nói lý cáigì?”Hừ. Tôi không khỏi cảm thấynực cười:“Tổng giám đốc Kiểu, cái gìgọi là tôi chia rẽ người khác? Anhtừ chỗ nào nghe được trái tim củaPhó Thắng Nam vẫn luôn ở chỗMạc Hạnh Nguyên? Chẳng qua chỉlà vài lần hỏi han ân cần gọi cái là đến thôi sao? Nếu như muốn hiềutheo cách của anh, mức độ anhquan tâm đến Mạc Hạnh Nguyêncũng không kém Phó Thắng Nam,cho nên trái tim của anh cũng ởbên chỗ cô ta rồi à?”“Thẩm Xuân Hinh, cô…” Anhta nhất thời nói lắp ba lắp bắp.Tôi ngừng một chút rồi hỏi:“Tôi cái gì mà tôi? Tổng giámđốc Kiều à, phiền anh từ nay vềsau đừng có đem suy nghĩ củamình áp đặt lên người khác nữa.Có bộ não to như vậy, nhưng ngườita còn chưa mỡ mồm nói một câu ’em yêu anh’, anh đã gật đầu liếmmặt nói ‘anh đồng ý rồi. PhóThắng Nam có đặt trái tim bên chỗMạc Hạnh Nguyên hay khôngtrong lòng tôi rất rõ ràng. Anh cũngnên làm rõ vấn đề tình cảm củamình trước đi rồi hãy đi nói chuyệncủa người khác.”Nói xong, tôi trực tiếp cúpđiện thoại. Phó Thắng Nam bây giờmới ra khỏi phòng tắm anh chỉ mặcmột chiếc quần đùi. Tóc anh vẫncòn ướt, trong tay cầm chiếc khănlau tóc. Anh nhìn tôi hỏi: “CảnhThần gọi tới à?” Tôi gật đầu ừ một tiếng, thuậntiện trừng mắt nhìn anh:“Hôm nay anh ngủ ngoàiphòng khách!”Anh ngần người, nhếch mắtnói:“Sao thế? Cậu ta nói gì à?”“Chả nói gì.” Tôi không cònhứng thú chơi điện thoại nữa, vứtđiện thoại sang một bên, sau đóchui vào trong chăn.Phó Thắng Nam lật chăn lên,kéo tôi vào lòng. Tóc anh vẫn cònđang ướt, trên người cũng hơi ầm.„ Tôi có chút chống cự lại anh, vươn tay đẩy anh ra,cáu kỉnh nói:“Phó Thắng Nam, anh đừngcó động vào người em.”Anh mím môi nhíu mày hỏi:“Cậu ta nói cái gì rồi?”“Không nói gì!” Tôi lười để ýđến anh, trong lòng tức giận nênvéo vào lưng anh một cái.Anh cũng không tránh đi đểmặc cho tôi véo, nửa ngày sau mớibất đắc dĩ nói:“Hả giận chưa?”Tôi nhìn anh chằm chằm, cắn môi không nói gì. Anh thờ dài mộthơi:“Tính khí của Cảnh Thần lànhư vậy, lần sau tôi sẽ nói với cậuta. Em tức giận với cậu ta làm cáigì?”Cái gì gọi là tức giận với anhta?Cả người ầm hơi nước của anhdính sang người tôi làm tôi có chútkhó chịu, oan ức nói:“Phó Thắng Nam anh bỏ emra, người anh vẫn ướt kia kìa.”Anh cười: “Đề tôi lau lau đi làđược. Em giận dỗi làm gì? Nếu như vẫn chưa hả giận thì véo tôi thêmvài cái nữa đi. Nếu như vẫn khôngđược, thì em đánh tôi luôn cũngđược.”Tôi không để ý đến anh, tâmtrạng cũng không vui bèn cuốnchặt chăn lên người, lạnh lùng nói:“Phó Thắng Nam, tối nay anhngủ ð phòng khách.”Thấy vẫn chưa dỗ được tôi,anh có chút bất đắc dĩ, dứt khoátvới điện thoại gọi cho Kiều CảnhThần. Không lâu sau đã nối đượcđiện thoại. Phó Thắng Nam thấpgiọng hết mức có thề hỏi : “Cậu nói cái gì với Thẩm XuânHinh rồi?”Anh mở loa ngoài, bên phíaKiều Cảnh Thần vài giây sau mớitrả lời:“Tôi còn có thể nói gì với côấy? Cô ấy không nói gì tôi đã là tốtlắm rồi. Vừa nãy cô ấy nhằm vào tôimắng một tràng, đừng nói anhcũng bị cô ấy mắng cho đấy nhé.”Phó Thắng Nam thấp giọng,ho nhẹ vài tiếng:“Cô ấy mắng tôi là đúng rồi,vừa nãy tôi vì cậu mà bị đánh rồiđấy. Tìm cơ hội xin lỗi với Thẩm Xuân Hinh di.”Kiều Cảnh Thần xù lông lên:“Dựa vào cái gì? Tôi lại chẳng chọcgiận cô ấy, dựa vào cái gì mà bắttôi phải xin lỗi?”“Không xin lỗi thì tôi phải ngủð phòng khách, cậu cảm thấy cónên nói câu xin lỗi hay không?”Thấy Phó Thắng Nam nói như vậy,tôi cảm thấy cạn lời, nghe cứ nhưtôi để anh ấy chịu ấm ức lắm ấy.Giọng nói Kiều Cảnh Thần bắtđầu cao lên, ngần ngơ nửa ngàymới trả lời:“Anh, anh yêu cô ấy rồi?” Phó Thắng Nam cũng khôngtrốn tránh vấn về, trực tiếp gật đầu:“Ừ, cô ấy là vợ tôi.”Một lúc sau, Kiều Cảnh Thầnmới nói:“Được, tôi tìm thời gian hẹnvới Trịnh Tuấn Anh, chúng ta cùngnhau ăn bữa cơm, đề tôi gửi lời xinlỗi đến chị dâu!”

Chương 221: Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam (6)

Nhìn thấy tôi không mỡ miệng

nói, anh cầm hộp thuốc lên, cời áo

khoác ngoài ra nhìn tôi nói:

“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng

nghĩ nhiều nữa. Tôi đi tắm một lát.”

Tôi không thèm đề ý đến anh

chui tọt vào trong chăn. Nằm cả

nửa tiếng cũng không ngủ được,

sau đó tôi mò tay tìm điện thoại di

động, tìm cả nửa ngày cũng không

thấy điện thoại của tôi ở đâu.

 

Nhưng ngược lại thì thấy điện thoại

di động của anh ở trên chiếc tủ

đầu giường. Tôi không khỏi nói

vọng về phía phòng tắm:

“Phó Thắng Nam, em có thể

xem điện thoại của anh không?”

“Kiểm tra sao?” Anh từ trong

phòng tắm ló ra nửa người, cong

môi cười.

“Em muốn xem thì xem đi, mật

mã em đã biết rồi đấy.”

Tôi không khỏi trừng mắt nhìn

anh một cái:

“Em không có ý muốn kiểm

tra, em chỉ là muốn chơi một chút thôi.”

Anh nhấc mi mắt, không nói gì

nữa mà đi vào phòng tắm.

Cầm lấy điện thoại của anh,

trước đây tôi từng tải cho anh ấy

một chiếc video, anh cũng không

xóa nó đi tôi tường ít nhất anh cũng

sẽ mở ra xem. Nhưng khi mở ra tôi

mới biết, anh hoàn toàn không xem

chiếc video đó, đến cả tài khoản

cũng không thèm đăng ký. Thấy

bây giờ tôi cũng đang rảnh đành

dứt khoát dùng số điện thoại của

anh đề đăng ký một cái tài khoản

cho anh.

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Sau khi đăng ký xong, tôi nằm

trên giường lướt vài chiếc video thì

có một cuộc điện thoại gọi tới. Là

Kiều Cảnh Thần.

Tiếng nước vẫn chảy không

ngừng trong phòng tắm, Phó

Thắng Nam vẫn đang tắm rửa. Tôi

đi tới phòng tắm gọi Phó Thắng

Nam, anh trầm giọng nói tôi bắt

máy hộ anh.

Vừa ấn nút nghe, tôi vẫn chưa

mỡ miệng, Kiều Cảnh Thần đã lải

nhải oán trách:

“Anh ba, anh đang làm cái gì

vậy? Sao bây giờ mới bắt điện

 

thoại?”

Tôi đang định trả lời rằng anh

đang tắm nhưng vẫn chưa kịp nói

thì đầu dây bên kia đã nói tiếp.

Giọng nói của Kiều Cảnh Thần vô

cùng nhanh:

“Chuyện phía bên bệnh viện

có lẽ vẫn cần chúng ta đi xem một

chút, nhất là bên phía Nam thành

phố. Trong bệnh viện đó có một

bệnh nhân đã chết hai tháng rồi,

bây giờ bệnh viện vẫn đang thu

phí, số tiền sắp lên đến mười bảy tỷ

rưỡi rồi. Chuyện này đang được

làm rầm rộ lên, người nhà bệnh

 

nhân để lại hoá đơn, đã làm loạn

đến tận Cục Vệ Sinh rồi. Chuyện

này cần phải giải quyết thật nhanh,

bên truyền thông cũng sắp không

áp chế được nữa rồi.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói

cho anh ấy.” Tôi trả lời, trong lòng

không khỏi bắt đầu nhớ lại chuyện

ð bệnh viện. Một cái hố to như vậy

Trịnh Tuấn Anh là có lòng tốt hay là

cố ý làm như vậy?

“Thẩm Xuân Hinh?” Kiều

Cảnh Thần sửng sốt.

“Tại sao lại là cô? Sao cô lại

trả lời điện thoại của Thắng Nam?

Anh ấy đâu rồi?”

Tôi cảm thấy có chút buồn

ngủ, ngáp một cái:

“Anh ấy đang tắm, chuyện

của anh lát nữa tôi sẽ nói lại với

anh ấy. Nếu như không còn chuyện

khác thì tôi cúp máy đây.”

Chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy

rằng tôi nghe trộm điện thoại của

Phó Thắng Nam, cho nên anh ta

mới tức giận nói:

“Thẩm Xuân Hinh, cô nghe

trộm điện thoại của người khác,

còn bày ra vẻ không thèm quan

tâm như vậy? Tam quan của cô

thật sự được làm bằng đậu phụ

sao? Rốt cuộc cô có còn một chút

giới hạn nào không vậy. Cướp

người đàn ông của người khác

cũng thôi đi, bây giờ lại còn làm ra

cái loại chuyện nghe trộm điện

thoại của người khác. Tôi vốn dĩ

vẫn luôn cho rằng, cô được gả cho

Phó Thắng Nam nhất định là vì ông

cụ Phó. Xem ra bây gið ông cụ Phó

chắc chắn là bị cô đầu độc rồi.”

Tôi có chút cạn lời với anh ta:

“Tổng giám đốc Kiều, anh xem

tiểu thuyết nhiều quá rồi đúng

không? Đã bổ não đến mức này rồi

 

cơ à. Chuyện tôi gả cho Phó Thắng

Nam bản thân anh ấy còn không

nói gì, nhưng ngày nào anh cũng

treo chuyện này trên miệng anh?

Anh là đem lòng thích Phó Thắng

Nam rồi hay là như thế nào? Oán

hận tôi cướp đi anh ấy như vậy, nếu

như anh thích anh ấy tôi sẽ không

để ý chuyện anh riêng tư gặp anh

ấy. Còn nữa, tôi nói rõ ràng với anh,

người bảo tôi bắt điện thoại là Phó

Thắng Nam, phiền anh lần sau nhìn

rõ ràng tình hình một chút.”

Anh ta có chút cà lăm, nói

không được tự nhiên cho lắm:

 

“Thẩm Xuân Hinh cô nói bậy

cái gì vậy? Tôi là nói về Hạnh

Nguyên, cô không biết trái tim của

Phó Thắng Nam vẫn luôn luôn ở

chỗ của Hạnh Nguyên sao? Cô

chia rẽ người khác cô còn nói lý cái

gì?”

Hừ. Tôi không khỏi cảm thấy

nực cười:

“Tổng giám đốc Kiểu, cái gì

gọi là tôi chia rẽ người khác? Anh

từ chỗ nào nghe được trái tim của

Phó Thắng Nam vẫn luôn ở chỗ

Mạc Hạnh Nguyên? Chẳng qua chỉ

là vài lần hỏi han ân cần gọi cái là

 

đến thôi sao? Nếu như muốn hiều

theo cách của anh, mức độ anh

quan tâm đến Mạc Hạnh Nguyên

cũng không kém Phó Thắng Nam,

cho nên trái tim của anh cũng ở

bên chỗ cô ta rồi à?”

“Thẩm Xuân Hinh, cô…” Anh

ta nhất thời nói lắp ba lắp bắp.

Tôi ngừng một chút rồi hỏi:

“Tôi cái gì mà tôi? Tổng giám

đốc Kiều à, phiền anh từ nay về

sau đừng có đem suy nghĩ của

mình áp đặt lên người khác nữa.

Có bộ não to như vậy, nhưng người

ta còn chưa mỡ mồm nói một câu

 

’em yêu anh’, anh đã gật đầu liếm

mặt nói ‘anh đồng ý rồi. Phó

Thắng Nam có đặt trái tim bên chỗ

Mạc Hạnh Nguyên hay không

trong lòng tôi rất rõ ràng. Anh cũng

nên làm rõ vấn đề tình cảm của

mình trước đi rồi hãy đi nói chuyện

của người khác.”

Nói xong, tôi trực tiếp cúp

điện thoại. Phó Thắng Nam bây giờ

mới ra khỏi phòng tắm anh chỉ mặc

một chiếc quần đùi. Tóc anh vẫn

còn ướt, trong tay cầm chiếc khăn

lau tóc. Anh nhìn tôi hỏi: “Cảnh

Thần gọi tới à?”

 

Tôi gật đầu ừ một tiếng, thuận

tiện trừng mắt nhìn anh:

“Hôm nay anh ngủ ngoài

phòng khách!”

Anh ngần người, nhếch mắt

nói:

“Sao thế? Cậu ta nói gì à?”

“Chả nói gì.” Tôi không còn

hứng thú chơi điện thoại nữa, vứt

điện thoại sang một bên, sau đó

chui vào trong chăn.

Phó Thắng Nam lật chăn lên,

kéo tôi vào lòng. Tóc anh vẫn còn

đang ướt, trên người cũng hơi ầm.

„ Tôi có chút chống cự lại anh, vươn

 

tay đẩy anh ra,

cáu kỉnh nói:

“Phó Thắng Nam, anh đừng

có động vào người em.”

Anh mím môi nhíu mày hỏi:

“Cậu ta nói cái gì rồi?”

“Không nói gì!” Tôi lười để ý

đến anh, trong lòng tức giận nên

véo vào lưng anh một cái.

Anh cũng không tránh đi để

mặc cho tôi véo, nửa ngày sau mới

bất đắc dĩ nói:

“Hả giận chưa?”

Tôi nhìn anh chằm chằm, cắn

 

môi không nói gì. Anh thờ dài một

hơi:

“Tính khí của Cảnh Thần là

như vậy, lần sau tôi sẽ nói với cậu

ta. Em tức giận với cậu ta làm cái

gì?”

Cái gì gọi là tức giận với anh

ta?

Cả người ầm hơi nước của anh

dính sang người tôi làm tôi có chút

khó chịu, oan ức nói:

“Phó Thắng Nam anh bỏ em

ra, người anh vẫn ướt kia kìa.”

Anh cười: “Đề tôi lau lau đi là

được. Em giận dỗi làm gì? Nếu như

 

vẫn chưa hả giận thì véo tôi thêm

vài cái nữa đi. Nếu như vẫn không

được, thì em đánh tôi luôn cũng

được.”

Tôi không để ý đến anh, tâm

trạng cũng không vui bèn cuốn

chặt chăn lên người, lạnh lùng nói:

“Phó Thắng Nam, tối nay anh

ngủ ð phòng khách.”

Thấy vẫn chưa dỗ được tôi,

anh có chút bất đắc dĩ, dứt khoát

với điện thoại gọi cho Kiều Cảnh

Thần. Không lâu sau đã nối được

điện thoại. Phó Thắng Nam thấp

giọng hết mức có thề hỏi :

 

“Cậu nói cái gì với Thẩm Xuân

Hinh rồi?”

Anh mở loa ngoài, bên phía

Kiều Cảnh Thần vài giây sau mới

trả lời:

“Tôi còn có thể nói gì với cô

ấy? Cô ấy không nói gì tôi đã là tốt

lắm rồi. Vừa nãy cô ấy nhằm vào tôi

mắng một tràng, đừng nói anh

cũng bị cô ấy mắng cho đấy nhé.”

Phó Thắng Nam thấp giọng,

ho nhẹ vài tiếng:

“Cô ấy mắng tôi là đúng rồi,

vừa nãy tôi vì cậu mà bị đánh rồi

đấy. Tìm cơ hội xin lỗi với Thẩm

 

Xuân Hinh di.”

Kiều Cảnh Thần xù lông lên:

“Dựa vào cái gì? Tôi lại chẳng chọc

giận cô ấy, dựa vào cái gì mà bắt

tôi phải xin lỗi?”

“Không xin lỗi thì tôi phải ngủ

ð phòng khách, cậu cảm thấy có

nên nói câu xin lỗi hay không?”

Thấy Phó Thắng Nam nói như vậy,

tôi cảm thấy cạn lời, nghe cứ như

tôi để anh ấy chịu ấm ức lắm ấy.

Giọng nói Kiều Cảnh Thần bắt

đầu cao lên, ngần ngơ nửa ngày

mới trả lời:

“Anh, anh yêu cô ấy rồi?”

 

Phó Thắng Nam cũng không

trốn tránh vấn về, trực tiếp gật đầu:

“Ừ, cô ấy là vợ tôi.”

Một lúc sau, Kiều Cảnh Thần

mới nói:

“Được, tôi tìm thời gian hẹn

với Trịnh Tuấn Anh, chúng ta cùng

nhau ăn bữa cơm, đề tôi gửi lời xin

lỗi đến chị dâu!”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 221: Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam (6)Nhìn thấy tôi không mỡ miệngnói, anh cầm hộp thuốc lên, cời áokhoác ngoài ra nhìn tôi nói:“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừngnghĩ nhiều nữa. Tôi đi tắm một lát.”Tôi không thèm đề ý đến anhchui tọt vào trong chăn. Nằm cảnửa tiếng cũng không ngủ được,sau đó tôi mò tay tìm điện thoại diđộng, tìm cả nửa ngày cũng khôngthấy điện thoại của tôi ở đâu. Nhưng ngược lại thì thấy điện thoạidi động của anh ở trên chiếc tủđầu giường. Tôi không khỏi nóivọng về phía phòng tắm:“Phó Thắng Nam, em có thểxem điện thoại của anh không?”“Kiểm tra sao?” Anh từ trongphòng tắm ló ra nửa người, congmôi cười.“Em muốn xem thì xem đi, mậtmã em đã biết rồi đấy.”Tôi không khỏi trừng mắt nhìnanh một cái:“Em không có ý muốn kiểmtra, em chỉ là muốn chơi một chút thôi.”Anh nhấc mi mắt, không nói gìnữa mà đi vào phòng tắm.Cầm lấy điện thoại của anh,trước đây tôi từng tải cho anh ấymột chiếc video, anh cũng khôngxóa nó đi tôi tường ít nhất anh cũngsẽ mở ra xem. Nhưng khi mở ra tôimới biết, anh hoàn toàn không xemchiếc video đó, đến cả tài khoảncũng không thèm đăng ký. Thấybây giờ tôi cũng đang rảnh đànhdứt khoát dùng số điện thoại củaanh đề đăng ký một cái tài khoảncho anh.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Sau khi đăng ký xong, tôi nằmtrên giường lướt vài chiếc video thìcó một cuộc điện thoại gọi tới. LàKiều Cảnh Thần.Tiếng nước vẫn chảy khôngngừng trong phòng tắm, PhóThắng Nam vẫn đang tắm rửa. Tôiđi tới phòng tắm gọi Phó ThắngNam, anh trầm giọng nói tôi bắtmáy hộ anh.Vừa ấn nút nghe, tôi vẫn chưamỡ miệng, Kiều Cảnh Thần đã lảinhải oán trách:“Anh ba, anh đang làm cái gìvậy? Sao bây giờ mới bắt điện thoại?”Tôi đang định trả lời rằng anhđang tắm nhưng vẫn chưa kịp nóithì đầu dây bên kia đã nói tiếp.Giọng nói của Kiều Cảnh Thần vôcùng nhanh:“Chuyện phía bên bệnh việncó lẽ vẫn cần chúng ta đi xem mộtchút, nhất là bên phía Nam thànhphố. Trong bệnh viện đó có mộtbệnh nhân đã chết hai tháng rồi,bây giờ bệnh viện vẫn đang thuphí, số tiền sắp lên đến mười bảy tỷrưỡi rồi. Chuyện này đang đượclàm rầm rộ lên, người nhà bệnh nhân để lại hoá đơn, đã làm loạnđến tận Cục Vệ Sinh rồi. Chuyệnnày cần phải giải quyết thật nhanh,bên truyền thông cũng sắp khôngáp chế được nữa rồi.”“Được rồi, lát nữa tôi sẽ nóicho anh ấy.” Tôi trả lời, trong lòngkhông khỏi bắt đầu nhớ lại chuyệnð bệnh viện. Một cái hố to như vậyTrịnh Tuấn Anh là có lòng tốt hay làcố ý làm như vậy?“Thẩm Xuân Hinh?” KiềuCảnh Thần sửng sốt.“Tại sao lại là cô? Sao cô lạitrả lời điện thoại của Thắng Nam?Anh ấy đâu rồi?”Tôi cảm thấy có chút buồnngủ, ngáp một cái:“Anh ấy đang tắm, chuyệncủa anh lát nữa tôi sẽ nói lại vớianh ấy. Nếu như không còn chuyệnkhác thì tôi cúp máy đây.”Chắc chắn anh ta sẽ cảm thấyrằng tôi nghe trộm điện thoại củaPhó Thắng Nam, cho nên anh tamới tức giận nói:“Thẩm Xuân Hinh, cô nghetrộm điện thoại của người khác,còn bày ra vẻ không thèm quantâm như vậy? Tam quan của côthật sự được làm bằng đậu phụsao? Rốt cuộc cô có còn một chútgiới hạn nào không vậy. Cướpngười đàn ông của người kháccũng thôi đi, bây giờ lại còn làm racái loại chuyện nghe trộm điệnthoại của người khác. Tôi vốn dĩvẫn luôn cho rằng, cô được gả choPhó Thắng Nam nhất định là vì ôngcụ Phó. Xem ra bây gið ông cụ Phóchắc chắn là bị cô đầu độc rồi.”Tôi có chút cạn lời với anh ta:“Tổng giám đốc Kiều, anh xemtiểu thuyết nhiều quá rồi đúngkhông? Đã bổ não đến mức này rồi cơ à. Chuyện tôi gả cho Phó ThắngNam bản thân anh ấy còn khôngnói gì, nhưng ngày nào anh cũngtreo chuyện này trên miệng anh?Anh là đem lòng thích Phó ThắngNam rồi hay là như thế nào? Oánhận tôi cướp đi anh ấy như vậy, nếunhư anh thích anh ấy tôi sẽ khôngđể ý chuyện anh riêng tư gặp anhấy. Còn nữa, tôi nói rõ ràng với anh,người bảo tôi bắt điện thoại là PhóThắng Nam, phiền anh lần sau nhìnrõ ràng tình hình một chút.”Anh ta có chút cà lăm, nóikhông được tự nhiên cho lắm: “Thẩm Xuân Hinh cô nói bậycái gì vậy? Tôi là nói về HạnhNguyên, cô không biết trái tim củaPhó Thắng Nam vẫn luôn luôn ởchỗ của Hạnh Nguyên sao? Côchia rẽ người khác cô còn nói lý cáigì?”Hừ. Tôi không khỏi cảm thấynực cười:“Tổng giám đốc Kiểu, cái gìgọi là tôi chia rẽ người khác? Anhtừ chỗ nào nghe được trái tim củaPhó Thắng Nam vẫn luôn ở chỗMạc Hạnh Nguyên? Chẳng qua chỉlà vài lần hỏi han ân cần gọi cái là đến thôi sao? Nếu như muốn hiềutheo cách của anh, mức độ anhquan tâm đến Mạc Hạnh Nguyêncũng không kém Phó Thắng Nam,cho nên trái tim của anh cũng ởbên chỗ cô ta rồi à?”“Thẩm Xuân Hinh, cô…” Anhta nhất thời nói lắp ba lắp bắp.Tôi ngừng một chút rồi hỏi:“Tôi cái gì mà tôi? Tổng giámđốc Kiều à, phiền anh từ nay vềsau đừng có đem suy nghĩ củamình áp đặt lên người khác nữa.Có bộ não to như vậy, nhưng ngườita còn chưa mỡ mồm nói một câu ’em yêu anh’, anh đã gật đầu liếmmặt nói ‘anh đồng ý rồi. PhóThắng Nam có đặt trái tim bên chỗMạc Hạnh Nguyên hay khôngtrong lòng tôi rất rõ ràng. Anh cũngnên làm rõ vấn đề tình cảm củamình trước đi rồi hãy đi nói chuyệncủa người khác.”Nói xong, tôi trực tiếp cúpđiện thoại. Phó Thắng Nam bây giờmới ra khỏi phòng tắm anh chỉ mặcmột chiếc quần đùi. Tóc anh vẫncòn ướt, trong tay cầm chiếc khănlau tóc. Anh nhìn tôi hỏi: “CảnhThần gọi tới à?” Tôi gật đầu ừ một tiếng, thuậntiện trừng mắt nhìn anh:“Hôm nay anh ngủ ngoàiphòng khách!”Anh ngần người, nhếch mắtnói:“Sao thế? Cậu ta nói gì à?”“Chả nói gì.” Tôi không cònhứng thú chơi điện thoại nữa, vứtđiện thoại sang một bên, sau đóchui vào trong chăn.Phó Thắng Nam lật chăn lên,kéo tôi vào lòng. Tóc anh vẫn cònđang ướt, trên người cũng hơi ầm.„ Tôi có chút chống cự lại anh, vươn tay đẩy anh ra,cáu kỉnh nói:“Phó Thắng Nam, anh đừngcó động vào người em.”Anh mím môi nhíu mày hỏi:“Cậu ta nói cái gì rồi?”“Không nói gì!” Tôi lười để ýđến anh, trong lòng tức giận nênvéo vào lưng anh một cái.Anh cũng không tránh đi đểmặc cho tôi véo, nửa ngày sau mớibất đắc dĩ nói:“Hả giận chưa?”Tôi nhìn anh chằm chằm, cắn môi không nói gì. Anh thờ dài mộthơi:“Tính khí của Cảnh Thần lànhư vậy, lần sau tôi sẽ nói với cậuta. Em tức giận với cậu ta làm cáigì?”Cái gì gọi là tức giận với anhta?Cả người ầm hơi nước của anhdính sang người tôi làm tôi có chútkhó chịu, oan ức nói:“Phó Thắng Nam anh bỏ emra, người anh vẫn ướt kia kìa.”Anh cười: “Đề tôi lau lau đi làđược. Em giận dỗi làm gì? Nếu như vẫn chưa hả giận thì véo tôi thêmvài cái nữa đi. Nếu như vẫn khôngđược, thì em đánh tôi luôn cũngđược.”Tôi không để ý đến anh, tâmtrạng cũng không vui bèn cuốnchặt chăn lên người, lạnh lùng nói:“Phó Thắng Nam, tối nay anhngủ ð phòng khách.”Thấy vẫn chưa dỗ được tôi,anh có chút bất đắc dĩ, dứt khoátvới điện thoại gọi cho Kiều CảnhThần. Không lâu sau đã nối đượcđiện thoại. Phó Thắng Nam thấpgiọng hết mức có thề hỏi : “Cậu nói cái gì với Thẩm XuânHinh rồi?”Anh mở loa ngoài, bên phíaKiều Cảnh Thần vài giây sau mớitrả lời:“Tôi còn có thể nói gì với côấy? Cô ấy không nói gì tôi đã là tốtlắm rồi. Vừa nãy cô ấy nhằm vào tôimắng một tràng, đừng nói anhcũng bị cô ấy mắng cho đấy nhé.”Phó Thắng Nam thấp giọng,ho nhẹ vài tiếng:“Cô ấy mắng tôi là đúng rồi,vừa nãy tôi vì cậu mà bị đánh rồiđấy. Tìm cơ hội xin lỗi với Thẩm Xuân Hinh di.”Kiều Cảnh Thần xù lông lên:“Dựa vào cái gì? Tôi lại chẳng chọcgiận cô ấy, dựa vào cái gì mà bắttôi phải xin lỗi?”“Không xin lỗi thì tôi phải ngủð phòng khách, cậu cảm thấy cónên nói câu xin lỗi hay không?”Thấy Phó Thắng Nam nói như vậy,tôi cảm thấy cạn lời, nghe cứ nhưtôi để anh ấy chịu ấm ức lắm ấy.Giọng nói Kiều Cảnh Thần bắtđầu cao lên, ngần ngơ nửa ngàymới trả lời:“Anh, anh yêu cô ấy rồi?” Phó Thắng Nam cũng khôngtrốn tránh vấn về, trực tiếp gật đầu:“Ừ, cô ấy là vợ tôi.”Một lúc sau, Kiều Cảnh Thầnmới nói:“Được, tôi tìm thời gian hẹnvới Trịnh Tuấn Anh, chúng ta cùngnhau ăn bữa cơm, đề tôi gửi lời xinlỗi đến chị dâu!”

Chương 221