Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 223
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 223: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (2)Những gì dì Triệu nói quả thậtkhông sai. Ô thủ đô vài ngày nayđã bắt đầu có tuyết rơi , mà tôi thìbị trẹo chân và không thể đi rangoài được.Ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày,cả ngày tôi không đọc sách thì sẽlà đi ngủ, trông hình như còn béolên một chút. Thấy vết thương đãgần lành hẳn, có thể đi ra ngoàihoạt động một chút, nhưng thủ đô trong thời gian này đã rơi tuyết dàyđặc. Phó Thắng Nam lại rất bận rộnvà không có thời gian để lo lắngcho tôi, tôi ở bên ban công ngắmnhìn thế giới trắng xóa bên ngoài.Tôi vô thức nghĩ đến khi còn đihọc Vũ Linh đã từng nói sau này sẽtìm một thành phố có tuyết rơi nhưvậy và sẽ không bỏ lỡ bất cứ ngàytuyết rơi nào trong mùa đông. Xemthời gian thì qua mấy ngày nữa làđến tết rồi, tôi nhớ trước đó Jonhđã nói rằng anh ấy sẽ quay lại vớiVũ Linh vào cuối năm.Tôi không nhịn được mà lấyđiện thoại ra gọi cho anh ấy, điệnthoại kêu một hồi thì mới có ngườinghe máy. Đó là giọng nói có phầnkhàn khàn của John, “Nước Mỹtuyết đã rơi rồi, thủ đô có tuyếtchưa?”Tôi gật đầu:“Ừ tuyết rơi rồi, tuyết rơi haingày đã tích tụ rất dày rồi. Cả thếgiới đều trờ nên trắng xóa, vì vậyhai người sắp quay trở về rồi đúngkhông?”Sau một lúc dừng lại, tôi đãthốt ra rất điều mà tôi đã kìm néntrong lòng:“Tôi có chút nhớ hai người rồi.John ð đầu dây bên kia dưỡngnhư bị cảm, giọng anh ấy có hơi ùđi:“Anh vốn định quay lại rồi,nhưng hiện gið vẫn chưa được batháng. Gið lại là mùa đông lạnh.Quay đi quay lại anh sợ mìnhkhông thể chịu đựng được nên cóthể phải đợi đến đầu mùa xuân mớicó thề trở về.”“Vậy Vũ Linh đâu? Tại sao côấy lúc nào cũng không gọi điệncho tôi,cũng không bao giờ trả lờiđiện thoại của tôi, tôi nhớ cô ấy rấtnhiều.” Nhìn tuyết phất phớ ngoàicửa sổ, tôi thấy có chút rầu rĩ.“Cô ấy đang ngủ trưa với đứanhỏ, khi cô ấy thức dậy, tôi sẽ bảocô ấy gọi lại cho cậu.”Tôi không khỏi nhíu màynghiêm túc nói: “John cậu nói thậtđi, có phải Vũ Linh đã xảy rachuyện gì rồi không?”Nếu không, tại sao vẫn luônkhông trả lời tin nhắn của tôi? Nếumột hoặc hai lần thì tôi có thể hiểuđược, nhưng đã ba tháng trôi quarồi, tại sao vẫn luôn không có phản hồi?Đầu bên kia điện thoại im lặngmột lúc lâu, tôi hồi hộp chờ đợi,không khỏi lo lắng cầm điện thoạivà nói:“John, rốt cuộc Vũ Linh đã xảyra chuyện gì rồi, hai người thật sựvẫn ồn đấy chứ?“Cô ấy không sao, chỉ là vẫnchưa phục hồi hẳn sau khi sinh. Tôiđã đưa cô ấy đến nước Mỹ đềphục hồi chức năng. Mỗi lần cậugọi điện đến cô ấy đều không đểtôi nói cho cậu biết.” Những lời nàykhông nghe ra có gì bất thường cả. Cách xa như vậy, trong lúc nàytôi cũng không chắc trong lời nóicủa .John có mấy phần là thật, mấyphần là giả, liền mờ miệng nói vớianh ấy:“John, cậu gửi tôi địa chỉ củahai người ở nước Mỹ đi. Qua vàingày nữa tôi sẽ đến thăm haingười, tôi cũng muốn đến nhìn đứanhỏ nữa. ”“Thời tiết quá là lạnh, cậuđừng chạy lung tung nữa. Cơ thểcủa cậu vốn đã rất tệ rồi. Nhiệt độð nước Mỹ thấp hơn thủ đô rấtnhiều. Cậu đến đây cũng không thoải mái đâu. Qua một thời giannữa, đợi Vũ Linh khỏe hơn và đứanhỏ cũng lớn hơn chút nữa chúngtôi sẽ quay trở lại”John lo lắng nói, nghe thấytiếng khóc của một đứa trẻ trênđiện thoại, không nhịn được vộivàng nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Tôiđi dỗ dành em bé một chút trướcđây. Tôi sẽ gửi ảnh đứa bé cho cậuSau, cúp máy trước nhé.”Nói xong anh ta vội vàng cúpđiện thoại, tôi cảm điện thoại cóchút thất thần.Bệnh viện Phó Thiên gặp rắcrối lớn, Phó Thắng Nam rất bận rộnđến sứt đầu mẻ chán, tôi khôngthể giúp gì cho anh ấy, vì vậy cũngkhông đến làm phiền anh ấy nhiều.Khi Phó Bảo Hân đến biệt thự,bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dàyđặc, bà ấy xuống xe đi vào biệt thự,chỉ vài phút mà tuyết đã rơi đầytrên đầu bà ấy.Khi dì Triệu nhìn thấy bà ấy thìcó hơi sững sờ: “Chào cô!” dì Triệuđã ð nhà họ Phó nhiều năm, bàđương nhiên là biết Phó Bảo Hân.Phó Bảo Hân sững sờ, “DìTriệu, sao dì cũng đến thủ đô vậy?”“Cậu chủ và Xuân Hinh đềuđang ở đây. Hơn nữa lúc trước sứckhỏe của Xuân Hinh không tốt.Cậu chủ đã nhờ tôi đến chăm sóccho cô ấy. Cô những năm qua sốngvẫn ồn chứ?”Phó Bảo Hân gật đầu và mỉmcười với tôi khi đang chuần bị đứngdậy chào hỏi.“Xuân Hinh, Thắng Nam đâurồi?”Tôi ra hiệu cho dì Triệu đi phatrà, nhìn bà ấy nói:“Gần đây ở công ty có nhiềuviệc, mấy ngày nay anh ấy khôngvề được, tổng giám đốc Phó tìmanh ấy có chuyện gì vậy?”Nghe tôi gọi bà ấy là tổnggiám đốc Phó, giọng điệu lạnhnhạt, bà ấy nhíu mày, “Xuân Hinh,cháu vẫn còn giận cô về chuyệntrước đây sao?”Tôi mỉm cười, chào hỏi bà ấyxong thì ngồi xuống và nói: “Côsuy nghĩ nhiều rồi, chỉ là cháu buộtmiệng gọi thôi, bất giác liền gọi lênnhư vậy.”Bà ấy khẽ thờ dài:“Xuân Hinh này, cháu đừng đềnhững chuyện trước kia trong lòngnữa. Cháu là con gái nhà họ Phó,bây gið người nhà họ Phó ít ỏi.Thím hai của cháu nhiều năm trướcbị thương sẽ không sinh được connữa. Tình trạng của cô bây giờ thìcháu cũng biết đấy, có lẽ cô khôngthể có con được nữa, nhà họ Phóchỉ mong rằng Thắng Nam có thểcó con, lúc đó đứa bé của cháu vôtình mất đi, Mạc Hạnh Nguyên lạitìm đến cô và nói rằng đứa trẻtrong bụng cô ta là con cháu củanhà họ Phó. Với tư cách là ngườilớn trong nhà, cô không thể nàongồi yên không làm gì, vì vậy cômới không muốn người thừa kếcủa nhà họ Phó bị lưu lạc bênngoài. Ai ngờ rằng như vậy!”Trông gương mặt bà ấy hơihốc hác, mặc dù đã mặc quần áodày nhưng trông bà ấy vẫn gầy dirất nhiều, khuôn mặt vốn được giữgìn rất tốt giờ cũng có chút nếpnhăn. Dường như già hơn nhiều sovới lần trước tôi gặp bà ấy.Tôi cảm thấy như cũng khôngnhất thiết phải nói chuyện xoayquanh chủ để này, sau một lúcdừng lại, tôi nói: “Cô có chuyệnmuốn hỏi Thắng Nam sao? Đểcháu gọi cho anh ấy.”Vừa nói tôi vừa lấy điện thoạira, chuẩn bị gọi cho Phó ThắngNam, không nghĩ đến bà ấy vộivàng nói: “Không, cháu không cầngọi cho nó, cô tới đây là để tìm cháu.”Đọc Full tại truyen.oneTôi sửng sốt: “Cô tìm cháusao?”Bà ấy gật đầu, đôi môi mỏngđỏ tươi khẽ mấp máy:“Xuân Hinh, cô biết gần đâynhà họ Cố xảy ra quá nhiềuchuyện, người nhà họ Cố vốn cũngđã có ít rồi, nhưng bây giờ Cố VânDương đã chết rồi, Trần Bảo Lancũng như vậy mà chết theo. Bâygiờ nhà họ Cố chỉ còn lại một mìnhcô. Linh vị của chú Cố của cháuvẫn đang ở nhà họ Cố, vẫn chưađược chôn cất. Nhà họ Cố có quánhiều chuyện mà cô chỉ có mộtmình không thể giải quyết được.Cháu đã kết hôn với Thắng Nam,cũng là một thành viên của nhà họPhó. Chuyện về công ty của ThắngNam cô cũng biết. Nó bận rộn nhưvậy nhưng người làm cô này cũngkhông giúp gì được nó. Cô cũngchỉ có thể vào lúc này không liênlụy đến nó mà thôi. Nhưng cháuhiện giờ cũng không có việc gì, côcó thể nhờ cháu giúp đỡ cô vàiviệc được không? ”Nói một hồi lâu, câu nói cuốicùng mới là chủ đề chính, tôi hơidừng lại nói: “Nhà họ Cố xảy rachuyện như thế này. Cháu và PhóThắng Nam vốn định chủ độngđến giúp đỡ cô, nhưng gần đâycháu bị thương, công ty ThắngNam cũng xảy ra chuyện nên mớitì hoãn chưa đến. Nếu cô cóchuyện gì cần cháu và Thắng Namgiúp đố thì cô cứ nói đi ạ.”Trên đời này, khó làm nhấtchính là tang trắng, nhà họ Cố làgia tộc lớn nhưng ít người, Phó BảoHân là một góa phụ trẻ, đươngnhiên có rất nhiều việc phải làm.Vốn dĩ, tất cả những điều nàylẽ ra Cố Diệc Hàn phải làm, nhưngTrần Bảo Lan vừa mới mất, anhchưa kịp đau thương liền phải đốimặt với đám tang của cha mẹmình. Đây có lẽ là điều buồn đaunhất trong đời người mà không thểkhông đối mặt.Nghe tôi nói như vậy Phó BảoHân thờ phào một hơi nhẹ nhõm,bà ấy cười nói: “Không có gì to tátcả đâu. Cô chỉ nghĩ nhà họ Cố quálớn. Bây giờ liền trở thành dáng vẻvắng vẻ đến đáng sợ. Cố Diệc Hànkhông có ð đây. Cô sống ở đó mộtmình thật sự rất vắng vẻ, muốncháu dọn đến nhà họ Cố ở cùng côvài ngày, đợi chú Cố của cháuchôn cất xong cũng được rồi”.
Chương 223: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (2)
Những gì dì Triệu nói quả thật
không sai. Ô thủ đô vài ngày nay
đã bắt đầu có tuyết rơi , mà tôi thì
bị trẹo chân và không thể đi ra
ngoài được.
Ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày,
cả ngày tôi không đọc sách thì sẽ
là đi ngủ, trông hình như còn béo
lên một chút. Thấy vết thương đã
gần lành hẳn, có thể đi ra ngoài
hoạt động một chút, nhưng thủ đô
trong thời gian này đã rơi tuyết dày
đặc. Phó Thắng Nam lại rất bận rộn
và không có thời gian để lo lắng
cho tôi, tôi ở bên ban công ngắm
nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài.
Tôi vô thức nghĩ đến khi còn đi
học Vũ Linh đã từng nói sau này sẽ
tìm một thành phố có tuyết rơi như
vậy và sẽ không bỏ lỡ bất cứ ngày
tuyết rơi nào trong mùa đông. Xem
thời gian thì qua mấy ngày nữa là
đến tết rồi, tôi nhớ trước đó Jonh
đã nói rằng anh ấy sẽ quay lại với
Vũ Linh vào cuối năm.
Tôi không nhịn được mà lấy
điện thoại ra gọi cho anh ấy, điện
thoại kêu một hồi thì mới có người
nghe máy. Đó là giọng nói có phần
khàn khàn của John, “Nước Mỹ
tuyết đã rơi rồi, thủ đô có tuyết
chưa?”
Tôi gật đầu:
“Ừ tuyết rơi rồi, tuyết rơi hai
ngày đã tích tụ rất dày rồi. Cả thế
giới đều trờ nên trắng xóa, vì vậy
hai người sắp quay trở về rồi đúng
không?”
Sau một lúc dừng lại, tôi đã
thốt ra rất điều mà tôi đã kìm nén
trong lòng:
“Tôi có chút nhớ hai người rồi.
John ð đầu dây bên kia dưỡng
như bị cảm, giọng anh ấy có hơi ù
đi:
“Anh vốn định quay lại rồi,
nhưng hiện gið vẫn chưa được ba
tháng. Gið lại là mùa đông lạnh.
Quay đi quay lại anh sợ mình
không thể chịu đựng được nên có
thể phải đợi đến đầu mùa xuân mới
có thề trở về.”
“Vậy Vũ Linh đâu? Tại sao cô
ấy lúc nào cũng không gọi điện
cho tôi,cũng không bao giờ trả lời
điện thoại của tôi, tôi nhớ cô ấy rất
nhiều.” Nhìn tuyết phất phớ ngoài
cửa sổ, tôi thấy có chút rầu rĩ.
“Cô ấy đang ngủ trưa với đứa
nhỏ, khi cô ấy thức dậy, tôi sẽ bảo
cô ấy gọi lại cho cậu.”
Tôi không khỏi nhíu mày
nghiêm túc nói: “John cậu nói thật
đi, có phải Vũ Linh đã xảy ra
chuyện gì rồi không?”
Nếu không, tại sao vẫn luôn
không trả lời tin nhắn của tôi? Nếu
một hoặc hai lần thì tôi có thể hiểu
được, nhưng đã ba tháng trôi qua
rồi, tại sao vẫn luôn không có phản hồi?
Đầu bên kia điện thoại im lặng
một lúc lâu, tôi hồi hộp chờ đợi,
không khỏi lo lắng cầm điện thoại
và nói:
“John, rốt cuộc Vũ Linh đã xảy
ra chuyện gì rồi, hai người thật sự
vẫn ồn đấy chứ?
“Cô ấy không sao, chỉ là vẫn
chưa phục hồi hẳn sau khi sinh. Tôi
đã đưa cô ấy đến nước Mỹ đề
phục hồi chức năng. Mỗi lần cậu
gọi điện đến cô ấy đều không để
tôi nói cho cậu biết.” Những lời này
không nghe ra có gì bất thường cả.
Cách xa như vậy, trong lúc này
tôi cũng không chắc trong lời nói
của .John có mấy phần là thật, mấy
phần là giả, liền mờ miệng nói với
anh ấy:
“John, cậu gửi tôi địa chỉ của
hai người ở nước Mỹ đi. Qua vài
ngày nữa tôi sẽ đến thăm hai
người, tôi cũng muốn đến nhìn đứa
nhỏ nữa. ”
“Thời tiết quá là lạnh, cậu
đừng chạy lung tung nữa. Cơ thể
của cậu vốn đã rất tệ rồi. Nhiệt độ
ð nước Mỹ thấp hơn thủ đô rất
nhiều. Cậu đến đây cũng không
thoải mái đâu. Qua một thời gian
nữa, đợi Vũ Linh khỏe hơn và đứa
nhỏ cũng lớn hơn chút nữa chúng
tôi sẽ quay trở lại”
John lo lắng nói, nghe thấy
tiếng khóc của một đứa trẻ trên
điện thoại, không nhịn được vội
vàng nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Tôi
đi dỗ dành em bé một chút trước
đây. Tôi sẽ gửi ảnh đứa bé cho cậu
Sau, cúp máy trước nhé.”
Nói xong anh ta vội vàng cúp
điện thoại, tôi cảm điện thoại có
chút thất thần.
Bệnh viện Phó Thiên gặp rắc
rối lớn, Phó Thắng Nam rất bận rộn
đến sứt đầu mẻ chán, tôi không
thể giúp gì cho anh ấy, vì vậy cũng
không đến làm phiền anh ấy nhiều.
Khi Phó Bảo Hân đến biệt thự,
bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dày
đặc, bà ấy xuống xe đi vào biệt thự,
chỉ vài phút mà tuyết đã rơi đầy
trên đầu bà ấy.
Khi dì Triệu nhìn thấy bà ấy thì
có hơi sững sờ: “Chào cô!” dì Triệu
đã ð nhà họ Phó nhiều năm, bà
đương nhiên là biết Phó Bảo Hân.
Phó Bảo Hân sững sờ, “Dì
Triệu, sao dì cũng đến thủ đô vậy?”
“Cậu chủ và Xuân Hinh đều
đang ở đây. Hơn nữa lúc trước sức
khỏe của Xuân Hinh không tốt.
Cậu chủ đã nhờ tôi đến chăm sóc
cho cô ấy. Cô những năm qua sống
vẫn ồn chứ?”
Phó Bảo Hân gật đầu và mỉm
cười với tôi khi đang chuần bị đứng
dậy chào hỏi.
“Xuân Hinh, Thắng Nam đâu
rồi?”
Tôi ra hiệu cho dì Triệu đi pha
trà, nhìn bà ấy nói:
“Gần đây ở công ty có nhiều
việc, mấy ngày nay anh ấy không
về được, tổng giám đốc Phó tìm
anh ấy có chuyện gì vậy?”
Nghe tôi gọi bà ấy là tổng
giám đốc Phó, giọng điệu lạnh
nhạt, bà ấy nhíu mày, “Xuân Hinh,
cháu vẫn còn giận cô về chuyện
trước đây sao?”
Tôi mỉm cười, chào hỏi bà ấy
xong thì ngồi xuống và nói: “Cô
suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là cháu buột
miệng gọi thôi, bất giác liền gọi lên
như vậy.”
Bà ấy khẽ thờ dài:
“Xuân Hinh này, cháu đừng đề
những chuyện trước kia trong lòng
nữa. Cháu là con gái nhà họ Phó,
bây gið người nhà họ Phó ít ỏi.
Thím hai của cháu nhiều năm trước
bị thương sẽ không sinh được con
nữa. Tình trạng của cô bây giờ thì
cháu cũng biết đấy, có lẽ cô không
thể có con được nữa, nhà họ Phó
chỉ mong rằng Thắng Nam có thể
có con, lúc đó đứa bé của cháu vô
tình mất đi, Mạc Hạnh Nguyên lại
tìm đến cô và nói rằng đứa trẻ
trong bụng cô ta là con cháu của
nhà họ Phó. Với tư cách là người
lớn trong nhà, cô không thể nào
ngồi yên không làm gì, vì vậy cô
mới không muốn người thừa kế
của nhà họ Phó bị lưu lạc bên
ngoài. Ai ngờ rằng như vậy!”
Trông gương mặt bà ấy hơi
hốc hác, mặc dù đã mặc quần áo
dày nhưng trông bà ấy vẫn gầy di
rất nhiều, khuôn mặt vốn được giữ
gìn rất tốt giờ cũng có chút nếp
nhăn. Dường như già hơn nhiều so
với lần trước tôi gặp bà ấy.
Tôi cảm thấy như cũng không
nhất thiết phải nói chuyện xoay
quanh chủ để này, sau một lúc
dừng lại, tôi nói: “Cô có chuyện
muốn hỏi Thắng Nam sao? Để
cháu gọi cho anh ấy.”
Vừa nói tôi vừa lấy điện thoại
ra, chuẩn bị gọi cho Phó Thắng
Nam, không nghĩ đến bà ấy vội
vàng nói: “Không, cháu không cần
gọi cho nó, cô tới đây là để tìm cháu.”
Đọc Full tại truyen.one
Tôi sửng sốt: “Cô tìm cháu
sao?”
Bà ấy gật đầu, đôi môi mỏng
đỏ tươi khẽ mấp máy:
“Xuân Hinh, cô biết gần đây
nhà họ Cố xảy ra quá nhiều
chuyện, người nhà họ Cố vốn cũng
đã có ít rồi, nhưng bây giờ Cố Vân
Dương đã chết rồi, Trần Bảo Lan
cũng như vậy mà chết theo. Bây
giờ nhà họ Cố chỉ còn lại một mình
cô. Linh vị của chú Cố của cháu
vẫn đang ở nhà họ Cố, vẫn chưa
được chôn cất. Nhà họ Cố có quá
nhiều chuyện mà cô chỉ có một
mình không thể giải quyết được.
Cháu đã kết hôn với Thắng Nam,
cũng là một thành viên của nhà họ
Phó. Chuyện về công ty của Thắng
Nam cô cũng biết. Nó bận rộn như
vậy nhưng người làm cô này cũng
không giúp gì được nó. Cô cũng
chỉ có thể vào lúc này không liên
lụy đến nó mà thôi. Nhưng cháu
hiện giờ cũng không có việc gì, cô
có thể nhờ cháu giúp đỡ cô vài
việc được không? ”
Nói một hồi lâu, câu nói cuối
cùng mới là chủ đề chính, tôi hơi
dừng lại nói: “Nhà họ Cố xảy ra
chuyện như thế này. Cháu và Phó
Thắng Nam vốn định chủ động
đến giúp đỡ cô, nhưng gần đây
cháu bị thương, công ty Thắng
Nam cũng xảy ra chuyện nên mới
tì hoãn chưa đến. Nếu cô có
chuyện gì cần cháu và Thắng Nam
giúp đố thì cô cứ nói đi ạ.”
Trên đời này, khó làm nhất
chính là tang trắng, nhà họ Cố là
gia tộc lớn nhưng ít người, Phó Bảo
Hân là một góa phụ trẻ, đương
nhiên có rất nhiều việc phải làm.
Vốn dĩ, tất cả những điều này
lẽ ra Cố Diệc Hàn phải làm, nhưng
Trần Bảo Lan vừa mới mất, anh
chưa kịp đau thương liền phải đối
mặt với đám tang của cha mẹ
mình. Đây có lẽ là điều buồn đau
nhất trong đời người mà không thể
không đối mặt.
Nghe tôi nói như vậy Phó Bảo
Hân thờ phào một hơi nhẹ nhõm,
bà ấy cười nói: “Không có gì to tát
cả đâu. Cô chỉ nghĩ nhà họ Cố quá
lớn. Bây giờ liền trở thành dáng vẻ
vắng vẻ đến đáng sợ. Cố Diệc Hàn
không có ð đây. Cô sống ở đó một
mình thật sự rất vắng vẻ, muốn
cháu dọn đến nhà họ Cố ở cùng cô
vài ngày, đợi chú Cố của cháu
chôn cất xong cũng được rồi”.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 223: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (2)Những gì dì Triệu nói quả thậtkhông sai. Ô thủ đô vài ngày nayđã bắt đầu có tuyết rơi , mà tôi thìbị trẹo chân và không thể đi rangoài được.Ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày,cả ngày tôi không đọc sách thì sẽlà đi ngủ, trông hình như còn béolên một chút. Thấy vết thương đãgần lành hẳn, có thể đi ra ngoàihoạt động một chút, nhưng thủ đô trong thời gian này đã rơi tuyết dàyđặc. Phó Thắng Nam lại rất bận rộnvà không có thời gian để lo lắngcho tôi, tôi ở bên ban công ngắmnhìn thế giới trắng xóa bên ngoài.Tôi vô thức nghĩ đến khi còn đihọc Vũ Linh đã từng nói sau này sẽtìm một thành phố có tuyết rơi nhưvậy và sẽ không bỏ lỡ bất cứ ngàytuyết rơi nào trong mùa đông. Xemthời gian thì qua mấy ngày nữa làđến tết rồi, tôi nhớ trước đó Jonhđã nói rằng anh ấy sẽ quay lại vớiVũ Linh vào cuối năm.Tôi không nhịn được mà lấyđiện thoại ra gọi cho anh ấy, điệnthoại kêu một hồi thì mới có ngườinghe máy. Đó là giọng nói có phầnkhàn khàn của John, “Nước Mỹtuyết đã rơi rồi, thủ đô có tuyếtchưa?”Tôi gật đầu:“Ừ tuyết rơi rồi, tuyết rơi haingày đã tích tụ rất dày rồi. Cả thếgiới đều trờ nên trắng xóa, vì vậyhai người sắp quay trở về rồi đúngkhông?”Sau một lúc dừng lại, tôi đãthốt ra rất điều mà tôi đã kìm néntrong lòng:“Tôi có chút nhớ hai người rồi.John ð đầu dây bên kia dưỡngnhư bị cảm, giọng anh ấy có hơi ùđi:“Anh vốn định quay lại rồi,nhưng hiện gið vẫn chưa được batháng. Gið lại là mùa đông lạnh.Quay đi quay lại anh sợ mìnhkhông thể chịu đựng được nên cóthể phải đợi đến đầu mùa xuân mớicó thề trở về.”“Vậy Vũ Linh đâu? Tại sao côấy lúc nào cũng không gọi điệncho tôi,cũng không bao giờ trả lờiđiện thoại của tôi, tôi nhớ cô ấy rấtnhiều.” Nhìn tuyết phất phớ ngoàicửa sổ, tôi thấy có chút rầu rĩ.“Cô ấy đang ngủ trưa với đứanhỏ, khi cô ấy thức dậy, tôi sẽ bảocô ấy gọi lại cho cậu.”Tôi không khỏi nhíu màynghiêm túc nói: “John cậu nói thậtđi, có phải Vũ Linh đã xảy rachuyện gì rồi không?”Nếu không, tại sao vẫn luônkhông trả lời tin nhắn của tôi? Nếumột hoặc hai lần thì tôi có thể hiểuđược, nhưng đã ba tháng trôi quarồi, tại sao vẫn luôn không có phản hồi?Đầu bên kia điện thoại im lặngmột lúc lâu, tôi hồi hộp chờ đợi,không khỏi lo lắng cầm điện thoạivà nói:“John, rốt cuộc Vũ Linh đã xảyra chuyện gì rồi, hai người thật sựvẫn ồn đấy chứ?“Cô ấy không sao, chỉ là vẫnchưa phục hồi hẳn sau khi sinh. Tôiđã đưa cô ấy đến nước Mỹ đềphục hồi chức năng. Mỗi lần cậugọi điện đến cô ấy đều không đểtôi nói cho cậu biết.” Những lời nàykhông nghe ra có gì bất thường cả. Cách xa như vậy, trong lúc nàytôi cũng không chắc trong lời nóicủa .John có mấy phần là thật, mấyphần là giả, liền mờ miệng nói vớianh ấy:“John, cậu gửi tôi địa chỉ củahai người ở nước Mỹ đi. Qua vàingày nữa tôi sẽ đến thăm haingười, tôi cũng muốn đến nhìn đứanhỏ nữa. ”“Thời tiết quá là lạnh, cậuđừng chạy lung tung nữa. Cơ thểcủa cậu vốn đã rất tệ rồi. Nhiệt độð nước Mỹ thấp hơn thủ đô rấtnhiều. Cậu đến đây cũng không thoải mái đâu. Qua một thời giannữa, đợi Vũ Linh khỏe hơn và đứanhỏ cũng lớn hơn chút nữa chúngtôi sẽ quay trở lại”John lo lắng nói, nghe thấytiếng khóc của một đứa trẻ trênđiện thoại, không nhịn được vộivàng nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Tôiđi dỗ dành em bé một chút trướcđây. Tôi sẽ gửi ảnh đứa bé cho cậuSau, cúp máy trước nhé.”Nói xong anh ta vội vàng cúpđiện thoại, tôi cảm điện thoại cóchút thất thần.Bệnh viện Phó Thiên gặp rắcrối lớn, Phó Thắng Nam rất bận rộnđến sứt đầu mẻ chán, tôi khôngthể giúp gì cho anh ấy, vì vậy cũngkhông đến làm phiền anh ấy nhiều.Khi Phó Bảo Hân đến biệt thự,bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dàyđặc, bà ấy xuống xe đi vào biệt thự,chỉ vài phút mà tuyết đã rơi đầytrên đầu bà ấy.Khi dì Triệu nhìn thấy bà ấy thìcó hơi sững sờ: “Chào cô!” dì Triệuđã ð nhà họ Phó nhiều năm, bàđương nhiên là biết Phó Bảo Hân.Phó Bảo Hân sững sờ, “DìTriệu, sao dì cũng đến thủ đô vậy?”“Cậu chủ và Xuân Hinh đềuđang ở đây. Hơn nữa lúc trước sứckhỏe của Xuân Hinh không tốt.Cậu chủ đã nhờ tôi đến chăm sóccho cô ấy. Cô những năm qua sốngvẫn ồn chứ?”Phó Bảo Hân gật đầu và mỉmcười với tôi khi đang chuần bị đứngdậy chào hỏi.“Xuân Hinh, Thắng Nam đâurồi?”Tôi ra hiệu cho dì Triệu đi phatrà, nhìn bà ấy nói:“Gần đây ở công ty có nhiềuviệc, mấy ngày nay anh ấy khôngvề được, tổng giám đốc Phó tìmanh ấy có chuyện gì vậy?”Nghe tôi gọi bà ấy là tổnggiám đốc Phó, giọng điệu lạnhnhạt, bà ấy nhíu mày, “Xuân Hinh,cháu vẫn còn giận cô về chuyệntrước đây sao?”Tôi mỉm cười, chào hỏi bà ấyxong thì ngồi xuống và nói: “Côsuy nghĩ nhiều rồi, chỉ là cháu buộtmiệng gọi thôi, bất giác liền gọi lênnhư vậy.”Bà ấy khẽ thờ dài:“Xuân Hinh này, cháu đừng đềnhững chuyện trước kia trong lòngnữa. Cháu là con gái nhà họ Phó,bây gið người nhà họ Phó ít ỏi.Thím hai của cháu nhiều năm trướcbị thương sẽ không sinh được connữa. Tình trạng của cô bây giờ thìcháu cũng biết đấy, có lẽ cô khôngthể có con được nữa, nhà họ Phóchỉ mong rằng Thắng Nam có thểcó con, lúc đó đứa bé của cháu vôtình mất đi, Mạc Hạnh Nguyên lạitìm đến cô và nói rằng đứa trẻtrong bụng cô ta là con cháu củanhà họ Phó. Với tư cách là ngườilớn trong nhà, cô không thể nàongồi yên không làm gì, vì vậy cômới không muốn người thừa kếcủa nhà họ Phó bị lưu lạc bênngoài. Ai ngờ rằng như vậy!”Trông gương mặt bà ấy hơihốc hác, mặc dù đã mặc quần áodày nhưng trông bà ấy vẫn gầy dirất nhiều, khuôn mặt vốn được giữgìn rất tốt giờ cũng có chút nếpnhăn. Dường như già hơn nhiều sovới lần trước tôi gặp bà ấy.Tôi cảm thấy như cũng khôngnhất thiết phải nói chuyện xoayquanh chủ để này, sau một lúcdừng lại, tôi nói: “Cô có chuyệnmuốn hỏi Thắng Nam sao? Đểcháu gọi cho anh ấy.”Vừa nói tôi vừa lấy điện thoạira, chuẩn bị gọi cho Phó ThắngNam, không nghĩ đến bà ấy vộivàng nói: “Không, cháu không cầngọi cho nó, cô tới đây là để tìm cháu.”Đọc Full tại truyen.oneTôi sửng sốt: “Cô tìm cháusao?”Bà ấy gật đầu, đôi môi mỏngđỏ tươi khẽ mấp máy:“Xuân Hinh, cô biết gần đâynhà họ Cố xảy ra quá nhiềuchuyện, người nhà họ Cố vốn cũngđã có ít rồi, nhưng bây giờ Cố VânDương đã chết rồi, Trần Bảo Lancũng như vậy mà chết theo. Bâygiờ nhà họ Cố chỉ còn lại một mìnhcô. Linh vị của chú Cố của cháuvẫn đang ở nhà họ Cố, vẫn chưađược chôn cất. Nhà họ Cố có quánhiều chuyện mà cô chỉ có mộtmình không thể giải quyết được.Cháu đã kết hôn với Thắng Nam,cũng là một thành viên của nhà họPhó. Chuyện về công ty của ThắngNam cô cũng biết. Nó bận rộn nhưvậy nhưng người làm cô này cũngkhông giúp gì được nó. Cô cũngchỉ có thể vào lúc này không liênlụy đến nó mà thôi. Nhưng cháuhiện giờ cũng không có việc gì, côcó thể nhờ cháu giúp đỡ cô vàiviệc được không? ”Nói một hồi lâu, câu nói cuốicùng mới là chủ đề chính, tôi hơidừng lại nói: “Nhà họ Cố xảy rachuyện như thế này. Cháu và PhóThắng Nam vốn định chủ độngđến giúp đỡ cô, nhưng gần đâycháu bị thương, công ty ThắngNam cũng xảy ra chuyện nên mớitì hoãn chưa đến. Nếu cô cóchuyện gì cần cháu và Thắng Namgiúp đố thì cô cứ nói đi ạ.”Trên đời này, khó làm nhấtchính là tang trắng, nhà họ Cố làgia tộc lớn nhưng ít người, Phó BảoHân là một góa phụ trẻ, đươngnhiên có rất nhiều việc phải làm.Vốn dĩ, tất cả những điều nàylẽ ra Cố Diệc Hàn phải làm, nhưngTrần Bảo Lan vừa mới mất, anhchưa kịp đau thương liền phải đốimặt với đám tang của cha mẹmình. Đây có lẽ là điều buồn đaunhất trong đời người mà không thểkhông đối mặt.Nghe tôi nói như vậy Phó BảoHân thờ phào một hơi nhẹ nhõm,bà ấy cười nói: “Không có gì to tátcả đâu. Cô chỉ nghĩ nhà họ Cố quálớn. Bây giờ liền trở thành dáng vẻvắng vẻ đến đáng sợ. Cố Diệc Hànkhông có ð đây. Cô sống ở đó mộtmình thật sự rất vắng vẻ, muốncháu dọn đến nhà họ Cố ở cùng côvài ngày, đợi chú Cố của cháuchôn cất xong cũng được rồi”.